Bài đăng nổi bật

Xin mưa ngừng rơi

Hôm nay, Hà Nội cũng mưa, ngồi nâng một lon bia, viết lại đôi dòng…


Năm ấy, em mười tám tuổi…


Còn tôi là sinh viên năm gần cuối đại học.


Em là cô gái Huế duyên dáng. Còn tôi là chàng trai tận nơi Sài Gòn xa xôi. Đối với chúng tôi khi ấy, đó là một khoảng cách trong mơ. Cũng chính vì khoảng cách ấy, đã gây nên bao điều nuối tiếc!


Chúng tôi quen nhau qua một trò chơi kiếm hiệp có tên là Độc cô cửu kiếm. Không biết có ai chơi game đó vào những năm 2012 – 2013 không?


Đối với tôi, đó là kỷ niệm không bao giờ quên!


Năm ấy, khi tôi buồn chán, lên mạng chọn đại một thứ gì đó để giết thời gian, giải sầu, sau một cuộc chia tay buồn bã. Tôi đã đăng ký tài khoản game chơi trong vài ngày. Sau đó quen biết vài bạn bè ingame. Xin không nhắc tên thật ở đây.


Game chia hai phe chính tà đối lập, tranh giành nhau vùng đất gọi là Thiên Thủy. Trong game có các bang hội và hệ thống nhiệm vụ để nâng level, trong đó có nhiệm vụ đi bí cảnh, thường được cộng rất nhiều exp.


Chúng tôi đã có những đêm hẹn nhau thâu đêm, cứ 2 – 3 giờ sáng là dậy đánh chiếm, hoặc phòng thủ thành Thiên Thủy. Những cuộc chiến chính tà ác liệt, tiêu tốn của tôi biết bao gói mì tôm và cafe gói năm đó!


Tôi mới chơi, nên không có hứng nạp card gì cả. Chỉ vào game thực hiện nhiệm vụ, và chém gió với các đồng đội mà thôi.


Khi ấy, sever mà tôi chơi chỉ có 5 – 6 cô gái. Một cô thì lớn tuổi, đã kinh doanh rồi, nên có tiền mở bang lập hội, kéo anh em. Trong bang của tôi cũng có một cô, là bạn gái của bang chủ.


Còn lại, các cô khác đa phần tập trung ở một bang nhỏ. Hội chị em!


Hội chị em tuy nhỏ nhưng nổi tiếng khắp sever! Các thành viên bên ấy thường nhảy bang khắp nơi hoặc lập account phụ để nói chuyện, tán tỉnh lẫn nhau.


Tôi khi ấy chỉ là một acc nhỏ yếu, có nhiệm vụ qua bên Thiện để làm spy. Mục đích thăm dò để đánh chiếm Thiên Thủy hoặc cướp tiêu – một nhiệm vụ pk rất vui.


Vì vậy, tôi cũng quen khá nhiều bạn bè bên phe Thiện. Và từ đó, tôi biết về em. Một mỹ nhân nhiều đại gia acc khủng săn đón. Em thường ít khi online, nhưng mỗi khi online thì mọi người đều nhao nhao hỏi han rôm rả.


Có một đại gia acc khủng thường được mọi người gán ghép với em. Thường thường hai người mà cùng online, thì hay lập đội săn boss và đi bí cảnh cùng nhau.


Lần đầu tôi gặp nói chuyện với bọn họ, đó là khi tôi trộm được một hộp vật phẩm, rơi ra từ con boss, mà họ đã giết. Họ bật chế độ đồ sát… Và tất nhiên, giang hồ hiểm ác, kẻ nhỏ yếu như tôi bị khử tại chỗ!


Tôi lúc đó mới chỉ 3x. Còn bọn họ chơi lâu hơn, nạp nhiều hơn, đã 5 – 6x. Ho nhẹ thôi, tôi cũng phải về thành hồi sinh rồi!


Sau đó, tất nhiên tôi gọi anh em chiến hữu ra tàn sát lại! Đôi bên đánh nhau to trong khu rừng rậm ấy. Kẻ yếu tôi đây chết lên chết xuống, chết đến không thể hồi sinh được nữa, bèn bật chế độ “chửi trên kênh thế giới”!


Nhớ lại cũng thấy vui!


Sau đó, lần tôi chính thức làm quen với em là khi đi bí cảnh. Họ thiếu người, nên gọi pt (một thuật ngữ ingame, ý đại khái là kết thành một team) trên kênh thế giới. Và tôi đã tham gia!


Việc đi bí cảnh thì cũng khá đơn giản. Đội trưởng có nhiệm vụ chạy quanh map bí cảnh để kéo quái, gom quái lại thành một chỗ. Cả team bật chế độ “Theo” để nhân vật chạy theo đội trưởng. Khi quái được gom lại, việc kill quái sẽ diễn ra nhanh hơn là đánh lẻ từng con một!


Sau đó cứ lặp lại liên tục như vậy để cày exp.


Lúc đầu vị đại gia acc khủng kia là đội trưởng. Kéo theo em, tôi, và hai người một nam một nữ nữa, cày level.


Về sau, bạn đại gia đó off, giao acc lại cho em log in. Đội trưởng giao vào tay tôi.


Vì mình là kẻ level thấp nhất sever, chạy theo hít kinh nghiệm là chính. Nên tôi rất nghiêm túc tranh thủ cày exp. Tỉ mỉ chạy từng vòng bí cảnh, hết cả buổi chiều!


Nhớ lại cũng tự phục sự kiên nhẫn của chính mình khi ấy!


Mọi người trong pt thì nói chuyện với nhau. Tôi cũng tiện thể làm quen và biết được thêm về em.


Thực ra vị đại gia kia là người tán tỉnh em chứ em ấy chưa hề nhận lời đồng ý. Trong pt còn một bạn nam nữa, cũng theo đuổi em ấy, nhưng một cách âm thầm hơn.


Tôi biết được câu chuyện, là nhờ vị bạn nữ còn lại, bô bô kể chuyện, hòng kết nối hai người ấy với nhau.


Còn em thì cho tôi cảm giác nói chuyện vui vẻ nhí nhảnh nhưng khá phép tắc, khuôn mẫu. Rất đúng với tính cách đặc trưng của những cô gái Huế thuở ấy!


Cuối ngày hôm ấy, hai cô gái đã nhận xét về tôi trước khi tạm biệt nhau:


– Hiếm thấy ai kéo siêng như anh ấy!


Tôi vì mới chơi, muốn cày level nhanh nên khá chăm chỉ. Không ngờ, đã ghi điểm trong mắt họ!


Từ đó, mỗi khi tôi online là họ lại rủ tôi kéo pt. Dần dà, họ rủ tôi về cả bang của họ. Tôi vẫn nhớ, em từng nói:


– Anh à, cải tà quy chính đi. Mỗi lần gặp anh, em không nỡ giết!


Sau rồi, sever chúng tôi hẹn nhau offline ở Sài Gòn. Tôi khi ấy mặc dù là người khuấy động phong trào nhưng lại là người vắng mặt vì chuyện gia đình. Còn em, em ở xa nên không đến được!


Nhưng, chúng tôi đã có facebook của nhau.


Tôi năm ấy không quá chú trọng đến trang cá nhân trên fb (xin phép viết tắt vì lười biếng). Nhưng cũng đã chọn tấm ảnh khá đẹp trai của mình làm ảnh đại diện.


Có lẽ vì thế, em ấy đã nhắn tin đến tôi:


– Hi! Chào anh!


Hồi đó fb không có quá nhiều chế độ riêng tư như bây giờ. Nhắn tin là được thông báo ngay.


Tôi thấy tin nhắn của người lạ, liền lướt một lượt trên trang cá nhân của em một hồi, nhưng vẫn không biết là ai.


Chỉ thấy một cô bé đeo kính đen, đứng vươn người một cách năng động, chỉ tay lên trời, khoe trọn vẹn cặp chân trắng dài.


Nói thật, mặc dù em trông khá ngon lành, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm! Tôi vẫn lịch sự nói chuyện, tán gẫu với em. Dần dần chúng tôi trở nên thân nhau hơn.


Chuyện đã quá lâu rồi, tôi cũng không nhớ nổi từng câu chữ chúng tôi trò chuyện thế nào. Nhưng tôi vẫn nhớ các mốc thời gian đáng chú ý. Đó là giáng sinh năm ấy.


Tôi gửi icon chúc mừng đến em. Loanh quanh một hồi thế nào, chúng tôi lại nói đến việc chưa có người yêu. Và tôi bật thốt:


– Hay là em thử yêu anh đi! Cho đêm đông năm nay bớt lạnh lẽo?


Em nhanh chóng đồng ý.


Thế là cô em gái nhỏ trở thành người yêu tôi.


Chúng tôi thành một cặp. Mặc dù không công khai trong sever, nhưng đã có người chạy đến thông báo cho tôi:


– Từ Dương – vị đại gia acc khủng – nghỉ game, cho acc rồi!


Tôi cũng không để ý lắm.


Vài ngày sau, bạn nam âm thầm theo đuổi em cũng nhắn tin ingame đến tôi:


– Nhờ ông chăm sóc em ấy! Gần đây em ấy online nhiều hơn là không tốt. Năm cuối rồi, ông nên nhắc em ấy chăm chỉ ôn thi!


Bạn nam đó cũng nghỉ game!


Và thế là, mọi người nói chuyện với tôi kiểu: Kẻ cướp tình cảm của người khác! Hoành đao đoạt ái! Kẻ thứ ba! Giật bồ bạn! Vân vân và mây mây… Vì tôi mà phe Thiện mất đi một đại gia chuyên nạp, lực chiến mạnh!


Tất nhiên, việc tôi và em đến với nhau là chuyện của chúng tôi. Em chọn tôi là quyền của em! Có bản lĩnh thì theo đuổi đi?


Cho nên tôi mặc kệ tất cả! Hưởng thụ cảm giác của kẻ chiến thắng! Ai thích nghỉ thì nghỉ!


Lúc đó tôi thích game đến mức, nhập vai vào chính nhân vật game của mình luôn. Một anh nông dân nghèo, lực chiến thấp. Đã bê được công chúa về. Còn các hoàng tử đại gia, lực chiến cao, thất bại thảm hại! Phải cút khỏi vương quốc này!


Drama kết thúc là khi bạn nữ trong pt bí cảnh, đứng ra chứng thực rằng: Hai người kia chỉ đang theo đuổi em, chứ chưa hề được em đồng ý! Người được chọn, là tôi!


Vụ việc ồn ào vài ngày rồi cũng kết thúc.


Tôi bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của người bạn trai:


Nhắc em chơi game ít lại, em cũng đã đồng ý như vậy! Em nhờ tôi gọi em thức dậy sớm vào mỗi buổi sáng để học bài.


Và tôi cũng thường hay đặt những món ăn, nước uống, quà vặt gửi đến địa chỉ nhà em. Mỗi lần em đều vui vẻ chụp ảnh lại, vui mừng khoe với tôi.


Chúng tôi đã yêu xa như vậy đấy!


Cảm xúc nhất, là tết năm ấy! Em đã thể hiện rằng, muốn gặp tôi!


Khi ấy, tôi chỉ nghĩ đơn giản, đó là cuộc tình online, vui đùa nên đã kiếm cớ từ chối không về Huế thăm em.


Còn em, gia cảnh không khá giả, nên không thể đến với tôi. Từ đó, Sài Gòn là điểm đến ước mơ của em! Em cố gắng ôn thi, quyết tâm thi vào trường tôi đang học – Bách khoa Tphcm.


Sau này, mỗi khi nhớ đến việc này, tôi đều hối hận vì đã từ chối đi Huế. Tôi cũng thực sự xót xa cho cô gái ấy, khi tôi hiểu được, em đã thực sự yêu tôi đến thế!


Tôi… đã lừa gạt tình cảm của một cô gái!


Nhưng đó là chuyện của sau này! Còn lúc đó, tôi vẫn vui vẻ trò chuyện với em qua fb. Em chụp ảnh tết ở cầu Tràng tiền, rồi khoe với tôi:


– Đẹp không anh?


Tôi vẫn nhớ, hình ảnh cô gái ấy, ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Không biết tả như nào, nhưng tóm lại, em rất xinh xắn. Nụ cười mím môi, ngượng ngùng!


Tôi nhắc:


– Em cười tươi lên sẽ xinh hơn đấy!


Và từ đó, em như tỏa sáng cùng ánh nắng. Mỗi lần đi cafe học bài, hay đi chơi, hay có món ngon, em đều chụp lại, cho tôi xem. Như một cách để tôi đồng hành cùng em.


Bây giờ nghĩ lại, hình như từ lúc đó, tôi đã thực sự thích em!


Hôm tết, sau khi chúc tết, em trở về, tiếp tục chụp ảnh khoe tôi. Đó là một bộ đồ ngủ hoa, ngắn tay. Cái điện thoại của em khi ấy là một chiếc điện thoại gập đời cũ, tôi không nhớ tên. Có chức năng chụp ảnh khá mờ.


Nhưng em vẫn rất trắng. Da thịt trắng mịn, thon dài vẫn thực sự nổi bật. Tôi không kìm được bản thân, tôi… đã… dụ dỗ em cởi áo, chụp cho tôi xem!



Phần 2: Yêu xa


Huế ngày ấy mưa phùn, trời rất lạnh.

Còn Sài Gòn thì nắng chiếu gay gắt, nóng hầm hập của mùa khô!


Chúng tôi là hai con người ở hai miền đất nước. Trong một tối ngày Tết, chúng tôi chỉ nằm và nhắn tin rồi cười tủm tỉm với nhau.


Hôm ấy, bản năng của thằng trai mới lớn khiến tôi thốt ra lời dụ dỗ trắng trợn:


– Da em trắng thế? Anh muốn xem ngực em xem có trắng như bên ngoài không?


Tôi vẫn nhớ, cái cảm giác hồi hộp chờ đợi của mình khi ấy! Nhưng phải mất một lúc khá lâu, mới có âm báo tin trả lời. Theo thông báo ngoài màn hình điện thoại, đó là một tấm ảnh!


Tôi ngạc nhiên bật ngay dậy khỏi ghế sofa, lao thẳng lên phòng của mình, khóa cửa, nhảy thẳng lên giường. Chuẩn bị đầy đủ tinh thần, rồi mới mở tin nhắn ảnh ấy ra xem.


Một tấm ảnh gửi đến! Là em!


Khuôn mặt cười tươi xinh xẻo! Nhưng không phải cái tôi tưởng!


– Anh hâm à! Sao em chụp cái đó được?


Em vẫn có sự tỉnh táo vô cùng cần thiết của một thiếu nữ! Nhất định không cho tôi được như ý nguyện, dù tôi có dụ dỗ đến thế nào đi chăng nữa!


Cuối cùng, tôi chỉ có thể năn nỉ em cho tôi thêm vài bức ảnh chụp toàn thân ở nhiều góc độ. Đêm ấy, tôi có một bộ tư liệu của em dành riêng cho mình.


Thời ấy mốt chụp ảnh của các cô nàng là phồng má chu môi. Trong mắt tôi ngày hôm ấy, động tác ấy đặc biệt giống với một hành động gợi tình mà tôi thường yêu thích.


Thêm vào đó, bầu ngực căng tràn dưới lớp áo mỏng. Hay bờ mông thanh xuân mơn mởn ấy. Cặp đùi miên man ấy…


Dù tất cả ảnh chụp đều trong sáng, nhưng vẫn đủ để lấp đầy trí tưởng tượng của tôi! Với sự giúp đỡ của Ngũ tiểu thư, đêm ấy trong phòng tôi cũng có một cơn mưa…


Sau Tết, là khoảng thời gian ôn luyện cao độ của các sĩ tử. Em cũng vậy, chỉ học và học. Thi thoảng lắm mới vào game coi như giải trí.


Chúng tôi cùng nhau cưỡi ngựa, băng qua những cảnh đẹp nhất của thế giới game. Cùng lưu lại những giây phút hiếm hoi được ở bên nhau. Dù hình ảnh chỉ là ảo, nhưng kỷ niệm chân thật không thể nào quên!


Sau đó, nhà phát hành game xảy ra sự cố. Nơi hẹn hò của chúng tôi đã sập!


Sự nuối tiếc là vô cùng lớn! Không chỉ hai chúng tôi, mà còn có rất nhiều bạn bè cũng vậy. Đối với những người đã từng gắn bó với một tựa game thời ấy, thế giới ấy không chỉ là một nơi giải trí. Mà nơi đó còn có rất nhiều câu chuyện, rất nhiều tình cảm. Không chỉ là nơi giao lưu, từ khắp nơi đến với nhau! Không đơn giản là quá trình nỗ lực, phấn đấu và khám phá từng ngóc ngách của tựa game. Cách săn một con boss, cách trải qua bí cảnh. Cách anh em chiến hữu gần xa, cùng vì một mục tiêu mà hết mình đến thế…


Chúng tôi cùng quyết định, không chơi thêm tựa game nào khác. Để cho những hình ảnh game khi ấy, mãi mãi đẹp như một đoạn hồi ức!


Thời gian cứ thế trôi, việc mà chúng tôi làm nhiều nhất là nói chuyện cùng nhau. Kể cho nhau nghe về thói quen, sở thích, gia đình, bạn bè xã hội, tất tần tật cho đến cả việc hôm nay đi ngoài ra màu gì!


Chúng tôi lúc ấy đã thân thiết đến mức chong đèn cùng nhau học và làm việc. Cùng ăn cùng ngủ một thời điểm. Cùng tâm sự những chuyện thầm kín của lứa đôi!


Tất nhiên, em như một tờ giấy trắng!


Còn tôi đã từng dụ dỗ em chụp rất nhiều những hình ảnh mà em le lưỡi, há miệng. Để tiện cho tôi tự xoa dịu những cơn hứng tình!


Mãi về sau, rủ rỉ nói khá nhiều về chủ đề quan hệ, em bất chợt hỏi tôi:


– Anh hay bắt em chụp ảnh le lưỡi có phải là có ý xấu không?


Tôi cũng thẳng thắn thừa nhận, việc mình dùng những tấm ảnh đó thế nào. Em không giận, nhưng không bao giờ chụp những tấm ảnh như thế nữa…


Cho đến khi…


Một ngày vào giữa tháng tư, sinh nhật tôi!


Em không biết tặng tôi cái gì, cũng không có tiền để tặng. Nên thể theo mong muốn của tôi, em đồng ý, chụp một tấm ngực trần, không lộ mặt!


Chỉ từ chiếc cổ thon thon dài kia xuống đến bụng!


Quần áo em, trên giường em, đôi đầu núm hồng hào trở thành món quà sinh nhật mà em dành tặng tôi!


Cái bụng phẳng lì, bên dưới bầu ngực tròn lẳn! Sức sống thanh xuân tràn trề, sơ khai và nguyên vẹn!


Cái cảm giác hừng hực trong tôi khi ấy, không cách nào xoa dịu!


– Anh muốn hôn lên ngực em quá!

– Hic, hôn gì mà hôn! Kỳ cục! – Em chưa bao giờ hết ngượng ngùng.


Tôi nhìn chăm chăm vào tấm ảnh, khó khăn lắm mới kéo xuống để trả lời:


– Anh hôn lên đỉnh vú, em sẽ sướng lắm đó!


Em lúc ấy, vô cùng tò mò, với cả cơ thể của chính mình:


– Nhột nhột chứ sướng gì! Em thi thoảng bị cọ vào áo, nhột chết được!


Tôi kiên nhẫn giải thích:


– Cảm giác lưỡi đưa lên sẽ rất khác. Nếu em thử sờ lên thì có lẽ cũng hơi giống đấy!


Em trả lời ngây ngô:


– Bình thường em tắm cũng tự sờ thôi, có gì khác đâu?


Cái cảm giác vừa yêu vừa bực khiến tôi không chịu nổi:


– Chỉ hơi chạm vào cái đỉnh thôi, rồi xoa nhẹ một chút bằng đầu ngón tay! Em thử đi!


Em thử thật!


Đó là lần em biết đến những cảm xúc đầu tiên trên cơ thể chính mình. Sau đó, phạm vi trò chuyện của chúng tôi ngày một tăng lên.


Tôi thích ngắm nhìn cơ thể em. Còn em cũng đã chịu cho tôi vài bức ảnh trần của em!


Tôi chỉ cho em thêm một cách sờ ở nơi nhạy cảm nhất, hột le!


Và em đã thử…


– Hic tê tê lại còn dính dính anh ạ!

– Đúng rồi, em thử mỗi tay sờ một điểm mà xem!


Một hồi sau em mới trả lời:


– Không muốn dừng tay luôn, cảm giác lạ lắm anh ơi!


Tôi nhắn tin bằng một tay:


– Tiếp tục đi! Tưởng tượng anh đang ôm em, sờ em!

– Thôi không nữa đâu, em cứ thấy buồn tè mãi thôi, không chịu được…


Tôi chỉ muốn ôm siết lấy em mà ngấu nghiến cho hết cái ngây thơ của em đi:


– Đúng rồi, cứ tiếp tục như thế sẽ cực khoái, em nhạy cảm lắm đó!

– Thôiiiii…

– Tiếp đi em, anh thích em lắm!


Em ngây ngô, nhưng khi cần lại rất tinh ranh:


– Anh lại lấy em ra để thủ dâm đúng không?

– Sao em biết? Anh đang sóc nè! Em làm anh nứng lắm luôn!

– Nứng của con trai là cảm giác thế nào?


Tôi thực sự bấn lắm, trả lời qua qua để rảnh tay tiếp tục:


– Em tiếp tục làm cùng anh, mình cùng nứng nào!


Tôi đợi một lúc không thấy em nói gì thêm. Đành liên tục hỏi:


– Sao rồi em? Thấy thế nào? Em làm gì đấy?


Một lúc sau em trả lời:


– Tiếp với anh nà! Nhưng mà kiểu gì ấy, càng ngày càng dính dính ướt ướt…

– Yêu em chết mất, gẩy nhanh tay em nhé!


Tôi không thể biết được cảm xúc của em khi ấy. Chỉ biết rằng, em thấy cảm giác thật lạ, lạ lắm! Và điều bất ngờ mà tôi được biết…


Em chụp cái ngã ba đẫm nước hồng hào của mình cho tôi:


– Nhiều nước thế này có bình thường không anh?


Tôi lặng người…


Cái khe hồng quyến rũ! Khép chặt như một đường thẳng!


Hai môi hồng mịn màng tròn đầy dưới một ngón tay của em…


Mấy giọt nước vương trên mấy sợi lông tơ như sương sớm trên lá. Đẹp không tả xiết!


Một giọt trắng trắng trong trong rỉ ra khỏi chiếc lỗ nhỏ xíu! Em chắc hẳn rất thích thú!


– Tốt quá ấy chứ! Em thử dùng ngón tay banh ra hai bên anh xem cho?


Em banh thiệt! Cái lỗ nhỏ hun hút ấy, nhỏ xíu! Giọt nước kia gợi tình vô cùng. Tôi chỉ muốn cắn một miếng rồi nhay cho bõ cơn thèm đã lên đến đỉnh điểm!


– Em nhắm mắt, cùng nhau xoa nhé?


Chúng tôi đã chìm trong tư tưởng sờ soạng lẫn nhau. Mãi cho đến khi em nói tê người nên ngủ trước!


Từ ấy, toàn thân em phơi bày trước mắt tôi như một món ngon hấp dẫn. Tôi thường nghĩ ra những kịch bản cho những cơn mây mưa tưởng tượng. Từng hoàn cảnh để em có thể lao vào vòng tay tôi, mặc tôi sờ nắn…


Dù cho, đó có là sân bay, nơi chúng tôi chuẩn bị gặp nhau…


Hay phòng ngủ của bố mẹ em, khi họ đi vắng…


Hay bên ô cửa sổ, tôi sẽ lén lút lẻn vào trộm đi cô gái nhỏ…


Từng đêm, từng đêm, tôi thì thầm những lời dâm ngữ bên tai em qua chiếc tai nghe mà tôi sắm cho em. Còn chiếc điện thoại ở xa xa, ghi lại trọn vẹn những khoảnh khắc em run lên vì sung sướng:


– Đừng ngừng tay, nhanh nữa lên em! Em sẽ muốn bắn ra…


Đầu ngón tay xinh đẹp ướt đẫm, đang gảy lên một bản nhạc tình với những nốt cao gấp rút…


Cứ như vậy, chúng tôi ngày một thường xuyên, cùng nhau khám phá từng chút một, trên cơ thể non nớt ấy. Em dần dần, chủ động hơn:


– Anh ơi, làm tí điiii…

– Hôm nay anh bận, em tự sờ trước nhé. Tối muộn anh về!

– Nhưng có anh mới sướng cơ…


Xét cho cùng, đều là đầu ngón tay của em! Nhưng em đã quen với việc, tôi mới là người mang đến cho em những rung cảm hạnh phúc ấy…



Phần 3: Đã từng… đến thế!


Tôi và em, thời điểm ấy, đã dùng mọi phương thức để rút ngắn khoảng cách địa lý. Nhưng có lẽ, chúng tôi chính là minh chứng của câu ‘đúng người sai thời điểm’.

Đối với em, có lẽ tôi không chỉ có một vẻ ngoài đủ thu hút. Mà qua sự tiếp xúc, em thích tôi ở nhiều khía cạnh khác. Nên dần dần sự tin tưởng của em dành cho tôi ngày một lớn.


Còn tôi, khi ấy… Mặc dù tôi thường dễ dàng có bạn gái, cũng đã trải qua vài mối tình. Nhưng đối với mỗi người con gái đến với tôi, tôi đều dành sự chân thành lớn nhất, chung thủy nhất! Chỉ… trừ em!


Đó là điều tôi hối hận nhất! Đến tận bây giờ!


Tất cả mọi sự việc xảy ra sau đó, dù có thế nào đi nữa, tôi chỉ có thể thừa nhận toàn bộ trách nhiệm về phía mình!


Tất cả là sự lựa chọn, không thể đổ cho hoàn cảnh, cũng không thể biện minh bất kỳ lý do gì đi chăng nữa!


Chuyện yêu đương qua mạng, qua game như tôi và em, vào thời điểm ấy gần như là một cấm kỵ! Nói đúng hơn, bất kỳ ai vào lúc đó cũng sẽ nghĩ, ây, yêu qua mạng chẳng thể có kết quả tốt.


Ngày ấy, đã qua cái thời bùng nổ của những tựa game online nhập vai.


Cũng đã qua rất nhiều cảnh báo, tin tức lừa gạt, thậm chí lên cả thời sự! Chắc không nhiều người nhớ, hình ảnh cặp vợ chồng online giữa bà cụ 60 với cậu chàng 13 tuổi. Hay cặp phu thê giữa hai anh chàng thanh niên… Hay tiểu sư đệ đã bạc tóc ngồi khiêm tốn cùng với vị đại ca tiểu học… Chỉ vì họ vô cùng tôn trọng vào nhân vật mà họ đã nhập vai. Họ hòa mình với những cảm xúc không thể có ngoài đời thực! Hay họ đang tận hưởng một thế giới kiếm hiệp hào hùng, đã ăn sâu trong tiềm thức, từ những bộ phim Hongkong thuở trước…


Toàn xã hội đã không tin tưởng, cười và chỉ trích những mối quan hệ như thế!


Tất nhiên, những chuyện lừa gạt có xảy ra, nhưng không thể phủ nhận được phần lớn những người đã có niềm vui, cảm xúc mà người ngoài giới thực sự không hiểu được!


Không như ngày nay, khi mạng xã hội đã phát triển! Mọi người dễ dàng gần nhau hơn. Dễ dàng chia sẻ cởi mở hơn rất nhiều!


Cũng không như những tựa game ngày nay, mọi người vô tư chia sẻ đam mê trên mạng xã hội. Thậm chí còn có thể kiếm tiền từ đó!


Tôi và em, thời gian ấy, đã cùng nhau có vô số những chuyện vui buồn, thậm chí cãi vã, giận hờn… Và chính vì khoảng cách xa xôi, chính vì quan niệm xã hội như thế, đã nhiều lần khiến chúng tôi gần như tan vỡ! Nhưng chúng tôi vẫn bên nhau!


Thời điểm em chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học vào khoảng tháng bảy tháng tám năm ấy, cũng là khi tôi ngập đầu vào vô số đồ án, thực tập, bài tập lớn và luận văn tốt nghiệp! Tôi cố gắng động viên, ổn định tinh thần em để em có thể tập trung vào ôn thi:


– Qua thời gian này, chúng ta hãy gặp nhau! Để chuyện của mình, không còn là trên mạng…


Em cũng bày tỏ, em sẽ cố gắng hết sức, đậu vào trường của tôi, hoặc ít nhất, có thể cùng chung một thành phố…


Tôi cũng tính là một cậu chàng ưa náo nhiệt. Nhưng lúc ấy, tôi đã bỏ gần như hoàn toàn những buổi tụ tập, hay la cà quán bar xập xình. Thứ nhất là để tập trung cho năm cuối ra trường với tấm bằng tốt hơn. Thứ hai là tiết kiệm để có chút tiền mua vé… đi Huế! Thậm chí, tôi còn tranh thủ làm thêm để có tiền để chúng tôi có thể đi chơi đâu đó, hay ăn những món đặc sản Huế mà em từng kể nó ngon đến thế nào! Hoặc ít nhất có thể ở khách sạn đủ lâu trong chuyến đi dài ngày!


Tôi có lúc còn nghĩ xa hơn. Nếu em theo tôi vào tận Sài Gòn, vậy thì tôi sẽ phải có trách nhiệm với cuộc sống của em ở đất Sài Gòn này như thế nào!


Hoặc ít nhất, tôi cũng sẽ chuẩn bị thay em món quà cho ba mẹ tôi, vào lần đầu gặp gỡ! Việc làm thêm tạm thời của tôi được gia hạn thời gian.


Đã từng… vì nhau đến thế!


Nhưng! Cuộc đời ai cũng có một chữ nhưng!


Ngôi trường mà em nhập học, là Đại học Huế! Em không đủ điểm cho những nguyện vọng ở Sài Gòn!


Em dần chấp nhận sự thực. Và chỉ mong muốn một điều, chúng tôi có thể gặp mặt nhau, một lần trực tiếp! Ít nhất, có thể một lần nhìn thấy nhau, một lần được bên nhau! Một lần được nắm tay, ôm hôn, hay làm tình… cũng được!


Đó cũng là khi tôi ở trong giai đoạn quan trọng của kỳ thực tập. Nếu được đánh giá tốt, không chỉ điểm cao, mà tôi còn được nhận trực tiếp vào công ty lớn ấy để làm việc với mức lương thực sự đáng mơ ước. Đó là cơ hội lớn!


Em nói rằng, sẽ chờ tôi, giống như tôi, đã chờ em!


Em cũng tìm một công việc làm thêm, để có tiền đi Sài Gòn thăm tôi. Khoảng cách ngày ấy, sao mà lớn đến vậy?


Thời gian trôi đi, chúng tôi bận rộn với những thứ riêng. Buổi tối về kể cho nhau nghe câu được câu chăng về hành trình của cả một ngày mệt mỏi. Đôi khi cùng nhau xoa dịu những cơn lửa tình bùng cháy.


Nhưng dần dần, chúng trở nên không đủ nữa.


Đối với em, không còn sự mới mẻ! Tôi hiểu, nếu không thực sự đưa vào, hay đưa vào mà không tới đáy, thì không cách nào dập tắt được ngọn lửa khao khát trong em. Còn đối với tôi, đã nhịn quá lâu. Đến mức không thể nhịn được nữa.


Nói thật lòng, tôi không nghĩ rằng mình lúc đó đã thích em đủ nhiều. Nên khi xác định rằng, chúng tôi có thể sẽ phải kéo dài tình thế này ít nhất vài năm.


Tôi đã ra một quyết định tồi tệ nhất!


Tôi sẽ không phải chịu đựng việc nhìn em khóc một mình mà không cách nào ôm lấy. Em cũng không cần cô độc tự chụp những tấm ảnh phong cảnh không người. Em sẽ không phải đăng những status ẩn ý buồn bã! Nên phải giải quyết, càng sớm càng tốt, ngay khi chưa là gì của nhau. Tất cả chỉ mới là online…


Tôi đã nghĩ, may mắn rằng, tôi chưa hề động đến em! Nên tôi sẽ chia tay em. Ít nhất, giữ cho em vẹn toàn để có thể hạnh phúc với người sau! Thật hài hước phải không?


Thế nên, tôi nói dối để kéo dài lý do không về Huế, đồng thời cũng nói muốn chia tay!


– Đừng mà!

– Em xin anh!

– Em chờ được!


Đó là những câu mà tôi còn nhớ. Từ đó, em khủng hoảng tinh thần, chỉ sợ tôi sẽ rời bỏ em! Có lần nói chuyện tương đối căng thẳng, em lấy việc tự tử ra dọa tôi…


Tôi phần vì không dám, phần vì không nỡ nhìn em giằng xé khóc lóc đến thế, nên đã không dứt khoát chia tay nữa.


Nhưng lời nói dối khi đã bắt đầu, thì cứ thế cần có hàng nghìn lời nói dối để che đậy. Và nó sẽ khiến bạn lạc lối.


Dù vậy, tôi càng thể hiện hoàn cảnh khắc nghiệt, thì càng thấy một mặt khác của con người em. Em luôn động viên tôi, bên tôi dù tôi có tỏ ra bực dọc cáu gắt đến thế nào đi chăng nữa.


Tôi càng đối với em không tốt, em càng tỏ ra hiểu chuyện, không hề nhõng nhẽo mè nheo như bất kỳ ai tôi từng gặp.


Tôi càng bận rộn, em càng chờ đợi…


Càng ngày, tôi càng thấy mình tàn nhẫn khốn nạn!


Trước đây, chỉ là mê luyến cơ thể hình dáng em. Tôi biết mình không thích em đủ nhiều. Còn bây giờ, trái tim cũng không còn theo lý trí, tôi dần không muốn mất em!


Nhưng đó cũng là khi, tôi phải trả giá. Cho sự lựa chọn của mình!


Trong một lần giận dỗi, em tạm khóa fb của tôi như thường lệ. Tôi lần đầu tiên vào fb của em, vì chúng tôi cho nhau biết mật khẩu từ lâu, để mở khóa nói chuyện làm lành. Tôi thấy em đang nói chuyện với người con trai khác…


Có một câu hát của bài hát nào đó mà tôi chẳng nhớ tên: ‘Chẳng ai cam tâm yêu ai cả đời… Phải gom bao nhiêu thất vọng, để có thể buông tay…’


Tôi và em, chính thức chia tay nhau!


Sài Gòn hôm đó, đã vào mùa mưa…



Phần 4: Được không


Những cơn mưa Sài Gòn cứ chợt đến rồi lại chợt đi. Cũng nhanh như thời gian của quãng đời tuổi trẻ. Để khi nhìn lại, những câu chuyện ngày ấy đã trở thành những ký ức mơ hồ! Chỉ còn lại bản thân với những thăng trầm của cuộc sống hiện tại.

Hai năm trôi qua kể từ khi tôi tốt nghiệp đại học!


Tôi đã rời Sài Gòn ra Hà Nội, cùng một người bạn thành lập một công ty nhỏ khởi nghiệp. Sau quãng thời gian đi làm và nhận ra cơ hội đi lên của thị trường.


May mắn, công ty nho nhỏ của tôi ngày một phát triển và mở rộng quy mô. Nhân sự đã lên tới 12 người, bao gồm cả tôi.


Trong đó, có một cô gái khá xinh được tuyển vào. Cô ấy làm tôi chú ý ngay từ lần đầu gặp gỡ. Sau nhiều lần được bật đèn xanh, tôi tỏ tinh và nhận được lời đồng ý của người đẹp.


Và cứ thế, cùng với khối lượng công việc ngày càng nhiều, chúng tôi bên nhau gắn bó. Trải qua rất nhiều dự án cùng nhau tăng ca, cho đến từng khoảnh khắc ăn mừng vì dự án đã thành công trọn vẹn.


Trong tiếng ủng hộ của tất cả mọi người, tôi đã cầu hôn cô ấy. Hoa đã được tặng, nhẫn đã được trao, tôi đón được cái gật đầu đồng ý trong tiếng hò reo của tất cả mọi người. Trái tim tôi muốn vỡ tung vì hạnh phúc.


Tôi từng bước chuẩn bị thật tốt cho tổ ấm riêng. Mua nhà đặt xe, bắt đầu tính toán đến việc tổ chức hôn lễ.


Tất nhiên, việc ra mắt hai bên gia đình là không thể thiếu!


Bên phía nhà tôi đã xử lý hoàn mỹ. Đã vài lần tôi đưa vợ về nhà chơi rồi. Ba mẹ tôi vô cùng ưng ý cô dâu xinh đẹp, tài năng, lại rất ngoan ngoãn đảm đang. Lần này về chỉ là ra mắt họ hàng nhân dịp một ngày giỗ, cho tiện mà thôi.


Tôi theo chân vợ sắp cưới về… Huế!


Trái đất không chỉ tròn, mà lại còn nhỏ đến thế!


Tôi sững sờ nhận ra, ngôi nhà quen thuộc…


Thực lòng, tôi biết vợ mình là người gốc Huế. Tôi chỉ nghĩ đó là sự trùng hợp, không nghĩ nhiều!


Tôi biết vợ có một cô em gái, cũng như từng nghe em kể về chị gái đi học xa của mình. Nhưng không thể ngờ, họ lại là chị em ruột…


Chết trân trước cửa nhà, lòng tôi rối bời. Những kỷ niệm xưa cũ ùa về. Hình ảnh người con gái mà tôi phải dùng bao nhiêu thời gian để quên đi, nay lại hiện ra trước mắt tôi!


– Vào thôi anh? – Vợ tôi nhắc…

– À ừ…


Ngôi nhà khá nhỏ, nhưng có một cái sân khá rộng. Cái cửa sổ kia, chính là của căn phòng mà bao lần tôi tưởng tượng. Chú chó màu trắng lao ra, mừng vì cô chủ về, đồng thời cũng sủa gâu gâu trước người lạ, là tôi.


Chú chó ấy lạ tôi, nhưng tôi không hề lạ. Nó chính là được tôi đặt tên…


– Coca – Vợ tôi giữ nó lại – Nó không cắn đâu anh, chỉ sủa thôi!


Sao tôi có thể không biết? Nó chính là quà sinh nhật tôi gửi tặng em khi ấy! Tất tần tật từ sữa, xương, hay đồ chơi, cái áo đều là tôi gửi tiền cho em nuôi nó! Tôi đã từng tốn bao nhiêu dung lượng thẻ nhớ để lưu hình ảnh nó, mỗi khi em gửi.


Ở nhà, ba mẹ vợ đã chuẩn bị xong cơm trưa. Sau màn chào hỏi, gửi quà ra mắt khách khí, tôi được gia đình mời ăn cơm. Mẹ vợ có nói chuyện với vợ rằng:


– Mẹ đã gọi nó về mà nó kêu bận, nhất định không về!


Tôi thầm thở phào, chưa cần phải đối diện, tôi có thời gian để tìm cách xử lý tình huống trớ trêu này!


Màn ra mắt thành công tốt đẹp. Phía bố mẹ có vẻ khá hài lòng với đứa con rể tương lai như tôi.


Dù khó xử, nhưng tôi vẫn quyết tâm đề cập đến việc cưới xin. Định một ngày để người lớn hai bên gặp nhau bàn chuyện dần dần. Vậy là gần như chuyện của chúng tôi đã định.


Tôi định bụng tối về sẽ nói chuyện thẳng thắn với vợ về quá khứ đã xảy ra. Cô ấy vẫn luôn là người biết nghĩ. Tôi không muốn sai lầm của quá khứ lặp lại! Tôi không muốn vì bất kỳ lời nói dối nào dẫn đến sứt mẻ tình cảm!


Tôi thừa nhận, ngày đầu chú ý vợ vì có vài nét quen thuộc. Nhưng tôi chính là yêu cô ấy mới tiến tới quyết định sống cả đời. Nhưng tôi lại hơi run sợ. Liệu chuyện kia, có trở thành một vết xước cho hạnh phúc của chúng tôi hay không?


Tôi chìm trong suy tư mãi cho đến chiều tối. Trong lúc ngồi phòng khách cùng với bố vợ tương lai để chờ cơm, trái tim chưa yên của tôi lại treo lên.


Em đã trở về!


Tiếng một chiếc vision chạy vào sân.


Cánh cửa mở ra.


Tôi ngẩng lên.


Mặt em tái mét, cố tình không nhìn tôi!


Em đứng tần ngần một lúc rồi mới run run lên tiếng, gần như là thì thầm:


– Em… chào… anh…


Sau mấy năm, em vẫn xinh như thế, thêm chút gì đó trưởng thành. Nhìn em buông balo trên vai, cúi đầu về phòng, tôi cũng nói nhỏ:


– Chào em!


Nếu tôi không nhìn lầm, đôi vai nhỏ đó có vẻ hơi run! Chẳng lẽ cô ấy đang khóc! Tôi không dám chắc?


Nhưng tôi không thể hỏi! Càng không có tư cách gì để an ủi!


Nhớ đến việc em đã từng có người khác. Có lẽ bây giờ cũng có thể đang bên một ai đó? Tôi cắn răng không nghĩ đến em nữa! Có lẽ, thái độ của em là khó chịu với sự hiện diện của tôi?


Nhưng ngày hôm nay, quả thực tôi không muốn tiếp tục đối diện nữa. Tôi kiếm cớ công việc và bạn bè gần Huế liên hệ, bỏ về khách sạn trước bữa cơm chiều!


Vợ tôi trong khi tiễn tôi ra ngoài đã bày tỏ, buổi tối sẽ ở nhà không về khách sạn cùng tôi. Vì trước mặt ba mẹ, chúng tôi vẫn là chưa cưới.


– Tối nay…


Tôi định bụng bảo vợ tối sang gặp tôi để tôi có thể nói chuyện. Nhưng như có linh cảm, tôi quay đầu lại nhìn. Em đang đứng sau ô cửa sổ ấy, nhìn tôi!


Vợ tôi cười xòa, đập tay tôi:


– Nhịn một hai hôm có chết anh được đâu?


Thấy vợ nghĩ sang hướng khác, tôi cũng không nói nhiều nữa. Đợi có thời gian ngồi bình tĩnh lại đã.


Vợ tôi cũng rất tinh ý:


– Hôm nay anh sao thế? Có gì không ổn hả?


Tôi vội lắc đầu không nhận:


– Có sao đâu?


Vợ tôi tuy ở một bộ phận riêng, nhưng cũng giúp tôi khá nhiều việc. Gần như đảm nhiệm thêm cả công việc của một thư ký riêng cho tôi. Nên cô ấy biết tường tận những mối quan hệ công việc của tôi. Làm gì có cái nào gần đây?


Cô ấy hỏi:


– Có chỗ nào không thoải mái cứ nói với em. Ba mẹ em cũng không khó tính lắm mà nhỉ?


Tôi thở dài, sợ cô ấy hiểu lầm thành ra buồn linh tinh:


– Anh thấy mệt mệt chút vì căng cơ ấy. Lần đầu ra mắt nên cứ lo lo mãi. Thôi để anh về nghỉ tí, mai lại sang. Có thể sẽ quen hơn.

– Thế mai muốn ăn gì để em nấu?


Tôi làm gì còn tâm trạng để nghĩ đến món ăn, nên trả lời qua qua:


– Gì cũng được, đừng bỏ cay là được.


Vợ tôi cười cũng rất duyên:


– Mẹ em không biết nên bỏ nhiều cay. Mai em nấu không cay cho anh!


Vợ tôi được cái phát âm không bị ảnh hưởng bởi tiếng địa phương. Nhưng bây giờ lại cố tình sổ ra một câu tiếng Huế rất nhanh. Tôi nghe không hiểu cũng chẳng kịp. Hỏi lại thì cô ấy nắm tay tôi cười haha:


– Mẹ em bảo, nhìn thấy anh như thế thì cũng yên tâm gả con gái đi xa rồi!


Vâng, hai đứa con gái của mẹ, đều từng nhìn trúng con cả…


Chào tạm biệt vợ. Chiếc taxi vừa lăn bánh. Tôi nhận được một tin nhắn từ một số điện thoại không tên, nhưng vô cùng quen thuộc:


– Em muốn gặp anh, một lúc thôi được không?


Gặp hay không gặp đây?



Phần 5: Rượu ngọt


Đêm Huế, vẻ lãng mạn và thơ mộng khác xa Hà Nội, càng không một chút bắt nhịp với Sài Gòn hoa lệ. Huế trong đêm, chỉ là của riêng Huế, của riêng những cơn mưa lành lạnh.

Không khí Huế trong lành mát rượi. Trong xe không điều hòa, bốn cánh cửa sổ kéo thấp. Gió lùa phẩy vài giọt li ti lên mặt tôi.


Tôi tắt điện thoại, nhìn ra cửa sổ. Hàng cây phủ lá cứ trôi tuồn tuột về sau. Lòng quyết định, đợi nói chuyện xong với vợ rồi mới gặp em, nếu còn cần thiết!


Hiện tại, không có lý do gì để có thể gặp riêng em vợ giữa đêm, giữa đường như thế! Tôi và em, từ lâu đã chẳng còn là gì?


Chiếc taxi rất nhanh đã dừng trước một khách sạn trông khá khang trang. Có lẽ vợ tôi chọn đặt phòng một nơi ở gần để tiện chạy đi chạy về?


Bước xuống xe, tôi kéo vali đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng. Vừa đưa chiếc chứng minh cho lễ tân kiểm tra thông tin, thì bản nhạc đổi bài.


‘Mình anh bước trên đường phố đông người qua…


Từng ký ức quay về khiến mi ướt nhòa…


Tháng năm qua, không biết em thế nào?


Ở chốn xa, người từng đêm có mơ về anh?


Mưa nhẹ rơi, tiếng mưa như tiếng lòng anh.


Bao giọt mưa bấy nhiêu tâm tư trong lòng…


Đời hư ảo em là giấc mơ hão huyền…


Làm anh phiêu du bước chân ngỡ quên đường về.


Em là rượu ngọt làm anh uống say càng say hơn.


Đời cay đắng em là nỗi đau vô cùng…


Lệ anh tuôn rơi tháng năm đến nay cạn rồi…


Em là kỷ niệm mà anh chẳng thể nào quên đâu…


Vậy hẹn em, kiếp sau ta gặp nhau.’


Một bản nhạc Hoa lời Việt xưa cũ, chất giọng Nam ca nhẹ nhàng nhưng thổn thức, nhả từng chữ như tổn thương, nghẹn ngào day dứt… Từng câu từng chữ, cứ như viết riêng cho tôi, ngay lúc này!


– Anh ơi, chìa khóa phòng này! Anh ơi…


Tôi giật mình nhìn chiếc bật lửa nắm trong bàn tay, đang cứng đơ chưa bật. Điếu thuốc rơi khỏi miệng lúc nào không hay.


– Xin lỗi! Phòng mấy?

– Phòng 503 nhé anh!

– Cảm ơn!


Tôi định bụng đi tắm nước nóng, có thể nhẹ nhàng thư thái một chút?


Điện thoại lại reo âm tin nhắn. Tôi mở cửa không thèm nhìn điện thoại. Vừa định kéo cả cái vali lẫn tấm thân mệt mỏi vào thì sau lưng vang lên giọng nữ nhỏ nhẹ:


– Sao anh không trả lời em?


Không biết miêu tả tâm trạng tôi lúc đó như thế nào.


Giật mình ư? Có thể!


Khó xử? Cũng có đôi chút!


Vui sướng? Không rõ nữa!


Nhưng tóm lại, khi tôi quay lại nhìn em, có chút khó thở.


– Sao em biết chỗ này?

– Em chạy theo xe anh đến! Anh vẫn chưa trả lời em?


Em bây giờ giống như một con người khác so với ít phút trước ở nhà. Mặc dù đầu tóc ướt tả tơi, nhưng đôi mắt em rất sáng, nhìn thẳng tôi, vẻ tò mò.


Cái mũi đỏ ửng, trên khuôn mặt trắng trẻo hơi tai tái. Có lẽ vì lạnh?


– Không muốn gặp!


Em bước tới gần hơn, ngay dưới mũi tôi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tôi:


– Anh nói dối!


Chưa bao giờ tôi sợ việc đứng cạnh con gái, vậy mà lúc này tôi phải lùi một bước:


– Chăng có gì phải nói dối? Em về đi!

– Em nhìn thấy anh lúc anh nghe bài hát đó!


Em bước tới, túm cổ áo tôi kéo xuống, đôi mắt tò mò, có chút cong cong như cười:


– Lúc đó anh nghĩ gì?


Tôi phát cáu, gạt tay em:


– Nghĩ gì cũng chả liên quan mẹ gì em! Về đi! Chị em sắp qua đây rồi!


Cái mũi kia bắt đầu đỏ hơn, em nghẹn ngào hơn:


– Em chỉ nói mấy câu thôi. Rồi tùy anh. Em sẽ lơ đi như chưa từng biết anh. Được không?


Cuối hành lang là một ban công rộng, có thêm cả một bộ bàn ghế gỗ. Tôi qua đó đứng dựa bên tường. Đợi em nói những điều muốn nói. Có lẽ giải quyết luôn chuyện này trong đêm nay, vợ tôi cũng không còn cần phải biết?


Nhưng hồi lâu, không thấy em nói gì? Tôi quay lại thì thấy em đang lặng lẽ khóc. Giơ màn hình điện thoại lên trước mắt tôi.


Đó là một app ngân hàng, số dư khoảng hơn 30tr đồng. Em nói:


– Ngày đó, là em sai!

– …

– Lúc đó em ham vui, không giữ được bản thân nên hay nói chuyện với người khác… Nhưng thật sự chỉ là nói chuyện, em chưa hề đồng ý cái gì với người ta cả…


Tôi thực sự không muốn nghe những chuyện xưa cũ làm gì. Nên xua tay cho qua chuyện:


– Rồi rồi! Nói trọng điểm!


Em cười chán chường:


– Tóm lại là em có lỗi với anh. Em không biện minh gì nữa cả. Nhưng thực lòng, từ đó đến tận bây giờ, em vẫn chỉ có một mình anh! Thật đấy…


Chia tay anh xong, em đã tự thi lại. Em đã đậu vào trường Sư phạm kỹ thuật… Nhưng ba mẹ không cho em học lại 1 năm. Em tìm mọi cách liên hệ với anh cũng không được. Gọi đt anh không nghe máy? Gửi messenger anh không hề đọc?


Em có thể vào đó làm thêm kiếm tiền tự học cũng được. Cùng lắm khỏi học, chỉ xin việc làm thôi… Nhưng nếu không có anh, em vào Sài gòn làm gì nữa?


Quả thật, khoảng 1 năm sau đó tôi không muốn nhận điện thoại của em. Fb thì tôi bỏ không dùng, sau rồi lập cái mới…


– Em ở đây đành học tiếp. Đi làm thêm, kiếm tiền. Muốn để dành rồi vào đó gặp anh một lần thôi cũng được…


Em lại giơ điện thoại với số dư kia lên, nói trong nước mắt:


– Em để dành đủ tiền rồi. Mãi rồi cũng tìm được tin về anh, anh đã yêu người khác… Lại còn là chị em… Em phải làm gì đây?


Ba mươi triệu kia đối với tôi hiện tại, quả thực là con số không đáng là bao… Nhưng, em chỉ là một cô sinh viên. Ở cái đất Huế này, vật giá thấp, mặt bằng thấp chi phí nhân công rất rẻ. Tôi biết, mức lương toàn thời gian, trung bình chỉ rơi vào tầm 3 – 5 triệu là khá cao ở thời điểm ấy… Vậy, một cô sinh viên chỉ đi làm theo giờ… Vậy đã phải làm bao lâu, phải tằn tiện thế nào để có được số tiền đó?


– Em đã cầu xin trời đất thần phật khắp nơi, chỉ mong anh với chị chia tay, em sẽ đến gặp anh… Nhưng… em chờ mãi… chờ mãi… cuối cùng, em lại gặp anh thế này… Em đã từng mong chỉ cần gặp anh một lần. Nói một câu xin lỗi. Nói cho anh biết, em chưa từng quên anh… Hahaaa…


Nhìn em cười trong nước mắt, tôi như tắc nghẹn không nói được gì.


Năm ấy, nếu không phải tại tôi không đi Huế, em đã chẳng đau khổ đến thế?


– Vậy… sao lúc đó em lại đồng ý chia tay luôn như thế? Sao không giải thích?


Em nhìn tôi cười buồn:


– Lúc đó, em không muốn yêu anh nữa… Anh đâu có cần em? Em không biết em trong lòng anh có đủ quan trọng hay không…


Em lại gần tôi:


– Lúc nãy nhìn anh nghe hết bài hát kia, em biết em chờ anh là xứng đáng…


Đôi môi lành lạnh áp sát vào tôi.


– … phải không anh?



Phần 6


Trên chiếc môi mềm mà tôi đã từng ngắm biết bao đêm lại có vị mằn mặn của nước mắt.

Quá khứ đã xa, hiện tại đang trước mắt. Tôi phải đẩy em ra…


Nhưng em đã rời đi nhanh hơn một chút. Em ngước nhìn tôi:


– Vậy là đủ rồi… Đã được gặp anh, đã được hôn anh, đã nói hết những gì cần nói… Là đủ rồi… Em không thể có lỗi với chị… cảm ơn anh…


Em giơ tay ngang mặt tôi, nhưng không thực sự chạm vào:


– Tạm biệt, thanh xuân của em…


Dường như hơi thở nóng hổi của em vẫn còn quanh quẩn quanh môi tôi… nhẹ nhàng… thơm mát…


Nhìn em quay đi, nhìn cái cách em mỉm cười buông bỏ. Cô gái nhỏ tôi quen từ năm em chưa đầy mười tám tuổi. Em kiên trì chấp niệm chỉ vì một lời hứa rằng sẽ chờ tôi…


Em đột ngột quay lại, nghiêng đầu nhìn tôi, nháy mắt:


– Nếu không phải chị, em tự tin có thể lôi được anh lên giường đấy!


Tôi vẫn đứng nơi ban công. Hút một điếu thuốc. Nhìn cánh cửa thang máy đã đóng lại từ lâu. Thở ra một hơi khói dài.


– Tạm biệt em…


Có lẽ, đúng như em nói. Em có thể kéo tôi ngay lên giường, trong căn phòng cách đó không xa.


Cũng có lẽ, tôi chỉ cần đưa tay…


Bóng đèn màu vàng trên tường chiếu sáng một khoảng không. Cơn mưa lất phất dai dẳng. Từng hạt được nhuộm màu lấp lánh dưới ánh sáng, rồi tiếp tục rơi xuống, biến mất trong đêm đen.


Cô gái nhỏ ấy, có lẽ lại phải dầm mưa…


Huế vẫn thế, nhẹ nhàng đến từng khoảnh khắc của đêm. Chỉ có chúng tôi là đã khác…


Sau đó khoảng nửa năm thì tôi kết hôn. Trong hôn lễ có sự góp mặt của đầy đủ người thân, bạn bè, họ hàng hai bên. Tất nhiên có cả em. Hôm ấy, em mặc chiếc váy lệch tà, chiết eo rất đẹp. Em nở nụ cười thật tươi để chúc mừng chúng tôi. Cùng chúng tôi chụp những tấm ảnh cả gia đình.


Cuộc sống tiếp tục bận rộn. Việc kinh doanh của tôi ngày càng tốt, trộm vía. Công ty nhỏ mở rộng thêm quy mô. Tôi còn hợp tác cùng bạn mở thêm một công ty mới, phát triển ở mảng kinh doanh khác. Căn nhà tôi trả góp cũng đã hoàn thiện bước cuối cùng. Vợ tôi đề xuất việc có em bé. Tôi cũng lên tinh thần chuẩn bị kế hoạch.


Ngày hôm đó, sau một trận tiếp khách tưng bừng, tôi dựa vào xe, để gió lạnh thổi cho tỉnh táo hơn rồi mới lái xe về nhà.


Bật xong điếu thuốc, tôi ngẩng đầu, thì thấy em đứng cách đó không xa.


Từ đám cưới đến nay, tôi chưa hề gặp lại em. Mặc dù biết em cũng đã xin được việc làm ở thành phố này. Thi thoang vợ tôi vẫn kể thoáng qua, rằng hai chị em có hẹn nhau đi shopping, ăn uống… Hoặc em qua nhà tôi cùng nấu ăn với chị, mỗi khi tôi đi công tác. Còn ngày bình thường, dù có lễ tết hay bất kỳ kỷ niệm nào, em luôn có lý do hợp lý, chưa từng xuất hiện.


Chúng tôi đã thực sự cùng sống ở một thành phố. Nhưng tôi chưa từng hỏi về em, cũng như chỗ ở của em.


Tôi hiểu, em luôn tránh gặp tôi.


Vậy mà hôm nay, em lại bước đến gần. Cau mày:


– Say vậy rồi anh đừng lái xe nữa? Gửi xe ở đây về trước, mai lấy cũng được?


Nhìn em bất ngờ xuất hiện, tôi cũng vui vui:


– Mai anh phải đi công tác sớm, nên chắc ngồi một lúc rồi tranh thủ về thôi. Sao em lại ở đây?

– Công ty em cũng tổ chức ăn uống ở đây, em thấy anh từ chiều… Anh uống nhiều như vậy, đi cũng liêu xiêu rồi đó?


Tôi không dám nhìn em nữa, vì em ngày càng xinh, chiếc áo len suông cổ tim và chân váy dài bồng bềnh, đơn giản mà đầy quyến rũ.


– Không sao, đứng một lúc là được!


Từ đây lái về đến nhà tôi, tầm này chắc cũng mất hơn một tiếng thôi. Em ngập ngừng, rồi đề nghị:


– Vậy… anh đợi ở đây chút, em về pha cho anh cốc nước giải rượu?

– Nhà em gần đây à?

– Ừ…

– Anh đi vệ sinh nhờ được không?


Đoạn đường không dài, nhưng chúng tôi không hề nói chuyện. Tôi theo em vào một toà nhà khoảng 5 – 6 tầng, có thang máy để lên nhà em.


Đó là một căn hộ chung cư mini thường thấy ở những thành phố đông dân như Hà Nội này. Diện tích khá khiêm tốn, nhưng được em bài trí ngăn nắp, khá đẹp. Chiếc giường trong góc phòng, ngăn với phía ngoài bằng chính cái tủ quần áo gỗ ba ngăn. Bộ thảm và bàn ngồi bệt xinh xắn làm phòng khách. Bên cửa sổ là mấy chậu hoa và cái bàn nhỏ đang có chiếc laptop và mấy quyển truyện hình như đang đọc dở…


Em chỉ cho tôi về phía sau một cánh cửa, nhà vệ sinh và bếp được bố trí tách biệt với không gian phía trước, thiết kế nhỏ nhắn, nhưng sạch sẽ.


Bên trong chỉ có duy nhất một chiếc bàn chải đánh răng, và lỉnh kỉnh đủ thể loại mỹ phẩm sữa rửa mặt mà tôi không biết cụ thể công dụng…


Vả nước lạnh khắp mặt cho tỉnh táo, tôi quen tay với cái khăn bên cạnh. Nhưng đây không phải như ở nhà, vơ vào tay tôi không phải khăn, mà là cái thứ tròn tròn phồng phồng được treo lủng lẳng trên móc. Có lẽ đang phơi hay đang mặc dở…


Phòng con gái bao giờ cũng sạch sạch thơm thơm. Tôi vội ra ngoài.


Ngay cửa vệ sinh là gian bếp nhỏ, vừa đủ một người đứng. Em đang thái gừng thì phải…


Tôi ra hẳn phía thảm ngồi đợi.


Em mang cho tôi cốc nước. Ừm gừng và mật ong, vừa đủ ấm. Tôi uống khá nhanh. Sức nóng của nước ấm và gừng làm tôi thoải mái hơn nhiều.


Không muốn để bầu không khí quá ngượng ngập, tôi cảm ơn em rồi đứng lên ra về.


Tôi đeo xong giày, đứng lên nhìn em đang khoanh một tay trước ngực, ôm lấy tay kia đợi tôi. Dáng dấp nhỏ nhắn, mái tóc xõa dài dịu dàng đẹp đến ma mị.


Ma xui quỷ khiến, tôi lao đến đè em vào tường rồi hôn lấy.


Trong đầu tôi lúc ấy, chỉ có một ý nghĩ duy nhất. Phải hôn một cái…


Mặc em phản kháng, tôi giữ chặt em, áp sát lấy cơ thể rồi lùa lưỡi vào cái miệng thơm. Em hét khẽ lên qua kẽ răng:


– Anh… Điên… Rồi!!!


Máu trong người tôi như sôi lên bởi vẻ đẹp của em. Thứ chưa có được vẫn sẽ luôn day dứt mãi trong lòng. Phải, tôi phát điên! Tôi kiềm chế cơn điên suốt cả năm trời từ ngày gặp lại em ở Huế. Tôi luôn chú ý đến em trong đám cưới của chính mình.


Mỗi lần tôi nhìn vợ, hình bóng em cứ ẩn hiện mãi. Mỗi lần cùng vợ hoan lạc, tôi không thể ngừng việc nghĩ đến em. Không cách nào xua đi được! Thậm chí, tôi hối hận vì cái đêm khách sạn ấy, đã không níu tay em lại…


Áp sát người em, nhìn em trong tay, tôi không rời được môi mình khỏi má khỏi tai khỏi cổ em:


– Chỉ như này, một lúc thôi…


Nhưng em không đồng ý, càng dãy dụa hơn:


– Em hét lên đấy. Anh không được…


Em tắt tiếng, trợn mắt nhìn tôi. Khi tôi áp cái hừng hực như muốn nổ tung của mình vào em.


Giữ eo em, tôi nhìn thẳng đôi mắt to tròn long lanh ấy:


– Em biết là cái gì, đúng không?

– Anh… đừng như vậy…


Em nhìn tôi và khóc, đôi môi run run.


Chiếc váy mỏng trơn trượt không che được cảm xúc mịn màng nơi em. Càng không chắn được con quỷ đã lên cơn đói nơi tôi. Tôi thả tay em, ra sức đẩy đưa nơi cấm địa. Bàn tay sờ soạng khắp cơ thể mềm mại sau lớp vải.


Làn da mịn như tơ. Những thớ cơ run rẩy, bầu ngực trở nên săn cứng…


Tôi thừa biết em không như chị gái. Cơ thể em rất nhạy cảm. Từng yếu điểm của em mà tôi biết rõ từ lâu. Hiện giờ, tất cả đều thực sự nằm dưới tay tôi.


Rời đôi môi em, nhìn khuôn mặt em đã đỏ hồng, tôi nhích người, vuốt thử…


– Ướt đẫm rồi…


Em dường như cũng không còn phản kháng, nhắm mắt mặc tôi vờn tới vờn lui trên người mình.


Đôi môi kia, bật ra tiếng rên nhè nhẹ. Tôi biết đã đến lúc. Nâng hai đùi em lên, giữ lấy cặp mông mẩy, cứ thế tôi cọ xát rồi đi về phía giường…


Nhìn mái tóc xõa tung trên tấm ga trải giường. Cô gái nhỏ đang hé mắt nhìn tôi, như cầu khẩn…


Vội vã lật chiếc váy em lên, lột bỏ chiếc quần con mong manh ướt đẫm. Tôi nhìn vào cái khe quen thuộc từ lâu. Nó vẫn hồng hào mịn màng như thế…


Tôi không kìm nổi. Chẳng cả cởi áo, tôi đẩy chính mình vào em.


Trong tiếng a nghẹn ngào, tôi hoảng hồn nhìn xuống em. Màu đỏ tươi dính đầy thân tôi…


Bốp!


Em kéo cổ áo tôi rồi tát một cái đau điếng:


– Vừa lòng anh chưa?



Phần 7: Nếu như?


Khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng, nức nở. Ánh mắt em như giận dữ, như trách móc kẻ vô tình là tôi.

Em gằn từng chữ:


– Nếu như, một năm trước, anh chỉ cần đưa tay ra, không, anh chỉ cần hơi tỏ ý thôi cũng được. Em sẽ bất chấp tất cả để có thể ở bên anh. Kể cả có là chị, em vẫn sẽ cướp anh cho bằng được. Em tự tin em có thể như thế. Còn bây giờ, anh kết hôn rồi? Hả anh? Anh xem em là gì? Hả? Em xem chị em là gì… Hả?


Em không tát nữa. Mà mỗi chữ hả, em nện từng đấm vào ngực tôi. Nhẹ thôi… Nhưng thật đau đớn!


Chống tay nhìn em ngay dưới thân. Đầu óc tôi quay cuồng. Bao nhiêu hối hận dồn nén một năm nay như con đê vỡ, tuôn trào trong Ɩồŋg ngực. Tôi muốn bù đắp tất cả.


Hình như em hiểu suy nghĩ của tôi, toàn thân em dãy dụa chống cự, tay chống đỡ ngực tôi đè xuống, chân cũng không yên.


Nhưng em làm sao ngăn được? Một phần của tôi vẫn còn trong em. Dù chỉ là một chút phía đầu, tôi vẫn có thể cảm nhận cái ướt át đủ để tôi trượt vào. Chỉ cần dùng lực một chút thôi…


Bốn mắt nhìn nhau ở khoảng cách thật gần. Tôi nghiến răng, trừng mắt nhìn em. Đè chặt đôi tay muốn chống cự trên mái tóc dài rối bời ấy…


Em hét lên:


– Em sẽ hận anh…


Nước mắt chảy dài:


– … Em sẽ hận anh, thật đấy!


Tôi nhấn xuống…


Ẩm ướt… Nóng ấm… Tôi thở ra một hơi hổn hển nhìn em…


Em cũng căng người phả lên mặt tôi những hơi ấm. Luồng hơi ấm quẩn quanh đã làm tôi lưu luyến. Em nhìn tôi, từ thẫn thờ đến không thể tin nổi tôi đã làm như thế?


Nước mắt em chảy ngày một nhiều. Cổ họng rấm rứt không ngừng, nhìn tôi…


Tôi không cưỡng nổi nữa. Bắt đầu những cú trượt dài, nhấp nhổm trên thân em.


Cúi đầu cướp cả đôi môi đang mải miết nức nở kia. Tôi lật cái áo len, giật phăng cái áo ngực vướng víu. Giày vò bầu ngực trắng tròn ấy…


Bàn tay tôi như ôm lấy đám mây bồng bềnh. Còn thân tôi như bay bổng với tấm đệm thịt mịn màng ấy…


Tiếng lép nhép ngày một nhiều. Chẳng nhìn tôi cũng biết dưới đó lầy lội ra sao. Tôi muốn nhìn em đang trở nên mê ly với những kích thích mà tôi đã tạo.


– Anh ơi…


Hơi thở em dồn dập, tiếng kêu kia như thuốc kích thích chí mạng với tôi. Tôi ôm chầm lấy em, siết chặt tấm lưng ong, tôi gục đầu vào hai quả mềm mại, điên cuồng đẩy đưa… trong vòng tay ghì chặt của em!


Trong đầu tôi lúc đó, chỉ có một ý nghĩ duy nhất, mặc kệ tất cả mọi thứ trên đời này, tôi cần phải giải phóng chính tôi!


“Cả thế giới bỗng nhiên như chẳng quan trọng”. Chỉ có tôi, và em, lúc này!


Cho đến khi, em ưỡn hông thật cao… Tôi cúi đầu, nhìn chính mình kề cận em. Cái của tôi đang tách hai cái múi hồng nhoe nhoét nước… mà trượt qua trượt lại hột le nhạy cảm của em… Tôi đã phun tung tóe!


Dựa lưng vào tường, nhìn cái khe hẹp đang phủ đầy chất dịch trắng, mà tôi không thực sự đâm vào… Trên ga giường đầy vết đỏ… Tôi bật cười cay đắng… Ngày ấy, tôi từng giữ gìn nó cho em.


Vậy mà bây giờ, tôi… lại một lần nữa… tổn thương em!


– Vậy cũng tốt… – Giọng em thật nhẹ. Nhưng cứa vào lòng tôi như oán như than.


Em tự kéo mền che đi chính mình đang lõa lồ trên dưới, từ từ kể:


– Từ rất lâu về trước, em chỉ biết có anh… Anh mang đến cho em tất cả cảm xúc này…


Em ngồi dậy, ôm mền đến trước tôi, dựa vào lòng tôi, ôm lấy cổ tôi.


– Nằm mơ cũng mơ thấy anh, đọc truyện xem phim cũng trở thành anh… Có những đêm em nhớ anh điên cuồng, nhớ những ngày anh thì thầm với em… Em đọc đi đọc lại cả ngàn lần những tin nhắn với anh…


Em từng thử yêu người khác, nhưng rốt cuộc không thể có kết quả. Em muốn đợi, nếu gặp anh, em vẫn còn là em của anh. Bây giờ, anh đã lấy đi rồi, coi như em cũng hoàn thành mong ước…


Em ngẩng lên nhìn tôi, mỉm cười vuốt má tôi:


– Là em đã tự mình buông tay anh, em không tư cách đến gặp anh khi anh đã quen chị. Em chỉ có thể đợi. Nhưng con người anh vẫn vậy, nếu chị thực lòng với anh, anh chẳng bao giờ bỏ chị… Em biết, đó là hy vọng mong manh cỡ nào!


Đúng lúc, điện thoại em rung lên phía đầu kia của giường. Nhạc chuông vang! Tôi vẫn nhớ như in lời bài hát ấy đến tận ngày nay:


‘Nợ anh yêu tình yêu đầu tiên như thế!


Nợ anh yêu từng đêm mong tin nhắn từ em…


Nợ ai đó mang đến em yêu thương…


Đong đầy thế giới này…


Và giúp em thêm tin vào em… em nợ anh’


Tôi đã thực sự bật khóc, gục trên vai em, như một đứa trẻ. Tôi lắc đầu xin lỗi em. Nhưng không sao nói lên được lý do. Vì nó nghiệt ngã với em thế nào. Tôi… không về Huế…


Nếu như… nếu như…


Thời gian chẳng thể quay lại! Chẳng có thuốc nào chữa được hối hận! Mọi sai lầm đều phải trả giá!


Chính tôi, mới là người bỏ lỡ em.


Em mặc điện thoại reo inh ỏi. Chỉ lau những giọt nước mắt bất lực của tôi:


– Năm năm rồi, đến tận giờ này, phút này, em vẫn yêu anh. Anh vẫn là anh mà em yêu ngày ấy! Nhưng chuyện chúng mình qua rồi. Hãy cho em quên anh, cũng như anh hãy quên em đi. Hứa với em, anh phải đối xử tốt với chị, nhé?

– Ừ…


Sau vài năm…


Tôi cùng vợ, nâng ly chúc mừng em trong ngày trọng đại. Em hạnh phúc mỉm cười trong bộ váy cưới trắng tinh khôi. Vẫn đôi mắt cong cong. Vẫn nụ cười tỏa nắng ấy…

— Hết —




Nhận xét

Popular Posts

Dì Tôi

Cứu Cánh Lúc Nửa Đêm

Cô giáo và người mẹ xinh đẹp

Chịch Anh Rể – Tác Giả: Lê Cương

Vợ cũ bị ông bạn địŧ

Cuộc đời

Câu chuyện gia đình

Trên gác mái