Bài đăng nổi bật

Những người đàn bà xung quanh tôi

Phần 1


Cho đến bây giờ, khi gõ từng chữ trên này, những cảm xúc đó vẫn như mới ngày đầu. Khát khao, đam mê, tội lỗi và cả ngọt ngào.

Một ngày vào đầu tháng 8, thế là năm nay tôi đã bước vào lớp 12, lớp học cuối cùng của đời học sinh tươi đẹp. Nói ra cũng lạ, 11 năm đèn sách trước đó tôi vừa học vừa chơi, nhưng năm nào cũng được học sinh giỏi cả, không phải khoe nhưng mà đến tôi cũng không biết tại sao nữa, năm cuối 12 này tôi vẫn dự định vừa học vừa chơi, dù biết năm nay là năm rất quan trọng cho con đường tương lai phát triển của mình, sảy chân một chút thôi là tương lai có thể đi lượm ve chai lắm!


Tôi sinh ra trong một gia đình ở Miền Tây, nơi cảnh đẹp sông nước hữu tình với những con người chân chất mộc mạc cùng nhiều món ăn hấp dẫn các du khách gần xa. Ba tôi lúc trước làm giáo viên dạy cấp 1, cấp 2 vào những năm 90 lận, sau này ông về hưu nên cũng làm ruộng như bao người, mẹ tôi cũng vậy, là người phụ nữ Miền Tây nên phải nói bà rất xinh khi còn trẻ, có lẽ vì thế nên tôi được di truyền gen này của mẹ, lớn lên cũng đẹp trai rắn rỏi như bao người con của đất Cửu Long này.


Đạp con xe đạp cọc cạch tới trường, vì nhà cũng gần nên đạp xe khoảng 15 phút là đã tới trường rồi. Cổng trường hôm nay đông đúc lạ thường, cũng phải thôi, ngày đầu nhập học lại sau 2 tháng nghỉ hè thì không đông mới là lạ, có cả mấy bé vừa lên lớp 10 đang tụm năm, tụm ba lại xì xào to nhỏ. Nhìn mà nhớ mình vào ba năm trước ghê vậy, dắt cái xe vô khu để xe cho học sinh, cô trông xe thấy tôi thì niềm nở hẳn ra…


“Ôi thằng Lam đó à con, hai tháng không gặp hình như bây cao lên xíu đúng không? Mà năm nay năm cuối ráng học nghe con, mà bây định thi vào ngành gì thế?”


Tôi trông thấy cô cũng vui vẻ lên, mỉm cười lễ phép trả lời cô…


“Dạ con cảm ơn cô! Con dự định thi vào trường công nghệ điện lực ạ”


“Ôi sao bây lại thi cái ngành đó! Tao xem trên ti vi thấy người ta leo lên trụ điện đồ nguy hiểm lắm mày ơi!”


Tôi nghe cô trả lời xong mà chỉ muốn cười lớn thôi, biết cô hiểu sai ngành nghề tôi chọn nên tôi cũng không muốn giải thích thêm, cười cười chào tạm biệt cô rồi mang balo lên lớp, không quên đưa cô hai ngàn tiền gửi xe.


Năm nay trường tôi khối 12 chia theo bang để sắp xếp lớp học, anh chị nào mong muốn có điểm dễ dàng, dễ đậu vào ngành nghề cho ba mẹ vui, hoặc là không tự tin về bản thân thì đa số chọn bang Xã Hội. Số còn lại theo bang Tự Nhiên vì muốn thi vào trường mình mong ước. Tôi thì chọn Tự Nhiên vì không tính tôi là vừa chơi vừa học, bang Xã Hội học bài cực kỳ nhiều nên không hợp, Tự Nhiên thì chỉ tính toán, áp dụng công thức, nếu đáp án đúng là nó đúng! Lớp tôi được xếp vào là lớp áp chót của nguyên 14 lớp 12.12a13, sát vách là các tiến sĩ, giáo sư của lớp được xem là nắm trùm trường tôi, 12aV, nơi hội tụ đủ yếu tố từ con ông cháu cha, từ mọt sách cần cù bù siêng năng, từ những người khi sinh ra đã đứng trên vạch đích vân vân và mây mây. Bước vào lớp mình, cũng không có bao nhiêu người cả vì còn tầm 30 phút nữa mới bắt đầu buổi lễ khai giảng năm học mới, ngoài sân trường là mấy thằng con trai vì gái sinh tồn đang hì hục dọn ghế, bàn ra sân chuẩn bị. Tôi thì xin miễn mấy việc đó, kiếm đại một chỗ trống rồi ngồi xuống, ngắm nghía một vòng lớp học, cũng được, vị trí lầu 1, gần căn tin, gần luôn nhà vệ sinh, quá tuyệt. Năm nay học chia bang nên đa số những thành viên cùng tôi học lớp 10 và 11 chỉ còn lại chưa được nữa là nhìn thấy mặt nhau thường xuyên năm 12 này. Hội anh em cây khế thì nay còn 2 thằng.


“Mời các quý thầy cô và các bạn ra sân tham dự buổi khai giảng năm học 20xx – 20xx”


Tiếng con gái nghe khá êm tai được truyền từ micro qua cái loa của trường vang lên, học sinh lục đục kéo ra sân, tôi cũng đi ra tham dự, đây là lần cuối cùng mà tôi được tham gia lễ rồi, có lẽ sau này khi nhớ lại quãng đời học sinh của mình còn có chút kỷ niệm và vui vẻ. Vẫn là tiếng thầy Hiệu trưởng phát biểu, vẫn là cô Bí thư đoàn trường ca tụng trường THPT xxx, vẫn là tiết mục văn nghệ của những cựu học sinh trường học từ năm nào, cảnh vật cũng vẫn vậy, khung cảnh vẫn vậy, chỉ không biết là bao năm nữa, khi hồi nhớ lại có cảm thấy đau lòng với cái cảnh còn, người không còn đó không…


Phần khai giảng hơn 1 tiếng cuối cùng cũng kết thúc, từng học sinh lại nối đuôi nhau trở về lớp học sẽ gắn bó với mình suốt 1 năm này. Cũng được gọi là có kinh nghiệm về vấn đề này rồi nên lớp tôi diện kiến thầy chủ nhiệm mới, xã giao vài ba câu cho thân thuộc rồi đến phần phân chia chỗ ngồi, mới đầu tôi được phân ngồi với đứa con gái tên Tiên, tên thì xinh mà tính tình xấu quá, nó chỉ muốn ngồi với bạn nó nên tôi cũng mặt lạnh như tiền mà lên khu vực dành cho hảo hán, bàn đầu, lạ là bàn này cũng chỉ có một mình tôi ngồi, nhìn lại thì đúng là lớp này số lẻ 35 gương mặt anh tài sẽ cùng tôi học trọn năm này. Cũng có cảm giác một chút gì đó khó nói, như bị cô lập đầu năm nhưng mà cũng chỉ thoáng qua trong đầu tôi mà thôi, mỉm cười lắc đầu chuẩn bị nghe phân chức vị trong lớp cùng với kế hoạch cải tạo lại lớp học để đón chào một năm học thành công và vui vẻ, tôi thì kệ, số đông bên nào thì tôi qua bên đó. Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp và yên bình cho đến hết năm học, nhưng một làn hương lan xộc vào mũi đánh tan tôi khỏi cái giấc mộng tươi đẹp này, một giọng con gái vang lên khi cả lớp sôi nổi bàn chuyện màu sơn cho tường, kỳ là lạ tôi cảm giác nó như kế bên tôi vậy, ngẩng đầu nhìn lên thì tôi suýt la lên thành tiếng, ánh mắt kỳ quái nhìn nhân vật đáng đứng trước mặt tôi, gương mặt bầu bĩnh, tóc dài chấm lưng, chiều cao khiêm tốn và đôi gò ngực dường như không mấy phát triển lắm.


“Dạ thưa thầy cho em ngồi ở đây ạ, em bị cận ngồi phía dưới không nhìn rõ trên bảng”.



Phần 2


Hôm nay ngày đầu tiên nhập học lại nên cũng không ở lại trường quá lâu, làm xong những thủ tục đầu năm của lớp thì mọi thứ hoàn thành rồi, đợi thứ 2 tuần sau là xách balo chính thức bắt đầu học hành đàng hoàng thôi.

Tôi vẫn đạp chiếc xe đạp cọc cạch chạy về nhà, xóm tôi thì cũng bình thường thôi, tiếng chó sủa vẫn inh ỏi khi có người lạ chạy qua, những ngôi nhà san sát thấm đậm chất tình làng nghĩa xóm của người dân Miền Tây sông nước, đâu đó ngoài xa kia là những cánh đồng xanh rì của lúa, nhưng giờ người ta cũng lên bờ để trồng những loại cây ăn quả khác rồi. Thắng xe, đá chống, để cái xe ngay ngắn trước sân nhà mình, tôi gọi lớn vào nhà…


“Thưa cha mẹ con đi học mới về”


Trong nhà không có tiếng cha hay mẹ tôi vọng lại, nhưng nhà kế bên thì có.


“Cha mẹ cưng đi ruộng rồi, mới đi lúc nãy thôi”


Đó là giọng của bà chị dâu, vợ của ông anh dòng họ của tôi. Ngoáy cổ nhìn sang thì suýt cắn lưỡi, tôi đang thấy cái gì thế này!? Chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn để lộ đôi chân thon trắng mịn, cặp đùi bóng loáng kia… Phần trên là chiếc áo thun dây thoáng mát, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy đôi gò bồng ẩn ẩn hiện hiện sau chiếc áo con màu hồng nhạt kia. Gương mặt thanh tú, tóc được buộc cao để lộ cái cổ trắng ngần. Lúc này đây chị cuối người xuống đối diện tôi để lấy áo giặt xong đem phơi, tôi gần như ngưng thở khi nhìn thấy gần như toàn bộ ngực chị. Vội quay mặt đi và hít sâu lấy lại tinh thần, tôi tự thầm mắng mình trong đầu quá mất dạy rồi, hơi run run nói với qua chị.


“Dạ chị Nương em đi học mới về, thôi em vào nhà ăn cơm luôn nha chị”


Giọng nói ngọt ngào kia lại vang lên, có phần gần gũi thân thiết…


“Ừ em! 2 thằng cu nhà chị nay cũng tựu trường lại, lại tốn mớ tiền”


Tôi chỉ cười cười rồi bước nhanh vô nhà, vào được nhà rồi cái mát mẻ làm tôi tỉnh táo hơn, sờ lên ngực trái mình thì cảm thấy tim đập nhanh dữ dội, vẫn hồi tưởng lại cảnh hương diễm lúc nãy mà thằng em tôi rục rịch, tôi thề là lúc đó nó phản ứng sinh lý bình thường, trong đầu tôi cứ niệm “Lam à mày thật là khốn nạn, là chị dâu mày đó!”. Sau một lúc thì cũng bình tĩnh lại, thay bộ đồ rồi đem đồ dơ đi xuống sông giặt, chỗ tôi thì đa số là mang đồ xuống sông giặt, dĩ nhiên là cái áo học sinh trắng tươi kia thì ngoại lệ rồi, đem nó xuống sông thì chắc thành màu vàng, tệ hơn là màu đen luôn không biết chừng.


Làm xong mọi việc thì cũng gần 12h trưa rồi, tranh thủ làm tô cơm rồi ngủ tí chiều đi chơi net, hồi tôi còn đi học tôi không phải nghiện game gì nhưng mà thích chơi game cực kỳ, chắc cũng chỉ có game mới đem cho tôi niềm vui nhiều nhất thôi. Tôi cũng từng có bạn gái nhưng mà do thời học sinh cũng chẳng nghĩ nhiều như bây giờ nên chia tay là chuyện không tránh khỏi, xung quanh xóm cũng có mấy đứa em có thể chơi cùng nhưng mà cũng ngại chơi với con nít. Đang ngủ ngon thì bị tiếng báo thức đánh giấc, ngó cái điện thoại thì đã 2 giờ chiều rồi, ra sàn nước rửa cái mặt cái cho tỉnh, tôi định bụng là xách cái xe đi net liền. Ước mơ thì đẹp đấy nhưng hiện thực tàn khốc với tôi quá…


“Đi đâu? Tối ngày không lo học hành gì suốt ngày game game, bữa nào tao nhấn cái đầu mày vô đó luôn đó, đem cái này qua cho thiếm út cho tao coi, hôm nay ở nhà không có đi đâu hết, chiều chở tao đi bách hóa xanh mua đồ, mai nhà mình có khách!”


Mẹ tôi, người phụ nữ quyền lực nhất trong nhà, tôi hay cha mà nghe mẹ sai cái gì là như chiếu thư của hoàng thượng khi xưa vậy, theo quy tắc 3 cấm mà làm theo “cấm cãi, cấm hỏi lại, cấm không làm”!


“Dạ!”


Tôi thất thiểu cầm cái bọc gì đó đem qua cho thiếm út, nói là thiếm nhưng mà tôi nghe gọi rồi gọi thôi, chứ cũng không biết dây mơ rễ má gì không, tôi chỉ biết những người nào mà tôi đã có biết trước từ lâu rồi thôi, tôi cũng không tìm hiểu về gia phả của dòng gì gì hết.


“Ê thằng cu, có mẹ ở nhà không?”


Từ nhà thôi qua nhà thiếm cũng không bao xa, tầm 100m là đến rồi, thằng con trai lớn của thiếm năm nay cũng 13 tuổi rồi, nó ngồi chơi điện thoại trên cái võng, mất vẫn không rời cái điện thoại, thuận miệng nó trả lời tôi…


“Dạ mẹ em phía sau anh ra kiếm bả đi”


Tôi lắc đầu, tháo, bỏ đôi dép bên ngoài rồi đi ra nhà sau tìm thiếm, bước gần tới nhà sau tôi nói trước…


“Út ơi mẹ con trả thiếm cái gì nè”


Lời nói xong còn chưa lấy hơi lại thì tôi câm tại trận, hôm này ra đường bước chân trái hay sao mà có số được nhìn tiên cảnh thế này không biết. Thiếm út nghe tiếng tôi gọi thì giật mình, đình chỉ động tác đang làm lại, ngước lên nhìn tôi bất động, tối cũng bất động đứng đó nhìn lại, cặp mắt chắc đã mở to, lia xuống phần ngực của thiếm. Bầu ngực đã hơi chảy xệ một chút nhưng điều đó càng làm nên nét từng trải của thiếm út, đầu ti màu cà phê sữa hấp dẫn đang vểnh lên như đang khiêu khích đối phương. Chắc do vẫn còn đang bị sốc nên thiếm cũng chưa có hành động gì, vẫn đứng im đó vài giây để mặc tôi chết trân mà nhìn. Vài giây sau hình như đã ý thức được quần áo mình vẫn chưa chỉnh tề cho nên thiếm dùng một tay che lại một bên bầu vú lộ ra ngoài, trong giọng hơi run mà nói với tôi.


“À… ừ, trả đồ hả Lam, để đó dùm thiếm rồi ra ngoài đợi xíu nha”


Tôi nghe câu này xong cũng giật mình, vội vàng cúi đầu dạ một tiếng rồi xoay người bước ra nhà trước, quên mất luôn mình vừa nhìn cảnh xuân nhưng không nói câu xin lỗi. Ngồi trên cái giường của 2 anh em nhà thiếm, trong đầu tôi tự động phát lại cảnh lúc nãy thấy, nó còn xẹt qua cảnh lúc sáng… Lúc sau thì thiếm đã ăn mặc chỉnh tề đi ra, trên mặt vẫn còn hơi đỏ chắc ngại tôi lắm nhưng dù sao vẫn là người từng trải nên bà rất nhanh đã bình thường trở lại.


“À cái này hôm trước mẹ con mượn thiếm, cảm ơn con mang qua giúp nha!”


Tôi khá tò mò trong cái bọc đen đó là cái gì, nhưng mà không khí đang khá là khó xử, tôi chỉ muốn chuồn lẹ thôi, trả lời qua loa một chút rồi đứng lên xin phép về. Mang đôi dép vào định cất bước đi về nhà thì thiếm gọi tôi lại…


“Lam, chuyện nãy… chuyện nãy thấy thì quên đi nhé, đừng kể với ai nữa!?”


Gật đầu lia lịa xác nhận cho tôi, không quên nói vài câu cho thiếm yên tâm rồi vội quả chạy về nhà. Tôi không chú ý rằng phía sau, thiếm út đang dõi theo bóng lưng tôi, khóe môi hình như đang nhếch lên, lầm bầm…


“Nhìn đến chảy cả nước miếng luôn à? Thật ra mình cũng còn ngon đấy chứ”


Tôi đâu biết rằng tương lai tôi sẽ có những khung cảnh ngoài sức tưởng tượng của bản thân mình…



Phần 3


Thứ 2. Hôm nay là ngày chính thức nhập học, à không, nói đúng hơn là chính thức chạy đua với điểm số, những bài học khó nhằn, cùng mớ kiến thức hỗn loạn trên bàn kia. Nghĩ thôi mà tôi chỉ biết cười khổ.

Vẫn là con chiến mã hai bánh với động cơ chạy bằng cơm của mình, cộc cạch đạp xe tới trường, cũng không có gì nổi bật lắm vì đã quá quen với cảnh này rồi, hôm nay tuần đầu tiên nên cũng chưa thấy tụi sao đỏ lượn lờ nơi cổng trường để rình bắt mấy đứa không đồng phục hoặc không mang theo bảng tên, à giải thích chút về cái vụ bảng tên này, học sinh lên lớp 10 trường tôi khi vào học được 1 tuần sẽ bắt đầu làm bảng tên, bảng tên này sẽ đi hết cấp 3 luôn nên không phải làm lại, có chăng là bị mất hoặc vứt đâu đó thì gặp cô bí thư đoàn trường viết đơn xin cấp lại mà thôi. Lan man quá, hôm nay trời xanh, mây trắng, gió nhè nhẹ, nhưng mà trái ngược với đó là thời tiết nóng vờ lờ. Vẫn như cũ, sáng thứ 2 sẽ là tiết sinh hoạt dưới cờ thường niên vào tiết 1. Không có gì nổi bật, ngồi không chán quá tôi bắt đầu lia mắt xung quanh, khá ngạc nhiên là trường toàn nam thanh nữ tú, ai ai cũng đẹp ngời ngợi cả, quay mắt về phía sau thì đụng một ánh mắt đối diện với mắt tôi, chiếc mũi nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi nhỏ phớt một lớp son hồng mỏng, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu đó làm tôi đứng hình mất 2s. Vội vàng quay mặt lên thầm kêu trong lòng…


“Con nhỏ này nhìn quen vậy ta? a! Đúng mẹ rồi! Con nhỏ ngồi kế bên mình đây mà, con nhỏ bị cận. Nhưng có thấy nó đeo kính bao giờ đâu nhỉ?”


Tính tò mò trỗi dậy, tôi quay mặt về phía sau nhìn lần nữa để xác nhận nhỏ có đeo kính rồi bỏ ra hay không… Săm soi một hồi với một nỗi nghi hoặc, tôi phán…


“Đeo kính áp tròng! Bà mẹ hèn gì thấy mắt long lanh gớm, nhìn như vì tinh tú vậy, nhưng mà cũng đẹp…”


45 phút trôi qua, theo sau đó là học sinh lũ lượt kéo nhau về lớp để tiếp tục học tiết 2, tôi cũng vậy, sau khi dọn dẹp ghế, chủ yếu là chồng nó lại để lũ kia đem vào kho thì tôi cũng có mặt ở lớp. Bàn đầu, thoáng mát dễ chịu, nhìn rõ bảng, không cần nhìn mặt ai mà sống, cuộc sống như thế thì còn gì bằng. Bỗng…


“Ê tránh ra cho người ta đi vào!”


Con dở người nào nói chuyện khó nghe thế nhỉ? Ngước mắt nhìn lên thì là con nhỏ kính áp tròng, bạn cùng bàn với tôi đây mà. Mà ủa, nhỏ ngồi ghế ngoài mà ta, sao kêu mình tránh ra? Nhìn lại thì hóa ra tôi bị lú, đứng như trời trồng chỗ ngồi của nhỏ, nhìn nhìn nhỏ từ trên xuống dưới một lượt sau đó nhìn ghế phía trong một cái tôi nói.


“Bà có muốn ngồi phía trong không?”


Con nhỏ kính áp tròng dường như không hiểu ý của tôi, nhỏ hơi khó chịu hỏi lại…


“Tại sao tôi phải ngồi phía trong? Bên ngoài thoải mái, đi ra đi vào dễ dàng như thế này thì sao lại ngồi bên kia?!”


Tôi nhìn nhỏ, thật ra nhỏ cũng xinh xắn đấy chứ, thân hình chắc 1m5 là cùng nhưng mà nhìn có cảm giác muốn nâng niu bảo vệ. Tôi kiên nhẫn giải thích.


“Tôi thấy bà cũng xinh xắn, lớp cũng có nhiều con trai, ngồi ở ngoài lỡ tụi nó có ý xấu đụng chạm bà thì ráng chịu nhá!”


Những lời nói này không hay ho lắm, tụi con trai lớp mà nghe được chắc tôi tàn đời ngày đầu đi học, vì vậy phải ghé sát vào tai nhỏ mà nói nhỏ, gần trong gang tấc như thế này tôi còn ngửi được mùi hương thoang thoảng đặc trưng của mỗi đứa con gái trên người con nhỏ bị cận này, tránh làm hoang mang dư luận nên tôi nhanh chóng lùi về, giữ khoảng cách dù trong lòng có chút mất mát khó hiểu. Còn con nhỏ thì giật mình vì đột nhiên tôi sát nhỏ quá, thân hình nhỏ bé ấy hơi run lên, gương mặt bầu bĩnh kia cũng đã phơn phớt hồng, không biết là do ngại hay tức giận. Lát sau nhỏ mới lý nhỉ bảo tôi đổi chỗ, rồi sau đó không nói với tôi tiếng nào nữa, tôi còn dự định hỏi tên của nhỏ nữa vì nhỏ lớp 11 học khác lớp với tôi. Mà thôi cũng lười quản.


Ngày đầu đi học thì vẫn học bài mới, chúng tôi lớp 12 rồi, dù sao cũng học ở đây 2 năm nên mặt thầy cô phải nói quen gần hết, nên không như mấy phòng lớp 10 bên kia đang hào hứng giới thiệu, giao lưu với thầy cô mới. Sau tiết 2 thì ra chơi, giải lao 20 phút, phía sau có căn tin nhưng hôm nay tôi lười đi.


“Ông cho tôi ra ngoài được không?”


Ủa? Giọng ai nghe êm tai ngọt ngào vậy ta, ngẩng đầu lên thì thánh thần thiên địa ơi! Con nhỏ bị cận! Ủa nãy nghe giọng chua ngoa, đanh đá lắm mà ta? Nghĩ thì trong đầu nghĩ vậy chứ tôi cũng không nói gì mà đứng lên nhường đường cho nhỏ đi ra ngoài, trông theo một xíu thì có 2 đứa con gái đang đứng trước cửa đợi nhỏ nữa, 3 cặp mông ngúng nguẩy đi làm mắt tôi có hơi hoa lên, tự khinh bỉ mình từ khi nào mà định lực kém thế. Nghĩ đến đây tôi lại nhớ đến hình cảnh của chị dâu thứ 2 kia và người thiếm út.


Mơ màng thì có cái gì đó rớt trước mặt tôi một cái bịch, là một bịch bánh nabati vị truyền thống, khó hiểu nhìn lên thì con nhỏ cận đứng trước mặt tôi.


“Cái này là tôi mua cho ông để cảm ơn chuyện lúc nãy, tôi tên an, còn ông tên gì?”


Ồ hóa ra tên an, tên như người! Tôi cũng lịch sự mỉm cười đáp lại…


“Tôi tên Lam, mà việc tôi nghĩ lúc nãy cũng không có gì to tát đâu bà không nên để ý làm gì!”


Tôi chẳng nghe hồi đáp lại từ an, lúc lâu sau mới nghe cái giọng êm tai đó lí nhí.


“Thế ông không phải giống với bọn con trai kia đúng không, lúc nãy…”


Nói tới đây an ngập ngừng, nhưng với đầu óc linh mẫn của tôi thì cũng đã tiên đoán được nội dung phía sau rồi. Tí nữa thì sặc nước miếng, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán tôi. Thánh thần thiên địa ơi! Ngó xuống mà coi, con giúp người ta mà bây giờ bị nghĩ là biến thái. Cười khan hai tiếng tôi lắp bắp trả lời…


“Bà nghĩ đi đâu vậy, tôi dĩ nhiên không giống rồi. Nói không ngoa chứ tôi còn trắng tin như tờ giấy nhé!”


Mặc dù tự nhận mình da mặt cũng thuộc hàng thượng đẳng nhưng khi nói xong câu này tôi cũng không tránh khỏi mà mặt nóng lên. Sau câu đó thì tôi chả dám nhìn thẳng mặt nhỏ nữa, liếc liếc qua nhìn thấy nhỏ đang nhìn tôi bằng đôi mắt như bầu trời sao ấy. Rồi nhỏ im lặng mà đi vào chỗ, tôi cũng biết thân biết phận mà câm như hến nhường đường. Thầm mắng trong lòng lần này chơi ngu rồi. Cứ vậy mỗi người mỗi suy nghĩ, mang tiếng ngồi chung mà chả ai nói với ai câu nào, tôi vào nhỏ dường như đều thầm hiểu một vách ngăn gì đó cản trở cả 2.11h30, tan trường.



Phần 4


“Chụt, chụt…”


Tiếng nhóp nhép và chùn chụt như người ta ăn que kem lạnh trong thời tiết nóng bức vang lên có đôi chút không hợp không gian. Tôi mơ màng nhận ra bên dưới hạ thể mình có gì đó đang uốn éo và không ngừng hoạt động, nhìn xuống thì tôi cứng người khi thấy có một thân thể lõa lồ của một người phụ nữ đang hì hục bú mút dương vật mình. Cái lưỡi hồng nhỏ xinh điêu luyện liếm từ đầu dương vật cho đến tận gốc, rồi bất ngờ há miệng như muốn nuốt trọn thằng em của tôi. Một dòng điện chạy từ sống lưng lên não, các cảm giác khoan khoái này làm tôi như trên chín tầng mây, cố rướn cái cổ xem người này là ai mà to gan lớn mật như vậy, mò vào phòng ngủ của tôi mà làm mấy cái chuyện tầm bậy này, vừa sợ vừa giận lại vừa sướng nữa, tôi không thể nhìn thấy được khuôn mặt đằng sau mái tóc đang ra sức nhấp nhô dưới thằng em mình. Rồi cái gì đến cũng đến, tôi sắp ra, thân thể căng như dây cung, ngón chân co quắp lại với nhau, đôi tay nắm chặt ga giường, tôi cảm nhận được mình đang xuất tinh, nhưng tôi lại bất ngờ thay là cái người kia vẫn không buông tha mà vẫn đang hết sức mà nhấp nhô. Càng ngày tôi xuất tinh càng nhiều, tôi bắt đầu sợ hãi, nếu cứ xuất liên tục như thế này thì chắc mình bị vắt kiệt thành cái xác khô không chừng! Nỗi sợ càng lớn dần khi tôi thấy bên dưới, cái người mà đang ngậm dương vật của tôi ngẩng đầu lên, trời ơi! Tôi chết điếng người khi thấy đó là khuôn mặt toàn là máu của người phụ nữ trẻ, cô ta ngoác cái miệng kéo dài tận mang tai mà cưới đầy ghê rợn, rồi ả ta với hốc mắt đen ngòm nhìn tôi, dù không có con ngươi nhưng tôi vẫn cảm nhận được cái nhìn đầy châm chọc.


“Phập…”


Ả dùng sức cắn chặt hàm răng chỉ còn mấy cây của ả xuống dương vật tôi, tôi như chết lặng mà cứ chia tay thằng em mình…

“Dậy! Dậy coi cái thằng trời đánh này, giữa trưa nắng nóng mày la làng cái gì hả thằng mất dạy! Có để cho người ta nghỉ ngơi không!!!”


Giọng mẹ tôi! Tôi mơ màng mở con mắt còn nhíu chặt vì chưa kịp thích nghi với ánh sáng, rồi như chợt nhớ ra điều gì, tôi thò tay xuống đũng quần của mình…


“Vẫn còn! Vẫn còn!”


Mẹ thấy tôi có hành động kỳ quái như vậy thì càng nộ hỏa xung thiên, xán cho tôi cái bộp tay rồi mắng…


“Tiên sư cha nhà mày! Chơi game cho riết vô rồi lú hết cả người, làm khùng làm điên tao tán chết cha mày giờ! Có bớt khùng đi không?”


Chưa bao giờ tôi nghe mẹ la mà thấy hạnh phúc như thế này, hận không thể để mẹ la mình thêm vài câu cho đã. Cái giấc mơ ma quái kia làm tôi vẫn còn sợ, mồ hôi ướt hết cả lưng áo, nhớ lại vẫn rùng mình.


“Dạ mẹ!”


Nói xong câu này thì tôi phi vô sàn nước rửa mặt cho tỉnh, sẵn vô nhà vệ sinh rửa thằng em luôn, nói gì thì nói một thằng con trai đang tuổi trẻ khí thịnh gặp cái loại mộng tinh này thì khó tránh khỏi dơ phần dưới. Mở tủ lạnh làm thêm cốc nước cho mát đầu lại, tôi nhớ lại giấc mơ vừa rồi, tỉnh táo hẳn nên bắt đầu suy xét.


“Má nó tà môn mà! Ban ngày ban mặt mà gặp quái sự như này! Vừa ghê vừa sướng! Không lẽ mẹ nói đúng ta, do chơi game nhiều quá nên nhũn não?”


Cái ý nghĩ này vừa mới lóe lên tôi đã tự tát mình để tỉnh lại, vớ vẩn hết sức! Vậy chắc là gần đây áp lực học hành, dù gì cũng đã lớp 12 rồi nên tôi cũng chăm học lắm, cộng với đang tuổi thiếu niên cương huyết nên não nó load mấy cái này cho xem trong mơ cũng nên!


Vỗ đùi đen đét vì cái lý do xàm lon mà mình tự nghĩ ra được, nhìn qua cái đồng hồ điện thoại thì đã hơn 14h30 chiều rồi, cũng khá trễ cho việc đi net thêm nữa là đi net bây giờ thì cơ trời mới biết là mẹ có cầm chổi chà rượt chạy hay không… Vẫn là nên ngồi vô bàn làm bài tập, chuẩn bị bài vở cho ngày mai là chắc cú!


Tới tối thì cả nhà 3 người tụ hợp trên mâm cơm, vẫn là mấy câu hỏi cho tôi dạo này học hành thế nào, rồi khuyên năm cuối ráng học để thi vào trường đại học này nọ, chủ yếu là cha tôi nói mấy việc này thôi, ông là người dễ tính và có phần cưng chiều tôi vì tôi là con một mà. Đang vui vẻ ăn cơm thì cái ti vi phát lên bảng tin thời sự trẻ em nghèo vượt suối lội sông đi học mà vẫn đạt thành tích cao trong học tập, liếc qua thấy mẹ đang nhíu nhíu mày mà nhìn chăm chú vô cái tivi mà lòng tôi hồi hộp, trong đầu xẹt qua ý nghĩ đánh bài chuồn để không bị ăn gạch từ mẹ.


“Con ăn nó rồi! Ngày mai có bài kiểm tra nên con xin phép lên phòng ôn lại bài một chút, hôm nay nhờ mẫu thân đại nhân rửa chén dùm con một ngày nha, con cảm ơn mẫu hậu!”


Nói xong ba chân bốn cẳng chạy nhanh về phòng không kịp rửa cái miệng, thầm mắng cái ti vi sao đúng mỗi lần ăn cơm lại phát mấy cái phóng sự đó, không học sinh nghèo vượt khó thì là tác hại của ma tóe và game online. Hận không thể dùng cái búa mà sửa nó thật sự. Nói chứ mai thật sự có bài kiểm tra nên tôi cũng phải ôn lại. Loay hoay thì cũng gần 22h đêm rồi, dọn dẹp sách vở, soạn bài cho ngày mai để vô cái balo, nằm lên cái giường thân yêu thì đầu tôi lại hiện về giấc mơ ma quái lúc trưa, có hơi sợ nên chưa ngủ được, cầm điện thoại lướt lướt shopee xem có gì đáng mua không thì.


“Tinh… ting…”


Tiếng thông báo của điện thoại vang lên, cửa sổ màn hình điện thoại hiện lên thông báo facebook là có một lời mời kết bạn, tò mò nhấn vào xem vì cái facebook của tôi không có gì nổi bật cả, chủ yếu để liên lạc với người quen mà thôi.


“Gì đây? PNMA? Cái quờ quờ gì dẫy bà dà? Đặt cái tên cũng hack não người xem quá đi chứ!”


Tôi bực bội cái tài khoản mới gửi lời mời kết bạn này, kiên nhẫn xem trang cá nhân của nhân vật thần bí này thì chỉ có mỗi cái ngày tháng năm sinh là ngày 2 tháng 2 năm 2001. Bằng tuổi mình, nên tôi mặc kệ mà đồng ý luôn, sau đó cũng hơi mệt nên tắt điện thoại rồi nằm lăn ra ngủ như chết rồi, cũng quên luôn cái giấc mơ kia. Tôi đâu biết là trong phần tin nhắn có dấu ba chấm đang lượn lờ, có người đang nhập tin nhắn…


“Hi ông!! Có hơi quá vội vàng nhưng mà… Nhưng mà tôi thích ông!”


Thánh thần thiên địa ơi mấy chục năm rồi giờ được gái tỏ tình mà thằng trời đánh kia nó ngủ như chết rồi vậy, bỗng “tin nhắn đã được thu hồi”. Tới sáng ra thì tôi thấy cái người PNMA kia nhắn cái gì đó nhưng thu hồi, chả hiểu đầu cua tai nheo gì nên tôi mặc kệ mà thay đồ đi học. Còn tại sao tôi biết nội dung mà viết phía trên thì mãi sau này tôi mới được biết…



Phần 5


Sau sự kiện đó thì tôi nổi con mẹ nó trong lớp với khá nhiều biệt danh, anh hùng cứu mỹ nhân, trai anh tài cùng gái thuyền quyên, vì gái sinh tồn vì lơ ồn bỏ bạn, cái cuối là của thằng chó Tâm. Giờ đột nhiên nghĩ lại nếu được chọn lại tôi có làm như thế không, đáp án khỏi phải bàn cãi là có, cứu người như cứu hỏa, cứu một mạng người như xây bảy tầng lầu ai nói gì kệ mẹ…

Nhưng mà ngẫm lại thì cũng vui vui trong lòng, bạn An cùng bàn dường như sau hôm đó có chút thay đổi thái độ với tôi, nhỏ đôi khi sẽ chủ động bắt chuyện với tôi, hỏi bài tôi mặt dù nhỏ học giỏi vờ lờ. Túm lại là tôi và nhỏ ban đầu đã trở nên hơi thân hơn chút so với trước, còn nói về tiết sinh học hôm trước thì xem như tôi cúp cả buổi, cũng chưa tìm cô giáo viên mới hôm ấy dạy mà xin lỗi nữa, thôi tùy duyên vậy, chắc cổ hiểu cho mình, tôi thầm nhẩm trong bụng.


Hôm nay có tiết học thể dục buổi chiều, ôi với cái thời tiết tháng 8 trong miền Nam này mà học thể dục còn là buổi chiều thì đúng là cực hình, nhìn sân cát đối diện trường mà tôi ngán ngẫm, trời nóng bỏ mẹ ra mà dính sân cát thì kiếp này coi như bỏ. Nhưng biết làm sao được đây, lịch học như thế thì vẫn phải làm theo thôi, dù sao muốn tốt nghiệp cũng cần có chữ “đạt” trong môn thể dục. Thở dài nghĩ về buổi chiều, tôi lại đạp xe cọc cạch về nhà, định bụng tắm rửa ăn cơm, đánh nhẹ một giấc chiều thay đồ đi học là đẹp, 15h55 mới vô học nên cũng không lo lắm, tính ra thầy cô cũng còn tình người mà xếp học tiết bốn tiết năm cho bớt nắng, nghĩ lại tự nhiên yêu thầy, yêu cô đến lạ.


“Thưa mẹ con đi học mới về!”


Tôi thưa xong cũng không nghe được tiếng mẹ trả lời, chắc có lẽ lại đi làm mướn cho người ta ở ngoài đồng nữa rồi, ở dưới quê cũng không có bao nhiêu xí nghiệp nhà máy nên phụ nữ ở đây họ thường ra đồng làm thuê làm mướn, mẹ tôi với các chị hàng xóm lập thành một đội khoảng mười người để đi làm thuê từ lúc làm đất canh tác cho đến khi gặt lúa để kiếm thêm tiền trang trải gia đình. Đột nhiên nghĩ cái tính lông bông vừa học vừa chơi của mình, hiện tại còn đang lan man giữa ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời mà thấy có lỗi với cha mẹ quá, thôi lát lên nhà bật bài con nợ mẹ nghe cho đỡ tâm trạng.


Tắm táp thay đồ xong cứ thấy khỏe hẳn ra, làm tô cơm nữa là đẹp, hôm nay ăn canh chua cùng cá kho, quá tuyệt, combo hủy diệt cái bụng đói. Ăn xong nhìn đồng hồ cũng hơn 12h30 rồi, rửa cái tô dọn dẹp sơ sơ nhà bếp lại cái tôi phi vào phòng bật quạt, dự là sẽ có một giấc ngủ ngắn ngon chuẩn bị cho buổi chiểu năng lượng.


Tương truyền miền Tây khi xưa ma quỷ cực kỳ nhiều, vào buổi tối chúng hay đi quấy phá dân làng, đôi khi còn man rợ giết người trả thù xưa. Ông bà kể lại, có những đêm nằm ngủ, giữa đêm thì thấy cơ thể nặng trịch, mồ hôi tuôn ra như tắm và Ɩồŋg ngực điên cuồng phập phồng cố gắng hít oxi vì khó thở. Muốn mở miệng kêu cứu nhưng não mách bảo còn miệng chỉ ú ớ được chứ không thể nào mà la lên, mắt chỉ he hé mở ra nhỏ, vừa mở mắt thì trời ơi! Cái gì đó đen thui đang nằm trên người mình, nó đè mình không cho mình thở, cái thứ đáng sợ đó hình như thi thoảng còn xì xầm tiếng gì đó mà “người dương” nghe không hiểu, chỉ nghe được tiếng của rất nhiều con người đủ tất cả mà xì xầm thôi. Đáng sợ thay là tay chân cứng ngắc lạnh toát, máu bắt đầu chậm lưu thông, nếu không kịp thời tỉnh dậy thì thế nào nó cũng bắt đi cho bằng được. Tình huống này người xưa gọi là “bóng đè” họ hay bảo nếu gặp phải thì phải gắng sức cố niệm phật trong đầu để cái thứ xấu xa kia sợ hãi mà bỏ đi, tự cứu lấy mình. “Bóng đè” có thể xuất hiện ngày lẫn đêm, ai nhẹ vía đi ngủ thì dễ có khả năng bị lắm. Người già hay nói, “có thờ có kiêng, có thiêng có lành” chuyện gì không biết thì cứ tin là có đi, để mai đây mang họa sát thân thì lúc đó hối hận cũng không còn kịp.


“Hơ… hơ… ư ư!!”


Tiếng dập “bạch bạch…” cùng tiếng thở dốc nặng nề của ai đó vang lên bên tai tôi, quái lạ, giờ này trong nhà cha mẹ đi làm hết rồi sau lại có tiếng này, chẳng lẽ trong lúc mơ màng tôi bật phim sẽ xem mà quên tắt? Lắc lắc cái đầu, đôi mắt tèm nhem cố gắng thích nghi lại với ánh sáng vì mới ngủ dậy tôi bàn hoàng nhận ra cái khung cảnh này… cái khung cảnh này y chang giấc mơ lần trước của tôi. Trời ơi! Dưới hạ thể tôi là một người phụ nữ quay lưng đối diện, mông ra sức điên cuồng dập dương vật của tôi trong âm đạo cô ấy, tôi điếng người, cảm giác sợ hãi bao trùm cơ thể, từng sợi tế bào đang rung lên bần bật, cái cơ thể kia vật ra sức nhấp dường như không biết mệt. Tối bắt đầu khó thở, miệng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, tôi cứ thể cứng đờ mà hứng chịu từng cú dập mạnh bạo kia. Bỗng, dường như cái người phụ nữ ấy phát hiện ra tôi đã thức giấc, ả ta ngừng dập mà thay vào đó là uốn éo phần thân dưới của ả, từ từ, cái đầu ả quay lại nhìn tôi. Một… một gương mặt không có mắt, mũi, cả chân mày, chỉ duy nhất có một cái miệng đang cười toét đến tận mang tai. Mắt tôi trợn trừng, trong long quá sợ hãi, rồi cái mông đẫy đà kia dập một cái thật mạnh, sâu tới gốc dương vật của tôi, cảm giác sung sướng và sợ hãi làm tôi run rẩy, sau đó không tự chủ được mà xuất tinh vào âm đạo của ả kia, tôi ngất đi, bên tai chỉ nghe loáng thoáng như gần như xa tiếng cười man dại.


“AAAAA!”


Tôi bật dậy, bên tai không còn nghe tiếng cười đó nữa mà chỉ còn lại tiếng thở dốc hì hục của tôi cùng tiếng vù vù của cái quạt gió, kèm với đó đó tiếng chuông báo thức của điện thoại. Mơ sao? Hóa ra nãy giờ tất cả chỉ là mơ mà thôi, nhưng mà sao nó chân thực đến thế, còn mơ đến tận hai lần, lần này như là tiếp theo lần trước, rồi sẽ có lần ba, lần bốn hay không? Tôi rùng mình không dám nghĩ tiếp, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm sống lưng, đầu thì đau như búa bổ, từ trước tới nay tôi không tin vào chuyện ma quỷ cho lắm, tôi theo đạo vô thần, nhưng lần thứ hai mơ thấy cơn ác mộng này, cùng với đó là nụ cười quái dị kia làm tôi sợ hãi thật sự, chẳng lẽ trước giờ tôi đã nghĩ sai sao? Lắc đầu, nhìn giờ trong cái điện thoại, gần 15h30 rồi, tôi quăng hết mấy cái suy nghĩ kinh dị kia mà tắm lại thay đồ đi học, định bụng tối ăn cơm sẽ kể cho cha mẹ nghe, dĩ nhiên không thể kể chi tiết, cái cảnh giao hoan kia thật sự quá dọa người. Tâm trí đờ đẫn đạp xe đến trường, học thể dục mà cơ thể hết năng lượng thế này thì chết dở…



Phần 6


“Ê ku! Sao bơ phờ quá vậy? Mới chơi đá à?”

Vâng! Thằng bạn trời đánh của tôi, mở mồm ra là thối vãi beep.


“Đá thằng cha mày, tao ngủ nhiều quá nên mệt thôi!”


“Mặt chó mày ở nhà mới quay tay chứ gì, bởi kiếm con ghệ đi bạn, có gì nó giúp”


Nó đá đểu tôi.


Nói xong nó còn không quên cười kiểu hèn mọn, vừa bực vừa buồn cười thằng bạn, tôi không khách sáo đá vào mông nó một cái thật mạnh, cu cậu đau điếng la oang oang làm cả đám quay lại nhìn làm tôi cũng hơi hoảng, thừa cơ hội tôi lẻn đi, trong lòng thầm nhủ thằng này đéo phải bạn tao, tụi bây đừng nhìn nữa.


Thoát khỏi đám hỗn loạn đằng kia, kiếm cái bóng cây ngồi cho đỡ mệt, nhưng mà hình như cũng không khá hơn là mấy, nghĩ lại cái giấc mơ quỷ quái kia vẫn còn thấy sợ, nhưng mà… cũng thấy sướng nữa. Lắc đầu vứt mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu cho bớt đau, định đứng lên đi mua chai nước suối thủ sẵn trước vì nghe đâu hôm nay học chạy bền, nói chứ mấy môn thể dục thể lực chạy này tôi cũng không ngán cho lắm, con trai mà, sức dài vai rộng ba cái đồ quỷ này sao làm khó được tôi. Nhưng mà hôm nay là ngoại lệ, hôm nay trong người không khỏe cho lắm, cũng có ý định xin giáo viên cho ngồi nghỉ đỡ hôm nay nhưng quay nhìn cái mặt lạnh như tiền của ông thầy là hết muốn nói rồi. Thở dài lê từng bước tới căn tin mua chai nước.


“Tập hợp, tới giờ học rồi, các anh chị mau chóng ngay hàng thẳng lối tranh thủ thời gian nào!”


Tiếng ông thầy thể dục, cả lớp tôi lục đục kéo nhau ra sân xếp hàng, nói chứ trời hôm nay sao nắng nóng dữ dội, gần 4h chiều rồi mà có cảm tưởng như vẫn 12h trưa, hơi nóng từ sân cát bốc lên càng làm không khí ngột ngạt, chưa kể hơn 30 con người đang đứng san sát nhau nữa, khổ càng thêm khổ.


Phần khởi động đơn giản nên cũng không có gì phải kể, đây, tới rồi, phần hấp dẫn nhất trong buổi học chiều nay.


“Như các anh chị cũng thấy, thời tiết đang cực nắng nên ai cũng mệt mỏi cả, hôm nay yêu cầu của tôi cũng đơn giản thôi, cả lớp tự chia ra tập thể dục nhịp điệu 30p, sau đó còn 15p và một tiết sau thì chạy bộ. Nam 5 vòng sân, nữ 4 vòng sân. Ai chạy xong trước thì có thể về sớm. Nghe rõ chưa?”


Sau đó là tiếng hoan hô rần rần của cả lớp, đa số là tụi con gái, nhưng sau đó cũng có đứa không nhịn được mà than thở…


“Thầy ơi nữ 4 vòng nhiều quá sao thân liễu yếu đào tơ tụi em chạy nổi, giảm xuống còn 3 vòng thôi được không thầy?”


Cái giọng õng ẹo của con nhỏ nào đó vang lên, tôi rướn mắt nhìn lên thì thấy đó là con Tiên, cái con nhỏ không chịu ngồi chung với tôi đây mà. Kệ con mẹ mày, ngu thì chết, nhìn cái mặt không thương hoa tiếc ngọc kia là tôi đủ hiểu, không ngoài dự kiến.


“4 Vòng là 4 vòng, ai muốn giảm xuống thì cứ đúng 5h20 về, tôi sẽ quan sát các anh chị, liệu hồn mà học hành đàng hoàng, trời nắng nóng tôi đã chăm chước cho anh chị lắm rồi!”


Sau tiếng quát đó thì cả lớp cũng im im, nói thật chứ dâm uy của ông thầy thể dục này có tiếng trong trường, ổng tên Hiền, cái tên khác với cái tính cách phải gọi là 180 độ, như vừa nãy quát là cũng có thể hiểu phần nào, thôi hơi lan man. Trở lại môn học thì tôi ghép với thằng Tâm và con ghệ nó, ghệ nó cũng là lớp trưởng của lớp tôi luôn, đó giờ hay nghe nếu thời học sinh mà yêu bạn cùng lớp là một sai lầm, nhưng thằng con trai tôi nó cua dính cả con lớp trưởng lớp, hai đứa đi đâu cũng đeo như sam vậy.


Một thân áo trắng đang đứng lẻ loi một góc, ủa sao quen quen ta, nhìn kỹ lại lần nữa thì… ôi? Đó chẳng phải là An sao? Con nhỏ bị cận sao chưa tìm được nhóm mà đứng đực ra ở đó nhỉ. Tò mò tôi tiến lại gần, phía sau ẻm, định bụng chọc nhỏ một chút. Tôi lấy tay chạm vào vai phải nhỏ rồi nhanh chóng quay qua bên vai trái, ẻm quay lại sau lưng nhưng không thấy ai.


“Hù!”


“A”


Cái hù là của tôi, còn cái “a” là của ẻm, nhưng mà oái oăm thay nhỏ nhẹ vía quá nên bị hù hú hồn ngã nguyên người về sau, và cái cảnh hay thấy trên phim được tái hiện vào hiện thực. Não tôi hoạt động hết công suất để dự đoán tình huống và nhanh trí đưa ra cách xử lý. Chân phải bước một bước dài lên trước, tay phải vòng qua cái eo nhỏ của nàng, tay trái dùng hết sức bắt lấy tay nàng để níu lại không cho nàng ngã xuống đất, và tôi đã thành công. Nhưng… cái tư thế này của hai chúng tôi thật sự… thật sự vừa lãng mạn vừa chấn động mấy chục đôi mắt đang săm soi bên ngoài.


Tôi cố trấn định mình, miệng cố gắng nặng ra mấy từ bình tĩnh nhất có thể…


“An không sao chứ?”


Đôi mắt to tròn ngập nước ấy nhìn tôi, đôi môi đỏ nhỏ xinh mím chặt lại, cả thân thể nhỏ nhắn ấy dường như đang run lên, không biết là vì xấu hổ hay vì sợ nữa. Đột nhiên ngay khoảnh khắc này tôi thấy nhỏ yếu đuối đến lạ, phải rồi, nhỏ cũng là con gái, với đôi vai mảnh khảnh đó thì nàng xứng đáng được quan tâm, chăm sóc, chiều chuộng hơn là bị xa lánh, bị bắt nạt. Một cảm giác dị thường dân lên trong tâm hồn chàng thiếu niên 17 tuổi, mà rất lâu rồi anh không cảm nhận được. Tôi thấy mình thật khốn nạn, tại sao lại chơi cái trò đùa quái ác như thế chứ, một cảm giác tội lỗi cũng vừa xuất hiện, nó và cảm giác kỳ lạ kia đối chọi gay gắt trong nội tâm tôi.


Nói ra thì dài nhưng tất cả những suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu, cũng may là có con Hân và thằng Tâm đến giải vây cho tôi và nhỏ, Hân dắt nhỏ An đi vào bóng cây cho bình tĩnh lại, thằng Tâm đứng lại cùng với tôi, nó dùng tay huých tôi…


“Coi bộ động tâm rồi hả? Ẻm nhìn cũng xinh đó, nhưng mà theo tao quan sát nãy giờ thì cũng không dưới mấy cặp mắt của mấy thằng mặt lờ lớp mình cũng như lớp khác nhìn mày tỏ vẻ khó chịu, có đối thủ đó bạn”


Tôi thì vẫn im lặng tiêu hóa những gì xảy ra lúc nãy, tai vẫn nghe được những lời thằng Tâm nói…


“Triển đi bạn, trời có sập xuống thì tao với lũ kia cũng cùng mày gánh, sợ mẹ gì hết!”


Tôi cũng hơi cảm động vì mấy câu này của thằng bạn thân, tôi cũng biết tụi kia chắc chắn cũng sẽ như lời nó nói mà làm vậy. Nhưng chưa kịp nói cảm ơn thì tôi không nhịn được mà lại thẳng chân mà sút vào mông nó vì câu nói kế tiếp của nó…


“Đừng cảm ơn, mai mốt đi nét bao tao tô mì trứng thêm chai sting là được”


Sau đó thì cả cơ thể tôi khỏe lại dị thường, tôi hoàn thành bài thể dục cùng với đó là 5 vòng quanh sân không chút trở ngại, tôi cũng hơi bất ngờ với sự hồi phục khó tin của cơ thể mình, tự nhủ chẳng lẽ như lời thằng Tâm nói, tiếp xúc thân mật với gái có thể chữa bách bệnh, nghĩ đến đây tôi hận không thể tự vả mặt mình một cái thật đau để tỉnh lại. Sau đó thì tôi ra về, cũng không thấy An sau đó nữa, định bụng thôi sáng mai đi học rồi mua bánh gì đó xin lỗi nhỏ vậy.


Tối trước khi đi ngủ tôi nhận được tin nhắn hình ảnh của thằng Tâm, trong ảnh là tôi đang đỡ An lúc buổi chiều, phía dưới là cái icon cười dâm đãng của thằng bạn. Mai mày tới số với bố con trai ạ! Sau đó tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ, bên cạnh là cái điện thoại vẫn còn tấm ảnh kia…



Phần 7


Trong căn phòng có phần hơi u ám, nhang đèn tứ phía, khói nhang nghi ngút càng làm tăng lên sự ngột ngạt cùng với huyền bí cho căn phòng. Trong phòng là một người phụ nữ tầm 30 mấy tuổi đang quỳ lại, phía trên cái bồ đoàn được đặt đối diện là một người phụ nữ khác, trông cách ăn mặc kia thì đây chắc là một thầy pháp hay cô đồng gì đó, người phụ nữ quỳ kia dường như rất thành tâm mà khấn vái, đôi lúc bà ngẩng đầu, nước mắt lăn dài trên gương mặt mà cầu khẩn với cô đồng điều gì đó.

“Ta nói cho nữ biết, việc này thật sự quá hệ trọng, nếu làm việc này thì không khác nào nghịch luyện càn khôn, thay đổi nhân quả, nói cách khác là tự tìm đường chết. Cái nhân quả này thật sự quá lớn ta không đảm đương nổi. Nữ hãy quay về đi, việc này của nữ ta lực bất tòng tâm!”


Cô đồng nói, trên gương mặt là đầy vẻ khó xử cũng thương cảm cho hoàn cảnh của người phụ nữ kia.


Nhưng người phụ nữ vẫn không chịu từ bỏ, cố gắng van xin và càng khóc thảm thiết, nghe thôi mà cũng sẽ khiến cho một con người cứng rắn nhất cũng phải cảm thấy đau lòng.


“Con van cầu cô cứu con của con, nhà con chỉ có mình nó thôi, con từ sau khi sinh nó ra thì bác sĩ đã nói con không thể có thai thêm lần nào nữa. Đây là đứa con duy nhất của con, nó cũng là huyết mạch dòng chính cuối cùng của gia tộc, mất nó tụi con thật sự không sống nổi đâu. Hu hu!”


Nói xong thì bà còn khóc thảm thương hơn nữa, nhìn thấy điều này và từ khi nghe được câu “huyết mạch dòng chính cuối cùng của gia tộc” thì cô đồng trong lòng hơi động, dường như bà cũng biết được điều gì đó trong câu nói này, đôi chân mày nhíu lại thật chặt sau đó dường như đã hạ quyết tâm việc gì đó, cô cắn chặt răng đến mức có thể nghe tiếng ken két.


“Thôi! Chuyện đến nước này đến với ta thì đâu cũng xem như là nhân quả ta phải gánh, ta sẽ giúp cho nữ cứu con của nữ. Nhưng trước lần phát bệnh lần tới phải theo lời ta mà tìm cho ra những vật này, bằng mọi giá phải đem tới đây.”


Sau đó cô đồng đưa cho người phụ nữ một lá bùa, nhìn xong thì người phụ nữ thoáng biến sắc, nhưng rất nhanh bà cũng mím chặt môi mà gật đầu.


Bên trong căn nhà tổ, một việc đại sự đã phát sinh, nói có liên quan đến nhân và quả, cái chết và sự sống. Bên ngoài ngôi nhà, dưới gốc cây hòe có hai đứa nhỏ, một bé gái một bé trai đang nghịch đất, hai đứa trẻ hồn nhiên vẫn vui vẻ chơi với nhau mà không biết tương lai đầy rẫy những đau thương đang đón chờ phía trước.


“Lam, mười điểm!”


Tiếng ông thầy chủ nhiệm kiêm dạy toán lớp tôi, cái ổng vừa mới đọc là điểm kiểm tra năng lực đầu năm, mục đích là để khảo sát tình hình kiến thức để thầy cô có phương án dạy học, cũng như biết ai học kém mà liền kèm để vượt qua kỳ thi.


Nói chứ học chơi chơi như tôi nhưng mười điểm cũng không có gì là lạ cả, bình thường trên lớp tôi nghiêm túc ngồi học đàng hoàng nên cái điểm mười này cũng bình thường, bàn bên thằng anh em cây khế đang đưa ngón tay cái biểu thị phục với tôi, tôi hất mặt lên trời, như muốn thị uy với nó, chuyện, ba cái đồ quỷ này làm gì mà làm khó được tao!


Nhưng lớp tôi học sinh giỏi thật ra cũng rất nhiều, cũng không phải chỉ có mình tôi mười điểm, nhưng mà cũng không phải toàn bộ…


“Tiên, sáu điểm.”


Ông thầy đọc tới đây thì thoáng dừng lại, liếc mắt đến chỗ ngồi của con Tiên với ánh mắt dò xét kiểu như “con nhỏ này học như vầy mà cũng dám đăng ký vào lớp tự nhiên.”


Trong lòng tôi thì thấy người gặp họa nhưng mừng như điên, chết mẹ mày chưa, ngu thì chết khóc lóc cái lờ. Nhưng mà nghĩ lại thì mình hơi khốn nạn quá nhưng vẫn thấy vui vui hehe.


“Minh An, chín điểm!”


Tôi quay qua nhìn nhỏ An, vô tình ngay lúc nhỏ cũng nhìn tôi, sau đó cả hai dường như điện giật không hẹn mà cùng quay đầu ra phía sau. Từ sau vụ hôm thể dục đến nay cũng ba ngày rồi mà tôi vẫn chưa ú ớ với nhỏ được câu nào ra hồn cả, cứ mỗi lần định nói là nhỏ sẽ tìm cách chuồn, tôi cũng không biết vì sao nữa, có khi nào nhỏ định cạch mặt mình luôn không ta. Thở dài, tôi hơi nản rồi…


Chủ nhật, hôm nay ngày nghỉ nên chả có việc gì làm, tôi ngủ liền mạch tới 8h sáng mới thức cho đã cái nư, lên kế hoạch việc làm hôm nay trong đầu sẵn rồi, giờ rửa mặt, đánh răng sau đó kiếm gì ăn sáng, lên bàn ngồi ôn tập chút vì dù sao cũng là năm cuối không thể qua loa được, sau đi đi net xíu. Ấy vậy mà dường như ông trời cũng ghen tị với tôi hay sao, ổng lúc nào cũng chơi tôi hết vậy, tôi chỉ vừa mới lếch xác khỏi cái bàn học sau đó định rón rén chuồn đi chơi net thì y như rằng, cái giọng nói quyền lực trong nhà lại vang lên.


“Đi đâu? Tao nói mày liệu hồn nghe chưa tối ngày đi chơi đi chơi đi hé, rồi rớt đại học thì tao đập chết cha mày!”


Ơ kìa mẹ, con vừa mới học xong mấy tiếng lận đó! Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng mà cho tôi mười lá gan cũng không dám cãi lại, hó hé một từ thì xác định, nghĩ thôi mà cảm thấy rùng mình rồi. Lủi thủi đi về phòng nằm, mà nằm lướt điện thoại hồi nó chán thì thôi thôi. Tôi quyết định đi quanh xóm xem có hóng hớt gì không, đi thử qua nhà thằng đệ, thật ra là nhà của thím út hôm trước, tự nhiên thấy hơi nóng nóng trong người, nhưng cảm giác rất nhanh trôi qua. Nhà tôi và nhà thím út cách nhau chỉ hai căn nhà thôi nên cũng không có khó khăn gì cả. Tôi thì quá quen thuộc xóm rồi nên cứ tỉnh như ruồi mà để dép bên ngoài, không cần lên tiếng thông báo mà bước vô nhà kiếm thằng đệ rủ chơi game, nhưng quái lại đi từ trước ra sau phía nhà dưới rồi mà chả thấy bóng mấy đứa nhỏ đâu, tôi lên nhà trên tìm, tôi cũng gọi thử xem coi nó ở đâu.


“Lực ơi, đệ có nhà không đệ?”


Phải vài giây sau thì có người trả lời tôi, nhưng không phải thằng lực mà là giọng của thím út…


“Lam à con, mấy đứa nhỏ nay đi lên ngoại nó chơi hết rồi con ơi. Mà may quá thím đang bị cái này con vô đây phụ thím làm cái này với”


Tiếng thím út, nhưng mà chỗ vang lên nếu tôi đoán không lầm là nó ở trong phòng riêng hay sao ấy? Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, nghe thế thì tôi phi vô phòng để xem xem giúp được gì không…


Còn tiếp…




Nhận xét

Popular Posts

Dì Tôi

Cứu Cánh Lúc Nửa Đêm

Chịch Anh Rể – Tác Giả: Lê Cương

Cô giáo và người mẹ xinh đẹp