Bài đăng nổi bật
Mưa ngâu
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Phần 1
Cứ vào tháng bảy âm lịch hàng năm, tôi thường nhớ về những kỷ niệm trong cuộc đời mà tôi đã từng trải qua với một mối tình ngoài luồng, giữa tôi và một cô gái trẻ chứ không phải vợ mình. Tôi năm nay tuy tuổi cũng không còn trẻ nữa, nó cũng đã vượt qua bốn mươi nhưng chưa tới năm mươi. Mái tóc tôi cũng bắt đầu mọc lên nhiều sợi bạc trên đầu, còn những sợi mi cong dài thì thưa thớt và sợi lông chân mày thì nó cũng rậm một màu đen nhạt to ra. Đó cũng là một biểu hiện của người đàn ông sắp qua rồi thời kỳ trai trẻ, nay chúng bắt đầu tuổi làm ông làm bà của con cháu mai sau.
Vợ tôi tên là Sương Mai, cô ấy nhỏ hơn tôi bốn tuổi và cũng là mối tình đầu tiên của tôi khi tôi còn là “học sinh – sinh viên” ở trường làng. Chúng tôi yêu nhau, rồi cưới nhau nên duyên chồng vợ khi Sương Mai mới vừa lên đôi tám trăng tròn. Ngày vợ tôi sinh em bé cũng là ngày tôi đã làm chuyện có lỗi với vợ mình, tôi đã chính thức ngoại tình với một cô gái tên là Nhạt Nắng. Cô ấy cũng bằng tuổi với vợ tôi, nhan sắc thì cũng mười phân vẹn mười không hề kém cạnh so với Sương Mai là bao nhiêu. Duy chỉ có điều là Nhạt Nắng còn đi học nhưng vợ tôi thì không, bởi vợ tôi phải làm vợ hiền với tôi và làm dâu thảo với ba má tôi nên việc học vấn của cô ấy chỉ đến lớp mười là dừng. Đứng bên hiên nhà, tôi nhìn những giọt mưa ngâu của tháng bảy âm lịch nó rơi tí tách dưới nền gạch tàu màu đỏ. Những hạt mưa rơi thì làm lòng tôi nhớ về kỷ niệm ấy da diết…
… Quay về mùa mưa ngâu năm ấy…
Đi dưới trời mưa gió ở phố thị, tôi tình cờ thấy một cô gái trẻ xinh đẹp trạc tuổi với vợ tôi, cô bé ấy mặc một bộ áo dài trắng tuổi học trò, áo dài trắng của nàng ấy rất mỏng và bị ướt sủng bởi cơn mưa thì làm lộ ra những mảnh đồ lót nội y bên trong cơ thể. Cô bé có mái tóc dài ngang lưng, trên đầu thì đội một chiếc nón vải kiểu tai bèo nhưng hơi to ra và vành nón thì rộng. Tôi thấy cô bé nữ sinh này dầm mưa nên muốn nhường lại chiếc ô(dù) cho cô ấy, không phải vì tỏ ra ga lăng gì mà tôi chỉ mong sao cho cô ấy bớt lạnh lẽo và cây dù nhỏ này có thể sẽ làm ấm thêm phần nào cho cô ấy đến được nơi cần đến. Tôi nói nhỏ với giọng vừa đủ cho hai ngươi nghe:
– Cô bé nữ sinh ơi! Sao em lại đi dầm mưa thế này, không mấy em cầm cây dù của anh để che bớt những hạt mưa khi về nhà nhé!
Cô ấy khi nghe lời nói của tôi thì mắc cỡ, mặt thì đỏ ửng hết cả lên, còn hai tay thì bấu víu cái cặp da màu nâu ở trước ngực mình. Tôi mới ngờ ngợ ra rằng: “Có lẽ cô bé này mắc cỡ vì bộ đồ lót của mình nó lộ ra trước mặt người đàn ông như tôi đây”. Cô bé khẽ đáp, giọng run run vì lạnh:
– Dạ! Em cảm ơn anh ạ! Nhưng… anh là trai vùng khác đến đây sao? Bởi em thấy… em thấy anh lạ quá!
– Oh! Sao em đoán hay vậy! Đúng là anh ở vùng khác tới đây! Anh là sinh viên năm hai trường Đại Học Cần Thơ, quê anh ở An Giang. Hôm nay anh đi ra bắt xe đò để lên An Giang, nhưng trời mưa xe họ không có chạy nên anh đành phải lội bộ ra bến xe Cần Thơ nè!
Cô bé lúc này mới nhìn tôi rồi mỉm cười, trên khuôn mặt trái xoan với hai má lúm đồng tiền cười thật có duyên làm sao, nụ cười ấy khiến tim tôi như hơi bị vụn vỡ. Vụn vỡ ở đây là vì nét mặt của cô bé nữ sinh này rất giống với vợ tôi, chứ không phải vụn vỡ kiểu mê gái như “Thiên bồng nguyên soái với chị Hằng Nga”. Cô bé cười nhìn tôi và hỏi:
– Thế anh về lại An Giang làm chi ạ? Cho em biết thêm đôi chút về anh được không ạ?
– Oh! Được mà, có gì đâu chứ!
– Vậy thì anh nói cho em biết đi… Anh về lại An Giang làm gì?
– Ưm… Bởi vì hôm nay… hôm nay vợ anh hạ sinh em bé, nên anh…
– Hả? Anh nói sao cơ??? Sinh em bé ư? Anh còn là sinh viên mà hay là gì mà lại có vợ rồi lại sắp làm cha nữa???
Cô bé khi nghe tôi nói là vợ tôi sinh em bé thì ngơ ngác nhìn tôi chằm chằm, kiểu nhìn như ngụ ý rằng: “Sao thấy dáng vẻ thư sinh mà coi vậy cũng dữ quá nhỉ?”. Tôi cũng trấn sự suy tư và ngơ ngác của cô ấy bằng vài lời chân thật của người trai nam bộ:
– Ừm! Đúng là anh sắp làm cha rồi! Anh lấy vợ hồi năm ngoái, năm nay thì anh lại có con. Anh nghe mẹ anh nói là vợ anh sinh con trai.
– Ơ… Nhưng mà anh còn đi học sao lại… À, mà vợ anh, chị ấy bao nhiêu tuổi rồi ạ?
– Vợ anh nhỏ hơn anh bốn tuổi, cô ấy sinh năm 1985, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi.
– Hả? Trời ạ! “Bộp bộp”… Anh gan quá nha! Chị ấy mới mười sáu tuổi và cũng bằng tuổi của em thôi, vậy mà anh lại làm cho chị ấy có bầu, anh không sợ mình bị vi phạm pháp luật sao anh?
Tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra mà cô bé nữ sinh này lại dùng một tay đánh vào ngực tôi “bộp bộp”, kiểu đánh trống trường vậy! Thậm chí còn chu mỏ làm duyên nhìn tôi như hỏi khẩu cung luôn, tôi cũng giải thích:
– Oh! Tại ở quê anh người ta “cưới vợ gả chồng” sớm lắm em ơi! Cũng may mắn là bọn anh yêu nhau trước, chứ nếu không là anh bị bắt lấy vợ năm mười tám tuổi rồi đó.
– Hahaha… Hahaha… Chứ không phải anh đòi vợ sớm… Như ong bướm kia tìm hoa hút mật sao ta?
– Ơ… Chuyện này…
Tiếng cười giòn tan của cô ấy khiến tiếng mưa rơi như nhỏ lại, và hơi ấm của hai cơ thể giữa tôi và cô bé như tỏa ra nhiều thêm. Cô ấy cũng biết tôi khó nói nên không trêu tôi bằng tiếng cười đó nữa mà thay vào đó là sự tinh tế của ánh mắt của nàng như dò xét tôi nhiều hơn, còn tôi thì quả thật lúc này tôi cũng không biết giải thích thế nào, bởi vì tôi với cô ấy chỉ vừa mới gặp nhau lúc ban sơ thôi. Cô ấy nhích thân người lại sát bên tôi, để cho hai cơ thể nam và nữ chạm vào nhau ngăn cách bởi hai lớp áo, cho cây dù nó che được những hạt mưa. Cô ấy nhìn tôi và nói:
– Ưm! Mà anh nè, anh tên là gì ạ?
– Oh! Anh tên Lúa Ngọc, biệt danh “ncamtinh”, sinh năm 1981, hai mươi tuổi. Thế còn tên em thì sao?
– Dạ, tên em hả? Em tên là Nhạt Nắng, biệt danh “bé heo”, sinh năm 1985, mười sáu tuổi.
– Ô hay!!! Sao thân hình em cân đối và xinh xắn như thế mà gọi là bé heo chứ…
– Hihihi… Dạ, tại vì trong lớp em thích ngủ lắm nên các bạn đặt cho em cái biệt danh đó luôn ạ! Rồi theo năm tháng dần trôi em lớn lên nhưng tên bé heo đã gắn liền với em luôn. Hihihi…
– Oh! Thì ra là vậy! Nhưng mà biệt danh bé heo cũng dễ thương mà! Hihihi…
Hai đứa bọn tôi nói vui cười một lúc thì bắt đầu rảo bước chân đi, chúng tôi đi nhưng thân hình hai đứa thì cứ chạm vào nhau không có tách rời, bởi lúc này tôi với bé heo đang dùng chung một cây dù bé xíu. Những hạt mưa ngâu nó rơi “độp độp” trên đỉnh ô, rồi nó nhễu xuống một bên cánh tay tôi, do tôi muốn nhường phần che nhiều cho Nhạt Nắng. Đang đi được nửa đoạn đường, tức tính từ trường Đại Học với bến xe Cần Thơ thì bỗng có một chiếc xe ô tô sang trọng dừng lại trước mặt chúng tôi, rồi có một người phụ nữ đứng tuổi xuống xe và nói với bé heo:
– Nè, con gái của mẹ! Sao con không chờ mẹ rước trước cổng trường mà đi dầm mưa thế này? Vả lại còn giấu diếm mẹ quen bạn trai nữa cơ à! Con không sợ cậu trai trẻ này dụ dỗ hay gạ gẫm gì sao Nhạt Nắng?
Tôi nghe câu nói dài lê thê của mẹ bé heo mà tôi đứng hết vững vì mắt cứ òa đi không có thấy đường, còn bé heo thì cười tíu tít với mẹ mình và cô ấy nhìn sang tôi nhưng nói chuyện với mẹ:
– Mẹ à! Anh ấy thật thà lắm ạ! Nhưng mà anh ấy đã là đàn ông rồi chứ không còn con trai đâu, bởi anh ấy làm cha rồi đấy!
– Cái gì cơ? Thấy chưa con gái, mẹ nói mà! Cậu này chắc lén lút với con gái người ta rồi làm cho có bầu, rồi người ta ép cưới, chứ ai đời nào còn sinh viên mà lại có vợ có con.
– Ơ… Sao dì lại nói vậy chứ… Haizz…
Tôi ngán ngẩm thở dài, bé heo thì nắm lấy bàn tay tôi như kiểu: “Anh đừng trách mẹ em nha!”. Bé heo buông tay tôi ra, rồi cô ấy theo mẹ mình lên xe ngồi. Tôi thấy vậy thì dầm mưa đi bộ thêm chút nữa, nhưng mà chiếc xe ô tô sang trọng ấy cứ chạy sau lưng tôi bóp còi “tin! Tin…” inh ỏi không hiểu chuyện gì nên tôi dừng lại và quay mặt lại nhìn. Bất chợt mẹ của bé heo hạ kính xe xuống và hơi nghiêng đầu ra và nói:
– Nè, chàng trai trẻ? Lên xe đi, tôi sẽ cho cậu quá gian một đoạn đến bến xe cho?
– Dạ, nhưng mà…
– Nè lên xe đi anh ncamtinh, nhưng với nhị gì nữa.
– Uả? Con gọi ai là ncamtinh vậy con gái?
Tôi chưa biết ứng phó thế nào thì ở cánh cửa phía sau mở ra và bé heo lôi tôi vào ngồi trong đó, hành động của bé heo giống như bắt cóc tôi vậy. Khi tôi ngồi vào trong xe thì mẹ của cô ấy bắt đầu lên ga chạy, còn tôi thì do bị kéo vô bất ngờ nên người tôi trườn tới ôm và hơi đè trên người bé heo luôn. Hành động và cử chỉ đè trên người bé heo thì không qua khỏi tầm mắt của dì ấy, bởi tôi thấy ánh mắt của dì ấy nhìn tôi qua cái gương chiếu hậu ở giữa. Tôi thấy vậy thì cũng ngồi lại bình thường, mặc dù động tác của tôi có gọn gàng tỉ mỉ đến mấy thì cũng va chạm vào bầu ngực của của bé heo. Cô ấy thấy bàn tay tôi chạm vào bầu ngực căng tròn của cô ấy nhưng mà bé heo không có gạt tay tôi ra, bé heo chỉ mỉm cười nhìn tôi rồi viết mấy chữ gì đó trong tờ giấy trắng học sinh được lấy ra từ trong chiếc cặp da màu nâu.
Bé heo viết chữ gì mà tôi thoáng nhìn thì hình như giống một bức thư, bởi nét viết của cô ấy rất cẩn trọng không hề vội vã. Tôi thấy phía trước, xa xa là bến xe Cần Thơ dần hiện ra, và mẹ của bé heo cũng dừng xe lại để tôi xuống xe đi vô trong đó. Trước lúc mở cửa xe thì bé heo có dúi một tờ giấy trắng có ghi những dòng chữ mực tím vào túi áo của tôi, do gấp nên tôi không để ý tấm giấy trắng ấy là cái gì. Bé heo nói:
– Anh ncamtinh nè! Khi lên xe đò về lại An Giang thì nhớ mở tờ giấy trắng em trao nha anh. Tạm biệt anh nha!
– Ừm! Anh biết rồi. Tạm biệt em nhé!
Khi tôi lên được xe đò, tôi ngồi vào hàng ghế trống trải và bắt đầu mở tờ giấy trắng ra đọc xem bên trong bé heo viết gì trong đó. Tôi mở một nếp gấp, rồi lại hai nếp gấp thì dòng chữ bắt đầu hiện ra. Trong trang thư bé heo viết: “Anh ncamtinh! Người xưa nói, duyên số do trời định. Mặc dù anh đã có vợ và sắp có con, nhưng bé heo vẫn mong sao tình cảm của chúng mình như nét chữ mực tím với mảnh giấy trắng này: “Giấy có thơm khi có thêm nét chữ. Như Ngưu Lang Chức Nữ mãi bên nhau”. Tiếp đó là những dòng địa chỉ và tài khoản mạng xã hội, và chát Yahoo! Messenger để làm quen.
Phần 2
… Một tuần sau…
Ngồi bên nếp giường nơi Sương Mai vợ tôi đang nằm than, tôi thấy dáng vợ tôi nét mặt xanh xao, mái tóc dài của cô ấy thì búi lại to và cột cao lên. Phía dưới chiếc giường gõ đỏ là một chậu than đỏ rực nó tỏa hơi nóng lên trên miếng ván, còn vợ tôi thì nằm sấp xuống dưới, phần chậu than đỏ đang tỏa hơi nóng là nơi phần bụng và phần mu của Sương Mai chịu nặng nề nhiều nhất. Kế bên vợ tôi đang nằm là một bé trai kháu khỉnh, đứa bé ấy là con trai tôi, là kết quả tình yêu mà tôi với Sương Mai vợ tôi ngày đêm vun đắp. Không có quạt gió, nên tôi chỉ lấy cái quạt được làm từ cái mo cau, rồi tôi quạt lên thân người vợ cho cô ấy bớt nóng nực đôi chút chứ không dám quạt lâu, bởi mẹ vợ với mẹ tôi không cho dùng quạt máy.
Tôi dùng gu của ngón trỏ nựng gò má của con trai tôi khi đứa bé đang ngủ, rồi tôi vuốt tấm lưng cho vợ tôi để cho máu được lưu thông nhiều hơn. Bầu trời đêm ở miền quê nó yên bình không ồn ào như ở phố thị, nhìn vợ ngủ tôi lại nằm cạnh bên cô ấy, chăm sóc cô ấy, bởi vì khi ở cữ thì đi đứng lại khó khăn nên tôi túc trực bên Sương Mai khi cô ấy cần. Tôi có nằm thử trên giường thì hơi nóng nó tỏa ra kinh khủng làm tôi giải nhiệt mà uống nước liên tục, vậy mà hai người họ, tức mẹ vợ với mẹ tôi lại bắt Sương Mai năm như vậy cả tháng trời. Do thương vợ quá nên tranh thủ lúc hai người đó đi ngủ thì tôi lại kéo cái chậu than đỏ ấy đi ra chỗ khác, để cho vợ tôi bớt nóng chứ như vậy thì chịu sao nổi. Nằm bên cạnh vợ, vuốt ve tấm lưng vợ một chút thì Sương Mai thức dậy cựa mình hỏi:
– Uả, ông xã? Anh xin nghỉ phép mấy ngày vậy anh?
– Oh! Anh xin nghỉ mười ngày em à, hôm nay là bảy ngày rồi, chỉ còn ba ngày nữa thôi.
– Dạ, em biết rồi. Nhưng mà… anh đừng có nghỉ phép lâu quá nha anh? Kẻo không bắt kịp chương trình học.
– Ừm! Tại anh muốn ở bên cạnh em và con.
Bây giờ thì đêm dần khuya thêm và tiếng cóc nhái nó kêu “ộp ộp” bên nhà, tôi lại nhớ về đêm tân hôn, đêm động phòng hoa trúc ấy với Sương Mai. Trông đêm tân hôn năm đó, vợ tôi mặc một bộ đồ màu lụa đỏ, tôi thì cũng vậy, do theo truyền thống Á đông nên chúng tôi theo lễ nghĩa đó mà thực hành. Tôi với Sương Mai câu tay nhau uống ly rượu giao bôi ngày cưới, tôi với vợ mỉm cười nhìn nhau rồi từ từ hòa quyện vào nhau giống như đôi chim phượng được thêu trên đôi gối đỏ. Rồi sau đó lớp áo choàng lụa đỏ dần dần nó rơi xuống, nó rơi theo bàn tay của tôi với vợ hướng dẫn. Hết áo rồi lại tới chiếc quần, hết quần áo bên ngoài thì lại tới những quần áo nhỏ bên trong lần lượt rời ra khỏi cơ thể của vợ chồng tôi.
Khi cơ thể của tôi với Sương Mai không còn một mảnh vải thì dưới ánh sáng của ngọn nến đỏ, thân hình vợ tôi nuột nà trắng tinh trên nền ánh sáng vàng của ngọn nến ấy nó mây mẩy hiện lên trong đôi mắt tôi. Tôi thấy bầu ngực của vợ tôi phập phồng theo nhịp thở, rồi tôi cũng thấy bờ mu nhô cao với lún phún vài sợi lông tơ trên bờ mu bướm ấy của Sương Mai. Do vợ tôi lúc này chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi, nên sự phát triển của lông tơ trên người phụ nữ cũng chưa hoàn toàn phát triển. Tôi đang đưa tay bóp vào bờ mu bướm của vợ thì bất chợt có tiếng khóc “oe oe… oe oe…” của con trai thì làm tôi tỉnh mộng, tôi bế con trai tôi đến gần vợ và để vợ tôi cho đứa bé bú sữa mẹ vì nó đói nên đòi bú sữa ban đêm.
… Ba ngày sau…
Vậy là ngày nghỉ phép kết thúc, tôi đành phải xa vợ với đứa con thơ xuống Cần Thơ để tiếp tục đi học. Vì đường xá xa xôi và phương tiện lưu thông thì khó khăn nên tôi chỉ về thăm vợ con một tháng một lần, cứ như vậy thì mỗi lúc tôi về thì đứa bé như một ngày nó lại lớn thêm và da mặt thì hồng hào rất dễ thương. Giờ tan học buổi chiều hôm nay lại trùng hợp với cơn mưa ngâu ngày hôm đó, tôi mới sực nhớ lại bức thư ấy, bức thư mà Nhạt Nắng đã viết cho tôi khi chúng tôi chia tay nhau tại bến xe Cần Thơ. Tôi đi bộ ra công viên bến Ninh Kiều, rồi tôi lại rẻ vô mấy cây hàng dương mọc ở bờ Sông Hậu, sau đó tôi ngồi ở chiếc băng ghế đá công viên mà từ từ mở máy tính truy cập vào chát Yahoo! Messenger.
Khi khung hình chát Yahoo! Messenger hiện ra, tôi đăng nhập với tài khoản ncamtinh của mình, rồi tôi ấn vào địa chỉ danh bạ để thêm tên bé heo vào khung danh bạ ấy. Khi tên được hoàn chỉnh thì cả dòng tin nhắn nó hiện ra với một câu ngắn nhất mà tôi có thể đọc xem được là: “Sao hơn mười ngày nay anh không lên mạng online vậy anh ncamtinh? Hay anh đã quên rồi cô gái mà anh gặp lúc ban sơ rồi sao?”, Tiếp theo là những icon diễn tả tâm trạng của yahoo! Messenger nó được Nhạt Nắng đưa vào khung chát làm tôi không nhịn được cười.
Độ khoảng mười phút sau thì tên nick bé heo bắt đầu sáng đèn, và đó là biểu hiện của thành viên trong danh bạ đang online. Tôi đang ấn chuột vào tên bé heo thì có một chiếc xe ô tô sang trọng quen thuộc hôm nọ dừng lại phía ngoài xa xa, tôi nghe tiếng xe hơi nó dừng lại và người bước ra không ai khác là Nhạt Nắng người nữ sinh hôm đó. Tôi thấy cô ấy mặc bộ áo năng động, tức quần jean áo thun giày thể thao hàng hiệu, rồi từ từ đi tới chỗ tôi. Tôi không biết bé heo gia cảnh thế nào? Nhưng nhìn cách ứng xử của người tài xế thì tôi đoán chắc bé heo cũng thuộc dạng tiểu thư đài cát chốn Tây Đô này. Tôi định tắt máy tính thì bé heo tới mỉm cười và nói:
– A! Anh ncamtinh. Cũng mười ngày rồi mình mới gặp lại nhau hé!
– Ừm! Cũng mười ngày rồi nhỉ! Nhưng em không đi học thêm sao mà tới đây chi vậy?
Cô ấy thấy tôi nói vậy thì tròn xoe đôi mắt nhìn tôi, rồi bé heo tự nhiên như người tình mà ngồi xuống cạnh tôi luôn. Trước khi ngồi xuống thì tôi thoáng thấy bé heo khoác tay với người đàn ông tài xế lớn tuổi kia, như kiểu kêu ông ấy hãy về trước rồi chút lại đây đón cô ấy vậy. Khi thấy ông ấy cúi đầu thì tôi khẳng định 100% luôn là bé heo thuộc dòng tộc có địa vị rồi, chứ không còn suy đoán như lúc đầu nữa. Bé heo ngồi xuống và nhìn vào chiếc máy tính có in logo ncamtinh và dáng hình vợ tôi thì cô ấy chừng mắt nhìn tôi nói:
– Ưm! Chị ấy xinh nhỉ? Hèn chi mười ngày nay anh không liên lạc gì với em, bởi bên cạnh đời anh luôn có một bông hoa đẹp rồi.
– Ơ, ưm… Có lẽ vậy quá…
– Nhưng sao anh không liên lạc gì với em? Ích ra thì cũng trả lời tin nhắn messenger cho em chứ? Cứ im ru à… Ghét dễ sợ vậy luôn đó.
Tôi xanh mặt mày vì câu nói của cô ấy, tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại mắng tôi như vậy? Nhưng tôi vốn thật thà nên giải bảy:
– Oh! Anh xin nghỉ phép chủ yếu là vì vợ con anh thôi, chứ anh không phải xin nghỉ phép để đi chơi đi tán gái. Nếu như em thì em có chấp nhận một người đàn ông ruồng bỏ vợ con để đi theo lời ong bướm ven đường không bé heo?
– Em, Ơ… em… Em không phải có ý này!
Tôi biết bé heo không cố ý mắng tôi, có lẽ cô ấy ấm ức trong lòng do tôi không trả lời tin nhắn trong mười ngày qua rồi bức xúc vậy thôi, bởi vì tôi cũng từng vợ tôi hờn dỗi như vậy. Tôi thấy vẽ mặt của bé heo tắt nụ cười trên môi thì tôi trêu ghẹo để mua vui cho cô ấy:
– Bé heo nè, trong dòng tin nhắn có kèm theo icon minh họa mắc cười quá, nhưng anh thích lắm, bởi biểu tượng icon vui nhộn.
– Dạ, đúng vậy ạ! Biểu tượng icon thay cho biểu hiện của bé heo mà!
Nói xong thì Nhạt Nắng cười tíu tít, đôi mắt to híp lại, còn đôi tay thon thả thì nắm giữ bàn tay tôi và một bàn tay đang giữ chiếc máy tính của tôi nữa. Tôi thì mở chương trình chat yahoo! Messenger ra xem và đọc tin nhắn của bé heo gửi trong hộp thư, còn cô ấy thì tựa đầu vào vai tôi để xem và cùng tôi đọc cùng. Ở trong băng ghế đá công viên lúc tà dương hoàng hôn thì từ từ buông xuống, hai đứa tôi thì vẫn đang miệt mài xem và cười với chiếc máy tính trên tay. Buổi chiều nơi đây thì dòng người bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên, các cô chú lớn tuổi thì từng tốp đi tập thể dục ven công viên, còn các bọn trẻ thì nô đùa theo từng nhóm nhỏ. Tôi thấy người đông và bầu trời hoàng hôn nhạt nắng đẹp quá, nó giống như tên Nhạt Nắng của bé heo vậy. Tôi bỏ máy tính vào ba lô, rồi nói nhỏ nhẹ với bé heo:
– Ưm! Chúng mình đi dạo nhé bé heo?
– Dạ vâng ạ! Chúng mình cùng đi dạo nào.
Với chiếc ba lô trên lưng, chúng tôi nắm tay nhau đi dạo cuối con đường nọ, bé heo thì với trang phục quần jean áo thun giày thể thao trẻ trung và năng động, nên cô ấy nổi bật nhất trong công viên tại nơi này, bởi cô ấy thật đẹp và dễ thương. Tôi với bé heo đi dạo một lúc thì cũng vòng lại chỗ xuất phát ban đầu, có nghĩa là chúng tôi đã đi hết khu đất công viên này rồi. Thời gian lúc này cũng dần dà tối và ánh đèn cao áp ở trên các trụ đèn từ từ cũng sáng lên, tôi thấy bên ven đường có một chị bán nước giải khát nên mới ghé vào. Tôi hỏi:
– Chị ơi, bán cho em hai ly sữa bạc hà?
– Oh! Tiếc quá, chị hết sữa bạc hà rồi em… Chỉ còn duy nhất một ly nước phu thê màu đỏ này thôi.
– Hả? Có lộn không vậy chèn! Từ nhỏ đến lớn, em chưa từng nghe đến cái tên ly nước phu thê mà chị vừa nói đó? Hay là chị trêu em chăng? Bởi hiện tại em thấy chị bán quá nhiều nước giải khát mang nhiều nhãn hiệu khác nhau mà!
Tôi biết chị bán nước này ghẹo tôi, bởi hiện tại thì bé heo vẫn câu tay tôi vô người cô ấy với hành động rất thân mật chỉ có vợ chồng hoặc người yêu trong thời điểm chín mùi mới có. Bé heo nhìn tôi rồi nhìn chị bán nước và nói:
– Vậy chị bán cho bọn em ly nước phu thê màu đỏ đó đi ạ?
– Oh! Phải vậy chứ! Nè, bộ hai đứa đang tận hưởng tuần trăng mật đúng không? Hahaha…
– Nè, chị đang nói cái gì vậy… Haizz…
Tôi thở dài và ngán ngẩm với chị bán nước này luôn, vả lại hiểu nhầm cũng tốt, chứ nếu chị ấy mà biết bé heo mới tròn đôi tám trăng tròn mà tay trong tay với tôi thì nguy hiểm nhiều hơn. Thế là tôi với bé heo ngồi vào bàn gần đó thì một ly nước phu thê màu đỏ được đem ra với một cái muỗng nhưng không có ống hút, tôi thấy lạ nên định đứng dậy nói thì bé heo nắm giữ tay tôi rồi nói:
– Thôi anh, kệ đi. Chúng mình cùng uống chung một ly cũng được mà!
– Ơ, nhưng anh thấy…
Dù muốn dù không thì con thuyền vẫn phải cập bến và chúng tôi cũng chia sớt cho nhau từng ngụm nước, khi nước vào miệng thì tôi mới nhận ra là nước này là sữa bạc hà, có lẽ do chị ấy cho vào ly nước màu đỏ rồi tự đặt tên mà thôi. Tôi nhìn chị bán nước khó hiểu, còn chị ấy thì nhìn tôi cười cười và thậm chí bé heo cũng vậy luôn, bởi mặt cô ấy nó ửng hồng lên trên nền vàng của ánh đèn đường cao áp trên cao. Tôi đút một muỗng vào miệng nhỏ nhắn của Nhạt Nắng, ngược lại thì cô ấy đút một muỗng vào miệng tôi, cứ như thế xoay vong cho tới khi ly nước phu thê màu đỏ nó sắp hết thì dừng. Tôi nói với bé heo:
– Em nè, chúng mình tạm chia tay ở đây nha! Bởi anh có hẹn với thầy lúc 19: 00, Ở trường thầy ấy là giảng viên, nhưng ở ngoài đời là bạn của anh.
– Dạ, vậy anh đi về đi. Em cũng có buổi học thêm vào giờ đó nữa.
Khi thấy chiếc xe ô tô sang trọng xuất hiện và lần này không phải bác tài xế mà là mẹ của bé heo, không hiểu sao tôi lại hoang mang lo sợ khi gặp dì ấy, nên khiến tim tôi đập nhanh và thở gấp. Dì ấy đón bé heo lên xe nhưng luôn nhìn về phía tôi đang đứng, cái nhìn ấy của dì không xấu nhưng cho tôi cảm giác bất an…
Phần 3
… Hai ngày sau…
Tôi nghe theo tin nhắn mà bé heo gửi cho tôi, tôi đến đưa đón cô ấy đi học thêm, chỗ học thêm với ngôi trường cấp ba của bé heo khoảng chừng bốn ký – lô – mét. Lượt đi thì tôi đón cô ấy ở trước cửa trường học chứ không phải ở nhà, có lẽ bé heo được người khác chở đến điểm hẹn này. Tôi chờ cô ấy học thêm trong khoảng thời gian: 17: 00 – 18: 45, Có nghĩa là tương đương hai tiết học của cô ấy 45 phút. Tôi ngồi đợi cô ấy trong chiếc xe ô tô cổ xưa của tôi màu nho tím, tôi loay hoay một lúc thì bé heo cũng bước ra và ngồi vào trong xe ngang với ghế lái. Bé heo mỉm cười nhìn tôi rồi nói:
– Anh nè, ngày mai là tới rằm Trung thu rồi đó? Anh có dự tính gì chưa ạ?
– Oh! Cứ mỗi khi đến ngày 15 âm lịch hằng tháng là anh không muốn tiếp xúc với ai hết, anh chỉ muốn bên cạnh vợ anh mà thôi.
– Ơ, sao lạ vậy…
Bé heo nghe câu này thì hết còn mỉm cười nữa mà thay vào đó là nét suy tư hiện lên trên khuôn mặt trái xoan của cô ấy, Nhạt Nắng nhìn tôi hỏi nhưng tôi không trả lời, bởi đây là bí mật của vợ chồng chúng tôi nên tôi đành im lặng cười trừ. Bé heo thấy vậy thì nắm lấy tay tôi hỏi:
– Ưm! Vậy ngày mai anh về với vợ anh sao?
– Ừm! Đúng vậy, anh về vào ngày rằm chứ anh không về vào ngày đầu hoặc cuối tháng… Uả, nhưng sao em buồn vậy? Hay học thêm bị cô giáo la rầy sao ta? Hihihi…
– Ơ, em buồn không phải chuyện học hành mà là… chuyện của anh và em… ạ!
– Ồ, vậy muốn đi đâu chơi thì anh sẽ chở đi, Em muốn đi… ưm “chụt chụt…”…
– Đi đâu cũng được… Quan trọng là có anh bên cạnh là em rất vui… Hihihi…
Tuy ánh trăng đêm 14 chưa có tròn và sáng lắm nhưng nó cũng đẹp, thế là tôi mới đưa bé heo đi dạo quanh sông nước Cần Thơ bằng chiếc ca – nô. Chúng tôi mặc áo phao và rẻ ca – nô đi vào hướng chợ nổi Cái Răng trước, dưới ánh sáng đêm trăng trên sóng nước hướng về chợ nổi, tôi với bé heo thấy hai bên bờ sông le lói ánh đèn, đặc biệt nhất là ánh đèn nó sáng tỏ hơn trăng trên trời cao kia là ở trung tâm thành phố. Bé heo vui thích vì được trải nghiệm bằng chiếc ca – nô dạo quanh chợ nổi, do ban đêm nên khu này nó vắng lặng, chỉ có thấp thoáng những con tàu bè qua lại trên sông với ánh đèn xanh đỏ hai bên mạn. Nhìn từ xa, các ánh đèn ấy nó uốn lượn và soi mình dưới mặt sông và kèm theo ánh sáng của mặt trăng tỏ bóng xuống nước lập lờ với từng con sóng vỗ thì thật là kỳ ảo.
Bé heo không còn ngồi nữa và cô ấy đứng lên rồi đi tới đứng sau lưng tôi, bé heo choàng tay qua cổ tôi và ghì đầu tôi vào bờ ngực của cô ấy. Sự tình đưa đẩy theo chiếc ca – nô đang lướt trên mặt sông bỗng chốc bị chậm lại do tác động của bé heo và tôi, bởi cô ấy choàng cổ tôi và hơi kéo ngả về phía sau nên tôi mất đi tầm nhìn và bèn hạ tốc độ chậm lại cho an toàn. Tôi nói với bé heo:
– Nhạt Nắng, em mang kính vào đi, kẻo bị bụi dâm bay vào mắt đấy!
– Ơ, đeo kính thì sao thấy được rõ cảnh đẹp đêm trăng chứ anh?
– Oh! Nè, em đeo kính này vào đi, bởi nó có thể nhìn xuyên màn đêm luôn đó. Kính này chuyên dùng cho ngành hàng hải và đường sông, thậm chí không phải ai cũng có được kính này đâu nha!
– Dạ, để em đeo thử nào. Ơ, anh ơi… Đúng là nhìn rõ thật…
Bé heo nói xong thì mỉm cười nhưng vẫn hai tay cứ choàng cổ tôi, thậm chí còn ghì đầu tôi mạnh vô bờ ngực của cô ấy nữa chứ. Khi ca – nô qua cầu Cái Răng thì tôi bẻ lái để chiếc ca – nô hướng ra lại bến Ninh Kiều để thẳng về cồn ấu. Lúc này thì chúng tôi đã chạy qua bến Ninh Kiều, rồi tôi rảo chiếc ca – nô vòng quanh như cảnh tưởng trên bến dưới thuyền thật là náo nhiệt. Tháng này đúng vào ngày nước đổ mạnh nên nước sông lớn ròng thì chảy rất xiết, ở ngoài kia là con Sông Hậu nó còn chảy mạnh hơn với con sông Cần Thơ bé xíu này, bởi mùa nước nổi thì con sông lớn ngoài kia nước không còn chảy ngược lên nữa cho dù nước lớn, mà duy chỉ có con sông nhỏ này thì nó vẫn giữ nguyên hai dòng xuôi ngược theo thăm tháng, bởi mùa khô hay mùa mưa thì nó vẫn vậy.
Khi con nước đứng sắp chuẩn bị giao thoa dòng chảy thì ca – nô của tôi với bé heo đang đi nó cũng dừng luôn, tôi thì ngả đầu về phía sau còn bé heo thì cúi đầu xuống dưới, rồi nụ hôn trong đêm trăng bắt đầu khơi nguồn. Chúng tôi giống như cặp vịt, con trống con mái hẹn hò đi dạo dưới ánh trăng. Bởi cứ mỗi đêm trăng sáng là tôi bắt gặp một cặp vịt nó bơi lội trên mặt nước, rồi nó hòa quyện vào nhau, rồi hai đầu chạm sát nhau mà hiện tượng ấy là hình quả tim tượng trưng cho tình yêu ngày nay, chứ không phải là hình quả tim của con người.
Đây là nụ hôn thứ hai của tôi với một người con gái vừa tròn đôi tám, nhưng là nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời của Nhạt Nắng với một người đàn ông có vợ như tôi đây. Nụ hôn trao nhau ấm áp tình nồng của tuổi trẻ, nó gợn sóng lăn tăn trong hai người chúng tôi, nó cứ thôi thúc tình cảm chúng tôi đến bến bờ vô lượng, một bến đầy hương vị là của bé heo còn một bến sắp vụn vỡ là của bản thân tôi, bởi vì tôi lo sợ rằng mình sẽ không vượt qua cái tình cảnh nồng nàn này mà rồi sẽ có lỗi với vợ.
Làn gió mang hơi nước nó thổi ngang qua tôi với bé heo lành lạnh, nhưng tôi với bé heo cứ hôn nhau miết không có chút dừng lại. Tôi câu lưỡi với bé heo, hai bờ môi chạm nhau mút “chụt chụt…”, rồi vòng tay của bé heo thì cũng ghì cổ tôi mạnh dần thêm. Động tác với tư thế hôn như thế này thì làm tôi hơi mỏi cổ, nên tôi mới từ từ đứng lên và xoay người đối diện với bé heo. Khi đứng lên và xoay người thì bờ môi tôi với nàng ấy tách ra xa, sau đó cả hai im lặng giống như mặt sông lúc này thật êm đềm, rồi nhìn nhau, chạm vào nhau cho tới khi cả hai sáp nhập thành một. “Nụ hôn đầu tiên của người con gái là đẹp nhất khi thể hiện dưới ánh trăng. Còn nụ hôn ấn tượng nhất của người đàn ông là được thể hiện như thế này với người phụ nữ”.
Cái gì nó cũng có cái giá của nó chứ không hề suôn sẻ dễ dàng gì. Bởi khi đón nhận nụ hôn nồng nàn từ bé heo là tôi phải đánh mất lòng chung thủy với người vợ hiền ở miền quê, tôi cũng không còn là người chồng thủy chung son sắt với Sương Mai, và dần dần tôi sẽ là người luôn lừa dối vợ mỗi khi đối mặt với cô ấy mai sau. Tình đẹp muôn thuở là tình luôn luôn vụn vỡ chứ không lành lặn, có chăng là họ cố che giấu đi mặt xấu của mình mà thôi.
Lúc này thì tình yêu đôi lứa đã lên tới cao trào nên lý trí của cả hai không còn kiểm soát được, tôi ôm chặt cơ thể bé heo vào người, tôi đưa một bàn tay vuốt lưng bé heo và một bàn tay còn lại đưa xuống bờ mông mẩy mẩy của nàng nữ sinh ấy mà nắn bóp. Bé heo thì cũng vậy, cô ấy choàng tay lên cổ tôi nhưng sau đó đưa một cánh tay thon của mình xuống bờ mông tôi rồi ghì mạnh vào người cô ấy. Đến đây thì dương vật tôi nó cũng bắt đầu ngoe nguẩy trong quần, nó phản ứng dữ dội lắm và hung tợn lắm, bởi vì từ lúc vợ tôi mang thai và sinh em bé đến thời điểm ở cữ thì cũng chín tháng rồi mà tôi chưa có quan hệ tình dục. Tôi biết mình sắp tới cực hạn nên ngưng hôn, để hai bờ môi tôi với bé heo tách ra, do tôi cao hơn nên cúi đầu hơi nghiêng xuống và nói khẽ trong vành tai Nhạt Nắng:
– Em ơi, mình dừng lại thôi. Bởi anh sắp chịu hết nổi rồi.
– Ưm… Dạ…
Bé heo cũng giống như tôi đều rất lo lắng, bởi khi cả hai mất kiểm soát thì trời hay đất gì đi nữa thì cũng vô dụng với chúng tôi, vì khi đó ngọn lửa tình nó bùng cháy thì khó mà dập tắt được. Tuy lúc này đã không còn hôn nhưng chúng tôi vẫn còn ôm nhau, và thân thể cả hai cứ ghì với hòa nhập vào nhau như lúc đầu. Bé héo rút đầu nép vào ngực tôi nói khe khẽ:
– Anh ơi, em lo cho tương lai của mình quá! Bởi em không muốn theo sự nghiệp ngành y khoa với ba mẹ em, ưm… em sợ máu lắm… Nhưng mẹ em cứ bắt em phải theo như ý của mẹ, nên em không biết phải làm sao…
– Oh! Thế mong ước của em là ngành gì Bé heo?
– Dạ, em thích ngành Sư Phạm ạ! Bởi em rất thích trẻ con, em muốn được nô đùa bên chúng ạ!
Tôi vuốt mái tóc bồng bềnh của bé heo trên nền sáng của ánh trăng, tôi an ủi và nói lời chân thật:
– Ý của mẹ em thì cũng tốt chứ không có xấu, với lại ngành y cũng đâu hẳn là phải tiếp xúc trực tiếp với máu đâu nè bé heo. Em cứ học theo con đường đó đi, khi nào em tốt nghiệp thì em có thể chuyển ngành vẫn được mà. Bởi lúc này em con nhỏ nên mẹ em được quyền hướng dẫn và định hướng con đường học vấn dùm em, nhưng đến khi em trưởng thành thì mọi chuyện lại khác.
– Ơ, anh nói thật không? Nhưng anh có thể bên cạnh bé heo không anh ncamtinh?
– Ơ, chuyện này thì không được…
Tôi khó xử với đáp án của mình cho câu hỏi của bé heo, tôi vẫn để bàn tay vuốt mái tóc của cô ấy ngân nga mãi thì bé heo hỏi tiếp:
– Sao lại không được chứ?
– Ơ, tại vì anh có vợ con rồi. Anh cũng từng nói với em rằng anh không thể ruồng bỏ vợ con anh đâu, bởi cô ấy đối với anh rất quan trọng. Em biết tại sao anh lại về đúng ngày 15 âm lịch hàng tháng không bé heo?
– Dạ, sao ạ?
– Vì ngày 15 âm lịch là ngày vợ anh vừa tròn 15 tuổi trong ngày cưới, giống như: “Trăng sáng soi đêm rằm, em tròn tuổi mười lăm…”. Với lại ngày 15 tháng tám âm lịch là ngày sinh nhật của vợ anh nữa, nên anh rất yêu ánh trăng đêm rằm là vậy đó.
– Dạ, nhưng anh có biết là ngày 15 tháng tám âm lịch cũng là ngày… ngày…
– Là ngày gì vậy? Sao em không nói…
Thời điểm này tôi cũng không biết bé heo đang nói ngày gì, nhưng trời cũng đã gần tám giờ tối rồi nên tôi phải đưa bé heo trở về, nếu không sẽ bị dì ấy la mắng nữa.
Bây giờ thì tôi đã đưa bé heo về tới cái cửa cổng của cô ấy, bé heo mời tôi vô nhà nhưng tôi lại từ chối vì đêm dần khuya. Khi tôi định lên xe ô tô thì cánh cửa cổng to lớn mở ra và người phụ nữ xuất hiện, người ấy không ai khác là mẹ của bé heo. Dì ấy nhìn tôi rồi nói:
– Thôi vào nhà đi! Còn bày đặt từ chối nữa. Đưa con gái tôi dạo quanh chợ nổi Cái Răng, rồi còn hôn con gái tôi dưới đêm trăng rằm trung thu nữa, bây giờ còn ra vẻ này nọ.
– Dạ, nhưng sao dì biết hay vậy ạ? Chẳng lẽ dì theo dõi chúng con sao?
Tôi giật bắn mình nhưng bé heo thì cười tíu tít đến nổi híp cả đôi mắt bồ câu to tròn, bé heo mới nắm tay tôi rồi đi vào trong phòng khách. Khi tới nơi tôi thấy ba của bé heo đang đọc sách, tôi chào hỏi rồi đứng đối diện với bé heo, cô ấy nhìn tôi vẻ mặt trầm ngâm chứ không còn cười nữa. Bé heo nói với tôi:
– Anh nè! Mai anh về lại quê sao? Mấy giờ anh mới đi ạ?
– Oh! Ngày mai lúc sáu giờ sáng anh đi về, nhưng tự nhiên sau em buồn vậy? Mới vừa rồi ở ngoài cổng em còn cười mà?
– Ưm… em… Em không muốn anh đi! Em không muốn anh rời xa em đâu…
– Ơ, ông nó ơi! Mau phụ tôi lôi con gái mình ra, nó đang làm gì vậy chèn?
Bé heo nói xong thì nhào tới ôm hôn tôi thắm thiết, tôi cũng ú ớ chẳng biết chuyện gì. Về sau tôi mới biết là ngày 15 tháng tám âm lịch cũng là ngày sinh nhật của bé heo.
Phần 4
Tôi thấy trong miệng mình có một vị hơi mặn hình như là nước mắt của bé heo, bởi những giọt lệ ấy của nàng giống như cơn mưa ngâu hôm bữa. Bé heo càng lúc càng ghì sát cơ thể mình vào người tôi, hai bàn tay thon nhỏ của bé heo siết chặt cơ thể tôi và… quan trọng hơn nữa là những giọt lệ ấy. Do chiều cao của tôi nên khi nước mắt của bé heo tuông ra thì như vô tình chảy vào miệng tôi từng chút một, tôi thấy bờ vai mình lạnh vì ướt nên nói:
– Này, bé heo! Em sao vậy?
– Ưm… Em cũng không biết nữa anh ơi…
Tiếng nói thỏ thẻ của bé heo cộng với tiếng nhịp thở của con tim đang đập giữa tôi và Nhạt Nắng, thì khung cảnh trong gian phòng khách rộng rãi này bỗng chốc như vắng lặng lạ thường, bởi ba mẹ của bé heo đã đi đâu từ lúc nào rồi nên tôi không còn nhớ, tôi chỉ nhớ có một điều duy nhất và đặc biệt là người con gái nữ sinh tôi yêu thương ghi dấu trong lòng mình. Càng lúc thì động tác ôm của bé heo mạnh mẽ hơn và quyết liệt hơn chứ không còn nhẹ nhàng như lúc đầu nữa, bởi bé heo biết ba mẹ mình đã đi ra khỏi phòng khách và nơi đây thì chỉ có tôi với bé heo, nên nàng ấy bắt đầu nhón chân lên để tìm bờ môi tôi mà hôn mà quấn lấy lưỡi. Tôi biết hành động của hai đứa tôi đều bị mẹ của bé heo quan sát trong tầm mắt, tôi cũng biết một điều rằng sẽ không có việc trốn chạy nếu điều tồi tệ ấy xảy ra khi tôi với bé heo dần mất kiểm soát. Chỉ có cách duy nhất là tôi tự chủ động dừng cuộc hôn môi quấn lưỡi nhau như thế này, chính là tôi tự đưa một cánh tay và dùng một ngón tay trỏ để cù lét vào eo của bé heo. Cái cù lét vào eo bé heo của tôi thì tôi thoáng thấy bóng dáng ấy núp sau cánh cửa cười “hì hì” thầm thì và khúc khích tăng dần “hi hi”, sở dĩ dì ấy cười như vậy là vì cái cù lét vào eo của bé heo không có tác dụng gì hết trơn hết trọi, thậm chí còn làm tăng thêm sự hưng phấn cho Nhạt Nắng.
Lúc này thì lưỡi tôi với lưỡi bé heo quấn quýt bên nhau, hai đầu lưỡi của chúng tôi tìm nhau không hề rời. Tôi lại thoáng nghe giọng nói của mẹ bé heo thầm thì rất nhỏ: “Hì hì, cậu cù lét cũng vô dụng thôi, bởi hồi bé heo còn nhỏ tôi thường dỗ dành con gái tôi như vậy mà! Nên con bé nó không những không có nhột mà lại thích thú hơn nữa đó! Hì hì…”. Tôi nghe vậy thì giật mình và kéo bé heo rời ra, hành động ấy làm bờ môi dưới của tôi bị rướm máu vì hàm răng trắng bén và nhọn của bé heo vô tình trầy xước. Bé heo nói:
– Uả? Anh làm sao vậy? Anh không hôn em sao anh?
– Ơ, không phải, mà là… mẹ em đang quan sát chúng ta nãy giờ nên anh…
– Nên cậu ngại tôi nhìn thấy hai đứa ôm hôn nhau chứ gì? Hừm…
– Dạ, có lẽ vậy… hì hì…
Tôi cũng không biết ứng phó thế nào với mẹ của bé heo nên cười “hì hì”, còn bé heo thì chạy nhanh lên cầu thang và đi về phòng của mình, trước khi chạy đi lên trên đó bé heo không quên tặng tôi một cái ngắt nhéo đau điếng người luôn. Thế là tôi lại tâm sự mọi việc của hai đứa tôi cho mẹ của bé heo nghe, dì ấy giáo huấn tôi rất nhiều lễ nghĩa từ thuở xa xưa, dì dạy tôi cách ứng xử thế nào với phụ nữ trưởng thành, và ngăn cấm tuyệt đối không quan hệ tình dục khi bé heo chưa tốt nghiệp ra trường. Trời xui đất khiến thế nào mà khiến tôi đôi co tranh luận với dì ấy sôi nổi, âm thanh giọng nói tranh luận ồn ào đến nổi bé heo và ba của nàng ấy cũng đứng cạnh nghe theo. Tôi nói:
– Dì à, lứa tuổi mười tám là độ tuổi trưởng thành của nam và nữ của con trai và con gái tìm hiểu nhau, còn chuyện ái ân hay gì nọ thì nó thuộc về điều tế nhị, là bí mật đời tư cá nhân rồi. Không lẽ dì gặp một cặp trai gái yêu đương trong tuổi “học sinh – sinh viên”, dì dám bảo rằng họ có nói cho người khác biết không? Còn chuyện tình cảm giữa con với bé heo nó lại khác, bởi con… yêu thương cô ấy. Không phải vì bé heo có nét giống vợ con, có khuôn mặt trái xoan má lúm đồng tiền, bằng tuổi nhau, rồi cùng ngày sinh nhật nữa…
– Hả? Sau cậu biết con gái tôi sinh ra vào ngày rằm trung thu chứ! Nói mau…
– Dạ, con cũng mới biết và cũng suy đoán ra thôi. Bởi vì hành động ấy của bé heo cho con biết như vậy, nên con mới…
– Mới biết là sinh nhật con gái tôi vào ngày rằm chứ gì? Hừm…
– Ưm… Anh ncamtinh ơi, về sớm đi anh! “Suỵt…” anh về tới nhà thì nhắn tin cho em biết nha! Nhớ mở yahoo! Messenger ra nữa đó. Hì hì…
Tôi đang nói với dì ấy thì bé heo chạy xuống gỡ gối mớ bồng bông cho tôi, chứ để lâu thì sẽ bại lộ chuyện của chúng tôi mất.
Khi về đến nhà thì tôi cho xe ô tô vào trong, sở dĩ tôi có nhà riêng ở đây là do tôi không thích ở nhà trọ hay ký túc xá, bởi tôi thích một mình tự do tự tại không muốn làm phiền ai mà chẳng muốn ai phiền mình. Ở vùng đất Tây Đô này, đất đai nông nghiệp cũng còn nhiều, nên ở phố thị bất gặp những luống rau ao cá là chuyện bình thường, bởi nơi đây là thành phố miền sông nước nên xuồng ghe thì tấp nập, còn trên bờ thì nhiều xe cộ. Nhà tôi tuy nhỏ, chỉ có 200 mét vuông, do đi học chứ đâu phải là nhà chính đâu mà cất cho to. Tuy 200 mét vuông nhưng tôi bố trí cây cảnh theo phong cách miền tây nam bộ của mình, bởi bấy giờ Cần Thơ chưa trực thuộc Thành phố Trung ương, nó chỉ là thành phố tỉnh lỵ mà thôi, nghe đâu hai năm nữa thì mới lên Thành phố Trung ương gì đó. Còn muốn qua bờ Bình Minh Vĩnh Long chơi thì phải qua phà Cần Thơ, chứ chưa có cây cầu Cần Thơ như ngày nay.
Tôi có nghe các ca sĩ trẻ thời nay hát: “Ghé bến Ninh Kiều, qua cầu Cần Thơ…”, nhưng câu này là do họ thêm vô đổi lời, bởi bài hát gốc là: “Ghé bến Ninh Kiều, qua phà Cần Thơ…” mới đúng. Nếu ai không tin thì tìm lại băng đĩa từ hồi thập niên 80 – 90 sẽ biết à.
Khi vào phòng ngủ, lúc này đồng hồ đã chỉ ở con số 10 giờ 30 phút. Do tôi đi tắm rửa chứ không phải đi từ nhà của bé heo về mà lâu như vậy. Tôi dựa lưng vào thành giường và mở máy tính lên, tôi vào biểu tượng mặt cười của yahoo! Messenger để vào phần mềm chat. Tôi ấn chuột vào tên bé heo thì có nhiều tin nhắn ấy với phông chữ ngũ sắc, tôi cũng dùng cái phông chữ ngũ sắc này, chính vì thích phông chữ và sự tiện lợi nên tôi mới dùng yahoo chứ bằng không thì tôi dùng zing chat rồi. Tôi biết bé heo cũng mệt nên tôi với cô ấy chỉ nhắn tin qua lời chút thì dừng, bởi tôi muốn cô ấy ngủ sớm, còn bé heo có ngủ sớm hay không thì tôi không biết, nhưng còn tôi thì chắc chắn là “Trắng đêm làm quà sinh nhật” rồi.
Trời phú cho tôi có hoa tay và cái khiếu sáng tạo đủ dùng, nên tôi vận dụng những thứ ấy vào món quà sinh nhật để làm tặng cho bé heo. Bởi vợ tôi thì quen rồi và tôi cũng tặng rất nhiều quà cho Sương Mai, nên đã là vợ chồng thì bớt lại vì dùng chân thật như nấu món ngon cho vợ, âu yếm vợ đó cũng là món quà đắt giá nhất. Còn Nhạt Nắng là bé heo thì khác, bởi cô ấy chưa từng được tôi tặng quà, do chúng tôi chỉ mới gặp nhau giữa trời mưa ngâu hôm đó nhưng tình cảm thì cứ y như là quen nhau từ thuở nào.
Đầu tiên tôi vẽ phác thảo hình bóng tà áo dài trắng của bé heo trên nền A4, sau đó thấy ưng ý thì tôi lại vẽ lên trên nền vải lụa của khung tranh thêu. Tôi lấy kiến thức đã từng trải nghiệm qua trong đời, và các sự cố từ tuổi mục đồng bắt bướm bắt con chuồn chuồn mà áp dụng chúng vào khung tranh. Do bé heo không phải là vợ nên tôi không thêu con chim uyên ương hay cặp phượng hoàng, mà tôi chỉ thêu đôi chuồn chuồn bay lượn dưới cầu vồng, đôi chuồn chuồn này tượng trưng cho hai đứa, tôi và Nhạt Nắng và giống như “Ngưu Lang – Chức Nữ” đi trên cầu vồng ngũ sắc từ hai điểm khởi đầu rồi đến bên nhau.
Ý tưởng cho quà sinh nhật bé heo là vậy, mộng đẹp của tôi dành cho Nhạt Nắng là thế, nhưng chuyện tình cảm thì do trời định bởi tôi dù sao đi nữa thì là đàn ông đã có gia đình có vợ và con. Tôi thêu con chuồn chuồn uốn lượn quanh cầu vồng, rồi tôi thêu hình bóng bé heo mặc bộ áo dài trắng dầm mưa trong lúc “Gặp em từ buổi ban sơ” khi đó. Mọi thứ đã hoàn thành nhưng còn điểm mấu chốt là đôi môi đỏ của bé heo thì làm sao? Làm thế nào cho hình bóng nữ sinh trong tà áo dài trắng được tinh tế không thô cứng. Tôi nghĩ mãi cuối cùng cũng quyết định là dùng cây kim thêu chích vào ngón tay, rồi lấy giọt máu đỏ ấy thoa lên bờ môi của bé heo trong tranh thêu trên nền vải lụa.
Thời gian qua trôi qua rất nhanh, và cuối cùng bức tranh “Thiếu nữ dầm mưa ngâu bên cầu vồng với đôi chuồn chuồn nước” cũng hoàn thành theo đúng ý nguyện sáng tác của tôi. Bây giờ bầu trời Cần Thơ đã bắt đầu tờ mờ sáng, những cái loa phát thanh bông bí nó treo trên trụ điện cũng tù loa… tù loa vang trời. Những bài hát quen thuộc mà đài truyền thanh hay phát trong vòng mười lăm phút đó là: “Gợi nhớ quê hương, Tình ca trên lúa, Tình đẹp Hậu Giang…”Tôi nghe riết đến nổi thuộc lòng luôn mà nhà đài truyền thanh của thành phố cứ phát mấy bài hát đó mãi, nhưng nghĩ lại cũng hay vì họ là nhà truyền thông mà, nên kiểu mưa dầm thấm lâu, và họ đã truyền thông tốt, bởi tôi đã thuộc lòng các bài hát đó.
Trước lúc lên đường về lại miền quê An Giang thăm vợ và con thì tôi có ghé qua nhà bé heo để tặng món quà sinh nhật này. Tôi đứng ở xe ô tô lấy một khung tranh khổ lớn hình chữ nhật, do nó quá to so với cánh cửa xe ô tô nên lấy hơi khó khăn. Nói khung tranh khổ lớn chứ bức tranh chỉ bằng một TV 43 inch mà thôi, do tôi ốp kính nên mới nhẹ tay vì sợ bị vỡ. Tôi loay hoay chút thì cũng lấy ra được và định bấm chuông cửa thì giật bắn cả mình, bởi bé heo… cô ấy đứng đó từ lúc nào rồi:
– Anh, anh thức trắng đêm làm quà sinh nhật cho em sao?
– Oh! Nhưng sao em biết hay vậy bé heo?
– Dạ, tại em biết anh thông minh và sáng ý. Với lại… với em biết anh có tình cảm với em… nên khi em khóc và ôm anh thì em nghĩ anh sẽ đón ra là em cũng trùng ngày sinh nhật với chị ấy… ạ! Hì hì…
Tôi cũng không ngờ rằng bé heo nữ sinh tôi yêu thương quý mến lại suy luận tinh tế như vậy. Tôi cầm khung tranh trên tay được quấn bên ngoài là một lớp giấy kiến màu đỏ họa tiết hoa hồng, tôi theo bé heo vào trong và ngồi ở ghế sô pha của phòng khách. Tôi nói:
– Bé heo nè! Anh không biết tặng em món quà gì, do gấp quá nên anh chỉ dùng kiến thức và đúc kết lại những gì anh học được mà làm ra món quà này, chúc em có một ngày sinh nhật vui vẻ và hạnh phúc nhé!
– Dạ! Bé heo cảm ơn anh ncamtinh nhiều lắm! Bé heo sẽ giữ mãi món quà này đến trọn đời.
– Món quà gì mà khiến cho con giữ mãi đến trọn đời vậy con gái…
Đang nói chuyện với bé heo thì dì ấy từ trên lầu đi xuống, dì vừa bước trên bậc thang của tầng lầu vừa nói như vậy với bé heo. Tôi không hiểu sao hễ có sự hiện diện của mẹ bé heo là da tay tôi nó nổi gợn li ti từng hạt nhỏ, mặc dù dì ấy hiền lành nhân hậu nhưng tôi vẫn hơi sợ, chắc có lẽ dì ấy biết tôi đã sắp cướp mất đi sự trinh trắng của bé heo con gái của dì qua thần giao cách cảm chăng? Dì ấy bước tới nơi tôi với bé heo đang ngồi tâm sự, dì ấy tự nhiên nhìn ngắm nghía cái khung tranh rồi quay nhìn thẳng mặt, rồi mắt đối diện với mắt của tôi nói:
– Nè! Tôi có thể xem bên trong này là gì không? Tại sao con gái tôi lại nói là giữ đến trọn đời?
– Dạ được ạ! Bởi đây là món quà sinh nhật con dành tặng cho bé heo, con đã thức trắng đêm để làm nên chắc không tỉ mỉ nhưng đó là tấm lòng chân thật của con đối với em ấy ạ!
– Ồ, tình cảm thế à! Vậy mà tôi là mẹ nhưng tôi nào biết… tôi nào có hay.
– Nếu đợi cho bà biết thì tụi nhỏ có em bé rồi… Khà Khà…
– …
Câu nói trêu chọc của ba bé heo làm cho dì ấy nhìn tôi chằm chằm, mắt dì ấy đỏ lên, còn da của dì ấy thì đỏ như núi lửa vậy. Dì ấy lấy tay nhéo vành tai của tôi nói:
– Hừm!!! Nói mau? Hai đứa có làm chuyện ấy chưa?
– Dạ chưa! Nhưng mà… chuyện ấy là chuyện gì…
– Trời! Trời!!! Cậu giỡn mặt với tôi sao hả???
Tôi luýnh quýnh với câu hỏi của gì nên trả lời kiểu ngờ nghệch, bé heo thấy tôi trả lời vậy thì cười tíu tít, còn dì ấy thì khỏi phải nói luôn, tức nóng giận hừng hực trong người. Dì ấy nhìn tôi rồi nhìn qua bé heo rồi lại nhìn tôi, xong thì đi vô nhà bếp. Lúc này tôi nghĩ thầm: “Có khi nào dì ấy vô trong đó lấy con dao mần thịt tôi không nhỉ…”
Thấy mẹ bé heo vô trong bếp lâu không quay lại và đồng hồ trên tường cũng đã chỉ số 07 giờ 00 phút, tôi mới mở tấm giấy kiến màu đỏ họa tiết hoa hồng ra. Bé heo khi thấy hình bóng mình mặc áo dài trong bức tranh thêu đang dầm mưa ngâu hôm đó thì òa khóc vì sung sướng, sau đó bé heo lại ôm hôn tôi, quấn lấy cơ thể tôi và kèm theo những hàng lệ ngọc trong như pha lê trắng ướt đẫm trên khuôn mặt tôi. Tôi cũng phấn khích lên nên mới vòng tay ôm eo bé heo nới tiếp giáp với bờ mông của nàng, tôi miết nhẹ các ngón tay nơi mí lưng quần của bé heo thì có một bàn tay phụ nữ gỡ các ngón tay tôi ra, có ý không cho các ngón tay của tôi đi vào trong khám phá. Tôi do kích thích quá hay sao mà cứ ngỡ các ngón tay gỡ ngón tay tôi ra là của bé heo đang trêu chọc không à, nên tôi chụp lấy ngón tay ấy của dì và cùng với ngón tôi đi vào lại mí lưng quần của bé heo, khi mí lưng quần của bé heo được nhích lên cũng là là lúc tôi bị dì ấy cắn vào mu bàn tay tôi đến nổi rướm máu:
– Ui! Đau quá…
– Hừm!!! Đau hả? Tôi không muốn xem phim người lớn tại nhà nơi phòng khách này đâu nha! Vả tôi càng không muốn nhân vật chính trong phim người lớn là cậu với con gái tôi. Hừ…
Thế là tôi với bé heo tách rời ra không còn ôm hôn nhau nữa, bé heo đi lấy băng cá nhân băng vết cắn trên mu bàn tay tôi rồi thỏ thẻ:
– Anh, anh định về quê lền sao anh?
– Không đi về, hỏng lẽ ở lại đây ôm hôn âu yếm với con nữa sao con gái?
Lúc này tôi hôn lên gò má của bé heo, rồi tôi nói vài lời:
– Ừm!!! Anh về quê hai ngày. Thôi anh về nha! Chào dì con về nhé! Cảm ơn dì đã chứng kiến nụ hôn của bọn con. Hì hì…
– Ô hay cái cậu này! Tôi cắn cậu đến rướm máu mà lại cảm ơn tôi là sao… Nhưng mà bức tranh này đẹp quá! Cậu tự thêu sao?
– Dạ, vâng ạ! Bởi con với bé heo lần đầu gặp là lúc “Mùa Mưa Ngâu” ạ! Hì hì…
Thế là tôi lên xe đi về quê thăm vợ con, trong phòng khách nhà của bé heo thì dì ấy đang ngắm nghía bức tranh thêu của tôi. Mẹ của cô ấy cứ nhìn tới nhìn lui hình con gái mình mặc tà áo dài trắng dầm mưa, và cả đôi chuồn chuồn nước uốn lượn bên cầu vồng ngũ sắc với một dòng thơ:
‘Mưa ngâu rơi ướt áo dài…
Như lời anh gửi vài lời tới em.
Mưa ngâu như giọt lệ em…
Như máu anh thắm bờ môi chúng mình.
Mưa ngâu say đắm men tình…
Như thuyền và bến nghìn đời tìm nhau.’
…
… Mến tặng Nhạt Nắng…
Vần thơ ấy tôi đã thêu trên nền chữ đỏ và ký tên trên nền chữ xanh. Tôi muốn gửi đến người con gái vừa tròn 16 tuổi trong ngày sinh nhật, bởi lứa tuổi đó là con số của ánh trăng tròn và đẹp nhất…
Phần 5
4 tháng sau, nhằm ngày 28 tháng chạp âm lịch năm 2002…
Hôm nay là ngày 28 tháng chạp, cũng theo như những phong tục truyền thống của người dân Việt Nam, tôi đã mua những chậu hoa cúc vàng cúc tím, bông vạn thọ với những chậu mai vàng để chưng mấy ngày tết cổ truyền của dân tộc. Tôi mua hoa chưng tết không nhiều lắm, bởi vì hoa đồng nội thì nhà tôi có sẵn, vả lại đây chỉ là ngôi nhà phụ của tôi dùng để ở trong bốn năm học thời sinh viên mà thôi, nên mua hoa nhiều sẽ bị lãng phí.
Tôi hì hục chăm sóc vườn hoa nhỏ cho căn nhà màu tím đỏ hoàng hôn của tôi, ngôi nhà tôi được cất lên tại phường Bình Thủy, thành phố Cần Thơ, nơi đây cách trường Đại học Cần Thơ cũng không có xa là mấy vì tôi đi xe ô tô mà, nên nếu có tiết học thì sáng đi chiều về. “Tới đây, có người xem và đọc thì thắc mắc là tại sao lại gọi phường Bình Thủy mà không gọi là quận Bình Thủy cơ chứ? Sở dĩ gọi là phường Bình Thủy là vì bấy giờ thành phố Cần Thơ nó chưa được là thành phố Trung ương mà chỉ là thành phố trực thuộc tỉnh Cần Thơ mà thôi!”…
Các bạn học của tôi thì họ về quê ăn tết hết rồi, người thì ra Bắc, kẻ thì về Cà Mau, Kiên Giang… Nhưng tôi thì còn ở lại với căn nhà màu tím thương nhớ. Tôi tỉ mỉ chăm sóc những chậu hoa đầu xuân sắp nở rộ, tôi thấy những chậu hoa ở ngoài hiên nhà thì nó con vươn đọng lại những giọt sương mai thì làm tôi nhớ đến vợ tôi. Tôi nấu những món chay để cúng ông bà cho căn nhà nhỏ ở Cần Thơ này thì trên túi áo sơ mi màu xanh ngọc của tôi có tiếng reo “reeng! Reeng” của điện thoại, tôi liền mở để nghe thì có giọng nói trong trẻo và quen thuộc đó là của Nhạt Nắng:
– Anh ơi! Anh về quê chưa?
– Chưa em ơi! Anh đang ở nhà nè! Anh đang nấu món chay để cúng ông bà.
– Uả? Sao kỳ dạ? Ở nhà trọ sao lại cúng ông bà chứ anh ạ?
– Oh! Anh đâu ở nhà trọ hay ký túc xá chi đâu em nhỉ? Anh đang ở nhà của anh mà! Anh cất nhà cũng hai năm rồi đó! Hì hì…
– Vậy sao anh không cho em biết sớm, nhưng anh nè! Anh… anh đến rước em đến đó chơi đi, ở đây buồn thấy mồ luôn vậy à!
– Ừm! Vậy để anh tắt lửa bếp rồi đến rước em nha!
Tôi chạy xe ô tô cổ màu nho tím trên cung đường thành phố Cần Thơ vào ngày đầu xuân, tôi thấy những người dân họ buôn bán hoa tết với cây cảnh nhiều chủng loại và đầy màu sắc. Tôi cười thầm trong bụng: “Không mấy mình mua hai chậu mai vừa đủ to để tặng cho Nhạt Nắng với gia đình cô ấy nhỉ?”.
Như vậy thì tôi nói là làm và mua hai chậu mai vàng cũng khá to để tặng cho bé heo, tôi cũng không biết Nhạt Nắng có thích mai vàng không nữa, bởi có lần bé heo nói với tôi rằng: “Em không thích màu vàng… Em thích màu tím cơ!”
Tôi nghĩ chắc do bé heo thích màu sắc tím thôi, còn đây là hoa thể hiện tết của mùa xuân mà nên tôi cũng nhờ người bán hai chậu mai vàng năm cánh to và mỏng về đúng địa chỉ tôi nêu ra. Khoảng một lúc thì tôi cũng đón bé heo lên xe ô tô cổ và đưa cô ấy về lại căn nhà thứ hai của mình tại phường Bình Thủy – thành phố Cần Thơ – tỉnh Cần Thơ để vui chơi. Khi bé heo thấy căn nhà màu tím của tôi thì cô ấy vui tươi cười hớn hở vì căn nhà tím tím của tôi rất hợp với ý nghĩ của Nhạt Nắng, bé heo nhảy lên tung tăng như trò chơi nhảy dây thun của các bé nữ sinh cấp 1, nhìn dễ thương lắm và đáng yêu lắm.
Chúng tôi cùng nhau nấu ăn, cùng nhau trò chuyện những mẫu truyện thời xưa mà ông bà ta kể lại, như là Sự Tích Cây Nêu, Bánh Chưng Bánh Dày và còn truyện Táo Quân nữa… Do ở đây là căn nhà phụ, chủ yếu lưu trú để học hành nên tôi không có nấu nhiều món ngon, tôi với be1 heo nấu món mà có ý nghĩa như Cánh Khổ Qua, Thịt Kho Hột Vịt và đương nhiên là không thiếu phần Bánh Tét rồi. Tôi với Nhạt Nắng cùng phối hợp như kiểu Ý hợp Tâm Đầu để mà hoàn thành những đòn bánh tét ngon bổ và chất lượng, tôi với nàng nữ sinh ấy, tức là bé heo vui vẻ nấu những đòn bánh tét trong một cái nồi lớn ở phía giữa sân sau nhà.
Cái mùi bánh tét thơm phức nhưng còn cái mùi khói lửa của củi than tràm thì hơi nồng và ngột ngạt làm khó thở nếu có cơn gió thổi qua mang theo làn khói trắng từ trong lò bánh tét tới chỗ hai đứa tôi. Đòn bánh tét chúng được tôi với bé heo quấn quanh bằng tàu lá chuối và những sợi dây chuối được làm từ cọng tàu chuối phơi khô. Trong khi chờ nồi bánh tét chín thì hai đứa tôi chụm lửa than lêu riu rồi đi làm việc khác.
Thời gian thấm thoát cũng đã xế chiều và mọi việc cũng bắt đầu đâu vào đấy cả, đến đây mới là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời giữa tôi với Nhạt Nắng. Chỉ qua vài ngày nữa thì bé heo cũng lên một tuổi mới và tôi cũng vậy luôn, chúng tôi cùng ngồi tâm sự ở phía sau nhà để ngắm cảnh chiều tà, cùng tựa đầu vào nhau và cùng đưa tay chỉ về hướng mặt trời lặng. Tôi thì biết hướng mặt trời lặng là hướng Tây và ở đó có vợ con tôi đang ngóng đợi tôi về để sum vầy bên gia đình nho nhỏ của tôi. Mắt tôi đăm chiêu nhìn về hướng ấy với bao ý nghĩ, còn ánh mắt của Nhạt Nắng cũng đăm chiêu nhưng suy nghĩ gì thì tôi không biết, tôi chỉ biết có một điều là… bé heo có tình cảm gì đó rất đặc biệt với tôi.
Mặt trời rồi thì cũng lặng và buổi cơm chiều ngày 28 tháng chạp âm lịch năm 2002 cũng diễn ra, tôi với bé heo cùng thưởng thức những món ngon ngày tết do chính hai đứa tự nấu tự biên soạn. Tôi rắp những thức ăn ngon cho bé heo và ngược lại thì bé heo cũng rắp thức ăn cho tôi, động tác chia ngọt sẻ bùi này làm tôi nhìn bé heo đến nỗi đánh rơi cả đôi đũa.
Ở ngoài đường thì những người dân bắt nhạc xuân rộn ràng nhưng con trong nhà thì tôi với bé heo im lặng không nói lời nào, bởi vì hai đứa tôi biết sau buổi cơm này thì chúng tôi sẽ tạm thời xa cách nhau. Buổi cơm rồi cũng xong và chúng tôi cùng nhau dọn dẹp, bé heo không cho tôi rửa chén dĩa nhưng tôi cũng muốn phụ giúp nên rốt cuộc thì cô ấy cũng cho tôi làm theo. Khi mọi việc hoàn thành thì bé heo cùng tôi đi ra ngoài băng ghế đá ở cạnh chậu mai vàng đang hé nở, và gần chậu mai cũng có hai chậu hoa dạ lý hương bắt đầu nở theo, bởi hoa này chúng là loài hoa nở về đêm nên ban đêm thì mùi hương thơm ngào ngạt đến nức cả mũi. Tôi ngắt một nhành hoa dạ lý hương cài lên mái tóc của bé heo và nói:
– Nhạt Nắng nè! Sáng mai anh về quê rồi. Em… ở lại nha!
Nhạt Nắng không trả lời mà cô ấy nắm chặt bàn tay tôi và hơi rưng rưng dòng lệ ngọc, cô ấy dắt tay tôi đi vô trong nhà và lấy một chai rượu hồng đào mà cô ấy đem theo lúc nào tôi không hề hay biết. Bởi ly rượu hồng đào chẳng phải dùng trong ngày cưới đêm động phòng hoa trúc sao? Vậy tại sao bé heo lại muốn uống chứ? Tôi cũng ngớ ngẩn nên cũng đi theo với bé heo, tới nơi thì bé heo lấy một ly và rót rượu hồng đào từ trong chai ra với một mẩu bánh gạo màu trắng. Bé heo nói:
– Bây em với anh cùng uống chung một ly rượu hồng đào nào? Bởi rượu hồng đào thay cho dòng máu đỏ của anh và của em.
– Em sao vậy Nhạt Nắng? Sao lại nghiêm trọng vậy? Anh chỉ về quê ăn tết thôi mà, chứ có phải chia ly nghìn trùng cách biệt phương trời đâu.
– Không nhưng uống chung một ly rượu mà anh phải còn ăn chung cùng em một cái bánh gạo này nữa á!
– Hả??? Em… bị gì vậy bé heo?
Thế là tôi phải uống chung một ly rượu hồng đào với bé heo và ăn chung một cái bánh gạo trắng. Ăn chung ở đây không phải là tôi cắn một miếng rồi tới bé heo cắn một miếng đâu, mà là chúng tôi đều cắn một lượt trên một cái bánh gạo, và ăn tới khi nào hai bờ môi chạm vào nhau mới thôi, cho nên ăn chung một cái bánh là như vậy.
Khi ly rượu hồng đã làm cho hai đứa tôi ngà ngà say nên miếng bánh gạo đã được chúng tôi ăn hết vào trong bụng, lúc này thì hai bờ môi của tôi với Nhạt Nắng đụng vào nhau, và từ từ hôn nhau không tự chủ được. Cái men rượu say nồng kèm theo hơi cay xé môi của rượu hồng đào, đến đây thì tôi mới hiểu tại vì sao trong đêm động phòng hoa trúc thời phong kiến dưới ngọn nến đỏ là gì? Bởi khi rượu hồng đào vào thì làm cho hai giới nam và nữ, tức chú rể và cô dâu thêm bền chặt không sờn lòng. Chúng có ý nghĩa là vợ chồng như rượu hồng đào vậy, vợ chồng thì có lúc ngọt lúc bùi, lúc cay lúc nóng nảy nhưng khi chúng được hòa vào thành một thì men rượu ấy nó giúp cho đôi tân lang tân nương thêm bền bỉ với thời gian.
Khi nụ hôn chúng tôi bắt đầu khởi động thì cũng là lúc hai đôi bàn tay của tôi với của bé heo tung hoành khám phá và ve vuốt cơ thể của nhau, chúng tôi say sưa hôn nhau và quấn lấy cơ thể của nhau mà chẳng hề để tâm tới cái khung cảnh xung quanh chúng tôi là gì? Rồi xui khiến thế nào mà tôi lại bế cô ấy vào phòng ngủ của tôi, chắc do 9 tháng trời không quan hệ tình dục và kèm theo men rượu hồng đào nên khiến tâm tư tôi không kiểm soát được.
Tôi bế bé heo vô phòng ngủ nhưng mà nụ hôn của tôi với nàng vẫn bấu víu vào nhau, vẫn say sưa cuốn lấy đầu lưỡi của nhau và cùng nhảy múa trong khoang miệng của nhau liên tục. Khi tôi đến bên giường ngủ thì tôi nằm ngửa ờ bé heo thì nằm sấp trên người tôi, do chiếc túi quần jean của bé heo có điện thoại. Tôi ôm lấy cơ thể của bé heo sát vào người, rồi bé heo cũng dùng bàn tay thon thả của mình cởi các nút áo của tôi ra. Bàn tay của bé heo cởi từng nút áo sơ mi xanh ngọc của tôi theo từng cái nút một rất gọn gàng, tôi cũng vén chiếc áo thun tím trắng của bé heo lên theo từng nụ hôn.
Bé heo thường mặc quần jean áo thun, và bé heo cũng có thói quen là để áo trong quần nhìn xinh xắn và đáng yêu của tuổi trẻ phái nữ hay dùng. Tôi đưa tay vào trong áo thun của bé heo rồi lần mò tới chỗ nút thắt của chiếc áo ngực, tôi thấy là lạ là bé heo không thích mặc áo ngực như người khác mà bé heo thích loại áo ngực có dây buộc, và nút thắt ở đây là kiểu hình cánh bướm như kiểu thắt nút dây giày thể thao vậy nên dễ lắm, cứ cầm tay vô dầu sợi dây thì kéo là nó rời ra luồn à.
Tôi kéo sợi dây áo ngực ra thì cái áo ngực của bé heo cũng theo đó mà rời ra luôn, tôi cầm chiếc áo ngực của bé heo trên tay nhưng chưa biết chiếc áo màu gì cả, bởi tôi đâu có thấy được là do tôi đang bận hôn môi và quấn lưỡi nhau với bé heo rồi. Lúc này tôi cũng hưng phấn lắm bởi sự đè nén trong 9 tháng trời, nên tôi mới mạnh dạng dùng hai bàn tay nắm lấy mí áo thun của bé heo mà tuột ra khỏi đầu. Khi tôi tuột áo của bé heo đến ngang đầu thì mắc kẹt, thế là tôi với bé heo tạm thời ngừng hôn và bé heo cũng phối hợp với tôi để cho tôi tuột chiếc áo thun được dễ dàng hơn.
Khi chiếc áo thun của bé heo rời ra khỏi cơ thể thì dòng điện lạnh nó chạy rần rần trên ngực của tôi, bởi ngực tôi với ngực của bé heo thì trần như nhộng rồi, nên cảm giác ấy nó khiến tôi tưng tức ở đầu cu. Tuy ngực tôi cởi trần nhưng mà chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc của tôi vẫn chưa được cởi ra hoàn toàn mà nó vẫn còn trên người tôi, còn chiếc áo thun của bé heo thì khỏi phải nói luôn rồi, do tôi cởi ra mà. Lúc này thì hai đứa tôi lại ôm hôn nhau tiếp tục, nhưng đợt hôn này thì âm thanh phát ra từ nụ hôn và hai đầu lưỡi nó mạnh mẽ hơn lúc nảy rất nhiều lần. Tôi hôn môi với bé heo nhưng một bàn tay thì tôi vuốt ve tấm lưng trần của bé heo, còn một bàn tay thì tôi vuốt ve bờ mông của bé heo, lâu lâu bàn tay tôi nó di chuyển đến mí lưng quần jean của bé heo để đòi khám phá bên trong. Bé heo nói lời thầm thì:
– Ưm… Anh… anh cởi quần jean em ra đi…
Cái câu nói của bé heo ngắn gọn nhưng tôi thì lại suy nghĩ dài, bởi tôi lúc này cũng có men rượu trong người nên mới đưa bàn tay tới chỗ khuy quần jean của bé heo.
Phần 6
Chiếc quần jean của bé heo co giãn bó sát thân người, còn bàn tay tôi thì nhẹ nhàng kéo sợi dây kéo của quần jean ra. Hành động cởi quần của bé heo diễn ra thật là chậm, bởi vì tôi không có đủ tầm nhìn để quan sát mà chỉ mò mẫm rồi cởi ra thôi. Khi khuy quần và sợi dây kéo của quần jean bé heo được kéo ra thì tôi cố gắng tuột chiếc quần jean của em ấy xuống thêm sâu tí nữa nhưng mà không có được, bởi cánh tay tôi tới đó là hết và mí lưng quần jean của Nhạt Nắng thì đã vướng ở bờ mông.
Lúc này tôi mới lật người và đè bé heo xuống dưới nệm giường, rồi tôi bật người ngồi dậy trước sự ngơ ngác của bé heo. Bé heo níu tay tôi giữ lại vì cô ấy tưởng tôi bỏ đi mà bỏ cô ấy ở lại một mình, bé heo nói:
– Anh nè! Anh định đi đâu vậy?
– Anh có… có đi đâu, tại anh… anh muốn ngồi dậy để cởi quần jean của em ra cho dễ dàng hơn ấy mà! Hi Hi…
Tôi mỉm cười vì khi biết bàn tay mình nó đang làm công đoạn gì, còn bé heo thì khỏi phải nói luôn là hai gò má ửng đỏ như quả mận chín cây. Bé heo hai bàn tay thì vuốt ve bờ ngực của mình chứ không có phụ tay tôi cởi quần jean ra, thậm chí cô ấy còn giả đò uốn éo vặn vẹo để cho tôi thêm tình huống khó, giống như cô ấy nghĩ, rồi bé heo nũng nịu mỉm cười nói: “Muốn làm thì phải bỏ công sức ra chứ? Chứ ai mà dễ dàng cho không như vậy đâu nà… Hi Hi…”
– Ừm, đúng là vậy rồi. Nhưng mà: “Đường đi khó quá thì anh chuyển sang đi thuyền, bởi có thuyền thì phải có bến chứ đúng không ta… Hi Hi…”
– Vậy thì anh tự làm đi nha! Nếu anh cởi quần jean của bé heo ra được thì bé heo cho anh làm, còn không thì thôi à! Hihihi…
Câu nói trêu ghẹo của bé heo làm cho tôi cảm thấy hơi lo, bởi chiếc quần jean thì bó sát với thân người, vả lại tôi sợ bé heo bị đau nên đâu dám làm việc đó mạnh rồi tổn thương đến bé heo thì sao? Khi tôi cởi chiếc quần jean của bé heo tới bờ mông thì mí quần jean nó mắc kẹt ở lại đó, rồi chiếc quần lót của bé heo cũng theo đó mà đi ra theo luôn, do là cái quần này nó ôm trọn vẹn sát làn da của em ấy nên khi quần lót tuột ra theo thì một bờ mu bướm trắng nõn tuyệt đẹp hiện ra trong tầm mắt của tôi, thậm chí còn đẹp hơn cả Sương Mai vợ tôi nữa.
Tôi thấy những sợi lông mu bướm của bé heo nó lún phún kiểu lông tơ, nó mọc một nhúm ở phần trên đỉnh mu còn những phần khác thì không. Do tôi đã uống ly rượu “Hồng Đào” nên bây giờ toàn thân tôi nó nóng rần cả lên, nó hưng phấn tột độ khi nhìn thấy cảnh tượng như thần tiên hay truyện liêu trai chí dĩ, bởi thần tiên ở trong tình huống như vậy thì chịu còn không nổi chứ là người phàm tục như tôi đây. Tôi biết bé heo cố tình ghẹo tôi và không cho tôi cởi quần jean ra với động tác uốn éo vặn vẹo như con rắn, tôi thấy bé heo cứ cười mũm mĩm thì tôi bắt đầu ghẹo lại. Tôi không có cởi và tuột chiếc quần jean với quần lót của cô ấy ra thêm nữa mà để cho mắc kẹt ở bờ mông của bé heo luôn, sau đó tôi úp mặt vô cái bờ mu bướm non tơ của bé heo mà làm động tác đếm từng sợi lông mu, để coi xem trên đỉnh mu bướm này có bao nhiêu sợi lông thì bé heo nói cười vì nhột: “Ơ, anh làm gì vậy anh? Sao không cởi quần jean của em ra tiếp mà lại kiếm cớ đếm sợi lông mu của em là sao? Bộ chịu thua rồi hả? Hihihi…
– Dễ gì anh chịu thua chứ! Tại anh thấy khi hai đùi của em khép sát lại vào nhau thì làm cho cái bờ mu bướm của em thêm múp hơn nên anh thích mới dừng lại mà đếm từng sợi lông mu bướm của em nè?
– Thế anh đếm được bao nhiêu sợi rồi? Đếm không được thì em sẽ không cho anh làm tiếp đâu nha? Hihihi… Ơ ớ… anh… ưm…
Bé heo nói xong thì rên “Ớ ơ… ưm…” khe khẽ trong miệng, bởi vì lúc này miệng tôi đã ngậm trên bờ mu bướm trắng nõn của bé heo, nên làm cho cô ấy uốn éo vặn vẹo từ giả đò nay thành uốn éo vặn vẹo thân hình thật sự và rất mạnh. Hai bàn tay của cô ấy thì không còn tự vuốt ve bờ ngực của mình nữa mà đưa xuống để vo ve cái đầu của tôi, và chỗ tiếp xúc của bàn tay bé heo là ở gò má với sau gáy của tôi là nhiều nhất, thậm chí bàn tay của bé heo bóp méo gò má của tôi mỗi khi miệng tôi ngậm trúng hột le của cô ấy. Rồi bé heo rên lớn hơn khi miệng tôi ngậm hột le của cô ấy sâu hơn: “Ớ Ơ… A… ANH ƠI… ƯM… Ư…”
Vừa rên rỉ thì bàn tay của bé heo đè mạnh vào sau gáy của tôi, rồi cô ấy ghì đầu tôi, để cái miệng tôi ngậm với nút hột le của cô ấy mãi chứ không cho miệng tôi rời ra khỏi nơi nhạy cảm của mình. Sau đó sự tình đẩy đưa như chiếc võng đung đưa đều đều ru em bé ngủ của người mẹ dỗ dành giấc ngủ con thơ, bởi thân hình bé heo lúc này đung đưa y chang như vậy, còn tôi thì y chang như người mẹ dỗ dành, chỉ khác là hoàn cảnh người mẹ dỗ dành đứa con thơ còn tình cảnh hiện tại thì tôi đang dỗ dành con bướm xinh xinh của bé heo, do con bướm trắng nõn múp míp ấy của cô ấy cứ hẩy rồi áp sát vô mặt, mũi, miệng của tôi liên tục.
Tôi biết hành động của bé heo như vậy là trong vô thức chứ không có cố tình, bởi cô ấy cứ ghì đầu tôi vô sát nơi nhạy cảm của cô ấy thay vì đẩy đầu tôi ra, còn đằng này cô ấy dùng hai bàn tay mà vò đầu tôi, rồi bứt tóc tôi đến nỗi tóc tai tôi thì bù xù giống như mới ngủ dậy chưa kịp chải đầu vậy. Nhưng mà nghỉ đi thì phải nghỉ lại, bởi tôi rất thích tình cảnh này, tôi cũng rất vui vì cảnh ân ái này với bé heo làm tôi nhớ đến cách nay hơn một năm tròn, lúc đó tôi với vợ tôi cũng giống như vầy nè, thậm chí năm đó Sương Mai vợ tôi còn hồn nhiên hơn bởi là cô gái miền quê còn Nhạt Nắng(bé heo) thì ở thị thành.
Bây giờ tôi cũng đến cực hạn mất rồi nên quyết tâm làm cho tới nơi tới chốn, tôi không còn suy nghĩ mung lung nữa mà hành động quyết đoán hơn. Tôi dùng hai bàn tay tuột hẳn chiếc quần jean với quần lót của bé heo ra ngoài luôn, tôi hơi luống cuống và hơi vụng về vì cảm thấy con cu mình nó tưng tức giống như tinh trùng bơi trong tinh dịch nó theo dòng máu bơm tới nơi dương vật để mà sắp hành sự của một công việc quan trọng.
Bé heo thấy tôi luống cuống thì cô ấy cười cười, nét duyên con gái thì sắp bị phá vỡ mà trở thành một người phụ nữ chút xíu nữa đây. Đôi tay tôi tuột được chiếc quần jean và quần lót của bé heo ra thì toàn thân cô ấy, từ trên xuống dưới thì trần truồng như con nhộng trắng tinh. Đôi chân bé heo thì thon dài và đường cong cơ thể thì tuyệt mỹ, cơ thể của cô ấy, tức của bé heo đẹp đến nổi khiến tôi phải ví như bé heo là một nàng tiên trong truyện thần thoại hay cổ tích, nàng tiên chốn cung đình muốn xuống trần gian để mà vui chơi rồi tắm tiên trong suối trắng.
Tôi kìm nén không nổi lòng ham muốn dục vọng của bản thân nên tôi mới tự tuột chiếc quần của mình ra, rồi tôi để cái đầu dương vật của tôi kê ngay miệng âm đạo nhỏ hẹp ép nép bởi hai bên bẹn bên đùi non của bé heo. Tôi dùng tay hơi vo ve đầu dương vật trượt lên trượt xuống cái rãnh âm hộ nhỏ hẹp ấy của nàng thơ bé bỏng trong đời tôi, rồi tôi thấy bé heo cũng hơi thở dốc vì hồi hộp và tôi thì cũng vậy. Tuy tôi cũng từng phá trinh một lần với người phụ nữ là vợ tôi, còn bây giờ sắp phá trinh một người con gái là người mà tôi thương yêu nhất không khác gì vợ tôi là bao nhiêu. Tôi hơi đè xuống để ấn con cu tôi vô trong thì bé heo:
– Ơ… ưm… anh ơi… ưm… anh ơi em đau quá… ưm…
– Huơ huơ… anh cũng đau nữa… huơ…
– Hứ… anh là đàn ông mà đau cái gì…
Tôi biết câu nói của bé heo nói cũng đúng nhưng câu nói của tôi đây thì cũng chẳng hề sai, tôi trả lời:
– Huơ… tại con cu anh thì to và dài, trong khi đó cửa mình của em thì hẹp và nhỏ. Nên lúc anh ấn vào thì cơ co thắt trong thành âm đạo hẹp của em nó bóp chặt đầu dương vật của anh nên đau lắm… đau thật mà! Bởi lúc trước anh cũng đau như vầy nè! Vì lúc đó vợ anh cũng mới mười lăm tuổi chứ bao nhiêu…
– Dạ, thì ra là vậy à! Nhưng em đau lắm anh ơi…
Bé heo vừa nói vừa đưa một bàn tay để dưới nệm chăn bông, rồi nàng dùng các ngón tay cào cấu tấm ga trải nệm mà vò vò đến nát với nhăn nheo tấm ga trải nệm. Sau đó cô ấy để một bàn tay còn lại cào cào trên cánh tay tôi, rồi cô ấy hơi híp mắt và hai vành môi đỏ tự nhiên của bé heo mở ra từ từ, còn đôi mắt bồ câu tròn xoe đen lay láy cũng vậy mà dần dần híp lại rồi dần dần mở ra.
Bởi vì con gái hay là phụ nữ nếu mà họ nhắm mắt tức là lúc đó họ đang cảm nhận cái hương vị của tình yêu sắp đến với họ, rồi họ nhắm mắt cũng sẵn sàng chấp thuận và đón nhận cái tình yêu đó luôn. Dẫu biết rằng phụ nữ họ yêu bằng tai, yêu bằng mắt, họ luôn muốn người đàn ông của họ phải đẹp trai, phải sạch sẽ, phải ga lăng và phải luôn luôn mỉm cười vui vẻ với họ chứ không có muốn thấy người đàn ông của họ có khuôn mặt quạu, nhưng khi hôn nhau, ân ái nhau thì phụ nữ họ toàn nhắm mắt không à.
Mọi người không tin thì về ân ái với vợ mình xem thì cô ấy có nhắm mắt hay là mở mắt: “Nếu hôn và ân ái mà cô ấy mở mắt thì cô ấy trong lòng không có muốn, cô ấy chỉ muốn phục dịch người đàn ông cho có lệ mà thôi. Còn ngược lại trong lúc ân ái hay hôn nhau mà nhắm mắt thì người đàn ông nên hạnh phúc mới đúng, bởi lúc đó là người phụ nữ họ mới thực sự dâng hiến cho mình…”
Tôi thấy bé heo có vẻ đau thật nên lòng tôi cũng nhói đau theo. Tôi ngồi bật dậy, rồi tôi kê miệng mình vô mu bướm của bé heo y chang như thuở ban đầu mà bú mà liếm láp, tôi chỉ muốn kích thích nhiều điểm nhạy cảm hơn để cho âm đạo của bé heo tiết ra thêm nhiều chất nhờn để khi tôi ấn cái dương vật vào sẽ bớt đau hơn vì có nước dâm thủy sẽ bôi trơn.
Tôi dùng hai bàn tay của tôi banh và tách hai môi âm hộ của bé heo ra, rồi tôi để cái lưỡi nham nhám của mình quét lên xuống dọc theo cái khe âm hộ của cô ấy. Tôi cũng dùng đầu lưỡi nhọn như con rắn nước của tôi tung hoành khám phá hai bên mép môi trong của âm hộ bé heo, rồi tôi uốn cong cái lưỡi của mình lên giống như hình chiếc lá vàng rơi của mùa thu lá đổ:
‘Lá xa cành vì mùa thu sắp hết…
Để ẩn mình trong tuyết trắng mùa đông…
Để khi qua đông cây xanh không chết…
Lá lại xanh cành, cây lại trổ bông’
Quả nhiên công hiệu có thừa khi tôi áp dụng chiêu thức ấy, tôi lấy cái sướng để mà áp chế cái đau, cũng như cây kia hy sinh trụi lá để khi đông đến thì nó không bị chết vì lạnh. Tôi hôn tôi nơi vùng kín của bé heo một lúc nữa thì thấy nước lũ tràn về nhiều nên ngưng lại và sau đó để đầu dương vật của tôi vô chỗ lỗ âm đạo của bé heo, rôi tôi thủ thỉ với bé heo như sau:
– Bé heo, em đừng để lưỡi vô trong hàm răng nha? Bởi khi quan hệ lần đầu nên khi đau thì em dễ bị cắn vô lưỡi lắm đó?
– Dạ, em biết rồi ạ! Anh làm đi anh… Bé heo sẽ cố gắng chịu đựng được mà…
Tôi hai bờ môi của bé hé mở, tôi cũng thấy hai đôi mắt của người tôi yêu bắt đầu nhắm lại chỉ lộ ra hai hàng mi cong dài. Lúc này biểu cảm trên khuôn mặt trái xoan má lúm đồng tiền của bé heo cũng hồi hộp và cũng có chờ đợi hành động của tôi, rồi hai hàng mi cong của bé heo rung rinh, kế đến là các ngón tay của hai bàn tay bé heo cào cấu xuống tấm ga trải giường ngủ mà vò vò rồi níu kéo qua lại và kéo lên hạ xuống. Khi tôi ấn con cu tôi xuyên qua cái màng trinh thì bé heo rên lên:
– Á… A… Hic Hic… anh ơi… em đau quá… Hic Hic…
– …”???”…
Tôi thấy hai dòng lệ ngọc của bé heo tuôn ra rất nhiều, giọt nước mắt nó ướt đẫm cả khuôn mặt của bé heo luôn, và ướt nhiều nhất là hai bên gò má đỏ ửng. Bé heo híc híc… rồi hai bàn tay của bé heo níu hai cánh tay tôi kéo xuống để cho tôi nằm đè trên cơ thể trần truồng của bé heo. Sau đó bé heo vòng tay mình qua cổ và qua đôi bờ vai của tôi ôm siết thật chặt, bé heo nói híc híc… âm thanh thì khe khẽ:
– Anh ncamtinh, sau này anh đừng phụ tình bé heo nha anh?
– Ừm! Anh xin hứa mà…
Tuy dương vật của tôi đã đi vô trong âm đạo của bé heo, tuy bàn tay của bé heo ôm với ghì chặt lấy cơ thể tôi rất sát nhưng con cu tôi nó vẫn nhúc nhích đi ra đi vào chậm rãi và từ từ. Bởi lượng máu của tôi nó bơm về dương vật rất nhiều và nhiệt độ ở đó hiện tại thì rất là nóng như thỏi than đỏ, cộng với sự co thắt của eo với mông của tôi hơi nhấp nhịp nhàng và được sự hỗ trợ các cơ co thắt của âm đạo bé heo rất mạnh và cơ quan âm đạo của bé heo nó ôm và phủ đầy thân dương vật của tôi không tạo ra một tí xíu khe hở nào nên làm tôi sướng rơn cả người.
Bởi đây là lần đầu của bé heo nên tôi chỉ áp dụng với công thức quan hệ kiểu truyền tuồng của người xưa, tức trai trên gái dưới chứ không có nhấp nhanh lia lịa như vũ bão được. Tôi dùng phương pháp của riêng tôi, tức ba cái sâu và một cái cạn với một cái cạn vừa. Bởi con cu tôi nó hội đủ yếu tố to và dài mà cũng hơi cong cong:
‘To to thì sướng ngoài…
Dài dài thì sướng trong…
Cong cong thì sướng hai bên thành vách’
Chính vì trời phú cho tôi có nhiều ưu điểm đó nên tôi quan hệ kiểu nào, dù mạnh hay nhẹ thì tôi vẫn làm cho người phụ nữ của tôi bay bổng lên cao của sự khoái cảm dâng trào là chuyện bình thường. Tôi cứ để dương vật của tôi tự thục ra thục vào nhờ sự co thắt bên trong âm đạo nuốt chửng của bé heo, rồi cũng nhờ cái vòng eo và mông tôi nó hơi lắc lư và hẩy nhẹ nhàng nữa nên mấy chốc thì tôi cảm nhận thấy âm thanh bắn tinh của phụ nữ phát ra “toẹt toẹt…” ở phía dưới vùng hạ bộ của tôi và của bé heo. Bé heo lúc này vừa sướng nhưng cũng vừa đau và kèm theo sự xấu hổ của lần đầu mình bắn tinh ra khí hư của con gái là như thế nào? Cô ấy bất chợt ngừng khóc híc híc… rồi ửng đỏ mặt trời hồng trên đôi gò má đào nho nhỏ, sau đó ngước nhìn vô khuôn mặt tôi mà nũng nịu thì thào:
– Ưm… Bé heo ghét anh lắm… Ghét anh lắm đó…
– Nhưng ghét lắm là thương lắm đúng không ta? Hihihi…
– Không đâu… Bé heo ghét thật mà! Hihihi…
Tôi biết bé heo đã ra và sảng khoái lần đầu tiên, tôi cũng muốn bé heo nhớ nhung tôi và trân trọng tôi nên tôi không vồ vập cô ấy trong bối cảnh như bây giờ. Bởi tôi không muốn bé heo bị tổn thương, tôi biết người con gái khi lần đầu màng trinh bị rách thì máu sẽ chảy và nước mắt sẽ rơi, nên tôi là đàn ông thì không thể làm tổn thưởng phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ của mình.
Mặc dù con cu tôi nó còn to và rất cứng với nhiệt độ thì rất là nóng bỏng, tôi cố gắng đè nén cảm xúc lại vì còn lần sau nữa mà nên hấp tấp làm gì cơ chứ? Bởi vì Sương Mai vợ tôi lúc trước đó một năm cũng y chang như vầy nè. Quả nhiên sự kìm nén dục vọng của tôi lại được cộng thêm điểm thưởng từ bé heo:
– Ưm, anh ncamtinh. Bé heo cảm ơn anh vì anh không vùi dập cơ thể em nha! Ưm… chụt chụt… Bé heo yêu anh nhiều lắm đó…
– Ừm, anh cũng vậy nữa. Bởi bây giờ trong đầu anh có hai hình bóng phụ nữ hiện diện trong đó, còn trái tim anh thì cũng vậy: “Hình bóng em thì nằm bên ngăn tâm nhĩ trái, còn hình bóng vợ anh thì nằm bên ngăn tâm nhĩ phải. Cả hai đều rất quan trọng trong cuộc đời của anh…”
Hai đứa nằm tâm sự loài chim biển thêm hai tiếng đồng hồ với con cu vẫn nẫm nằm trong con bướm bé xíu của bé heo thì đi tắm, tôi thì ngồi dậy trước để rút con cu của tôi ra thì tôi thầm nghĩ: “Sao cửa mình của bé heo nhỏ xíu vậy mà sao con cu mình to và dài nhưng cửa kỉnh nho nhỏ của bé heo lại nuốt chửng vô trong vậy kìa?”, Thầm nghĩ một lát rồi hai đứa tắm chung, rồi vuốt ve xà phòng với bọt lên trên cơ thể của nhau, do tôi là đàn ông và nhà này là nhà của tôi nên không có sữa tắm mà chỉ có xà phòng mà thôi. Tắm xong thì tôi đưa em ấy đi về lại căn nhà của mình với bao nhiêu hoài niệm khi lúc ra về… Bé heo nói:
– Sáng mai anh khoan vội hả về nha? Bởi bé heo muốn đưa anh đi qua bên Cồn Ấu có chút chuyện riêng ạ!
– Ừm, anh biết rồi. Vậy em cũng nghỉ ngơi sớm đi. Bởi hôm nay em cũng mất nhiều sức lực và mất nhiều máu tươi lắm đó nha… hihihi…
– Hứ… Anh ghẹo em, nha! Hihihi…
Sáng hôm sau đúng như lời hẹn với bé heo. Tôi đến đón em ấy đi ra chỗ bến có nhiều cây dương xỉ ở bờ con Sông Hậu, rồi tại đây tôi lại hết bất ngờ này với bất ngờ nọ, bởi vì bé heo có nhiều tài lẻ khác rất đặc biệt mà tôi đều thích. Từ trong xe ô tô cổ màu nho tím của tôi thì tôi thấy bé heo cởi chiếc áo ra làm tôi giật bắn cả mình vì hiểu nhầm tưởng rằng cô ấy muốn ân ái ở chốn này chứ nhưng không phải vậy, cô ấy chỉ cởi áo khoác ngoài ra và hiện ra một bộ đồ quần áo bà ba màu tím sen rất đẹp, bởi nét đẹp đặc thù của cô gái Tây Đô Cần Thơ.
Bé heo trổ tài chèo đò qua sông điêu luyện, tôi thì ngồi ở đầu con đò nhỏ thấy cô ấy đội nón lá nghiêng nghiêng làm tôi nổi máu văn nghệ lãng tử mà ghẹo bé heo với một câu hò:
‘Ớ… ơ… Ớ… qua… Ớ… ơ… Hơ… hò…
Miền Nam có Cửu Long Giang…
Có Sông Tiền, Sông Hậu nhuộm vàng phù sa…
Miền Nam có chiếc áo “Bà Ba”… Ớ… ơ… ho… hò…
Có con đò nhỏ, em chờ đợi… í… a… ai…’
– Người ta chờ đợi ai thì anh cũng biết rồi mà? Sao còn hỏi nè? Hi Hi…
– Vậy hả! Vậy thì anh hát luôn nha?
‘Chiếc áo bà ba G trên dòng sông thăm thẳm Dm…
Thấp thoáng con xuồng C bé nhỏ mong manh F…
Nón lá đội nghiêng G tóc dài con nước đổ Dm…
Hậu Giang ơi A7 em vẫn đẹp ngàn đời Dm…
… Là la la… La lá là la la…
Nhớ chiếc xuồng xưa G năm nào trên bến cũ Dm…
Thương lắm câu hò C réo gọi khách sang sông F…
Áo trắng xuồng đưa G mắt cười em khẽ gọi Dm…
Người thương ơi A7 em vẫn đợi chờ Dm…
… Là la la… La lá là la la…’
(Lời nhạc minh họa của cố nhạc sĩ Trần Thiện Thanh: Nguồn do tôi tự nhớ rồi tự viết vô đây)
– Ưm! Sao anh không hát tiếp nữa?
– Thôi hát bấy nhiêu đủ rồi em ơi! Hát tiếp nữa sợ bị đánh bản quyền. Hihihi…
– Ưm, anh này! Ghét quá đi à! Hihihi…
…
Còn tiếp…
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét