Bài đăng nổi bật
Ma nữ nhập tràng
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Truyện sex ngắn tâm linh – kinh dị “Ma nữ nhập tràng” được bắt đầu viết vào khoảng thập niên 70 thế kỷ trước, lúc tác giả Kiều Diễm My còn ở Sài Gòn, Miền Nam Việt Nam. Về sau, tác giả đã sang Mỹ định cư. Ngoài ra, hiện tại không có thêm nhiều thông tin về tác giả Kiều Diễm My.
Phần 1
Buổi học lý thuyết về môn “Phân tâm, ngoại cảm thần kinh hệ” trôi qua, vẻ uể oải trên gương mặt sinh viên được thay bằng những nét mặt rạng rỡ, hoan hỉ lúc họ lục tục kéo nhau rời khỏi giảng đường. Tốp sinh viên chỉ có 25 người, gồm cả nam lẫn nữ. Họ rất quý mến và thương yêu nhau gần như anh em ruột thịt. Sau 5 năm miệt mài trau dồi kiến thức y học, họ làm quen với biết bao nhiêu tật bệnh và cơ thể phẫu thuật học. Kỷ niệm đáng ghi nhớ nhất trong đời sinh viên là những đêm trực nhà xác. Mỗi ca ba sinh viên, hai nam một nữ. Họ từng làm quen với nhiều bộ phận nội tạng đến nội thể của các xác chết vô thừa nhận. Sinh viên y khoa đâu hề bị chi phối bởi những chuyện mê tín, duy linh. Thế nhưng tật sợ ma thì không sinh viên nào vượt qua nổi. Tâm trí của họ dường như bị ám ảnh, bởi tuổi thơ có cậu bé nào mà chẳng nghe ông bà cha mẹ kể cho nghe chuyện ma một lần trong đời. Trạng thái tự kỷ ám thị là điều không thể tránh khỏi vào các đêm trực gác nhà xác. Dĩ nhiên, đối với các nữ sinh viên, khác nào lãnh cực hình mỗi đêm vào ca trực nếu như hai bạn nam không phải là chàng trai ga lăng, tế nhị. Đêm nay, đúng thứ tư hàng tuần, bộ ba Hoài Thu, Minh Cao và Ngô Vũ tới ca trực. Lúc ngang chỗ bảng thông báo, Vũ đừng lại như quán tính, nhưng anh ngạc nhiên không tin vào mắt mình lúc dọc thấy chỗ tên Hoài Thu thường lệ được thay bởi tên Hải Yến. Cô sinh viên nhà giàu kiêu kỳ, vì chẳng những đẹp mà còn học giỏi nhất lớp. Ngọc Vũ hỏi bạn:
– Minh Cao này, sao đêm nay Hoài Thu bỏ tụi mình. Bệnh hả?
– Mày hỏi ẻm chứ sao lại hỏi tao.
Ngọc Vũ trêu chọc bạn:
– Tao nghĩ giữa mày với em có mối quan hệ mật thiết mà. Chỗ bè bạn, giấu nhau làm gì hả?
Minh Cao trợn mắt đỏ mặt:
– Ê sì tốp xuyên tạc cho tao nhờ nghen. Em mê tít mày thì có. Tao xí trai, con nhà nghèo mạt rệp mồng tơi ở đó mà em thèm ghé mắt.
Vũ cười khà khà, lôi vai bạn kéo đi, vẻ bí mật:
– Bỏ vụ Hoài Thu đi. Thấy mặt bả tao ớn tận mạng rồi. Con gái gì mở miệng dữ như chằn. Mày báo cáo tình hình “phe địch” cho tao biết qua đi.
– Địch? Mày ám chỉ ai vậy? Minh Cao ngơ ngác hỏi bạn.
– Mày giả nai vừa thôi. Thì tiểu thư Hải Yến chứ còn ai nữa.
Ngọc Vũ vừa ngáp lườm bạn vừa lúng liếng ánh mắt, xem vẻ háo hức chờ đợi. Anh biết Minh Cao vốn là thổ công, cái gì cũng biết, anh nói:
– Thôi xạo hoài. Nói cho tao biết đi chiều mai trực xong tao đãi mày chầu phở tái nạm gầu nước béo. Chịu chưa?
Minh Cao cười khục khặc trong cổ họng, đùa dai:
– Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, mày ơi. Khao trước nghe chuyện sau. Ô kê bồ. Mày thì lúc nào cũng mánh hỏng chỗ chê. Ừ, thì đi. Nhưng hứa lèo thì chết nghen em…
– Qua bao giờ cũng nhất ngôn quân tử Tàu. Em tin qua đi.
Họ đưa nhau vào quán phở bình dân ở hẻm Ngô Gia Tự, xì xụp “tiêu thụ” hai tô phở to trừ cơm trưa, vừa kể chuyện về cô bạn gái sinh viên sẽ trực đêm chung với họ.
Đó là con của doanh thương Hoàng Trí. Ông Trí nổi tiếng Vua Trà Đà Lạt với cơ ngơi trị giá bạc tỷ. Nhưng ông chỉ vỏn vẹn có hai cô con gái, Thùy Linh và Hải Yến. Ấy thế, năm 16 tuổi, khi Thùy Linh từ Sài gòn về quê nghỉ hè, dọc đường thì chẳng may xe bị lật. Cô gái và năm hành khách bị tử nạn. Từ đó, bao nhiêu tình thương nhà doanh thương dồn cho cô thứ nữ. Lẽ ra sau kỳ thi tốt nghiệp Trung học phổ thông, Hải Yến sẽ được đi du học Quản Trị Kinh Doanh ở Úc. Thế nhưng Hải Yến khác các cô tiểu thư con nhà giàu đỏng đảnh đài các điệu hạnh rất mê du học ngoài kia. Cô chỉ thích học trong nước vì không chịu được cảnh xa quê hương dù một ngày chứ nói gì đến bốn năm dài. Hải Yến rất giỏi toán và đam mê môn sinh học, tự nhiên nhất. Nhờ đó, cô đậu vào Y Khoa với điểm trúng tuyển khá cao, được nhiều báo khen ngợi.
Ngày tháng trôi mau, Hải Yến bây giờ là cô sinh viên Y khoa được tiếng là học giỏi. Năm nào thi lên lớp cũng đều đạt được hạng xuất sắc. Đã thế, Hải Yến còn là thiếu nữ duyên dáng, khả ái. Nàng đã từng được chọn là hoa khôi thanh lịch Y khoa. Tất nhiên các chàng bác sĩ tương lai đều hy vọng mình sẽ là kẻ chiến thắng trong cuộc chinh phục con tim của cô tiểu thư duyên dáng này.
Chỉ duy nhất Ngọc Vũ là kẻ bên lề, ngoài cuộc vì đối tượng của anh là Hoài Thu. Hơn nữa, Vũ tự hiểu gia cảnh mình quá nghèo, làm sao dám mơ ước cao xa. Cóc mà đòi trèo thang sao được. Hai người trở lại giảng đường vào buổi học chiều. Điều bất ngờ xảy đến làm Ngọc Vũ bối rối không ít là Hải Yến tự động tìm gặp anh. Chẳng có vẻ gì kiêu kỳ, làm cao như các bè bạn sinh viên đồn đại:
– Anh Vũ, hình như tối nay Hải Yến được xếp trực ca với anh và anh Cao phải không?
Ngọc Vũ chưa kịp trả lời, Minh Cao đã lách chách nói hớt:
– Đúng vậy. Hải Yến có gì không hài lòng sao?
– Dạ, đâu có gì. Yến còn vui nữa à. Trực với hai ông đệ tử lưu linh mãi, Yến ngấy tận cổ luôn.
Ngọc Vũ cười bằng mắt, thử trêu chọc cô gái:
– Vậy nếu cô cũng gặp hai ông bợm khác thì sao hả?
Hải Yến cười khúc khích, vui vẻ đáp:
– Thì đó là số Yến có duyên với các ông thần men. Phải chịu chứ biết thế nào.
– Ngọc Vũ nó đùa phá Yến đó thôi. Tụi này “lại cái” Yến ơi.
Ngọc Vũ đấm vai bạn một cái thật đau, trách:
– Thằng này lúc nào cũng tếu được. Tại vì bọn này chẳng nốc được giọt rượu nào như là phụ nữ ấy. Nên Cao nó ví von cà khịa vậy đó, Yến hiểu chưa.
Hải Yến cười ngặt nghẽo. Cô cảm thấy vui thực sự khi trò chuyện với hai người bạn mới. Nhất là bởi lâu tuy nay học chung lớp mà cô với Vũ vẫn chưa thân thiết. Cô chép môi:
– Nếu vậy anh cho Yến nhập hội được chứ?
– Hội gì vậy Yến? Vũ vô tư không hiểu ý cô gái.
– Thì hội “lại cái” uống nước ngọt của hai anh đó thôi.
Cả ba ngờ ra, họ nhìn nhau cười giòn hồn nhiên. Ngọc Vũ cũng vô tình không nghĩ gì đến Hoài Thu trong phút giây này vì Hải Yến hầu như đã hoàn toàn chiếm trọn tâm hồn anh mất rồi. Tiếng chuông hết giờ vang lên, ba người vẫn còn tiếc rẽ cuộc nói chuyện dang dở. Họ chia tay nhau ở cổng trường Đại học Y khoa và hẹn cùng nhau gặp lại vào buổi trực ở nhà xác đô thành.
Phần 2
Đợi Ngọc Vũ khuất dạng sau đường Hùng Vương, Hải Yến nháy mắt với Minh Cao cười nụ, hỏi khéo:
– Thế nào, hôm nay có băng mới chưa Cao?
Minh Cao lắc đầu nhỏ giọng:
– Có, nhưng mình kẹt.
– Hả, Cao kẹt gì? À, hay là định xé rào nhảy dù với bồ tèo. Nói đi. Bồ tèo nào?
– Yến đa nghi ghê… Thì bồ tèo “lại cái” Ngọc Vũ đó.
– Nè, đừng có bậy bạ nghe chưa. Coi chừng SIDA à nhen.
– Nói bậy hoài. Mình với Vũ chọc bồ cho vui chớ tụi này còn lâu mới “pê – đê” à nhen.
– Vậy thì Cao chứng minh Yến hiểu sai đi Yến mới tin.
– Trời ơi. Yến đúng là nữ hoàng Saba hoặc Võ Tắc Thiên có khác.
Yến vẩu môi phụng phịu:
– Sao? Bồ từ chối phải không? Vậy từ nay Club của mình rã bèn. Good bye. Ô kê?
– Thôi được rồi, muốn chết ta sẽ cho nhà ngươi biết tay.
– À à! Chưa biết ai sụm bà chè, hết xí quách nghe bồ. Thôi mau đưa Yến về club di.
Minh Cao biết có trốn được cô bạn gái hồ ly không phải chuyện dễ. Thế nên cuối cùng, cậu cũng đành đưa Hải Yến về phòng. Đối với giới sinh viên y khoa ngày nay, họ có đủ phương tiện để tìm hiểu về sinh lý, đồng thời mang đến cho nhau những cảm giác khoái lạc theo chủ nghĩa hưởng thụ hiện sinh, sống tự do theo thời đại chuyện hôn nhân bất chấp câu nệ. Vợ chồng, người yêu chỉ là phụ thuộc. Chẳng những không xài thuốc ngừa thai mà thậm chí không hề ngại ngùng dùng cả đến bao cao su an toàn mỗi khi họ đến với nhau. Hợp đồng tìm hiểu về thú vui xác thịt mà họ dùng qua ám ngữ: “Vấn đề ” nam nữ quan tâm nhất thế kỷ. Trao tặng nhau chuyện đẹp nhất đời.”
Căn phòng riêng của Minh Cao thuê ở tận lầu bảy cao ốc nằm ở quận ven đô, ẩn mình sau khu vườn cây rậm rạp, có hồ bơi và đầy đủ các tiện nghi khác của giới giàu có, trưởng giả mà dân lao động có nằm mơ suốt đời cũng không bao giờ chạm tay tới được. Vừa về tới phòng, Hải Yến ném vội cặp sách lên bàn viết, cười thật nhí nhảnh, hồn nhiên. Búng tay đúng điệu gái chuyên nghiệp, cô bảo với Minh Cao:
– Nào, bây giờ bạn chuẩn bị phim và máy. Mình vào toilet chút xíu sẽ ra ngay.
– Ô kê…
Dứt lời, Hải Yến nhún nhảy bước vào buồng tắm. Dáng đi của nàng chẳng khác nào bước đi của các nàng vũ công. Hoặc nói chính xác hơn, Minh Cao chong mắt nhìn chằm chặp theo cặp mông no tròn đong đưa theo nhịp bước đi của Hải Yến, mà anh nuốt ực nước bọt nghĩ trong trí đó là hai quả bán cầu đang chuyển động. Hải Yến đóng ập cửa buồng tắm xong, chỉ một lúc sau đã nghe tiếng vòi nước phun xuống ào ào. Trong lúc đó bên ngoài phòng ngủ, Minh Cao nhanh nhẹn lắp băng video vào máy, cho quay trở ngược cuộn phim lại từ đầu, ngã nằm dài ra giường, trên thân thể chỉ còn độc nhất chiếc quần đùi, phơi cặp giò dài ngoằn đầy lông giống như dã nhân. Anh chàng vừa nhai kẹo cao su vừa mỉm cười vu vơ, chân nhịp nhịp mắt không rời cánh cửa buồng tắm.
Mãi chừng mười phút sau cửa buồng tắm mở toang ra. Hải Yến với bộ áo ngủ màu hồng, bước từ phòng tắm ra nhìn Minh Cao, nói:
– Mát quá…
Minh Cao trố đôi mắt nhìn nàng sừng sững từ trên xuống dưới, rồi chàng cười nói:
– Ô! Yến trông đẹp quá.
Nàng đưa mười ngón tay lên trán vuốt ngược tóc ra phía sau chân bước tới nói:
– Ô kê. Anh bắt đầu mở băng đi.
Cuốn phim loại 3 sex của Đan Mạch bắt đầu hiện rõ trên màn ảnh tivi. Cứ thế lần lượt diễn tiến cốt truyện là một cặp vợ chồng mới kết hôn đưa nhau đi hưởng tuần trăng mật, xa vắng tất cả người thân. Gã chồng to lớn vạm vỡ, cô vợ nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng là một cặp rất bồng bột cuồng nhiệt. Cách ái ân của họ bốc lửa đến độ Hải Yến phải đỏ gấc mặt mày, nóng rang cả cơ thể. Nhưng nàng cũng cố gắng bình tĩnh xem như không có gì.
Nàng nói trỏng:
– Phim cũng bạo ghê há.
Minh Cao nhìn sang như hỏi dò.
– Yến thấy phim có hay không?
– Ờ… Coi cũng hay hay.
Minh Cao nói tiếp:
– Yến có thường xem phim loại này không?
– Thỉnh thoảng thôi.
Minh Cao liếc nhìn xuống. Chàng chợt trông thấy một túm lông đen lờ mờ đang nằm sau mảnh vải quần mỏng của Hải Yến. Chàng chịu hết nổi liền đưa tay để lên đùi nàng xoa xoa mấy cái.
Và rồi bạo miệng, chàng nói:
– Hải Yến… Em cho anh nhe.
Từ nãy giờ xem phim cô nàng cũng nứng tình lắm. Khi nghe Minh Cao nói vậy, nàng quay sang nhìn chàng trả lời bằng cặp mắt mơ huyền. Minh Cao không ngần ngại, chàng đưa tay nâng nhẹ cầm nàng lên, rồi trao tặng nàng bằng một nụ hôn thật say đắm.
Nàng không chút ngần ngại liền thọt tay vào bên trong quần đùi của Minh Cao, vò bóp mạnh chỗ khúc gân đang cương cứng giữa hai đùi chàng. Hải Yến há môi ghé lên vú chàng rồi nút thật mạnh. Minh Cao bỗng vật nàng nằm xuống rồi đưa tay bóp bóp vội vàng lên mu nàng, Hải Yến nắm lấy cái quần đùi chàng tuột xuống vứt sang một bên. Nàng tự cởi áo ra, ở phía dưới Minh Cao cũng đang từ từ cởi quần cho nàng. Trong phút chốc cả hai người không còn mảnh vải che thân. Cặp vú của nàng rất đầy đặn. Nó khá bự so với người của nàng, xung quanh đầu vú là một vòng hình tròn màu đỏ hồng hơi nhô ra phía trước. Chàng dùng ngón trỏ xoay thật chậm, thật nhẹ nhàng xung quanh đầu vú nàng, chỉ trong phút chốc đầu vú bị kích thích nên cương cứng hẳn lên. Minh Cao liền đưa lưỡi xuống liếm, nút thật say mê. Trong khi bàn tay ma quái của chàng cũng từ từ rê xuống dưới mu Ɩồŋ của Hải Yến.
Chàng mở lời khen tặng:
– Em có thân hình đẹp quá Yến ơi. Anh mê em chết được.
– Anh cũng vậy.
Minh Cao đưa tay kéo nàng ngồi dậy để chàng được nằm xuống. Con ċặċ dài sọc cương cứng ngắc của chàng, nó hiện đang chĩa thẳng lên trời.
Minh Cao nói:
– Vọc cu anh đi cưng… Bú nó đi em.
Như một đứa trẻ ngây thơ chỉ biết vâng lời cha mẹ, nàng nắm chặt lấy đầu ċặċ của Minh Cao đẩy ngược lên cho tới rốn rồi từ từ dùng miệng nút hai hòn dái chàng. Trông cứ như thể đứa bé đang nút cà rem vậy. Minh Cao dường như bị một luồng điện giật tung bắn người lên, lưng ưỡn cong vòng bặm môi lại để tránh tiếng la hét của kẻ đang quá sung sướng. Nàng liếm từ dái chạy dài lần lần lên phía dưới của dươngvật rồi bất chợt nàng quặm lấy nguyên dầu ċặċ vuột mạnh xuống, nuốt gọn hết con ċặċ của Minh Cao. Chàng không tài nào chịu đựng được nổi nữa…
Minh Cao nhăn nhó rên rỉ:
– Ứ. Ứ. Sướng quá… đã quá… Anh chịu hết nổi rồi. Em bú anh sướng quá Yến ơi!
Chàng lồm cồm ngồi dậy đè Hải Yến nằm xuống, vội vã nắm hai chân banh rộng hai đùi nàng ra. Và rồi cứ thế mà ghé mặt vào chỗ giữa chùm lông mịn lưa thưa mà hôn say đắm. Chàng nút nhè nhẹ lên mồng đốc nàng, bao nhiêu dâm thủy ứa ra lênh láng chàng đều vét sạch.
Chàng vừa liếm vừa nói:
– Ngọt lắm… Khí em ngọt dịu như mùi mật ong vậy, anh thích lắm.
Hải Yến thẹn đỏ mặt. Nàng gồng cứng mình chịu đựng cho đến khi mười đầu ngón chân tê điếng. Cô ta chẳng còn đủ sức chịu đựng nổi vì kích thích lên đến tột độ.
Nàng cất tiếng rên rỉ tha thiết điên loạn:
– Minh Cao ơi… Em sướng lắm… Bú mạnh nữa đi, mạnh thêm nữa nào… Ôi! Em mê quá. Tuyệt vời quá Cao ơi! Lưỡi anh như Dracula vậy.
Đầu Minh Cao bị kẹp cứng giữa hai đùi gần ngạt thở. Chàng ta vùng vẫy cố thoát ra nhưng Hải Yến như điên dại, vẫn ghì chặt đầu Minh Cao như hai gọng thép cứng, mắt nhắm nghiền, lịm đi trong phút lâng lâng mê đắm. Lần đầu tiên cô gái mới thấy hết cả sự khoái cảm hơn cả những lần làm tình trước đây…
Mãi hơn nửa giờ sau, lúc tay Minh Cao thả lỏng dần hai bầu vú của Hải yến thì cô gái cũng nằm lặng đi, thở hổn hển, rã rời cả thân xác. Minh Cao vụt ngồi lên. Lại một lần nữa chàng như một người điên dại chụp lấy đầu tóc Hải Yến kéo ghịt xuống chỗ con ċặċ đang cương cứng, dài như ống sáo trúc. Chàng cười sặc sụa, lắp bắp cà lăm lập đi lập lại liên tục:
– Bú nữa đi… Cắn mạnh nó đi… Em làm cho anh chết vì em đi Yến ơi… Anh sắp điên lên đây.
Hải yến như cái máy, ghé miệng ngậm chặt dương vật Của Minh Cao, mút chụt chụt. Hai tay nàng choàng xiết chặt bờ lưng chàng trong khi Minh Cao đưa hai tay bấu vào cặp vú căng cứng của Hải Yến, miệng suýt xoa, rên khừ khừ như người sốt rét lên cơn:
– Chết anh rồi… Ư… ứ… Chết… Yến bú mạnh nữa đi… Nút mạnh thêm đi cưng.
Nhưng chính Hải Yến cũng cảm thấy chết ngạt vì chỗ dương vật của Minh Cao như phình to và ấn sâu vào tận cuống họng. Nàng đẩy mạnh Minh Cao nằm lăn ra xa vẻ thỏa mãn xen lẫn mệt phờ phạc. Một lúc sau, nàng mới mở hé mắt mỉm cười âu yếm nói với…
Minh Cao:
– Thật tuyệt. Anh vừa học được “mô – đen” mới này trong phim, đúng chứ?
– Ô kê. Anh nhận thấy yêu kiểu này đúng là chủ nghĩa hiện sinh tình dục, là tất cả ở trên đời. Phải không em?
– Ô kê. Em xin bái phục anh là sư phụ, chịu hôn.
– Không phải anh đâu mà chính là tay đạo diễn cuốn phim video mà mình vừa xem “Quả cấm dành cho Adam.” Hắn mới là bậc thầy của bọn mình chứ.
Hải yến lồm cồm ngồi lên, vớ lấy cái khăn chạy lao vào buồng tắm. Nhưng Minh Cao vẫn còn đang khao khát cuộc vui tình dục nên chồm theo chộp tay cô kéo giật ngã xuống giường. Hải Yến trợn mắt quát:
– Thôi đủ rồi anh, em phải về chứ.
– Em không tiếp tục nghiên cứu đề tài sinh lý tình dục nam nữ thời đại nữa sao?
– Em chán rồi. Bấy nhiêu đã mệt phờ ra, Sao anh tham lam quá vậy.
Minh Cao cười toe toét giòn giã. Chàng ta thích thú thấy cô bạn gái tự cho mình là Nữ – thần Tình – Ái mà chưa gì đã tháo chạy khỏi cuộc chơi.
Chàng ta với tay nắn hai bầu vú của Hải Yến ra vẻ thú vị khen:
– Bộ ngực của em đúng là hai quả núi lửa. Ai mà có trót dại chết thiêu cũng yên lòng nơi chính suối.
– Thế còn Anh?
– Ha ha… Anh chỉ chết khi nào em mút cà lem thôi. Ha ha…
Cơn mưa bất ngờ kéo đến trút nước như thác đổ. Nhà xác đô thành nằm tận cuối khuôn viên bệnh viện. Bên kia bờ tường là con đường nhỏ chạy dài giữa hai hàng cây dầu vút cao lên khung trời đen thẫm. Cánh cửa nhỏ mở ở một ô tường ãn thông ra đường giúp thân nhân người quá cố thuận tiện chuyển xác ra xe mai táng. Nơi đó còn là lối ra vào của sinh viên trực đêm. Họ tránh đi lối cổng chính dẫn vào nhà xác khá xa.
Gió khuya giật ào ào từng cơn. Thỉnh thoảng sấm chớp loé sáng, soi lờ mờ những thân cây sứ mọc trước sân nhà xác trông giống đoàn binh đi hành quân lặng lẽ trong đêm tối.
Ngọc Vũ đến từ lúc đỏ đèn. Nhà xa tận Gò Vấp, chiếc xe đạp cà tàng, sên giãn, líp rơ, đạp đi đạp về ngày hai bận đối với anh sinh viên nghèo là cả nỗi đau khổ hơn bệnh trĩ. Những đêm trực Vũ lại càng lo hơn. Chiều về đến nhà, cơm nước sơ sài, anh hối hả nhét vài món cần dùng linh tinh, mấy quyển sách nghiên cứu, cây đèn pin phòng khi điện cắt bất tử. Hồi này đường dây điện dẫn xuống nhà xác thường hay bị đứt vì quá cũ, cũng là nỗi lo sợ của nhiều sinh viên có tính nhút nhát, luôn bị ám ảnh tâm trí về ma quỷ hiện hình.
Nhà Vũ ở nghĩa địa Cây Quéo. Suốt tháng, quanh năm chuyên chôn cất mồ mả xảy ra nên đối với anh ma quỷ là điều huyễn hoặc. Hay nói dễ nghe, là kể để hù dọa con nít, phụ nữ mà thôi. Hơn nữa sinh viên y khoa, mai kia ra trường mổ xẻ tử thi là điều xảy đến bình thường. Bác sĩ mà sợ ma thì còn ra thể thống gì. Ca của Vũ có thêm Cao và Hoài Thu đều là bạn thân của Ma, bởi “Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba sinh viên trực nhà xác.”
Sợ ma thì còn trực cái nỗi gì. Hồi mới bắt đầu, kể ra Hoài Thu rất sợ. Cô ta ngồi rút trong buồng trực. Cao và Vũ đi đâu Thu đều bám theo. Bị bỏ rơi, cô ta khóc như mưa. Thế nhưng sau vài tháng Thu chẳng hề sợ nữa. Chuyện những cái xác vô tri nằm trong các khoang đông lạnh chờ thân nhân đến nhận về, hoặc xác vô thừa nhận chờ chuyển qua phòng dự trữ cung cấp cho sinh viên y khoa năm thứ hai và ba thực tập phẫu thuật đã quá đỗi bình thường với cô nàng.
Phần 3
Đối với sinh viên trực, không ít người trong số họ coi các tử thi ấy khác nào những mẫu thịt giữ tại các kho cung cấp đông chờ phân phối. Kề cận mãi với những xác chết đã khiến họ quen thuộc. Nhiều cô cậu tinh nghịch còn đùa dai, chui vào một vài ô trống chọc bạn bè và những cô cậu sinh viên “tân binh” sợ té đái ra quần. Thế nhưng rồi lâu dần, ma với quỷ chẳng là cái quái gì với bọn họ cả.
Vũ thường hay có mặt sớm hơn hai bạn trực chung. Tối nay cũng vậy, Vũ vào đến nhà xác chỉ có bác Hai bảo vệ đang loay hoay quét dọn. Buổi chiều, vừa chuyển đi hai xác vô thừa nhận, thì nửa giờ sau đã có xác cô gái còn rất trẻ nhảy sông tự tử, thân nhân lý lịch không rõ, bệnh viện đành gửi xuống nhà xác chờ cơ quan nhà nước truy tìm ra thân nhân người chết.
Dựng xe ở góc phòng, Vũ mới kịp dọn lại chiếu chăn ở chiếc giường sát cạnh cửa ra vào phòng đông lạnh chứa xác thì mưa ập xuống. Bác Hai đã xin phép ra quán cà phê từ lúc Vũ đến. Anh lấy sách ra đọc. Ánh sáng từ ngọn đèn huỳnh quang sáu tấc lúc sáng lúc tỏ vì con chuột đã cũ khiến Vũ rất khó chịu.
Anh xếp sách, ngồi lặng lẽ ở bàn nhìn ra ngoài trời tối mịt. Mưa vẫn nặng hạt, gió lùa qua song cửa tạo thành những âm thanh vi vút. Lá cây ngoài sân xào xạc từng chập quyện theo gió gây cho người yếu bóng vía dễ tưởng tượng ra các hình ảnh ảo giác rùng rợn, huyễn hoặc. Vũ đâu hề sợ gì nhưng cũng bấc giác nổi gai ốc. Anh lôi cái áo da ra mặc cho ấm, và ngả lưng tựa ra ghế mơ màng nghĩ đến Hoài Thu. Anh và nàng tuy ngoài mặt chưa nói với nhau tiếng yêu nồng thắm nào, nhưng cả hai đều tự hiểu con tim người này đã khắc ghi hình ảnh người kia. Họ đều nghèo và đều hy vọng vào tương lai với mảnh bằng bác sĩ, cuộc sống xã hội sẽ giúp họ vươn lên và khi đó họ sẽ kết hôn. Tình yêu không nói ra chính là thứ tình yêu đậm đà, keo sơn nhất.
Ngọc Vũ đang thả hồn trôi vào hoang tưởng mông lung, gió bung cánh cửa dập mạnh vào tường. Anh chàng tỉnh mộng mơ, giật mình ngồi bật dậy. Vừa lúc rõ ràng sau ánh chớp lóe lên Vũ trông rõ như ban ngày một bóng trắng sừng sững trước mặt từ từ tiến qua cửa và dừng lại cách chỗ anh ngồi chỉ hai mét. Khuôn mặt bóng trắng hiện lên rõ nét là một thiếu nữ trẻ đẹp não nùng như phụ nữ Ả – rập trong phim thần thoại. Với mái tóc đen huyền xõa dài gần chấm gót, rõ nước thành giọt xuống nền gạch. Đôi mắt cô gái to đen, phảng phất nét u hoài man mác, nhìn Vũ đăm đăm gây cho anh cảm giác rờn rợn kỳ lạ. Vũ bất giác rùng mình đứng bật dậy, chưa kịp mở lời, cô gái chợt lên tiếng trước:
– Đây… Đây là nhà xác Đô thành phải không thưa anh?
Vũ nuốt ực nước bọt ứ đọng nơi miệng, ấp úng:
– Phải… phải… Cô… cô…
Cô gái vụt cười khúc khích, bước lên vài bước gần Vũ hơn. Anh tưởng chừng như cơn gió lạnh ùa tràn vào run bắn người, nên vội thoái lui mấy bước. Giọng cười hồn nhiên của cô gái vang to hơn:
– Anh… sợ hả? Em… là người, chớ hổng phải ma.
Vừa nói cô gái vừa dậm chân phịch phịch. Thấy thế, Vũ mới lấy lại được bình tĩnh. Tự ái thanh niên nổi lên, anh cũng bật cười giòn mà bào chữa:
– Cô lầm rồi, người đẹp như cô tôi dại gì sợ. Nhưng sự có mặt đột ngột của cô giữa cơn mưa, nhất là ở chỗ nhà xác này đã gây cho tôi ngạc nhiên không ít.
Cô gái mỉm cười, khẽ đưa mắt liếc khắp phòng.
Như hiểu ý e ngại của cô gái, Ngọc Vũ trấn an:
– Cô đừng ngại. Các bạn cùng ca trực của tôi cũng sắp đến rồi. Có lẽ vì cơn mưa bất ngờ nên họ đến hơi trễ đấy thôi.
Cô gái chẳng chút gì bối rối, môi vẫn đọng nụ cười tươi như hoa:
– Anh lầm rồi, tôi một thân một mình đến đây thì có gì phải ngại. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi.
– Cô ngạc nhiên điều gì?
– Một mình ở chỗ toàn ma mà không sợ sao?
– Ma hả… Ha ha. Ma sợ tôi thì có.
– Nếu như ma không sợ anh mà tìm đến anh thì anh nghĩ sao?
– Cô đùa thật có duyên ghê.
– Em không đùa mà hỏi thật cơ.
– Nếu thể tôi cũng đáp thật. Ma thì ma. Ma cũng như người, có gì đâu phải sợ… Ngay nếu như cô là ma thì… tôi càng mừng và vui sướng được gặp cô… ma đây!
– Rất tiếc, em không phải là ma. Vậy anh có chịu tiếp em không?
– Dĩ nhiên! Còn phải tiếp đón nồng hậu nữa là… Nãy giờ nói chuyện thế này, cô đủ tin rồi chứ.
Họ nhìn nhau trao đổi nụ cười thông cảm, thú vị. Ngọc Vũ chợt nhớ ra cô gái ướt đẫm người vì nước mưa. Chàng nhìn lên chiếc áo dài trắng dính bết sát da thịt, làm nổi rõ làn da trắng hồng, và những điểm hấp dẫn nhất của người con gái. Bắt gặp ánh mắt nồng cháy của chàng trai, cô gái tự nhiên đỏ ửng đôi má, cúi mặt thẹn thùng, hỏi lí nhí:
– Anh… anh nhìn gì mà kỹ vậy?
Ngọc Vũ chợt bừng tỉnh cơn đam mê, anh sượng sùng, ngắc ngứ chữa thẹn:
– Tôi… Tôi… xin cô tha lỗi. Tôi ái ngại khi nhận ra cô bị ướt như thế này mà chưa biết phải làm gì… À… hay là cô tạm sử dụng tấm chăn của tôi cho đỡ lạnh đi nhe.
Cô gái chớp mắt cảm động, nhưng vẫn nhẹ nhàng từ chối:
– Cám ơn lòng tốt của anh. Quỳnh… không sao đâu. Chốc lát gió sẽ giúp Quỳnh dễ chịu ngay thôi.
Cô chợt vẩu môi phụng phịu:
– Quỳnh… xưng tên rồi. Còn anh là gì… Bác sĩ hay sinh viên thực tập?
Xin lỗi Quỳnh… Mải nói đâu đâu, tôi quên cả tự giới thiệu. Tôi là Vũ, sinh viên trực nhà xác đêm nay thôi… Quỳnh có thể cho tôi biết, vì điều chi mà đến đây trong đêm tối mưa gió thế này… À, tôi đoán ra rồi. Phải Quỳnh là bạn của Minh Cao, đúng không?
Quỳnh nhìn Vũ không chớp mắt:
– Minh Cao là ai thế anh Vũ?
– Ủa! Thế ra cô không phải là bạn của Minh Cao sao? Vậy Quỳnh tìm gì ở cái chỗ ai cũng sợ này vậy?
Quỳnh cười lớn, lên vẻ tự nhiên như không hề nghe Vũ vừa hỏi gì:
– Chỗ này có gì mà sợ. Lúc nãy anh đã chẳng nói người với ma đều như nhau hay sao. Bởi thế, Quỳnh đi tìm ma. Anh có tin không?
Ngọc Vũ nhìn Quỳnh chăm chăm. Anh hoàn toàn sững sờ trước vẻ thản nhiên và câu đối đáp đầy ẩn ý của cô gái. Vũ cố tạo nụ cười để cô gái không nghi ngờ, dò hỏi:
– Tin thì tôi đã tin quá đi chứ. Tuy nhiên, chuyện cô đây đi tìm ma có vẻ như đùa đấy.
Quỳnh cười lớn hơn nữa. Cô không đợi Vũ hỏi thêm câu nào, bình thản bước đến ngồi xuống giường nhìn thẳng vào mặt Vũ, giải thích:
– Người chết nếu không là ma thì còn là gì nữa anh Vũ? Quỳnh có người chị vừa chết sáng nay. Nghe nói vì chưa có thân nhân nên bệnh viện chuyển xuống nhà xác Khi hay tin Quỳnh vội vã vào phòng nhận bệnh hỏi thăm, được chỉ xuống đây, ngặt nỗi đúng lúc cơn mưa vừa đổ trút. May mà nhờ anh cho vào… Anh hiểu ra rồi phải không nào?
– Thì ra là thế…
– Bây giờ anh cho… em gặp mặt chị em được chứ?
– Dĩ nhiên là được. Nhưng Quỳnh chờ nhé.
– Sao phải chờ hở anh Vũ?
– Vì bác bảo vệ giữ chìa khóa… Bác ấy đi uống cà phê ngoài quán, kẹt mưa chắc lát nữa mới về. Quỳnh vui lòng chờ nhé.
Gương mặt cô gái tự nhiên ửng hồng, đôi mắt tỏ vẻ thẹn thùng và bất chợt ngẩng nhìn Vũ. Mỉm cười thật quyến rũ, Quỳnh nhẹ giọng hỏi:
– Anh ở đây một mình giữa lúc ngoài trời đổ mưa chắc buồn lắm phải không?
– Sao Quỳnh hỏi tôi như vậy?
– Bởi vì em mến anh. Và bỗng nhiên thích ngồi đây nói chuyện với anh trong khung cảnh thơ mộng, lãng mạn thế này. Anh Vũ này, cho phép em hỏi một điều mà mình tò mò, anh chớ trách nhé.
– Quỳnh cứ hỏi tôi sẽ giải đáp nếu như có thể.
– Anh Vũ có người yêu chưa vậy?
– Nếu như có?
– Rất tiếc.
– Nếu như tôi thú thật là chưa có ai thèm để ý đến một gã nghèo kiết xác như tôi thì…
– Thì em hân hạnh sẵn sàng làm bạn gái của anh.
Nghe thế, Ngọc Vũ ngước tia mắt dò xét nhìn sâu vào mắt cô gái. Thế nhưng anh không tìm ra được điều đùa cợt, chọc phá nào hơn ngoài vẻ chân thật. Anh tự nhiên có ý nghĩ, phải chi mình được hôn lên đôi mắt của nàng thì thú vị biết mấy.
Ngay lúc đó, dường như Quỳnh đọc được tư tưởng của Vũ. Cô bất ngờ hét toáng lên và nhảy sấn vào lòng chàng sinh viên:
– Ôi anh Vũ! Em sợ quá… mau cứu em.
Da thịt mát lạnh của cô gái gây cho Vũ cảm giác kích thích rạo rực kỳ lạ mà cũng đồng thời phát hiện sự lạnh giá như băng đang len lỏi thấm qua cơ thể mình. Ngọc Vũ vẫn ôm chặt cô gái, thì thầm bên tai:
– Quỳnh… Có điều gì làm cô hoảng sợ vậy.
Quỳnh mở tròn đôi mắt to đen như hai hạt long nhãn nhìn Ngọc Vũ. Khuôn ngực đương phập phồng qua làn vải trắng của cô khiến Vũ rạo rực khác lạ. Cơn động dục càng lúc càng trỗi dậy, không đợi Quỳnh kịp giải thích, Vũ ghé xuống môi hôn cô nồng nàn, say đắm.
Một lúc sau, cả hai nằm lăn ra giường, Vũ lần tay cởi nút áo dài của Quỳnh. Nhưng cô đã chụp tay chàng ta lại, thút thít dỗi dỗi hờn mà trách móc:
– Đừng! Em không muốn anh xem nhẹ giá trị phẩm cách của em. Vũ, em xin anh…
Vũ vẫn lì lợm chồm lên, ép sát người lên khuôn ngực Quỳnh, ghé hôn ngấu nghiến. Để rồi, bất chợt Vũ lại cảm thấy vị ngọt như thể đang tràn ứ khắp bờ môi mà chưa bao giờ anh gặp nơi cô gái khác từng hôn môi mình trước kia. Vũ vòng tay ôm chặt thân hình nhỏ nhắn của Quỳnh hỏi khẽ:
– Quỳnh ơi… Em có yêu ai chưa?
Quỳnh khẽ đẩy mặt Vũ ra xa, chớp mắt long lanh ngấn lệ, giọng trách hờn tủi hổ:
– Anh hỏi làm gì vô lý vậy. Nếu có yêu ai sao em nằm bên anh như thế này… Anh đánh giá em thấp vậy hả?
– Ơ… Không đâu. Anh xin lỗi. Quỳnh đừng giận anh nhé.
– Em chẳng hề giận mà rất buồn. Em không ngờ vì sao mà mình lại dễ dàng cho người con trai vừa mới quen ôm ấp mình thế này… Thôi, anh cho em ngồi dậy đi. Lỡ bác bảo vệ về thật xấu hổ chết đi được.
– Nhưng mà Quỳnh ơi… Anh đã yêu em mất rồi.
Thế rồi, Quỳnh lại đặt một ngón tay lên môi Vũ và nũng nịu cất lời:
– Xạo hoài! Em là em không tin mấy ông thanh niên đời nay đâu. Yêu gì mà dễ dàng nhanh chóng vô lý vậy. Mới gặp nhau, chưa biết rõ người ta là ai mà đã bảo yêu rồi… Em hổng có bị anh gạt đâu.
– Không, anh nói thật đó. Anh đã yêu Quỳnh ngay lúc mới vào đây cơ.
– Lỡ như em là ma anh có yêu không?
– Cũng yêu luôn.
Ngọc Vũ đáp cụt ngủn rồi ghé xuống mặt cô gái hôn như điên dại dù có lúc anh cảm giác như da thịt Quỳnh lạnh lẽo như băng giá. Ấy thế, đang bị cơn kích thích hành xác, Ngọc Vũ đã mau chóng bỏ trôi ý nghĩ thoạt đến. Anh lần tay cởi nút áo Quỳnh ra, nàng chỉ mặc loại áo nịt dây nên Vũ vừa giật mạnh xuống thì trước mắt chàng đã bày ra lồ lộ hai bầu vú tròn xoe nhô lên như đỉnh núi.
Chàng ghé miệng ngoạm lấy một bên vú của nàng hôn đáo hôn để. Anh chàng nút núm vú Quỳnh một cách tận tình say đắm. Còn phần Quỳnh thì nàng trân người rên rỉ, hai mắt khép kín, nôm vẻ say mê khoái trá. Nhưng lúc Ngọc Vũ tham lam lần tay kéo tụt quần dài của Quỳnh thì cô hốt hoảng giữ tay anh lại.
– Không được đâu anh vũ.
Ngọc Vũ đang hứng tình nên bất chấp hết, không cần nghe thấy gì Quỳnh nói nữa cả. Chàng đưa chân ngang qua bụng Quỳnh ôm ghì chặt không để nàng cử động, bàn tay chàng vẫn lôi kéo cho quần nàng tụt xuống khỏi đầu gối. Ngọc Vũ đưa tay xuống bóp liên tục trên mu người con gái. Chàng bất chợt nhìn lên thì thấy Quỳnh đang rưng rưng nước mắt. Chàng đưa tay lên lau nước mắt quỳnh khẽ nói:
– Anh xin lỗi Quỳnh.
– Sao anh lại đối xử với Quỳnh như vậy.
– Anh… Cũng tại anh quá thương em thôi.
– Anh không được ăn hiếp Quỳnh nữa nhe.
Nàng đưa hai tay xuống nhón đít kéo quần trở lên trong khi đôi mắt của Ngọc Vũ vẫn không rời khỏi chiếc mu xinh xắn mà lòng tràn đầy tiếc rẻ. Vì lòng thèm muốn khao khát đang dâng cao nên chàng cố gượng gạo đặt lòng bàn tay úp gọn vào chiếc mu cao của người con gái. Ngọc Vũ nhìn nàng vẻ say đắm nói:
– Quỳnh… Anh yêu em.
Nàng ngồi choàng dậy chỉnh đốn lại chiếc áo nịt vú và cài lại nút áo dài mặt đầy vẻ nghiêm trang nói:
– Quỳnh muốn nhờ anh một chuyện.
– Chuyện gì, em cứ nói đi.
– Trước khi nói, em muốn làm một việc coi như là trả ơn anh.
Ngọc Vũ vẫn chưa hiểu được ý Quỳnh muốn nói gì, trong lúc đang còn phân vân thì nàng nói tiếp:
– Anh Vũ, anh hãy nằm xuống đi.
Ngọc Vũ vẫn chưa hiểu là chuyện gì sẽ diễn ra, nhưng rồi chàng cũng vâng lời Quỳnh nằm xuống.
Quỳnh ngồi xít lại gần nơi chàng nằm nói tiếp:
– Anh hãy nhắm mắt lại đi.
Thuận lời cô nàng, Ngọc Vũ từ từ nhắm đôi mắt lại. Đang hồi hộp lo lắng, thì anh nhận thấy sợi dây kéo của quần anh nó đang từ từ kéo xuống. Và rồi, có cảm giác như con cu anh hiện đang nằm lòi ra ngoài cửa quần. Phải! Con cu Ngọc Vũ, hiện nó đang trong tình trạng xìu xìu, ển ển. Tim chàng đập mạnh, đầu óc nghĩ tứ tung. Chàng không dám mở mắt ra chỉ biết nằm chịu trận. Vũ tự nhủ: “Kệ, tới đâu thì tới”.
Không bao lâu, chàng đã nhận thấy, dường như là bàn tay của Quỳnh đang nắm kéo da cu của mình mà vọc lên vọc xuống. Anh chàng thầm nghĩ, không biết tại sao Quỳnh lại làm như vậy, và cô nàng có ý gì đây. Quỳnh đưa tay vén cho mái tóc nàng nằm gọn ra phía sau rồi từ từ hả miệng ra ngoạm trọn lấy con ċặċ của Ngọc Vũ. Chàng cảm nhận được những đường lưỡi nàng đang quyện lấy con ċặċ mình, cũng như từng cái nút, cái chép miệng kên nghe chành chạch. Chỉ có khác là Ngọc Vũ nhận thấy con ċặċ mình hơi lành lạnh.
Mỗi lúc một nhanh hơn, và táo bạo hơn. Con ċặċ Ngọc Vũ giờ cũng đã cương lên cứng ngắc, chàng ưỡn cong người lên để hưởng thụ, miệng lắp bắp:
– Ưm… Quỳnh… Chết anh rồi Quỳnh ơi… Anh… sướng quá… Đã quá… Ưm… Ưm… Bú sâu hơn nữa đi Quỳnh… Anh… anh Sướng lắm Quỳnh ơi…
Không bao lâu những giọt tinh khí bắt đầu bắn ra từ đầu ċặċ Ngọc Vũ. Chàng cảm nhận thấy rõ ràng là Quỳnh đang bú, đang nút, và nuốt trọn xuống hết tinh khí của chàng…
Cô gái vụt đứng dậy. Nàng đưa tay lên lau sạch miệng, nhanh thoăn thoắt gục mặt bước về phía cửa. Ngọc Vũ ngồi chồm dậy, chàng kêu giật giọng cố giữ cô gái ở lại. Nhưng một tia chớp bỗng lóe sáng lên, và tiếp theo là tiếng sấm nổ vang rền. Chàng chỉ nghe vọng lại rỏ ràng mấy tiếng:
– Anh Vũ… Giúp em… Anh Vũ… Giúp em…
– Quỳnh… Đừng đi mà em! Sấm chớp nguy hiểm lắm! Đừng đi, em… Quỳnh… Quỳnh…
Ấy vậy, cô gái đã vụt mất thật nhanh trong đêm tối. Ngọc Vũ chạy vội theo nhưng không còn kịp nữa. Đúng ngay lúc đó, cánh cửa dập mạnh vào đánh rầm một tiếng thật to. Đồng thời Vũ có cảm giác như ai đang đập mạnh lên vai mình thật đau điếng. Anh giật mình choàng người tỉnh dậy, ngơ ngác thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh là Minh Cao và Hải Yến đang đứng nhìn anh trân trối:
– Vũ, mày vừa nằm mơ thấy người đẹp tên Quỳnh nào mà kêu ầm ỉ lên như thế vậy hả?
Ngọc Vũ ngồi lên, ngơ ngác dụi mắt nhìn Hải yến rồi nhìn qua Minh Cao. Anh lạ lùng khi biết là mình vừa trải qua cơn mơ kỳ lạ. Càng kỳ lạ hơn khi anh thấy Hải Yến mặc bộ quần áo giống cô gái. Anh hoài nghi hỏi cô bạn gái:
– Hải Yến… Nãy giờ cô trêu chọc tôi phải không…
– Anh… nói gì? Yến chẳng hiểu anh muốn hỏi Yến điều gì cả?
– Cao… Mày với Hải Yến, ai vào đây trước?
– Tao. Rồi sao? Mày có vẻ như mất hồn vậy Vũ.
Ngọc Vũ lặng lẽ đứng lên đi lại cửa nhìn ra ngoài. Mưa đã tạnh tự bao giờ. Anh quay lại nhìn hai bạn, đoạn ngồi phịch xuống ghế thẫn thờ. Hải Yến và Minh Cao đã dọn giường riêng xong. Hai người nhìn nhau rồi đến bên Vũ, ái ngại. Hải Yến không thể kéo dài thái độ im lặng, thắc mắc lâu hơn. Cô đặt một tay lên vai bạn, dịu giọng:
– Anh Vũ, anh nói cho Yến và anh Cao nghe đi.
Chuyện gì vừa xảy ra cho anh thế hả… Có phải anh vừa bị ác mộng không?
– Không. Tôi không hề bị ác mộng bao giờ. Hải Yến, cô nói đi. Cô vừa đùa hay định thử xem tôi có sợ ma không chứ gì?
Minh Cao tin Vũ không nói dối mà đúng là bạn mình đang bị dao động thần kinh thật sự, nên vội phân bua, bênh vực Hải Yến:
– Này bị “sốc” vụ gì phải không Vũ? Tuy nhiên tôi khẳng định Hải Yến đến sau tao. Và cô ấy chẳng hề bao giờ đùa cợt hay thử thách chú mày gì cả.
Ngọc Vũ nhìn Hải Yến thật lâu. Bộ quần áo dài trắng Hải Yến đang mặc giống y hệt như cô gái vừa nãy đến với Vũ. Chỉ khác là Hải Yến thấp nhỏ người hơn Quỳnh. So ra một tám một mười. Vóc dáng, bước đi và mái tóc rành rành thế kia, làm sao Vũ ngộ nhận được. Khuôn mặt, phải rồi, chỉ khác có điểm đó thôi… Anh ngồi như một kẻ mất hồn, mồm lẩm bẩm vô nghĩa:
– Quỳnh, Yến. Yến, Quỳnh… Có lẽ nào…
Vừa lúc có tiếng chân người nổi lên ngoài sân nhà xác, bác Hai bảo vệ bước vào. Ánh mắt lờ đờ mệt mỏi, miệng phả ra mùi rượu nồng nặc. Điều này lại càng lạ lùng hơn với các sinh viên trực. Từ trước, bác Hai đâu hề uống rượu, dù cho là một ly nhỏ của bạn bè ép uống cho vui.
Minh Cao dìu bác lại giường riêng của bác thắc mắc:
– Đêm nay bác Hai say rượu, chắc trời sập quá.
– Hà hà… Tôi đâu có say. Cậu… nói tôi say là hổng có được à. Tôi buồn lắm nghen.
Ngọc Vũ đang rất hoang mang, dao động, chưa tìm được lời giải đáp cho ẩn số của bài toán bí hiểm lạ lùng đối với cái trường hợp lạ thường vừa xảy ra với mình. Mà giờ thêm bác Hai bảo vệ nhậu say, càng đưa đến nơi cậu nỗi thắc mắc trong tâm trí. Anh chàng bước lại cầm tay bác bảo vệ, nghe mạch, nhịp đập có vẻ nhanh và rối loạn. Anh ghé ngồi nơi mép giường, hỏi dò:
– Bác Hai. Có điều gì xảy ra làm bác buồn đến mức phải uống say vậy?
Bác Hai phất tay lè nhè:
– Cái gì xảy ra đâu. Mà tôi cũng đâu có buồn. Hồi nãy gặp cô gì đó… Cổ bảo muốn đãi tôi chầu cà phê. Tôi thấy cổ lạ hoắc nên từ chối, vậy mà cô vẫn mời… Tôi uống vô mới nửa ly đã quá trời… Rồi tôi quất cạn luôn. Chừng dòm lại thì cổ đi đâu mất tiêu. Hỏi chị Sáu chủ quán thì chỉ cười chọc quê tôi uống cà phê mà xỉn. Có cô nào vô quán cà phê mời mọc gì đâu. Tôi tôi sợ quá kêu chị Sáu tính tiền rồi ra về… Hổng dè sự thể kỳ cục như vầy nè… Đầu óc tôi nó cứ quay cuồng, hoa mắt như say rượu… Tôi thề, có nói dối thì cho Bà hại tôi đi… Đúng là cô gái mời tôi uống cà phê chớ đâu hề nhậu vậy mà… say là thế nào?
Phần 4
Ngọc Vũ bỗng giật mình. Lời kể của bác Hai đã vô tình xác nhận cô gái là có thật. Sau khi cô gái bỏ chạy thì ra cô gái chạy đi tìm bác Hai như đã nói. Vậy thì Quỳnh là người chứ đâu phải ma hay Vũ nằm mơ. Anh hoàn toàn tỉnh táo trở lại, vui vẻ dành phần trực ca, khuyên Cao và Hải Yến đi ngủ. Còn bác Hai bảo vệ, sau một lúc lải nhải lung tung, cũng bắt đầu ngáy to.
Ngọc Vũ bình thản ngả mình xuống giường. Quyển tiểu thuyết “Người Tình Cô Đơn” của nhà văn nữ Kim Vân mà Vũ ưa thích mở rộng trước mắt. Vũ chợt cảm thấy thèm điếu thuốc, anh đành ngồi dậy trở lại bàn rút thuốc châm lửa hút. Rít một hơi dài, Vũ nhả khói bay vẩn vơ lên trần. Trời đêm yên vắng, chỉ có gió lay động cành lá rì rào. Vũ không sao ngủ được mà chẳng biết làm gì. Anh đành về giường nằm, trí óc mông lung nghĩ ngợi đến Quỳnh, người con gái có đôi mắt mơ sầu kỳ ảo, có sức cuốn hút khát khao thèm muốn của đàn ông. Anh bỗng nhiên ao ước phải chi có Quỳnh bên cạnh để trò chuyện lúc này thì thật hạnh phúc biết chừng nào.
Ngọc Vũ khép mắt lim dim, tư tưởng thả trôi đâu đâu Tàn thuốc lá rơi xuống ngực nóng rát khiến Vũ giật mình bật người nhỏm dậy. Cùng lúc bên tai rõ ràng vẳng nghe tiếng động lịch kịch phát ra từ phòng lạnh chứa xác người chết. Ngọc Vũ tự nhiên nổi gai ốc khắp người. Anh bỗng cảm thấy ớn lạnh suất dọc xương sống, ngồi im nhận xét xem điều gì xảy ra. Một lần nữa, tiếng động ở phòng chứa xác lại vang lên. Lần này, Ngọc Vũ không còn lầm lẫn vào đâu được nữa. Đúng là có tiếng chân người bước đi trong đó.
Ngọc Vũ không dám cử động mạnh. Anh nhè nhẹ bỏ chân xuống xỏ chân vào dép, bước nhón chân đến bên giường của Minh Cao, một ngón tay đặt lên môi để làm hiệu bảo bạn dừng lên tiếng, một ngón tay chỉ về phòng chứa xác ngụ ý bảo bạn lắng nghe.
Đến lượt Minh Cao cùng tâm trạng như Ngọc Vũ, khi nghe tiếng chân người mỗi lúc phát ra một lớn dần, dường như ở gần phía cửa ăn thông với phòng trực. Hai chàng trai lẳng lặng nhẹ bước đến, mò tìm xâu chìa khóa nơi đầu giường bác bảo vệ, tiến đến phía cửa phòng chứa xác, khéo léo tra chìa vào ổ khóa, vặn thật êm. Một tiếng “cách” khô khan nổi lên nghe thật rõ giữa đêm vắng. Hải Yến vẫn ngủ say, và hai chàng trai cũng không muốn đánh thức cô dậy. Bởi như chỉ dễ bề gây thêm kinh động.
Cả Vũ và Cao song song bước vào. Căn phòng lạnh toát. Mùi phooc – môn hăng hắc xông toạc lên mũi làm hai chàng trai khó chịu. Vũ và Cao phải lấy khẩu trang mang lên mũi, nhìn quanh quất hai dãy kệ xi măng xây thành từng hộc chứa đủ một xác chết. Nhưng lạ lùng làm sao, từ lúc hai chàng trai vào phòng, họ không còn nghe tiếng động và cũng không thấy có bất kỳ một con vật nào trong phòng chứa xác, ngoài họ là hai người đang sống trên đời.
Ngọc Vũ ghé tai bạn thì thầm như không muốn xác chết nghe:
– Cao, sao khi nãy rõ ràng tụi mình nghe có tiếng động mà.
– Không lẽ có ma thật sao Vũ?
Cả hai chàng trai bất chợt nhìn nhau và rùng mình cùng lúc dù họ vốn dạn dĩ, không hề tin chuyện hoang đường ma quỷ. Họ thừa hiểu thời buổi khoa học tiến bộ, chuyện ma cà rồng Dracula hay quỷ nhập tràng chỉ là tiểu thuyết giả tưởng mà thôi. Hơn nữa, năm năm miệt mài dưới mái trường Đại học Y khoa, đã biết bao lần họ vào tay xác chết vô thừa nhận, những con người hy sinh thầm lặng cho khoa học, cho sinh viên y khoa thực tập nghiên cứu, nào họ có hề gặp triệu chứng gì về những hồn ma của cõi vô hình. Vậy mà lúc này cả hai đều rợn tóc gáy.
Ngọc Vũ kéo bạn đứng sát vào, thủ thỉ:
– Mày có thấy gì lạ không?
– Không.
– Hay chuột cống lẻn vào kiếm mồi?
– Không.
– Tại sao cứ không hoài vậy?
– Vì tao không biết tại sao nữa.
Đúng ngay lúc Minh Cao vừa dứt lời, anh bỗng trố mắt nhìn trân trối về cái ô trước mặt, chỉ cách chỗ hai người đứng có một mét. Miệng anh há hốc, ú ớ mà không nói thành lời, chỉ đưa một ngón tay ra và cứ thế đứng đờ người.
Ngọc Vũ ngạc nhiên quay lại theo ngón tay chỉ của bạn và cũng kinh hoàng, chết sững chẳng kêu lên được tiếng nào khi chứng kiến cảnh khiếp đảm nơi chiếc kệ trên cùng trước mắt.
Đứng dựng trên nền xi măng, xác chết cô gái mặc toàn trắng, tóc đen nhánh, xõa dài gần chấm gót. Da mặt cô thì tái xanh như người chết trôi sông, hai tròng mắt mở to trợn trừng, miệng hả toác rộng như cái hang, cổ họng đỏ au như máu, thè cái lưỡi dài hơn nữa tấc tím bầm. Thân hình tử thi lắc lư trông như đang đứng trên tấm lăn, cái khăn vải liệm rơi tuột xuống tận chân, chừng như muốn tiến tới mà bị vướng víu nên cứ nhúc nhích liên tục.
Ngọc Vũ và Minh Cao trải qua phút đột ngột khiếp hãi. Siết chặt tay nhau, họ cố lấy lại bình tĩnh, tiến về phía xác cô gái.
Lạ lùng làm sao, cái xác vụt cử động và lùi dần theo mỗi bước chân của hai chàng trai. Vũ và Cao đứng lại, cái xác cũng dừng lại, đứng cứng đờ như tượng đá.
Hai chàng trai mặt xám ngoét. Họ vội vã thụt lùi dần về phía cửa, thì cái xác cũng tiến lên theo họ. Ngọc Vũ và Minh Cao hãi hùng càng lùi nhanh bao nhiêu cái xác càng tiến nhanh theo họ bấy nhiêu, chỉ còn cách một khoảng với chưa đầy tầm tay.
Một tiếng thét thất thanh trỗi lên:
– Ôi! Chao ôi. Quỷ nhập tràng.
Ngọc Vũ thảng thốt quay nhìn lại và nhận ra bác bảo vệ đứng sau lưng họ tự bao giờ. Minh Cao run lẩy bẩy té ngồi bệt xuống sàn gạch. Cái xác cũng bất ngờ ngã nhào xuống đè dính cứng trên thân người anh. Ngọc Vũ thất kinh hồn vía nhảy thóai lui hai bước hất bác bảo vệ ngã nhào chỏng chơ. Bác Hai rú lên kinh hoàng, chẳng khác nào người mất trí:
– Quỷ nhập tràng… Ôi, chao ôi. Quỷ nhập tràng.
Tiếng la của bác Hai đánh thức Hải Yến. Cô ngạc nhiên chứng kiến cảnh hãi hùng bày trước mắt. Bác Hai bò lếch thếch, miệng liên tục rên rỉ ba tiếng “Quỷ nhập tràng”. Trong lúc đó Ngọc Vũ sau cú nhảy khỏi phòng chứa xác, cứ đứng chết trân há mồm, trợn mắt nhìn về phía cái xác đang đè trên người Minh Cao.
Hải Yến dáo dác nhìn, chẳng thấy Minh Cao đâu và cũng thắc mắc chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra trong phòng trực. Cô bỗng bụm lấy miệng kêu lên:
– Ôi! Lạy Chúa… Sao lại thế… Sao lại thế. Bác Hai, bác làm gì vậy?
Bác bảo vệ bỗng nhảy chồm lên, la bài hãi lúc Hải Yến chạm người bác định nâng đứng lên:
– Ôi? Chao ôi… Chết tôi mất… Quỷ nhập tràng…
Hải Yến cố gắng trấn tỉnh bác Hai:
– Cháu đây mà… Cháu chứ có ma quỷ gì đâu.
Ngọc Vũ nghe tiếng Hải Yến cất lên, anh hoàn hồn lại, bớt sợ dần, xoay người nhìn quanh. Bác bảo vệ vẫn còn ngồi nói lắp bắp dưới sàn gạch. Hải Yến cố đỡ bác lên nhưng không đủ sức. Vì vậy Ngọc Vũ bước vội đến xốc hai bên nách bác bảo vệ kéo lôi lại phía giường.
Lúc này Hải Yến phụ kéo dài chân bác ta đặt lên ngay ngắn vừa tò mò hỏi bạn:
– Minh Cao đâu anh Vũ?
Ngọc Vũ chợt nhớ đến cái xác đè lên bạn, anh hấp tấp chạy trở vào phòng ướp lạnh. Ở đó, xác cô gái vẫn còn đè trên người Minh Cao. Hải Yến đứng bên cạnh, mắt mở to sửng sốt, lẩm bẩm:
– Sao lạ lùng thế, Sao có chuyện kỳ quặc thế chứ?
Ngọc Vũ cúi xuống bế thóc cái xác lên. Anh gần như sững người khi nhận ra khuôn mặt cô gái xấu số giống như hai giọt nước với cô gái đã nói chuyện với anh hồi tối. Không thể nào như thế được. Ngọc Vũ bước lảo đảo về phía kệ xi măng, đặt xác cô gái lên mà gần như ném vì quá nặng so với người sống. Một bàn tay của anh bị dính chặt vào tấm vải liệm khiến anh hết hồn vùng vẫy, giật mạnh tay nhảy cực nhanh ra khỏi phòng suýt dẫm lên người Minh Cao vẫn còn nằm mê dưới sàn xi măng. Thấy bạn vụt chạy như điên, Hải Yến đâm quýnh lên, vội vã chạy theo ra và thật lạ lùng, bí hiểm, cái xác bất động của Minh Cao bỗng bật đứng dậy đuổi theo Hải Yến. Cùng lúc, xác cô gái đã chết vừa mới được Ngọc Vũ đem đặt nằm chưa ấm chỗ cũng đứng phắt dậy rượt theo Minh Cao.
Cả Ngọc Vũ và bác Hai bảo vệ đều chết điếng. Lần đầu trong đời họ chứng kiến sự kiện quái đản, kinh khiếp xảy ra.
Hải Yến chạy ra đến phòng trực, đứng dừng lại ôm ngực thở hổn hển. Thì lạ lùng chưa, Minh Cao cũng khựng lại và ngã bổ nhào xuống về phía cô. Xác cô gái cũng lập tức ngã theo y như Minh Cao, đổ ập về phía anh.
Ngọc Vũ trợn mắt ngạc nhiên, đồng thời thét lớn:
– Hải Yến, đứng yên chớ di động.
– Gì thế? Chuyện gì xảy ra thế anh Vũ?
– Hãy nghe tôi đứng yên. Không có gì cả, tôi đã hiểu rồi.
Vừa hét to trấn an Hải Yến, Ngọc Vũ vừa ra lệnh cho bác bảo vệ:
– Bác Hai mau ném cái chăn kia cho tôi.
Dù chưa hiểu điều gì, hơn nữa đang sợ chết khiếp, nhưng thấy Ngọc Vũ không có vẻ gì lo sợ nữa, bác bảo vệ mau lẹ lấy tấm chăn ném về phía anh chàng. Anh bước đến chỗ Minh Cao cúi phủ kín người bạn, rồi ngẩng nhìn Hải Yến bảo tiếp:
– Hải Yến, cô nhảy ngay lên giường. Không được cử động gì cả nghe chưa.
Hải Yến làm theo lời bạn. Quả nhiên, lần này Minh Cao nằm yên, cả xác cô gái cũng bất dộng. Ngọc Vũ dặn bác bảo vệ:
– Bác Hai, cháu bế xác cô gái vào phòng lạnh trở lại Bác giữ chặt người Minh Cao giúp một tay nhé. Còn Hải Yến, cô cứ ngồi yên tại giường nghe chưa.
Và rồi, Ngọc Vũ lẳng lặng bế thốc xác cô gái lên mang trở lại phòng lạnh. Anh trở ra nhanh nhẹn khóa kín cửa phòng lại, đồng thời ra lệnh tiếp cho bác hai:
– Bác Hai bế Minh Cao lên giường giúp cháu. Lúc này mặt Minh Cao tái bệch như vôi, thân người lạnh ngắt. Rất may là tim vẫn còn đập dù chỉ thoi thóp.
Ngọc Vũ quay qua Hải Yến giục:
– Yến chạy lên phòng cấp cứu gọi y sĩ mang thuốc trợ tim, và máy đo áp huyết xuống nhanh lên.
Hải Yến không dám chần chừ dù rất muốn hỏi bạn điều thắc mắc đang manh nha ấp ủ trong trí. Bác Hai bảo vệ cũng được lệnh Ngọc Vũ đun gấp một bình nước nóng. Trong lúc chờ đợi Hải Yến quay lại, anh bắt đầu hô hấp nhân tạo, xoa bóp khắp người bạn. Được khai thông huyệt đạo, da mặt Minh Cao dần dần ửng đỏ lại, động mạch cũng lưu thông đều nhịp hơn.
Hải Yến và nhóm y sĩ cũng xuống kịp lúc tiếp tay với Ngọc Vũ cứu chữa cho Minh Cao. Chỉ khoảng nửa giờ sau khi áp dụng các biện pháp cấp cứu, chàng sinh viên hoàn toàn hồi phục sức khoẻ và tỉnh táo lại bình thường. Minh Cao ngồi lên, nhìn mọi người ngơ ngác hỏi:
– Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy?
Ngọc Vũ siết tay bạn, giải thích:
– Cậu nhớ chuyện lúc nãy chớ? Người đẹp trong phòng chứa xác đã bất ngờ ôm chầm lấy cậu chỉ vì cậu đẹp trai hơn tôi. Nhớ chưa nào?
Minh Cao đỏ mặt sượng sùng nhìn bạn và mọi người. Anh nhớ lại sự việc đã xảy ra, bất giác rùng mình nói lắp bắp:
– Cô ta… Cái xác đâu rồi?
– Đã chịu “ngủ yên” trong ngăn chứa sau khi gây cho cậu một cú teo bugi tởn tới già.
Bác Hai bảo vệ vẫn chưa hiểu tại sao sự việc xảy ra nên hỏi cho rõ lẽ:
– Trời ơi, lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh quỷ nhập tràng… Ủa, mà sao “bác sĩ” Minh Cao hỏng bị hề hấn gì cả là thế nào?
Minh Cao cũng chẳng hơn gì bác Hai bảo vệ. Bởi lẽ chính anh cũng lần đầu tiên trở thành nhân vật dính líu tới hiện tượng từng được nghe truyền khẩu mà nào hiểu rõ lý do. Anh hỏi bạn:
– Vũ, mày có vẻ hiểu rành sự việc hãy nói cho mọi người nghe đi… Có quỷ nhập tràng hay không?
– Dĩ nhiên là có. Sao không? Bằng chứng mày là diễn viên chính còn gì nữa. Nhưng… khoa học chứng minh hiện tượng này là do sự hòa hợp âm dương nhân điện dẫn đến xác chết bám đuổi theo người sống…
Bác Hai bảo vệ phụ họa:
– Biết đâu chừng do “bác sĩ” Cao có duyên nợ tiền kiếp với cổ, nên cổ mới đeo theo đó chớ.
Mọi người có mặt đồng cười lên vui vẻ. Riêng Ngọc Vũ dù đã giải thích hiện tượng ma nữ nhập tràng đầy thuyết phục bằng khoa học qua môn điện từ trường ai cũng có học, nhưng anh vẫn ấp ủ điều thắc mắc thầm kín:
– Cô gái nào gặp anh, còn cô gái nào đang nằm lạnh cứng trong phòng chứa xác? Họ giống nhau như một cặp song sinh. Hay chỉ là một? Thật khó mà giải thích cho chính xác.
Ngọc Vũ ray rứt mãi cho đến khi chợp mắt thiếp vào giấc ngủ, mãi cho tới sáng hôm sau. Lúc anh choàng tỉnh giấc vì có tiếng ai đó đập vào tai:
– Anh Vũ dậy đi. Có người tìm anh ngoài khu ngoại chẩn kìa.
Ngọc Vũ ngồi lên, mệt mỏi, uể oải, hai mắt cay xòe. Ngó qua giường Minh Cao và Hải Yến, họ đã vắng mặt tự bao giờ. Thì ra bác Hai bảo vệ nhà xác gọi anh dậy.
Ngọc Vũ rửa mặt sơ sài, thay vội cái áo sơ mi mang theo. Xong xuôi, anh khoác áo bệnh viện vào, rảo bước nhanh lên phòng ngoại chẩn. Một số bệnh nhân ngồi ở băng gỗ chờ lấy thẻ vào khám bệnh. Anh không nhận ra một ai quen biết. Ngó dáo dác, Ngọc Vũ bỡ ngỡ chưa hiểu người tìm anh là ai. Thì bất chợt, thấy từ phòng khám đẩy cửa bước ra là một cô thiếu nữ chẳng phải ai xa lạ. Chính Quỳnh đêm qua đã đến với anh.
Ngọc Vũ bước nhanh về phía Quỳnh, môi gượng nụ cười, vẻ vồn vã:
– Quỳnh… Đêm qua em đi đâu vậy?
Cô gái chẳng tỏ chút gì quen biết hay có gặp Vũ. Ánh mắt nhìn anh đầy vẻ tò mò, thắc mắc. Vũ ngỡ cô gái không nhận ra được mình nên anh vội giải thích:
– Anh là Ngọc Vũ đây, em là Quỳnh phải không?
Nhưng thật lạ lùng, cô gái chỉ khẽ nhếch môi lịch sự chớp đôi bờ mi cong dài, ngần ngại cải chính:
– Dạ, chắc anh lầm rồi. Em là Mai ạ. Còn Quỳnh là chị cùng cha khác mẹ với em.
– Quỳnh… Xin lỗi… Mai nói thật chứ.
Ngọc Vũ thảng thốt kêu lên. Anh nhìn kỹ hơn gương mặt của Mai. Bây giờ mới nhận thấy đúng là cô gái có nét hao hao giống Quỳnh, nhưng cằm dài và đôi má lúm đồng tiền khi cười. Đôi tròng mắt không to và đẹp như chị. Ngọc Vũ đứng lặng không thể mở miệng. Cô gái dường như linh cảm có điều gì uẩn khúc, vội hỏi Vũ:
– Xin lỗi, anh có quen với chị Quỳnh phải không?
– Không, tôi chỉ mới được gặp cô ấy đêm qua.
– Cái gì! Anh gặp chị của ai đêm qua? Chị ấy bỏ nhà đi cả tuần nay. Bố mẹ và em đi tìm mãi mà không gặp. Chị Quỳnh bây giờ ở đâu vậy anh?
Ngọc Vũ càng như người chiêm bao mới tỉnh, cứ đứng chôn chân lặng thinh, đầu óc căng thẳng. Có lý nào như thế chứ. Anh vội hỏi lại:
– Mai vui lòng nói thật cho anh biết. Vừa rồi có phải Mai đã nhắn tìm gặp anh đúng không?
– Dạ không em không hề nhắn gửi gì với anh cả. Vả lại em nào có quen biết gì anh đâu, thì làm sao…
Ngọc Vũ tự nhiên chép môi:
– Thôi, đúng rồi… Đúng là Quỳnh muốn nhờ mình liên lạc với gia đình của cô ta rồi.
– Anh nói gì… Chị Quỳnh nhờ anh liên lạc với gia đình nghĩa là sao? Em không hiểu!
– Mai bình tỉnh nghe anh nói đây. Quỳnh đã chết rồi…
– Anh nói gì…
– Vâng, Tối hôm qua cô ấy đã linh thiêng hiện về gặp anh hình như cô ấy muốn nhờ anh nhắn lại với Mai về chuyện cô ấy đã chết. Quỳnh… đã nhảy sông tự tử chết rồi.
– Trời ơi? Chị Quỳnh tự tử chết rồi sao… Chị ơi… Chị của em… Bây giờ chỉ đang ở đâu?
Ngọc Vũ dưa Mai xuống nhà xác để nhận mặt chị. Đúng là Quỳnh thật. Bởi vì ngay khi lật tấm vải phủ mặt người chết ra, Mai đã gào lên, ôm chầm lấy cái xác khóc gào nức nở:
– Chị Quỳnh… Sao dại dột liều thân như thế. Ba mẹ, các em nào có muốn chị bỏ đi… Chị Quỳnh ơi…
Ngọc Vũ đứng lặng đó. Nhìn cảnh thương tâm, anh bỗng cảm thấy như đôi môi của xác chết mấp máy nở nụ cười. Ánh mắt cô nàng nhìn anh sáng lóng lánh với lời lẽ thật dịu dàng vang mãi bên tai:
– Cảm ơn anh Vũ. Cảm ơn anh đã giúp Quỳnh…
Ngọc Vũ nhép miệng nhìn Quỳnh nói thầm:
– Không có chi, Cảm ơn em đã gửi tặng cho anh một kỷ niệm thật đáng ghi nhớ.
— Hết —
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét