Bài đăng nổi bật

Nữ quan Tôn Diệu Nhi

Tiếng thét đau đớn của cô tỳ nữ Xuân Yến vang lên văng vẳng, lọt cả vào tai Diệu Nhi khi nàng còn đang rảo bước trên lối đi quanh co dẫn tới Thận Hình thất, là nơi tịnh thân cho các nữ thái giám, cả tự nguyện và ép buộc. Vốn là nữ nhân không còn đầy đủ nguyên vẹn do đã bị tịnh thân trước đó, nàng không ưa gì những cô gái đẹp đẽ, đủ đầy và lắm người theo đuổi như Xuân Yến. Mỗi lúc khỏa thân ngắm mình trước gương, đưa tay ve vuốt bầu ngực no tròn nhưng trơn tuột vì không còn hai đầu núm vú, nàng lại thấy buồn thấy tủi. Nàng thấy cặp nhũ ấy chẳng còn tí gì đẹp đẽ mà chỉ thấy một sự sỉ nhục, cho dù nàng vào đây, nhận cái việc này là hoàn toàn tự nguyện. Nàng ghét những cung nữ õng ẹo, suốt ngày léo nhéo cười đùa, ghét tưởng tượng cảnh họ cuộn mình sung sướng khi các nam nhân mơn trớn đầu núm vú họ. Nàng ghét cảnh bọn họ ngồi túm tụm bàn chuyện phi này tần nọ mang thai, rồi chuyện khi nào họ xuất cung, khi nào lấy chồng, khi nào sinh con. Huống chi việc nghe những lời mỉa mai, xúc xiểm về thân phận nữ quan của nàng.


Ấy là khi nàng nghe được mật báo của tên tiểu thái giám, vốn là tay chân thân tín của Tiểu Ái Tử, người tình bí mật của nàng. Rằng cung nữ Xuân Yến trong một lần cao hứng đã nói với mấy cung nữ khác rằng:


“Cái đám nữ quan, đàn bà không ra đàn bà, đàn ông chẳng phải đàn ông mà lúc nào cũng hống hách ngang tàng”


Đám cung nữ kia mặt biến sắc, vội ngăn Xuân Yến lại, nhưng đã muộn. Những lời như dao cứa vào tim ấy đã nhanh chóng đến tai Diệu Nhi. Và rất nhanh chóng, cung nữ Xuân Yến bị khép vào một cái tội nào đó, mà ai cũng biết đấy chỉ là cái cớ mà Nội Vụ Phủ dựng lên cho những kẻ ngông cuồng, không biết trời biết đất, không biết cúi mình trước sức mạnh quyền lực. Và cái giá phải trả của Xuân Yến là chịu tội tịnh thân cưỡng chế, tức là ép buộc phải tịnh thân để thành nữ thái giám.


Bước đến cửa Thận Hình Thất, Diệu Nhi dừng lại, nhìn vào trong qua ô cửa nhỏ. Bên trong, hai tên tiểu thái giám đang ra sức quất roi lên khắp mình mẩy trần truồng của Xuân Yến. Đây là hai tên thái giám thực thụ, nên chúng không mấy động lòng trước thân thể trần truồng kia, vả lại chúng rất kính nể Diệu Nhi và trung thành với nàng. Nay biết chuyện Xuân Yến sỉ nhục sự không hoàn chỉnh về mặt thể xác của chủ nhân, chúng càng căm hận thay cho nàng. Những nhát roi cứ nhắm vào vú, vào mu bướm của của Xuân Yến mà quất tới. Vừa đánh chúng vừa hằn học:


“Dám khinh mạn Trưởng Quan là ngươi tự tìm cái chết rồi. Ta hận là không thể xé ngươi ra trăm mảnh. Chính ta đây cũng là kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ, ngươi cũng chửi luôn ta đấy phải không?”


Xuân Yến vừa rên rỉ kêu khóc, vừa van xin:


“Tiểu nữ biết tội rồi, xin đại nhân tha mạng”


“Tôn đại nhân không giết ngươi mà chỉ tịnh thân ngươi, cho ngươi làm thái giám đã là tha mạng ngươi rồi đó. Thật không hiểu sao Tôn Trưởng quan không giết quách ngươi đi, hoặc tra tấn ngươi cho đến chết, có vậy mới hả giận”. Dứt lời hắn lại quất roi chan chát lên vú lên Ɩồŋ nàng.


Diệu Nhi bước vào, hai tên tiểu thái giám liền dừng đánh, chắp tay vái chào. Diệu Nhi gật đầu rồi phất tay cho chúng lui ra. Nàng tiến lại gần Xuân Yến, nâng cằm cô bé lên. Cô bé khoảng chừng mười sáu tuổi, mặt xinh như mộng. Hèn chi có nhiều quan binh mơ mộng ả đến vậy, và đến nỗi một nữ quan quyền chức như nàng cũng phải nghe đến danh ả. Điều ấy càng khiến Diệu Nhi oán ghét cô cung nữ kia. Xuân Yến run bắn lên khi chạm phải mắt Diệu Nhi. Cô bé run rẩy van lơn:


“Tôn đại nhân tha mạng, tiểu nữ biết tội rồi”


Tay Diệu Nhi rời cằm cô bé, lướt nhẹ nhàng xuống ngực, vẽ những đường ngoằn ngoèo lên bầu vú trắng muốt, rồi se se hai cái núm hồng hồng. Xuân Yến nhắm mắt, bậm môi, thở nhè nhẹ dường như không thở. Không rõ nàng đang cảm thấy đôi chút khoái cảm hay đang hồi hộp lo lắng. Bất chợt Diệu Nhi siết chặt rồi giật mạnh 2 núm vú Xuân Yến, mạnh đến mức nàng như nghe được tiếng từng bó cơ thớ thịt nơi đầu vú Xuân Yến bị đứt lìa ra bần bật dưới làm da mỏng. Cô cung nữ rú lên đau đớn. Diệu Nhi vục mặt vào ngực Xuân Yến, hé hàm răng ngọc nhai nghiến lấy đầu vú cô bé, máu đỏ bật ra, tiếng thét như đặc lại. Cô cung nữ đau đến độ không khóc nổi nữa, hai chân rung lên bần bật rồi khuỵu xuống, toàn thân cô bé lúc này lủng lẳng dưới đôi cánh tay bị trói chặt, treo trên xà nhà.


Không cần bịt miệng, chẳng uống ma thang, cứ thế Diệu Nhi cắn xé 2 núm vú của Xuân Yến đến dập nát, đứt lìa. Nàng chỉ đang cố diễn lại những điều nàng đã trải qua, có điều là tàn bạo hơn nhiều. Rồi nàng vẫy tay ra hiệu cho 2 tiểu thái giám trói cô cung nữ đang bất tỉnh nhân sự lên bàn thủ thuật. Nàng nhìn chằm chằm vào cái Ɩồŋ mũm mĩm trắng muốt của cô cung nữ, đôi mắt ánh lên man rợ. Nàng duỗi thẳng những ngón tay, chụm các đầu ngón tay lại như một mũi giáo, rồi phóng thẳng vào cái khe Ɩồŋ đang hé mở. Màng trinh và cả mép Ɩồŋ Xuân Yến bị xé toạc ra, máu tuôn xối xả. Cơn đau khiến Xuân Yến choàng tỉnh, rú lên thảng thốt, rồi lại ngất đi khi Diệu nhi rút tay ra, rồi lại thọc mạnh vào Ɩồŋ cô bé, ngập lút đến cổ tay. Nàng chỉ dừng lại khi tên tiểu thái giám thẽ thọt:


“Bẩm đại nhân, nếu cứ thế này, e rằng…”


Nàng lau bàn tay bê bết máu rồi bước lại bàn ngồi xuống. Tên tiểu thái giám khẽ hỏi:


“Bẩm đại nhân, có chờ 2 ngày không ạ?”


“Làm luôn, làm sạch”, nàng đáp gọn lỏn.


Thông điệp đó có nghĩa là cô cung nữ kia sẽ bị tịnh thân ngay hôm nay, sẽ bị cắt sạch tử cung, âm đạo, hai mép Ɩồŋ, hột le và núm vú, không một chút nương nhẹ nào, có nghĩa là cô cung nữ kia sẽ có đến 8 phần mất mạng. Nhưng nàng chẳng bận tâm, trong lòng nàng lúc này chỉ là những hình ảnh đau đớn, quay quắt của chính nàng, trong chính gian thất này gần mười năm trước. Cái ngày định mệnh ấy, cái ngày nàng được tịnh thân để trở thành một nữ thái giám…


Ngày ấy, non 10 năm trước, cũng trong gian thất này, Diệu Nhi bị lột trần truồng, đứng tơ hơ giữa thất. Xung quanh là 3 gã đàn ông lực lưỡng. Nói chính xác là 3 tên thái giám đang hau háu nhìn nàng. Dù chúng đã không còn là đàn ông hoàn chỉnh, nhưng đứng trước một cơ thể mỹ miều của tuổi 17, chúng không thể không động lòng. Bình thường chúng vẫn có cơ hội được thấy cơ thể trần truồng của các phi tần. Nhưng với thân phận của chúng và địa vị của những phi tần kia, chúng chỉ dám lén nhìn. Thậm chí chúng thường phải phục vụ họ trong tâm trạng hồi hộp, lo sợ mắc lỗi thì còn đâu tâm trạng mà động tà dâm.


Giờ đây, trong căn phòng này thì khác hẳn. Nàng chỉ là một thảo dân tự mình tiến cung làm nữ thái giám. Nàng như con cá nằm trên thớt, còn chúng là những gã đầu bếp lăm lăm con dao sẵn sàng xẻ thịt nàng ra. Mà chúng đang cầm dao thật, để chuẩn bị xẻo đi những mẩu thịt đàn bà của nàng. Nàng ngượng ngùng cúi mặt mà không mảy may dám tỏ thái độ nào khác. Nàng chỉ là một tân nữ thái giám – nếu sau buổi tịnh thân này nàng vẫn còn sống. Còn chúng, nàng biết chắc 1 tên là giám quan nội thị tỉnh đến đây để giám sát, 1 tên là tịnh sư của Thận Hình Ty sẽ tịnh thân cho nàng, chức vụ ắt hẳn cũng không nhỏ.


“Nằm lên bàn”, gã tịnh sư nghiêm giọng.


Nàng líu ríu trèo lên cái bàn đặt giữa phòng. Hai tay, hai chân và bụng nàng nhanh chóng bị trói nghiến xuống bàn, để nàng không thể giãy giụa khi bị cắt xẻo, nàng biết điều đó là để giúp cho buổi phẫu thuật được trôi chảy, tránh việc các nữ nhân vì quá đau đớn mà giãy đạp, khiến lưỡi dao của tịnh sư mất kiểm soát mà lạm vào chỗ khác. Miệng nàng cũng bị nhét giẻ để nàng không bị cắn lưỡi và không la hét đến điếc tai những vị thái giám đang hành lệnh. Xong xuôi, tên tịnh sư lùi lại 2 bước. Bấy giờ tên giám quan mới ung dung tiến lại đứng bên bàn, mắt hết nhìn chòng chọc vào vú lại nhìn săm soi Ɩồŋ nàng. Rồi hắn tặc lưỡi:


“Cực phẩm nhân gian, đáng tiếc, đáng tiếc”


Hắn đưa 2 tay to xù xì chụp lấy 2 vú nàng, nhào bóp. Đau quá, nàng nhắm nghiền mắt chịu đựng. Cặp vú ấy mới 2 hôm trước bị nhào bóp muốn bể nát, trong một cuộc đổi chác. Nay dù chỉ bị tác động nhẹ nhàng thôi cũng đã đau điếng, huống chi…


Nhào bóp chán chê 1 hồi, tên đội trưởng nắm 2 núm vú của nàng mà xoắn, mà kéo, mà giật. Hắn còn mỉa mai:


“Hai cái thứ này, lát cũng cắt bỏ, giờ bị đùa chơi 1 tí thế này cũng không đến nỗi phiền nhỉ?”


Nàng gắng gượng khẽ gật đầu. Hắn lần tay xuống bụng nàng, xuống mu rồi nắm lấy 1 chùm lông kéo mạnh. Nàng hứ lên 1 tiếng vì đau. Những ngón tay thô ráp của hắn vuốt ve dọc cửa mình nàng làm nàng đau rát. Tên giám quan gọi:


“Hứa tịnh sư, lại thưởng thức 1 chút đi, trước khi những vú những Ɩồŋ này chẳng còn lành lặn”




Phần 2


Tên giám quan gọi:

“Hứa tịnh sư, lại thưởng thức 1 chút đi, trước khi những vú những Ɩồŋ này chẳng còn lành lặn”


Tên tịnh sư cúi đầu trịnh trọng:


“Xin Quách đại nhân cứ tự nhiên”


Quách giám quan lại nói:


“Đừng ngại, ngươi cũng giống ta thôi, vú Ɩồŋ trước mặt, cầm lòng sau được, tiếc rằng không thể cho nữ tử này được hưởng trọn vẹn mật ngọt của chúng ta, hà hà.”


Tôn Diệu Nhi hiểu ngay những từ ẩn ý của lão Quách, đó là hôm nay hắn không thể địŧ và xuất tinh vào Ɩồŋ nàng vì phải giữ vệ sinh cho ca phẫu thuật. Vậy ra những tên này đều là ngụy thái giám cả. Mà phải thôi, thực hiện thiến hoạn không hoàn toàn, không đúng quy định của triều đình thì cần những tên thái giám cũng không được thiến hoàn toàn, để cùng hội cùng thuyền mà biết giữ miệng với nhau. Chứ để lộ ra tội dối vua nhẹ thì rơi đầu, nặng thì chu di tam tộc.


Lão Hứa tiến lại, trong khi tên giám quan Quách Khai tụt quần xuống, con ċặċ hùng dũng bật ra. Trời ạ, sao thái giám mà ċặċ tên nào cũng như ċặċ ngựa thế này. So với lão Lý Dĩ hôm trước thì ċặċ tên này có phần nhỏ hơn, nhưng cũng khiến các nữ nhân sợ đến mửa mật. Hắn gỡ miếng vải đang nhét trong miệng nàng ra, nhét thay vào đấy con ċặċ của hắn. Diệu Nhi bất đắc dĩ hụp đầu lên xuống bú lấy mút để cái đầu ċặċ to bè, thỉnh thoảng lại phải nhăn mặt, vì lão Quách trong khi địŧ vào miệng nàng, thì bàn tay lão vẫn tham lam quày quả, moi móc Ɩồŋ nàng. Gã tịnh sư Hứa Dụng thì chụp lấy 2 bầu vú, núm vú nàng mà bóp véo thỏa thích. Chốc chốc, Quách Khai lại tát bem bép vào Ɩồŋ Diệu Nhi khiến nàng giật mình thon thót.


Hứa Dụng cũng bắt chước thượng cấp, tát bôm bốp vào 2 vú nàng. Rồi chúng lại thi nhau búng chong chóc vào hột le, vào đầu vú nàng. Diệu Nhi như chết đi sống lại vì đau. Cơ bản vì vú Ɩồŋ nàng vẫn còn quá đau rát sau trận địŧ với tên Tổng quản Nội Vụ Phủ Lý Dĩ. Hai ngày trước, sau nhiều nỗ lực đút lót, hối lộ, nàng đã được gặp Lý Dĩ, để cầu xin hắn được “nương tay” trong lúc cung hoạn. Kết quả là ngoài khoản tiền lót tay cực khủng, nàng phải phục vụ tình dục cho hắn trong 2 canh giờ để được hắn “đao hạ lưu tình”.


Chẳng là, theo luật của tiền triều thì các nữ thái giám phải bị cắt bỏ 2 núm vú và tử cung. Nhưng sau biến loạn hậu cung hơn 10 năm trước, cái sự kiện ô nhục mà nhiều nữ thái giám đang địŧ nhau tập thể với lính ngự lâm quân bị nội giám bắt quả tang, hoàng thượng ra lệnh các nữ thái giám phải bị cắt hết cả phần âm đạo, để họ không còn cái lỗ Ɩồŋ cho đàn ông địŧ nữa. Thêm vào đó, họ còn bị cắt xẻo cả 2 mép Ɩồŋ và hột le để không còn sức hấp dẫn đàn ông. Riêng hai bầu vú thì không bị xẻo mất, vì nếu xẻo cả 2 vú thì gần như chắc chắn nữ nhân sẽ bỏ mạng. Nhưng chỉ với việc thay đổi ấy thôi đã khiến biết bao nhiêu nữ nhân không thể sống sót mà làm nữ quan. Nếu như trước đây chỉ cắt tử cung, thì trong 10 người tiến cung, có 8 người sống, 2 người chết. Thì nay là sống 2 chết 8. Chính vì thế rất nhiều người cố lo lót để mà giữ mạng, giống như Diệu Nhi vậy. Cũng nhờ biến cố “nữ quan dâm đãng” kia mà Nội vụ phủ và nội thị tỉnh phất lên như diều gặp gió, được giao toàn quyền giám sát việc tịnh thân cho các tân thái giám, và thế là những gã như Lý Dĩ, Quách Khai, Hứa Dụng tha hồ mà lũng đoạn.


Diệu Nhi vốn là con trong một gia đình có truyền thống làm hoạn quan, đời nào trong nhà họ cũng có 1 2 người giữ các chức vụ trong triều. Vì thế họ muốn tận dụng cái lợi thế ấy, cứ người trước truyền lại quyền ưu, thế lực cho hậu nhân. Cũng chính nhờ vậy mà bao đời nay Tôn Gia luôn cường thịnh. Ví như đến đời của Diệu Nhi, một lão bá của nàng đang làm một chức quan nhỏ trong Nội Giám quân, chỉ một chức quan nhỏ ở triều đình thôi cũng đủ giúp gia thế của nàng ở quê nhà rạng rỡ, người người phải nể sợ. Có điều, đến đời của Diệu Nhi, nàng chỉ có duy nhất 1 đệ đệ, đệ ấy phải ở lại để nối dõi tông đường, thế là nàng phải thế thân, tiến cung làm nữ thái giám. Phụ mẫu nàng thương con lắm nhưng cũng không thể nào khác, an ủi rằng sẽ bán gia sản để đút lót giúp nàng toàn mạng, lại còn có thể tiến thân làm nữ quan sau này. Còn đệ đệ của nàng, Tôn Thiên Tứ thì rưng rưng lúc tiễn nàng về kinh:


“Đệ sẽ lấy chữ Diệu trong tên của tỉ để đặt tên cho con mình, như là Tôn Diệu Nhiên, Tôn Diệu Nhân, hay Tôn Diệu Đình chẳng hạn”


Cũng nhờ Tôn lão bá ở trong nội giám quân cầu cạnh, xin xỏ, đút lót Lý Dĩ nên nàng mới có được cuộc đổi chác ấy. Nàng nhớ, cái lão Lý Dĩ ấy, trạc ngoài 40, mặt mày nhẵn nhụi, giọng nói ẻo lả đúng kiểu một hoạn quan, nhưng khi cởi đồ ra thì thật khủng khiếp, con ċặċ của hắn to lớn sừng sững lại gân guốc vô cùng. Nàng đã có lần vô tình thấy ċặċ của đệ đệ nàng khi tiểu Tứ thủ dâm. Lúc ấy ċặċ của tiểu Tứ cũng cương cứng ngắc nhưng chỉ to bằng một nửa ċặċ của lão Lý. Vừa nhìn thấy ċặċ lão nàng như suýt ngất. Nàng thảng thốt trong đầu:


“Cặc hắn to như cổ tay mình, lại dài như cái chày giã cua thế kia mà đút vào, chắc mình chết mất.”


Rồi lão Lý vồ vập lấy nàng, bóp ngấu nghiến cặp vú đầy đặn, săn chắc của nàng con gái 17, khiến nó nhũn nhão, bầm tím. Nàng đã được dặn phải cố chiều lòng Lý đại nhân, nên dù đau nàng cũng không dám kêu rên nửa lời. Bóp véo chán chê, Lý Dĩ lại nắm 2 cái đầu vú của Diệu Nhi mà siết chặt, rồi xoắn lại và giật mạnh như để kéo phăng nó ra khỏi bầu ngực nàng. Diệu Nhi vẫn cắn răng chịu đựng. Nàng bị đẩy ngã ngửa ra giường, hai chân banh tẹt ra. Lỹ Dĩ sà xuống sát Ɩồŋ nàng, hắn dùng tay banh 2 mép Ɩồŋ nàng ra thật rộng. Rát quá, nàng nhăn mặt. Còn hắn thì cười thỏa mãn khi thấy cái màng trinh hồng hồng của nàng lấp ló trong cửa động. Hắn nhổm dậy, kê đầu ċặċ vào sát cửa Ɩồŋ nàng, thúc mạnh. Cái mép Ɩồŋ trinh nguyên của nàng như bị xé toạc ra, cái màng trinh nát bươm, tuôn máu. Nàng rú lên đau đớn, không thể kìm nổi nữa rồi. Nhưng tiếng khóc thét của nàng không làm hắn phiền lòng, mà ngược lại, hắn cảm thấy thật khoan khoái, hễ hả. Những cú nắc trời giáng khiến thân ċặċ gồ ghề đang ép chặt vào vách Ɩồŋ nàng cứ như khúc củi khô, bào nát Ɩồŋ nàng. Nàng khóc rưng rức, thân thể quằn quại, hắn càng hưng phấn, càng thúc mạnh lút cán con ċặċ dài thòng vào tận cùng sâu thẳm trong Ɩồŋ nàng. Đầu ċặċ hắn thúc mạnh vào cổ tử cung nàng khiến nàng đau thốn vô cùng, cảm giác như lão ngụy thái giám đang dùng ċặċ hắn nhồi ép gan ruột nàng ra khỏi ổ bụng, đẩy chúng lên cổ nàng, khiến họng nàng nghẹn lại, không thở, không kêu được nữa. Nàng ước gì chuyện này nhanh chóng trôi qua, rồi nàng lại ước nàng chết luôn cho xong, để khỏi phải cảm nhận cái đau buốt khắp mình mẩy, chạy dọc sống lưng, từ đáy Ɩồŋ lên đỉnh não của mình. Nàng muốn giải thoát khỏi những cú bóp, cú tát vú, những cái kéo giật đầu vú, những cái búng hột le tàn bạo của gã.


Sau hơn nửa canh giờ, lão Lý cũng sắp lên đỉnh. Lão rút vội ċặċ ra khỏi Ɩồŋ Diệu Nhi cái ót, kéo đầu nàng dậy, đút ċặċ vào miệng nàng. Thế là nàng phải bú, phải nuốt hết những thứ nhơn nhớt, tanh tanh dính trên ċặċ gã, đó là máu trinh và nhớt Ɩồŋ của chính nàng. Rồi đến lượt gã rú lên, thống khoái. Từng dòng tinh dịch nóng hổi ào ạt phun ra đầy trong miệng nàng. Diệu Nhi vội vàng nuốt, 2 ngụm, rồi 3 ngụm, vậy mà tinh trùng vẫn đầy ứ trong miệng nàng. Sao mà nhiều tinh trùng vậy nè. Có lẽ bởi cái thân phận thái giám của gã nên gã ít có cơ hội xả tinh, nay tinh trùng dồn nén sau bao nhiêu ngày, gã bắn hết vào miệng nàng nên mới nhiều như vậy. Nuốt đến ngụm tinh trùng thứ 4 thì lão Lý rút ċặċ ra, tre trét cái thứ nước đàn ông nhớt nhao, tanh tưởi trên thân ċặċ lên khắp mặt Diệu Nhi. Rồi nàng lại phải bú ċặċ lão cho nó cương lên lại, rồi lại bị lão địŧ tàn bạo như thế thêm 2 lần nữa.


Sau đúng 2 canh giờ địa ngục, nàng cũng đã được buông tha. Lúc này thân thể nàng rách rưới, tàn tạ, dơ bẩn như cái váy đụp của một mụ nông dân nghèo hèn, chứ không còn là cái tươi non mơn mởn thường ngày nữa. Lý Dĩ nắm đầu vú nàng kéo nàng dậy trong khi nàng còn đang nằm thở dốc…


“Về nghỉ, 2 ngày sau tịnh thân”. Câu nói của lão Lý bắt đầu cho 2 ngày nghỉ ngơi của nàng, quãng thời gian giúp vú Ɩồŋ nàng bớt đau khi đi lại, nhưng nay lại bị 2 gã Hứa, Quách giày vò khiến cái đau của nàng lại ùa về, gia tăng gấp bội.


Gần nửa canh giờ trôi qua, Quách Khai gia tăng nhịp nắc vào miệng Diệu Nhi, nàng biết hắn sắp xuất tinh nên liếm mút đầu ċặċ hắn nhiệt tình hơn, cố để hắn thỏa mãn, để hắn vừa lòng, để hắn ưu ái cho nàng, mặc cho cơn đau từ cái Ɩồŋ đang bị hắn kéo ghịt lên đau điếng. Rồi hắn xuất tinh, nàng uống hết, cũng nhiều, cũng tanh như tinh trùng lão Lý, cũng bị bôi trét tinh trùng lên khắp mặt, như thể mặt nàng là cái giẻ rách cho tên giám quan này chùi ċặċ vậy. Nàng cũng chẳng phiền, vì nàng biết những điều đó chẳng thấm vào đâu so với những gì nàng sắp trải qua. Đến lượt lên Hứa Dụng đút ċặċ vào miệng nàng, cũng bóp vú, cũng móc Ɩồŋ, nhưng chỉ chừng vài khắc là tên này rút ċặċ ra, xuất tinh ngập ngụa trên mặt nàng. Quách Khai nói…


“Còn ngươi không muốn hưởng lạc hay sao, Tiểu Ái Tử? Hay ngươi thực sự đã bị hoạn?”



Phần 3


“Còn ngươi không muốn hưởng lạc hay sao, Tiểu Ái Tử? Hay ngươi thực sự đã bị hoạn?”. Quách Khai cất giọng hỏi.

Gã tiểu thái giám vội sụp lạy:


“Bẩm, tiểu nô ċặċ dái còn nguyên, chỉ là không dám mạo phạm nhị vị đại nhân, xin đại nhân tha tội!”


“Thôi được, lo việc của ngươi đi”


Nghe Quách đại nhân không trách tội, Tiểu Ái Tử vội vã phục dậy, lấy miếng giẻ nhét lại vào miệng người con gái. Diệu Nhi vội nói vài câu nịnh bợ trước khi bị bịt miệng trở lại:


“Đa tạ đại nhân đã gia ân”


Quách Khai vẻ mặt đểu cáng cười cợt hỏi:


“Gia ân thế nào?”


Diệu Nhi lí nhí:


“Đa tạ đại nhân đã ban tinh trùng, và con ċặċ để tiểu nhân được thỏa nguyện”


“Gì nữa?”


Quách Khai chưa buông tha.


“Và đại nhân đã ưu ái, thưởng thức vú Ɩồŋ của tiểu nhân, đã ngắt vú, móc Ɩồŋ cho tiểu nhân sung sướng”


Diệu Nhi nói như chực khóc. Thật may là nàng nắm bắt tâm lý của gã ngụy thái giám này rất nhanh, biết sở thích dâm ngôn của hắn để mà đáp ứng.


Quách Khai vẫy tay ra hiệu cho Hứa Dụng. Hứa Dụng đem cho nàng một chén thuốc gọi là Ma Thang, có tác dụng gây mê và giảm đau. Xong hắn đứng mài dao xoèn xoẹt. Diệu Nhi như chết lặng, run rẩy chờ đợi. Tiểu Ái Tử trèo lên bàn, quỳ 2 chân 2 bên hông Diệu Nhi, quay lưng về phía nàng. Hắn khom mình xuống, dùng 2 tay, mỗi tay 2 ngón, thọc sâu vào Ɩồŋ Diệu Nhi rồi kéo mạnh sang hai bên, banh rộng lỗ Ɩồŋ nàng ra. Diệu Nhi mắt nhắm nghiền, ngửa cổ, vồng lưng. Gân cổ nàng nổi hẳn lên cho thấy nàng đang phải gồng mình chịu đựng cơn đau khủng khiếp. Làm sao mà không đau, khi một thiếu nữ mới lớn, mới biết đến mùi đàn ông từ 2 ngày trước, nay đã bị banh vạch muốn rách toạc Ɩồŋ ra như vậy.


Hứa Dụng thọc 1 cái móc dài vào lỗ Ɩồŋ nàng, móc cái đầu nhọn vào cổ tử cung, máu bắt đầu tứa ra. Rồi một cách thuần thục, hắn kéo 1 lực vừa đủ mạnh, toàn bộ tử cung người con gái bị kéo xổ tuột hết ra bên ngoài cửa Ɩồŋ, như thể người ta lộn trái cái ống tay áo ra vậy. Diệu Nhi đau muốn ngất đi, nhưng nàng không ngất. Nàng chỉ ước có thể ngất đi cho qua nhanh cơn đau đớn, nhưng như mọi lần, những điều ước của nàng chẳng bao giờ thành hiện thực. Trong đau đớn tột cùng, nàng vẫn nhận biết rằng lão Hứa đang buộc những sợi gân bò vào hai buồng trứng của nàng, để khi cắt bỏ chúng thì máu sẽ không chảy qua vết cắt. Về lý thì nàng sẽ phải cắt toàn bộ cái tử cung kia, cắt hết cả âm đạo ra đến gần cửa Ɩồŋ. Nhưng vì khoản tiền và 2 canh giờ địŧ bạo dâm kia, mà nội giám mắt nhắm mắt mở để nàng chỉ bị cắt 2 buồng trứng, miễn sao nàng không thể có thai và có kinh nguyệt nữa là được.


Thủ thuật xong xuôi, lão Hứa lại dùng hai bàn tay trần đẫm máu của mình đẩy phần tử cung vào tuốt bên trong Ɩồŋ nàng như cũ. Thêm một lần nữa, cái cảm giác đau như vỡ ruột lại khiến Diệu Nhi rú lên trong cuống họng đã bị nhét kín giẻ. Hai mắt nàng trợn ngược, nhưng nàng không thấy gì nữa, tất cả chỉ là màu tối đen. Nhưng nàng vẫn tỉnh.


Tiểu Ái Tử trèo xuống bàn. Lão Hữa cũng rửa tay, lui ra bàn ngồi uống trà cùng lão Quách. Diệu Nhi được nằm nghỉ ngơi cho bớt đau và lại sức khoảng nửa canh giờ trước khi làm thủ thuật cuối cùng: Xẻo núm vú. Chừng đã hết mấy tuần nhang, Diệu Nhi cảm thấy phần nào lấy lại được hơi thở, dù vẫn đau đến tê cứng toàn bộ nửa thân dưới. Lão Hứa lại đến kế bên nàng, một bên là Tiểu Ái Tử. Lão Hứa lặng nhìn cặp vú nàng, khẽ lắc đầu:


“Đáng tiếc. Đằng nào cũng mất, sao không hưởng thụ lần cuối?!”


Rồi gã nhìn lên mặt Diệu Nhi:


“Đừng trách ta”


Dứt lời, lão vục mặt xuống vú nàng, nhay nhay, cắn cắn cái đầu núm, mạnh lắm. Diệu Nhi nhăn mặt đau đớn. Chợt lão cắn mạnh vào đầu vú nàng, mắt nàng mở to hoảng hốt. Lão cứ siết chặt 2 hàm răng và kéo mạnh ra. Ban đầu Quách Khai cũng không hiểu lão Hứa này định làm gì, nhưng rồi hắn cũng hiểu ra, hắn gật gù ra vẻ tán thưởng. Thì ra lão Hứa, thay vì dùng dao sắc để cắt đứt núm vú thì lại dùng răng mà cắn đứt.


Quả là cái sự thỏa mãn thói bạo dâm đỉnh cao, nhưng với nữ nhân kia thì đau đớn muôn cùng, vì cái đầu vú không bị cắt đứt nhanh chóng bằng 1 nhát dao bén ngọt, mà bị nhay nghiến rất lâu mới đứt ra được. Lão hứa cắn rứt như thế hồi lâu, máu nơi đầu vú đã tuôn ra xối xả mà vẫn chưa xong việc. Cuối cùng lão phải dùng 2 tay đè bầu vú Diệu Nhi xuống, giật mạnh đầu lên mới dứt đứt được cái núm thịt bé xíu ra khỏi ngực nàng. Diệu Nhi mắt trợn lên những tia máu đỏ lòm, của sự đau đớn và căm hận. Chẳng lẽ nữ thái dám nào cũng bị hành xử theo cách này hay sao? Chẳng lẽ nàng đã hối lộ tiền bạc và cả thân thể, nàng vẫn phải chấp nhận sự đau đớn vô lý này sao. Nàng đau đớn và uất nghẹn.


Nhất định nàng sẽ trả thù, nàng nghĩ như vậy trước khi bị lão Hứa ghé răng, nhai nghiến đầu vú còn lại. Lần này hắn không cắn rứt bằng răng cửa mà nhai nghiến núm vú nàng bằng răng hàm, vì thế sự đau đớn càng gia tăng gấp bội, và thời gian đau đớn càng kéo dài gấp bội. Lão Hứa gồng cơ cổ, nhai ngấu cái núm vú nhỏ bé của Diệu Nhi như đang nhai một mẩu gân bò. Từ từ, từng chút một, từng mẩu thịt nhỏ xíu bị nghiền nát ra, tan vào máu nàng và nước miếng của gã, trôi tuột xuống bụng, qua cái cổ gân guốc của gã. Diệu Nhi gồng cứng, co quắp chân tay, cổ lắc nguầy nguậy, nàng gào thét trong cái cổ họng bị bịt kín, nước mắt nàng giàn giụa chảy, khuôn mặt nàng đỏ dần lên, tím ngắt. Lão Hứa vẫn nhai nhẩm.


Cái đầu vú nàng nát hết, tan hết trong miệng lão rồi. Lão chậm rãi đứng dậy, quay lưng lấy khăn lau miệng. Tiểu Ái Tử vội vã chạy lại, lấy các thứ thuốc lau chùi 2 bầu vú Diệu Nhi, bôi lên vết thương, chỗ từng là 2 đầu núm vú xinh xắn để sát trùng và cầm máu. Hắn còn cẩn thận dùng dao xẻo hết mấy mẩu da còn lằng nhằng dính lại, do hàm răng người không thể cắt chúng một cách gọn gàng, sạch sẽ. Đúng lúc lão Hứa đang hì hụi lau chùi khuôn mặt đầy máu thì Lý Dĩ bước vào. Lão Hứa vội vàng khúm núm, lão Quách cũng đứng bật dậy, họ gần như đồng thanh:


“Lý công công, Lý đại nhân hạ cố”.


Với vẻ mặt rất nghênh ngang, Lý công công chỉ khẽ nhếch mép. Gã bước tới bên bàn thủ thuật. Diệu Nhi đã hoàn toàn bất tỉnh, từ khi lão Hứa nhai nhẩm những màu thịt vú cuối cùng của nàng. Lão Lý đứng bên thân thể nàng, nhìn chằm chằm vào hạ thể cô gái nhỏ. Thân thể nàng giờ đây nhàu nát như tàu chuối khô, nhưng cái mu Ɩồŋ, mép Ɩồŋ kia vẫn cứ thây lẩy, ú nu, múp míp rất gợi tình. Lão Lý hứ một tiếng rồi cất giọng eo éo theo kiểu thái giám:


“Cái thứ đàn bà…”


Rồi lão quơ tay vỗ đánh bốp 1 tiếng khô khốc xuống Ɩồŋ Diệu Nhi. Cái vỗ nhìn có vẻ nhẹ nhàng giản đơn, nhưng lão Lý vốn là 1 cao thủ võ lâm, cú tát vừa rồi của lão có hàm chứa một chút kình lực nội công. Vì thế trong chốc lát, mu Ɩồŋ và 2 mép Ɩồŋ Diệu Nhi sưng phồng lên và bầm tím. Lão Lý quày quả bước ra trong tiếng chào râm ran của 2 tên Quách Hứa.


Diệu Nhi tỉnh lại khi bên cạnh chỉ còn Tiểu Ái Tử, hắn đang nhẹ nhàng chườm khăn ấm lên hai bầu vú và 2 múi Ɩồŋ sưng húp của nàng.


“Ngươi cũng còn là nam nhân, sao lúc nãy không hưởng thụ ta? Hay ta không đủ hấp dẫn ngươi sao?”


Diệu Nhi hỏi, giọng hời hợt.


“Nàng đẹp lắm, ta không nỡ. Nàng đã phải chịu đựng với Lý, Quách và Hứa đại nhân là đủ lắm rồi.”


Gã tiểu thái giám giọng bùi ngùi.


“Đa tạ, đa tạ tiểu công công. Ta chẳng biết lấy gì để tạ ơn. Hay là…”.


Diệu Nhi ngập ngừng rồi đưa mắt nhìn vào hạ bộ tên tiểu thái giám, ngầm ra hiệu rằng nàng muốn bú ċặċ, uống tinh của hắn để trả ơn. Nhưng hắn gạt đi.


“Nàng nên nghỉ ngơi tịnh dưỡng thì hơn, chuyện đó để sau hẵng hay”


Nói rồi hắn tiếp tục chuyên cần chăm sóc cho những bộ phận đang đau đớn thổn thức của nàng.


Thoáng chốc đã nhiều năm trôi qua. Diệu Nhi giờ đã là nữ quan chính ngạch của Nội vụ phủ. Hơn thế, nàng còn là trưởng quan của Thận Hình Ty, thay thế cho Hứa Dụng. Chính nàng đã dày công bày ra con đường chết cho hai tên Quách Hứa, trong kế hoạch trả thù của mình. Chúng đã phải sống không bằng chết trước khi tự tay nàng đưa chúng về chầu trời. Còn với Lý Dĩ, tất nhiên nàng chưa thể làm gì hắn, vì thế lực của hắn còn quá lớn, so với nàng như thể đại bàng với gà con. Vậy nên nàng còn phải bấu víu hắn để vươn cao hơn nữa, để vững mạnh hơn nữa. Cứ vài ngày nàng lại phải đến phủ của hắn để vấn an, nhưng thực chất là đến để làm tình với hắn, để phục vụ nhu cầu bạo dâm của hắn, hoặc đơn giản là đến để uống sạch tinh trùng của hắn sau khi hắn địŧ nhau với các nữ quan khác, có thể là trực tiếp từ ċặċ hắn, cũng có thể từ Ɩồŋ của các nữ quan kia chảy ra. Chính từ những lần hoang dâm tập thể ấy, mà nàng kết giao với các nữ quan khác đồng cảnh ngộ với nàng. Chính họ đã cùng nàng dẹp trừ bọn Quách Hứa. Và họ ngầm định rằng, một ngày nào đấy, cả tên Lý Dĩ này cũng sẽ phải cùng chung số mạng với hai tên Quách, Hứa.

— Hết —

Truyện trên đây là sản phẩm hư cấu, một số nội dung có thể được lấy cảm hứng từ các diễn biến có thật hoặc từ các câu chuyện mà tác giả đã đọc trước đây. Do đó, nếu một số nội dung có phần giống với truyện của tác giả khác, rất mong quý vị và các bạn thông cảm và lượng thứ.




Nhận xét

Popular Posts

Dì Tôi

Cứu Cánh Lúc Nửa Đêm

Chịch Anh Rể – Tác Giả: Lê Cương

Cô giáo và người mẹ xinh đẹp