Bài đăng nổi bật

Những cuộc tình dang dở

Phần 1


Vũ – một thằng con trai 20 tuổi, đang học tại 1 trường đại học khá nổi tiếng…

Gia thế nhà Vũ chẳng lấy gì làm nghèo khó cả, Bố là chủ tịch tập đoàn xây dựng to vật vã, Mẹ sở hữu nhiều Spa, quán bar và vài cái khách sạn giữa trung tâm thành phố.


20 mùa hoa đào nở và cũng trải qua khá nhiều mối tình nên Vũ cũng được coi là một tay chơi sành sỏi, đang mải mê thả dòng suy nghĩ về nhân sinh thế thái thì chợt cổng nhà rầm một cái.


– Vũuuuu! Đâu rồi, có đi bay không thì bảo…


Không cần phải nhìn vì Vũ biết chỉ có cô người yêu của mình mới có cái kiểu phá làng phá xóm như vậy.


Hướng mắt nhìn Vân, Vũ đáp:


– Em là con gái đấy, làm gì cũng nhẹ nhàng thôi. 9 giờ thì ma nào nó lên nhạc mà bay với lượn?

– Sao lại không, thái tử đến mà chúng nó không lên nhạc thì biết thế nào là lễ hội luôn chứ!

– Lát nữa. Lắm mồm quá con lợn…


Cảnh tượng Vân và Vũ cãi nhau đã quá quen thuộc với mẹ của Vũ. Người phụ nữ trên tầng 2, một cái lắc đầu nhăn mặt trên khuôn mặt bà ấy…


Tiếng gọi làm cả hai đứa quay mặt lại, người phụ nữ cất giọng hỏi:


– Chưa thấy mặt đã nghe tiếng con oang oang ngoài cửa rồi Vân?

– Con đến thăm mẹ mà hihii, bố đâu rồi mẹ? Nay mẹ không đi chơi ở đâu à…

– Bố đi chơi cờ với mấy ông trong xóm rồi, 2 đứa làm gì to tiếng thế?

– Hihi con luyện giọng thôi ạ…

– Ừ đi chơi nhớ về sớm…


12 giờ khuya, Vũ đang thỏa sức uống, uống và uống với đám nhân viên và quản lý bar nhà mình. Tiếng nhạc tiếng người hò hét vì hôm nay là cuối tuần cũng ngày nghỉ và cũng có thái tử đến nên không khí rất cháy.


Vân người yêu của Vũ không phải MC nhưng cầm mic lên dắt bar rất cháy, hôm nay khá là có duyên, dẫn dắt cảm xúc của khách rất nhiệt. Đến hơn 2 giờ sáng hai đứa mới trở về nhà…


Say men rượu và đậm men tình, tối hôm đó cả hai đã rất nồng cháy và điên loạn!


Nói về Vân người yêu Vũ là một cô gái xinh đẹp, năng động và giỏi giang. Hơn Vũ 1 tuổi…


Bố mẹ Vân và bố mẹ Vũ là bạn thân từ thuở nhỏ, họ lớn lên cùng làng và sau này đi học đi làm và ở cạnh nhau trên con phố sầm uất của miền Bắc. Từ bé cả hai đã coi như là thanh mai trúc mã, sinh ra là dành cho nhau…


Vũ và Vân đúng là sinh ra để dành cho nhau, có thể nói rằng nó chiều Vân theo kiểu “em giết người vậy anh sẽ phóng hoả, anh một đời dung túng cho em”!


Hai người yêu nhau chẳng rõ từ khi nào nhưng từ bé đến lớn đã có nhau, cả 2 gia đình đều rất ủng hộ và coi như 2 đứa là 1 đôi ngay từ khi chớm vào cấp 3.


Vũ là 1 tay chơi nên việc quan hệ với nhiều cô gái thì đã rất quen thuộc, mặc dù thanh mai trúc mã với Vân nhưng việc làm tình với Vũ cũng chả lạ gì vì ở trường Vũ vốn được biết đến là 1 fuckboy chính hiệu. Vân biết điều đó nhưng vì yêu nên cũng chẳng ý kiến, Vân hẹn Vũ đợi đến khi kết hôn sẽ trao thân…


Hôm ấy đi đá bóng về qua nhà Vân, thấy Vân đang trèo hái bưởi thì Vũ bảo:


– Thôi trèo ngã thì sao? Để anh hái cho…


Nói xong Vũ đỡ Vân xuống rồi trèo lên hái, xong xuôi vào nhà thì Vân đã thay bộ đồ mặc ở nhà.


Nhìn cặp vú căng phồng trông rất tuyệt cà là vời Vũ hất hàm bảo:


– Bưởi khéo còn bé hơn của em đấy nhỉ…

– Sờ hoài mà còn hỏi ghét thế không biết…


Nói xong Vân bê vào nhà rửa, Vũ đi sau. Nhìn dáng vẻ của Vân Vũ dâng trào cảm giác ham muốn, tiến đến phía sau ôm và luồn tay vào đôi thỏ béo thơm của Vân.


– Có bỏ tay ra không hả? Chỉ được cái sờ mó linh tinh…

– Thì anh sờ chứ ai sờ đâu mà. Thèm quá…


Luồn tay vào trong và mân mê bầu vú cùng nhũ hoa, xóa nắn 1 lúc thì bầu vú căng phồng lên bóp rất đã.


– Đừng bóp thế đau em quá…

– Nhưng to căng tròn anh thích quá…

– Thích thì sờ chứ bóp thế đau em, chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả.


Vũ không nói gì mà hôn nhẹ lên gáy người yêu, xoa vú một lúc rồi dần đưa bàn tay xuống cạp quần.


Mấy ngón tay len lỏi vào trong thì Vân đã lườm bảo:


– anh làm cái gì thế hả?

– Thì anh khám phá bên dưới một chút thôi mà…

– Không được, chỉ được sờ bên trên thôi không được cho tay xuống dưới. Có gì đâu mà sờ…

– ai bảo không có gì?


Vân nhìn Vũ và nói:


– Em cho sờ cũng được nhưng anh chọc tay vào đó mất trinh của em thì sao ngố thế. Nó là của anh mà anh phải giữ chứ?

– Thì anh không chọc tay là được chứ gì…

– Thôi bỏ tay ra để em rửa nốt rồi ra ngoài nào, em có chạy mất đâu…

– Biết đâu được em ý nhìn em thiếu uy tín lắm…


Nói xong cả 2 đi ra khỏi bếp, Vân ra ngoài khép cửa rồi lên phòng mình, đồng thời gọi Vũ:


– Lên đây đá fifa không con gà, muốn phục thù thì bơi vào đây…


Vũ cay nhưng biết trình còn non nên cũng không nói gì và lên phòng Vân…


Chơi game đến chiều, ăn đủ hành cũng như đủ cả lời chế giễu của Vân, Vũ lấy làm tức giận đè ngửa Vân ra mà hôn, Vân cũng dần đưa tay ôm lấy Vũ, biết là Vân đã thích nên Vũ đưa lưỡi qua liếm láp môi và lưỡi Vân.


Vân ghì chặt lấy Vũ rồi đưa đầu lưỡi của mình sang mút lưỡi Vũ…


Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau thích vô cùng, Vũ vồ vập lấy Vân mà hôn liếm mút, vừa hôn tay vừa vê núm vú cho Vân sướng hơn nữa, sau đó hôn đến cổ và xuống vú. Một lúc sau cơ thể Vân đã nóng như lửa đốt.


Khẽ mỉm cười xoa xoa bụng dưới Vân, Vũ bảo:


– Cho anh sờ chỗ đó của em nhé, anh không làm gì đâu anh “hề”


Lưỡng lự, phân vân rồi Vân nói:


– Sờ bên ngoài thôi anh nhé…

– Ừ anh sờ bên ngoài thôi không cho tay vào trong đâu…


Nói xong Vũ chầm chậm đưa nhẹ tay mình vào bên trong cái quần và xoa nhẹ nhàng cái mu của Vân đã căng lên.


Nóng, nóng và nóng là những gì Vũ cảm nhận được của người yêu. Lông khá thưa và ít chứ không nhiều như những cô gái trước đó từng qua tay Vũ, hai mép âm đạo khít vào nhau. Vũ mơn trớn nhẹ ngón tay vào thì Vân cũng dạng chân ra để Vũ xoa âm đạo.


Tuy yêu nhau và đã hôn hít rất nhiều lần nhưng Vân vẫn không tránh khỏi ngượng ngùng và không được thoải mái.


– Hehe, đã không mà nước nôi ướt tay anh thế này?

– Em chẳng biết nữa, sao mà điều khiển được. Những người anh ăn rồi cũng nhiều nước như này hả hả?


Không trả lời, Vũ cầm cạp quần tụt xuống, Vân nắm tay Vũ mà hỏi:


– anh định làm gì đấy?

– anh nhìn một chút và hôn vào cánh cửa nơi con chúng ta chào thế giới thôi…

– Có cái gì mà nhìn? Móc mắt giờ, với cả em thấy bẩn lắm sao mà làm giống trong phim được…

– anh hôn còn thấy nó thơm và ngọt chứ em thì biết gì mà chê bẩn…

– Em thấy kỳ lắm hay thôi đi anh?

– Không sao đâu.

– Mấy đứa anh chăn anh cũng nói như thế này à, mặt gian chưa kìa…


Năn nỉ 1 lúc thì Vũ cũng tụt được quần Vân xuống, cái mu căng phồng, hai mép hồng hào ít lông. Vân còn ngượng nên khẽ lấy tay che lại.


Cầm tay Vân gỡ ra Vũ nói:


– Đẹp khoe xấu che, em che làm gì?

– Đẹp cái đầu anh, kinh vãi đi được…

– Với anh thì nó là đẹp được chưa!


Nói xong Vũ cúi xuống hôn chầm chậm lên cái khe của Vân, 1 mùi thơm trinh nữ nồng nàn đưa vào mũi Vũ.


Quét lưỡi vào khe âm đạo thì Vân lấy tay che lại và nói:


– Đừng anh, em buồn. Cảm giác lạ lắm anh đừnggg…


Cố gắng liếm mút thêm một chút Vũ đứng dậy cởi quần áo mình, Vân bất ngờ lấy gối che mắt lại không dám nhìn. Vũ cười gỡ chiếc gối ra và hôn Vân, gương mặt Vân đã đỏ bừng như say rượu, bối rối nhìn Vũ.


– anh định làm gì đấy? Đừng, anh hứa là đến khi kết hôn cơ mà…


Một nụ hôn lên môi Vân, tay Vũ đỡ lấy khuôn mặt Vân và nói:


– Đừng sợ, em sẽ thích ngay thôi…


Vân rùng mình khi tay Vũ vuốt ve đùi non của mình, làn da Vân mịn màng và mát lạnh nhưng đang nóng dần lên theo nhiệt độ của cơ thể. Miệng Vũ tham lam nút và giày vò đôi thỏ của Vân, Tay Vũ mơn trớn giữa cặp đùi hé mở của Vân, cảm nhận sự nhạy cảm và sự mềm mại. Bàn tay ôm trọn vùng thịt đang nhô cao nóng ẩm đó, cô thở dốc trước sự tấn công của người yêu.


– anh ơi ii i. Em khó chịu quá á a…

– … anh ơiii. Á…

– Ưm ôii. anhhh…


Tiếng rên của Vân như ngọn lửa đun sôi máu trong huyết quản của Vũ… Cô đã trần trụi trước mặt, gương mặt đỏ ửng gấp gáp thở vì thiếu sinh khí. Hai đôi bồng đào rung rinh mời gọi trước mặt Vũ.


Ôm lấy cơ thể kéo Vân ngồi dậy, Vũ nói:


– Em mút cho anh nhé?

– Không mút, anh tự cúi xuống mà mút cho anh đi. Kinh lắm em không làm được…

– Kinh gì cơ chứ, anh mút của em cũng được mà có kinh đâu…


Thấy Vũ năn nỉ thì Vân cũng dần dần cúi xuống mà hôn chầm chậm lên dương vật của Vũ.


Hơi thở nóng bỏng của người yêu khiến Vũ sướng. Lim dim tận hưởng cảm giác thần tiên này, không phải lần đầu được người khác ngậm dương vật nhưng đây là người mình yêu nên Vũ rất tận hưởng.


Vân chưa làm lần nào nên khá lúng túng, hôn và ngậm một chút ngoài đầu chứ chưa thể nuốt sâu được. Thấy vậy Vũ nói:


– Ngậm sâu vào đi em. Thế mới thích…


Vân chầm chậm há miệng mình to hơn và ngậm sâu vào hơn nữa, cảm giác sung sướng làm Vũ cong người nhấp nhẹ vào miệng Vân.


Vân cũng cố gắng mút mạnh hơn nữa, nước mắt và nước miếng chảy ra. Một lúc sau Vân nói:


– Thôi em không làm nữa đâu, khó chịu lắm anh!

– Thế cũng được. Thôi lần sau vậy…

– Không ngờ có cái rễ cây xịn phết đấy nhỉ, bảo sao các em gái chết mê…

– Rễ cây cái gì, nhân sâm của người ta đấy, ngậm nhiều trẻ lâu đó. Công năng hơi bị xịn…

– Để em đo xem nào dài bằng nào nhé, nhìn như trong phim vậy!


Nói rồi Vân đi tìm thước nhưng không có. Đành lấy chiếc điện thoại trên bàn ướm thử, Vân há miệng thốt lên:


– Má ơi dài hơn chiếc 13 promax 1 đốt ngón tay – .

– Không tệ đúng không, bây giờ cho anh làm nhé…

– Làm tình á?

– Ừ. Cho vào người em, anh cho em mã gen đẹp trai này…

– Nhưng em sẽ mất trinh, đau lắm của anh to như vầy cơ mà?


Vân vẫn còn băn khoăn, nửa sợ đau nửa muốn giữ thân đến khi kết hôn, Vũ biết điều này và động viên:


– Sau này em mới biết, to dài mới là lợi thế. Hơn nữa sau này anh lấy em mà, đàng nào chả thế. Em sợ đau à?

– Có thật không?

– anh yêu em mà có lừa em bao giờ đâu!


Nghe Vũ nói thế Vân cũng hơi xuôi lòng, anh tiếp tục xoa 2 mép âm đạo cô để kích thích…


Một lúc sau thì Vân không chịu được thêm và nói:


– Em cho anh làm nhưng nhẹ thôi nhé, xong rồi thì đừng có mà bỏ em đấy…

– anh chưa điên mà bỏ em làm gì, Muốn cưới em lắm rồi.

– … anh làm nhé?


Vân gật đầu, hai má ửng hồng, cô nằm xuống chờ đợi. Vũ đưa chân cô qua người mình, quỳ gối giữa cặp đùi thon dài của Vân. Cầm dương vật cọ quẹt dọc hai mép âm hộ của cô, với kinh nghiệm vác buồi đi khắp Hà Nội của mình thì Vũ thừa biết làm gì với con cừu non đáng yêu này…


Thật chậm rãi, Vũ chèn dương vật vào cửa mình cô, hai múi thịt căng tròn và thật chặt. Dương vật Vũ như đi vào cõi mộng, chật chội ấm áp. Nhướng người lên.


– aa, anh ơi… hơi đau…


Nghe tiếng rên của Vân. Vũ liền chậm lại, vào được 1/3 rồi… Vũ chuyển động thân dưới của mình cho dương vật ra vào thật ngắn, Vân bám vào 2 tay và nhìn Vũ… Từng chút một, thêm một chút, rút ra và dừng lại, lại thêm một chút. Nước nhờn của Vân đã ra rất nhiều, chiếc “rễ cây” dù chật chội nhưng không cảm thấy thô rát vì nước nhờn rất trơn. Đưa đẩy một hồi và thấy Vân đã mê mệt trong cơn sung sướng. Vũ biết đã đến lúc và dùng sức ấn thật mạnh.


– aaaaa. ĐaU EM…


Vân hét lên đầy đau đớn, Vũ cảm nhận được dương vật mình đi qua một tấm rào cản, Vân kéo Vũ lại gần và nói:


– Hôn em đi… em hạnh phúc lắm, đừng dừng lại…


Vũ cảm thấy tình yêu của cả hai to lớn như nào. Tay mân mê bầu vú của Vân, miệng hôn cô và hôn liếm cổ của cô để tăng thêm khoái cảm giảm đau cho cô…


– Em thíchh… anhh hh h ơii iii. Hờ hờ. Em yêu anh…


Hơi thở ngắt quãng bên tai như thể cổ vũ cho Vũ, Vũ đã bỏ qua cảm giác nâng niu ban đầu mà thúc thân dưới nhanh hơn, mạnh hơn, hai con nhỏ nung núc nảy lên nảy xuống, 2 tay cô bấu chặt tay anh. Cảm giác như Vũ đã chinh phục thành công một điều gì đó vĩ đại… Sướng… đúng thế, là cảm giác này. Tiếp tục thêm 1 lúc Vũ nói:


– Đổi tư thế nhé vợ?

– Như nào ạ, em không biết…


Vũ ngồi dậy ôm cô, sau đó nằm xuống. Kéo Vân lên người và nói:


– Ngồi lên đây…


Mặt đỏ vì ngượng và cũng vì say tình, Vân chống tay lên ngực Vũ, tay Vũ đỡ lấy mông Vân hướng dẫn cô nhấp nhô lên xuống theo nhịp.


– Á hư hư. Cái này xấu hổ quá anhhhh aww.

– Em thích mà đúng không, nhìn em khiêu gợi lắm…

– Ư… aaaaa. an hh anh em thích í chh…


Vân nhấp nhô ngày càng nhanh hơn, gương mặt tiểu thư kiều diễm nhìn Vũ. Hai cánh tay chống lên người anh làm vun lên bộ ngực nhìn rất trừu tượng… Vũ đưa tay lên mân mê xoa nắn bóp vú của cô…


Vũ ngồi dậy, 2 tay bóp lấy bầu vú của Vân, cúi xuống ôm lấy thân Vân và ngậm lấy hai cái nhuỵ hoa hồng rực mà mút, mà cắn rồi giày vò nó.


– Ư… ưm ư a nh ưm. Ơii iii em thích quá. Sướng ưm m ưmmm…

– Em đẹp lắm, ai cũng sẽ ghen tị với anh vì anh có em…


Vũ vùi mặt vào giữa đôi bồng đào của Vân, lưỡi đảo quanh vờn bầu vú của Vân như đứa trẻ con bú mẹ khiến cô sướng khoái.


– Yêu em đi anh. Nhanh lênnnnn… đừng dừng lại… ưmmm…


Đỡ lấy bờ mông no tròn căng mịn, Vũ nâng lên nhồi xuống như cái máy, Vân chưa từng chịu sự giày vò thân xác như vậy đã gục người xuống người Vũ thở gấp… Hạ thể ướt át, âm thanh nhóp nhép vang lên. Vân run rẩy tuôn trào, sướng khoái bùng nổ…


Vũ ngậm lấy môi Vân mà mút, dương vật căng phồng lên và xuất từng đợt vào bên trong cô từng đợt từng đợt… cả 2 tột đỉnh sướng khoái ôm lấy nhau mà thở…


– Phù… mệt quá anh, nhưng sướng lắm.

– Em thích không. Lát nữa chúng ta làm tiếp nhé?


Nằm xuống, cả hai ôm nhau ngủ thiếp đi.



Phần 2


Không rõ đã ngủ bao lâu, Vân thức dậy, ngắm nhìn khuôn mặt người yêu. Cô ôm lấy khuôn mặt Vũ mà hôn lên đôi môi. Cậu thức giấc, hai người nhìn nhau rồi hôn say đắm và nồng cháy… Một lát sau Vũ buông Vân ra với tay lấy chiếc macbook trên bàn. Vân thấy thế tò mò hỏi:

– anh làm gì thế?

– Mở phim xem nha, mà em cũng xem dần cho quen đi…

– Phim sex hả.


Vũ không trả lời, lấy máy và mở lên một bộ phim sex hầu gái.


– Phim này kích thích anh ha.

– Xem phim này cho quen đi vì từ hôm nay anh sẽ là ông chủ của em!


Vân chăm chú xem… Gần hết phim, trên màn hình đang chiếu cảnh ông chủ đang ép cô hầu gái ngậm sâu dương vật hắn ta vào miệng mà nhấp khiến cô gái chảy cả nước mắt. Sau đó hắn ép cô vào tường và đâm mạnh dương vật vào âm đạo người hầu, góc quay làm Vân nhìn rõ hai bộ phận sinh dục va vào nhau phát ra tiếng kêu bạch bạch… Cô hầu gái rên rỉ vang khắp căn phòng khi ông chủ bế cô lên chiếc bàn và dập.


Bộ phim kết thúc bằng cảnh cô hầu gái ngậm lấy dương vật gã đó và để hắn xuất tinh đầy miệng và mặt.


Đàn nghĩ đến cảnh hương sắc nào đó thì Vũ luồn 1 tay xoa vú của cô, tay còn lại đưa xuống âm đạo cô mà xoa móc khiến cô cảm thấy khoái cảm không thôi. Vũ lúc này đang bú vú và xoa cái khe đỏ hồng vương chút máu đào, hỏi Vân:


– Bây giờ chúng ta làm tình tiếp nhé? anh thèm em.

– Nhưng em còn đau lắm chồng ơi. Chắc không làm được đâu.

– anh sẽ nhẹ nhàng mà. Cho anh làm đi…

– Để lần sau em chiều anh nha, mới làm em vẫn còn đau không chịu được đâu.

– Vậy em bú cho anh đi. anh khó chịu quá.


Nói xong Vũ nằm xuống giường, Vân theo hướng dẫn của cậu khẽ cúi người xuống ngậm lấy dương vật của Vũ mà mút, cậu đưa tay xoa đầu cô mà cảm thấy thỏa mãn. Từ từ dạy dỗ thỏ con này.


– Tốt lắm ahhh, mút chặt hơn đi… đúng rồi liếm từ trên dọc xuống…


… đá lưỡi qua lại đi em…


– Đúng rồi hai hòn bi nữa. Đúng rồi ngậm cả vào. Học nhanh lắm vợ yêu ạ.


Vũ cứ thế rên rỉ và hướng dẫn Vân liếm mút. Cảm giác thật thích, cô tiếp thu nhanh đấy chứ… Được một lúc sau.


– Ưmm nhanh hơn nữa Vânnnn. anh sắp raaaaa…


Um…


– Bảo bối nhanh hơn chút nữa… anh raaa… anh rraaaaa…


Ghì chặt đầu của Vân rồi phun tung tóe vào trong miệng của nàng. Vân nuốt hết, vị cũng không tệ a, hơi tanh và mặn. Vân liếm sạch tinh dịch và dương vật của Vũ. Cô thực sự đã trao hết cho Vũ.


Lần đầu tiên của Vân trọn vẹn, ôm nhau chìm vào giấc ngủ…


Chiếc xe lăn bánh hướng lên phía Tây Bắc, Vũ và Vân tranh thủ kỳ nghỉ này sẽ đi đến Homestay của nhà Vũ… Do thành tích năm nay xuất sắc nên bố mẹ quyết định tặng cho cậu một chiếc BMW 760li mới tinh. Dù chưa có bằng (do lười thi) nhưng tay lái của Vũ đã rất cứng vì được lái xe từ năm lớp 9.


Sau 6 tiếng chiếc xe đã rời khỏi thành phố bon chen náo nhiệt để đến với một vùng núi yên tĩnh trong lành, chào đón họ là những khe suối mát lành. Những ruộng bậc thang hùng vĩ…


Nhìn ra ngoài cửa xe Vân nói:


– Cảnh ở đây đẹp quá anh ha, em ước gì chúng ta sẽ sống ở đây.

– anh cũng từng nghĩ như thế. Ở đây đẹp thật!

– Sau này em với anh sẽ sống ở đây nhé, em sẽ trồng rau nuôi gà. anh đào ao nuôi cá, chăn trâu. Con cái chúng ta sẽ lớn lên ở đây heheeeee.


Vũ cười phá lên:


– Nông dân chuyên cần quá.


Dừng xe lại. Bên cạnh là những đám mạ non chuẩn bị được cấy. Vân hỏi?:


– Phong cảnh hữu tình thật đấy chồng ạ, mà mấy cái này đám xanh xanh để làm gì vậy anh?

– Người ra gieo để sắp đến mùa vụ sẽ làm ruộng đấy!

– Làm ruộng có khó không anh.

– Em chưa thấy người ta cấy lúa bao giờ hay sao?

– Em chưa hihi – .


Nhéo đôi má phúng phính trắng mịn của cô. Vũ chê:


– Vậy mà cũng đòi làm nông dân haha, đúng là các cụ nói không sai. Ở với em có mà ăn thóc giống.


Cả hai chơi ở đó rồi xuống suối chơi và rửa mặt, lát sau Vũ và Vân chuẩn bị đi tiếp, lúc này đã là chiều.


Thêm khoảng chừng 2 cây số nữa, chiếc xe dừng lại ở Homestay giữa ngọn đồi xung quanh là những cảnh thiên nhiên đẹp mê lòng người. Do là homestay của gia đình Vũ nên mọi thứ đều được chuẩn bị trước, cả hai ăn uống xong xuôi rồi dọn hành lý vào phòng, Vũ và Vân cùng đi tắm.


Vào phòng tắm Vũ nói:


– anh muốn làm tình với em lắm rồi!

– Từ từ đã nào chồng của em ơi, gấp gáp gì chứ.


Vũ vừa lột đồ của mình ra và xả nước vào bồn tắm, bế Vân vào bồn Vũ cởi nốt chiếc áo ngực và quần lót ren gợi cảm của Vân. Vừa hôn cậu vừa xoa khắp người của cô khiến bao nhiêu mệt mỏi đi đường xa của Vân như tan biến, Vũ đỡ lấy Vân ngồi lên thành của chiếc bồn tắm, hôn dần xuống cổ Vân, ngậm lấy đầu vú mà mút, Vân rất nhạy cảm khi Vũ khiêu khích. Cô uốn éo người mà rên rỉ:


– Ưmmmm. Ư… anhh ahhh… em sướng quá.

– Thích không?

– Dạaaaa…


Vũ tiếp tục mân mê bầu ngực, bú nút hết bên này đến bên kia, sau đó đưa lưỡi dần xuống bụng liếm vào cái lỗ rốn của cô. Vũ liếm một đường dài từ mu xuống đến hai mép âm đạo rồi lại liếm vòng ra xung quanh rồi ngậm cả vào miệng mà mút. Vân quằn quại rên rỉ thống khoái, cảm giác tê dại lan vào từng thớ thịt làm cô sung sướng.


Liếm mút một hồi Vũ lại trườn lên hôn môi Vân, một tay mân mê núm vú, một tay đưa xuống âm đạo Vân mà móc vào, mỗi lần như vậy Vân lại rướn người lên vì khoái cảm dâng trào. Hết cơn cực khoái này đến cực khoái khác, Vân mềm nhũn người ôm lấy Vũ mà thở dốc.


Bế Vân dậy, nâng mông cô lên tìm đúng vị trí rồi hạ xuống. Cảm giác được lấp đầy khiến Vân chết mê, âm đạo múp míp ôm lấy dương vật không một kẽ hở nào, từng thớ thịt co bóp khiến Vũ cũng sướng điên đảo, hai bộ phận sinh dục dính vào nhau, tay Vân vòng qua ôm lấy cổ của Vũ, hai tay Vũ đỡ lấy mông cô. Vũ khẽ nhích mông khiến dương vật trượt lên trượt xuống ma sát trong âm đạo của Vân, nước của nàng chảy ra cùng với việc Vũ vẫn đang đưa đẩy tạo nên âm thanh nhóp nhép. Vân sung sướng, móng tay bấu chặt vào lưng Vũ, cô sướng bao nhiêu thì anh cũng sướng bấy nhiêu. Âm đạo cô co bóp liên tục và nhiễu nước ra.


– aaa… aa. Đã quá Vũ ơi.

– anh cũng vậy… Ɩồŋ em khít quáaa… tuyệt vời lắm vợ ơi…

– Ưmmmm. Thic hhhhh quáaaaa… Nhưng em mỏi quá.


Nghe Vân kêu mỏi Vũ liền dừng lại, ra lau người và bế cô đến bên giường, đặt Vân nằm xuống, Vũ túm hai chân cô lên bằng với vai mình. Để lộ con sò hồng hào của cô, Vũ đút dương vật vào từ từ rồi thúc vào người Vân mạnh dần, từng cú đẩy mạnh đưa Vân lên đỉnh của khoái lạc, nước chảy ướt cả mảng nệm và bên đùi của cả hai. Mỗi lần dập tạo ra tiếng kêu bẹp bẹp, Vũ cảm nhận như hàng ngàn sợi tơ thịt mềm mại mỗi lần cậu rút ra, thấy khuôn mặt sung sướng của cô Vũ lại muốn đâm mạnh hơn.


– anhhhhh ơii iiiii… em lại sắp ra nữa rồi… ahhhhh…

– anh cũngg sắppppp raaaa…

– Bắnn đi anhhh… Bắnnn nn ngập Ɩồŋ em điii iii… aaaa… em sắppppp aaaa…

– anhhh raaaaa… aaaaa…


Nói rồi Vũ gồng người ấn chặt vào mông Vân. Đâm lút cán vào người cô, một luồng tinh trùng bắn thẳng vào tử cung không sót một giọt nào. Vẫn cũng co bóp dữ dội tuôn ra một dòng nước nóng bỏng.


Nghỉ một lát, cả hai hồi sức lại và làm tình đến tối, Vũ thích cảm giác để dương vật bên trong Vân rồi cả hai đi ngủ.



Phần 3


Đi bộ cả chặng đường dài giữa con đường mòn vào bìa rừng, hiện ra trước mắt là những đàn gia súc người dân chăn thả đang ở phía xa, bên này là những mảng đồi tam giác mạch đang nở hoa. Đi sâu vào trong hơn là những cây hoa lan mọc bám trên những bóng cây cao đang nở hoa rực rỡ sắc màu. Họ bắt đầu leo lên đỉnh núi để cắm trại.

Băng qua bìa rừng và đã leo được lên đỉnh, phóng tầm mắt nhìn thấy toàn khung cảnh bản làng dưới thung lũng và những bản làng khác xung quanh.


Tất cả đều ẩn hiện trong vùng sương khói mờ ảo, những cuộn mây bông dày đặc, vần vũ sà xuống như muốn khỏa lấp toàn bộ miền đất này khỏi những tia nắng yếu ớt.


– Oaaaaa. Đẹp quá. – Vân thốt lên trước cảnh tượng đẹp đến nao lòng như này, bất giác cô nắm chặt tay Vũ hy vọng những phút giây này sẽ không bao giờ đánh mất.


Đi hết cả nửa ngày, lúc này đã là giờ trưa, Vũ lấy ra bánh mì, xúc xích và thịt để 2 người ăn trưa sau đó nghỉ ngơi…


Đi khắp nơi trên đỉnh núi, săn bắt hái lượm và chơi đùa thỏa sức, cả hai đã có những kỷ niệm đáng giá cùng với nhau, Vân và Vũ như quay lại thời trẻ con.


Đã gần tối, sau khi đã thăm thú chơi bời và chụp ảnh chán chê rồi Vũ cùng Vân đi kiếm củi để tối đốt. Sau đó Vũ nói:


– Bây giờ còn sớm, anh mới khám phá ra nơi này. Đi theo anh.


Nói rồi Vũ bảo với Vân mang một bộ đồ theo. Mất khoảng 5 phút để tới địa điểm, nơi này là một con suối nhỏ nước rất trong, xung quanh thoáng đãng không bị che phủ bởi cây cối. Nói rồi Vũ kéo Vân lên một tảng đá to nhẵn nhụi nói:


– Giờ chúng ta sẽ tắm ở đây nhé chịu không.


Vân cười đáp:


– Em không biết rằng cũng có những nơi tiên cảnh như thế này ở ngoài đời đấy.


Vũ cởi hết quần áo trên người, tiện tay cởi cho Vân mớ quần áo đã bẩn vì cả ngày chơi trên núi, xong Vũ ôm Vân xuống đoạn nước sâu làm Vân la oai oái. Lần đầu tiên cô được tắm kiểu này, giống như hòa mình vào thiên nhiên.


Trước mặt Vân dáng người của Vũ hiện rõ trong làn nước, cao to vạm vỡ, khuôn mặt điển trai của người cô yêu từ bé. Đang nhìn Vũ si mê thì Vân giật mình khi anh dùng tay móc vào nơi nhạy cảm của cô.


– Để anh giúp em vệ sinh. Tắm mà không kỳ cọ à.

– Em tự làm, ai mượn anh hả hả.

– anh thấy em làm không sạch đâu, để anh giúp cho.


Nói xong Vũ úp cả bàn tay vào mu của Vân mà bóp, một tay đưa lên vú của cô xoa nắn. Cầm lấy tay Vân đưa vào dương vật mình, Vũ bảo Vân hãy giúp anh làm sạch.


Tắm rửa được 15 phút thì họ quay lại tảng đã lúc nãy, mái tóc ướt át dính trên da thịt và trước ngực, Vũ nhìn cô say mê, anh nằm nghiêng kéo người Vân lại và hôn lên đôi môi của cô, cắn nuốt đôi môi khiến nó càng đỏ mọng. Lưu luyến rời môi cô mà cúi xuống vục đầu vào giữa hai chân liếm khiến Vân run rẩy, anh liếm xung quanh hai mép rồi liếm dọc âm đạo cô một đường, Vũ dùng lưỡi đẩy hai mép ra rồi mút hột le của cô làm cô giật giật người cong mông lại đón nhận. Nước ở khe chảy ra làm Vũ ngậm cả vào mà liếm hết. anh hỏi:


– Thoải mái không em?

– Em sướng lắm.

– Ừ. Muộn rồi mình về lều thôi. Lên đây anh ôm em về.

– Dạaa.


Vân chưa hiểu ý Vũ, cứ tưởng anh chỉ bế cô về như bình thường nhưng không, Vũ đẩy dương vật của mình vào âm đạo Vân khiến cô căng người rên mạnh. Vũ bế cô để cô ôm vào cổ, hai tay đỡ lấy mông của cô. Tư thế này vừa có thể đi mà Vũ vừa có thể để dương vật mình bên trong cô, âm hộ Vân trượt trượt theo mỗi bước chân của Vũ, tận hưởng khoái cảm mà âm đạo Vân mang lại, thỉnh thoảng lại ấn mông Vân xuống làm cu của Vũ chui sâu vào trong khiến cô rên rỉ, nước đã chảy ướt cả phần dưới của Vũ.


Về đến khu dựng lều, Vũ đặt Vân nằm xuống, không hề rút dương vật ra. Vũ lấy rượu thịt trái cây đã soạn sẵn từ chiều, cắn một miếng và dùng lưỡi đầy sang miệng Vân, không quên liếm quang miệng cô và nói:


– Miệng dưới ăn no miệng trên cũng phải ăn chứ đúng không nè.

– anh cứ trêu em thôi – .

– Há miệng ra anh đút nào.


Cứ thế hai người ăn từ thịt, sau đó đến rượu. Vân không muốn uống nhưng Vũ vẫn cứ mớm sang miệng làm cô uống đến đỏ mặt.


Sau đó Vũ lật người cô nằm xuống, nằm úp lên người cô bắt đầu động thân dưới, thụt ra thụt vào dương vật làm cô rên rỉ mỗi lúc một to hơn. Âm đạo cô thắt chặt lấy của Vũ khiến anh tê tái, Vũ bắt đầu dùng sức và đóng nhanh hơn…


Bạch bạch bạch bạch.


Vân căng người hứng chịu từng cú dập, cô căng người chịu đựng, âm đạo cô co bóp dương vật của Vũ chặt hơn.


– Ư ư… Hhhh. Sướnggg gg… g quáaaa. anhh… h ơi i… anh địŧtt đã quáaa â… aaaa…

– Lồn em bót quá. anh sướngggg… nứng lắm Vân ơiii. Ii…

– Nứng… gggg thìiii… ii đâmm… mm em mạnh hơn đi aa… aaaaahh…


Vũ dập mạnh hơn khiến Vân không thể thở nổi, miệng chảy dãi nhễu nhão, đến khi Vân cảm tưởng như không thể thở được nữa thì Vũ đóng thật mạnh vào người cô rồi bất ngờ rút ra lật người cô lại, Vũ phóng những dòng tinh nóng bỏng lên bụng, lên vú và bắn cả lên cằm của Vân. Sau đó cả 2 nằm thở hổn hển vì sướng và mệt. Bản năng của người phụ nữ, Vân ôm lấy Vũ và cùng nhau chìm vào giấc ngủ.


Lần đầu của Vân khi làm tình giữa núi rừng thiên nhiên, giữa khách sạn nghìn sao đúng nghĩa!



Phần 4


Sau kỳ nghỉ ngắn ngày vừa rồi, Vũ và Vân quay lại với trở lại với thành phố hoa lệ, nơi khói bụi và bon chen hối hả, thời gian cứ trôi đi.

Đôi trẻ vẫn vậy, hàng ngày đi học rồi cùng nhau về nhà, cuộc sống cứ trôi êm đềm.


Hôm nay là sinh nhật của Vân. Cả hai lang thang trên mấy gian hàng của siêu thị, trên giỏ đã chất đầy đồ… Vẫn còn sớm chán, cô cậu đi loanh quanh thêm một lúc nữa.


Bỗng từ phía dưới chân Vân từ đâu lăn đến một cục bông nhỏ xíu, mềm mềm thơm thơm, cục bông nhỏ ngước đôi mắt ngây thơ nhìn cô, mít ướt nói:


– Cô chú ơi. Hic hic…


Vân ngơ ngác nhìn bé con đang bám chân mình, cô cười đưa cho cô bé một cây kẹo và hỏi:


– Bạn nhỏ, ba mẹ con đâu?


Ánh mắt long lanh ướt át, giọng nói sụt sịt:


– Con bị lạc rồi…


Vũ cùng Vân ngơ người ra. aizzz đưa trẻ con vào nơi đông đúc như này mà không trông chừng kỹ lưỡng, nhỡ bị bắt cóc thì làm sao, nhất là với một tiểu khả ái như thế mà lạc mất thì thật là đau lòng.


Dịu dàng xoa đầu cô bé, Ngồi xuống mỉm cười hỏi:


– Cô bé, con tên là gì, mấy tuổi rồi?

– Con tên là Trần Hà Phương, con 3 tuổi!

– Cái tên thật là đẹp nha.

– Cô gọi con là Mỡ đi, mọi người đều gọi con như vậy.

– Được rồi Mỡ, cô chú dắt con đi tìm ba mẹ nha…


Cô bé vui vẻ.


– Dạ…


Tiếng dạ nhẹ nhàng làm trái tim Vân như tan chảy thành nước, nhướng mắt nhìn Vũ cười cười. Vũ cũng biết Vân thích em bé này rồi.


Một tay bé nắm lấy tay Vân, một tay nắm tay Vũ, vậy là cô cậu đi tìm ba mẹ cho Mỡ.


Đi qua khu vui chơi, bé con reo lên.


– aaa… cô chú ơi con muốn chơi công viên.


Giọng nói nhí nhảnh vui tai làm Vân cùng Vũ rất thích. Vũ nói:


– Được rồi đi thôi, cô chú đưa con đi.


Ba người dắt tay nhau đi về phía công viên trước mặt, cảnh tượng hạnh phúc này thật khiến người ta hiểu lầm đây là một gia đình nhỏ. Bố mẹ có nhan sắc đỉnh cao như vậy cô bé cũng có khuôn mặt thật xinh xắn dễ thương.


– Mỡ, con muốn chơi trò gì nào…


Cô bé nhìn quanh rồi mắt sáng lên chỉ về phía trước.


– Gắp thú, gắp thú!


Vũ bế cô bé lên hào hứng:


– Nào chúng ta chơi gắp thú. Nói cho con biết chú là thiên tài trò này đó nha.


Rất nhanh chóng Vũ đã mua được một rổ xu, đặt Mỡ xuống đất cậu nhanh nhảu chơi trước. Một lần, hai lần… N lần vẫn chưa được con nào cả. Vân lắc đầu, đẩy cậu ra cô nói:


– Thôi tránh tránh ra để em gắp cho.


Vân quả thật chán ngán với “thiên tài” này. Vũ tẽn tò đứng ôm Mỡ ở một góc đứng xem.


– Thực sự là gắp rất khó đấy, phải căn chuẩn vị trí con thú bla bla…


Tinggg. Một chú gấu bông nhỏ xinh rơi xuống. Cô bé tít mắt reo lên…


– aa cô xinh đẹp giỏi quá đii!


Vân chỉ cười sau đó liên tục gắp hết con này đến con khác… 10 phút sau bé con đang ngồi chơi dưới đất, xung quanh cô bé chất đầy thú bông.


– Thế nào hả thiên tài gắp thú?

– Thôi đi đừng cà khịa anh nữa.


Vân cười tươi đứng cạnh Vũ nhìn em bé đang vui vẻ chơi đồ chơi.


Quản lý nghe nói có một gia đình đã gắp hết thú bông của anh ta, vội vã chạy xuống xem. Vừa nhìn thấy cảnh tượng một nhà ba người hạnh phúc như vậy khiến anh ta cũng vui vẻ theo, nhan sắc như vậy nhìn một cái thật khiến người khác nhớ cả đời.


– Gia đình hoàn hảo thật, chúc mừng anh trai nhé, anh đẹp trai như vậy bảo sao bé gái này mới ít tuổi đã xinh xắn như vậy!


Vũ nhìn Vân, cười rồi nói:


– Vợ tôi cũng rất xinh đẹp mà.

– Nói tóm lại cả hai đều rất đẹp, sau này sinh thêm mấy đứa nữa nhất định đều là cực phẩm…


Vân ngượng nghịu, cô nhìn thì cũng thấy giống gia đình lắm.


– Có thể cho tôi chụp 1 tấm hình không?


Cả 2 phân vân chưa biết sao thì Mỡ lắc lắc tay Vân:


– Cô chú chụp hình với con đi. Hihi…

– Được rồi, chụp bao nhiêu cũng được hết.


Vũ và Vân cũng không nghĩ là tấm ảnh đó lại được dùng làm poster quảng cáo của công viên. Chụp xong nhìn Mỡ ngồi với đống đồ chơi cô cảm thấy thật hạnh phúc.


Đi khắp nơi chán chê, người lớn đã mệt nhưng đứa trẻ hình như vẫn rất vui.


Lúc này mẹ của Mỡ đang đi tìm con ở phía xa đi tới, vừa nhìn thấy mẹ cô bé đã hét to:


– Mẹeeeee Thảooooo ơiiiii!!


Mẹ cô bé chạy nhanh lại phía con gái, không quan tâm mọi thứ chỉ kéo con gái ôm vào lòng.


– Mỡ. Con chạy đi đâu thế, làm mẹ sợ hết hồn. Lần sau đừng đi lung tung nữa nhé.

– Dạ…


Ngước nhìn Vân và Vũ cô bé nói với mẹ:


– Mẹ, cô chú này giúp con đi tìm mẹ đó.

– Cảm ơn hai em trông chừng con giúp chị nhé!

– À không có gì đâu ạ.


Nói chuyện và một lúc, cảm ơn cô cậu sau đó tạm biệt rồi mẹ cô bé dắt Mỡ về nhà, vừa đi Mỡ vừa quay lại hét to:


– Baiibai mamii xinh đẹp. Baibai papa.


Vũ và Vân nhìn nhau cười, sau đó họ trở về nhà và tổ chức một buổi sinh nhật cho Vân, thật hạnh phúc biết mấy. Vân cũng mong muốn có 1 đứa con lắm rồi.



Phần 5


Đứng từ trên sân thượng nhìn xuống đường phố hơi vắng của Hà Nội buổi chiều, thời tiết se se lạnh, cảm giác thu đông đã chớm tới rồi. Cái không khí này khiến Vân thoải mái, hít một hơi thật sâu để cảm nhận không khí đặc trưng hiếm có này.

Bước xuống nhà, thấy Vũ lười nhác nằm trên giường. Vân nói:


– Hay là mình đi đâu chơi đi anh, lâu rồi bọn mình chẳng ra ngoài chơi.

– Bây giờ em muốn đi đâu?

– Đi xem phim rồi dạo phố một lát nhé.

– Ừ vậy đi xem phim.


Nói rồi Vũ lái xe đưa Vân đến rạp phim, hôm nay toàn phim kinh dị chứ chẳng có bộ phim tình cảm nào cả. Vân chọn bừa một bộ.


Vào trong phòng, do Vũ mua vé có số ghế khá xa và hôm nay ít người nên cả hai có không gian riêng thoải mái, ngồi xuống xem phim. Vũ đã mò tay sang bờ vai của cô mà xoa rồi cho tay vào áo nắn bóp bộ ngực.


– Cái tay, bắt đầu thiếu đứng đắn rồi đấy nhé!

– Cho anh sờ một chút thôi. Nhaaa…


Vân mặc kệ Vũ mà tiếp tục xem phim, mấy cảnh phim này quá bình thường với cậu nhưng Vân cảm thấy sợ hãi mà nép vào lòng Vũ.


Vừa nép vào lòng người yêu, cô vừa tiếp tục xem mặc cho Vũ đang tháo khuy áo lót của cô. Xoa nắn một lúc, Vũ móc dương vật đang cương cứng của mình ra mà cầm tay Vân đặt vào rồi nói:


– Em giúp anh nhé, khó chịu quá…


Lườm Vũ một cái Vân cầm dương vật xóc lên xuống, Vũ vừa bóp vú cô tay kia vừa xoa âm hộ khiến Vân rên lên, Vân bảo Vũ:


– Để về nhà đi anh. Làm thế này em nứng lắm với cả nhỡ ai thấy thì sao.


Vũ buông Vân ra, cả hai thôi kích thích nhau nữa, xem xong bộ phim rồi về nhà.


– Thôi nào, buông ra để em nấu cơm. Để lát nữa làm gì thì làm!


Vũ buông Vân ra cho nàng nấu cơm, dù là tiểu thư lá ngọc cành vàng được cả mẹ cô lẫn mẹ Vũ nuông chiều nhưng Vân nấu ăn khá ngon. Vũ nói:


– Ăn xong chúng ta làm tình nhé, anh thèm em quá.


Không trả lời. Vân vui vẻ gật đầu, ăn cơm xong Vân đi tắm và thay bộ đồ ngủ lưới màu hồng, cột tóc Na Tra nên nhìn Vân khá trẻ… con và cute.


Giống mọi lần Vũ đều mở phim sex cho cô xem và dạy cô các tư thế mới lạ.


Vừa xem phim, Vũ vừa ôm Vân, làn da mềm mại mát lạnh làm anh thấy thích vô cùng, khi xoa đến bầu vú thì nó càng săn cứng hơn. Do nó to hơn của những em gái mưa Vũ chăn nên xoa nắn đã vô cùng. Lát sau đã không thể chịu được nữa, đỡ Vân nằm xuống Vũ bóp lấy cặp vú và hôn lên đôi môi đỏ mọng của Vân, cô cũng vòng tay ôm lấy Vũ…


Vừa hôn vừa cảm nhận hơi thở của nhau, biết cô đã hứng tình lắm rồi, âm đạo bị kích thích khiến mu căng phồng lên làm Vũ thấy rất đã. Khẽ cởi khóa mà kéo chiếc quần của cô ra, Vân cong mông lên cho Vũ tụt quần mình ra, chiếc quần lót ren tím hiện lên trước mắt Vũ, lột hết ra Vũ ngạc nhiên:


– Em cạo sạch rồi à?

– Vâng, nãy tắm em cạo hết rồi.

– Có thế chứ, đúng là vợ anh. Nhìn mum mũm như này anh muốn cắn nuốt luôn rồi đấy!

– Hứ… đau em, nhìn xinh thế này thì chỉ được nâng niu thôi biết chưa…


Mùi thơm tho của nước nhờn và âm đạo Vân làm Vũ quyến luyến, liếm 2 mép âm đạo và gẩy vào hột le thì nàng dang rộng chân ra và nói:


– Đãã aaa… anh ơi. Vạch ra liếm đúng vào cái hột đi anh, em thích được liếm vào hột le lắm…

– Được rồi, dạo này có vẻ hột le to ra đấy nhỉ…

– Em… m vẫn thấy bình thường mà?


Vũ cười, chầm chậm đảo lưỡi vào hột le hồng hồng đang nhô ra. Nước nhờn và nước miếng quyện lại chảy ra nhễu nhão dọc theo mép âm hộ trơn tru hồng hào…


Vân cong người lên rên rỉ:


– anh chọc lưỡi vào trong lỗ đi, em thích như thế. Ưmm… mm…

– Như này hả?

– Vânggg… ưm… aaa…


Mút mát chán chê Vũ đưa lưỡi sang hai bên bẹn liếm láp rồi tiếp tục xuống cái đùi mỡ màng của người yêu…


– Thôi anh, em buồn. Định liếm khắp người em à? Thôi nằm xuống đi, em cưỡi ngựa…

– Hôm nay lại mạnh bạo quá nhờ, muốn làm cao bồi ngay kiểu đầu tiên à.

– Vâng, hôm nay em nứngg lắm. Không nói nhiều nữa nằm xuống đi!


Vân ra lệnh, ngồi trên bụng của Vũ tay cô cầm dương vật cứng ngắc, vẩy vẩy bẻ qua bẻ lại trêu chọc rồi banh chân ra mà ngồi lên…


Nước nhờn khá nhiều nên dương vật đi vào khá dễ dàng. Khép chân lại cho chặt Vân bắt đầu nhún nhanh dần, hai bầu vú đung đưa nảy lên nảy xuống, Vũ đưa tay ra mà bóp nắn rồi bảo:


– Cần nhịp nhàng chứ không cần mạnh đâu vợ, mệt đấy…


Vân mỉm cười tiếp tục nhún, dương vật chui vào gần hết chiều dài. Nước nhờn đục bắt đầu chảy ra ướt cả bộ phận sinh dục của cả hai. Vân bấu chặt ngực Vũ nói:


– Em thích quáaa… ahhh, tê hết lỗ Ɩồŋ em rồi. Sướngg ggggg… a…


Vũ co chân lại đầy hông lên cho dương vật vào sâu hết cỡ với từng nhịp nhún của Vân rồi hỏi:


– Kiểu này sướng hơn những kiểu khác không?

– Sướng… gggg… Nhưng không bằng doggy, doggy kiểu cuối anh nhé…

– Được rồi, mệt thì bảo anh…


Nhún dập 1 hồi có vẻ Vân đã thấm mệt, Vũ nhìn ra cửa sổ và có ý nghĩ rất hay ho, bế Vân xuống giường đi ra phía cửa sổ. Đây là tầng 3, đối diện có khá nhiều nhà và bên dưới vẫn có người qua lại. Xoay người Vân về hướng cửa sổ và bắt đầu dập từ phía sau, Vũ từ từ kéo rèm che ra. Ánh sáng của căn phòng khiến hai thân hình trần truồng trở nên nổi bật giữa trời đêm. Vân cứ thế chổng mông ra sau cho Vũ dập tới tấp. Cô rên lên từng tiếng…


Vân biết anh kéo màn ra nhưng không có phản ứng gì mà còn cảm thấy kích thích, Vũ được đà dập mạnh liên tục khiến Vân tê tái. Họ không để ý rằng bên kia đang có 1 đôi bạn trẻ ngồi hóng mát, và họ nhìn thấy thật. Vũ phát hiện vội kéo rèm cửa lại.


Quay lại giường, thay vì xấu hổ và lo lắng thì Vân rất vui và phấn khích ôm lấy Vũ hôn liên tục, Vũ đè Vân xuống giường theo tư thế truyền thống và nhấp. Được một lúc sắp không chịu nổi Vũ nói:


– anh ra vào trong miệng em nhé?


Hiểu ý, Vân ngồi dậy ngậm lấy dương vật căng cứng của Vũ. Từng dòng tinh dịch bắn xối xả vào miệng cô, nhiều đến nỗi chảy ra ngoài, nuốt hết… Vân liếm môi và ngậm dương vật Vũ liếm mút sạch sẽ…



Phần 6


Mọi thứ đều rất ủng hộ tình yêu của cả hai người, họ bên nhau trước giờ chưa từng một lần nào to tiếng hay giận dỗi nhau, những tưởng cuộc sống đã viên mãn với cả hai.

Họ yêu nhau và hòa hợp trong mọi chuyện. Vân luôn nghĩ đến việc họ sẽ ra trường sau đó kết hôn và có một gia đình đầy ắp tiếng trẻ thơ.


Vũ thì không nghĩ như thế, dạo gần đây Vũ ham vui chơi hơn trước rất nhiều, phần vì có những người bạn mới, phần vì bản tính có đôi chút ngông nghênh và thích bay nhảy, không đơn thuần còn là người mà Vân hết lòng tin tưởng.


Nam nhân nửa trên là khí chất, nửa dưới là bản chất. Nữ nhân nửa trên là ôn nhu, nửa dưới là cạm bẫy. Cuối cùng bản chất hay khí chất cũng bị cạm bẫy trầm luân bao phủ và nhấn chìm, Vũ cũng như vậy.


Những khi gần gũi nhau, Vũ không còn nhiệt huyết như trước nữa, Vân có gặng hỏi thì đáp lại chỉ là những câu trả lời qua loa của Vũ.


Rồi dạo gần đây Vân càng thấy Vũ bất thường, thờ ơ với cô hơn và thường hay viện cớ bận mà bỏ mặc cô, hơn nữa cậu gầy đi khá nhiều. Lén kiểm tra thì Vân phát hiện Vũ đã sử dụng ma tuý, xem điện thoại thì cô thật bất ngờ và đau lòng, những tin nhắn của Vũ với một người nào đó như cắt vào tim cô:


– anh đang làm gì thế?

– anh đang ngủ!

– Cho em ngủ với…

– Đến đây đi…

– Người yêu anh thì sao?

– anh chưa sợ thì em sợ gì? Chơi đồ vào chưa xả được bí bách quá.

– Em đây rồi, em muốn anh tắm cho em, bú Ɩồŋ em… Nghĩ đến anh em đã chảy rất nhiều nước…

– Vậy khách sạn cũ nhé!

– Dạ.


Vân đau lòng rất nhiều, họ dần trở nên mâu thuẫn và cãi nhau thường xuyên hơn, tình yêu của hai người cũng đã sứt mẻ, dù Vân đau khổ và và thất vọng nhưng vì yêu Vũ nên cô chấp nhận tha thứ, Vũ cũng hứa sẽ dừng các cuộc chơi lại.


Đâu lại vào đấy, chẳng được bao lâu Vân phát hiện ra Vũ vẫn giấu cô quan hệ với những người đàn bà khác và vẫn chơi chất cấm, cô đã thất vọng tuyệt đối, không tin được rằng người yêu của cô đã sa đọa như vậy. Tối hôm ấy bầu không khí căng thẳng, Vân khuyên can Vũ nhưng không được, không còn khóc được nữa Vân nói:


– Được rồi, từ nay chúng ta giải thoát cho nhau nhé!

– Em biết mình đang nói gì không?

– Hức… anh chẳng bao giờ nghe lời em nói, còn em. Lúc nào em cũng chỉ muốn chúng ta tốt hơn, nhưng anh thì anh sao? anh lại muốn đạp đổ nó, em mệt mỏi lắm rồi…


Vũ im lặng, Vân nói tiếp:


– Hứa hẹn quá nhiều rồi, dừng lại thôi. Chúng ta không có kết quả đâu…


Vũ không trả lời, cậu rơi vào trầm tư. Vân đã dọn đồ và rời đi… 1 tuần sau đó Vũ không gặp được Vân, sang nhà tìm cũng không có, thực sự Vân đã bốc hơi khỏi cuộc sống của Vũ. Chán nản Vũ lại tìm đến quán rượu, đang uống để quên đi cuộc sống bế tắc này thì lũ bạn gọi điện… Vũ lại quen đường cũ và thác loạn thâu đêm suốt sáng, Vũ đã thực sự sa lầy vào ma tuý.


Vừa đưa cho Vũ ly nước ép. Mẹ Vũ vừa nói:


– Trong trại thì làm gì có được thế này hả?


Cậu cười:


– Có hết chứ mẹ, chỉ cần có tiền thì ma tuý cũng có.

– Cái gì mà ma tuý? Dính vào 1 lần thôi là đủ rồi, bỏ được là may mắn. Đừng dính đến nữa… Mấy tháng trong đó có tự chiêm nghiệm được cái gì không? Về rồi đừng có mà vào đấy nữa nhé!

– Nếu là nghiện, 800 thằng thì cả 800 thằng đều không bỏ được, con làm gì nghiện. Chơi cho biết thôi, con ngày nào cũng hít với đốt cóng mà có nghiện đâu?

– Hồi mày bay lắc ke kẹo đập đá, Vân ở nhà khóc 1 tuần trời. Thằng nào chơi mà chẳng nói chơi thử cho biết? Đến khi nghiện rồi không dứt ra được…


… nếu không phải Vân nó báo công an đưa mày đi trại thì cũng là người khác đưa mày đi, tao lo mày nghiện rồi cả cơ nghiệp không đủ cho mày phá. Vân vẫn chờ mày về đó.


– Mẹ nghĩ con có cần quỳ xuống van xin van nài người đưa con đi tù quay lại yêu nhau không?


Mẹ Vũ không nói gì, ngồi một lát. Lúc sau:


– Thôi đi nghỉ ngơi đi!


Vũ ngồi đó im lặng, nhìn hàng người lướt qua dưới phố. Lại nhìn sang nhà Vân. Rồi suy nghĩ gì đó một lúc lâu.


Tối đó ăn cơm, trên bàn ăn có cả Vân và bố mẹ. Vũ nói:


– Con sẽ vào Sài Gòn sống!


Không đợi bố mẹ nói, Vân đã hỏi:


– anh đi đâu? Tại sao lại là Sài Gòn…


Không đếm xỉa đến cô, Vũ đứng dậy lên phòng khóa cửa. Vũ nằm suy nghĩ cả đêm, sáng sớm đã kéo vali xuống nhà chào bố mẹ:


– Con đi nhé!

– Mày suy nghĩ kỹ chưa? – Bố hỏi…

– Rồi ạ…

– Do bố mẹ chiều mày quá mày thích làm gì thì làm à?

– Nếu bố mẹ cảm thấy thất vọng quá thì con xin lỗi? Ăn bám lâu quá rồi con không muốn ở đây nữa!

– Đm, mày biết mày đang nói gì không?

– Con biết rõ.

– Bà đã thấy con trai bà chưa. Ngông cuồng…

– Con chào bố mẹ.


Bắt taxi rời khỏi nhà, Vũ nhìn trong gương thấy Vân vẫn đứng đó khóc, nhưng những sự việc đã qua khiến Vũ càng thêm chán ghét.


Vân đứng đó mà khóc, tất cả cũng chỉ vì bất đắc dĩ.


Sau khoảng thời gian Vũ vào bỏ nhà Sài Gòn sống, Vân dành rất nhiều thời gian để tìm lại những kỷ niệm của hai đứa, lần đầu tiên nắm tay và hôn nhau, lần đầu họ làm tình. Đi qua từng con phố họ thường qua… lần đầu của nhiều thứ. Vân mong một ngày Vũ trở về với cô.


Vũ nào ngờ được rằng, lần đi này của cậu sẽ thay đổi toàn bộ cuộc sống của bản thân và của Vân mãi mãi.



Phần 7


Ở thành phố rộng lớn này, Vũ tùy tiện làm mọi thứ hàng ngày, ăn uống qua loa, ăn mặc xuề xòa, cuộc sống đơn giản hơn rất nhiều so với trước kia, không còn là một công tử như xưa nữa. Cậu đã trưởng thành hơn và từ bỏ các cuộc chơi để làm lại từ con số 0.

Sau một thời gian sống một mình thì Vũ cũng bắt đầu sống chung với Linh ở một căn hộ nhỏ. Linh, cô người yêu hờ của cậu.


Cuộc tình của Vũ và Linh bắt đầu thật nhanh chóng và kỳ lạ, Linh là đồng nghiệp của Vũ, hôm đó là buổi liên hoan của công ty, tiệc tùng bia rượu đến gần sáng:


– Đêm nay em ngủ nhờ phòng anh nhé, nhà em ở xa quá.


Vũ cùng Linh mơ màng trở về phòng, sau khi có men say trong người cộng với việc đã lâu không có Vân bên cạnh, cậu vồ vập lấy Linh, vốn dĩ Linh đã thích Vũ từ trước nên cô cũng đáp trả Vũ một cách mạnh bạo, cả hai đều cuồng nhiệt và điên loạn.


Sau một đêm khoái cảm, mọi chuyện đến quá nhanh khiến Linh hỏi:


– anh nghĩ mối quan hệ của chúng ta là gì?

– Là quan hệ!

– anh đừng đùa em nữa em nghiêm túc mà. anh có nghĩ chúng ta đang yêu nhau không?

– Tình yêu à, có đấy. Với anh thì tình yêu nó như một loại tiền có thể tiêu được ở bất kỳ mọi nơi, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiêu để đổi lấy những cảm xúc đặc biệt hay tình dục chúng ta đang làm vậy.

– Vậy chúng ta cứ yêu nhau đến khi “hết tiền” thì thôi anh nhé hihi.


Vài tháng sau… cuộc tình ấy tới nhanh chóng một cách kỳ lạ và rồi thời điểm “hết tiền” cũng đến nhanh hơn Linh nghĩ rất nhiều.


Căn phòng tối om, Vũ ngồi trên chiếc ghế sofa, khuôn mặt rơi vào trầm tư, tay kẹp điếu thuốc, miệng nhả khói dài. Trong bóng tối Vũ trở nên cô độc trong làn khói trắng kia. Luôn là như vậy, từ lúc quen Vũ đến nay Linh cũng đã tìm hiểu và biết quá khứ trước kia của Vũ, biết về Vân. Nhiều lúc Linh thực sự không cam tâm, cô đã yêu Vũ rất nhiều nhưng Vũ chỉ coi Linh như người thay thế.


Khẽ bước đến và hỏi:


– Sao anh chưa đi ngủ?

– anh chuẩn bị đi ngủ đây, em về phòng trước đi.

– Liệu vào lúc nào đó em và anh có thể yêu nhau thực sự không?

– Chúng ta đã yêu nhau rồi còn gì!

– anh có thể yêu em không? Em muốn làm người phụ nữ của anh cả đời.

– anh cũng không rõ nữa.

– anh có biết khi nói chuyện yêu đương với người phụ nữ mà anh không nhìn vào mắt họ thì có nghĩa là anh đang nghĩ đến người phụ nữ khác không.

– anh biết chứ.

– Vậy là em hiểu câu trả lời của anh rồi.

– Ừ. Cảm ơn em thời gian qua đã ở bên anh, thực sự anh vui lên rất nhiều đấy.

– anh đừng nói vậy, em thực sự yêu anh mà.


Linh không biết được, Vũ đang giấu cô điều gì đó.


Một tuần sau Linh đã dọn đồ và rời đi, kết thúc mối tình chóng vánh này. Vũ vẫn tiếp tục cuộc sống nhưng đã không còn động lực hay hy vọng gì cả…


2 năm sau khi Vũ bỏ đi, có đôi ba lần Vân vào trong Sài Gòn với hy vọng gặp được Vũ và giải thích mọi thứ. Mỗi lần đi đều mang một niềm tin sẽ gặp và cùng Vũ về nhà.


Nhưng vẫn là sự bặt vô âm tín từ Vũ, cô vẫn không gặp được cậu, suốt nhiều ngày tháng sau đó, ngày nào Vân cũng gọi điện vào số của Vũ nhưng tất cả đều không được. Vũ như đã biến mất khỏi cuộc đời của Vân.


Mọi người đều nói Vân mù quáng, lụy tình, nhưng họ không hiểu được với Vân thì Vũ quan trọng như thế nào… Vẫn căn nhà của Vũ, căn nhà sát bên nhà Vân, căn phòng ấy từng đầy ắp hạnh phúc của cả hai giờ đây lạnh lẽo đến đáng sợ. Vân vẫn hy vọng, hy vọng một ngày Vũ đã thông suốt, hiểu cho cô và quay trở về.


Lao đầu vào công việc, Vân miệt mài tìm tòi khám phá và phát triển sự nghiệp và bản thân để trở nên bận rộn hơn. Mỗi khi đêm xuống, cô lại viết nhật ký:


… ngay lúc này em chỉ muốn có anh bên cạnh, muốn anh ôm em thật chặt và nói rằng tất cả khoảng thời gian qua chỉ là giấc mơ mà thôi, một cơn ác mộng, khi tỉnh lại anh và em lại trở lại những ngày hạnh phúc như trước kia.


Những ngày tháng ấy, từng giây từng phút, là quãng thời gian em hạnh phúc nhất khi có anh trong cuộc đời, em nhớ anh lắm… quãng thời gian qua lúc nào em cũng chỉ muốn nhào vào lòng anh, được ôm anh thật chặt. Cảm giác người mình yêu thương nhất bỏ đi, không liên lạc được, không rõ sống ra sao, bản thân em lại quá bất lực không thể làm gì được, cảm giác của sự nhớ nhung đan xen với dằn vặt như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng lòng…’


Đến đây thì Vân dừng lại không viết được nữa, mắt ướt đẫm. Những dòng chữ vừa viết nhòe đi vì nước mắt. Hàng đêm cô đều khóc rất nhiều.


Hôm nay đã là ngày làm việc cuối cùng của năm, lại sắp tết rồi. Vân trở về nhà, từ khi Vũ đi thì Vân ở phòng của Vũ. Nhà hôm nay khá đông đủ khác hẳn mọi khi. Bước vào nhà ngoài bố mẹ Vũ thì Vân sững sờ rồi bật khóc, chẳng phải đây là hình bóng Vân luôn mong chờ hay sao? Đã gần 3 năm Vũ mới trở về.


Vũ trở về nhà để thông báo với bố mẹ cậu là cậu đã kết hôn với một cô gái. Quá bất ngờ, Vân vừa khóc vừa hỏi Vũ:


– Tại sao anh lại như vậy với em, chẳng lẽ có một chút lỗi lầm mà em xứng đáng bị đối xử như vậy hay sao? anh nói đi?

– Nếu như một chiếc đồng hồ chạy sai, thì mỗi giây nó đều sai. Nhưng nếu chiếc đồng hồ không chạy nữa thì ít nhất 1 ngày nó sẽ có 2 lần chính xác. Chúng ta cũng thế!


Nói rồi Vũ bỏ lên phòng mặc Vân đang đau khổ, không ai biết được Vũ đang nghĩ gì lúc này. Cũng không ai biết Vũ cũng nhớ Vân rất nhiều, Vũ nhìn lại căn phòng từng là phòng của 2 người. Kỷ niệm ùa đến, Vũ không kìm được lòng mà khóc thành tiếng. Có lẽ đây là lần cuối Vũ gặp được Vân, được về ngôi nhà của mình…


Vào những năm thanh xuân của tuổi trẻ, Vân và chàng trai ấy yêu nhau. Họ hợp nhau đến mức tưởng chừng sinh ra để dành cho nhau.


Nhiều năm sau đó họ chia tay, lý do chẳng ai hiểu được. Sau chia tay Vũ chuyển đến thành phố khác sinh sống, Vân vẫn tỏ ra là mình ổn, từ chối tất cả và chờ đợi anh trở về.


Khi Vũ trở về và nói rằng đã kết hôn với một cô gái khác, bầu trời như sập đổ xuống. Vân quá nhỏ bé để chống đỡ!


Vào mùa thu của 1 năm sau, Vân quyết định kết hôn với một người đàn ông khác vì mục đích công việc, cụ thể hơn là một cuộc hôn nhân mang tính chất kết nối hai công ty. Không chờ Vũ nữa vì cô biết anh đã có hạnh phúc mới, cô còn cố chấp để làm gì?


Có những việc mình không muốn nhưng buộc phải làm. Đó là trách nhiệm…


Có những việc muốn làm nhưng không thể. Đó là số phận.


Trước khi đám cưới vài ngày, cô nhờ mẹ của Vũ chuyển đến anh 1 lá thư, trong đó có viết:


‘Khi váy cưới em chạm đất, em trở thành cô dâu của người khác, anh vẫn mãi là tín ngưỡng đẹp nhất trong lòng em.


Khi em làm cô dâu, nắm tay người bước vào lễ đường, bỏ lại sau lưng đoạn tình cảm còn dang dở, là hy vọng đợi mong, là những đau đớn và cả anh.


Sau này anh là anh, em là em, còn em và anh ấy mới là chúng tôi, chúng ta sau này cái gì cũng có chỉ tiếc là không có nhau. anh sẽ mãi là người em yêu nhất và thương nhất, sau tất cả bão giông, em cũng không thể chờ anh nữa. Cảm ơn anh và khoảng thời gian hạnh phúc của chúng ta…’


Đọc xong lá thư Vũ không nói gì, chỉ lặng lẽ mỉm cười. Nhưng vào tối hôm đó trong bệnh viện Vũ nằm 1 mình và bật khóc.


Hóa ra có những nỗi đau nhẹ nhàng mà khiến ta day dứt đến thế.



Phần 8


Thấm thoát, ngày cưới của Vân cũng đã đến, bố mẹ Vân trong bộ vest trang trọng, vẻ mặt gượng gạo và có phần bi ai. Bố mẹ Vũ đến để dự đám cưới của Vân, lòng nặng trĩu. Họ rất buồn khi họ đã xem Vân là cô con dâu nhỏ trong nhà mà nay lại không thể kết hôn cùng con trai họ.

Chiếc rèm trắng kết hoa được kéo ra, Vân đã thay xong bộ váy cô dâu, ngồi bất động một chỗ, chú rể gọi cô mấy lần nhưng dường tư tâm trí cô để ở nơi khác, kiên nhẫn gọi tên Vân thêm lần nữa thì cô mới có phản ứng, nhất thời ánh mắt cô không giấu được sự thống khổ. Vị hôn phu dắt tay cô bước ra.


Những đứa bé mặc váy trắng, tay cầm giỏ cánh hoa hồng tung lên không trung. Vân khoác tay chú rể vào lễ đường. Mắt cô đã giàn giụa từ lúc nào, lòng mâu thuẫn phức tạp.


Ở dưới khách mời hôm nay có cả Mỡ, cô bé cùng mẹ đến dự đám cưới, bất chợt hỏi mẹ:


– Tại sao cô dâu lại khóc vậy mẹ Thảo?

– Có thể vì cô ấy hạnh phúc, cũng có thể là vì cô ấy không thể gả cho người mà cô ấy muốn gả năm 17 tuổi.

– Papa đẹp trai sao không phải chú rể, đây là ai nhìn lạ lắm con không thích đâu.

– Chuyện người lớn sau này con mới hiểu được.


Tâm sự dằng dặc mấy ai hiểu, không rõ là Thảo nhắc đến chính bản thân hay cô dâu nữa.


Ở phía xa sau khi đã nhìn thấy Vân khoác trên mình bộ váy cưới, Vũ khó nhọc rời đi, trên môi nở nụ cười chua xót:


“Từng uống chung với em một ly nước, từng ăn cơm thừa của em, từng thấy em trang điểm lộng lẫy cũng như đã thấy mặt mộc của em lúc mới ngủ dậy… xem như đời này anh đã lấy được em rồi. anh đi cùng em đến đây thôi, đoạn đường sau này em hãy làm những gì mình thích, anh mong rằng cuộc đời sẽ đối xử dịu dàng với em hơn, vậy cuộc đời này anh cũng đủ mãn nguyện rồi.”


Những ngày tháng ở Sài Gòn, Vũ đã sửa đổi được bản thân và mang tâm thế chuộc lỗi quay về bên cạnh cô. Nhưng sau rất nhiều cơn đau, Vũ đi khám và phát hiện mình bị ung thư. Đối với Vũ, lựa chọn rời đi là tốt nhất để Vân quên cậu và bắt đầu cuộc sống mới vì bệnh của Vũ không chữa được.


“anh là tai họa cuộc đời, chết không đáng tiếc. Chỉ sợ liên luỵ đến em”.


Mùa đông năm ấy thuốc uống và hóa trị xạ trị ngày càng nhiều nhưng bệnh của cậu vẫn không khá hơn, cuối đời của Vũ cậu sống trong nỗi nhớ Vân da diết, bên cạnh chỉ có bố mẹ, cậu cảm nhận được thời gian của mình sắp hết. Mỗi lần nhìn mây trôi qua ô cửa sổ, Vũ đều chảy nước mắt vì nhớ cô.


Mùa đông năm ấy Vũ thực sự đã ra đi mãi mãi. Trước lúc chết Vũ muốn gặp lại Vân lần cuối nhưng khi cô đang yên ổn Vũ lại không nỡ để cô biết. Cậu ra đi trong lặng lẽ.


Sau đám cưới không lâu, một lần dọn lại căn phòng của Vũ mà cô từng ở, dọn hết đồ của của mình để chuyển đi, cô phát hiện ra lá thư Vũ giấu ở nơi ngày xưa cả hai thường hay cất những món đồ quan trọng. Cô mở ra xem:


– Đến khi em đọc được lá thư này thì có lẽ anh đã không còn trên đời nữa, mong em đứng vững trên giày cao gót, ngày tháng sau này uống được rượu cũng nhấp được trà. anh mong em thật xinh đẹp, mạnh mẽ và an yên. anh Yêu Em!


Đọc xong lá thư, tai Vân như ù đi, cô xuống nhà cầu xin bố mẹ Vũ nói cho cô biết sự thật.


Nghĩa trang gia tộc ở Nam Định, cố hương của Vũ, Vân bước theo con đường dẫn vào bên trong. Những bước đi nặng nề, cô bặm môi ngăn dòng nước mắt để bước tiếp. Đi đến trước một ngôi mộ Vũ, cô oà lên khóc, tấm ảnh Vũ của cô ở bên trên, vậy là thực sự Vũ đã bỏ lại Vân trên cuộc đời này. Dưới là dòng bia.


– “Bên dưới là đứa con bất hiếu của chúng tôi, nó chẳng ngoan ngoãn và hay làm tổn thương người khác. Nó đến thế giới này trải nghiệm được 1/4 cuộc đời, tốn của chúng tôi rất nhiều tình thương và công sức, không thấy vừa ý với thế giới nữa nên đi rồi.”


Vân quỳ khóc bên mộ Vũ rất lâu, rất rất lâu. Đến khi người nhà đi tìm Vân mới trở về. Lòng cô như đã chết.


Trở về nhà, Vân không muốn làm gì cả. Cô nghĩ gì cũng không ai biết, cô có 1 cuộc nói chuyện với người chồng vừa mới cưới, cô mãi mãi không thể quên được hình bóng của Vũ. Cô xin lỗi anh và mong anh hiểu cho cô. Cô muốn dọn về nhà của mình sống. Cô không muốn lừa dối cảm xúc của bản thân và tình yêu của anh. Cô thực sự chỉ có 1 tình yêu dang dở với Vũ.


– Em đi đi, là do anh cố chấp biết không thể khiến em yêu anh nhưng vẫn muốn cưới em. Không sao cả, dù mãi sau này anh vẫn đợi em.


Người chồng của cô hiểu rõ, không thể ép buộc tình yêu. Đôi khi phải buông tay để từ bỏ một thứ không thể có kết quả.


Không bao lâu sau đó, Vân cũng trải qua bạo bệnh và qua đời, ngày tháng cuối nằm trên giường bệnh cô không cảm giác sợ hãi, cô biết mình sắp đoàn tụ với Vũ ở một thế giới khác. Thế giới bớt đau khổ hơn.


Thứ cô để lại là sự nuối tiếc cho mọi người giống như cách mà Vũ đã từ bỏ mọi thứ mà ra đi.


Không còn ai nữa. 2 ngôi nhà ngày xưa từng chứng kiến đôi trẻ lớn lên, yêu nhau và hạnh phúc nay hoang tàn xơ xác và chẳng còn sức sống. Bố mẹ Vũ sang Paris còn bố mẹ Vân vì quá đau buồn nên cũng chuyển đi nơi khác. Chuyện tình tưởng đẹp như trong phim cuối cùng lại chẳng có hậu. Để lại trong mỗi người từng chứng kiến tình yêu Vân và Vũ một khoảng lặng khi nhắc đến, họ đến cuối đời vẫn chẳng thể bên nhau. Kết thúc cuộc tình đầy trắc trở…


Tình đầu là tình dở dang, em ơi…


Tình đầu như là mưa cuối thu cứ rơi…


Tí tách trong từng nỗi buồn…


Chất chứa một đời…



Phần 9


Thảo đặt trên mộ phần của Vân 1 bó hoa cúc trắng, cái chết của Vân làm cô cảm thấy như mất đi một người thân ruột thịt trong gia đình, đôi mắt Thảo đỏ lên khi nhìn thấy tấm ảnh đứa em gái này đang mỉm cười… hồng nhan bạc phận.

– Mẹ đừng khóc, Vân mami sẽ không vui đâu, mami đang cười mà.


Dọn dẹp và thắp hương xong xuôi, Thảo dắt con gái về nhà. Mỗi năm đến ngày giỗ của Vân cô đều đến thắp hương và dọn mộ lại, từ ngày quen nhau khi Vân giúp Mỡ tìm lại mẹ thì cả hai trở nên thân thiết giống chị em vậy, giống như chị em trong nhà. Mọi chuyện đều tâm sự.


Những ngày tháng Vũ bỏ đi, Vân buồn nên Thảo luôn bên cạnh quan tâm và an ủi, Thảo từng trải hơn và chín chắn hơn nên thừa hiểu cảm giác của Vân, cô thường hay kể cho chị nghe về cuộc sống của mình, Thảo cũng kể về cuộc sống của mình cho Vân nghe. Vân thường nói:


“Sau này khi Vũ trở lại, bọn em già đi lúc đó sẽ sống ở một vùng quê nhỏ ít người, trước nhà trồng hoa, sau vườn trồng rau. Nuôi một con mèo nhỏ, mỗi ngày đều tản bộ. Không quấy rầy ai cũng không mong ai quấy rầy, mỗi buổi chiều đều ngồi uống trà, ăn chút đồ ăn vặt và cùng Vũ sống đến cuối đời.”


Nhưng cuộc sống chẳng như những gì Vân mong muốn, Vũ đã không quay lại và sau này Vân cũng chẳng còn nữa. Vẫn là Sài Gòn, vẫn là sự đau khổ này, Thảo nhớ đến người em và thầm nghĩ về số phận của bản thân:


“Ít nhất thì hai đứa có lẽ cũng gặp nhau ở thế giới khác, cuộc đời khác bớt đau khổ hơn. Còn chị…”


Rất lâu về trước khi Thảo 18 đôi mươi, cô là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, ham chơi và phóng túng, nhưng trên trường cô lại khá ít bạn, có thể vì cô kén chọn chăng? Nhưng nó không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, với Thảo thì luôn là sự vui vẻ và đầy năng lượng của tuổi trẻ.


Cô là người năng động nên rất hay đi khắp nơi trong thành phố, ăn món ăn ngon, đến những quán nước có view đẹp để thưởng thức và ngắm nhìn đường phố.


Hôm đó là Trung Thu, cô đứng trên tầng của một quán coffee ngắm nhìn xuống đường phố nhộn nhịp thì một giọng nam nhân cất lên:


– Ta đứng trên lầu ngắm phong cảnh…


Ánh mắt xuân thu chạm phải nàng…


Phong cảnh bình thường cũng hóa long lanh…


Quay sang nhìn thì Thảo rất bị ấn tượng bởi chàng trai này, khuôn mặt đẹp trai, cao ráo và có phần trải đời, nhìn khá là quen. Cô cũng rất hứng thú, tiếp chuyện qua lại rất vui vẻ.


Họ đang nói chuyện say sưa thì chủ quán gào lên:


– THẰNG KIaa, MÀY ĐẾN ĐÂY LÀM HaY LÀ TÁN GÁI… KHÔNG LÀM NỮa CÚT KHỎI ĐÂY NGaY.


Hoảng hồn, chàng trai xin vội số điện thoại và hỏi tên cô rồi chạy đi bưng đồ tiếp. Sau khi cho số và tên thì cả 2 quen biết từ đó, họ nhắn tin với nhau thường xuyên.


Hắn tên là Long, trùng hợp là cùng tuổi và học cùng trường với Thảo, nơi hắn làm thêm là ở quán coffee đó, tính cách vui vẻ hài hước có phần ngông nghênh nên rất nhanh họ đã thân với nhau.


Đức Phật nói, người mà chúng ta yêu mến ngay từ ánh nhìn đầu tiên không phải do nhan sắc đẹp hay xấu, mà là do như đã quen biết từ kiếp trước.


Thảo và Long cũng như vậy, do cùng lứa và hợp tính cách nên rất nhanh trở thành 1 đôi bạn thân thiết.


– Bạn học Trần Long, chiều nay tới nhà tôi để làm bài thuyết trình này nhé.

– Không đấy, cậu tự đi mà làm đi…

– Teamwork hay taowork? Cậu làm ca tối thì chiều tới nhà tôi, không nói nhiều.

– Ủa teamwork mà chỉ có mỗi tôi với cậu sao. Không cần thiết phải vậy chứ?

– Cấm cãi, chiều nay 1 giờ. Nếu cần, tôi sẽ miễn cưỡng tới đón cậu.


Thảo cười cười, chủ yếu là muốn biết nhà của Long chứ miễn cưỡng gì.


– À, miễn cưỡng thì không cần. Cứ đưa địa chỉ tôi tự mò đến.


Thảo đưa cho Long mảnh giấy nhỏ, địa chỉ ghi trên đó và 1 lần nữa dặn Long phải tới.


Buổi chiều, lần theo địa chỉ Thảo đưa thì mất nửa tiếng mới đến nơi. Long choáng ngợp với căn nhà này.


– Uầy. Thật nguy nga tráng lệ…


Là một toà biệt thự lớn màu trắng sữa có cửa sổ màu vàng kim, rèm cửa cũng màu trắng nên không gian rất thoáng đãng. Nhưng căn nhà này lớn quá làm sao biết bạn học Phương Thảo ở đâu?


Long cứ luẩn quẩn trước căn nhà mà không dám đi vào trong. Mãi sau mới thấy một người phụ nữ tầm hơn 40 tuổi bước ra.


Không đợi Long nói gì cả người phụ nữ đã mở lời.


– Cháu là Long bạn của Thảo à?


Long lúng túng đáp.


– Vâng ạ, cháu chào cô.

– Cô là quản gia ở đây, cháu lên phòng đi Thảo đang đợi.


Dắt đi vào trong, Long càng lóa mắt. Căn nhà này quá tinh tế và sang trọng.


Cô quản gia dẫn Long tới một căn phòng trên tầng 3, căn phòng màu xanh khác hẳn với những phòng khác. Bảo cậu vào đi Thảo ở trong rồi cô đi xuống nhà.


Phòng thì đây rồi mà Thảo đâu?


Vừa tìm vừa ngó nghiêng căn phòng, không thấy ai nên ngồi xuống giường của Thảo. Lại nhìn lên kệ sách thấy có rất nhiều sách và truyện tranh. Đúng sở thích, cậu đi lại đó và đọc.


Thảo vừa tắm xong, chỉ khoác khăn tắm mỏng, mái tóc vừa gội vẫn còn ướt. Thấy tiếng động thì từ phòng tắm bước ra.


Cậu nhìn cô, cô nhìn cậu, hai đứa nhìn nhau đỏ mặt. Hét toáng lên và Long bị Thảo đạp bay ra khỏi phòng. Cậu lẩm bẩm:


– Mời người ta tới mà vậy đó. Hmm cũng trắng quá chứ.


Gạt hết những hình ảnh đó ra khỏi đầu, cả hai bắt đầu làm bài thuyết trình.


Đến hơn 5 giờ chiều khi đã mệt nhoài. Thảo mới tha cho Long.


– Cậu ở đây chờ tôi một lát.


Vừa đi Thảo vừa nói vọng lại.


Lát sau cô quay lại với 2 ly trà chanh, Long buồn ngủ quá nên đã gục xuống từ bao giờ không biết.


Nhìn từ góc này thì cậu bạn của mình thật đẹp trai đấy chứ, mũi cao, môi đỏ, mi dài, khuôn mặt có nét. Trông kìa, khác gì nữ nhân đâu… Thảo lẩm bẩm.


Có vẻ Thảo cũng thích cậu bạn này rồi. Trái tim cô sao vậy, đây là cảm giác rung động đầu đời hay sao?


Nhìn ngắm cậu đến hơn nửa tiếng sau cô mới gọi Long dậy. Dụi mắt cậu hỏi.


– Tôi ngủ được bao lâu rồi?

– 5 Phút thôi, này uống đi tan hết đá bây giờ.

– Hôm nay tốt lạ quá nhỉ.


Long vừa nói vừa uống, ở lại nói chuyện cùng Thảo một lúc nữa, cũng gần 6 giờ tối rồi.


– Thôi chết muộn rồi tôi phải về đi làm đây. Ông chủ đấm tôi không trượt phát lào mất.

– Ở lại chơi đã nào, tôi thắc mắc sao cậu lại đi làm thêm vậy.

– Tôi thích thế. Thế nhé về đây.


Nói rồi Long đi về, ra khỏi nhà của Thảo, ngoái lại nhìn cậu thầm nghĩ.


– Đúng là không cùng 1 thế giới với mình! Haizzzz.


Đêm nay có lễ hội đèn trời, Thảo đã nài nỉ Long đi cùng mình rất lâu từ trước đó.


Lễ hội tổ chức ngay bên kia sông, băng qua cây cầu là tới rồi, đèn đường sáng trưng, người qua lại tấp nập. Long ít khi đi đến những nơi thế này, hôm nay Thảo năn nỉ ỉ ôi mãi cậu mới đi cùng.


Đến trước từ rất sớm đợi Thảo, bỗng Long bị một chàng trai kéo lại.


– anh bạn, nếu không phiền chúng tôi có thể phỏng vấn anh một chút không?

– Các bạn là phỏng vấn đường phố sao? – Long ngơ ngác…

– Đúng vậy, tôi là Minh Huy, người của chương trình phỏng vấn và ghép đôi đường phố. Bạn tên gì vậy?

– Tôi tên Long.

– Năm nay bạn bao nhiêu tuổi rồi?

– Tôi 20…

– Bạn đi một mình sao?

– Không, tôi đợi bạn nhưng chưa thấy đâu cả.


Minh Huy hỏi tiếp.


– Vậy bạn đã có người yêu à?

– Hmmm không phải người yêu, chỉ là bạn thôi.


anh chàng nhìn Long cười:


– Vậy mẫu người yêu lý tưởng của bạn là như thế nào?


Giãn cơ mặt, suy nghĩ một chút. Long trả lời:


– Tôi không chắc lắm, có thể là xinh xắn cute 1 chút thì rất tốt.

– Vậy được rồi chúng tôi sẽ đáp ứng, tìm đến đây cho bạn một người. Bạn thấy thế nào?


Không đợi Long trả lời họ đã lôi cậu đi. Ơ, chưa kịp tìm Thảo mà.


– Thôi bỏ tôi ra tôi còn phải đợi bạn tôi.

– Đi một lát thôi mà! – Cứ thế Minh Huy kéo Long đi không để cậu vùng vẫy.


Phía bên này một cô gái đang tìm bạn của mình cũng cùng lúc cũng bị kéo đi để quay chương trình ghép đôi.


Cameraman hướng máy quay khắp phía, Long và người dẫn chương trình đã nhìn thấy đồng đội của anh ta và cô gái kia.


– Là bọn họ sao? Nhanh lên tôi còn tìm bạn nữa. – Long nói.

– Đúng thế, mau tới đó thôi.


Long bước đến gần, càng nhìn lại càng thấy bóng lưng này rất quen thuộc.


Cũng đáng yêu đấy chứ.


Vỗ vai đồng đội và bạn nữ, Minh Huy nói:


– Người đến rồi này.


Cô gái quay lại nhìn, ánh mắt chạm vào vóc dáng và khuôn mặt Long… Mắt trợn trừng, miệng há ra là phản ứng của Thảo ngay khi nhìn thấy người ghép cặp với mình.


Cái gì thế này. Chẳng phải bạn của bổn cung hay sao.


Còn về phía Long, không còn từ nào trớ trêu hơn để giải thích cho sự buồn cười này. Hahahaha, phấn khích đấy chứ, hóa ra cả hai đều bị lôi đi ghép cặp. Họ nháy mắt nhau làm như không quen biết.


– Hai bạn tự giới thiệu đi! – Người dẫn chương trình nói.


Nén cười và tỏ ra như không quen biết. Thảo hắng giọng.


– Trần Phương Thảo, 20 tuổi. Xin chào!

– Gọi tôi là Trần Vũ Long, bằng tuổi cậu. Hân hạnh lần đầu gặp.


Cả hai đang như muốn cười phá lên, lần đầu quần què gì chứ. Diễn tuồng với tôi đấy à?


– Gặp được đối phương rồi 2 bạn cảm thấy thế nào?

– Quá tốt, tôi thích kiểu con gái thế này. Xinh xắn cute đấy chứ.

– Cậu ta cũng rất ổn! – Thảo nói.

– Bây giờ chúng ta sẽ làm thử thách nhé? Bên kia có một tiệm hoa, chúng ta sẽ đi trồng hoa bất kỳ và xếp lên giàn. Trong thời gian 30 phút mà xếp kín giàn sẽ nhận được một chuyến du lịch đi Sa Pa 3 ngày 2 đêm để các bạn có thể tìm hiểu nhau hơn, được không? – Người dẫn chương trình nói…


Long có đôi chút phân vân, nhưng sau đó vẫn cùng Thảo được dắt đến một tiệm trồng hoa, ban đầu Thảo nghĩ dễ ợt. Trồng 30 phút thì lo gì.


Nhưng cảnh tượng khiến cô vỡ mộng.


Cái giàn hoa mà người dẫn chương trình nói chính là cái cầu bằng gỗ dài từ trên cầu thang vòng xuống.


Vỡ mộng là thế nhưng cả hai vẫn nhanh chân nhanh tay đi xúc đất, người đặt cây người nén đất, từng chậu từng chậu được đặt lên. Hai người phối hợp ăn ý khiến người làm chương trình hơi ái ngại. Chuyến du lịch khá đắt đỏ đấy, họ sắp trồng xong rồi.


Còn gần ba phút nữa hết giờ, chiếc cầu hoa cũng sắp hoàn thành rồi. Đột nhiên Long dừng lại không làm nữa và… 3… 2… 1 hết giờ, họ vẫn chưa hoàn thành. Chỉ còn một giỏ nữa là xong rồi. Ban tổ chức cũng không biết nên vui hay buồn đây…


Nhìn giàn hoa, Thảo im lặng suốt từ nãy đến giờ. Ánh mắt vô phương và đang nghĩ gì đó. Long cũng hiểu ra ý gì đó.


– Vậy là hai bạn chưa hoàn thành được thử thách của chương trình, nhưng không sao, chúng ta có những trải nghiệm tốt đẹp với nhau mà phải không?


Rời tiệm hoa, bên ngoài hơi lâm râm mưa phùn nhưng không vì thế mà ảnh hưởng đến lễ hội. Chương trình lại tách hai người ra và hỏi.


– Sau tất cả những gì đã trải qua cùng với thử thách vừa rồi thì trên thang điểm 10, bạn chấm anh ta mấy điểm?

– 5 Điểm – Thảo trả lời.

– Bạn chắc chứ? Vì nếu có một người dưới 7 điểm thì chương trình dừng lại ở đây luôn, không tiến xa thêm được nữa.

– Thế thì miễn cưỡng 7 điểm đi!


Thảo luận riêng kết thúc, Long và Thảo quay lưng vào nhau.


– Vì cả hai đều chấm cho đối phương trên 7 điểm nên bây giờ hai bạn ai muốn có một mối quan hệ tiến xa hơn đến chuyện yêu đương thì quay lưng lại nhé?


1…


Thảo quay lại ngay nhịp đầu, thấy cậu vẫn đứng im, tưởng rằng Long không muốn, cô cúi mặt thất vọng.


2… 3…


Thảo ngước lên thì Long cuối cùng cậu cũng quay mặt lại, cô bất giác khép nép cúi mặt xuống mỉm cười. Người dẫn chương trình cũng nở nụ cười trên môi.


– Nếu hai người đã cùng quay lưng lại thì bây giờ là thử thách cuối cùng của chương trình. Nắm tay 30 giây hay ôm 10 giây?

– Nắm tay 30 giây.


Thảo nhìn Long, ý hỏi Long có đồng ý hay không.


Không nói gì, Long kéo Thảo vào lòng ôm lấy. Thảo đỏ mặt, nhịp tim đập nhanh chưa từng thấy, cảm tưởng như các mạch máu tiếp xúc với Long nóng bỏng lên.


Camera vẫn quay và dưới sự cổ vũ của người dẫn chương trình, cũng có rất đông người xem và vỗ tay cho cặp đôi.


Kết thúc chương trình, tạm biệt Minh Huy và ekip. Long cùng Thảo đi dọc bờ sông, gần 12 giờ rồi, họ ngồi nghỉ chân lại nói chuyện.


– Tôi tưởng cậu không đến chứ, làm tôi đợi mãi hóa ra là đi ghép đôi, cậu giỏi quá rồi.

– Ủa tôi đi tìm cậu rồi bị lôi đi ghép đôi mà. Không phải ghép với cậu hay sao? – Long nói.

– Lần sau cấm cậu ghép đôi như này nữa nhé!

– Ừ Ừ sao cũng được… đến giờ rồi kìa.


Loay hoay viết ước nguyện, Thảo nhăn mặt nhăn mày. Cuộc đời cô còn cái thứ gì không đạt được nữa đâu. Gia cảnh ổn, gia đình ấm áp, bản thân cũng khá xuất sắc, còn cái gọi là tình yêu thì… Thảo quay sang nhìn Long cười cười, viết gì đó lên rồi thả.


Những chiếc đèn bay lên cao dần, có những cái bị gió thổi bay đi, có những cái đang bay bị tắt lửa mà rơi xuống mặt hồ, có những cái còn chưa kịp thả đã bị tắt luôn.


Điển hình là đèn của Long.


Long dở khóc dở mếu với cái đèn xẹp lép, bối rối nhìn Thảo, đèn của cô đã bay rất xa rồi. Cô ngồi xuống xem xét, hóa ra chỗ châm lửa của cậu bị làm rởm nên không cháy được bao lâu. Khẽ thở dài chép miệng, cô lắc đầu nhìn cậu:


– Lạy chuối trên cây, chắc cậu viết ước nguyện gì không thể thực hiện nên mới không thả được đèn đấy.

– Không thể thực hiện sao?


Long rơi vào trầm tư. Vậy là họ không cùng thế giới thật sao.


Nhìn vẻ mặt hơi thất vọng của cậu, tự nhiên Thảo thấy mình đùa hơi quá rồi, vội vàng bào chữa:


– Tôi đùa đó. Cậu mua phải đèn rởm thôi, thử lại lần nữa xem sao, để tôi giúp cậu…

– Ừ, thử lại xem thế nào.


Long nghiêm túc nói, cổ họng cậu như có gì nghẹn lại. Thảo cùng Long sửa lại chiếc đèn, không được thì đúng là cậu nên từ bỏ.


Ngòi châm lửa cuối cùng cũng xong, Long bật lửa đốt. Ngọn lửa màu cam lóe lên trong không gian, soi rọi vào hai khuôn mặt tươi cười đang nhìn nhau. Hai người ở hai bên, cùng một lúc thả chiếc đèn từ từ bay lên cao. Long cảm thấy không lúc nào ấm áp bằng bây giờ.


Nhìn cậu đang luôn mắt hướng theo chiếc đèn của hai người vừa thả, Thảo hỏi:


– Vui không?

– Ừm.


Long gật đầu. Ước nguyện đèn trời của cậu là nếu có thể, cậu muốn làm người yêu của Thảo!



Phần 10


Căn tin hôm nay vắng vẻ quá, Thảo vừa ngồi ăn vừa nghĩ đến Long, hôm nay cậu lại nghỉ học rồi.

Bỗng tiếng bàn ghế đổ rầm rầm.


Thảo quay lại nhìn, 1 cô hót gơ mặt trát hàng ký phấn đang nhìn mình hầm hầm.


Cô ta cùng 3 con nhỏ khác hùng hổ xông tới, hất đổ bàn ăn của Thảo. Thảo suýt xoa nuối tiếc nhìn đống đồ ăn vương vãi trên sàn nhà…


– Cô làm gì vậy hả? – Thảo gắt lên.


Nhỏ đó shock:


– Cái gì? Mày nói gì?

– Tôi hỏi cô làm cái gì vậy, xinh mà lại bị ngu à. Biết người khác đang ăn không?

– Cái con này… tao không rảnh nói chuyện với mày, vào thẳng vấn đề chính: Tránh xa anh Long ra.


Àaa… Thì ra lại là tình địch, chắc cô ta không chịu được nữa khi nhìn thấy cảnh Thảo và Long thân thiết như thế.


– Tôi và cậu ta chả có gì cả!

– Tao là đứa trẻ lên 3 à? – Cô ta gào lên…

– À… hóa ra cô mới lên 3 thôi sao?

– Mày… hôm nay tao không cho mày 1 bài học thì tao không phải là Người!


Thảo nhếch mép khinh bỉ.


– Thế thì chắc cô không dạy được tôi đâu, vì cô vốn đâu phải là người. Haha…

– Mày… – Nói rồi cô ta giơ tay định tát Thảo.


Thảo đỡ được tay cô ta, siết chặt:


– Định đánh tôi sao? Không có cửa đâu.


Thảo càng siết chặt tay cô ta hơn, cô ta vốn là 1 tiểu thư, chân tay mềm nhũn như bột, Thảo cũng là tiểu thư nhưng không bột, cô ta bị Thảo siết chặt như thế thì muốn gãy xương tay luôn… miệng la oai oái:


– Mấy con kia! Lên cho tao!


Lập tức mấy con nhỏ đằng sau cô ta đồng loạt xông lên. Thảo đi vài đường quyền.


Năm phút sau, giải quyết gọn 3 tiểu thư. Thảo nhếch mép cúi xuống gần 1 chị ả:


– Hừm… tên… Trần Nhật Lệ… ăn hại!


Lại cúi xuống gần chị thứ 2:


– Chẹp… tên… Trần Mai Trang. Yếu như sên!


Ả thứ 3:


– Hừ! Tên… Lê Tường Vy. Còn non lắm!


Sau đó ngó ngàng chị đầu đàn đang tái xanh mặt mũi:


– Cô… hừm… lật bảng tên Hoàng Thuỳ Linh! Hót gơ son phấn chỉ được cái to mồm, làm được gì đâu? Đánh nhau phải lựa ngày nhé. Ha… ha.


Nhìn Thảo bây giờ y như một bà trùm, một giang hồ thực thụ. Nét mặt lạnh hơn băng, có 1 chút khinh khỉnh, hung ác, gian xảo. Khác hẳn với Thảo hàng ngày vui vẻ, hòa đồng hay giả dạng yếu đuối trước Long.


– Các em làm cái gì vậy hả? – Giọng thầy giám thị của trường.


“Thôi xong rồi, bốc đất ăn vã rồi” một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô.


Cô ả cầm đầu thấy giám thị thì như bắt được vàng.


– Thưa thầy… huhu… bạn học… này… tự dưng… đánh em… em chả làm gì bạn cả, em chỉ có lòng muốn nhắc bạn là sắp muộn giờ… thế mà… huhu…


Thảo nhíu mày nhìn cô ta, đóng kịch thật giỏi, không có bản lĩnh mà đòi tranh với bổn cung. Thật khinh bỉ.


Im lặng 1 lúc, giám thị quát lên:


– Lên phòng hội đồng hết cho tôi!


– Vậy là hôm đó cậu được mời lên uống trà vì tội ngớ ngẩn này thôi à?

– Còn không phải tại cậu hay sao. ai bảo cậu không đi học bảo vệ tôi làm tôi bị bắt nạt.

– Cậu thì sợ gì ai được mà cần bảo vệ. Đúng là đồ hung dữ mà.


Thảo không thèm nói nữa, bỏ về lớp. Long thấy cô dỗi bèn chạy theo dỗ dành.


– Thôi tôi đùa đấy, chiều nay đi xem tôi đá bóng rồi về tôi bao cậu ăn kem nhé?


Giận thế thôi chứ đi thì vẫn đi, phụng phịu làm nũng chút cho biết cảm giác người thương dỗ dành.


Hmmmm, đá bóng mà có cần đẹp trai không? – Thảo thầm nghĩ.


Thảo ngồi hàng phía sau cổ vũ, cô đang tập trung vào cậu thì nghe thấy cuộc nói chuyện của hai bạn nữ phía trên:


– Mày thấy anh Long thế nào?

– Quá được ấy chứ, đẹp trai, tốt tính mà lại có nét chín chắn. Rồi sao?


Cô bạn kia từ từ rút ra 1 bức thư nhỏ màu hồng vẫn còn thơm mùi nước hoa.


– Ê đừng có bảo định tỏ tình đấy nhé.

– Ừ lát nữa – cô bạn cầm thư cười híp mắt.


Tiếng cười rộn của hai cô gái làm Thảo ở phía sau như muốn trào cả máu. Dám tỏ tình với crush của bà à?


Không hiểu nghĩ ngợi thế nào Thảo giật bức thư của cô gái kia rồi chạy biến. Hai cô bạn kia đuổi theo, vừa đuổi vừa hét ầm ĩ, do không để ý Thảo vấp và lăn ra đất, trán đập xuống đất u lên 1 cục. Cô vội đứng dậy đứng lên chạy tiếp.


Hú hồn.


Long đá bóng xong không thấy Thảo đâu, gọi điện thì hóa ra cô chờ ngoài bãi gửi xe. Ánh mắt đáp ngay vào vết đau trên trán cô. Vội vã chạy lại, Long hỏi:


– Bạn học Phương Thảo, sao lại thành ra thế này rồi?


Hất tay Long ra cô mếu máo trả lời.


– Cậu còn hỏi à. Không phải tại cậu nữa hay sao.

– Ơ sao lại là tôi?


Thảo chìa bức thư tình đã nhàu nát ra cho anh xem. Đọc xong Long liền vứt đi.


– Vì cái này mà cậu bị thương à.

– Tôi cướp cái này của hai đứa ất ơ nào đó rồi bị dí đánh chạy gần chết, ngã dập cả mặt đấy huhuu. Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đi!

– Chịu cái gì? Cậu giở chứng đi gây sự với người ta làm gì.


Không nói gì, Thảo bắt đầu giở trò ấm ức tủi thân rồi khóc, đúng là con trai chỉ sợ nước mắt, Long lúng túng, chẳng biết giải quyết sao bèn nói.


– Thôi thôi được rồi, cậu muốn tôi chịu trách nhiệm như nào đây?


Thảo bật dậy ôm lấy Long.


– Làm người yêu em!


Long hơi bất ngờ, không nghĩ Thảo chủ động như vậy, Long tự biết mình và Thảo có khoảng cách như thế nào. Không phải cậu không thích Thảo nhưng vì một số lý do nên ngại thổ lộ, nay lại được cô mở lời trước, lưỡng lự rồi thôi cũng đồng ý.


“Thôi mặc kệ đi, bên nhau là hạnh phúc rồi.” – Long thầm nghĩ.


Thế là hai người thành đôi, chuyện tình cứ thế mà bắt đầu!!!


Đức Phật nói, người mà chúng ta yêu mến ngay từ ánh nhìn đầu tiên không phải do nhan sắc đẹp hay xấu, mà là do như đã quen biết từ kiếp trước.


Thảo và Long yêu nhau như thể đã đã tìm hiểu nhau từ kiếp trước, họ rất thân thuộc nhau.


Mỗi khi đi học cả hai thường chung đường và trở về cùng nhau, sau mỗi giờ đi làm thêm về Long thường cùng Thảo dạo chơi đâu đó, có khi là ngồi nhìn các cụ già đánh cờ bên con hẻm, có khi là chơi cùng các em nhỏ trên vỉa hè. Ngày tháng với họ cứ bình lặng trôi qua.


Long học đi học trên Hà Nội, nhưng quê anh ở cách Thủ Đô khá xa và phải thuê trọ, anh hàng ngày đi học và còn đi làm thêm để bố mẹ ở quê bớt vất vả làm việc gửi tiền lên cho mình, cuộc sống cũng tương đối dập khuôn.


Nhưng từ ngày yêu Thảo thì đã khác, anh dành thêm nhiều thời gian bên Thảo hơn, thời gian rảnh đều dành cho Thảo, cô cũng hay sang phòng trọ của Long chơi, nhiều lần ngủ lại đây.


Yêu nhau thì chuyện ôm hôn nhau, thích thích là việc không tránh khỏi, dù có ham muốn thể xác nhưng Long vẫn muốn giữ cho Thảo. Dù nhiều lần Thảo bật đèn xanh nhưng Long như khúc gỗ mà từ chối cô.


– anh sợ chúng mình còn trẻ, anh sợ nếu quá giới hạn nếu có việc gì sau này người thiệt thòi là em, anh chưa ổn định, chưa có tương lai, chưa có gì cả. Em đợi anh nhé!

– Vâng vâng, gớm như ông cụ non vậy.


Dạo gần Thảo thấy Long rất khác, ngoài việc đi học và làm thêm thì không còn thường xuyên đi cùng cô nữa, nhiều lần tới phòng trọ nhưng đã bị khóa cửa, Thảo hỏi anh cũng chỉ ậm ừ trả lời cho qua, nhắn tin cũng hời hợt nhiều khi không trả lời cô.


Tuy có những lúc nằm cạnh nhau là thế, nhưng Thảo cảm giác Long không còn như trước kia nữa, hình như có gì đó giấu cô.


Cô thường suy nghĩ vu vơ rồi tự làm mình buồn bã. Long đang có thay đổi lớn, ít quan tâm cô hơn trước.


Nằm trên giường, Thảo khẽ rơi giọt nước mắt, có phải Long cũng chỉ yêu cô thoáng qua và đã chán hay không? Hết yêu nhưng không muốn tự nói lời chia tay để cô phải rời đi trước.


Long hình như cũng không quan tâm. Vẫn chẳng đoái hoài gì đến cả, không để ý đến cảm xúc của cô, càng làm cho Thảo suy nghĩ.


Sáng nay đi học, Long hẹn Thảo tối sang phòng trọ có điều muốn nói, nhìn mặt Long ngưng trọng như vậy. Thảo cũng nghĩ rằng Long có chuyện gì quan trọng muốn nói.


Thảo đến phòng trọ. Tới cửa anh đã đợi sẵn, Thảo nghĩ rằng Long muốn nói lời chia tay, Long đợi cô ở cửa phòng, nói cô im lặng và bịt mắt cô lại và dắt vào bên trong.


Bên trong phòng là một chiếc bánh kem có cắm vài que nến, Long đốt nến lên và tắt điện, mở khăn che mắt Thảo ra. Cô ngỡ ngàng với mọi thứ, hôm nay là sinh nhật của mình sao? Thảo còn không nhớ đến sinh nhật mình, hàng năm bố mẹ cô đều đi làm, gửi tiền cho cô muốn gì thì mua, cô cũng chẳng có ai bên cạnh nên cũng quên đi cả sinh nhật mình.


Thảo bất ngờ không thốt lên được câu nào, trên mi rơi giọt lệ hạnh phúc.


Long lấy trong túi ra một chiếc lắc tay đeo vào cho Thảo rồi giải thích.


– Đây là món quà mà thời gian qua anh đi làm thêm cả phụ hồ và quán cafe để tặng cho em, tuy nó không đáng giá nhiều, nhưng nó là nỗ lực của anh để chứng minh anh thực sự yêu em và làm gì đó ý nghĩa ngày sinh nhật của em, xin lỗi vì dạo này khiến em suy nghĩ và buồn lòng.


Thảo không nói gì, cô cứ vậy mà khóc, món quà không đắt hay quý hiếm nhưng Thảo rất trân quý nó, hóa ra đây là lý do mà Long ít bên cô như vậy.


– anh làm những thứ này là vì em ư?

– Đúng, anh muốn làm gì đó cho em, thực sự anh rất yêu em, anh sẽ cố gắng hơn. Tin anh nhé!


Từ giây phút này, Thảo đã xác định đây là người đàn ông mà Thảo sẽ gắn bó suốt cuộc đời, cô sẽ không bao giờ rời xa anh.


Thảo ôm lấy Long và hôn anh, cuồng nhiệt và say đắm. Long cũng đắm chìm trong nụ hôn với cô.


Chuyện gì đến cũng phải đến.


– Em muốn làm người phụ nữ của anh. Em yêu anh!


Thảo nắm tay Long đặt lên ngực mình, tay Long ôm trọn bầu vú mà xoa nắn cảm nhận sự mềm mại, tay còn lại Long mò vào trong quần của Thảo, cảm nhận sự ẩm ướt của cô. Long xoa khắp vùng thầm kín của Thảo, bản năng mách bảo anh làm thế.


Ít phút sau khi sờ soạng mơn trớn nhau đủ nhiều, Long từ từ cởi hết đồ của Thảo ra và đỡ cô nằm xuống, anh cũng trút bỏ mớ đồ trên người. anh gác hai chân cô lên vai, dùng dương vật quét qua lại âm hộ của Thảo cho cô kích thích hơn. Long đưa vào từ từ, có vẻ chật chội quá, lựa lại dương vật, Thảo cũng thả lỏng người ra để anh vào dễ hơn, vào được 1/3 anh cảm giác thấy chạm phải thứ gì đó. Long biết đó là gì, hôn cô một cái rồi ấn mạnh.


Có tiếng tan vỡ… đó là tan vỡ khoảng cách giữa hai người, giờ đây họ đã liên kết hai con người với nhau, màng trinh bị xé rách. Thảo gồng cứng người…


– aaaa… aa đau em…

– Em chịu đau một chút nhé.


Long từ từ nhích thêm dương vật vào sâu trong Thảo, âm đạo của cô co bóp và khít rịt làm anh cũng khó khăn khi đưa vào.


Thảo bấu chặt vào lưng anh vì đau, móng tay đâm vào lưng bật cả máu. Có tiếng khóc nhẹ của Thảo, tiếng khóc của sự hạnh phúc.


Long tiếp tục nhấp vào âm đạo của cô, kèm theo những nụ hôn cháy bỏng, lúc sau Long nói.


– anh muốn raaa… aaa…

– Xuất vào trong em đi anh. Em muốn thế.


Long thấy cô nói vậy thì tăng tốc về đích, bản năng khiến anh dập nhanh hơn, mạnh hơn, thô bạo hơn. Dương vật anh mỗi cú thúc đều chạm đến tử cung làm cô điếng người.


Thảo gồng mình co giật, mông cô thít lại, Long cũng dập nốt vài cú lút cán rồi ôm chặt lấy Thảo.


– anhh rr… aaaaa Thảo ơi. aaaaa…

– Em mắc tiểu quáaaa… rrrrr aaaaa.


Cứ thế cả hai ôm nhau chừng mười phút, rồi họ lại trao nhau nụ hôn nóng bỏng. Cả hai đã trao cho đối phương lần đầu của nhau.


– Cảm ơn anh, đây là món quà sinh nhật em mong chờ nhất.



Phần 11


Kỳ nghỉ cũng đến, Long phải tạm xa Thảo để về quê phụ giúp bố mẹ công việc đồng áng, Thảo đòi đi theo nhưng anh nhất quyết từ chối không cho đi, bây giờ chưa phải dịp.

Không dắt Thảo về vì phần Long chưa đủ can đảm, phần vì hơi ngại.


Long vừa ngồi trên xe vừa nghĩ đến cô người yêu tiểu thư và nghĩ đến gia cảnh của mình, cho dù Thảo cam tâm chịu khổ cùng mình nhưng anh liệu có muốn để cô vất vả cùng mình không?


Lan man suy nghĩ chiếc xe đã về đến đầu làng, Long xuống xe đi bộ, men theo con đường đất chưa được đổ nhựa, những ngày mưa lầy lội bùn đất bám đầy người, con đường mà anh đi học suốt năm tháng thơ ấu. Những căn nhà thưa thớt, cách nhau cả mảnh vườn.


Ở quê thì cũng chẳng bon chen như trên phố, có cái gì thì ăn cái nấy, có ít thì tiêu ít, có nhiều thì tiêu nhiều, ra vườn nhổ nắm rau cũng qua bữa được, cuộc sống chậm rãi ít bon chen. Đi qua bờ ruộng kia là về đến nhà anh rồi.


Nhìn căn nhà cấp bốn thân thuộc, Long gọi to.


– BỐ ƠII, MẸ ƠIII!!!


Không ai trả lời, vẫn như mọi khi bố mẹ đã đi làm. Long thấy thương bố mẹ vì cả hai đã trên 50 rồi nhưng vẫn phải vất vả, anh tự nhủ sau này phải thành công để ông bà được an dưỡng tuổi già.


Mùa này là mùa gặt, chắc bố mẹ ra đồng, Long đẩy cửa bước vào nhà, nhìn cảnh vật vẫn như lúc anh lên Hà Nội học chẳng khác gì. Thôi thì đi nấu cơm chờ bố mẹ về vậy.


Đến trưa bố mẹ về, Long chạy như bay ra đón, vừa nhìn thấy con trai đi học xa về mẹ anh đã ôm lấy mà nói.


– Mãi mới chịu về với bố mẹ. Lên trên Hà Nội học còn đi làm thêm vất vả không con?

– Không mẹ ạ con còn béo ra đây này.

– Thôi vào nhà đi, thằng kia nấu cơm chưa – bố nói, bố vẫn bắt nạt Long như thế.


Cả nhà nói chuyện rất vui vì lâu rồi Long mới về. Mùa này là mùa gặt mà, ở quê nhà nào cũng vậy, nhà anh chỉ có vài sào ruộng để trông mong thôi.


Ăn cơm xong Long bảo chiều bố mẹ ở nhà nghỉ ngơi, để anh đi gặt nốt cho, cũng khá nhanh khi chiều hôm ấy đã xong xuôi hết phần ruộng của nhà. Long bảo với bố mẹ.


– Nhà mình gặt xong hết rồi, con lại đang được nghỉ, thôi thì ngày mai ai có ruộng mà thiếu người mình gặt cho họ. Chắc là công xá cũng được chút tiền.


Đêm xuống Thảo và Long nhắn tin rất nhiều, Thảo bày tỏ nỗi nhớ anh. Long cũng rất nhớ Thảo, cô là động lực để anh cố gắng nhiều hơn. Tạm gác lại đã, mấy ngày nữa gặp nhau rồi.


Sáng hôm sau Long đi hỏi xem nhà nào có cần người gặt thuê không.


Mấy nhà có ruộng nhiều thì cũng thiếu người trầm trọng nên Long cũng chẳng khó gì mà kiếm được người thuê. Trong đó có nhà Phương anh, một cô gái cũng tương đối là xinh xắn, bạn học cấp 3 của Long.


Buổi gặp đầu tiên cũng tương đối là thuận lợi vì Long có sức khỏe hơn nữa là cũng quen với công việc đồng áng một phần nào đó. Chẳng mấy chốc thì anh cũng đã gặt được xong nửa thửa ruộng.


Nghỉ ngơi một chút, Long gặt nốt đám ruộng còn lại. Chiều đến Long đã làm xong công việc.


Bố mẹ Phương anh thấy Long chịu khó như vậy, nói đùa là gả con gái cho anh, Phương anh đứng cạnh cũng chỉ cười cười mà không phản ứng gì. Long cũng cười rồi tạm biệt họ.


Hết ngày anh trở về nhà, tối đến lại nói chuyện cùng Thảo và kể về một ngày của nhau.


Kỳ nghỉ của anh luôn là như vậy. Cuộc sống có đôi chút chật vật nhưng anh cũng không thấy mình tủi hổ gì cả mà chỉ nghĩ phụ giúp được bố mẹ là tự hào rồi, vất vả chút cũng không sao.


Hết kỳ nghỉ, Long lại tạm biệt bố mẹ và xóm làng thân thuộc để lên Hà Nội, không biết bao giờ mới lại được về nhà đây, tới đến phòng trọ. Long nằm dài ra ngủ vì mệt, không rõ ngủ bao lâu, Long bị đánh thức bởi có tiếng gõ cửa, anh nhìn điện thoại, đã gần tối rồi.


Mở cửa ra là Thảo, tay cô xách một bọc đồ ăn, vừa mở cửa cô liền ôm Long cho thỏa nỗi nhớ, anh cũng rất nhớ cô, họ ôm nhau rất lâu. Thảo nói.


– Về quê trông anh đen đi nhiều, vất vả lắm à anh?

– Không vất vả lắm nhưng nông dân mà. Phơi nắng chút cho khỏe.

– Thương lắm biết không. Làm em nhớ anh quá, à đồ ăn nguội rồi mình ăn cơm đi anh.


Vừa ăn cơm, Long vừa kể cho cô nghe ngày tháng vừa rồi ở quê, dù mỗi tối đều nhắn tin nhưng Thảo vẫn muốn nghe anh kể. Thảo yêu Long lại càng thêm yêu hơn.


Thảo chủ động tiến lại hôn Long, nụ hôn sau nhiều ngày xa cách, Cánh môi ướt đẫm của Thảo giờ tơi tả trong cánh môi của anh, đôi tay của anh ôm ghì lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô áp thật chặt vào, cơn mưa hôn từ Long cứ thế trút lên cánh môi của cô, cô dần nhũn người đi trong vòng tay Long.


Cả hai đổ ập xuống giường, vòng tay Thảo quấn quýt lấy cổ anh mà ghì mạnh, cơ thể mềm mại của Thảo chốc chốc lại cong lên mỗi khi đôi môi của Long cắn nhẹ lên vành tai, tuột phăng chiếc áo phông ra khỏi người cô, ngực Long và gò ngực cô dính chặt vào nhau. Vừa mải miết giày vò đôi môi của cô bàn tay Long vừa đưa xuống luồn vào váy vuốt nhẹ từ đùi non của cô lên cao dần, cao dần phía trên cho đến khi chạm đáy chiếc quần lót mỏng dính giờ đang ướt sũng. Rồi khi đôi bàn tay anh lách qua được mép chiếc quần lót chạm vào khu làn da mềm nhũn nơi cửa mình Thảo.


Nằm đè lên cơ thể của Thảo, mải miết hôn lên đôi môi nóng hổi, chân anh tách cặp đùi cô cho dang ra, dương vật tìm đến cái cửa mình đang giàn dụa nước giờ đây đang hé rộng ra đón chờ. Dương vật anh từ từ ấn sâu vào trong người cô, cái đầu dương vật đi vào đến đâu cảm giác mềm mại, ướt át, bóp chặt đến đó, đưa được một nửa vào trong âm đạo Thảo, anh dập mạnh xuống, dương vật chui phập vào.


Ngập hẳn trong âm đạo Thảo, cô quíu người lại, rên lên.


– a… a… á… á…


Cứ thế đưa đẩy đến khi Long mệt rã, đổi tư thế, Long nhấc cô lên, ôm hông kéo nàng quỳ gối xuống, anh cầm dương vật liên tiếp thúc mạnh vào cô, dồn cô dần lên phía đầu giường, một tay tôi vòng lên túm lấy hột le nhay nhay, cô uốn éo đôi mông, đôi lúc lại co mông thít chặt lấy cái dương vật đang liên tục đóng vào người mình, nước từ âm đạo tràn ra nhoe nhoét cả một khoảng đùi cô và dương vật anh, mỗi lần rút ra gần hết rồi đóng mạnh vào nó lại lõng bõng chảy ra, nhịp đóng cứ nhanh dần như chạy nước rút, Thảo gục hẳn đầu xuống gối rên lên, đôi tay túm chặt lấy chiếc ga đệm vò xoắn, rồi đôi mông cô trở nên uốn éo dữ dội, âm hộ co bóp, nghiến, thít chặt lấy làm dương vật anh giật mạnh lên trong nàng rồi ào ạt xuất tinh trong nàng một lần nữa, dòng tinh trùng cứ thế bơm vào sâu, thật sâu trong người Thảo, nàng rã rời nằm sập xuống rồi ngoái đầu lại hôn anh rồi đổ xuống giường.


Cả hai thỏa nỗi nhớ những ngày xa nhau, ôm nhau tận hưởng cơn mê rồi chìm vào giấc ngủ!


Đi dưới dòng người xô bồ của đường phố Hà Nội hối hả chen chúc nhau, Long sắp ra trường, anh đã đi thực tập, lương cũng chẳng đáng là bao vì chỉ là thực tập, hết giờ làm vẫn phải đi làm thêm để mong sau này có một tương lai tươi sáng hơn.


Đến chỗ làm Long có hỏi một anh đồng nghiệp.


– Nghề chọn người hay người chọn nghề vậy anh?

– Em thấy có ai chọn công việc 3 4 giờ sáng đã dậy đi làm mà lương ba cọc ba đồng chưa?

– Vậy là nghề chọn người rồi.

– Không, đó là gánh nặng cuộc sống trên vai đó em – anh đồng nghiệp trả lời rồi vỗ vai Long rời đi.


Long trầm ngâm suy nghĩ.


Ở cái độ tuổi không phải già cả gì nhưng cũng chẳng còn thời gian rong chơi, Long ý thức được việc đó, mong cầu yên bình thì cuộc sống này phải ổn định.


Cuộc sống giống một cơn mưa rào vậy. Trên đầu không có ô phải cố gắng chạy nhanh hơn người khác. Trước mặt không ai dắt, thì phải nhìn đường thật kỹ. Đằng sau không có ai chống lưng nhất định không được gục ngã.


Bản thân loay hoay với mớ bộn bề cuộc sống, áp lực nhiều phía dồn nén nhưng anh không cô đơn vì Thảo luôn bên cạnh, Thảo cũng có công việc riêng đó là quản lý shop quần áo của cô, cô bận bịu nên thời gian Long và cô dành cho nhau chỉ là lúc hiếm hoi cả hai lên trường hoặc vào những đêm cô sang phòng của anh, dù thế cả hai người vẫn rất mặn nồng. Nhiều lần Thảo muốn anh ở nhà chơi, cô nuôi được anh mà, khỏi đi làm cho đỡ vất vả nhưng anh từ chối, anh muốn tự mình đi lên chứ không núp váy Thảo. Cô hiểu và ủng hộ anh, biết anh là người có hoài bão và tự trọng nên cũng không ép buộc được.


Bước sang mùa đông rét mướt, Long rời phòng trọ để đến chỗ làm, sắp ra trường nhưng vẫn phải cố gắng hơn rất nhiều. anh cũng cảm thấy cuộc sống này tạm ổn, tuy mệt mỏi nhưng cũng là cuộc sống có động lực để cố gắng, nhiều lần Thảo nói với Long về dự định đám cưới sau khi hai đứa ra trường, nhưng Long nói chưa tính đến vì thực sự bây giờ vẫn còn sớm để nói chuyện tương lai.


Hôm nay ở người chú ở gọi điện lên nói rằng mẹ anh bị ốm khá nặng, bố mẹ Long ở nhà đã có tuổi, đau ốm liên miên mà lại hay giấu không cho anh biết. anh gửi tiền về nhà, hàng ngày gọi điện thăm hỏi nhưng vẫn không yên tâm. Đêm đó anh nằm tâm sự cùng Thảo, cô nói.


– Khi anh vắng nhà, có khi bố mẹ ăn uống qua loa cho có, sức khỏe cũng chẳng còn như trước. Khi anh về may ra bếp lửa hồng hơn một chút. Hay mình về quê thăm bố mẹ anh đi.


Tại một vùng quê yên bình, có hai con người cùng nhau đi trên con đường đất quen thuộc, hôm nay anh quyết định đưa Thảo cùng về ra mắt với bố mẹ.


Long cũng băn khoăn không biết liệu có dắt Thảo về nhà mình có phải ý hay hay không, nhưng cô một mực đòi theo nên anh cũng đành chịu. Trước giờ anh cũng chỉ nói nhà anh ở dưới quê, cũng chưa từng đề cập đến chuyện gia cảnh với cô.


Ban đầu Long định nói với Thảo rằng nhà anh không có điều kiện, cha mẹ anh cũng lớn tuổi rồi mong em nếu có thất vọng cũng đừng để bố mẹ anh thấy. Nhưng cuối cùng Long chọn cách im lặng.


Mở cánh cửa hoen rỉ Thảo cùng anh đi vào, căn nhà cấp 4 hơi nhỏ và cũ kỹ, sơn tường đã bong hơn nửa, nền bê tông chưa được lát đá hoa… Long cúi mặt thở dài.


Thấy có tiếng động, mẹ anh ra xem.


– Long, sao lại về giờ này. ai đây con? – Mẹ anh bất ngờ.

– Chào bác, cháu tên là Thảo, cháu là người yêu anh Long ạ. – Thảo lễ phép chào hỏi…

– Con về thăm bố mẹ đây, bố mẹ ở nhà đau ốm sao không nói với con.


Một cơn ho lại kéo đến khiến mẹ Long không kìm nén được mà ho sặc sụa, Long vội đến vỗ lưng cho bà, ánh mắt lo lắng.


– Để con đưa mẹ đi khám bác sĩ, cứ để thế này có vẻ không ổn đâu.

– Mẹ đi khám về rồi, thuốc vẫn còn chưa uống hết. Hai đứa vào trong nhà đi khỏi lạnh để mẹ đi mua gì đó nấu cơm cho các con ăn.


Nói xong mẹ anh xách làn bước vội vàng đi chợ.


Trưa hôm đó bố Long về, anh giới thiệu sơ qua Thảo với bố mẹ. Bố mẹ Long cũng rất quý mến Thảo, cô cũng vui vẻ cả ngày hôm ấy, nấu cơm và còn nhổ tóc bạc cho mẹ anh. Về thăm lần này Long cùng Thảo không ở được lâu, phải nhanh chóng quay lại với công việc, tạm biệt bố mẹ rồi anh và cô lại lên Hà Nội luôn trong buổi chiều.


Khi Long đưa Thảo về nhà, cô hỏi anh:


– Sao ngay từ đầu anh không nói cho em biết là nhà anh không có điều kiện, cha mẹ anh vất vả như vậy? anh xấu hổ à.


Long cười gượng trả lời.


– anh không xấu hổ vì hoàn cảnh gia đình mình, lại càng không thấy xấu hổ về cha mẹ anh. anh xấu hổ vì xuất phát điểm của mình thấp nhưng lại đem lòng yêu công chúa như em, anh hiểu ý em rồi, chúng ta dừng lại được thôi. anh đồng ý!


Thảo ôm lấy anh thỏ thẻ.


– Không phải như vậy, từ bây giờ em sẽ tiết kiệm cho anh, em không đòi trà sữa hay cái gì hết nữa. Em chỉ cần anh thôi, cùng nhau tiếp tục cố gắng anh nhé. anh muốn cưới em về ở trong căn nhà đấy hay sao.


Giây phút đấy Long nhận ra là suốt đời này anh không thể bỏ lỡ người con gái này, xúc động ôm cô thật chặt.


– Em có thể sẽ không đòi hỏi về vật chất, nhưng em sẽ đòi hỏi về mặt tình cảm. Có thể bây giờ anh chưa giàu, nhưng anh phải tử tế và thương em!

– Ừ, chúng ta yêu nhau lâu thêm một chút nữa, đến khi anh có công việc ổn định rồi anh sẽ bù đắp cho em, được không.


Là con gái, Thảo cũng thích nhẫn, thích hoa, thích quà. Nhưng thấy anh vất vả nên Thảo chỉ nói thích anh. Cô hy vọng trong tim anh sau này mãi mãi chỉ có cô.


Nhưng cuộc đời đâu ai biết được trước những gì chờ đợi chúng ta phía trước.



Phần 12


Trên thế giới này, chuyện tàn nhẫn nhất không phải là không gặp được người mình yêu, mà là gặp rồi nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ nhau.

Trên thế giới này, chuyện đau lòng nhất không phải người ta yêu không yêu ta, mà là khi yêu nhau chúng ta lại không thể cùng nhau đi đến cuối cùng.


Mệt nhọc với cả một năm cũ, tết năm nay vẫn như năm trước, đôi bạn trẻ vẫn quấn quýt bên nhau. Thảo và Long đã yêu nhau được qua vài mùa xuân rồi, đột nhiên năm nay bố mẹ Thảo muốn gặp Long để nói chuyện, đêm đó sau khi ân ái xong cô đem chuyện này nói với anh, Long tuy có hồi hộp nhưng biết chuyện này sẽ phải đến sớm nên cũng chuẩn bị tâm lý sẵn, bố mẹ Thảo hẹn anh mùng 5 tết qua nhà.


Tươm tất xong xuôi, áo quần gọn gàng và lịch sự nhất có thể. Long cầm theo gói quà đã mua đi tới nhà cô, vừa đi vừa suy nghĩ mông lung, tại sao lại gọi mình đến nhà, chỉ là muốn gặp và chúc tết đơn thuần thôi sao? Một hồi thì cũng đến nhà Thảo.


Vẫn là căn nhà sang trọng năm ấy Long bước vào, lần này bấm chuông Thảo chạy ra mở cửa, hôm nay cô cũng ăn mặc rất quý tộc, bộ váy tôn lên đường nét trên cơ thể, tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần.


Đi vào bên trong nhà anh thấy người đàn ông trung niên đang ngồi ở bàn pha trà, bên cạnh là người phụ nữ cũng trạc tuổi, đây là bố mẹ của cô, anh lễ phép chào.


– Cháu chào cô chú!

– Ừ, chào cháu.

– Cháu là người yêu cái Thảo nhà cô? – Người phụ nữ hỏi anh.


Thoáng có chút bối rối nhưng Long không ngần ngại.


– Vâng ạ cháu là người yêu của Thảo, hôm trước Thảo có hẹn cháu hôm nay sang đây ạ.

– Cô chú hôm nay mời cháu đến dùng bữa cơm với gia đình và có chuyện muốn nói. Thảo với em vào dọn bàn lên đi – Bố Thảo nói.


Bữa ăn trôi qua trong sự bình thường, Thảo có phần vui vẻ liên tục gắp thức ăn cho anh. Mọi thứ diễn ra khá im lặng, ăn xong Thảo cùng mẹ đi rửa bát, bố cô bảo Long lên nhà uống nước ông có chuyện muốn nói.


– Long à, nhà cháu có mấy anh chị em. Bố mẹ cháu làm nghề gì?

– Dạ nhà cháu có một mình cháu, Bố mẹ cháu làm nông ạ.

– Ừ, giờ vào vấn đề chính nhé. Chú biết cháu với Thảo yêu nhau đã lâu, nhưng cháu thấy đấy, cháu với con gái cô chú ở hai thế giới khác nhau lắm. Chú muốn cháu từ nay ít tiếp xúc với Thảo thôi, tương lai của cháu còn chưa chắc chắn, cô chú chỉ có mình nó là con gái. Cũng không thể mạo hiểm gửi gắm cho cháu được cháu có hiểu không?


Long im lặng, hóa ra là bố mẹ Thảo muốn anh và cô dừng lại, bố Thảo nói tiếp.


– Thảo đã được định sẵn để lấy người khác, mọi thứ đều hơn cháu, cuộc sống của Thảo sẽ tốt hơn rất nhiều khi bên cháu, chú hy vọng cháu biết thân biết phận của mình.


Nói rồi bố cô đi về phòng, để lại cho anh một đống suy nghĩ trong đầu, lát sau Thảo và mẹ đi lên, thấy anh ngồi im lặng, cô hỏi thì anh cũng mỉm cười và trả lời qua loa. Ngồi thêm một lát, Long xin phép mẹ Thảo và đi về, chỉ có Thảo vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.


Đêm đó Long nằm một mình, suy nghĩ về những lời của bố Thảo nói với mình, anh rất muốn nói với bố mẹ cô rằng…


“Là bố là mẹ thì không ai mong muốn con gái của mình yêu và lấy những thanh niên vượt khó như cháu, mây tầng nào chơi với gió tầng đó, nhưng cháu không nghĩ thế, mây tầng nào cũng là mây cả, tuy là bây giờ chú giàu, có thể là rất giàu, nhưng có lẽ trong quá khứ chú cũng đi lên từ hai bàn tay trắng phải không ạ, và cháu cũng mong rằng chú hãy tin vào thanh niên vượt khó như cháu”


Nhưng anh không đủ can đảm để nói lên những lời như thế. Có những khi xe anh hết xăng ngay trước cổng cây xăng, nhưng anh không vào đổ. Không phải vì cây hết xăng mà là do anh không còn tiền.


Long tự hỏi bản thân mình rằng anh biết mình nghèo đến mức độ nào? Đó là khi đi chơi cùng Thảo, thấy cô đứng nhìn món đồ cô thích thật lâu còn anh chỉ biết lóng ngóng. Không phải vì Thảo không mua được mà là vì anh không thể tặng cho cô.


Có lẽ rằng bố mẹ cô đã nói đúng, Long nên biết thân phận của mình, con gái có thì, gần như cả thanh xuân bên cạnh Long nhưng cô cũng có được cái gì đâu, tương lai của mình mù mịt chả có gì đảm bảo cho Thảo cuộc sống tốt hơn về sau này cả.


Áp lực chuyện gia đình, tiền bạc, tình cảm. Mỗi lần muốn nghỉ ngơi thì những vấn đề đó lại xuất hiện và phá hỏng hết, anh chưa bao giờ được sống một ngày nào thoải mái và vô tư cả.


“Tuổi hai mươi mấy sao mà lênh đênh đến thế? Tiền bạc thì mông lung, tình yêu thì trở nên mơ hồ, đụng đến việc gì cũng dang dở. Không biết do mình thiếu may mắn hay chưa đủ cố gắng”


Qua tết, Long vẫn đi làm như bình thường nhưng dường như chẳng còn động lực, 10 phần thì 7 phần suy tư, Thảo quan tâm thì anh chỉ nói chắc do làm việc nhiều. Cô vẫn chưa biết chuyện nên vẫn vô tư lắm, còn Long thì chìm trong bão tố.


Miếng cơm manh áo làm anh mệt, đồng tiền chiếm trọn tuổi thanh xuân. anh chịu thiệt thòi uất ức bao nhiêu cũng chỉ mình anh biết, anh mệt mỏi áp lực bao nhiêu cũng chỉ một mình anh biết. Dần dần Long đang tự tạo ra thêm nhiều khoảng cách với cô.


Thảo chẳng biết vì lý do gì cả, ngày càng nhiều thêm những khoảnh khắc anh nổi nóng với Thảo, cô nhớ lại rất lâu về trước anh từng chút một quan tâm mình…



Phần 13


Nếu chúng ta được sinh ra trong một gia đình không khá giả thì sẽ biết được nhiều thứ khiến ta đau lòng đến cùng cực, từ chuyện cơm áo gạo tiền, cách xã hội đối xử với ta và cả chuyện tình cảm.

Nhìn Thảo nằm ngủ bên cạnh, không son phấn, không lộng lẫy kiêu sa nhưng anh lại đắm chìm trong vào khuôn mặt ấy không rời. anh biết mình yêu cô rất nhiều.


Đức Phật nói người chúng ta yêu mến ngay từ ánh mắt đầu tiên không phải là do nhan sắc, mà là do cảm giác như đã từng quen biết từ kiếp trước. Nhưng Ngài quên nói rằng đó là do tình cảm kiếp trước chưa trả hết nên kiếp này đến để trả nợ duyên. Mối duyên mà bên nhau thì không thành, bỏ nhau thì đau khổ, là cảm giác day dứt không thể tả.


anh từng là một người vui vẻ hoạt bát, lạc quan về tương lai. Dạo gần đây anh lại ủ rũ nặng nề, cái sức trẻ và sự tự tin của anh đã tan biến đâu hết, Thảo nhìn thấy anh khóc, lần đầu tiên cô nhìn thấy như vậy và không hiểu tại sao, cô không biết rằng anh đang khóc vì không biết nói thế nào để chia tay cô.


Không nhớ hôm đó là trời mưa hay nắng, cũng chẳng nhớ cô và anh mặc quần áo màu gì, Long hẹn cô sáng hôm ấy cùng anh đi chơi, đi từng con phố thường đi qua, ăn những nơi cả hai thường hay đến, họ cứ rong ruổi như vậy rồi đến một nhà nghỉ mây mưa cuồng loạn. Kết thúc buổi hôm ấy anh đưa Thảo về nhà, đến trước cổng anh nói.


– Hôm nay là lần cuối chúng ta đi cùng nhau, anh muốn dừng lại, anh không muốn tiếp tục nữa mình chia tay nhé!

– Sao anh lại đùa vậy, chẳng hài hước tí nào.

– anh không đùa, anh muốn chúng ta dừng lại, chỉ vậy thôi.

– Có chuyện gì vậy ạ, em làm sai gì à, anh nói cho em biết đi.

– Em không sai gì cả, là anh sai, anh chỉ là một thằng con trai nhà quê còn em là tiểu thư gia đình quý tộc. Địa vị và tất cả mọi thứ chúng ta đều không giống nhau, đi tiếp cũng không có kết quả gì đâu.


Thảo bắt đầu nức nở.


– Sao lại không thể? Em là con gái, lấy chồng thì theo chồng. Chồng giàu em mặc áo lụa, chồng nghèo khó thì mặc áo vá, em có đòi hỏi gì đâu, anh và em đều dần ổn định công việc rồi mà.

– Em chấp nhận chịu khổ cùng anh nhưng anh thì không muốn thế, giai cấp của chúng ta khác nhau lắm, không hề môn đăng hộ đối. anh thực sự không thể tiếp tục được nữa. Em hãy hiểu cho anh…


Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt người con gái độ tuổi đẹp nhất đời người, ngày hôm nay của cô tưởng như là ngày vui vẻ nhưng hóa ra lại ám màu tro xám.


– Như vậy là anh hèn rồi, trong khi em chỉ cần có anh thôi. Em không quan tâm những thứ khác.

– Xuất thân khác nhau, trải nghiệm khác nhau, hoàn cảnh khác nhau thì suy nghĩ cũng khác nhau. anh xin lỗi, cứ coi như là anh hèn, anh tệ bạc không ra gì cũng được. Chúng ta dừng lại đi.


Nói rồi Long quay người rời đi, Thảo không biết rằng trong mắt của anh đã đục một màu nước mắt. anh thầm nghĩ.


“anh đã suy nghĩ rất kỹ, buông tay em là sự lựa chọn tốt nhất, anh rất yêu em và anh biết em cũng yêu anh. Nhưng đoạn tình cảm này chúng ta nên dừng lại ở đây thôi, sau này hai ta phải tự lo liệu cuộc sống mình, phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé, Em không sai mà là anh, bước ra đời từ năm 18 tuổi, chân tay lấm lem mùi đời. Vậy mà lại đem lòng yêu em, con nhà quyền quý”


Đêm hôm đó, ở hai đầu của thành phố, hai quán rượu, có hai người đang chuốc say chính mình.


‘Hoàng hôn có hẹn nắng chiều…


Gió ơi ngừng thổi, cánh diều ngừng bay…


Hoàng hôn yên giấc ngủ say…


anh và cô ấy chia tay thật rồi’



Trong thế giới của người trưởng thành, trừ hạnh phúc ra thì mọi thứ đều là thật. Khó khăn là thật, bất lực và bế tắc cũng là thật, nhìn xung quanh chẳng còn ai, Long thấy trong lòng thật chua xót. anh suy nghĩ rất nhiều, nghèo là cái tội sao? Nhưng rồi anh cũng chấp nhận, là do thời vận chưa đến, bản thân không đủ may mắn nên không thể trách ông trời được.


Người đến là duyên, người đi là phận, vào một ngày bình thường anh đã từ bỏ một người quan trọng nhất cuộc đời mình vì nghĩ rằng như vậy sẽ khiến cuộc sống của người đó sau này sẽ tốt hơn rất nhiều. Vậy nên dù không muốn nhưng anh cũng chấp nhận.


anh trở về quê để thăm bố mẹ, đồng thời báo bố mẹ rằng anh sẽ vào miền Nam sinh sống và làm việc, công ty mở chi nhánh trong đó, anh xin chuyển vào vì muốn rời khỏi thành phố này, nơi in hằn những kỷ niệm của anh và Thảo, từ thời sinh viên cho đến khi ra trường.


Ông bà biết anh và Thảo đã chia tay, mẹ anh hỏi.


– Hai đứa còn yêu nhau đúng không?

– Vâng mẹ ạ!

– Vậy sao lại quyết định chia tay hả con.

– Cô ấy giống như cây hoa hướng dương ngoài kia vậy, nếu để bông hoa ấy trong căn phòng tối thì liệu còn có thể sinh trưởng và nở hoa được hay không ạ?


Long lên Hà Nội để thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị vào Sài Gòn, anh đi qua những con phố xưa cũ, những nơi hẹn hò của cả hai, những nơi vẫn còn lưu chút kỷ niệm vương vấn.


Long từng đọc được đoạn thế này, nay mới thấy giống hoàn cảnh của mình.


“Phố năm ấy gọi là phố cũ, quán năm ấy là quán bên đường, người năm ấy là người đã lỡ. Ta bây giờ là ta phong sương.”


Đi ngang qua nhà Thảo, anh đứng lại nhìn vào hồi lâu. Sau đó rời đi, anh không biết được rằng mối dây liên kết của anh và Thảo chưa chấm dứt. Nó chỉ đang lớn lên mà thôi!!!



Phần 14


Khác với lời nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng nói đó là:

“Khi người ta trẻ, người ta nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ một mối tình. Vì người ta nghĩ rằng những hạnh phúc, những điều mới mẻ nhất sẽ đến trong tương lai…”


Long thì không phải chia tay Thảo để chạy theo những điều mới mẻ, mà là anh phải tự chia tay người mình yêu nhất vì gia đình cô ấy ngăn cản, bản thân lại chưa đủ khả năng lo cho cô ấy. Cảm giác này thật bất lực.


“Sau này dù anh đánh mất đi tất cả, anh cũng xin nguyện giữ lại hồi ức về em. Với anh đó là những gì đáng giá duy nhất còn sót lại trong anh”


Lúc mà nhớ về Thảo, anh mở điện thoại lên nhìn thấy hình ảnh của cô, xem lại lịch sử cuộc trò chuyện. Hình ảnh Thảo lại xuất hiện trong tâm trí anh, Thảo vẫn đẹp trong tim Long, đó là điều hạnh phúc nhất.


Anh đã từng nghĩ rằng nếu chụp ảnh cô thật nhiều thì anh sẽ không bao giờ mất cô. Nhưng giờ đây, toàn bộ tấm ảnh đó cho anh thấy rằng, anh đã mất mát thật nhiều.


Ít tháng sau khi chia tay, mỗi ngày Long đều dùng facebook khác để vào xem trang cá nhân của cô, xem hôm nay cô chia sẻ những gì, vui hay buồn.


Có ngày cô chia sẻ chục bài về những bài viết tâm trạng, có những khi là cả tuần cô chẳng hoạt động, cuộc sống của họ dần dần loại bỏ thói quen như khi ở bên nhau.


Vài năm trước, cô chủ quán ăn nơi Thảo và Long thường hay tới có hỏi cả hai khi nào cưới, Thảo bẽn lẽn còn anh thì trả lời chúng cháu chưa ra trường, đợi sau này ra trường rồi cưới ạ.


Sau này chia tay, Thảo một mình đến quán ăn đó. Cô chủ vẫn câu hỏi ấy, rằng hai đứa đã cưới nhau chưa, Thảo chỉ gượng cười mà trả lời rằng họ đã chia tay rồi, giờ cô mới hiểu được thời gian làm đau người ta đến đáng sợ.


Trong giấc mơ anh đã hỏi Phật rằng: Sao người biết trước kết quả thế này nhưng vẫn để con và cô ấy gặp nhau?


Phật đáp rằng: Vì ở kiếp trước con đã nói rằng nếu có kiếp sau dù kết quả thế nào con vẫn muốn gặp lại người đó.


Một đêm trằn trọc mơ màng, sau đó anh lại mơ thấy Thảo, người ta thường hay nói, khi ngủ mà nằm mơ thấy một người thì chắc hẳn người đó nhớ bạn rất nhiều và bạn cũng vậy.


Vì quá nhớ nhung nên cả hai đã bước vào giấc mơ của nhau.


Nhưng thật ra là… hai người đã hết duyên rồi.


Đêm nay tỉnh giấc vì giấc mơ, Long lại ngồi một mình trong căn phòng tối, gặm nhấm nỗi nhớ Thảo, đáng thương lắm phải không? Khi mà người mình yêu đến cạn nhịp thở lại chẳng thể cùng nhau đi đến cuối cùng.


Anh đã nhiều lần từ bỏ sự sĩ diện hão để cố gắng kiếm tiền, nhẫn nhịn vì anh biết rằng anh còn gia đình để lo lắng, còn tương lai phía trước để cố gắng chứ không phải sống theo cái nhìn của người khác.


Nhưng khi bố Thảo nói như vậy anh lại chẳng đủ can đảm để đứng lên nói ra lòng mình, đành để cho bố cô sắp đặt. Anh chấp nhận rời đi trong nỗi đau.


Anh không hề muốn mình từng trải, vì từng trải là từng đau.


Hôm ấy, anh vẫn thói quen đó là vào facebook của cô để xem thì anh thấy dòng trạng thái.


“Em chuẩn bị đi lấy chồng rồi, không chờ anh nữa, sau này đừng tìm em nữa!”


Hỏi người bạn chung của cả hai, Long biết Thảo sắp lấy chồng, anh xin nghỉ làm bay từ Sài Gòn về Hà Nội. Anh đi suốt đêm đến gần nhà cô.


Trong ngày lễ, người hạnh phúc sẽ càng hạnh phúc. Kẻ cô đơn lại càng thêm cô đơn.


Sáng hôm sau anh nhìn đoàn nhà trai đến rước dâu, trông cô mặc váy cưới rất xinh đẹp. Hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, giây phút anh mải ngắm nhìn cô thì cô cũng nhìn thấy anh từ xa. Họ nhìn nhau thật xúc động.


Anh cứ thế bám theo đoàn xe, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nhạc, tiếng pháo giấy, thấy cô và chú rể bước xuống xe và đi vào sảnh cưới. Sau đó điện thoại anh có tin nhắn.


“Anh đừng tiễn em nữa, đến đây thôi em đến nơi rồi…”


Giây phút ấy Long bật khóc như một đứa trẻ, anh thầm chúc cô hạnh phúc rồi quay đi.


Buổi tối ngồi uống rượu với đám bạn, có người hỏi anh rằng có tiếc nuối hay không? Long trả lời rằng.


– Thấy hoa nở là tốt rồi sao phải quan tâm hoa là của ai. Thấy cô ấy hạnh phúc là vui rồi, đâu có nhất thiết phải ở bên mình đâu.


Anh ngồi đó rất lâu, khóc rồi lại cười, những người bạn nhìn anh với ánh mắt thương cảm. Trong đầu Long vang lên bài hát…


‘Vì ngày hôm nay em cưới rồi…


Mai sau anh sống thế nào?


Một người đã ôm cả thế giới…


Sánh đôi bên tình duyên mới…


Ngày em đẹp nhất trên đời.


Là ngày chúng ta xa mãi một người…


Nợ duyên đến nay mình trả hết rồi.’


Đêm đó khi mọi người rời đi. Long cũng đứng dậy ra về, khi đi qua đường do anh bận nghĩ ngợi không để ý cho nên bị một chiếc xe tải đâm trúng, anh được đưa vào viện trong tình trạng nguy kịch khó qua khỏi, Anh nói với bác sĩ rằng.


“Nhờ bác sĩ nói với gia đình tôi rằng khi tôi chết đi, tôi muốn thiêu cơ thể mình thành tro. Tro tàn rơi xuống biển, không quay về cố hương, không nằm im lìm trong lòng đất, cũng không tái sinh nữa. Đời này đủ rồi, tôi không muốn đến thêm lần nào nữa.”


Ngày mà Thảo mặc váy cưới bước theo chồng và rời đi, anh cũng rời đi. Chỉ khác là cô rời khỏi căn nhà mình ở để đến tổ ấm hạnh phúc mới, còn anh là về với đất mẹ, mang một đời chưa trọn vẹn và nuối tiếc.


Trong ngày Thảo “hạnh phúc” thì cũng là ngày hạnh phúc của cô đã giã từ cõi đời này. Đến lúc chết anh vẫn chưa biết rằng Thảo đã có thai, và đứa con đó chính là của Long.


Vài năm sau, khi đi họp lớp cô biết được rằng Long đã mất được mấy năm. Cô như chết lặng, hóa ra bao lâu nay cô chưa từng nghe tin gì về anh là do anh đã không còn trên cuộc đời này nữa, cuộc đời của anh thật dang dở, cô hoàn toàn sụp đổ, cô vẫn còn yêu anh rất nhiều.


Về nhà cô nhìn đứa con thơ dại của mình, ôm con rồi khóc.


– Bảo bối, mẹ rất nhớ ba con.


Yêu đúng người thì một đời là không đủ, chọn sai người thì khổ tận cam lai.


Hôn nhân của Thảo thực sự là cơn ác mộng, người mà gia đình cô tin tưởng và bắt cô chia tay anh để gửi gắm hạnh phúc con gái mình, anh ta chẳng ra gì cả. Vũ phu, trai gái lại hay động chân động tay với Thảo, luôn viện cớ đứa con không phải của anh ta để hành hạ cô…


Hôm nay về nhà, bố Thảo nhìn thì phát hiện ra ngay người chồng vũ phu lại đánh đập cô, ông dưng dưng nước mắt nói.


– Nếu như không hạnh phúc thì ly hôn đi, tất cả là lỗi của bố mẹ mà con thành ra thế này.


Đến cuối cùng chuyện tình của Thảo cũng chẳng có hậu, Long đã mất, người cô yêu thương nhất không còn nữa, nay cô cũng đã ly hôn.


Cô cứ vậy nuôi con, có những mùa đi qua, hai mẹ con cứ như thế, vẫn sống tiếp một đời dang dở.


Nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ, những chuyện như vừa xảy ra hôm qua, đi dạo trên phố Hà Nội mùa hoa sữa. Cô nhớ đến một câu nói trong sách.


‘Bạn có nghe mùi hoa sữa hòa lẫn tiếng mưa tí tách ngoài kia không…


Đó là chiếc bẫy của quá khứ đấy, đừng giẫm phải!’


‘Mùa đi ngang phố. Hay phố không mùa nữa.


Chỉ một vùng nỗi nhớ, ùa trên phố rất vội…’

— Hết —




Nhận xét

Popular Posts

Dì Tôi

Cứu Cánh Lúc Nửa Đêm

Cô giáo và người mẹ xinh đẹp

Chịch Anh Rể – Tác Giả: Lê Cương

Vợ cũ bị ông bạn địŧ

Cuộc đời

Câu chuyện gia đình

Trên gác mái