Bài đăng nổi bật

Lễ nguyện thề

Phần 1


“Cứng ngắc vầy khó đeo vô lắm An à, dễ bị cấn lắm!” Vợ của Lâm, Mai Lan cười khúc khích nói. “Em muốn chị sục cho nó ra để nó xìu xuống không? Thứ này nứng lắm rồi đây!” Nàng ra vẻ tấm tắc nhưng lại đắn đo suy nghĩ một chốc. “Tuy hơi mất thời gian, nhưng giờ vẫn còn sớm, không sao.”

“Dạ sao cũng được chị Lan!” Lý An, hôn thê của Quốc Anh, cười tít mắt đáp.


“Dùng nước đá cũng được, nhanh hơn nhiều.” Mai Lan nói tiếp.


“Ồ! Hay vậy sao chị?” Lý An ngạc nhiên hỏi. Thanh Trúc đang loay hoay phía sau Lý An để thắt dây cho cái đầm cưới, nàng cũng tỏ vẻ rất quan tâm.


“Chứ sao!” Mai Lan dùng cạnh bên của ngón tay gõ gõ vào dương vật của Quốc Anh. Nàng vừa nhìn chàng vừa đắc chí cười mỉm. “Ngâm vô chút thôi là máu nó tản hết, xìu nhanh lắm cưng à.”


Dương vật của Quốc Anh lắc lư qua lại nhẹ nhàng theo từng nhịp gõ. Chàng thẹn thùng đỏ hết cả hai tai, đồng thời cũng hết sức hoang mang với sự việc hiện hữu trước mắt, mọi thứ ồ ạt diễn ra quá nhanh, cứ như trong mơ. Tuy nhiên, chàng biết rõ ràng: Đây đang là hiện thực.


“Suốt cả tuần lận, cũng tội nghiệp ảnh…” Lý An ngẫm nghĩ, ngập ngừng một lúc. “Dùng cả hai cách được không chị? Cho ảnh ra xong rồi dùng đá kiểu gì đó như chị nói, em tò mò vụ đó quá!”


“Em cũng muốn xem,” Thanh Trúc nghiêng người, lúc lắc đầu qua một bên để nhìn, hí hửng nói. “Chị An quay qua bên này chút, để em coi với!”


“Ok thôi!” Mai Lan đáp. “Mike, would you call the waitress to bring me a bow of ice, please.” Nàng quay về hướng người đàn ông đang đứng sát bên Lý An.


“Okay! Và xin cô cứ nói tiếng Việt.” Mike lịch sự gật nhẹ đầu và cười tươi đáp lời Mai Lan, mái tóc vàng bồng bềnh của anh khẽ lay theo. “Anh đi tí nhé,” anh khẽ cúi xuống âu yếm hôn lên tóc Lý An rồi dợm bước ra khỏi phòng.


“Ôi sao mà… Cảm ơn anh!” Mai Lan quay sang hướng Mike đang rời đi, cười tít mắt nói với theo. “Người đâu mà lịch thiệp. Em đúng là biết lựa người quá nha An!!!” Nàng hứng thú quay sang nói với Lý An.


Lý An cũng cười đáp lại, nhưng trông nàng thoáng có chút ngượng ngùng.


“Rồi, giờ thì con cu này chết với chị. Chị cho cưng sướng lần cuối nghen!” Nàng nhếch mép nở nụ cười nham hiểm nhìn Quốc Anh với vẻ khoái trá, vừa nói nàng vừa bắt đầu nhẹ nhàng sục dương vật của chàng.


Có một cái vòng màu bạc bằng kim loại ôm trọn bìu và dương vật của Quốc Anh, bên trên có 2 rãnh nhỏ nằm cách nhau một khoảng ngắn. Chàng thở nhẹ, khẽ rên lên.


“Hôm nay cưng sướng nhất luôn nghen! Tí nữa làm lễ xong là An nó sẽ được phục vụ suốt nguyên tuần luôn,” Mai Lan cười khúc khích, có ý trêu đùa. Nàng dí đầu ngón cái xoa quanh cái đầu khấc, tay kia vẫn sục nhẹ dương vật của Quốc Anh. “Vợ em biết chọn lắm! Đàn ông gì vừa lịch thiệp nè, vừa biết chiều chuộng phụ nữ nè, nghe nói cũng dai sức nữa chứ! Gái nào gặp cũng mê hết, đúng hông cưng!” Nàng vừa nói vừa sục nhanh hơn mỗi khi ngắt nhịp.


Tâm trí Quốc Anh mờ mịt như muốn nổ tung theo những câu nói của Mai Lan. Mỗi câu nàng thốt ra khiến chàng cảm thấy kích thích cực độ. Chàng thở dốc, ngửa hẳn đầu ra tựa vào sofa.


“Cưng thích lắm đúng hông. Nghĩ tới cảnh An nó được phục vụ tận lực là cưng thấy sướng lắm đúng hông? Có hông? Sướng hông???” Mai Lan vừa nói lại vừa tăng tốc sục nhanh hơn.


Quốc Anh gật gật đầu, cố gắng ngăn âm thanh gần như rú lên trong cổ họng.


Có tiếng gõ cửa, là Mike. Anh chờ cô hầu phòng mở cửa rồi bước vào, gật đầu cảm ơn, trên tay cầm theo một cái tô. “Của cô đây thưa quý cô!” Anh vừa nói vừa đặt cái tô trên bàn, bên cạnh cái khăn được gấp gọn vuông vức để sẵn rồi quay lại chỗ Lý An với vẻ bình thản, có vẻ như anh không mấy bận tâm hay ngạc nhiên gì với chuyện đang diễn ra trước mắt. Lý An nâng nhẹ tay lên, anh liền ân cần nhẹ nhàng nắm lấy.


“Thanks, Mike.” Mai Lan gật đầu đáp. “Cưng sướng lắm mà, thích lắm mà! Đúng hông!?” Nàng sục liên hồi. Quốc Anh ưỡn cong người lên theo, cơ thể chàng như đóng băng vì khoái cảm liên tục dâng trào như thác lũ kéo đến, hai tay chàng dang rộng ra bấu chặt vào hai bên sofa. Mai Lan cũng chồm người theo.


Mai Lan vừa khởi sự sục nhanh thêm mấy cái nữa thì Quốc Anh rú lên, cơ thể chàng căng cứng trong vài giây rồi bắt đầu giật mạnh, xuất tinh ào ạt. Mai Lan vẫn sục liên hồi không ngừng nghỉ: “Cưng sướng quá mà, đã quá mà, vợ yêu được đụ tơi bời luôn mà, ha! Ha!!”


Quốc Anh thở dốc, giật giật liên hồi theo từng nhịp tay của Mai Lan. Tinh dịch dính đầy trên ngực và bụng chàng, dính cả trên tay Mai Lan. Chàng liên tục gật gật đầu ra hiệu đồng ý trước những câu nói dồn dập của Mai Lan. Rồi không thể chịu đựng nổi trước bàn tay đang hãy còn sục liên hồi của Mai Lan, chàng chộp lấy cổ tay nàng, ra hiệu cho nàng dừng lại.


“Xong,” Mai Lan cười mỉm rồi buông tay ra, quay sang lấy cái khăn lông trên bàn để lau sạch tinh dịch trên người Quốc Anh và trên tay mình, trông nàng có vẻ rất mãn nguyện. “Tới màn hai nhe,” nàng thản nhiên nói tiếp.


Mai Lan cuộn cái cái khăn cho gọn rồi đặt lên bàn, đoạn nàng với tay lấy ra một viên đá trong tô. Nàng chà viên đá quanh đầu khấc một lúc rồi giữ nó yên vị khi đặt nó trên bìu của Quốc Anh. Nàng với tay còn lại lấy thêm một viên đá nữa để chà nhẹ nhàng quanh dương vật của chàng.


“Xong!” Mai Lan đắc ý nói. Chỉ trong chưa đầy hai phút thì dương vật của Quốc Anh đã trở về trạng thái ỉu xìu vô lực. “Giờ có sục nữa thì nó cũng không lên được nổi đâu!” Nàng quay sang ba người kia, tít mắt cười bật lên thành tiếng.


“Hay thiệt ta ơi!” Thanh Trúc nói. Nàng và Lý An trố mắt tập trung nhìn trọn cả quá trình nhanh gọn vừa diễn ra.


“Nhiệt lạnh thì chim cò gì cũng gục thôi!” Mai Lan lại cười đắc ý. “Em có muốn tự tay đeo cho biết không, hay để chị làm luôn?” Nàng quay sang hỏi Lý An.


“Xong chưa Trúc ơi?” Lý An hỏi.


“Đã xong từ lúc bạn nhỏ kia vừa được chị Lan chăm sóc cho ra.” Thanh Trúc cười khúc khích nói. “Chị qua bển làm đi.”


“Thôi em ở yên đó đi.” Mai Lan nói. “Con cu này hoàn hồn chưa, có đi nổi qua đó không?”


Quốc Anh vẫn còn thở hổn hển, nhưng chàng gật đầu rồi chống tay lên bàn sofa để đứng bật dậy, đi đến trước mặt vị hôn thê.


“Cầm theo cái Ɩồŋg với khóa chứ ông ơi!” Mai Lan nhắc vội. Nàng gom nhanh vài thứ còn lại, cũng để sẵn trên bàn lên gọn trong lòng bàn tay, rướn người qua đưa cho Quốc Anh.


“Cảm ơn chị,” Quốc Anh ngượng nghịu gật đầu, lúng túng đưa tay đón lấy vật trong tay nàng. “Nè em,” chàng xòe tay ra đưa cho vợ.


Mike ý tứ thả tay ra, Lý An đưa bộ khóa và chìa trên tay chồng đưa cho anh. Mike đón lấy, giữ trong lòng bàn tay rồi tay nọ ôm mu bàn tay này và nghiêm trang đứng đợi. Còn lại cái Ɩồŋg nhỏ trên tay Quốc Anh, cũng cùng một chất liệu với cái vòng đang đeo quanh bìu và dương vật của chàng, Lý An cầm nó lên.


“Đẩy cái Ɩồŋg vô đúng khớp như chị chỉ lúc nãy đó An. Bé cu xìu rồi nên dễ làm lắm!” Mai Lan nhắc.


“Dạ chị,” Lý An trả lời. Nàng ôm trọn cái vòng và bìu của chồng trong tay rồi cầm cái Ɩồŋg chụp lấy khúc dương vật đã xìu, tra cái rãnh nhỏ trên nó vào đoạn giữa hai cái rãnh trên vòng. Cũng không khó để tra đúng khớp của nó. Nàng cẩn thận nhẹ nhàng chỉnh đúng vị trí hai trục nhỏ hai bên nữa rồi nhấn sát vào, giữ nguyên bộ yên vị tại đó. Mike cúi xuống xoè tay ra, đưa nàng bộ khóa, nàng cầm cái chìa khóa lên để tra cái ổ khóa nhỏ xíu gắn sẵn trên chìa vào hàng rãnh dài giữa hai vật đang nằm gọn gàng trong tay rồi xoay nhẹ chìa, dễ dàng rút được nó ra.


“Bộ chìa này tính sao chị Lan?” Lý An hỏi.


“Tùy em quyết định,” Mai Lan trả lời. “Chị đeo trên cổ nè, đánh dấu chủ quyền,” nàng cười lớn nói. “Hoặc là em cứ cất đâu đó thôi.” Nàng nói tiếp.


“Mike ơi, anh chuẩn bị cho em thêm 1 cái hộp nhỏ được không?” Lý An nghĩ nhanh rồi ngước mặt lên hỏi Mike. “Lớn hơn hộp nhẫn cưới một chút nha.” Nàng tiếp lời.


“Được chứ cưng, Mike luôn sẵn sàng phục vụ.” Mike gật đầu mỉm cười đáp.


“Coi ngọt ghê chưa!” Mai Lan thích thú nhìn Lý An, ghẹo nàng một câu.


Lần đầu tiên trong đời, Quốc Anh đeo khóa trinh tiết. Chàng lại có cảm giác rần rật nóng ran như khi chuẩn bị nứng lên, nhưng lần này còn có thêm một cảm giác tương đối ngột ngạt kỳ dị kéo đến song song. Lắng nghe Lý An nói về việc của chàng khiến chàng cảm thấy cái Ɩồŋg khóa dường như chật chội hơn.


Thanh Trúc cười tươi, nói nhỏ gì đó vào tai Lý An. Lý An quay qua nhìn cái khóa trinh tiết trên người vị hôn phu.


“Quỷ ơi, anh thích thiệt nè!” Lý An khoái chí gõ gõ cái Ɩồŋg, dương vật của Quốc Anh đã cương trở lại, đội cả cái khóa lên. “Cảm ơn chồng. Yêu anh!” Lý An mỉm cười hạnh phúc, âu yếm nhìn chồng.


“Anh cũng yêu em,” Quốc Anh lúng túng đáp.


“Rồi rồi,” Mai Lan đứng dậy nói. “Chú rể qua đây mặc đồ vào đi, sắp đến giờ rồi!”


Quốc Anh quay lại sofa, chàng mặc lại bộ vest cưới được để gọn một bên trên đó. Mai Lan cũng sang giúp chàng sửa soạn phục trang. Hầu như không thể thấy được sự hiện diện của cái khóa trinh tiết bên trong bộ trang phục.


“Chúng ta ra lễ đường thôi, mời em.” Mike trang trọng gập nhẹ người, đưa tay ra cho Lý An nắm lấy và đỡ nàng đứng lên. Nàng vòng tay ôm bắp tay anh, cả hai hướng về phía cửa phòng, Mai Lan và Thanh Trúc nối gót theo sau. Quốc Anh thẫn thờ đứng yên nhìn họ cất bước.


“Chú rể à, còn chờ gì nữa đó!?” Mai Lan vừa bước đi vừa ngoảnh lại hỏi.


Quốc Anh như vừa tỉnh cơn mê, chàng vội vàng luống cuống đi nhanh theo đám người phía trước.


Mười giờ mười lăm phút sáng.


Mười giờ rưỡi sẽ diễn ra buổi lễ tuyên thệ đầu tiên của cả ba người.



Phần 2


“Cảm ơn quý khách đã tham gia “Chương trình khảo sát nhu cầu và khuynh hướng của khách hàng”. Vui lòng bấm vào nút “Hoàn tất” bên dưới để xác nhận.” Dòng chữ thông báo hiện lên trên màn hình laptop của Lý An. Nàng ngồi đợi sau khi bấm nút như thông báo đưa ra.

Màn hình tải sang trang mới, phần nội dung hiển thị được thiết kế rất trang trọng với tông màu mạ non nhẹ nhàng chủ đạo xuyên suốt trang web của Khu nghỉ dưỡng: “Kính thưa quý khách, thông qua kết quả khảo sát, chúng tôi hân hạnh được mời quý khách tham gia buổi lễ đặc biệt của cặp đôi đăng ký riêng cho gói này: Lễ tuyên thệ hậu hôn nhân (*). Vui lòng đánh dấu vào ô bên dưới và chọn “Chấp nhận” nếu quý khách đồng ý tham gia buổi lễ với tư cách Khách mời (**). Nếu quý khách không đồng ý tham gia, chỉ cần đóng trang web của chúng tôi tại đây. Chân thành cảm ơn quý khách. Chúc quý khách có một tuần trăng mật hạnh phúc.”


Lý An ngạc nhiên vì quá đỗi bất ngờ khi đọc dòng thông báo trên màn hình. Nàng lướt màn hình xuống để tìm xem các phần chú thích được đánh dấu sao:


(*) Mọi chi phí tham dự buổi lễ do bên tổ chức sự kiện (đơn vị trực tiếp của chúng tôi, không qua trung gian) chi trả. Khách mời không phải trả bất kỳ chi phí nào.


(**) Nhấn chọn “Chấp nhận” đồng nghĩa với việc quý khách đồng ý cung cấp cho chúng tôi thêm một số thông tin cá nhân của quý khách để góp phần hoàn thiện cho buổi lễ, cũng như đồng ý cho phép chúng tôi sử dụng các thông tin cá nhân này cho một số dịch vụ về sau. Chúng tôi cam kết chỉ sử dụng phần thông tin này trong trường hợp quý khách đăng ký tổ chức gói “Lễ tuyên thệ hậu hôn nhân.” Của chúng tôi.


“Miễn phí sao?” Lý An đắn đo tí chút, cuối cùng nàng quyết định nhấn nút. Trang được tải tiếp theo đúng là chỉ yêu cầu cung cấp một số thông tin cá nhân cơ bản của cả hai vợ chồng nàng, đa phần là các đề mục được liệt kê sẵn thông tin để người dùng tự lựa chọn. Lý An bấm vào nút “Xác nhận” sau khi điền và chọn hết các thông tin được yêu cầu cung cấp. “Cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến thông tin cá nhân chung,” nàng nghĩ.


“Chân thành cảm ơn quý khách đã nhận lời mời đến dự buổi lễ đặc biệt của chúng tôi: Lễ tuyên thệ hậu hôn nhân của cặp uyên ương Tú Lâm – Mai Lan. Chúc quý khách có một bữa tiệc thật vui và một tuần trăng mật hạnh phúc!” Màn hình hiển thị thêm một trang mới, không kém phần trang trọng so với trang trước.


Lý An gập nắp laptop lại.


“Vụ resort em đã book xong hết rồi nhe. Họ có gửi thư mời mình dự buổi lễ gì ở đó nữa. Yêu anh,” nàng soạn tin nhắn trên điện thoại và gửi cho Quốc Anh, vị hôn phu tương lai của mình.


Chỉ hai tuần nữa là đến ngày diễn ra hôn sự của cả hai người. Họ sẽ đi hưởng chuyến trăng mật hai tuần vào ngày hôm sau, sau buổi lễ thành hôn.


Tiết trời đã sang xuân nên không gian mát mẻ dịu dàng, gió biển nhẹ nhàng thổi mát từng cơn như nâng niu vạn vật quanh mình trong buổi sớm mai cùng tiếng sóng dạt dào tấp bọt trắng xóa xôn xao nơi bờ biển.


Quốc Anh tip cho anh tài xế của khu nghỉ dưỡng đã đón đợi mình ở sân bay rồi ân cần dìu vợ xuống xe. Vẫn còn sớm nên khu vực tiền sảnh chỉ lác đác vài người.


Nhân viên hành lý sắp xếp đồ đạc của hai vợ chồng lên xe đẩy: “Anh chị cứ vào check in. Em sẽ mang hành lý chờ sẵn ở cửa phòng anh chị. Chúc anh chị có kỳ nghỉ vui vẻ.” Anh mỉm cười cúi đầu chào khách. Hai vợ chồng gật đầu cảm ơn rồi đi vào sảnh, nhân viên đứng cửa trang trọng cúi chào và khoan thai khoát tay mời họ vào trong.


“Sảnh đẹp quá anh ơi!” Lý An vừa khoác tay chồng bước đi vừa tròn mắt ngắm nhìn không gian bên trong.


Quầy tiếp tân có ba cô gái mặc áo dài lụa màu mạ non với các họa tiết nhỏ hình lá tre đan xen sáng lên nhè nhẹ cùng chiếc quần gấm màu vàng ánh kim. Bộ đồng phục tôn lên vẻ sang trọng quyến rũ nhưng vô cùng quý phái cho người mặc.


“Chào em, cho anh check in.” Quốc Anh vừa nói vừa lấy thẻ căn cước ra đưa cho cô gái xinh đẹp ở giữa.


“Dạ chào anh,” cô tiếp tân đon đả cúi đầu đón nhận tấm thẻ trên tay Quốc Anh. “Dạ, anh chị cho em chút thời gian.” Cô vừa nói vừa gõ phím máy tính. “Hân hạnh được đón tiếp anh chị. Đây là số phòng và chìa khóa, bungalow của anh chị đã được chuẩn bị sẵn,” cô cúi người lấy chìa khóa đưa cho Quốc Anh. “Mời anh chị ra tiền sảnh, tiếp viên sẽ hướng dẫn anh chị đến nơi để nhận phòng. Hành lý của anh chị cũng đã được mang đến sẵn ở cửa.” Cô quay sang Lý An: “Dạ chị cho em mượn thẻ căn cước của chị để em xác nhận thông tin cá nhân.”


“Sao cần chi thông tin của cả hai người vậy em?” Quốc Anh thắc mắc.


“Dạ mong anh thông cảm, do có một số thông tin cá nhân của anh chị được khai báo khi book phòng nên bên em cần xác minh cho chính xác.” Cô tiếp tân đáp.


“À… Đây em,” Quốc Anh chìa tay đưa thêm thẻ cho cô tiếp tân.


“Dạ, chào chị Lý An,” cô tiếp tân nở nụ cười thân thiện, trang trọng cúi đầu chào, nói với Lý An sau khi kiểm tra thông tin trên máy tính. “Anh chị có thiệp mời tham dự buổi lễ đặc biệt do bên em tổ chức vào buổi sáng ngày mai với tư cách khách mời danh dự. Dạ đây là thiệp mời, sẽ có người thông báo và hướng dẫn trước ba mươi phút cho anh chị kịp chuẩn bị.” Cô đưa thiệp mời cho Lý An. “Chúc anh chị có tuần trăng mật thật hạnh phúc!”


“Cảm ơn em,” Lý An đón lấy tấm thiếp mời rồi đưa cho chồng.


Nhân viên hành lý đang đợi trước cửa bungalow của hai vợ chồng Quốc Anh. Mang hành lý vào trong xong, không quên tip cho anh nhân viên, vừa khóa trái cửa thì Quốc Anh đã vồn vã ôm chầm lấy vợ, đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy mê say. Chàng cởi vội cúc áo khoác và kéo dây kéo sau gáy của vợ xuống.


“Anh này, mình tắm cái cho mát mẻ sạch sẽ đã, vội gì,” Lý An tỏ vẻ dỗi hờn nhưng tinh nghịch nhìn chồng. Tuy nói thế nhưng nàng cũng vội cởi nhanh hết quần áo trên người chồng xuống rồi cúi xuống ngậm đầu khấc của chàng cho vào miệng, tay sục lấy sục để dương vật của chàng.


Quốc Anh khẽ rên lên vì khoan khoái. Chàng cúi xuống kéo hết dây kéo sau váy vợ. Lý An cũng lắc lư uốn người theo để chàng cởi bỏ trang phục cho mình.


“Đi chồng,” Lý An đứng lên kéo tay chồng về phía nhà tắm.


Sau khi ăn tối xong, hai vợ chồng ngồi lại ở quầy rượu nhâm nhi thêm hai ly cocktail. Họ ngồi đối diện, âu yếm tình tứ nhìn nhau. Lý An ngồi quay mặt về phía quầy bar, nàng có cảm giác như ai đó cứ nhìn mình nên đảo mắt nhìn về hướng đó.


Một người đàn ông ngồi ở quầy bar khẽ mỉm cười và gật đầu chào khi thấy Lý An nhìn sang phía anh, có vẻ như anh đã ngắm nhìn nàng từ trước.


Người đàn ông trông rất lịch thiệp trong bộ vest đen trang trọng. Tuy anh đang ngồi nhưng trông dáng người có vẻ rất cao và cân đối. Anh nâng ly rượu trong tay lên, cúi đầu ra hiệu mời Lý An. Mái tóc vàng của anh khẽ lay khi anh cúi chào nàng.



Phần 3


Sáng hôm sau.

Trời trong xanh quang đãng, phía xa xa văng vẳng tiếng sóng biển rì rào.


Tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên.


“A lô, xin nghe!” Lý An nhấc điện thoại lên nghe.


“Rassana Resort xin chào. Anh chị vui lòng chờ trong năm phút, sẽ có nhân viên đến gửi phụ trang cho buổi lễ hôm nay.” Giọng nữ thánh thót nhẹ nhàng phát ra từ đầu dây bên kia cất lên.


“Phụ trang? Lễ gì vậy em?” Lý An ngạc nhiên hỏi.


“Dạ, là buổi lễ được ghi trong thiệp mời, em có gửi anh chị hôm qua.” Cô tiếp tân đáp lời Lý An. “Vì lý do bảo mật danh tính nên ban tổ chức yêu cầu khách hàng phải hóa trang một chút, chỉ là cái mặt nạ đơn giản thôi chị ạ.” Cô nói tiếp.


“À à. Ok em, chị hiểu rồi,” Lý An đáp.


“Dạ, em cảm ơn. Mong anh chị thông cảm vì có chút bất tiện ạ,” cô tiếp tân nói.


“Tiệc tùng vui mà em, không có gì đâu.” Lý An trả lời. “Chị cảm ơn bên em đã có lời mời”.


“Dạ chị, em cảm ơn. Chúc anh chị có một buổi tiệc vui vẻ ạ.” Cô tiếp tân đáp.


Có tiếng gõ cửa. “Rassana Resort xin chào,”


“Chắc đến rồi đó em. Chị gác máy nha. Cảm ơn em.” Lý An nói vội rồi dập máy. Quốc Anh vẫn còn ngủ trên giường sau ba hiệp giao hoan suốt đêm qua với vợ.


“Chào chị,” một nam nhân viên trẻ long trọng cúi rạp người chào Lý An khi nàng vừa mở cửa, cố ý không nhìn mặt khách. “Dạ, em xin gửi anh chị phụ trang cho buổi tiệc mời. Anh chị vui lòng dùng khi đến dự lễ.” Anh chìa cái túi đen nho nhỏ về hướng Lý An bằng cả hai tay.


“Cảm ơn bạn,” Lý An đáp rồi đón nhận cái túi.


“Dạ chúc anh chị có kỳ nghỉ vui vẻ. Xin cảm ơn anh chị.” Anh nhân viên đáp, vẫn cúi rạp người, có ý chờ khách đóng cửa mới đi khỏi.


Lý An cúi chào, nàng đóng nhẹ cửa phòng rồi vừa đi vào vừa mở cái túi ra xem. Bên trong chỉ có một mẩu giấy nhỏ cùng hai cái mặt nạ, một mèo đen và một cáo trắng, là loại chỉ che từ mũi trở lên trên. Mẩu giấy nhỏ được dập chữ trang trọng trên nền xanh nhạt màu mạ non đặc trưng của khu nghỉ dưỡng với vài dòng ghi chú:


‘Xin chào anh chị…


Vui lòng dùng phụ trang được gửi đến anh chị khi đến khu vực nhà hàng trong buổi buffet sáng hôm nay:


Màu đen dành cho anh.


Màu trắng dành cho chị.


Dress code: Tùy ý.


Thời gian: 9h30. Chúng tôi sẽ liên hệ trước 30 phút để thuận tiện cho việc chuẩn bị của anh chị.


Cảm ơn anh chị đã tham gia buổi tiệc.’


“Mới bảy giờ, tới đưa sớm vậy chắc là sợ không kịp đưa cho khách đây,” Lý An thầm nghĩ, nàng đến bên giường, nhẹ nhàng lay chồng dậy. “Dậy ăn sáng thôi cục cưng!” Nàng khẽ mỉm cười nói với chồng rồi luồn tay vào chăn, nắm lấy thứ đội cao lên bên trong đó rồi hí hoáy một lúc bên trong.


Quốc Anh khẽ chuyển mình, chàng sảng khoái phát ra tiếng rên nho nhỏ. “Chào em. Nữa hả cưng!?” Chàng ngái ngủ hỏi.


Lý An chỉ âu yếm nhìn chàng chứ không nói gì. Nàng rút tay ra, kéo cái chăn xuống tận đùi chồng rồi vén hai bên vạt đầm ngủ ra và leo lên giường, để lộ nhúm âm mao đen tuyền được tỉa tót rất gọn gàng. Nàng nhẹ nhàng đặt âm hộ lên ngay miệng chồng.


Quốc Anh ú ớ không nghe rõ tiếng, có lẽ vì không thể nào phát ra tiếng nói cho rõ được. Chàng vòng tay ôm lấy đôi bờ mông của vợ.


Lý An ưỡn mông rên khẽ, nàng cúi xuống ngậm hết dương vật của chồng trong miệng rồi nhẹ nhàng mút lấy nó.


Cả hai tranh thủ bắt đầu một màn mây mưa đón chào buổi sớm mai.


Khu vực nhà hàng và quầy bar, hồ bơi được bố trí ở trung tâm khu nghỉ dưỡng, các bungalow được thiết kế tỏa ra chung quanh. Có xe điện đưa đón khách tận nơi đến khu vực này.


Bảy giờ năm mươi phút. Hai vợ chồng Lý An bước lên chiếc xe chờ sẵn phía trước phòng (nàng đã gọi đặt trước mười phút, sau cuộc mây mưa lúc sớm), không quên mang sẵn mặt nạ trên mặt. Khó có thể biết được phía sau mỗi cái mặt nạ kia là khuôn mặt của ai.


Sau khi dùng bữa sáng, cả hai người qua quầy bar bên cạnh gọi nước uống. Người đàn ông có mái tóc vàng bồng bềnh cũng đang ngồi ở quầy bar, anh khẽ gật đầu chào khi trông thấy Lý An đang tiến đến, tay trong tay với chồng.


Lý An khẽ gật đầu đáp lễ, tự hỏi không biết người đàn ông này chào nàng vì phép lịch sự hay ông ta vẫn nhận ra nàng (khi trộm ngắm nhìn nàng tối hôm qua) sau lớp mặt nạ.


Quốc Anh cũng gật đầu chào người đàn ông nọ. Ông ta cũng lịch thiệp mỉm cười, gật đầu chào chàng.


“Dân Tây họ lịch thiệp ghê anh nè,” Lý An quay sang, nói nhỏ vào tai chồng.


“Ừm, chắc dân làm ăn thôi em.” Quốc Anh khẽ đáp.


Hai người mang hai ly cocktail qua khu vực hồ bơi, tìm được hai cái ghế trống ở cạnh hồ.


“Chào hai bạn!” Một giọng nữ vui vẻ cất lên phía sau hai vợ chồng. “Chắc hai bạn cũng được mời dự buổi lễ của tụi mình nhỉ!”


Lý An xoay người, hướng về giọng nói phía sau: Là gương mặt tươi cười của một người phụ nữ đang tay trong tay với một người đàn ông, có vẻ là chồng hay bạn trai gì đó của cô ta. Cả hai người đều không mang mặt nạ, người phụ nữ mặc cái đầm maxi với nhiều họa tiết hình hoa cúc trắng nho nhỏ trên nền vàng sậm kiểu cổ điển trông rất quyến rũ, người đàn ông mặc bộ đồ ngắn đơn giản với áo màu xanh biển in họa tiết và cái quần lửng ngang gối màu da bò. Cả hai đều có vẻ khoảng độ tuổi trung niên.


Lý An ngơ ngác nhìn, nàng không quen biết hai người này, nhưng nàng cũng lịch sự cúi chào. Quốc Anh cũng khẽ xoay lại gật đầu chào hai người mới đến.


“Mình là Mai Lan. Đây là anh Lâm, chồng mình.” Người phụ nữ mỉm cười giới thiệu. “Tụi mình có hơi hồi hộp cho bữa lễ này, tại nó cũng có phần lạ lùng quá, không ngờ được luôn!”


“Không phải tại em thích quá hay sao quỷ! Chọn cả hai anh luôn mà!” Người đàn ông tên Lâm có vẻ ngượng ngùng, nhưng anh vui vẻ đáp lời vợ.


“Thì anh bằng lòng nên em mới book tiệc mà, anh này, em giận, nghỉ chơi luôn giờ!” Mai Lan nũng nịu trả lời.”


“Thôi thôi người ơi, khoái muốn chết mà hủy mới sợ à!” Lâm cười cười ra chiều đắc ý nói với vợ.


“Anh này!” Mai Lan ngượng ngần trước câu nói trêu đùa của chồng. Nàng quay sang Lý An: “Tụi mình hơn bốn mươi rồi. Hai bạn có vẻ còn trẻ ha.”


“Dạ tụi em gần ba mươi thôi chị. Ảnh lớn hơn em hai tuổi” Lý An vừa nói vừa chỉ sang chồng mình, vừa mỉm cười đáp lời.


“À, chào chàng trai trẻ!” Mai Lan hấp háy đôi mắt ra chiều tinh nghịch quay sang chìa tay ra, bắt chuyện với Quốc Anh. Quốc Anh đón lấy, hôn nhẹ lên mu bàn tay nàng.


“Đó, anh coi người ta lịch sự ghê không,” Mai Lan quay sang ghẹo chồng. “Anh không được như vậy, thì không thể trách em được nha!” Nàng vừa nói vừa đắc ý cười khúc khích.


“Thì anh biết thân biết phận rồi đây mà cưng!” Lâm tỏ vẻ ái ngại, anh vừa đưa cả hai bàn tay chỉ nhanh xuống đùi vừa đáp lời vợ.


Quốc Anh khẽ khều khều vợ, chàng gãi gãi tai, ra vẻ bó tay không hiểu họ đang nói về chuyện gì. Lý An cũng ra hiệu không hiểu.


“Có vẻ khách được bên ban tổ chức mời đều là các cặp đôi anh nhỉ,” Mai Lan nói với chồng.


“Thì mình đề nghị mà cưng. Họ chọn chuẩn theo tiêu chí của mình hết!” Lâm đáp.


“Anh có chuẩn bị hộp để nhẫn với chìa khóa chưa đó nha,” Mai Lan hỏi tiếp, nàng bất chợt quay sang nháy mắt với Lý An.


“Rồi rồi, yên tâm mà. Đâu ra đó hết!” Lâm đáp rồi nhìn Quốc Anh, gãi đầu ra chiều áy náy.


Hai người Lý An – Quốc Anh vẫn lơ mơ vì chưa kịp hiểu chuyện gì. Quanh đó đúng là cũng có mấy cặp đôi mang mặt nạ đúng y như kiểu của hai người bọn họ: Nam mang màu đen, nữ màu trắng.


“Rassana Resort xin thông báo. Quý khách nào có thiệp mời dự buổi lễ được chúng tôi tổ chức sáng hôm nay, trân trọng kính mời quý khách đến sảnh Beloved trong ba mươi phút nữa. Xe đưa đón đã chờ sẵn ở khu vực sảnh nhà hàng, nhân viên phục vụ sẽ đưa quý khách đến tận nơi. Xin chân thành cảm ơn.” Tiếng loa phát thanh vang lên ở khu vực quầy rượu. Đúng chín giờ sáng. Người đàn ông tóc vàng dợm bước đứng lên, dáng anh dong dỏng cao, thân hình rất cân đối, có vẻ rất cứng cáp và tràn đầy năng lượng.


“Ồ, nhanh ghê, mới đó tới giờ rồi” Mai Lan thốt lên. “Em có hơi hồi hộp… Mình đi thôi anh!” Nàng khoác tay chồng, hai người lập tức bước vội về phía sảnh nhà hàng.


Quốc Anh vẫn còn mơ hồ, chàng hỏi: “Ủa là tiệc gì anh quên nữa rồi? Tên hai người đó quen quen…”


“Thiệp có ghi tên của họ nè anh. Để em coi lại là tiệc gì…” Lý An mở thiệp ra xem, đáp lời chồng. “Lễ tuyên thệ hậu hôn nhân gì đó nè, nghe ngộ ngộ.” Nàng tiếp lời khi mở tấm thiệp ra xem và đọc cho chồng nghe. “Mình được mời mà. Kệ đi, đi cho biết!” Nàng gấp tấm thiệp mời rồi kéo tay Quốc Anh đi theo hướng hai người kia vừa cất bước.


Chiếc xe điện có năm băng ghế. Trên xe đã có sẵn ba cặp đôi. Mai Lan cùng chồng ngồi ở băng ghế đầu tiên, hai cặp ngồi sau đều mang mặt nạ. Người đàn ông tóc vàng đến trước, anh đang ngồi chờ trên xe. Trông thấy Lý An, anh bước xuống, khoác tay mời hai vợ chồng ngồi vào băng ghế đôi rồi đón lấy tay Lý An, dìu nàng lên xe, Quốc Anh gật đầu cảm tạ rồi lên xe ngồi cạnh vợ. Người đàn ông tóc vàng gật đầu cười đáp lễ rồi xuống băng ghế phía cuối xe ngồi.


Chiếc xe điện chầm chậm khởi hành, theo sau là bốn chiếc khác, cũng chở theo các cặp đôi mang mặt nạ, có thêm hai người đàn ông ngoại quốc ngồi ở băng ghế cuối không đeo.


Lý An cảm thấy anh chàng tóc vàng ngồi phía sau mình rất thú vị và có phần mến mộ anh chàng vì dung mạo và sự lịch thiệp không thừa của anh.


Còn tiếp…




Nhận xét

Popular Posts

Dì Tôi

Cứu Cánh Lúc Nửa Đêm

Cô giáo và người mẹ xinh đẹp

Chịch Anh Rể – Tác Giả: Lê Cương

Vợ cũ bị ông bạn địŧ

Cuộc đời

Câu chuyện gia đình

Trên gác mái