Bài đăng nổi bật
Cơn mưa ngang qua
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Phần 1
“Rengggg…”
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, phá vỡ bầu không khí u tĩnh của căn phòng chật hẹp.
Tôi cố kéo căng mí mắt nặng trĩu của mình ra, vươn tay ngắt đi cái âm thanh ồn ào ấy.
– Lại một ngày mới như bao ngày khác…
Tôi thầm than thở trong đầu, kéo chiếc chăn sang một bên và làm những việc quen thuộc, xách chiếc cặp nặng nề theo. Giờ này mẹ tôi đã đi được khá lâu rồi. Gieo từng bước chân nặng nề, tôi lê cái thân xác đầy mệt nhọc ra trước cửa lấy chiếc xe đạp đã được phủ lên một lớp màu của thời gian mà bố để lại.
Bây giờ mới có 5 giờ sáng, cái thời điểm mà mọi nhà còn đang say giấc, tiết trời mùa đông khiến cho mọi thứ xung quanh thật tối tăm. Ai lại muốn ra đường vào thời gian này trong cái lạnh khắc nghiệt miền Bắc cơ chứ?
Thầm than thở, tôi bắt đầu đạp xe. Căn nhà nhỏ khuất dần sau con đường và lớp sương mù. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh trên con đường bê – tông xám xịt. Những giọt sương khẽ rơi từ kẽ lã còn vương vấn chưa rụng xuống, tách rời cây mẹ khi từng cơn gió lùa vuốt nhẹ qua rơi xuống mái tóc đen cắt ngắn bình thường của tôi. À mà cũng không bình thường lắm, do máu xấu nên tóc tôi đã có dăm ba bốn chục sợi bạc dù tôi chỉ mới 18 tuổi.
Sự yên tĩnh khiến tôi cảm thấy bình lặng và dễ chịu đến lạ thường dù từng cơn gió lạnh đang khẽ luồn qua tóc khiến cho hai hàm răng đập cầm cập vào nhau.
Tiện đường, tôi mua 15 nghìn xôi trắng mà đem theo. Vì buổi trưa tôi chỉ có một mình ở nhà nên ăn thế nào cũng được khi mẹ phải làm việc cả ngày. Tôi mua để ăn sáng và ăn trưa luôn một thể cho tiện. Sự ấm áp từ túi xôi truyền vào khiến cho đôi bàn tay tê cứng vì lạnh dễ chịu hơn phần nào, tôi cho nó vào cặp trong sự tiếc nuối cái cảm giác khoan khoái ấy.
Tôi không nhanh không chậm dắt chiếc xe từ cổng vào trường, quan sát sự vắng lặng, thiếu hơi người của khoảng sân phía trước. Thi thoảng từng tiếng lạt xạt vui tai vang lên khi bàn chân dẫm phải lá rụng khiến tôi cảm thấy thích thú nhưng đó cũng chỉ là một niềm vui nhỏ nhất thôi…
Lớp tôi trên tầng 3, tầng cao nhất của trường. Vì được bao quanh bởi cánh đồng của người dân xung quanh nên ở trên này phóng tầm mắt ra rất thoáng, không một căn nhà nào che đi bầu trời trước mặt. Đối diện với bầu trời trước mắt là cánh cửa gỗ đã được mở toang từ trước.
Bên trong đã sáng đèn từ bao giờ, nơi dãy bàn ghế nổi bật lên hình bóng của một người con gái. Cô ấy có mái tóc dài thuần một màu đen nhánh như trời đêm được buộc kiểu đuôi ngựa. Làn da trắng sáng như mỡ đông, pha chút hồng hào đầy sức sống. Khuôn mặt thì xinh xắn vô cùng, chiếc mũi cao mà nhỏ, bờ môi thì cong lên tựa đang cười, dù bị tái lại do trời lạnh nhưng vẫn mang một chút màu đỏ nhạt mà trời sinh ra đã tô cho. Đôi mắt nhìn hiền từ nhưng pha chút nét tinh nghich. Nhưng đặc biệt nhất là cánh tay trái, nó bị cụt mất tới tận khuỷu. Trông khá là tội nghiệp.
Chiếc đồng hồ cuối phòng chỉ mới điểm đúng 5: 40 thôi. Còn rất lâu thì một đứa học sinh khác mới đến. Tôi và cô ấy là nhưng người luôn đến sớm nhất. Tôi vì do nhà xa trường tầm 11 cây mà đi xe đạp nên dậy sớm là điều bình thường. Nhưng cô ấy thì khác, nhà cô ấy chỉ cách trường tầm 2 cây thôi mà đã đến sớm như vậy thì đúng là kỳ lạ.
Tôi chỉ nhìn qua cô ấy một chút rồi bước vào chỗ của mình, không ai chào hỏi nhau câu nào cả. Không phải tôi có vấn đề về giới tính hay có thù ghét gì với cô ấy cả, tôi chỉ làm vậy để áp chế cảm xúc được giấu kín trong lòng mà thôi, ở cái tuổi đẹp nhất đời người này thì ai chả có ước mơ, hoài bão, từng rung động với người khác. Còn với tôi thì đam mê chỉ là một thứ mà đã bị đánh mất từ lâu, một thứ mà tôi còn không có khao khát đi tìm nó. Còn việc có một mối quan hệ ư? Bây giờ nếu bạn không có tiền thì mối quan hệ đó dù đẹp thế nào cũng dần đi vào bế tắc thôi, đồng tiền không phải là tất cả nhưng nó lại chi phối cuộc sống của bao người trong xã hội. Với một gia đình mà chỉ có mẹ gồng gánh cho tôi từng bữa ăn, từng chút một tiền học, bán đi sức khỏe cho tôi được như bao người thì tôi thấy đó là điều thừa thãi không cần có.
Động lực duy nhất cho một kẻ không có hoài bão như tôi là phải học thật tốt sau này kiếm một việc làm ổn định nuôi mẹ, để mẹ được sống yên bình, không phải lo lắng trong từng bữa ăn, giấc ngủ. Cuộc đời mẹ đã chịu khổ nhiều vì thằng bất tài này rồi. Nhiều khi thấy cơ thể gầy guộc ấy về nhà vào những ngày mưa gió, những đêm lạnh mịt mù hơi sương buốt giá, tất tả chăm sóc cái thân thể chết tiệt luôn thừa cơ hội để đổ bệnh của tôi mà tôi lại quặn thắt trong lòng. Có những lúc muốn nghỉ học phụ mẹ để mẹ được nghỉ ngơi nhưng nghĩ đến việc với số tiền ít ỏi đấy thì khi về già mẹ phải sống thế nào thì tôi lại không thể làm được. Có lẽ cuộc đời này tôi chỉ cần chăm sóc mẹ là đủ rồi, nếu nói ra thì ai có lẽ cũng sẽ cười tôi vì cái suy nghĩ non nớt ấy nhưng đó là mục tiêu sống duy nhất của tôi hiện tại, của một “cái xác biết đi” không hy vọng, một kẻ khiếm khuyết về linh hồn.
Tôi hiện tại là một người ít nói nên không có nhiều bạn, với cả rất yếu do không chơi thể thao nhiều, khả năng giao tiếp còn kém nữa nên cũng không nổi bật trong lớp lắm dù thành tích luôn đứng top 20 trường. Cô ấy thì có chút khác biệt với các bạn cùng lớp khác, chúng tôi từng học chung từ tiểu học tới lớp 6 nhưng do một số việc nên gia đình cô ấy chuyển tới gần đây, phải học ở một trường cấp hai khác cũng không xa đây lắm. Cái hồi đấy, cả hai còn là bạn thân. Nhưng rồi trong thời gian xa nhau, bốn chín ngày năm đó đã giết chết toàn bộ sự hồn nhiên đầy ngu ngốc ấy. Từ một tên nhóc không thích việc học, chỉ tối ngày lo chơi và ngủ, tôi đã dần thành một kẻ thế này đây.
Tôi mệt vì phải sống, vì phải gánh trách nhiệm trên lưng, nhiều khi muốn chết để giải thoát nhưng tôi không muốn buông bỏ nó. Với tôi bây giờ sống cho bản thân chỉ là điều thứ yếu, vì mẹ của mình mới là cần thiết. Còn cô ấy thì sao? Cô ấy có ước mơ muốn làm một nghệ sĩ chơi đàn guitar và piano, dù bị mất một bên tay nhưng vẫn không từ bỏ, luôn cố gắng hết mình, nở một nụ cười trên môi để thực hiện nó. Vâng, một “người sống” đúng nghĩa. Hai chúng tôi bây giờ là hai kẻ khác nhau hoàn toàn đối lập nhau…
Tôi vừa nhìn qua của sổ, ngắm những tảng mây nặng nề tựa cõi lòng mình, thả dòng suy nghĩ theo bầu trời đen dần sáng lên, tay cầm gói xôi chầm chậm ăn mà không hay biết rằng cô ấy luôn lén lút nhìn về phía mình bằng một ánh mắt khá là lạ.
Lớp học đông dần theo thời gian, kéo theo đó là âm thanh trong căn phòng ngày một hỗn tạp bởi tiếng cười đùa, chửi bới. Tôi chỉ yên lặng cúi đầu xuống vờ như ngủ, nếu chỉ ngồi yên mà quan sát thì có khi sẽ bị đám đó làm phiền nên giả ngủ là cách tốt nhất. Không ai sẽ phàn nàn về một người đang ngủ vì người đó không nói gì phải không?
Cứ như vậy, đến tiết tôi dậy học, ra chơi thì làm bài về nhà luôn hoặc giả ngủ, mọi thứ lặp đi lặp lại như vậy đến tiết cuối lúc nào không hay. Điều bất ngờ là hôm đấy cô chủ nhiệm lại thông báo chiều nay thứ bảy học sinh được nghỉ do giáo viên phải họp, cộng với việc mai là chủ nhật nên cả lũ được một phen hò hét thích thú.
Phần 2
Hết giờ, cả lớp ra về nhưng tôi phải ở lại trực nhật theo ca. Khi cả trường chỉ còn loáng thoáng vài người thì tôi mới dắt được cái xe để về nhà. Nhưng xui xẻo thay, khi vừa đi được khoảng một cây thì trời bắt đầu đổ mưa. Mưa to như trút nước, dồn dập, ầm ĩ, từng cơn gió mạnh lướt qua làm làn sương mưa trắng xóa dập dìu tựa như từng đợt sóng. Tôi còn không mang áo mưa nên đã nhanh chóng trốn vào dưới cái bảng thông báo có mái hiên của một căn nhà gần đó chìa ra che lấy, bên dưới có một cái ghế ngắn. Nó khá khuất nên ít người để ý và hay tới đó. Tôi từng được bố cho trốn dưới đây vài lần khi chở đi chơi về mà gặp mưa nên khá quen thuộc. À mà còn một người nữa cũng biết chỗ này, tôi từng chơi trốn tìm cùng cô ấy sau tấm bảng thông báo khi đi khu vui chơi ở gần đây về.
– Có lẽ còn mưa to lắm đây.
Tôi lầm bầm đầy khó chịu.
Bỗng nhiên từ phía xa một chiếc xe đạp khác chạy đang chạy tới đây. Người cưỡi nó có vẻ đang rất chật vật khi chỉ có thể lái bằng một tay.
Tôi khẽ nhích người sang một bên, kéo chiếc xe đang chắn trước ghế ra một đoạn, tôi không muốn nó bị dính nước mưa chút nào cả. Khoảng hở vừa đủ, cô ấy nhanh chóng dắt xe đặt ngay trước chỗ ngồi của mình rồi nhẹ nhàng dựa lưng vào tấm bảng khi hạ xuống.
Tại sao cô ấy bây giờ mới đi tới đây thì tôi không biết, cô ấy về trước cả tôi cơ mà nhỉ?
Cả hai yên lặng một lúc lâu, chỉ còn âm thanh rơi đều đặn tiếng mưa. Tôi không muốn bắt chuyện chút nào cả, không biết mình phải nói gì, nhưng cô ấy lại khác. Hít vào một hơi dài như để lấy sự can đảm, cô cất tiếng:
– Tuấn!
Tôi giật mình quay sang…
– Ông… Ông ghét tôi à?
– Hả?
Mặt tôi nghệt ra, tròn xoe mắt nhìn. Luôn có một điều mà các bạn phải nhớ là dù mình cố tỏ ra nghiêm túc tới đâu thì khi gặp đứa bạn thân, cái biểu cảm ấy không giữ được bao lâu đâu. Có lẽ tôi cũng không thể thoát khỏi cái định luật cơ bản ấy rồi.
– Thì… Thì… vì ông bây giờ khác quá. Ông không còn… nói chuyện với tôi nữa.
Trông cô ấy bây giờ trông khá là dễ thương. Hai bên má thì đỏ bừng lên, đôi tay quơ qua lại loạng chạng. Cô ấy vẫn luôn như vậy khi ngại ngùng.
Nhưng quan trọng hơn hết là bây giờ tôi không biết mình phải trả lời ra sao cho hợp lý cả.”Vì tớ thấy sợ tình bạn chúng ta sẽ dần thành tình yêu và tớ thấy nó áp lực quá nên tránh xa cậu”. Làm ơn đi! Cô ấy sẽ cười vào mặt tôi mất. Ai mà chả cần chút sĩ diện trước mặt bạn mình chứ.
Quá lúng túng vì câu hỏi này, tôi yên lặng một lúc lâu. Chưa bao giờ trong cuộc đời tôi thấy mấy hạt mưa rơi chậm như vậy.
– Con xin cha trên trời có linh có thiêng giúp con vượt qua kiếp nạn này.
Tôi cầu khấn thầm trong đầu.
Mặt thì ngày càng tái xanh, còn cô ấy thì bây giờ thì khuôn mặt đã đỏ hồng lên như mấy cục than mà bác Hải đầu ngõ đốt mỗi sáng vậy.
Kỳ diệu thay, một âm thanh vang lên phá vỡ cái không khí bối rối này. Nhưng nó có vẻ không… ừm… nữ tính cho lắm.
Ọccccc~ Ọccccc~
Biểu cảm của cô nàng đơ đi một khoảnh khắc. Sau đó là một loạt hành động mà tốc độ xử lý của não tôi còn không theo kịp.
Cô nhắm mắt lại, ngồi vào ghế rồi hít thở một cách đều đặn, thi thoảng có hé mắt ra một khoảng nhỏ xem tôi có nhìn không rồi vội vã đóng lại như đứa trẻ con sợ bị mẹ bắt gặp khi ăn vụng. Nghe hơi bất thường nhỉ? Tuy nhiên nó lại khá bình thường với tôi, không biết cô có làm vậy với ai khác ngoại trừ bố mẹ không nhưng hồi xưa cô ấy hay làm trò này để chữa thẹn lắm. Không ai lại đi tranh luận và bắt tội người đang ngủ mà. Với bình thường thì giờ này tôi đã thức dậy sau một giấc ngủ trưa, chuẩn bị đi học rồi, chứ đừng nói tới việc ăn. Tôi cũng thấy hơi đói bụng rồi. Cũng may là sáng nay mình đã mua luôn một thể.
Tôi lấy túi xôi ăn dở trong cặp ra cùng một tờ giấy vở. Tay nhanh chóng chia xôi thành hai nắm bằng nhau. Nếu của tôi mà to hơn cô ấy thì cũng kỳ, mà nếu bé hơn thì kiểu gì cũng bị “đè ra” nhồi vào miệng thôi.
Chần chừ một chút, tay tôi nhéo nhẹ má nàng, cầm nắm xôi trên giấy và quơ qua lại…
– Có dậy ăn không, con sâu ngủ này.
Không hiểu sao mà bản thân tôi lại tự nhiên nổi hứng thích đùa ngay lúc này. Không sao đâu nhỉ? Đây chỉ là tình bạn thôi mà, tôi luôn tự ép bản thân suy nghĩ rằng trong 3 năm không gặp nhau thì quan hệ của chúng tôi đã sớm không còn rồi. Nhưng hôm nay nghe những câu hỏi đấy thì tự nhiên lòng tôi lại thấy nhẹ nhõm lạ thường. Hy vọng ư? Nhưng về cái gì cơ chứ? Tôi biết rõ bản thân mình hơn ai hết. Đúng là tôi yêu nàng nhưng liệu tình cảm ấy sẽ đi về đâu? Với một kẻ mà bản thân mình hiện tại còn lo chưa xong, tương lai thì mịt mù vô hướng thì cuộc đời sau này của cô ấy sẽ hạnh phúc ư? Không hề, vì vậy tôi mới né tránh, vì tôi sợ hãi phải có thêm trách nhiệm. Tôi… hèn nhát và thảm hại như vậy đó, đến cả tình yêu của mình còn không dám theo đuổi.
Trong khi tôi còn ngổn ngang những bó tơ lòng thì cô ấy đã mở to hai mắt sáng như đèn pha rồi, đương nhiên là từ lúc tôi chia xôi thì nàng đã thấy rồi, nhưng chả nhẽ đang giả vờ ngủ thì lại dậy “Cho tớ xin miếng” à, ngại chết mất ~.~
– Hì… Hì…
Hai hàm răng trắng đều như bắp khẽ hé, từng hồi âm thanh như tiếng chuông bạc ngân nga. Cô ấy cười, một nụ cười mà khiến cho dù là bông hoa đẹp nhất cũng phải ảm đạm đi đôi phần. Tôi như si ngốc ngắm nghía nó.
– Bà cười gì vậy?
– May quá rồi nhỉ, úng a ẫn à… ạn…(chúng ta vẫn là… bạn…)
Vế sau thì do vừa nói vừa ăn nên tôi nghe chữ được chữ không, nhưng chữ cuối hình như cô ấy hơi ngập ngừng chút rồi mới nói ra.
– Đừng vừa ăn vừa nói chứ, bà vẫn không bỏ được thói đấy à?
– Ông thì biết gì, chỉ trước mặt người quen tôi mới vậy thôi. Chứ tôi ra dáng thiếu nữ rồi đó.
– Thế thì “thiếu nữ” cho tôi hỏi cái gì dính bên mép thế?
– Hả?
Cô nàng đảo cặp mắt một vòng trông vô cùng tinh nghịch rồi bất chợt lao lên kéo tay áo tôi và dùng nó lau miệng.
– Sạch òi…
Nếu có ai bây giờ ở lớp mà thấy thì không biết họ sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ? Đây mà là hành động của một học sinh nữ hiền dịu, nết na chắc. Tôi thì cũng không muốn ai nhìn thấy cô ấy thế này chút nào cả, có lẽ là một chút ích kỷ thôi nhỉ?
Mưa yếu dần rồi, cuộc trò chuyện hâm nóng dần lại tình bạn của bọn tôi. Nhưng liệu cơn mưa tạnh, mọi thứ sẽ về lại như cũ chứ? Cơn gió đáp lại câu hỏi của tôi. Không biết từ bao giờ đám mây mưa đã bị thổi ra xa chỗ chúng tôi, tạo nên một làn ranh giới mưa kỳ diệu. Tôi biết mình nên làm gì nhưng lại không đủ can đảm để nói ra. Nuối tiếc vì không thể nói thật tình cảm của mình nhưng lại tự mâu thuẫn bởi trách nhiệm của bản thân đang có và sẽ có. Cơn mưa đi xa dần khiến lòng người càng thêm vội vã. Những giọt nước còn sót đọng lại trên cây dây leo uốn lượn rủ xuống từ căn nhà ở cạnh bên. Nó sáng lấp lánh, trong như hạt ngọc vậy. Giọt nước? Hạt ngọc? Bố tôi từng nói với tôi về điều này rồi nhỉ, tại sao mà tôi lại quên mất nó cơ chứ?
Đó là một ngày mùa xuân tại bệnh viện sau cơn mưa. Nhìn ra cửa sổ, ngắm những cành lá xanh ngắt sau cơn mưa, bố đã nói với tôi:
– Con nhìn này, thấy những giọt nước kia không? Chúng cũng như cuộc đời của mỗi con người vậy, tuy đều tồn tại một khắc ngắn ngủi so với thế giới này, là một thứ bình thường nhưng lại mang trong mình vẻ đẹp của những viên ngọc. Ai sống cũng có ý nghĩa của riêng mình, cuộc đời tuy không phải luôn tốt đẹp nhưng nó ngắn ngủi, chúng ta phải trân trọng nó, đừng như ta. Thời gian còn lại của ta chỉ còn tính bằng tháng thôi nhưng vẫn chưa làm được gì nhiều cho hai mẹ con cả, vẫn còn nhiều luyến tiếc. Bây giờ con còn nhỏ, chưa hiểu được những lời đó nhưng có lẽ sau này con sẽ cảm nhận được những gì bố muốn truyền đạt. Cố sống cho thật tốt vào nhé…
Phải rồi Tuấn! Mày sợ cái gì cơ chứ. Cứ thử một lần đi. Mày liệu có đang thật sự “sống” không? Tương lai liệu sẽ ra sao còn không biết, sao ta không thử một lần. Tất cả nỗi lo trước giờ đều do bản thân tự ép buộc mình nhận thì tại sao không thể bỏ chúng qua một lần mà.
– Nguyệt Chi!
– Ông có chuyện gì vậy?
– Mưa bên này tạnh rồi nhưng bên kia vẫn còn, bà muốn theo tôi tới một chỗ không?
– Được thôi, bố mẹ tui hôm nay về buổi tối mà.
Thế là hai chúng tôi lấy xe, cùng nhau đi dọc theo dãy phố. Cho tới khi những con đường chật chội khuất dần phía sau. Chúng tôi dừng chân tại đỉnh của một con đường vượt qua dãy đồi.
Từ đây, tôi có thể thấy được bầu trời rộng lớn, cảm nhận những làn hơi nước thổi qua. Những cơn gió chứng kiến câu chuyện của tôi và nàng đã lướt qua mà không ngoảnh lại, đem câu chuyện này hòa vào một phần thế giới, đưa những nguyện vọng, cảm xúc ấy lên tới bầu trời, chấm phá bức tranh âm u trên kia bằng những tầng mây trắng phía sau. Cho ánh sáng yếu ớt mùa đông có thể chiếu xuống, hòa tan cùng với giọt mưa tạo nên một dòng thác bạc đổ xuống từ cầu vồng. Một khung cảnh hùng vĩ, khơi gợi ước muốn mà ai cũng từng có – chạm tay vào bầu trời.
Nàng cũng sững sờ nhìn cảnh này một lúc thật lâu.
– Tớ có một chuyện muốn nói với cậu từ rất lâu rồi.
Nàng dường như đoán được đó là điều gì. Khuôn mặt lại được đánh hồng đầy e thẹn.
– Tớ cũng vậy… chúng mình cùng nói nhé…
Cả hai hít vào một hơi thật sâu, như đạt được sự tương thông về suy nghĩ. Bọn tôi nói ra cảm xúc thật sự trong lòng mình.
– ANH YÊU EM…
– EM YÊU ANH…
– Tên ngốc nhà anh! Anh có biết em chờ cái ngày này 6 năm nay rồi không?
Cô ấy ngước mặt lên nhìn tôi, khóe môi treo một nụ cười mãn nguyện đầy hạnh phúc, mày liễu uốn nhẹ phía trên đôi mắt đã ướt đẫm nước. Từng giọt ngọc lệ chảy xuôi rơi xuống áo tôi. Tôi cũng không biết từ bao giờ mà mắt mình nhòe đi. Lần đầu tiên trong 6 năm qua mà tôi cảm thấy bản thân mình nhẹ nhõm tới vậy, lần đầu tiên mà tôi được “sống” lại, sống cho mình. Áp lực ấy tan cùng mây đen của bầu trời, khiến cho linh hồn đã khô kiệt của tôi sáng lại màu sự sống.
Bây giờ trong thế giới trong mắt tôi chỉ là em thôi. Tôi cúi xuống, em chậm rãi ngước lên. Ngượng ngùng nhưng đầy say đắm, tôi chạm phải bờ môi mềm mại của nàng, nàng rụt rè nhưng không chịu rời. Cả hai còn vụng về, thiếu kinh nghiệm nhưng với chúng tôi, đó là nụ hôn tuyệt nhất thế gian này. Thời gian như đọng lại ngay khoảnh khắc ấy. Đã bao lâu trôi qua cả hai cũng không nhớ nữa. Đến khi tách môi ra vẫn còn luyến tiếc khôn thôi.
– Em gảy đàn cho anh nghe nhé. Bế em ra chỗ xe đạp đi.
– Em vẫn luôn như vậy.
Từ trong chiếc cặp, em lấy ra một chiếc đàn guitar nhỏ bằng gỗ mà khi xưa tôi cũng thấy em hay chơi. Đó là món quà mà bố và mẹ em đã cùng nhau làm nó cho em.
– Anh có biết sao hôm nay em lại về muộn thế không?
– Em muốn cầm nó đi hát một bài tặng sinh nhật anh đó tên ngốc~
– Nhưng sinh nhật năm nay anh có quà to hơn rồi mà.
– Cái gì vậy?
– Em.
– Nhận quà nhỏ trước đi không em dỗi đấy.
Em nũng nịu như một chú mèo nhỏ, rúc vào người tôi. Cầm cây đàn và cất tiếng.
Tiếng đàn khẽ vang lên…
Chỉ mình tôi và em nghe thấy.
Gió hòa cùng nhịp điệu…
Khúc khích chuyện tình đôi ta.
Lững lờ áng mây trôi, à còn hạt nước…
Tĩnh lặng lưu trữ nét em cười.
Ánh mặt trời tắt dần, nhuộm mây trời một màu hồng đào. Chúng tôi cùng nhau rời xa dần ngọn đồi. Thầm khắc ghi khung cảnh ấy vào sâu trong trái tim mình.
Phần 3
Đông qua xuân tới, cuối cùng kỳ thi đại học cũng kết thúc. Tôi và nàng đều trúng tuyển vào một trường.
Tối hôm ấy, cô ấy kéo gia đình sang nhà tôi ăn mừng. Do cả hai gia đình đã biết nhau từ khi bọn tôi còn nhỏ lên không có nhiều giữ lẽ lắm. Bố của cô ấy thì không sang do bận công tác. Chỉ có hai bà mẹ trò chuyện với nhau. Nhưng không hiểu sao tự nhiên cả hai người lại bảo buồn ngủ, phải đi ngủ sớm. Thế là còn hai đứa tôi ăn mừng.
Đứng ngoài ban công, nhìn ngắm bầu trời sao. Tôi ôm em vào lòng, còn em thì nghịch ngợm, thi thoảng dùng ngón tay vẽ linh tinh trên mặt tôi, thân thể luôn lật qua lật lại, rúc sâu vào trong không ngồi yên một chỗ được.
Hai đứa ngắm nhìn bầu trời rồi lại ngắm nhau. Tận hưởng những giây phút đẹp nhất thế gian.
Bất chợt, em ngoảnh mặt lại nhìn tôi, hai má đỏ bừng như say rượu. Tôi cũng hiểu ý, đặt lên đôi môi mềm mại một nụ hôn. Hương tình say đắm làm mê man hai con người. Đột nhiên, lưỡi em len lỏi qua môi tôi, khẽ khều ngoáy trong miệng. Sự mềm mại và ướt át khó tả này làm tôi càng thêm hăng. Không chịu thua, lưỡi tôi cuốn lấy lưỡi nàng, đưa nó ngược lại về chỗ cũ, tận hưởng cái ngọt từ trong miệng em.
Nụ hôn ướt át kéo dài hơn mười phút thì cả hai mới tách nhau ra.
– Cho anh nhé?
Tôi rụt rè đưa câu hỏi, tuy chúng tôi còn quá sớm để làm chuyện này, dù đã quen nhau rất lâu rồi nhưng cả hai mới bắt đầu thật sự bày tỏ cảm xúc của mình chưa được một năm.
Nét hồng tô điểm thêm trên khuôn mặt thanh tú của nàng, tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập của cả hai. Hồi hộp, bối rối và đầy ngại ngùng. Nàng khẽ gật đầu. Một cái gật có mà tựa như không.
Đang băn khoăn không biết bắt đầu thế nào thì em bất chợt chui tọt khỏi lòng tôi. Bàn tay nhỏ nhắn kéo cái cơ thể bất động vì không kịp phản ứng này theo. Em ngồi đè lên trên nhưng khổ nỗi, chỗ mà em ngồi lên lại chính là con ciu của tôi. Cảm nhận thấy thứ vừa nóng vừa cứng phía dưới, nở một nụ cười tinh nghịch trên môi. Em chầm chậm cúi xuống, cởi từng cúc áo tôi và em luân phiên nhau vì dĩ nhiên em chỉ có một tay mà. Chiếc lưỡi nhỏ xinh rụt rè liếm thân thể săn chắc, cái tay còn lại cũng không rảnh rỗi, trườn xuống xoa xoa đũng quần đang độn lên. Tôi không nghĩ em ấy lại chủ động như thế, mặc dù tính cách khá nghịch ngợm nhưng khi vào mấy chuyện thế này em rất nhát, đó cũng là một phần lý do tại sao chúng tôi còn chưa làm việc này.
Tôi nằm yên xem cô sẽ làm gì tiếp theo nhưng 6 phút, rồi 7 phút trôi qua, cô ấy vẫn làm vậy, không có gì khác cả, nhưng khuôn mặt thì ngày một bối rối. Bất chợt, cô đứng phắt dậy, lén lút chạy xuống nhà rồi trở lại với một quyển sổ trên tay, đọc khá chăm chú. Tôi cố ngó đầu ra xem nhưng em quay nó đi chỗ khác luôn. Em lầm bầm trong miệng:
– Hix, Sao không giống vậy, thế mà cái Thu bảo ai cũng làm theo quy trình như này, xem cho lắm vào rồi đem đi hại bạn…
Không cần xem nữa thì tôi cũng biết đó là gì rồi. Một quyển sổ “lý thuyết” của “giáo sư” Thu,”chuyên gia” chăm sóc sức khỏe sinh sản trong lớp. Có điều đây toàn là lý thuyết phim heo chứ bả có thực hành bao giờ đâu.
Haizz, phải thể hiện bản lĩnh đàn ông rồi. Tôi chạy tới bế em lên giường luôn.
– Để anh “dạy” cho.
Tôi cười xấu xa, một tay thì cởi áo của em ra, xoa bóp cặp nhũ hoa nhỏ nhắn. Của em khá nhỏ, chỉ vừa lòng bàn tay tôi thôi, gần như là lép luôn nếu mặc áo vào. Chiếc miệng cũng không rảnh rỗi chiếm cứ một bên, ra sức mút như trẻ em mút mẹ, lưỡi đánh vào hạt anh đào nhỏ xinh.
– Nhột quá, em không có sữa mà.
Cánh tay còn lại thì cố luồn qua quần, cho tới khi cảm nhận được mép môi mềm mại, ẩm ướt thì dừng lại. Khi tôi vừa chạm vào đấy, người em run lên bần bật. Nước còn rỉ ra nhiều hơn.
– Ưm ưm, đừng mà.
Tiếng rên đầy ngọt ngào bên tai không những khiến tôi dừng lại mà còn hăng hơn nữa. Hai ngón tay vân vê hột le, thi thoảng còn bóp nhẹ khiến cho quần lót em ướt một mảng lớn. Dần dần thích ứng được, em bắt đầu bạo gan hơn, cánh tay duy nhất mò vào trong quần tôi, khẽ vuốt ve lên xuống. Khoái cảm từ thằng em truyền lên khiến cho tôi tuy thoải mái nhưng càng nứng hơn.
– To quá, tí nữa nó có… vừa không?
Giọng em run run, có chút lo lắng.
– Sau này sẽ quen thôi.
– Ai cho nữa mà quen.
Hai bên má em phồng lên như hai chiếc bánh bao. Trông dễ thương vô cùng.
Lưỡi tôi liếm chán chê trái quýt nhỏ ấy rồi lê dần xuống dưới, lướt qua hàng xương nổi lên trên thân thể gầy gò rồi đến chiếc bụng phẳng lì không một chút mỡ thừa. Tay thì đã rời xuống vuốt ve vòng eo thon nhỏ. Biết được tiếp theo tôi sẽ làm gì, tay em giữ chặt cái quần.
– Không được đâu, bẩn lắm.
Dù tắm xong rồi mới đến đây nhưng bị liếm cái đấy thì ngại lắm lên em lấy cớ.
– Anh không chê đâu, khà khà.
Tôi bỏ tay cô ấy ra thật nhanh rồi tụt quần xuống. Hiện lên trước mắt là một kỳ quan của tự nhiên. Hai mép thịt mỏng e thẹn khép lại che đi suối nguồn thần bí hồng hào, từng dòng dâm thuỷ ra. Phía trên là một hạt ruby nhỏ đang se cứng lại. Theo nhịp thở đều đặn của giai nhân, chiếc môi khẽ đóng rồi mở trông dâm mị vô cùng. Không chần chờ thêm nữa, đầu lưỡi tôi đánh một đường từ hột le xuống rồi luồn lách vào trong âm đạo chọc ngoáy.
– Đừng mà anh, sướng quá! Em không chịu nổi nữa đâu!
Em vừa rên rỉ vừa uốn éo cơ thể như con rắn nước. Phía dưới thì nước chảy ra như suối, không thể nào húp hết được. Mùi hương dâm dật khiến cho tôi không thể nào dừng lại được.
– Em ra đây!
Cô bé của em co bóp mãnh liệt như muốn giữ thủ phạm lại. Sau một hồi cao trào, tôi thoát li ra dù vẫn còn luyến tiếc. Em thở hổn hển đầy nặng nhọc, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thẹn thùng nhưng cũng có chút chờ mong. Tôi biết sau đây chính là lúc quan trọng nhất rồi, chả nhẽ lại dừng chắc. Nằm đè lên thân thể mềm mại, tôi thủ thỉ:
– Mình vào việc chính nhé em.
– Ưm…
Em rên nhẹ đáp lại.
Tôi cởi nốt cái quần ra, cầm con cu dài 19cm đang cương cứng ra, quệt nhẹ vào khe mép.
– Anh vào nhé?
– Được, động đi anh.
Tôi chầm chậm đưa vào, thân thể em run khẽ theo. Đến khi tôi chạm vào màng trinh, em nhìn tôi như sắp khóc nhưng đầy quyết tâm. Tôi hít một hơi thật sâu rồi đẩy mạnh vào, xuyên phá nó. Máu đào chảy ra, em đã chính thức thuộc về tôi. Em ôm mạnh tôi, tuy đau, tuy những giọt nước mắt đã lăn dài trên má nhưng em lại mỉm cười đầy mãn. Một nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy.
– Em sẽ mãi mãi yêu anh. Chỉ là của anh thôi.
– Anh yêu em.
Cái ôm kéo dài bao lâu cũng không rõ nữa nhưng cơn đau của em đã đỡ dần, thay vào đó dâm thủy chảy ra ngày một nhiều hơn. Đã tới lúc rồi, tôi khẽ động để em làm quen dần. Con cu tôi được bao bọc bởi cảm giác chật chội, mềm mại, ấm áp và ẩm ướt khoan khoái vô cùng.
– Ư, mạnh nữa đi anh, em chịu được mà…
– Sướng quá á… á… Đúng rồi, như vậy đi anh.
– Chờ đã nào! Chậm thôi anh… Em… sướng… không chịu nổi mất.
Chúng tôi làm qua từ tư thế truyền thống cho tới kiểu doggy, tôi còn bế nàng lên để chịch. Khoái cảm tăng dần, âm thanh dâm mị vang vọng khắp phòng. Có tiếng rên rỉ của em, tiếng hai ta chạm nhau, cũng có tiếng cười hạnh phúc đầy mãn nguyện giữa hai con người.
Chúng tôi hôn nhau thật sâu, một tay của tôi xoa bóp bộ ngực nhỏ nhắn, tay còn lại vân vê hột le tăng khoái cảm trong khi vẫn điên cuồng nhấp hông. Cuối cùng nó cũng đến, cô bé của em co bóp mãnh liệt, tôi cũng đã đến giới hạn của mình.
– A… A… Em ra rồi, ra cùng em đi!
– Anh cũng ra đây.
Cả hai run lên bần bật, từng dòng tinh nóng hổi từ đầu khấc tôi bắn vào trong hoa tâm của em, từng dòng nước ấm trào ra phủ lên con cu của tôi. Cả hai thở hổn hển, người ướt đẫm mồ hôi, mệt mỏi nhưng tình yêu vẫn còn ngập tràn. Tôi ôm em nằm xuống giường, cả hai nhìn qua cửa sổ ngắm những ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh tô điểm cho màn đêm.
– Ngày đó, khi em mất đi tay trái của mình vì tai nạn, biết mình không thể tiếp tục theo đuổi ước mơ được nữa, em đã tuyệt vọng lắm. Em trốn bố mẹ chạy lên ngọn núi gần đó, ngồi khóc suốt đêm. Dưới bầu trời đó cũng là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ? Anh đã an ủi em vào lúc quan trọng nhất, đã dạy cho em về những ngôi sao trên kia để quên đi nỗi buồn. Anh còn bảo là…
Nói đến đây, em cười hạnh phúc rồi hôn vào môi tôi.
– “Nín đi thì sau này anh sẽ cưới em, anh không chê người khuyết tật đâu. Em không thực hiện ước mơ một mình được thì thêm một người là xong mà”.
Mặt tôi đỏ bừng, hồi bé thì có ai biết gì đâu cơ chứ, ăn nói linh tinh là chuyện bình thường mà. Nhưng mà không phải điều đó đã gần thành hiện thực rồi sao? À mà còn một câu nhỉ?
– Anh nhớ mà, quan trọng hơn em quên một câu đó.
– Quên câu nào vậy?
Em mở to mắt, ngây ngô nhìn tôi.
– Em…
– Sẽ là cô dâu đẹp nhất thế gian.
– Đúng ha. Anh không được quên đâu đấy~
Bầu trời sao kia vẫn luôn như vậy, con sông tinh hà lấp lánh kia vẫn như ngày hôm ấy. Mặt Trăng lấp lửng trên bầu trời làm chứng cho đôi ta. Hôm nay trăng lại đến, nhìn ngắm chúng tôi trưởng thành.
Tôi đang mặc chiếc áo vest đen mà cha để lại, không phải là muốn nhắc tới nỗi đau mà muốn bố cũng ở đây, chứng kiến mình trưởng thành. Trước mặt tôi là người phụ nữ đẹp nhất thế giới này – em. Đẹp tựa nữ thần, đôi môi đỏ mọng nở rộ một nụ cười hạnh phúc, chiếc váy trắng lấp lánh tựa như đính từ những…
Hạt mưa và ngôi sao ngày đó. Phía trên mái tóc đen mượt là vòng hoa giản dị. Em nắm lấy tay tôi.
– Đi thôi anh, mọi người đang chờ rồi.
Bầu trời sáng dần phía xa xăm…
Từng làn gió xuân nhẹ…
Đung đưa hạt mai sương.
Sao mờ dần viên mãn…
Chứng kiến hạnh phúc đôi ta.
— Hết —
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét