Bài đăng nổi bật

Truyền thuyết Tokbokki

Phần 1


Chuyện là năm đó, tôi thi đậu một trường đại học ở TP HCM, nhưng vì gia đình xảy ra một vài chuyện nên tôi không học đại học được, nói đúng hơn là tôi chỉ học tới lớp 12 rồi thôi, kiểu người như tôi thì chắc chỉ có mỗi cái bằng xóa mù chữ là hết.

Năm đó vừa tròn 18 tuổi, cái tuổi mà người ta nói là bẻ gãy sừng trâu ấy, một cái tuổi khỏe mạnh và tràn đầy sức sống nhất của cuộc đời.


Tôi còn nhớ rõ là sau khi kết thúc kỳ thi xong, tôi bị thất nghiệp, chỉ đi rửa chén bát thuê ở mấy quán phở hoặc chạy tiệc cưới nếu có người gọi.


Việc làm thì bữa đực bữa cái, nuôi thân còn không nổi thì lấy đâu tiền mà phụ giúp gia đình phải không anh em? Nói chung thì thời đó tôi cũng khá thảm.


Sau đó tình cờ tôi quen biết một ông anh mở cửa tiệm sửa máy tính và chuyên các thiết bị điện tử abcdxyz, năm ấy ổng rủ tôi về làm với ổng, vừa làm vừa học việc.


Anh em chắc không thể nghĩ ra cái nghề đấy nó bạc bẽo cỡ nào đâu, tháng lương đầu tiên của tôi là 800k vào thời điểm đó, vừa đủ tiền ăn uống linh tinh, ngay cả thuốc lá cũng phải gắng nhịn mà dành tiền.


Nhưng tôi luôn tràn đầy niềm tin nên vẫn rất cố gắng học việc. Sếp có bảo nếu tôi có thể tự bản thân đi sửa chữa hoặc lắp các thiết bị cho khách thì tiền lương sẽ cao hơn, đôi khi sẽ còn có thêm tiền bo nữa.


Công việc IT cũng nhiều cái bi hài trong 2 năm làm việc của tôi, cơ mà tôi kể chuyện xiếc nên kể đúng cái mấu chốt cho anh em vậy.


Sau tất cả thì ổng cũng giao cho tôi một công việc đi lẻ đầu tiên. Ổng bảo tôi đi Đức Trọng khảo sát và tư vấn cho khách lắp Camera.


Cái chỗ đó cách Đà Lạt khoảng 30 phút đi xe máy anh em ạ. Tôi biết thừa là lão chim lợn đấy lười nên mới để tôi tự lết đi, cơ mà anh em biết đấy, cái gì lần đầu cũng rạo rực và háo hức cả, tôi vẫn rất hưng phấn và chờ mong.


Đúng 9h sáng ngày hôm đó, sau khi ăn sáng xong thì tôi phi xe xuống Đức Trọng. Sau một buổi sáng dò đường tới cháy máy và biết bao nhiêu cuộc điện thoại thì tôi đã tới được căn nhà của khách, chỗ nằm lẩn khuất nép mình trong một con hẻm nhỏ.


Căn nhà này chỉ mới vừa hoàn công, mọi thứ trông sạch sẽ và mới tinh tươm, từng đồ nội thất trong nhà làm tôi ghen tị cũng nhiều lắm, chúng sáng bóng và sặc mùi kim tiền.


Khách hàng của tôi là một cô đã khoảng 50 tuổi, cô nhẹ nhàng đón tôi vào nhà và đề nghị tôi khảo sát căn nhà của cổ. Tôi bèn tập trung hết miệng lưỡi, nước miếng và đề xuất những phương án lắp Camera khả thi nhất cho cô chủ. Bởi lần đầu tiên tôi tiếp xúc với khách hàng, nên tôi nhiệt tình dữ lắm.


Ngày hôm đó, đúng lúc đang được cô chủ nhà dẫn di xung quanh thì sự chú ý của tôi lỡ va vào ánh mắt chị, con gái của chủ nhà. Chị ấy tầm khoảng 23 tuổi, mặc một bộ đồ ở nhà khoe đôi chân dài trắng muốt.


Dáng chị dong dỏng cao, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng, chị không cười hay nói gì với tôi, cơ mà tính tôi cứ lại hay bị hấp dẫn bởi mấy cô gái lãnh đạm kiểu đấy nên ngắm nghía chị rất cẩn thận, suýt chút nữa thì quên mất chuyện là đang làm việc.


Chỉ cho tới khi chị nhận ra ánh nhìn của tôi, chị mới khó chịu đi vào phòng và kéo cửa lại. Khi ấy tôi mới hồi thần và nhận ra việc mình làm trông khá bất lịch sự.


Tốn chừng 1 tiếng, khi nước bọt sắp cạn thì tôi cũng ra về trong niềm hân hoan, cô chủ nhà đã đồng ý hết mấy cái đề xuất của tôi, tổng chi phí cho việc lắp đặt là 15tr, nếu hoàn thành ít nhất tôi cũng có 1tr trong số đó.


Ngày tiếp theo, tôi đem đầy đủ dụng cụ và quay lại căn nhà nọ, nào khoan tường, nào thang rút, bla bla đều đủ cả.


Còn nhớ tâm trạng khi ấy khá hồi hộp vì đây là lần đầu tiên tôi đi một mình không có ai kèm cặp, nếu lỡ gây ra hậu quả gì thì bản thân phải tự gánh lấy. Nhưng đâm lao cũng phải theo lao, tôi đã lỡ khẳng định với lão sếp là mình làm được.


Khi tới nơi, chỉ có mỗi con gái cô chủ ở nhà, còn cô chủ và chồng thì đã đi làm. Mặc dù trong đầu tôi cũng hơi có vài suy nghĩ quái dị khi ngắm nghía cô chị, cơ mà công việc vẫn là công việc, tôi tập trung hết trí óc vào việc mình sắp làm. Tôi dù sao cũng là người bình thường, chứ có phải là biến thái đâu chứ nhỉ.


Tôi sẽ lắp tổng cộng là bốn cái camera, hai cái trước sân, một cái ở phòng khách và một cái đằng sau nhà.


Tới tầm mười hai giờ trưa thì tôi đều đã lắp xong hết bốn cái đấy, chỉ còn mỗi việc đi dây nữa là hoàn thành.


Đúng lúc này, chị gọi tôi xuống ăn cơm các bạn ạ.


Chị mua cho tôi một đĩa cơm sườn kèm theo một lon Coca. Thú thực thì cái đĩa cơm hôm ấy ăn như đb ấy các đồng chí, chỉ có mỗi chị là ngon thôi.


À không! Ý tôi là chị nom ngon lắm mắt, đùi dài chân trắng, thân hình nhỏ gọn, đeo thêm cặp kính cận, tóc búi sau đầu, mái tóc xéo qua một bên trước trán.


Nói tóm lại là tôi ăn một đĩa cơm chán khỏi nói, mà hình như tôi quên mẹ hương vị của nó luôn rồi, đầu tôi chỉ nhớ được mỗi hình dáng và làn da trắng trẻo của chị.


Suốt bữa cơm đấy, chị và tôi chỉ nói vài câu, chị hỏi tôi bao giờ thì làm xong, tôi chỉ đáp là khoảng bốn năm giờ chiều, lúc đấy tôi còn không dám cam đoan là mình có thể hoàn thành mọi thứ một cách tốt đẹp.


Mà có một cái rất khó hiểu, sau khi chị nghe tôi trả lời, khuôn mặt chị tự nhiên toát lên vẻ hơi chút thất vọng. Tôi ngạc nhiên nhưng cũng không thèm suy nghĩ thêm.


Chị ăn xong thì dọn chén đĩa và bỏ về phòng, còn tôi thì ra sân ngồi hút thuốc nghỉ no, trong đầu thì suy nghĩ lại mấy cái kèo lắp Camera mà lão chủ đã dạy.


Đúng một giờ, tôi đứng dậy tiếp tục công việc dang dở.


Căn nhà đấy thì chỉ có mỗi một tầng, theo tôi tính thì có hai phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khách và phòng WC chung.


Trần nhà thì được lót bằng những miếng thạch cao, phía trên có các khung sắt lớn để chống đỡ, trên tiếp khoảng nửa mét thì là mái nhà.


Cái khốn nạn nhất của ngôi nhà nằm ở trần thạch cao, tất cả dây điện hay dây mạng gì thì cũng nằm hết trên đó, cho nên nếu tôi muốn đi dây cho đẹp thì bắt buộc tôi phải leo lên.


Tôi thì sợ độ cao, cơ mà đã làm nghề này thì đành chấp nhận. Tôi đeo khẩu trang vào và vào việc.


Trước mắt tôi là một đống cây sắt lớn chăng ngang chăng dọc, khói bụi mù mịt, có những chỗ ánh sáng không lọt vào được nên bắt buộc tôi phải dùng đèn pin.


Tôi cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng, chậm rãi và chính xác lên những cây sắt. Nếu mà tôi lỡ té thì tôi cũng không nghĩ cái lớp thạch cao có thể chịu nổi sức nặng của tôi.


Tập trung làm mãi thì cũng gần xong, chắc do tôi may mắn nên làm cũng chẳng lệch phát nào.


Đến bước kiểm tra hình ảnh Camera và setup lại cho nó.



Phần 2


Đúng lúc này thì tôi nghe có tiếng xe máy. Sẵn đang setup cái Camera ngoài sân nên tôi coi là ai luôn. Không phải là tò mò gì đâu, cốt yếu cũng chỉ là kiểm tra xem hình ảnh nó như thế nào thôi.

Hóa ra bên ngoài là một thằng ôn nào đấy nhìn cũng ngon trai, cao chắc 1m7 hoặc hơn, mặc một bộ quần áo rất thời thời trang, đôi giày dưới chân hắn ít thì cũng vài triệu.


Trong Camera tôi thấy bà chị nọ chạy ra đón anh trai, sau đó hai người đứng trước sân hôn nhau đắm đuối.


Chị ngẩng đầu lên, mắt nhắm lại, anh trai cúi đầu xuống hôn chị.


Vcc! Không ngờ lại có ngày tôi sẽ ăn cơm chó theo cách lạ lùng như thế này.


Sau đó hai người tách nhau ra, chị nắm tay anh dắt vào nhà với gương mặt tươi cười rạng rỡ.


Thấy họ bước vào nhà, tôi lại khởi động cái Camera mới lắp bên trong, chẳng hiểu sao khi ấy động tác tôi nhanh xuất thần.


Nháy mắt là tôi lại được xem phim tình cảm tiếp, lần này tôi còn nghe được họ nói chuyện nữa cơ, vì cái Camera này có thể thu tiếng hai chiều, nếu tôi nói từ Camera có thể phát ra âm thanh, và tôi cũng nghe được bọn họ nói gì.


“Cưng ơi! Anh thèm em quá!”.


Thằng ôn nọ vừa vào tới cửa thì đã nói và ôm lấy chị, hắn hung hăng hôn vào đôi môi xinh đẹp, bàn tay hắn bắt đầu táy máy tò mò, khám phá cơ thể đầy dụ hoặc của chị.


“Khoan đã! Còn có người”. Chị vội đẩy hắn ra, sau đó quay đầu ra sau, mắt láo liên quan sát.


“Có người? Sao em bảo bố mẹ em đi rồi”. Tên ôn kia tỏ ra khó chịu.


Chị cười giải thích: “À là cái anh đang lắp camera thôi. Mình vào phòng em đi!”.


Tên ôn nghe thế mặt lại dãn ra, hạnh phúc cười rồi dắt tay chị tiến về phòng chị.


Hai người đóng cửa một cái rầm, khỏi nói tôi cũng đã suy nghĩ ra là họ bắt đầu làm gì.


Tôi hơi thẫn thờ xen lẫn thất vọng, tự nhiên bản tính tò mò khốn khiếp của tôi nổi lên. Trong đầu tôi tự dưng vang lên hai âm thanh, cái thứ nhất chính là lo làm việc đi rồi còn về, còn âm thanh thứ hai thì cứ hối thúc tôi tìm cách xem phim tình cảm tiếp.


Với tính cách của tôi, thôi thì cách thứ hai đi vậy.


Tôi nhìn quanh rồi cố gắng xác định phương hướng phòng bà chị, từ lúc sáng tôi đã để ý rồi, mấy miếng thạch cao nom có vẻ chắc chắn, nhưng thực sự chỉ là được gắn đúng vào khớp mà thôi, tức là không có bắt vít hay gì cả, nên là tôi có thể tháo nó ra từ trên này.


Trong cổ họng tôi tự nhiên khô khốc, tôi nuốt nước miếng rồi cố gắng nhẹ nhàng đu bám mấy cây sắt sang hướng phòng chị.


Sau một lát cố gắng thì tôi cũng đến nơi. Tôi đã nghe thấy được âm thanh mơ hồ truyền ra từ phía dưới.


Cố gắng bình tĩnh, tôi tìm xem mình nên mở miếng thạch cao nào. Thì là tôi cũng khá sáng dạ ấy, ví dụ mở lộn miếng thạch cao ngay trên đầu họ thì chắc có mà ăn cám lợn.


Cuối cùng, tôi đã xác định được một miếng.


Tôi tiến tới, nhẹ nhàng đẩy nó qua một bên, tia sáng từ dưới chiếu thẳng lên.


Tôi còn phải xác định luôn góc này có thấy gì không cái đã. Cơ mà dùng mắt thì ngu quá, vì vậy tôi dùng Camera điện thoại để xem thử.


Có lẽ là tôi may mắn, góc này phía dưới là một cái bàn máy tính, nằm bên trái cái giường của chị, nếu bình thường thì tôi nghĩ chắc bả sẽ không chú ý tới góc này đâu. Nó đúng là một góc chết thần thánh.


“Bú cho anh đi cưng!”.


Đậu xanh! Phía dưới có tiếng nói vang lên, tôi nhanh chóng chỉnh lại góc quay cho cái điện thoại của mình.


Sau tất cả thì tôi lại tiếp tục được xem phim tình cảm, mà dĩ nhiên phim này là phim xiếc.


Trên màn hình điện thoại tôi đã hiện lên hình ảnh phía dưới.


Chỉ thấy hai người họ đã trần như nhộng, chị đang quỳ dưới đất với cơ thể trắng nõn, còn thằng ôn kia đang ngồi trên giường, đồ chơi chĩa lên trời.


Thần thánh ơi! Vừa nhìn thấy cái thứ đó của hắn suýt nữa tôi cười mẹ ra tiếng.


Nó chính là tokbokki trong truyền thuyết, không phải tôi nói điêu chứ, nó chắc bằng một nửa tôi, nhìn như một con giun rũ rượi tiến hóa ngược. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Nhìn bên ngoài cao to, cơ bắp hẳn 6 múi mà không ngờ tiền vốn lại bé vậy.


Tôi không thấy được vẻ mặt của bà chị, cơ mà tôi nghĩ chắc chị cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Tôi thấy đầu chị hơi động, rồi che lấp cái con giun đấy, tôi nghĩ là chị đang thưởng thức tokbokki các bác ạ.


Nếu như ai đã từng ăn thì sẽ biết, cái loại bánh gạo Hàn đấy ăn với nước sốt này nọ kia thì còn ăn được, chứ mấy ông thử cầm một cái mà không chấm gì thử xem, có mút cũng chỉ thấy vô vị và vô nghĩa.


Có một bộ Jav mà tôi coi đã lâu mà vẫn còn nhớ mãi, phim đấy hình như là Idol gặp và làm tình cùng một Fan hâm mộ ngẫu nhiên, chả hiểu sao vớ được ông bụng to lò xo ngắn, bà Idol ngậm của hắn cả ngày trời cũng chẳng cứng nổi để “vào việc”. Sau đó lão đạo diễn vì cứu cánh bộ phim nên đã lấy thân dập lửa, lao vào đẩy mẹ ông Fan vào sang góc tường, cái đáng nhớ nhất chắc có lẽ là gương mặt của lão Fan lúc đó – ngẩn tò te và dùng tay di di cái con giun bé héo hon của mình.


Tự nhiên tôi thấy bà chị đang gặp cảnh này. Tôi nhẩm tính thì chị đã “thổi kèn” cho ông nội kia tầm năm phút, sau khi chán thì chị ta nhả ra, cơ mà chẳng hiểu kiểu gì cái đồ chơi của hắn vẫn cứ rũ rượi.


Nằm bò trên cây sắt mà tôi nhịn cười nghẹn ngu cả mặt, tôi cố gắng lắm lắm rồi mà thằng ôn đó cứ làm tôi buồn cười các ông ạ.


Sau đó bà chị có vẻ hơi mất hứng, chỉ thấy chị ấy nằm lên giường, ánh mắt vô thần nhìn trần nhà. Còn lão kia lại bắt đầu “thưởng thức sò lông” của chị.


Nói không ngoa chứ tôi thấy vẻ mặt chị chả có chẳng gì gọi là thỏa mãn cả, mặt chị cứ kiểu nghệt ra, vẻ mặt thất vọng buồn bã xen lẫn sự chán chường.


Lão kia thì cứ hùng hục như trâu điên vét cỏ, theo đánh giá sơ bộ của cá nhân thì lão này không biết cái gì gọi là tinh tế, cũng chẳng hiểu cái gì gọi là kỹ năng.


Nhìn hai anh chị này làm tình mà tôi kiểu chẳng muốn xem tiếp luôn vì quá là chán.


Lần đầu tôi coi phim trực tiếp mà ngáp ngắn ngáp dài, díu cả mắt lại vì buồn ngủ, thứ duy nhất níu ánh mắt tôi chắc là cơ thể xinh đẹp mỹ miều của chị. Chốc sau đó, hai người họ lần đầu tiên đổi tư thế.


Chị nằm bò ra giường, cái mông đầy đặn chổng lên, hai cái mép hư hỏng bụ bẫm đầy dụ hoặc. Còn anh trai thì quỳ trên giường, cố gắng đưa con giun bé nhỏ của anh thưởng thức con sò hấp dẫn ấy.


Có vẻ anh khá căng thẳng, tôi thấy người anh đổ đầy mồ hôi.


Sau cùng, hình như anh tôi đã đưa được bé chim vào tổ.


Tiếng rên của chị bắt đầu vang lên.


Một nhấp.


Hai nhấp.


Ba nhấp.


Tự nhiên cơ thể anh dừng lại, người anh run hai cái rồi anh gục xuống trên lưng trần của chị, tiếng rên của chị im bặt như bị nghẹn.


“Há há há! Cứu con má ơi! Ông nội này yếu sinh lý”. Tôi suýt chút nữa thì cười thành tiếng, kiểu gì thế này? Kích thước không có thì kỹ năng bù vào chứ, không thể nào mà tin được.


Tôi cứ ôm bụng nằm bò trên cây sắt, cố gắng ngăn miệng không phát ra tiếng, tôi phải cất điện thoại đi để không làm cho nó rơi xuống dưới.


“Xin lỗi! Tại em ngon quá!”. Tiếng thằng chả vang lên làm tôi suýt té xỉu.


Không phải do bả ngon đâu, do ông yếu đấy anh trai ạ. Tôi nhủ thầm trong lòng, sau đó không dám ở lâu nữa mà lắp lại miếng thạch cao rồi quay lại với công việc.



Phần 3


Vừa tiến về khu vực an toàn, tôi không thể nhịn nổi nữa mà ôm bụng cười phá lên, tôi vẫn chẳng tin được cái quả đấy các bác ạ.

Chợt nhận ra âm thanh mình có hơi to nên tôi dùng tay che miệng mình, vẫn hí hí cười hứng thú.


Sau khi cười đủ rồi thì tôi lại tiếp tục làm Camera tiếp, không quan tâm tới cái chuyện hài hước đó nữa.


Đúng lúc tôi Setup lại cái Camera đầu tiên, đang chỉnh góc máy và kiểm tra thử độ nhạy của nó thì tôi thấy thằng chả ra về.


Bầu trời đen đặc, từng đám mây xám trôi lững lờ như sắp đổ cơn mưa, thi thoảng sấm chớp giật đùng đùng phía xa xăm. Trong khung cảnh vi diệu ấy, bóng lưng cô đơn của anh buồn man mác. Hẳn anh đang hận cha mẹ mình, hoặc anh đang hận chính ông trời, vì sao ban cho anh một cơ thể dương cương mạnh mẽ, nhưng anh lại chẳng thể cương dương?


Chị đứng ở cửa, tiễn anh ra về mà vẻ mặt cũng không chút ánh sáng. Chỉ thấy khi tiếng xe anh đi xa dần, chị bất lực, thẫn thờ quay lại căn phòng ngủ của mình rồi chốt cửa. Chắc chị tôi đã từng mong chờ vào một anh cao to húc hùng hục, chứ không phải một anh nhìn ngon mà một phút phụt ba phát thế này.


Đấy!


Lúc gặp nhau thì trời hửng ánh nắng.


Khi ra về thì lại đổ cơn mưa.


Mưa có nhiều chẳng bằng ta xa cách.


Anh lỡ tắt hết nắng ở trong em.


Tôi lẩm nhẩm bài thơ con cóc mình nghĩ ra rồi lại làm việc. Trời sắp mưa, tôi cũng muốn cho nhanh rồi còn về.


Chắc khoảng nửa tiếng hoặc hơn gì đấy, ngay khi tôi sắp sửa kết thúc công việc thì tự dưng nghe được một âm thanh lạ lùng.


Tôi định thần, dừng mọi công việc trong tay và tập trung lắng nghe.


Ôi vãi quá! Tôi nhạy cảm nhận ra đó hẳn là tiếng rên các bạn ạ. Với kinh nghiệm duyệt cả ngàn bộ JAV thì tuyệt đối là tôi không thể nhầm được. Âm thanh tập đánh vần với cường độ lúc lên lúc xuống, khi thăng khi trầm, kèm theo đó là những cảm xúc khó che giấu thì chắc chắn chỉ có thể là nó.


Trong đầu tôi đột nhiên lại vang lên hai tiếng nói, một là tiếp tục công việc, hai là tìm ra nơi phát ra âm thanh.


Ờ thì dĩ nhiên là tôi lại thứ hai rồi.


Khỏi cần nói tôi cũng biết nơi có âm thanh vi diệu như thế chỉ có thể là từ phòng bà chị.


Tôi lại rón rén mò qua, quen tay hay việc nhích miếng thạch cao, sau đó lại thò Camera của điện thoại xuống.


Cả cơ thể trắng bóc không một vết muỗi đốt của chị hiện lên trần trụi trước mắt tôi, từng đường cong và bộ ngực đồ sộ hút lấy ánh mắt. Phía dưới của chị đẫm nước, con sò mũm mĩm trơn bóng với hai cái mép hư hỏng dụ hoặc. Cách mép một chút chính là những sợi lông đen bóng, hỗn loạn nhưng ngập tràn dã tính. Chị dang rộng cặp chân thon dài lên trời, những đầu ngón chân hơi co lại, chị banh rộng con sò của bản thân ra hết mức. Một tay chị sờ vào bé sò, những ngón tay thon dài nhảy múa trên nó. Tay còn lại chị khẽ siết bánh bao của bản thân, hai ngón tay kẹp lên đầu ti có lẽ đã cương cứng. Chị nhắm mắt rồi hé miệng, từ đôi môi đỏ tươi đầy xinh đẹp đó vang lên một bản giao hưởng với chủ đề chính là đam mê, dục vọng cùng dâm đãng.


Chả biết vô tình hay cố ý, chị hát cũng nhiệt tình quá. Có lẽ chị nghĩ tôi không nghe thấy, hoặc chị biết nhưng cố tình ghẹo tôi. Hay cũng có thể trong đầu chị xuất hiện một ảo tưởng kỳ quái nào đó? Một chàng hoàng tử xuất hiện cưỡi mây màu tím với cây thần thương dữ tợn xuất hiện, sau đó sẽ quất đến khi chị nín thở chăng???


“Ưm ưm! Làm em đi! Làm mạnh lên!”.


Có lẽ chị nghĩ thế thật, mà giọng hát của chị làm hứng thú trong tôi nổi dậy, giữa háng tôi đột nhiên độn lên một cục, trong người tự nhiên rạo rực khó tả.


Tôi kìm nén hơi thở của mình, chăm chú xem phim trực tiếp, bất giác tay tự dưng đặt ở một nơi không nên đặt.


Đang chăm chú là vậy, tự nhiên màn hình điện thoại tối đen.


Móa nó! Đang hay thì đứt dây đàn!


Cuối cùng thì cái điện thoại cùi bắp mà quán đưa cho tôi đi làm việc cũng hết sạch pin. Hồi đấy dĩ nhiên bản thân còn nghèo, chỉ dùng một cái điện thoại đập đá để liên lạc mà thôi, nào có đủ kinh tế dùng điện thoại thông minh.


Tôi tự dưng lúng túng, trong lòng có chút không cam tâm, tôi đang xem phim hay cơ mà.


Cân nhắc trong đầu một lát, tự nhiên tôi không còn nghe thấy âm thanh gì phía dưới cả.


Tò mò, kèm chút khó hiểu. Sau đó não tôi đã đưa ra một quyết định khá ngu ngốc – tôi gạt tấm thạch cao qua thêm một chút và sẽ coi bằng mắt.


Tôi nghĩ và làm liền, khéo léo nhích nó qua một bên, sau đó ghé mắt vào.


Hình ảnh mà tôi vừa nhìn thấy, suýt chút nữa làm tôi phun máu lên cơn đau tim.


Phía dưới, chẳng biết từ khi nào chị đã đứng bên cạnh bàn máy tính, một tay mở ngăn tủ ra, một tay cầm một cái sextoy màu đen bằng nhựa đầy gân guốc.


Có lẽ là cảm nhận có tiếng động, chỉ ngửa đầu nhìn lên, ánh mắt chị ngây ngốc ngạc nhiên nhìn vào mắt tôi, miệng từ từ há như đang mất nhận thức tạm thời.


Thứ đồ chơi nhựa trên tay chị rung rung, có lẽ là chị lỡ tay chạm vào công tắc của nó.


Tôi thấy thế, bèn nhẹ nhàng đóng miếng thạch cao lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó tôi cố gắng hết mức kết thúc công việc Setup thật nhanh, rồi leo xuống dưới lại bằng thang. Trong lòng tôi lúc ấy luôn tự niệm chú thuyết phục bản thân: “Chị ta không thấy gì hết! Tất cả là mơ thôi!”. Tim tôi thì đập như trống trận, chẳng có cái gì hãm hơn là đang nhìn lén thì bị người ta bắt gặp ngay tại trận cả.


Cơ mà có lẽ tôi đã đánh giá quá thấp thị giác và cả trí thông minh của chị.


Khi mà tôi dọn đồ đi ra tới ngoài sân, đã thấy chị mặc quần áo tử tế, không biết là chị chờ tôi từ lúc nào.


Mắt chị sắc như dao cạo, khuôn mặt vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, chị như muốn nuốt chửng tôi, xé xác tôi rồi quăng cho chó gặm.


Tôi ái ngại cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của chị. Miệng lí nhí nói: “Em làm xong rồi!”.


Chị phẫn nộ hầm hừ, nếu giết người mà không phải đi tù thì tôi dám cá là chị sẽ băm tôi ra thành từng mảnh.


“Nhìn được gì rồi?”. Tiếng chị khô khốc, rít qua kẽ răng như cố gắng kìm nén.


Tôi Không thể nào thừa nhận được nên lấm liếm nói: “Em nghe có tiếng, nên là… Em chỉ mới… em thề em chưa thấy gì đâu”.


Vẻ mặt chị vẫn phẫn nộ, nhưng sâu trong mắt chị hiện lên rõ hai chữ “Đéo tin”.


Tôi cúi đầu bước đi, giả vờ ngây ngốc mà rời khỏi chốn này.



Phần 4


Chị vẫn đứng im mà không ngăn tôi lại, có lẽ chị cũng chẳng biết nên làm gì với tôi.

“Khoan đã!”.


Cơ thể như bị điểm huyệt, tôi đứng sững lại.


“Không lấy tiền à?” – Tiếng chị vẫn ghê rợn.


Tôi nuốt nước miếng cái “Ực!” – Giờ mà không lấy tiền thì người sẽ băm tôi là gã sếp.


“Hết 15 triệu ạ”. Được rồi, tiền là Tiên là Phật, tôi cố nói, đầu vẫn cúi thấp.


Chị lôi từ trong túi một cọc tiền ra, nhẩm đếm rồi quăng thẳng vào mặt tôi. Từng tờ tiền như những cái lá rụng, phất phơ trong gió.


Sau đó từ miệng chị phun ra một chữ đanh thép mà tới giờ tôi vẫn nhớ mãi.


“CÚT!”.


Được thôi, tôi như phạm nhân được ân xá, không dám nói nhiều mà leo lên xe, phóng với tốc độ bàn thờ về lại thành phố của mình.


Trong lòng tôi vẫn rất hồi hộp, tôi không nghĩ là chị sẽ bỏ qua dễ dàng cho tôi như vậy đâu.


Y như tôi đã dự đoán, hôm sau mẹ chị gọi cho sếp tôi, bảo là tôi lắp xong Camera mà chưa chỉ họ cách dùng??? Đậu xanh! Tại sao tôi lại quên được nhỉ?


Lão sếp chửi tôi xối xả như tát nước, cơ mà mấy ông công nhận không, phía trên là chị bảo tôi “Chim cút!” Còn gì.


Sau đó lão ép tôi quay lại đó đó một chuyến, và bảo tôi làm cho đàng hoàng vào.


Tôi không dám đi một mình, nền bèn giả ngu với lão, nói mình không biết chỉ thế nào, và gạ lão đi cùng tôi.


Lão chần chừ lâu lắm, vì lão lười. Cuối cùng tôi đành phải bảo với lão là đi với em đi, tối em cho tiền đi Karaoke sờ bưởi.


Đậu xanh, lão biến thái mắt sáng lên rồi gật đầu cái rụp.


Tôi và lão đi cùng nhau, xuống lại căn nhà ám ảnh đấy.


Lần này cũng chỉ có chị ở nhà.


Vẫn không hiểu kiểu gì nhưng ánh mắt chị nhìn tôi và lão sếp lạ lắm, khuôn mặt xinh đẹp của chị vẫn kiểu lạnh lùng xa cách. Hình như trong ánh mắt ấy là một sự thất vọng không hề nhẹ.


Lão sếp thấy gái đẹp thì bu vào, nhiệt tình chỉ bảo chị ấy dùng Camera, tôi đứng bên cạnh gật gù ra vẻ đồng ý.


Cho tới khi tôi và lão ra về, chị cũng chẳng mời chúng tôi một ly nước.


Sau đó, tôi nghỉ việc, không tiếp tục làm cái nghề nhiều nguy cơ và lắm rủi ro đấy nữa. Tôi đã chuyển sang nước ngoài sinh sống 2 năm. Trong lòng cũng dần quên mất đi “Tai nạn” khi mới chập chững đi làm thêm đấy, và dĩ nhiên là tôi đã từng nghĩ là tôi và chị sẽ chẳng bao giờ còn có thể gặp lại nhau.


Cơ mà hình như có câu “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”.


Ba năm về sau, tôi gặp lại chị trong một dịp tình cờ.


Nhớ mang máng thì đó là năm Đà Lạt mới xây xong siêu thị Big C, cùng với đó là xây dựng cả rạp chiếu phim mới toanh. Đối với tôi thì điều này gây khá nhiều hứng thú, tôi muốn thử cảm giác tận hưởng một bộ phim trên màn hình là cảm giác thế nào nên đã vác mông đi xem thử.


Hôm đấy, bộ phim tôi chọn là Năm Anh Em Siêu Nhân bản Hollywood. Mấy ông đừng hỏi vì sao tôi thích xem cái phim đấy, thì dù sao luôn có những sở thích chẳng hề thay đổi theo thời gian mà.


Tôi đi xem phim có một mình, đám bạn bảo đây là phim dành cho con nít nên rủ cũng không ai thèm đi. Dù sao tôi cũng kệ, tôi cũng đã làm bạn với cô đơn rất lâu rồi.


Vì đến từ khá sớm, nên tôi ngồi nghịch điện thoại ở hàng ghế chờ. Vừa xem FB vừa chú ý tới những người đi qua đi lại, thì cái máu thích ngắm gái ai cũng có mà nhỉ.


Rồi thì tôi phát hiện có một bóng dáng hấp dẫn tôi, người con gái này dáng cao dong dỏng, mang một đôi boot màu nâu có lông ở cổ chân và mặc quần legging, phía trên là một chiếc áo len cổ lọ dài phủ qua mông, bên ngoài khoác một cái áo da cũng đen nốt.


Ôi, vừa nhìn lưng là thấy hứng thú rồi.


Tôi chăm chú nhìn theo bóng dáng đấy. Ánh mắt mong chờ được xem khuôn mặt người ta như thế nào.


Cho tới khi tôi thấy rõ, tự nhiên tôi lập tức nhận ra đó là ai.


Chính là chị, cô gái cho tôi ăn cơm chó và xem phim tình cảm online năm xưa.


Hiện tại vẻ mặt chị vẫn lạnh như năm nào, cơ mà ánh mắt và thần thái nhìn trưởng thành hơn hẳn. Vẫn cái kiểu búi tóc cao và để mái ấy, vẫn là cái cặp kính ấy, nhưng nhìn chị có sức hút và hấp dẫn hơn năm xưa nhiều lắm.


Hình ảnh của chị và ký ức của vụ tai nạn năm đó lại ùa về, tôi rụt cổ bởi vẫn có chút sợ chị, tôi đang sợ chị nhận ra tôi.


Tôi lặng lẽ đứng dậy, cầm bắp rang và nước ngọt di chuyển sang chỗ khác, tâm lý tôi thực sự muốn trốn tránh chị.


May mắn mà chị chẳng phát hiện ra tôi. Sau đó tôi bình an vào rạp chiếu phim khi thấy thời gian đã sắp tới.


Tôi được bạn nhân viên dẫn tới hàng ghế của mình, gạt ghế ngồi xuống rồi thở phào nhẹ nhõm. Mắt tôi nhìn lên màn hình lớn, bên trên đang phát mấy cái quảng cáo vớ vẩn, cơ mà tôi xem nó đầy hứng thú vì đây là lần đầu tiên.


Thời gian chiếu phim sắp tới, người vào rạp mỗi lúc một đông.


Tôi không biết ông trời có chơi tôi hay không, cơ mà một lúc sau hình dáng quen thuộc ấy cũng tiến vào rạp. Sau đó ngồi xuống bên cạnh ghế tôi.


Suýt chút nữa thì tôi đổ mẹ ly Coca ra ghế.


Tôi không hiểu sao lại có chuyện trùng hợp tới mức này. Trong rạp có bao nhiêu là chỗ trống, vì sao chị lại có thể ngồi sát bên cạnh tôi?


Tôi lại hơi rụt cổ, sợ chị nhận ra, nhưng chỉ lát sau tôi suy nghĩ rồi bình tĩnh trở lại, tôi đã khác xưa nhiều lắm.


Mặt chị vẫn lạnh như tiền, từ lúc ngồi xuống chị chỉ dán mắt nhìn vào màn hình chứ không ngó nghiêng xung quanh.


Sau đó bộ phim cũng bắt đầu chiếu, từ đó tôi chăm chú xem phim, cũng không còn chú ý tới chị ở bên cạnh nữa. Tôi vừa coi vừa ăn vừa uống rất thích chí, trong lòng còn nghĩ: “Rạp tối vầy, kiểu gì mà bả nhận ra mình được”.


Thú thực bộ phim đấy cũng chẳng hay ho gì lắm, tôi có một chút thất vọng vì đã kỳ vọng vào nó hơi nhiều. Hiện tại trong đầu chỉ còn nhớ mỗi một đoạn cuối phim, cái khúc mà bản nhạc hoành tráng quen thuộc vang lên, sau đó thì Robot xuất hiện và được lắp ghép từ những con thú. Phải công nhận cảnh đó chính là điểm sáng duy nhất của cả một bộ phim lê thê dài dòng.


Phim kết thúc, tôi vừa lòng thỏa ý thu dọn rác rồi tính đứng lên ra về.


Chợt có một ai đó kéo tay tôi, sau đó tự dưng tôi nghe thấy giọng nói đáng sợ của chị.


“Khoan đã!”.


Đậu má, tôi riết sẽ ám ảnh câu này mất thôi.



Phần 5


Đèn trong rạp bật lên sáng trưng, quan khách hai họ đứng dậy kéo nhau ra về. Các bạn nhân viên cũng tiến vào dọn dẹp rạp để chuẩn bị cho suất chiếu tiếp theo. Chỉ có mỗi hai chúng tôi vẫn còn đứng ở rạp, tôi như bị điểm huyệt, cứng người đứng tại chỗ. Chị đứng bên cạnh, kéo lấy tay tôi.

“Đi nói chuyện một chút không?”. Giọng chị lại vang lên, khá chắc chắn là bả đã nhận ra tôi.


Mà dù sao tôi cũng chẳng còn là con gà năm nào nữa, tuổi 21 thì cũng đã hiểu hơn rất nhiều thứ, tôi tiến hóa thành chim ưng Version 2 rồi.


Tôi biết chỗ này không thích hợp ở lâu nên nhìn chị rồi đành miễn cưỡng gật đầu.


Chị kéo tay tôi, lôi ra bên ngoài, những ngón tay thon dài của chị siết chặt tay tôi như sợ tôi trốn mất.


Cảm giác khá ấm áp, chẳng hề lạnh lẽo như khuôn mặt băng giá của chị.


Mà tự nhiên đi bên cạnh chị, nhìn gương mặt xinh đẹp của chị gần trong gang tấc mà trong lòng tôi tự nhiên dâng lên cảm giác tội lỗi. Cái việc từng xem lén chuyện riêng tư của người khác cũng chẳng hay ho gì cho lắm.


“Em xin lỗi chị”. Tôi tự dưng buột miệng nói một câu không đầu không cuối, chị quay đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh hơi khó hiểu và suy ngẫm.


Rồi mặt chị hơi trầm xuống, kéo tay tôi đi tiếp mà không nói thêm bất cứ câu gì. Cuối cùng, hai chúng tôi ra quảng trường phía bên ngoài.


Bầu trời khá đẹp và nhiều sao, những cây cột điện cao lớn rọi ánh sáng xuống quảng trường bên dưới. Người đi qua đi lại khá náo nhiệt, kết hợp thêm những âm thanh ồn ả và mời gọi của mấy mẹ bán hàng rong.


Chị kéo tôi lên những bậc thang dài, từ trên cao nhìn xuống, chỉ cần đưa mắt là có thể quan sát khắp quảng trường và hồ Xuân Hương ngay đối diện. Bên bờ hồ, từng ánh đèn lung linh huyền ảo kết hợp với những cành thông cao lớn.


Khung cảnh khá đẹp nhưng tôi chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức, chỉ có luồng gió lạnh thổi tới làm tôi tỉnh táo đôi chút.


“Ngồi đi!”. Chị ngồi xuống và ra hiệu cho tôi, tôi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chị.


Nếu người ngoài nhìn vào có lẽ tưởng chúng tôi là một cặp tình nhân, cơ mà với cảm giác của tôi thì tôi chẳng khác gì phạm nhân đang đứng trước vành móng ngựa chờ quan tòa tuyên án cả.


“Lần đó em thấy hết phải không?”. Chị hỏi tôi, tôi không biết nên nói gì.


Cân nhắc một lúc thì tôi đáp: “Vâng, em thấy hết từ ban đầu”.


Tôi thừa nhận, dù sao cũng là đàn ông thì dám làm dám nhận, tôi làm cũng làm rồi, chả nhẽ còn không dám nhận hay sao chứ.


Mặt chị giãn ra, kiểu không hề ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi.


Tôi có nghe nói khi phụ nữ hỏi đàn ông bất cứ câu gì, thì đa số đều đã có đáp án sẵn. Quả nhiên là như vậy.


“Chị cần lời khuyên, em thấy người yêu chị thế nào?” – Chị vừa hỏi vừa cúi đầu, tôi khá ngạc nhiên, không lẽ chị vẫn còn quen gã yếu đuối đó sau từng ấy năm á?


Có lẽ là chị thấy mặt tôi nghệt ra. Chị nói tiếp: “Chị vẫn còn quen anh ta, anh ta là mối tình đầu của chị, hai đứa bọn chị đã quen biết nhau từ nhỏ đến lớn”.


Ô, hóa ra là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết.


Chị lại tiếp lời, giọng chị bắt đầu đượm buồn.


“Anh người yêu chị cái gì cũng tốt, ngoại hình đẹp, nhà có điều kiện, lại tình cảm dịu dàng… nhưng mà…” – chị khen người yêu lên mây xanh, cơ mà giọng chị vẫn buồn lắm.


Chị nói tới đây thì dừng một lát, tôi hiểu ý gật đầu. Hắn bị YSL chứ gì nữa.


“Em biết! Thế chị muốn em khuyên cái gì?”.


Chị dừng lại một lát, rồi ánh mắt chị nhìn thẳng vào tôi. Chị khó nhọc nói ra: “Chị có nên tiếp tục hay không?”.


Tôi hiểu ý chị luôn, nếu tính không sai là năm nay chị đã 26 tuổi, cứ cho rằng từ 18 tuổi chị bắt đầu ấy ấy thì tính tới nay đã ngót nghét 8 năm. Tôi không biết anh em hoặc chị em sẽ nghĩ thế nào, chứ tôi cũng phân vân lắm. Dù sao đá đểu khuyên chị bỏ người yêu hoặc nói xấu sau lưng anh chàng tội nghiệp kia cũng không quân tử gì cho cam.


Tôi là đàn ông nên cũng dễ thông cảm và hiểu được gã ta. Đâu có ai muốn mình có hàng họ ngắn cũn đâu, cũng đâu ai muốn mình YSL đâu.


Cơ mà nếu khuyên chị tiếp tục tôi lại thấy tội nghiệp chị, tôi vẫn nhớ chị đã phải cầm con chim giả màu đen với hy vọng được sung sướng như thế nào.


Vì thế, tôi lại khuyên theo kiểu chém gió, tôi hỏi ngược lại chị: “Không phải là từ khi chị đi tìm lời khuyên từ một người xa lạ như em thì chị đã biết đáp án rồi sao? Em biết có một trò chơi thế này, chị cứ tung đồng xu đi, nếu úp thì quen, nếu ngửa thì bỏ”.


Chị ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu.


Tôi cười giải thích: “Không quan trọng đồng xu úp hay ngửa, nhưng trong khoảnh khắc nó sắp chạm đất, chị sẽ biết đáp án mình thực sự muốn là gì”.


Có lẽ chị nghe bùi tai, hoặc chị cũng muốn thử, chị lấy từ ví tiền hình đầu mèo khá cưng ra một đồng xu năm ngàn. Chị tự lẩm nhẩm gì đấy rồi tung đồng xu lên trời, sau đó úp tay đỡ lấy nó. Chị cũng không xem kết quả mà cất đồng xu đó đi.


Đột nhiên chị quay sang nhìn tôi, ánh mắt long lanh như khao khát một điều gì đấy.


Ánh nhìn của chị tự dưng làm tôi chột dạ.


“Đi với chị đêm nay đi!”.


Tôi ngơ ra, sau đó vội xua tay từ chối, tôi lấy đủ thứ lý do nói cho chị nghe. Nhưng chị không thèm nghe mà cứ nhìn chằm chằm tôi, khuôn mặt chị lại trở nên lạnh lùng.


“Đi cùng chị! Đừng từ chối!”. Chị gằn giọng nói từng chữ.


Tôi đành cúi đầu khó khăn nói: “Em từng bị cắm sừng nên không muốn cùng ai đã có người yêu, đừng làm khó em”.


Ngầu không anh em? Tôi nghĩ tôi ngầu vãi củ cải khi phun ra câu đó đấy, thú thực tôi cũng muốn đại chiến cùng chị lắm, nhưng liêm sỉ thì vẫn cần có, tôi khó khăn lắm mới từ chối chị.


Chị nhìn tôi, ánh mắt chị càng ngày càng sắc sảo.


“Đưa chị số điện thoại, chị xong việc sẽ tìm em”.


Ánh mắt chị nhìn tôi đầy áp lực, tôi cá tôi chỉ cần dám nói không thôi chị sẽ xiên tôi ngay và liền.


Tôi đành đưa số của mình cho chị rồi vội chuồn đi, chị không nói gì mà cứ để mặc tôi.


Bước được vài bước, tôi quay đầu nhìn lại, bóng dáng chị trong gió tràn đầy thê lương và cô độc. Thời điểm đó thật sự tôi đã mềm lòng, tôi nên ở lại cùng chị…



Phần 6


Bẵng đi một thời gian, tôi cũng dần quên mất đi chị. Chỉ cho đến một hôm, khi tôi đang làm việc ở quán cà phê thì điện thoại rung lên, số gọi tới là một số khá lạ.

“Alo?”.


Đầu dây bên kia truyền tới giọng một người con gái: “Em đang ở đâu?”.


Chị gọn lỏn hỏi, tôi đang cố nhớ đây là giọng ai, lát sau tôi nói: “Đang đi làm, có gì không?”.


“Quán nào vậy? Chị qua” – tự nhiên nghe giọng điệu đầy quen thuộc này, tôi mới ngờ ngợ nhớ ra chị. Chẳng có ai nói chuyện với tôi theo phong cách này.


“Em đang làm ở quán xxx đường yyy, phải 10h30 em mới ra ca” – tôi không biết chị tìm tôi vì chuyện gì, cơ mà vẫn cứ nói thật.


Chị im lặng một lúc, sau đó mới nói: “Xin về sớm một buổi đi, ra quán xxoo gặp chị”.


Tôi biết chỗ chị nói là quán nhậu, nghĩ một lát rồi cũng đồng ý.


Lúc đó khoảng tám giờ tối, khá may mắn quán cũng không có bao nhiêu khách nên lão quản lý đồng ý cho tôi về sớm. Tôi chạy xe mà cứ miên man suy nghĩ trong đầu, không lẽ hôm nay chị xong việc rồi, chị gặp tôi hẳn là…


Nghĩ nghĩ với một đống ý tưởng miên man trong đầu, tôi ghé tiệm thuốc mua sẵn một hộp ba con sói luôn, phòng hờ cho chắc ý mà.


Quán chị hẹn tôi là một quán xiên nướng lề đường khá rẻ, khi tôi tới thì thấy khách đã đông nghẹt, đa số đều là sinh viên của những khu vực gần đó. Nếu anh em không biết thì ở thành phố buồn kiểu nhậu như vậy khá thú vị, ngồi quanh lò than hồng, tự nướng thịt và làm nhẹ vài lon bia cũng là một chuyện hay ho.


Nháy mắt thôi thì tôi đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc, chị ngồi một mình ở một cái bàn sát trong góc, phong cách và khí chất của chị cứ như hạc giữa bầy gà vậy, mọi người xung quanh thi thoảng lại len lén nhìn chị.


Tôi bước tới, kéo ghế ngồi xuống. Trên bàn đã bày sẵn vài đĩa xiên nướng sẵn và chục lon bia.


“Chị tìm em có chuyện gì thế?”.


“Chị vừa chia tay anh ta muốn tìm ai đó uống một chút xíu. Ừm, chị cũng không biết phải tìm ai cả” – Phương nói, hôm nay chị ăn mặc hơi khác mọi ngày, váy đen kéo dài đến chân, phía dưới vẫn mang boot cao cổ, trên người chỉ khoác hờ áo lông, chính giữa khe ngực như ẩn như hiện cùng hai cái bánh bao đồ sộ. Ngoài ra chị cũng không đeo kính mà chuyển sang kính áp tròng, gương mặt chị hơi buồn, hai má đỏ bừng như đã uống khá nhiều.


Tôi tự nhiên ngồi xuống, nhìn gương mặt xinh đẹp trong gang tấc mà trong óc không nhịn được nghĩ vẩn vơ. Ấy vậy mà tôi biết bản thân không nên suồng sã, tôi tự rót bia cho mình, nhấp một ngụm thấm ướt cổ họng rồi mới nói: “Ừm, em nghe đây… có gì cứ nói với em”.


Phương gật đầu rồi bắt đầu kể với giọng đượm buồn. Chiều hôm nay chị dùng hết tình cảm để chia tay với người đàn ông theo cùng chị từng đó năm. Phương day dứt khi anh ta cầu xin chị và cảm thấy bản thân thật tồi tệ bởi lý do chia tay là “anh ta không làm được”. Chị nói ra những kỷ niệm tuyệt vời của hai người, chút hờn ghen từ khi bắt đầu mối quan hệ và cả những khi bất đồng quan điểm rồi giận dỗi nhau.


Tôi lặng lẽ nghe, có lúc sẽ giơ ly lên cạn cùng chị. Phương trút hết toàn bộ mọi tâm tư sâu trong lòng cho một người lạ là tôi đây lắng nghe. Tôi cũng chẳng biết khuyên chị thế nào, cũng không biết an ủi một người thất tình ra sao. Bản thân không nhịn được nhớ tới “mối tình” bị cắm sừng của chính mình.


Còn nhớ khi mà tôi tuyệt vọng nhất, cái tôi cần nhất là một người lắng nghe và đồng cảm với chính mình.


“Chị… không có một mối quan hệ nào khác bởi sợ anh ấy ghen, ngay cả bạn cùng giới chị cũng không có bất cứ ai thân thiết” Phương nói rồi đột nhiên nâng ly lên, chị cười tự giễu: “Em nói xem, như vậy có đáng buồn hay không?”.


Tôi gật gù, đồng cảm: “Đúng đó… khi em ra nước ngoài em cũng không có bất cứ ai bên cạnh…” – tôi chia sẻ với Phương việc tôi đã đi Đài hai năm, kèm theo đó cũng là chuyện tình sóng gió đầy cẩu huyết của bản thân – người yêu cắm cho tôi mấy cặp sừng to chà bá lửa khi tôi vừa đi có mấy tháng. Tôi cũng thành thật kể cho chị nghe cái cảm giác cô đơn nơi xứ người, phải dũng cảm lắm tôi mới không nghĩ đến việc tự sát.


Đến khi nghe xong, Phương hỏi tôi: “Em làm sao để vượt qua được thế?”.


Tôi nhìn quanh một chút, sau đó ngoắc ngoắc tay bảo: “Lại đây em nói nhỏ cho nghe, thiên cơ bất khả lộ”.


Phương hơi ngạc nhiên, chị cũng theo lời nhích đầu sát đến.


Tôi ghé miệng sát bên tai chị mà không cầm lòng nổi, mùi hương trên tóc chị, cả mùi nước hoa dịu nhẹ khiến tôi…


“Em coi phim con heo đó…” sau đó tôi nhẹ giọng bên tai Phương – nơi có đôi hoa hình giọt nước màu bạc xinh xắn, hơi thở tôi nóng bừng, tim đập thình thịch.


“Thật?” Chị ngạc nhiên hỏi, lý do tôi đưa ra quả là thiên tài.


Cố nén cảm xúc của mình, tôi giải thích: “Thì khi em buồn quá… em đã nghĩ đến việc cắt tay. Sau đó em muốn thỏa một lần trước khi đi… đâm ra… À, mà sau khi xong… em hết nghĩ điên rồ luôn rồi…”.


Phương nghe tôi giải thích, chị nhoẻn miệng cười rộ lên, cười chảy đến mức chảy nước mắt khiến tôi hơi lúng túng. Tôi gằn giọng trêu chị: “Đâu phải mỗi em… việc nhạy cảm đó ai cũng từng làm cơ mà”.


“Hi hi, xin lỗi… xin lỗi… chị nghĩ tới cảnh đó không nhịn cười được…”.


“Đáng cười lắm hả?” Tôi ngơ ra.


Phương nén cười, nhỏ giọng nói: “Em nghĩ đến cảnh mấy ông thần chết lên tìm em để đưa em về Địa Ngục chưa? Sau đó thấy em với ánh mắt buồn bã… nhưng phía dưới lại…”.


Mẹ nó… tôi phục chị, thật sự phục… không ngờ người lạnh lùng đầu óc lại đáng sợ như vậy, tôi không dám nghĩ tiếp khung cảnh kinh khủng đấy…


Lát sau đó, nụ cười luôn hiện hữu trên đôi môi anh đào của Phương, vì bia hay là vì tôi cũng không rõ nhưng chị đã vui vẻ hơn khi tôi đến rất nhiều. Chúng tôi đã tâm sự rất nhiều, đôi khi tôi còn cố ý pha trò làm chị vui vẻ, tiếng cười như chuông bạc vang vọng khắp nơi.


Tôi đã chứng kiến rất nhiều vẻ mặt của Phương: Phẫn nộ, lãnh đạm, buồn bã, thất vọng… Đây là lần đầu tôi thấy được nụ cười hạnh phúc của chị, nó đẹp đến mức khiến tôi vui lây, hèn gì người ta nói “nụ cười” là phương pháp thẩm mỹ rẻ nhất, vẻ đẹp của chị như cánh hoa Lavender khoe sắc trong ánh dương.


Cuối cùng, chúng tôi cũng quyết định tìm chỗ nào khác bởi Phương cảm nhận được rất nhiều ánh nhìn soi mói. Ngồi lề đường kiểu này tuyệt đối không có gì gọi là riêng tư, đôi khi cô chủ còn ghép các bàn với nhau, người lạ ngồi chung với nhau cũng đã có.



Phần 7


Tôi dẫn Phương ra xe rồi hỏi chị: “Chị muốn đi đâu?”.

“Em muốn đi bar không? Chị mời” Phương hỏi với ánh mắt hấp háy, theo lời chị kể thì chị cũng chưa có dịp vào mấy chỗ đó bao giờ cả.


Tôi cảm thấy chị rất tinh tế bởi chị biết ví tiền của tôi cũng hơi mỏng dính. Cơ mà dù sao đã lường trước nên tôi có xin lão quản lý ứng hẳn hai triệu, ai đời lại để phụ nữ trả tiền bao giờ anh em nhỉ.


Tôi gật đầu đồng ý rồi rồ máy thẳng hướng đến quán bar – à không gọi là pub thì chính xác hơn. Ở Đà Lạt thì tôi không thích đi cái bar duy nhất vì nghe đồn ở đấy đã xảy ra mấy vụ đâm chết người, thường thì tôi sẽ đi pub vì thích hơn và giá tiền cũng mềm hơn khá nhiều.


“Đi pub nhé, không cần chị bao đâu, bao em có” tôi trêu chị như vậy.


Chị ngồi vắt chéo chân qua một bên, tựa người và vòng tay ôm tôi, sau đó chị nói khẽ bên tai tôi: “Cưng chuẩn bị sẵn rồi hả? Ba cái hay năm cái?”.


Chị nói làm tôi máu tôi sôi sùng sục, cái ôm của chị cho tôi cảm giác ấm áp, kèm theo đó là cảm nhận được bánh bao mềm mại cùng hơi thở phảng phất mùi bia từ chị.


Tôi nuốt nước miếng khan rồi đáp: “Đừng chọc em, em đang lái xe đấy”.


Phương đột nhiên thở mạnh vào gáy tôi rồi nói: “Ba cái hay năm cái cũng được, chị còn có…”.


Cuối cùng thì tôi và chị cũng đến pub, nơi này người đông như mắc cửi, may mắn làm sao còn trống đúng một bàn đứng duy nhất. Sở dĩ tôi thích cái nơi này cũng do nó lúc nào cũng đông vui nhộn nhịp – quán nhỏ mà lúc nào cũng kín người. Kèm với đó là tiếng nhạc bắt tay bởi các DJ chất lượng, cá nhân tôi siêu ghét quán bar nào quẩy với Vinahouse.


Tôi nắm tay Phương rồi kéo chị vào bên trong, Phương đưa mắt quan sát khắp nơi bởi rất hiếu kỳ. Ánh đèn polo nhấp nháy, người người cuồng hoan trong âm thanh điện tử đùng đùng, mùi thuốc lá, mùi bia rượu và cả hương Shisha tràn vào hai cánh mũi. Ở nơi này thì dĩ nhiên ánh sáng không quá rõ, mờ mờ ảo ảo, nhìn những con người giải tỏa áp lực bản thân bằng mấy vũ điệu kỳ quái cũng là trải nghiệm hay ho.


Tôi và chị gọi một đĩa trái cây, một bình Shisha và sáu chai bia. Bình thường thì tôi không thích hút Shisha nhưng Phương bảo chị muốn “hư” thử nên tôi mới gọi. Phụ nữ được ưu tiên còn gì.


“Chúc mừng chia tay” tôi ghé vào tai rồi nâng chai bia lên cạn với chị. Phương cười híp mắt, sau đó chị ngửa cổ uống cạn, không sót một giọt nào. Tôi say sưa nhìn chị, đầu óc dần mông lung theo tiếng nhạc, bất giác cơ thể nhún nhảy lắc lư lúc nào không hay.


“Phải nhảy hả? Chị không biết nhảy” Phương nói bên tai tôi.


Tôi gật đầu, cũng đáp: “Em cũng không biết, chị cứ nhảy đại đi, vui là được” nói xong tôi chủ động ra sau lưng Phương, giúp chị cởi áo khoác rồi treo ở móc dưới chân bàn.


Phương nhìn tôi một chốc, nhìn xung quanh một chốc rồi chị cầm ống của bình Shisha đưa lên môi rít một hơi dài như lấy thêm can đảm. Lúc này nhìn Phương cá tính không tả nổi.


Ngay sau đó, Phương nhoẻn miệng với tôi, đưa hai cánh tay trần lên cao rồi cơ thể mềm mại dần uốn éo theo nhịp điệp.


Tôi… vừa nhún mà vừa bị hớp hồn vào cơ thể chị, ánh mắt không thể rời đi nơi khác. Trong không gian mờ ảo như này chị như một nữ thần, tôi say mê nhìn cơ thể mỹ diệu của chị.


Phương nhảy không đẹp, hay nói cách khác là rất khó coi. Ấy thế mà vẻ đẹp của chị đã làm lu mờ đi điều đó. Cơ thể thanh xuân và tràn đầy sức sống của chị, bộ ngực phập phồng theo từng động tác, đôi khi nhìn hai cánh tay trần nuột nà của chị vung vẩy cũng đủ khiến người khác say lòng.


Tự dưng tôi dừng lại mọi động tác, chăm chú nhìn chị nhảy múa, trong cổ họng nuốt khan nước bọt.


Dường như Phương đã nhận ra tôi không nhảy nữa mà cứ nhìn chị, chị mỉm cười với tôi, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp của mình. Chị giơ chai bia lên.


Tôi cũng giơ lên và lại cụng cùng chị. Hơi men làm tôi chếnh choáng, đầu óc tôi bắt đầu hơi mất kiểm soát.


Chị tiếp tục nhảy nhưng lần này lại nhích gần tới bên cạnh tôi. Ngay sau đó, hai chúng tôi không còn khoảng cách, Phương nhún ngay bên cạnh tôi, đôi khi vài bộ phận của hai đứa tiếp xúc với nhau. Cô chị chỉ thấp hơn tôi đôi chút, mái tóc đen của cô ấy dán sát cánh mũi, tôi ngửi rất rõ mùi dầu gội thơm tho.


Sau vài động tác nhún nhảy, Phương dừng lại bởi bản nhạc đã đến hồi kết. Chị đột nhiên đặt tay lên eo rồi ôm tôi, đầu chị tựa lên vai trái. Đầu óc tôi bỗng trống rỗng cho đến khi vang lên tiếng thỏ thẻ: “Chị đẹp không?”.


Tôi gật đầu, trên cơ thể bắt đầu có những phản ứng sinh lý. Bất giác tôi ôm lấy chị, vòng tay qua cái eo thon rồi cứ thế siết chị thật chặt. Hiện tại tôi chỉ mặc áo sơ mi mỏng, tôi cảm nhận được bộ ngực phập phồng của Phương sau lớp váy, cơ thể nóng hổi dán sát vào Ɩồŋg ngực tôi.


Tôi cúi đầu xuống, quan sát gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, ánh mắt chứa chan nhiều cảm xúc khó nói cùng đôi môi anh đào hơi hé mở. Tôi biết bản thân mình nên làm gì.


Nụ hôn nồng cháy thay cho tất cả những gì tôi muốn nói, tôi áp đôi môi khô khốc của bản thân lên miệng chị. Tôi tham lam thưởng thức Phương theo bản năng, hai cánh mũi lướt qua nhau, miệng mở ra mơn trớn đôi môi lạnh giá cần chút an ủi. Phương từ bỡ ngỡ đến quen thuộc, chị không ngại gì trao cho tôi điều nồng nàn nhất. Lát sau đó hai cái lưỡi mềm mại tiếp xúc với nhau, bên trong chị là một tổ hợp mùi hương vi diệu: Mùi bia, mùi Shisha, mùi trái cây và cả vị ngọt của nước miếng. Tôi và chị chìm đắm vào nhau lúc nào không hay, hai cánh tay siết thật chặt tựa như trong khoảnh khắc này chỉ còn lại hai đứa. Hơi thở nóng nảy, cơ thể khêu gợi rung cảm trên từng thớ thịt, đầu lưỡi nhận được đê mê tràn trề. Tôi ước gì… điều này có thể là “mãi mãi”.


Bất ngờ, bên tai vang lên âm thanh: “Các bạn nhìn xem, bàn xxoo đang trao nhau nụ hôn nồng cháy, cùng vỗ tay chúc phúc cho anh chàng may mắn kia nào”.


Đậu xanh, tên MC chết dẫm.


Tôi lưu luyến muốn buông ra, ấy vậy mà Phương nhiệt tình giữ tôi lại, cái lưỡi không xương mềm dẻo của chị đang khám phá bên trong tôi. Nghĩ một lúc tôi cũng mặc kệ người khác thấy, mắt không mở ra mà tận hưởng sự rực cháy nơi Phương. Cái cảm giác thể hiện tình cảm trước mắt bao nhiêu người không hiểu sao lại làm tôi thêm thích thú.


Lát sau, hai đứa tôi lưu luyến tách nhau ra, Phương khẽ hỏi: “Muốn chị không?”.


Câu nói này thật sự tôi không muốn đáp, kết quả chẳng phải quá rõ ràng hay sao.


Tôi tính tiền rồi kéo chị ra khỏi quán, bỏ lại đằng sau tiếng nhạc dần chát chúa cùng những con người vẫn say sưa theo tiếng nhạc.


“Tên MC đấy phiền em nhỉ?” Vừa bước ra quán chị đã nói với tôi như vậy.


Tôi gật đầu đồng tình: “Đúng vậy đó chị… gã mà không phiền thì…”.


Chị nhìn tôi, cười nói: “Lần đầu chị thử… cảm giác thật sự…”.


Tôi gật đầu, dắt xe ra rồi mới hỏi chị: “À… chị muốn đi đâu?”.


Phương leo lên, chị vẫn ngồi vắt chân chéo sang một bên, chị nói: “Chị muốn đi hóng gió một lát… hay em chở chị ra quảng trường nhé?”.


Tôi đồng ý, nghĩ một chút mới nói: “Được rồi, em biết chỗ này hay lắm, để em dẫn chị đi” – dù không hiểu vì sao hiện tại Phương muốn đi hóng gió nhưng cũng không quan trọng, phụ nữ luôn được ưu tiên còn gì.


Kế tiếp tôi chở đi ra quảng trường, sau đó hai đứa leo lên nóc siêu thị – nơi trồng đầy cỏ kéo từ dưới lên cách mặt đất khoảng tầm 5 mét, thông thường thì chẳng mấy ai lên được cả vì luôn có các bác bảo vệ trông coi và nhắc nhở du khách.


Có điều bác bảo vệ là người tôi quen, khi gặp bác tôi đã nhanh nhẹn dúi vào tay bác hẳn 100k gọi là biếu bác uống cà phê. Ban đầu bác cũng hơi nhăn mày nhưng thấy tôi đi cùng Phương thì bác cũng đồng ý cho tôi leo lên nóc 30 phút. Đúng là người già biết tạo điều kiện cho lứa trẻ.


Bầu trời đầy ánh sao, mặt trăng treo cao sáng vằng vặc nhưng vẫn có những mảng sương mờ ảo phía xa. Ngay trước tầm mắt là khung cảnh quảng trường bên dưới, trống trải không hề có bóng người. Đưa tầm mắt thêm chút nữa là hồ Xuân Hương, nước hồ đen ngòm chỉ có những ánh đèn vàng chiếu xuống mặt nước. Xa thêm chút nữa về bên trái là khung cảnh thành phố lên đèn rực rỡ, thi thoảng chỉ có những chiếc xe lướt qua.


Khung cảnh thế này khiến tôi thấy thoải mái, phía trên là bầu trời còn xung quanh là tầm nhìn thoáng đãng, nó y như việc chúng ta có thể hợp nhất cùng không gian vậy.


Tôi nhìn một lát rồi nằm xuống bãi cỏ, hai mắt nhìn lên trời, ngắm những vì sao xa rực rỡ.


Phương cũng không ngại ngùng gì cả, chị nằm xuống ngay sát bên cạnh. Tôi nghĩ một chốc rồi cởi áo khoác ra để lót đầu cho chị.


“Chỗ này tuyệt không chị?”.


“Ừm, không nghĩ ra lại có một chỗ thế này đấy, em giỏi thế” chị vuốt dọc gò má của tôi.


“Em hỏi chị cái này nhé, chị phải thành thật trả lời đấy”.


Chị nhìn tôi mỉm cười, hơi gật đầu.


“Vì sao lại là em?”.


Tôi hỏi thẳng chị, nói không điêu chứ nhan sắc của Phương có thể tìm được bất cứ ai ngon hơn tôi, cho dù chị có cần người để nâng khăn sửa túi thì cá chắc cũng sẽ có rất nhiều người xếp hàng.


Phương quay sang nhìn tôi, sau đó chị giả vờ phẫn nộ đáp: “Em có gan chứ sao, chị không nghĩ sẽ có người thấy chị khỏa thân ngoài người yêu chị đấy, em là người thứ hai”.


Tôi ngẩn người, hình như mấy vụ này chỉ có trong phim thôi anh em nhỉ? Cái kiểu mà lỡ thấy xong bị bắt chịu trách nhiệm ấy.


“Đừng có tưởng bở ông nhõi ạ, chị không muốn cưng chịu trách nhiệm đâu, chị chỉ muốn ăn cưng thôi” – chị nói rồi liếm môi, tự nhiên tôi có cảm giác tôi chỉ là một con gà đáng thương dưới vuốt nhọn của chị.


“Haha, bị lừa rồi” – nhìn vẻ mặt của tôi, chị bật cười rồi nói tiếp: “Chị không biết nữa cưng ạ, hiện tại chị cũng đang mông lung lắm”.


“Em xin lỗi… em không nên hỏi vậy” tôi dần đoán ra lý do, lúc nãy chị đã nói chị không có bao nhiêu bạn bè cả.


Phương không nói, ngửa mặt lên trời, đưa ánh mắt có chút vô hồn ngắm những vì sao.


Lát sau chị nói rồi chỉ tay lên không trung: “Em thấy không? Sao thì luôn sáng, nhưng ít khi nào có hai ngôi sao cạnh nhau lắm, chúng nó chắc cũng cảm thấy cô đơn như chị vậy”.


Tôi nhìn trời, chị nói có vẻ khá đúng. Lòng tôi tự dưng có chút nặng nề, trong không gian vắng lặng thế này tôi tự nhiên cũng có cảm giác cô đơn. Phương bên cạnh tôi… nhưng có lẽ chị không thuộc về tôi…


Tôi ngồi dậy, rút một điếu thuốc và đưa lên môi. Chợt tôi nhớ ra nơi này có phụ nữ. Tôi hỏi chị: “Em có thể hút không?”.


Phương nhìn tôi, cũng ngồi dậy vươn bàn tay thon dài ra, đáp: “Có thể… nhưng phải cho chị một điếu”.



Phần 8


Tôi và chị chống tay xuống đất, dựa vai vào nhau, hai đứa nhìn xa xăm nơi bầu trời cùng tận hưởng làn khói thuốc, ai nấy đều theo đuổi những suy nghĩ riêng trong đầu.

Thời gian và không gian như muốn dừng lại, giữ mãi khoảnh khắc yên tĩnh ấy.


Ngồi một lúc thì chị có lẽ cũng cảm giác được sự mệt mỏi và lạnh lẽo, Phương lên tiếng: “Chở chị về nhé, chị hơi lạnh”.


Tôi đứng dậy vươn vai, sau đó đưa tay về phía chị, ý muốn kéo chị đứng lên.


Chị ngồi dưới cỏ, hình như chị nhớ ra điều gì đó, mắt chị nhìn đũng quần tôi. Tự nhiên Phương đỏ mặt, cô nàng kiểu… nửa muốn nửa không hỏi tôi: “Em này, chỗ… của em có to không?”.


Tôi suýt thì cười ra tiếng, hình như bà chị này bị ám ảnh bởi tokbokki luôn rồi, mà khoan đã… chị hỏi thế có ý gì?


Nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Phương… chẳng hiểu sao tôi có chút ý nghĩ kỳ lạ. Tôi cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi chị rồi hỏi: “Sao? Chị muốn xem nó?”.


Phương nhìn thẳng vào ánh mắt tôi, chị cắn môi… khó khăn mở miệng nói: “Ừm… chị muốn…”.


“Chị… cứ sờ thử đi… nếu chị thích” tôi nói khẽ bên tai chị.


Phương nhìn tôi, lại nhìn giữa đũng quần tôi. Lát sau… chị nhắm mắt lại, mấy ngón tay lơ lửng giữa không khí rồi dần chạm vào… Mặt chị ngày càng đỏ, kéo dài đến mang tai.


Tôi nuốt nước miếng nhìn Phương… sau đó động viên: “Đừng sợ…”. Tôi nói xong bèn nắm tay chị rồi đặt vào đó.


Ngón tay thon dài của cô nàng đã đến vị trí, chị khẽ siết tay như muốn cảm nhận rõ hơn dấu vết hằn trên lớp quần. Thằng em tôi bên trong hiện đã độn lên một cục to tướng… tôi và chị… khó mà nói được chúng tôi đang làm cái quái gì.


“To… vậy… hả?” Phương cắn môi nói khẽ, tiếng chị lí nhí mà khó khăn lắm tôi mới nghe được.


Tôi phì cười, trêu chị: “Do nó gặp chị nên nó mới bự đấy… ai bảo chị cứ…”.


“Hưm… chị có làm gì em đâu… do em hết đó…”.


“Rồi… rồi thì do em… vậy chị… muốn đi đâu?”.


Phương không hề trả lời, cửa sổ tâm hồn của chị mở ra, chị ngửa đầu nhìn tôi – trong đôi mắt lả lơi ấy không hiểu sao khiến tôi có chút… ý nghĩ quái lạ.


Cô nàng mím môi, ngay sau đó không biết chị nghĩ gì mà quỳ trên đất, dùng tay cởi dây nịt rồi nhanh chóng kéo quần tôi xuống. Trong phút chốc, thằng em tôi… lộ ra trước gió, nó dữ tợn vươn người chào chị.


Gương mặt chị hơi thất thần, mấy ngón tay trúc trắc vuốt dọc thân thằng em tôi, trông chị vừa tò mò lại vừa thích thú… Ánh mắt trở nên khao khát, có chút gì hứng tình bên trong.


Tôi ngờ ngợ, sau đó hỏi: “Chị… muốn làm gì?”.


Phương không đáp, nhìn tôi một chập rồi hé đôi môi anh đào xinh đẹp.


Một cái hôn nhẹ lên đầu, sau đó lưỡi chị liếm dọc thân, mơn trớn mấy mạch máu căng tràn, đôi khi nếm nhẹ dưới vị trí hai trái trứng khủng long. Lát sau đó chị ngậm nó vào khuôn miệng ấm nóng và ướt đẫm nước. Một bàn tay cầm chặt cây hàng, đầu chị nhấp nhổm thi triển tuyệt kỹ “thổi kèn”, tay còn lại chị bám vào đùi tôi để giữ tư thế. Gương mặt xinh xắn cứ thế chăm sóc tôi với ánh mắt khép chặt, chị muốn tận hưởng nó bằng vị giác cùng cảm giác.


Năm giác quan của tôi như biến mất, chỉ còn lại cảm giác tại nửa thân dưới. Tôi vén mái tóc thơm của Phương qua một bên, nắm nhẹ đầu chị. Cách chị làm quả thật không thể chỉ tả được bằng lời, chị hăng say bú thứ đó với đam mê cùng cảm xúc mãnh liệt, như muốn nuốt trọn nó vào trong cổ họng ấm áp, thưởng thức nó như cây kẹo ngon nhất thế gian. Gương mặt xinh xắn của cô nàng cũng là một điểm cộng tuyệt vời, kèm theo bộ ngực lúc lên lúc xuống.


Tôi chìm trong ngọn lửa dục vọng, tận hưởng cảm giác đê mê, khoái cảm dần lấp đầy trí não. Cũng không phải lần đầu tôi được ai đó chăm sóc thằng em nhưng sướng tới mức này thì chỉ có duy nhất chị.


Dưới bầu trời sao, và trong đêm trăng thanh gió mát đấy, chị đã trao tôi những khát khao nồng cháy nhất.


Tôi còn nhớ mãi câu nói dịu dàng phát ra từ miệng chị trong ngày hôm ấy với vẻ thèm muốn, chị bảo: “Cho chị… hết… đi…”.


Lát sau đó, tôi chở chị về ngôi nhà nằm sâu bên trong con hẻm.


Phương leo xuống xe, chị gạ tôi thẳng thừng: “Em này… có thể đến lắp Camera cho chị không? Nhà chị không có ai cả”.


Tôi mỉm cười, hiểu ý, sau đó chọc: “Chi phí hết mười lăm triệu chị nhé”.


Phương lần nữa ghé bên tai tôi, chị bảo: “Thế… thân thể chị… đáng giá đó không?”.


Tôi nuốt khan nước miếng, đương nhiên đáng.



Phần 9


Nơi này là một căn nhà nhỏ cấp 4, vừa có vườn vừa có hồ cá, đủ thứ hoa lá cây cối được chăm sóc kỹ lưỡng xếp dọc hai bên. Nghe Phương nói thì căn nhà này bố mẹ mua cho chị để tiện việc học đại học, không phải nói chứ chị đúng là tiểu thư.

Phương kéo tôi vào nhà, dừng lại tại phòng tắm ngay chính giữa. Chị nói với tôi rằng: “Chờ chị một chút xíu, chị đi lấy đồ”.


Tôi gật đầu rồi bật đèn bước vào trong, đồng thời không chần chừ gì mà cởi hết quần áo, treo nó gọn gàng lên cây. Trong lúc đó, ánh mắt tôi cũng khá tò mò mà quan sát bên trong phòng tắm.


Tổng quan thì diện tích khá lớn, bên trong rộng rãi sáng bóng, khu tắm rửa và bồn cầu được ngăn cách bởi một lớp cửa kính trong suốt, không có bồn tắm mà chỉ có mỗi một vòi nước đứng trên cao cùng một vòi hoa sen.


Sau đó tự dưng tôi phát hiện ra một thứ khá hay ho – kế bên bồn rửa mặt, một cái đồ chơi hình trụ màu tím, thứ đó bằng nhựa, vật dụng không thể thiếu của chị em phụ nữ cô đơn.


“Haha” – tôi cười thầm rồi hứng thú cầm nó lên quan sát, tiện tay ấn vào cái công tắc ở phần đuôi. Tiếng “rè, rè” vang lên còn thứ đó quay quay rung rung dữ dội, tôi tự hỏi không biết khi chị dùng thứ này sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ???


Đang nghiên cứu hăng say thì Phương mở cửa bước vào, chị chỉ cởi giày và bỏ áo khoác, trên người vẫn còn mặc bộ váy lúc nãy, ngoài ra chị cầm theo một ít đồ cùng hai cái khăn tắm.


Chị thấy tôi đang cầm đồ chơi thì nhảy tới, giật lấy nó từ tay tôi.


“Trả lại cho chị, quỷ sứ” vừa nói chị vừa tắt nó đi, để cạnh lavabo, khuôn mặt chị đỏ như gấc.


Tôi hứng thú nhìn chị, trêu chọc: “Chị có muốn em giúp chị không? Dưới dùng nó, trên ăn thịt?”.


Ánh mắt Phương hơi ái ngại, sau đó tự nhiên nó sáng lên, lấp lánh hào quang.


“Được không?” – Chị hỏi tôi như vậy, tự nhiên lửa dục của tôi lại bùng lên.


Tôi bước tới cầm lấy sextoy, sau đó nói: “Hmm, mời cô nương ngồi xuống đây… tại hạ có thể giúp cô” – vừa nói tôi vừa cười. Phương nhìn tôi lát rồi gật đầu, sau đó chị ấy ngồi xuống, ánh mắt có chút mong chờ.


Tôi cúi đầu xuống hôn lên môi Phương, chị ngước mặt lên đón lấy cái hôn của tôi. Hai chúng tôi hôn nhau một lát để kích thích đam mê. Ngay sau đó những ngón tay tôi luồn vào trong váy chị, vén nó qua một bên.


Chỗ đó của chị đã ướt đẫm, dù qua lớp quần lót mà tôi vẫn có thể cảm nhận được những sợi lông lon đầy dã tính, độ ấm và cả rất nhiều nước nhờn.


“Ưm” – cổ họng Phương phát ra tiếng, chị mút lưỡi tôi nhiệt tình cực kỳ.


Tôi xoa nhẹ nơi đó của chị, vuốt ve da thịt nơi đùi trong không hề biết chán. Mấy ngón tay tôi như biến thành những anh lính đang thám hiểm một hang động kỳ bí. Chốc sau đó tôi vén quần lót chị qua một bên, mò nhẹ hột le chính giữa cùng hai cái mép bụ bẫm.


Một lát, tôi lưu luyến tách lưỡi ra khỏi Phương để dùng cho việc khác. Tôi đưa thứ mềm mại ướt át đó lên tai chị, rồi lê dọc xuống cổ, tôi vừa mút vừa liếm vừa hút ngay nơi đó, nước miếng ứa ra.


“Ưm, em thích” Phương đổi giọng, tiếng chị càng làm tôi hưng phấn, tôi lại chuyển sang mơn trớn ngay xương quai xanh của chị.


Sau đó, tôi kéo dây váy của chị qua hai bên rồi tụt nó xuống, khuôn ngực đầy đặn cùng đầu ti đỏ tươi của chị lộ rõ trong không khí.


Chị hổn hển dựa lưng vào thành, ánh mắt chị nhìn tôi đầy say đắm. Tôi có thể cảm nhận rõ nhịp tim của Phương ngay khi đặt tay lên ngực trái chị, còn ngực phải, tôi dùng miệng làm điều đó.


“Ư ưm” – Phương rên lên, tận hưởng khoái cảm mà tay cùng lưỡi tôi mang lại. Vuốt ve trên ngực trái đôi chút, tay phải tôi lần nữa mò xuống dưới, có lẽ nơi đó cũng đang cần tôi chăm sóc. Đầu ngón tay chụm lại, miết nhẹ hột le của cô nàng, vài chục giây sau đó tôi đút ngón trỏ cùng ngón giữa vào sâu bên trong, thậm thụt khám phá nơi bí hiểm, đôi khi đầu ngón ngay sẽ cong lại, cố gắng vươn càng xa chạm tới mọi thứ. Điệu nhạc của Phương ngày càng hay, lúc lên cao lúc xuống thấp. Chị nắm lên vai tôi, mấy ngón tay bấu chặt như rất sung sướng, nếu tôi dùng lực có chút mạnh chị sẽ không kìm được mà quằn quại.


Chốc sau đó, tôi bỏ tay ra rồi dùng lưỡi chuyển động quanh ngực sau đó kéo dần xuống dưới, lướt qua eo rồi xuống bụng, để lại trên cơ thể trắng bóc một đường nước dài. Tôi thực sự muốn thưởng thức từng tấc da của Phương bằng cái lưỡi thần thánh này.


Hai tay chị đột nhiên níu lấy đầu tôi, chị cong người giơ hai chân lên trời giống như muốn tôi hãy thưởng thức món chính sau khi đã khai vị.


Tôi không nỡ từ chối lời mời của Phương bèn lướt lưỡi tiếp xuống phía dưới, chạm vào đùi trong của chị, hai tay tôi giữ lấy cặp chân đẹp đồng thời mơn trớn da thịt chị đôi chút – những chỗ tôi có thể chạm vào.


Thứ đó của chị đẹp hơn tôi tưởng, nó bụ bẫm, múp, hồng hào chứ không thâm đen, mấy sợi lông xoăn mọc tứ tung như điểm thêm mấu chốt lên trên tạo vật của thánh thần, cùng với đó là mùi thơm dịu nhẹ, hơi ngai ngái nồng vị nhưng cũng có gì đó thơm tho thoang thoảng. Tôi dùng tay banh nhẹ nó ra, cái lỗ… không nhỏ lắm xuất hiện, nó níu lấy ánh nhìn của tôi.


“Của em xinh quá, anh có thể ăn nó không?” Tôi khiêu khích Phương, chị nhìn tôi bằng ánh mắt thèm muốn rồi dứt khoát gật đầu.


Tôi để miệng nơi chỗ kín của chị, vươn lưỡi ra liếm vào hột le, ngay sau đó vừa dùng tay vuốt ve, vừa dùng lưỡi mơn trớn. Có đôi khi tôi cũng sẽ miết nhẹ vào mông chị, cảm nhận xúc cảm tuyệt vời.


“Ưm ưm” – Phương bấu chặt vào vai khiến tôi vừa đau vừa hứng. Tôi vận dụng lưỡi mình một cách triệt để, khi thì liếm lên, khi lướt xuống, đôi lúc lại xoay tròn xung quanh thứ đó. Dĩ nhiên tôi cùng dùng môi để hôn lên sò hoặc ngậm hai cái mép vào trong miệng.


Phương rất thích điều này, bằng chứng là tiếng rên từ cái miệng xinh xắn của nàng ngày càng cao. Lát sau đó, lưỡi được tôi nhét vào trong lỗ, tôi đã dùng thứ mềm mại không xương ấy ban cho chị sự sung sướng, đầu tôi nhấp nhổm để cọ xát thứ đó nhiều hơn, sâu hơn. Tay tôi thì vuốt ve một bên mép, mấy ngón tay thi thoảng sờ nhẹ vào cái lỗ còn lại để khiêu khích chị.


“Ưm… ưm… ưm”.


“Ưm… hưm… ưm”.


Chị rên đầy đê mê và sung sướng.


Một lát, thấy đã chín muồi, tôi nhả ra rồi cầm lấy cái đồ chơi giả màu tím lên, nhẹ nhàng đút vào chỗ đó khi đã bôi trơn xong. Lập tức… tôi bật chế độ rung.


“Ah… ahhh… chị muốn…” Phương nói, tôi biết chị muốn đồ thật ở phía trên.


Tôi đứng dậy, tự cởi quần lót của bản thân ra, cái đồ chơi kia thì để Phương tự điều khiển.


Phương hé miệng ngậm lấy thứ đó của tôi, vừa bú nó vừa rên rỉ. Một tay tôi giữ sau đầu chị, một tay tôi nắn nhẹ trên cặp vú chị, đùa nghịch đầu ti cương cứng.


“Ưm… hưm”.


“Ah… hahh… ah…”.


Tiếng rên rỉ trong cổ chị làm cơn sướng của tôi ngày càng nhiều, đôi môi chị như thít chặt lấy thằng em tôi, từng thớ gân trên thân nó như bị ép chặt trong không gian nóng bừng như lửa.


Người chị tự nhiên giật giật, cái đồ chơi giả rớt ra khỏi cơ thể chị. Phương đột ngột thít chặt thằng em tôi hơn, đầu chị đưa tới trước khiến nó lút cán sâu trong họng chị. Cảm giác chết tiệt… vì sao lại sướng đến như vậy? Tôi chẳng biết vì sao mà chị lại làm tôi sướng muốn chết, đầu khấc bị ép giữa những thớ cơ, đâu đó còn có cả cảm giác mát mẻ tê tái bởi quá nhiều chất lỏng.


Tôi nắm lên tóc chị, cổ họng không nén nổi kêu thành tiếng. Phương thấy vậy đổi sang kiểu khác, chị không để nó lút cán nửa mà hơi nhả ra. Chị bú nó liên tiếp bằng tất cả sức mạnh, đôi môi ma sát với thằng em tôi ngày càng mãnh liệt. Tôi cuối cùng cũng không thể kìm nổi, tất cả tinh hoa chẳng theo điều khiển phun tứ tung trong miệng chị.


Phương thỏa mãn há miệng, bên trong là một thứ đặc quánh như sữa. Mắt chị mông lung đầy thỏa mãn, người chị mềm lả như bún, hơi thở nóng bỏng dồn dập.


Sau đó chị nuốt hết sữa rồi liếm môi. Thằng em tôi thì vẫn còn dựng đứng chứ chưa ngã, bố ai nhịn nổi khi thấy vẻ đảm đang của người con gái vốn lạnh lùng này.


Tay Phương chạm lên đầu nó. Liếm liếm môi đầy rồi thủ thỉ: “Em vẫn còn muốn”.


Chị nói rồi ôm lấy tôi, sau đó chị làm tôi chỉ muốn hành hạ chị ngay lập tức.


“Một cái có thể ở cô bé… còn một cái anh có thể cho vào lỗ sau của… em, anh thích kiểu nào?”


Chị nói làm thằng nhỏ tôi cứng ngắc như đá. Không nói nhiều mà tôi giúp chị cởi sạch đồ rồi nắm tay chị kéo vào phòng tắm, bắt đầu xả nước.


Tôi để chị đặt tay vào tường, cặp mông đầy đặn chị chổng lên.


“Anh không muốn chọn, thịt thật là đủ rồi” tôi nói, sau đó lấy hộp bao cao su đã chuẩn bị sẵn.


Phương nhìn tôi, chị chộp lấy cái hộp rồi ném nó ra ngoài trong khi tôi còn ngơ ngác. Chị bảo: “Đừng dùng… hãy cho em… tận hưởng… nó đi… em muốn thịt… với thịt…”.


Thôi cũng được, tôi quăng mẹ cái vụ an toàn lên chín tầng mây. Sau đó hai tay nắm lên cái eo con kiến chẳng có chút mỡ thừa, tôi chỉnh thằng em lại rồi thúc thật mạnh vào háng chị.


“Ah… ah… em sướng”.


Nước nóng chảy xuống từ vòi làm tôi thấy thoải mái, tôi bắt đầu chơi chị với tất cả sự cương cứng đó. Thằng em cứng như đá thò ra phập vào bên trong cái chỗ hư hỏng của chị.


Chị rên đầy phấn khích và sung sướng dưới cách làm bạo lực của tôi.


“Nữa đi… nữa đi…”.


Tôi càng làm càng nhanh, càng làm càng mạnh, tôi nhịn đủ lâu rồi.


Chị như một con đĩ hư hỏng kêu rên dưới háng tôi. Nước từ chỗ đó chị chảy ra ngày càng nhiều – tôi có thể cảm nhận rõ bởi thằng em tôi ngày càng trơn trượt.


Tôi kéo hai tay Phương ngược ra sau khiến chị không có chỗ bám, nửa cơ thể chị như lơ lửng giữa không trung, còn thân dưới ép buộc phải hơi nhón lên. Tôi mãnh liệt thúc chị, cảm nhận phần hơi nóng mãnh liệt từ cơ thể trần truồng của chị.


“Ah… ah… ah… em thích quá”.


“Ah… hah… thứ… đó… cứng… quá… to quá… ahh”.


“Nữa… nữa đi anh… làm… em nữa… đi… ahhh”.


Chị vẫn rên, âm thanh như một bản nhạc đơn điệu kết hợp với tiếng nước chảy xuống… kèm theo đó là những giọt nước long lanh trên cơ thể xinh đẹp, hơi nóng bốc lên mù mịt.


Lát sau đó… cảm thấy hơi mỏi nên cường độ của tôi chậm lại, tôi buông tay Phương ra để chị tựa vào tường. Đang muốn thúc tiếp thì chị tự tách ra khỏi tôi, Phương ôm tôi bên dưới vòi nước, chị nói: “Cho anh biết một bí mật, em có học Yoga đấy, có vài thế… em làm được…”.


Tôi nghe thế càng thêm hứng thú, kế đến cục súc đẩy chị dựa vào tường, sau đó trao chị một nụ hôn rất mãnh liệt và điên cuồng.


Phương đáp lại với một sự nhiệt tình không hề kém. Ngay sau đó, chị dạy tôi cái gì gọi là “yoga”. Một chân Phương chống đất, một chân chị giơ lên hết cỡ rồi vác trên vai tôi, con sò lông của chị được tôi banh ra, tư thế xoạc mà bất cứ ai từng học môn đó cũng sẽ phải làm đến.


Tôi lại đút đồ chơi vào, tư thế này khá kỳ lạ, tôi phải hơi khum xuống để thằng em có thể đâm sâu vào.


Chị run rẩy đón nó tiến vào rồi phấn khích rên lên, sau đó hai chúng tôi ăn cháo lưỡi lần nữa, lưỡi chị tìm đến lưỡi tôi rồi quấn vào tôi. Trong cổ họng chị ậm ừ vang lên âm thanh thỏa mãn để phát tiết bản năng.


Tôi thực sự cảm thấy thực sự hưng phấn với tư thế lạ lùng này. Có cảm giác thằng em tôi được bao bọc giữa hai cái miếng thịt nóng hổi, không gian ấm nồng thít chặt nó mặc cho sự cọ xát ngày càng tăng.


Lát sau đó, Phương lần nữa khiến ngọn lửa trong tôi tăng lên, chị đề nghị tôi: “Anh ơi, còn một lỗ nữa… giúp em… nhé. Em muốn thử…”.


Phương chủ động chống tay vào tường, sau đó quay mặt nhìn tôi, ánh mắt chị giả vờ khẩn cầu: “Nhẹ thôi nha anh… em…”.


Chị nói làm tôi như bốc cháy, thế mà tôi lại nghĩ nếu hơi nhẹ có thể sẽ không làm chị thỏa mãn. Tôi bèn lượm cái đồ chơi giả lúc nãy lên. Sau đó chọc chị: “Em muốn cả hai phải không?”.


Phương gật đầu: “Ừm… cho em thử nhé…” vẻ mặt chị hiện tại chỉ còn đúng một chữ “nứng” ngoài ra chẳng còn gì khác. Tôi đồng ý rồi cứ thế nhét đồ chơi vào bên trong cái lỗ vẫn còn ướt át, sau đó khởi động công tắc.


Sau đó Phương nhận ra tôi lúng túng, lần đầu tôi thử kiểu làm tình kỳ lạ đến như vậy. Chị dựa vai lên tường, hai tay vươn ra phía sau, cố gắng banh lỗ hoa cúc ra. Tự nhiên tôi nhận ra… hình như cô nàng này cũng từng xử nó… bằng đồ chơi… ừm nó có vẻ to hơn bình thường.


“Ah… anh vào đi…”.


Tôi hơi trúc trắc khi bắt đầu, từ từ thằng nhỏ của tôi đã thành công chui tọt vào bên trong. Cảm giác khá kỳ lạ khi tiến vào một không gian mới mẻ, thằng tôi bị siết chặt giữa lớp da thịt… chỗ này còn bót hơn cả cô bé của chị. Nó không hề ướt, len lỏi trên đầu khấc là cảm giác ấm nóng đến bất ngờ. Ngoài ra tôi còn cảm nhận được cả sự rung động mãnh liệt của cái đồ chơi nọ.


Sự biến thái này khiến khoái cảm của tôi tăng cao, không chần chừ quá lâu mà tôi khởi động chế độ “máy dập” của bản thân ngay lập tức, tận hưởng điều kỳ diệu Phương mang lại. Một tay vân vê cặp vú mềm mại đang thõng xuống của chị.


“Ahh… ahhh… ahhh”.


“Ahh… em… sướng… em sướng… quá… hahhh”.


“Ahhhh… em nứng… em nứng… hahhh”.


Có vẻ hai lỗ hai súng khiến Phương ngày càng điên lên, cảm xúc của tôi cũng bay cao theo cô nàng, tôi cứ thế nhấp nhiệt tình, nước từ nóng bắt đầu chuyển sang lạnh nhưng cũng chẳng khiến tôi có cảm giác khác ngoài việc chà đạp thân thể dưới háng.


Phương kêu càng lúc càng to, kích thích ở hai nơi khiến chị buông ra những câu khẩu dâm lả lơi và cực kỳ khiêu khích.


“Ahhh… anh… lỗ đó… nóng…”.


“Ahh… hahh… anh… chơi… em đi… chơi em… đi”.


“Ahh… em nứng… em nứng… Ɩồŋ em nứng quá…”.


“Anh ơi… anh… đụ… em… đụ… ahhh”.


Tôi lập tức điên cuồng nhấp, tất cả sức mạnh đều dồn vào hai tay, tôi như muốn hòa tan vào cơ thể chị. Bản năng biết chị đã sắp sửa lên đến đỉnh vu sơn.


“Ahhhh” – Lát sau đó… Phương rên lên một tiếng với âm điệu cao vút, cơ thể mềm nhũn ra tựa vào tường mặc cho nước xối xuống. Tôi không nén nữa mà phun tất cả vào trong chị… Sau đó tôi nâng chị lên, ôm cô nàng vào lòng và dùng tay vuốt ve bờ lưng mịn màng.


Chị thỏa mãn ôm lấy tôi, hơi thở lộ rõ sự mệt mỏi nhưng cũng đầy sung sướng.


Phương nhẹ nhàng hôn tôi, nhìn tôi đầy trìu mến, chị bảo: “Anh tuyệt quá!”.


Chắc là sau đó một năm, Phương đột ngột mời tôi dự đám cưới. Tôi xuất hiện tại lễ cưới của chị, khoác lên mình một bộ vest mới cóng đồng thời tặng cho Phương vài lời chúc phúc cùng ít tiền mừng lễ.


Ngày hôm ấy, Phương rất xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng tinh, gương mặt son phấn kỹ càng, chị cười thực sự hạnh phúc khi sánh bước bên người đàn ông của cuộc của mình.


Khi thấy tôi xuất hiện, chị trông hơi ngạc nhiên và ôm nhẹ lấy tôi. Phương thì thầm bên tai tôi lời “cảm ơn”, tôi chẳng nói gì mà cứ thế ôm chị lần cuối, tận hưởng chút dư vị sau đêm hoang đường năm nào.


Đến khi tách nhau ra… tôi biết cả đời này cũng không nên gặp lại chị.


Tối hôm đó, tôi lại leo lên nóc siêu thị Big C, đem mấy lon bia cùng một gói thuốc lá. Bầu trời vẫn nhiều sao y hệt như năm xưa – chỉ khác… tôi chẳng có ai bên cạnh nữa.


Khi thuốc tàn và bia cạn, tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, nơi không còn hình dáng của phương nữa.


Tôi nhớ… hình như là khi bản thân nhìn lên trời… có thấy hai vì sao sáng tồn tại bên cạnh nhau.


Cuộc đời luôn như vậy… có vài người dù bên cạnh ta rất lâu nhưng chẳng hề để lại cho ta chút cảm giác gì.


Nhưng cũng có vài người… chỉ lướt qua đời ta trong một khoảnh khắc đã để lại một thứ mà có dùng cả đời cũng không thể quên – thứ đó mang tên ký ức…

— Hết —




Nhận xét

Popular Posts

Dì Tôi

Cứu Cánh Lúc Nửa Đêm

Cô giáo và người mẹ xinh đẹp

Chịch Anh Rể – Tác Giả: Lê Cương

Vợ cũ bị ông bạn địŧ

Cuộc đời

Câu chuyện gia đình

Trên gác mái