Bài đăng nổi bật
Ngôi trường kỳ lạ
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Giới thiệu nhân vật:
– Thanh An: Là học sinh khá của lớp 12A, dễ thương, hay giúp đỡ bạn bè…
– Duy Long: Hội trưởng quản lý học sinh, fuckboy, đào hoa…
– Văn Khoa: Lính của Duy Long, dù làm dưới lệnh của Duy Long nhưng không làm hại người vô tội.
– Và một số nhân vật phụ…
Phần 1
Mẹ kế: An ơi, xe buýt trường tới rồi kìa…
Thanh An: Dạ, con xuống liền.
Khi cô bước xuống đứng trước chuyến xe buýt mẹ kế đã nhéo sau lưng cô.
Mẹ kế: Tao đã đăng ký cho mày ký túc xá ở trường, nên là đừng có mong quay về căn nhà này nữa. (Sau đó đẩy cô lên xe buýt trường rồi đi mất)
Cô bước vào trường với 1 tâm thế khá là vui vẻ vì đây là một môi trường mới và bước vào trường.
Cô giáo (bước vào lớp đang ồn ào): Cả lớp im lặng, hôm nay cô giới thiệu bạn mới, em vào đây đi!
Thanh An (bước chầm chậm vào): Chào mọi người… ờ… ờ… mình tên là Phạm Thanh An, mới chuyển tới… Rất… rất… vui làm quen với mọi người.
Cô giáo: Em mới tới còn hơi run, từ từ rồi làm quen với mọi người sau nha, em xuống bàn trống kia ngồi đi.
Thanh An (ấp úng): Dạ! (Lấy từ trong cặp cái laptop chuẩn bị vào bài)
… Cô không biết ánh mắt của Duy Long đã nhìn cô học trò mới này lộ ra một nụ cười nguy hiểm. Khi cô dọn đến ký túc xá trong trường, gặp những người bạn trong trường.
Quỳnh Như (đẩy cửa bước vào): Đây! Từ nay đây là phòng của cậu, mà cậu biết mấy quy tắc ngầm trong trường này chưa? (Thấy Thanh An lắc đầu, nắm tay cô kéo sang 1 bên) Tôi không thể bảo vệ cậu trong trường này được, nhưng tôi phải nhắc kéo cậu 1 câu là Né xa tầm mắt của mấy đứa nhà giàu trong trường này nếu không tôi không đảm bảo cái Ɩồŋ bé nhỏ của cậu còn nguyên vẹn đâu. Hiểu chưa hả?
Thanh An (tay chân run rẩy): Biết rồi!
Quỳnh Như: Còn nữa, chút nữa cởi quần lót ra, mặc quần ngoài thôi.
Thanh An (ngạc nhiên): Hả?
Quỳnh Như: Tôi nói thật đó không đùa đâu! Chút nữa giờ nghỉ trưa cởi quần lót ra, tối ngủ cũng vậy!
… Thanh An còn không biết chuyện gì xảy ra nhưng nghe được những lời đe dọa kia cô lật đật đi vào nhà vệ sinh cởi quần lót của mình ra và không ngừng run rẩy. Đến giờ ra chơi tiết 2 buổi chiều khi cô đang ngồi làm bài tập thì Duy Long đi ngang qua gõ xuống bàn ra hiệu muốn ra ngoài nói chuyện. Cô ngây thơ không biết gì cũng đi theo. Đi tới thì Duy Long ấn cô vào góc tường đầu gối của cậu ta ma sát vào quần của Thanh An khiến cô tái mặt sợ hãi.
Thanh An (run rẩy): Cậu ơi… có gì từ từ nói… chỗ đó của mình bị nhảy cảm…
Duy Long (trợn mắt ngạc nhiên): Cậu không mặc quần lót à? (Thanh An gật đầu) Ai nói cho cậu là không mặc? Ai? (Bắt đầu hét lớn, Thanh An bắt đầu lên cơn hen suyễn, cậu bắt đầu dịu giọng lại) Là ai? Tôi không làm hại cậu, nói đi!
Thanh An: Là… là… Như!
Duy Long (mặt tối sầm lại): Từ nay về sau cứ mặc quần lót như bình thường đi, khi nào cần tôi sẽ bảo cởi. Vào lớp học đi tới giờ học rồi kia.
… Thanh An sợ đến nỗi không lên hơi, dường như cô hiểu ra được luật ngầm trong ngôi trường này rồi. Đến lúc tối khi cô về ký túc xá, không thấy Quỳnh Như đâu, cô nhìn những người bạn trong phòng, một cô bạn lên tiếng nói với cô.
Bạn cùng phòng A: Đừng ngạc nhiên như vậy, từ từ rồi cũng quen với việc này thôi, sau này trong phòng mà có thêm người cũng y chang vậy.
… Trong lúc cô chưa hiểu chuyện gì xảy ra 1 người nữa đã lên tiếng.
Bạn cùng phòng B: Mà đám con trai đó bao lâu chưa đụng vào con Như ta?
Bạn cùng phòng C: 6 tháng rồi, nay cũng thèm đụ lắm mới dám làm việc đó.
Bạn cùng phòng A: Tao thấy ċặċ của mấy thằng đó có to đâu? Sao con Như khoái dữ vậy trời! Được mỗi của thằng Duy Long là to.
Bạn cùng phòng C: Thì mấy thằng đó vừa có tiền còn được chịch tập thể nữa, ai mà không khoái. (Thấy mặt Thanh An tái mét như người mất hồn, cô bạn gọi cô) An! An!
Thanh An (giật mình), Hả?
Bạn cùng phòng C: Không cần thấy áy náy, con nhỏ đó nói vậy để nó được làm như vậy, nhưng mà cẩn thận tụi tao không muốn mày về đây nằm lết ra đó đâu.
Bạn cùng phòng B: Tại vì mấy thằng đó nó chơi BDSM nhắm chịu đựng được thì chịu không thì đừng cố để bản thân được làm, hiểu hong? (Thanh An gật đầu liên tục) À còn nữa, dãy A8 bên đối diện có 1 cái tầng hầm đừng có dại đi xuống tụi tao không đảm bảo được cái gì đâu.
Thanh An: Tao biết rồi.
… Lúc tối cô nằm ngủ cô cứ nhớ về cảm giác đó cảm giác bị ấn mạnh vào tường, đồi gối của người con trai ấy chà mạnh vào âm dạo của cô, người cô nóng hết cả đêm. Sáng hôm sau Thanh An có 1 tiết học ở tòa nhà A8 là lớp buổi tối, mặc dù đã được cảnh báo về tầng hầm ở đó, nhưng có 1 cô bạn cùng lớp đã rủ rê cô đi xuống đó, vì tò mò nên đã cùng cô bạn đi xuống dưới đó. Xuống đến tầng hầm A8 tất cả đều tối đen như mực, duy chỉ có 1 căn phòng bật đèn 2 người nhìn vào một cảnh kinh hoàng đã xảy ra. Một đám con trai đang chịch một đứa con gái cùng trò chơi BDSM. Cùng tiếng rên thảm thiết. “Chơi em đi chơi em tiếp đi… Ư ư ư em sướng… Điên mất ư ư ư em ư ư ư”. Từ miệng Duy Long nói ra những câu như.
Duy Long: Muốn như thế nữa không hả?
Người con gái trong phòng: Dạ… dạ… da… có!
… Mắt Thanh An sáng lên khi thấy con hàng to bự đó của Duy Long như mọi người đồn, nó không những to mà còn khỏe nữa, cảm giác đó đã quay trở lại trong con người cô 1 lần nữa, đang đắm chìm trong sự tưởng tượng nếu cậu ta chịch mình thì bỗng có 1 con chuột chạy ngang qua cô bạn đi cùng cô hét lên.
Duy Long: Ai đó?
Thanh An (lôi tay cô bạn đó chạy thục mạng): Đi!
… Hai người dừng lại ở cầu thang tầng 1 Thanh An và cô bạn kia (Uyên Thư) thở không lên hơi.
Thanh An: Cậu la lên làm tôi giật hết cả mình.
Uyên Thư: Tôi tưởng ai nắm chân nên tôi la lên.
Thanh An, Tôi mà nắm tay cậu chạy chắc 2 đứa bị tóm rồi.
Uyên Thư: Lúc nãy đáng sợ thật đó, hèn chi không ai cho mình xuống đó. Đi về thôi.
Thanh An: Chạy cũng mệt rồi chúng ta đi thôi.
… Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện.
Uyên Thư: Nè cậu thầy sợ không? Tôi thấy nó cứ sao sao á?
Thanh An: Tôi thấy bình thường mà!
Uyên Thư (ra vẻ ngạc nhiên): Hả?
Thanh An: Cứ suy nghĩ tới việc con ċặċ kia đút vào Ɩồŋ thử xem không phải nó lạ lắm sao? Tôi cũng đang muốn thử cảm giác đó đây. Bộ cậu chưa thử bao giờ hả?
Uyên Thư: Rồi!
Thanh An, Không cảm giác gì sao?
Uyên Thư: Ùm! Mấy con ċặċ tôi bị đút nó không to như cái của cậu bạn kia, không có cảm giác gì hết, với lại lúc đưa tôi đi họ che kín mắt tôi lại có thấy gì đâu, nay mới thấy tận mắt đó, Ủa tôi tưởng cậu cũng bị rồi?
Thanh An: Chưa! Có người đi thay tôi, nhưng mà…
Uyên Thư: Sao?
Thanh An: Con ċặċ mà tôi muốn chỉ là của Duy Long thôi!
Uyên Thư, Khó lắm đó, cậu ta có bạn gái rồi, là đội trường hội hot girl của trường, không phải muốn là được đâu. Hết cơ hội rồi! Trừ phi cậu có bản lĩnh dụ được Duy Long kìa.
Thanh An: Mà nè, bạn gái cậu ta biết cậu ta chịch nhiều gái vậy không ghen sao?
Uyên Thư (nói nhỏ): Do cậu mới vào trường nên cậu không biết đó thôi, cô ta với 1 trong số tên nhà giàu hội BDSM là anh em ruột nên cũng tham gia chung. Nếu Duy Long chuyên đi câu dẫn mấy đứa con gái trong trường này thì cô bạn gái đó là dụ mấy thằng con trai, chịch cho liệt ċặċ xong để qua 1 bên đó khi nào nứng lên thì chơi tiếp thôi.
Thanh An: Đáng sợ vậy sao?
Uyên Thư: Cậu chưa bị tốt nhất thì nên né đi, tránh rước họa vào thân. Đi thôi.
Phần 2
Tối hôm sau khi Thanh An đang đi đến lớp học thì bị Duy Long liếc nhìn cô 1 cái khiến cô có dự cảm không lành nhưng bản thân phải tỏ vẻ như vô tội không biết gì cả. Đến khi ta học đi về phòng ngủ cứ ôm trong lòng là không sao đâu nhưng bỗng nhiên có 1 người ở phía sau đánh ngất cô. Sau khi tỉnh dậy cô phát hiện mình đang ở phòng của Duy Long.
Thanh An (nghĩ thầm): Thôi tiêu đời rồi, chắc chắn là cậu ta biết mọi chuyện rồi, mình không thể khai Uyên Thư ra được.
Duy Long (bước ra): Tỉnh rồi sao? Biết tại sao cậu bị đưa tới phòng này không? (Thanh An gật đầu) Tại sao?
Thanh An: Sao cậu biết là tôi?
Duy Long: Cậu bỏ chạy rất nhanh, tôi nhìn không kịp, nhưng tôi vẫn biết vì tối hôm qua phòng của cậu báo cậu đi về trễ. Căn tin báo cậu không tới đó, cậu cũng không có bạn vì cậu mới tới, vậy nơi cậu có thể tới chỉ là tầng hầm dãy A8 thôi.
Thanh An: Vậy cậu muốn gì? Hiếp tôi sao? Hay chơi BDSM tôi?
Duy Long: Không! Tôi muốn biết ai là người dụ cậu tới?
Thanh An: Là tôi tự muốn xuống, là tôi dụ người ta.
Duy Long: Cậu nghĩ tôi là thằng ngu sao?
Thanh An: Dù cậu có hỏi cả trăm lần tôi vẫn sẽ nói vậy, Quỳnh Như có thể thích chơi BDSM nhưng người đi chung với tôi thì không, nên tôi không thể hại họ được.
Duy Long: Cậu cứng đầu tới vậy sao? Nói 1 cái tên khó vậy sao?
Thanh An: Nếu như nói ra mà được cái gì thì tôi suy nghĩ lại.
Duy Long, Cậu muốn gì? Tiền?
Thanh An: Tôi mà nói ra xác tôi cũng không còn. Chi bằng phạt tôi đi.
Duy Long (ngạc nhiên): Cậu muốn được phạt tới vậy sao?
Thanh An: Không, mà tôi tự làm tự chịu.
Duy Long: Được! Nghe kỹ đây, tôi sẽ không đụng vào cậu, dù cậu có phạm tội gì tôi nhất quyết không đụng vào cậu, thậm chí tôi không cho 1 thằng nào đụng vào. Nếu có giỏi thì dụ tôi đi.
Thanh An (nhếch mép): Được, cứ chờ đó đi.
Duy Long: Tôi đợi. (Gõ cửa) Khoa! (Cánh cửa mở ra) Đưa cậu ta về phòng, nhờ kỹ không để cậu ta sức mẻ miếng nào, cậu ta mà bị cái gì đừng về đây gặp mặt tao nữa, nghe chưa?
Văn Khoa: Biết rồi!
… Trên đường về nhà, Văn Khoa hỏi Thanh An.
Văn Khoa: Sao lúc nãy cậu không nhào lên luôn?
Thanh An: Cậu nói gì?
Văn Khoa: Tôi thừa biết cậu thầy được con ċặċ của Duy Long là cậu thích lắm rồi. Nay được ở phòng cậu ta rồi sao không làm luôn.
Thanh An: Cậu ta không thích chịch tôi rồi nhào vào chi cho nhục à?
Văn Khoa: Vậy là cậu không hiểu con người cậu ta rồi. Trong trường này không có đứa con gái nào không qua ċặċ của cậu ta, trừ cậu.
Thanh An (ngạc nhiên): Thật á?
Văn Khoa: Thật ra Long biết hết, biết cậu bị người ta dụ xuống tầng hầm, biết những người con gái kia không thích những việc kia, nhưng cậu ta vẫn làm, cậu biết tại sao không? (Thanh An lắc đầu) Không làm là bị bắn.
Thanh An (trợn mắt): Bị bắn?
Văn Khoa: Lần trước có người đang chơi gái tháo bao cao su bị camera nhìn thấy được báo lại với người trong phòng, rồi lấy súng ra bắn c. H. Ế. T ngay tại chỗ.
Thanh An: Đáng sợ vậy sao?
Văn Khoa: Nên là cẩn thận vào.
Thanh An: À mà!
Văn Khoa: Sao vậy?
Thanh An: Duy Long nói nếu có giỏi thì dụ cậu ta, là tôi phải dụ cậu ta thật à?
Văn Khoa: Ý là cậu ta muốn cậu tự nguyện, cậu ta không muốn ép cậu như mấy người con gái kia. Nên là cố lên.
Thanh An: Rồi bạn gái cậu ta bắn c. H. Ế. T tôi à?
Văn Khoa: Bạn gái? Cậu ta có bạn gái hồi nào?
Thanh An: Không phải đội trường hội hot girl của trường à? Tôi nghe đồn vậy mà?
Văn Khoa (cười): Đồn cậu cũng tin thật à? Nhỏ đó bị ảo đó, chứ Ɩồŋ của nó cũng bị chịch cho banh mới tới tay Duy Long, với lại tại cái uy cậu ta lớn thôi, chứ yêu đương gì. Mà nè! Cậu còn trinh không?
Thanh An: Còn.
Văn Khoa: Làm cho rách đi.
Thanh An: Tại sao?
Văn Khoa: Mấy tụi con nhà giàu thích mấy đứa còn trinh lắm, đừng để tụi nó để ý. Tôi chỉ cậu làm nó rách.
Thanh An: Nhưng đau lắm.
Văn Khoa: Bây giờ cậu muốn duy nhất con ċặċ của Duy Long chịch hay mấy người kia. Thà đau 1 lần để sau này không hối hận còn hơn là bị nhiều lần.
Thanh An: Ok tôi hiểu rồi.
Văn Khoa: Tới nơi rồi, đi ngủ sớm đi.
Thanh An: Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.
Văn Khoa: Không có gì.
… Về đến nơi Văn Khoa báo cáo tình hình cho Duy Long.
Văn Khoa: Tao đưa về tới nơi tới chốn rồi.
Duy Long: Ừa, tao giao mày là hợp lý, tao không tin tưởng người khác được.
Văn Khoa: Mày thừa biết cậu ta muốn chịch mày, chính mày cũng muốn mà. Sao phải làm vậy?
Duy Long: Tự nguyện với nhau sẽ tốt hơn. Hôm nay tao chịch nó chẳng khác nào là tao thưởng cho nó. Con nhỏ này nhìn ngơ ngẩn vậy thôi chứ là người thông minh nhất cái trường này đó.
Văn Khoa (cười khinh): Thích nó thì nói mẹ đi, bày đặt giả vờ.
Duy Long: Con nhỏ là người tao phải đợi để được chịch.
… Về phòng Thanh An dùng cách của Văn Khoa chọc thủng màng trinh của mình vì đau quá cô la lên trong nhà tắm. Các bạn cùng phòng chạy vào hoảng hốt.
Bạn cùng phòng A: Trời ơi, sao chơi ngu vậy con này?
Bạn cùng phòng B: Mày chọc màng thì để tụi tao chỉ cho sao chơi ngu vậy? Thôi đi vô phòng nghỉ ngơi đi để đống này tụi tao dọn cho.
… Sáng hôm sau đi học cô chạy gần tới chỗ của Văn Khoa nói nhỏ.
Thanh An: Hôm qua tôi chọc thủng rồi. Đau kinh khủng luôn đó.
Văn Khoa: Chịu đau 1 lần đó đi để sau này không hối hận. Cậu đi vào lớp nhanh đi không thôi để Duy Long thấy thì khổ.
Thanh An: Ừm tôi vào trước đó.
Duy Long (đi lên trước Văn Khoa nói với cậu ta): Mày chỉ nó chọc màng à?
Văn Khoa: Ừa, mày không muốn thằng nào đụng vào mà, nên tao chỉ nó vậy thôi.
Duy Long: Vấn đề không phải là tại sao mày chỉ nó, mà tại sao để nó đau?
Văn Khoa: Chắc tại nó làm mạnh quá thôi, với lại tao chỉ lần đầu có biết đau hay không đau.
… Đến giờ ăn cơm Thanh An nghe những tiếng xì xầm của bọn con gái cùng lớp.
A: Ê tụi bây biết gì chưa? (Cả đám nhao nhao lên) Tối hôm qua có 1 con nhỏ lớp 9B3 bị Trà My (đội trưởng hội hot girl) bắn c. H. Ế. T rồi đó.
B (hoảng hốt): Sao vậy?
A: Nghe bảo là nó dụ dỗ thằng nào xong bị bắn đó.
B: Uả vậy sao tao nghe bảo là nó, đòi thằng kia tháo bao trong lúc chịch tập thể nên bị bắn.
… Đột nhiên có 1 tiếng “rầm” quay lưng lại là 1 cô này nóng bỏng, ngực căng tròn, dằn khay đồ ăn xuống bàn khiến đám con gái kia run sợ, đó là Trà My.
Trà My: Lo ăn trưa đi, còn tám chuyện.
Thanh An (nghĩ thầm): Thì ra là cậu ta, thảo nào Khoa lại bảo uy nghiêm lớn thật.
Uyên Thư: An! An, An.
Thanh An (giật mình): Hả?
Uyên Thư: Nghĩ cái gì vậy? Nè, hôm qua Duy Long có nói gì với cậu không?
Thanh An: Sao cậu biết là hôm qua cậu ta gặp tôi.
Uyên Thư: Tại hôm qua cậu ta cảnh cáo tôi đừng dụ cậu nữa.
Thanh An: Tôi đâu có khai cậu ra đâu. Không hé môi câu nào mà.
Uyên Thư: Tôi cũng không biết nữa.
Thanh An (lẩm bẩm): Đúng là cái gì cậu ta cũng biết. (Nói sang Uyên Thư) Rồi cậu ta còn nói gì nữa không?
Uyên Thư: Không, chỉ là nhịn chịch 1 tuần. Mà hôm qua cậu ta có đụng chạm gì cậu không đó?
Thanh An (lắc đầu): Sau này cậu ta cũng không đụng tới tôi, cũng sẽ không cho 1 ai đụng tới cả.
Uyên Thư: Vậy là cậu hên đó!
… Lúc ăn xong rồi, Thanh An và Uyên Thư đứng lên đi dọn khay đồ ăn. Bỗng nhiên có tiếng gọi cô.
Trà My: Đợi xíu (cả phòng ăn im lặng, My tới gần chỗ An) Mới chuyển tới hả?
Thanh An (gật đầu): Ờ!
Trà My: Cũng xinh gái đó, chịch chưa bé?
… Thanh An nhìn về phía Duy Long đang cầm chặt muỗng rồi liếc nhìn cô 1 cái.
Thanh An (gật đầu): Rồi.
Trà My: Ồ vậy tốt, đi đi.
… Thanh An quay mặt đi Duy Long thở 1 cái dài.
Thanh An: Mẹ ơi, mém tí nữa chết tôi rồi.
Uyên Thư: May là cậu bảo rồi, chứ cậu bảo chưa là có chuyện thật đó.
… Trong phòng ăn…
Duy Long: Mém tí lộ tẩy rồi.
Văn Khoa: Hên là An biết đường trả lời, không là tiêu.
Duy Long: Lương tâm cuối cùng của tao để trên người con bé đó.
Trà My (chạy tới): Anh yêu ơi, nay làm nữa nha!
Duy Long: Ừa, phòng em nhá.
Trà My: Dạ!
Phần 3
Buổi tối lúc mọi người đang soạn bài vở ngày mai lên lớp chợt 1 cô bạn cùng phòng lên tiếng.
Bạn cùng phòng A: Ấy chết, ngày mai có tiết bơi.
Thanh An (hoảng): Bơi? Là phải mặc bikini à?
Bạn cùng phòng A: Ùm, sao thế? Không có bikini à?
Thanh An: Tao chỉ có đồ bơi 1 mảnh thôi.
Bạn cùng phòng A: Không được đâu, không có bikini là thầy phạt đó.
Thanh An: Thôi để mai tính.
… Sáng hôm sau, Thanh An ở trong phòng thay đồ rất lâu. Thầy giáo giục cô 2 lần cô mới chịu bước ra. Bộ bikini màu xanh, bộ ngực vừa vặn, nước da trắng cùng đôi chân thon dài đọng lòng người, mặt Duy Long đỏ ửng lên.
Văn Khoa (nói nhỏ): Kiềm chế lại, mặt mày đỏ như quả cà chua rồi kìa.
Thầy dạy bơi: Rồi bắt đầu những động tác cơ bản.
… Sau những động tác cơ bản bắt đầu bơi đường dài. Thanh An và Duy Long bơi cùng nhau cả hai người không dám nhìn vào nhau vì ngại. Nhưng có 1 chuyện không hay đã xảy ra lúc Thanh An ngoi lên khỏi mặt nước cơ thể trắng trẻo của cô đã biến thành cơ thể đầy vết sẹo chưa lành vết roi hằng đỏ trên cơ thể ấy. Cả lớp 8A đứng ngây người ra, Thanh An biết bị lộ lật đật chạy lên bờ.
Thanh An (lật đật): Em xin lỗi thầy, em bơi xong rồi xin thầy cho em về phòng ạ.
Thầy dạy bơi (ấp úng): Ờ… thôi em về phòng sức thuốc vào đi.
Thanh An: Dạ, em cảm ơn thầy, em cảm ơn thầy!
… Thanh An cùng đôi mắt đỏ hoe chạy đi như bay vào phòng tắm.
Thanh An (tinh thần hoảng loạn, nghĩ trong đầu): Rõ ràng là mình giấu kỹ lắm mà, sao lại để lộ, nếu để mẹ (kế) biết được thì chỉ có nước chết thôi. Phải làm sao đây?
… Buổi tối, Thanh An đến tìm tận phòng Duy Long.
Duy Long, Tới có chuyện gì không?
Thanh An: Bạn gái cậu có hỏi gì không?
Duy Long: Cậu hỏi chuyện đó để làm gì? Lo cho vết sẹo đi, đây (đưa cho An 1 đống thuốc) tôi tự biết ăn nói, cậu đừng có ho he gì hết coi chừng bị lộ. Về phòng đi.
Thanh An: Thật ra tôi bị mẹ kế đánh!
Duy Long (ngạc nhiên): Cái gì?
Thanh An: Mẹ tôi mất sớm, ba tôi hay đi công tác ở nước ngoài mẹ kế không ưa tôi nên hay lôi tôi ra đánh tôi vào đây cũng là ước muốn của bà ta. Độc chiếm căn nhà, nên là nếu có ai hỏi đừng nói gì cả, nếu bạn gái cậu có hỏi thì…
Duy Long: Tôi chịch riêng cậu, vì camera ở tầng hầm A8 không có ghi hình cậu lại. Chính cậu cũng phải nói vậy, hiểu chưa?
Thanh An: Hiểu rồi. Vậy…
… Hai người nhìn nhau 1 lúc lâu mém tí là hôn rồi.
Văn Khoa: Long ơi, tới giờ đi rồi.
Duy Long: Ờ tao biết rồi! (Quay sang Thanh An) Về phòng đi, nhớ uống thuốc với sức thuốc đầy đủ đó.
Thanh An (gật đầu): Vậy tôi về trước.
Văn Khoa: Dặn mày kiềm mà? Liêm sỉ rớt đâu hết rồi.
Duy Long: Mày mà không gọi tao là tao hôn thật rồi.
… Thanh An trên đường nghĩ thầm.
Thanh An (nghĩ thầm, cười mỉm): Người gì tốt thế!
… Cô về phòng mọi người trong phòng nhìn nhau.
Bạn cùng phòng B: Mày ổn không An?
Thanh An: Ổn!
Bạn cùng phòng A: Ổn mà sẹo đỏ hết lưng mày?
Bạn cùng phòng C: Mày chơi BDSM bị Duy Long đánh đúng không?
Thanh An: Không có, là vết thương ở nhà sẵn rồi. Tao bị mẹ kế đánh.
Bạn cùng phòng C: Thật không đó?
Thanh An: Thật mà!
Bạn cùng phòng C: Uả thuốc đâu ra đây?
Thanh An: Tao nhờ Văn Khoa mua.
Cả đám: Ồ! Thôi đi ngủ đi. Mai còn lên lớp nữa.
… 10h khuya, ở hành lang dãy A8…
Văn Khoa: Dạo này năng suất làm việc không ổn lắm đó.
Duy Long: Dạo này tao không có hứng nữa mày ơi!
Văn Khoa: Hôm bữa thì không chịu làm đâu, nay cứ vào việc là cứ vậy, mày muốn tụi kia phát hiện ra hả?
Duy Long: Tao… tao… không biết nữa! Tao về ngủ đây!
Văn Khoa: Ừa, tao cũng về ngủ, sáng gặp lại. Bye!
Duy Long: Bye!
… Tối về Duy Long và Thanh An không ai ngủ được hai người thì nhớ về nhau. Thanh An đã đi nấu 1 ít sữa nóng uống đem ra ban công uống.
Thanh An (nghĩ thầm): Ước gì được gặp ai đó ngoài ban công đối diện thì vui nhỉ!
… Đột nhiên bên ban công tòa nhà đối diện Duy Long kéo rèm, ánh mắt 2 người vô tình nhìn thấy nhau, hai bên bất chợt cười 1 cái.
Thanh An (ngượng đỏ mặt, lẩm bẩm): Miệng linh dữ vậy chời!
Duy Long (lẩm bẩm): Đúng lúc cần gặp! (Ra ký hiệu tay) “Không ngủ à?”
Thanh An (ra ký hiệu tay): “Không ngủ đc”
Duy Long: “Sao thế?”
Thanh An: “Không biết nữa, còn cậu sao?”
Duy Long: “Tôi cũng vậy, không ngủ đc”
Thanh An: “Ngủ sớm đi, mai đi học”
Duy Long: “Ùm, cậu cũng thế”
… Qua ngày hôm sau, Duy Long nhận lệnh từ bọn nhà giàu đi xét phòng.
Duy Long: Tối nay đi xét phòng.
Văn Khoa: Tự nhiên nay đòi đi xét phòng!
Duy Long: Tao cũng chẳng biết tự nhiên đi xét, nhưng mà tao có thứ cần lấy lúc xét phòng.
Văn Khoa: Cái gì?
Duy Long: Quần lót của An!
Văn Khoa (ngạc nhiên): Hả? Bạo thế! Có cần lấy áo ngực không?
Duy Long: Tao mới nghĩ ra thôi, còn thực hiện như nào để tao xem.
… Tối đến họ bắt đầu đi xét phòng`và họ xét đến phòng của An.
Bạn cùng phòng A: Mấy cậu cứ xét phòng thoải mái, tụi tôi không có giấu chất cấm đâu.
… Xét phòng 1 lúc Duy Long lôi Thanh An ra ngoài ban công. Cậu nắm chặt lấy vai An rồi nói vào tai.
Duy Long: Cởi quần lót ra!
Thanh An (còn ngơ ngác): Hả? Cởi cái gì?
Duy Long: Cởi quần ra.
Thanh An: Nhanh vậy à? Tưởng tự nguyện?
Duy Long: Không phải tôi cầm về! Nhanh lên mọi người chờ ở ngoài kìa.
Thanh An: Lấy về làm gì?
Duy Long: Không cần biết nhiều, cởi ra đi.
Thanh An: Ờ (cởi quần lót màu hồng phấn đưa cho Duy Long, cậu ta lấy bỏ vào túi quần)
Duy Long (và Thanh An đi vào phòng): Túi cậu cộm lên tôi tưởng cậu giấu chất cấm, lần sau để tiền ít thôi.
Thanh An (gật đầu): Tôi biết rồi.
Duy Long: Xét xong rồi mọi người đi nghỉ đi.
Văn Khoa: Lấy được chưa? (Duy Long cười mỉm) Dễ vậy?
… Khi về phòng Duy Long lôi từ túi ra quần lót của An bắt đầu ngửi rồi thủ dâm 1 cách mãn nguyện.
Duy Long (lẩm bẩm): Đúng là chỉ có cậu mới làm tôi nứng lại được thôi, thơm thật. Xin lỗi vì sự biến thái này!
… Thanh An ngồi nghĩ 1 lúc lâu, mới hiểu ra được vấn đề.
Thanh An (nghĩ thầm): Thì ra là lấy về thủ dâm, có cần phải mạnh bạo như thế không? Chắc mai mình cũng phải đòi cái gì của cậu ta để đem về móc Ɩồŋ quá. (Nhìn ra cửa sổ bên kia) Cái tên này, lúc thì tốt, lúc thì dâm quá mình đoán không nổi cậu ta luôn. Rốt cuộc thích chịch mình hay thích mình đây hả trời?
Phần 4
… Sáng hôm sau, trên đường đến lớp Thanh An đi lên trước Duy Long nói vào tai anh.
Thanh An: Trả đồ cho tôi đi.
Duy Long (giả ngơ): Đồ gì?
Thanh An: Thì hôm qua cậu lấy gì tôi thì cậu trả đi!
Duy Long: Không trả! Cho tôi xong giờ đòi.
Thanh An: Tôi cho hồi nào? Rõ ràng cậu ép tôi cởi mà. Đừng bảo cậu không tính giặt nó nha.
Duy Long: Còn thơm mà, giặt làm chi? (Xong băng băng đi trước)
… Thanh An nhăn mặt khó hiểu con người này, rồi cũng mang theo bộ mặt đó vào lớp học. Giờ ra chơi, Duy Long hẹn Thanh An ra nói chuyện.
Duy Long: Có mặc áo ngực không đó?
Thanh An: Hỏi chi? Một cái quần lót chưa đủ hay gì? Cậu còn chưa cho tôi cái gì đem về đâu!
Duy Long: Không thích để cậu nứng chơi vậy đó!
Thanh An (nhõng nhẽo): Hổng chịu đâu!
… Duy Long nhìn người mình thích lần đầu nhõng nhẽo mặt đỏ bừng bừng.
Duy Long: Cậu làm thế tôi kiềm không được đó.
Thanh An (ngạc nhiên): Làm như tôi là thuốc kịch dục mà kiềm không được.
Duy Long: Quần lót cậu đủ kích thích rồi.
Thanh An: Trên đó có gì đâu mà thích dữ vậy?
Duy Long: Chỉ cần là đồ cậu mặc là tôi thích.
Thanh An: Cậu thì có quần lót của tôi, còn tôi chẳng có gì của cậu để thủ dâm cả? Công bằng ở đâu chứ? (Đột nhiên phát hiện mình nói hớ, lấy tay bịt miệng)
Duy Long (cười đểu): À, vậy là cậu cũng thèm chịch tôi lắm rồi đúng không?
Thanh An (lắc đầu): Không, không, tôi nói xàm đó đừng để ý.
Duy Long: Mới nói không có gì của tôi để thủ dâm xong. Cứ chối làm gì?
Thanh An: Nãy là ai nhập đó đừng để ý mà! (Mặt đỏ lên)
Duy Long: Ai nhập? Hay cậu nói hớ?
Thanh An: Hỏng có đâu, cứ coi như cậu không nghe gì đi!
Duy Long: Vô lớp đi.
Thanh An (lẩm bẩm): Aizz sao nãy nói ra được câu đó hả An ơi là An!!!
… Về đến phòng ký túc xá, Thanh An tò mò hỏi mấy người bạn trong phòng.
Thanh An: Ê tụi bây! (Mọi người quay lại) Có cách nào để bớt nứng được không?
Bạn cùng phòng A: Thủ dâm đi!
Thanh An: Ngón tay tao ngắn quá, đút vào không có sâu.
Bạn cùng phòng B: Mày nhịn chịch mấy tuần rồi.
Thanh An: 5!
Bạn cùng phòng C: Thế mày phạm lỗi đi, là được chịch à!
Thanh An: Không được!
Bạn cùng phòng A: Sao vậy?
Thanh An: Tao phạm lỗi là nhịn tiếp, Duy Long bảo thế.
Bạn cùng phòng C: Thế mày chơi sextoy đi!
Thanh An (ngơ ngác): Sex… sextoy? Được đem vô hả?
Bạn cùng phòng C: Trời tụi nó cấm mày không đem chất kích thích chứ đâu cấm mày mang sextoy vào đâu? Tao thấy phòng mấy đứa bạn tao có cả trứng rung nữa kìa!
Thanh An: Nhưng mà sao mua được nó?
Bạn cùng phòng C: Lên mạng bán đầy đó, mà mày để tên người nhận là tụi tao đi, tại muốn hàng về tận phòng thì phải để tụi kia kiểm hàng mới được giao.
Thanh An: Ồ, ok tao biết rồi.
Bạn cùng phòng A: Đặt cái nào mà nó không để mày mất hứng á, chứ đặt ċặċ giả mày mất hứng thì khổ.
… Thanh An quyết định lên trang mạng đặt 1 cái trứng rung về dùng thử.
Thanh An (vẻ mặt nghi hoặc): Ê bây, cái này xài sao?
Bạn cùng phòng A: Đây, chỉ cho, cởi quần ra. (Thanh An cởi quần ngồi trên giường) Chuẩn bị tinh thần chưa? Nói trước nó rung dữ lắm đó. Để tao bôi gel lên cho. (Đút trứng vào Ɩồŋ Thanh An, bật nút)
Thanh An: Sao im vậy? (Khi trứng rung lên, cô bắt đầu có cảm giác) Ế, sao nó rung dữ vậy?
Bạn cùng phòng A: Sướng không? Tao tăng độ rung lên nha.
Bạn cùng phòng C (lấy tay cản): Ê, mày tăng lên nó chịu không được nó bắn nước đó. Để vậy đi!
Thanh An (vừa sướng vừa hỏi): Này rung bao nhiêu phút vậy?
Bạn cùng phòng C: 10ph.
Thanh An: Ít vậy?
Bạn cùng phòng A: Thì lát nó dừng rồi tao chỉ bấm nó rung tiếp cho.
… Rung tầm 50ph cô có cảm giác như sắp bắn đến nơi.
Thanh An: Ê hình như tao sắp ra rồi.
Bạn cùng phòng C: Lấy xô đi! Giờ đếm 1 tới 3 là bắn nha, 1, 2,3!
… Thanh An từ trên giường bắn 1 tràng nước ra.
Thanh An: Sướng vãi.
Bạn cùng phòng A: Mày trụ đúng lâu á, người ta 20ph người ta ra rồi mày gần 1 tiếng. Duy Long chắc chịch đuối luôn á con.
Thanh An (ngạc nhiên): Thật á?
Bạn cùng phòng A: Nó người chịch khỏe nhất đám con trai đó, tới 1 tiếng rưỡi lận.
Bạn cùng phòng B: Cái đó chưa tính phần dạo đầu đâu, tính luôn phần dạo đầu là 2 tiếng. Là mày phải biết sức nó khủng cỡ nào rồi!
Thanh An: Hèn chi tụi bây thích nó chịch hơn.
Bạn cùng phòng B: Đứa con gái nào mà trúng ngay hôm Duy Long nghỉ chịch là thôi xu luôn.
Thanh An: Tao tưởng con người vậy không nghỉ ngơi chớ.
Bạn cùng phòng A: Ai nói mày là thằng đó không nghỉ vậy? Trời ơi, không nghỉ lấy sức đâu chịch quài, ngày nào cũng chịch chắc nó đi gặp ông bà sớm! Con người đâu phải con trâu mà chịch quài! Nè cầm máy đi, nhớ lâu lâu thay pin 1 lần á, hết pin khỏi xài luôn. Đi ngủ thôi!
Thanh An: Ok, cảm ơn bây nha!
… Sáng hôm sau, Duy Long gặp Thanh An trên đường đi học.
Duy Long: Phòng cậu ai xài trứng rung vậy?
Thanh An: Cậu hỏi làm gì?
Duy Long: Ai xài? Hỏi thì trả lời đi.
Thanh An: Tôi xài! (Duy Long quay sang nhìn 1 cách ngạc nhiên) Làm gì ngạc nhiên vậy? Cậu không đưa cái gì cho tôi thủ dâm thì tôi đành xài máy thôi. (Vượt mặt đi trước)
Duy Long (lôi cô bạn A cùng phòng An lại hỏi chuyện): Ê, hôm qua con An xài trứng rung hả?
Bạn cùng phòng A: Ừm sao thế?
Duy Long: Rung mấy phút?
Bạn cùng phòng A: Hơi bị khủng đó, 50ph!!
Duy Long (ngạc nhiên gấp đôi): Hả? 50?
Bạn cùng phòng A: Ừ, hôm qua tao chỉ nó xài mà, ngồi canh nó bắn gần 1 tiếng. Mày đó, cao thủ gặp thách đấu rồi! Đi trước nha!
… Giờ ăn cơm, lúc đang ăn ngon lành đột nhiên, Trà My đi tới vẻ mặt căng thẳng.
Trà My: Ê!
Thanh An: Hả?
Trà My: Bữa mày nói với tao là mày chịch rồi, vậy tao check camera dưới tầng hầm thì không thấy mày đâu?
Thanh An: Tôi chịch riêng.
… “Bốp” chưa kịp nói xong Trà My cho cô ăn ngay 1 cú tát. Duy Long ngồi đằng xa nhìn thấy sốt ruột muốn đứng lên, bị Văn Khoa cản lại.
Văn Khoa: Ế bình tĩnh mày!
Trà My: Ai cho mày chịch riêng? Mày chịch với ai? (Thanh An im một hồi, cô hét lên) Nói!!
Văn Khoa (đứng dậy từ đằng xa đi tới): Với tao!
Trà My: Cái gì? Tao tưởng phải với Duy Long chớ? Sao lại là mày?
Văn Khoa: Tại nó bị hen suyễn, tao thấy không ổn nên không cho nó chơi BDSM. Bệnh lý bất ổn như nó mày nghĩ nó sống nổi với cái phòng dưới đó hả?
Trà My (liếc nhìn An): Vậy nó trinh không?
Văn Khoa: Không! Bữa tao đâm mạnh quá rách màng rồi.
Trà My: Xin lỗi tao không biết! (Rồi quay lưng đi)
… Hai người nhìn nhau rồi thở phào nhẹ nhõm. Văn Khoa quay về chỗ cũ.
Duy Long: Đa tạ!
Văn Khoa: Tao mà không cản là lộ rồi. Mày hấp tấp quá!
Duy Long: Tát cái tim tao muốn nhảy ra ngoài luôn!
Văn Khoa: Ăn cơm đi!
Phần 5
… Hai hôm sau, Duy Long vs Thanh An không chạm mặt nhau, trưa cô đi ăn cơm nghe mấy người trong nhà ăn bàn tán với nhau.
A: Ê biết gì chưa? Trường mình mới có học sinh chuyển tới á, nghe bảo xinh gái lắm.
B: Biết! Con nhỏ đó người nuột, ngực to, mặt như người mẫu á. Tao nghe bảo con đó được 2 lần liên tiếp xuống dưới để chịch đó!
C: Chưa hết đâu tao nghe bảo thằng Duy Long thích con đó đến nỗi làm 5 hiệp liên tiếp luôn đó, con đó cũng đâu có vừa, mới bị 5 hiệp xong đeo thằng Duy Long như đỉa, chắc hôm nay bị chịch tiếp rồi!
… Thanh An nghe xong sốc mặc nước canh ra sàn luôn. Ho mấy cái liên tục.
Bạn cùng phòng A: Ế, sao vậy mày?
Uyên Thư: Tự nhiên sặc vậy má?
Thanh An (vừa ho vừa nói): Nãy tao hớp 1 ngụm tiêu thôi, hỏng có gì đâu!
… Đột nhiên cả nhà ăn nháo nhào khi nhân vật chính xuất hiện, đúng như mọi người kể, ngực to, người nuột da trắng và cả như người mẫu nữa đang đi cùng Duy Long. (Tên Khánh Linh)
Khánh Linh (nhõng nhẽo): Anh ơi, tối nay làm nữa nha!
Duy Long (liếc nhìn Thanh An, cố ý nói to): Ok chiều em tất!
Thanh An (nói nhỏ với cả đám): Bây nói Duy Long chịch 2 tiếng mà? Sao tụi nó đồn 5 hiệp ghê vậy?
Uyên Thư: Mày nghĩ sao với 1 con nhỏ nuột nà như người mẫu mà được chịch thì sẽ như nào? Đương nhiên là tăng kích thích rồi còn gì.
Thanh An: Ồ, thế con My không ghen à?
Bạn cùng phòng B: Tất nhiên là không rồi, trong trường này có những đứa được chịch xong yêu luôn người chịch là chuyện bình thường.
… Nghe xong Thanh An trầm mặc, sau đó ăn xong cô đứng dậy đi như người mất hồn. Khi về phòng cô bốc máy điện thoại lên gọi điện cho một người.
Thanh An: Alo! Dạ bác Nhi đúng không ạ? Con muốn xin lại thuốc hồi trước con uống được không ạ?
Bác Nhi (đầu dây bên kia): Sao đấy, con lại tái bệnh nữa à? Đừng lạm dụng thuốc nhiều quá, hay con gặp chuyện gì trong trường hả?
Thanh An: Dạ không, chỉ là con mang phòng hờ thôi, con xin bác đấy cho con xin đi ạ!
Bác Nhi: Thôi được rồi, nhưng uống ít thôi đó, năm 7 tuổi con nhập viện 1 lần rồi, cẩn thận vào! Để tầm ngày mai bác gửi vào cho!
Thanh An: Dạ con biết rồi, con cảm ơn bác! (Nghĩ thầm) Không được tức giận! Bình tĩnh nào!
… Qua hôm sau thuốc của An được gửi tới phòng. Tâm trạng cô bắt đầu hoảng loạn dần khi thấy Duy Long đi cùng với Khánh Linh, tối ngủ không yên, hay mơ thấy ác mộng. Nửa đêm cô giật mình tỉnh giấc.
Thanh An (nghĩ thầm): Không được rồi, phải uống thuốc thôi.
… An lấy thuốc để ngăn tủ bàn học đắn đo suy nghĩ 1 hồi, vẫn quyết định uống sau đó lên giường mới ngủ yên giấc sáng hôm sau. Khi ăn cơm, thấy Duy Long ngồi ăn rồi ôm ấp Khánh Linh, cô ăn không ngon miệng, bản thân muốn bỏ ăn. Mọi người thấy không ổn nên hỏi chuyện.
Uyên Thư: An! An (An giật mình) Mày sao đấy, ăn cơm đi!
Thanh An: Tao ăn không vô!
Bạn cùng phòng C: Sao ăn không vào? Bệnh à?
Bạn cùng phòng A: Dạo này thấy mày bất ổn lắm đó, tối thì ngủ hay giật mình ăn cơm chiều hay trưa gì ăn không vào, học không tập trung ai đánh mày, hay ăn hiếp mày, nói tụi tao xử cho?
Thanh An (lắc đầu): Hong có, chỉ là dạo này bệnh cũ ở nhà tái phát thôi!
Uyên Thư: Từ hồi con Khánh Linh vào học là mày vậy rồi, nó lén chặn đường đánh hội đồng mày hả?
Thanh An: Không! Tốt nhất là tao bớt nhìn lại là được rồi.
… Sau lớp học buổi tối Văn Khoa đi theo hỏi chuyện Thanh An.
Văn Khoa: Nè, cậu sao vậy?
Thanh An (ấp úng): Đâu bị gì đâu!
Văn Khoa: Đừng có giấu tôi, thuốc người nhà cậu gửi vào tôi là người kiểm đó.
Thanh An: À, bệnh cũ tái phát thôi.
Văn Khoa (tức giận): Bệnh cũ? Trầm cảm mà là bệnh cũ sao?
Thanh An (thái độ cầu xin, hoảng hốt): Cậu nói nhỏ thôi, có người nghe thấy bây giờ!
Văn Khoa: Thuốc đó liều mạnh lắm đó! Ai tư vấn nó cho cậu vậy?
Thanh An: Là bác tôi dưới quê! Xin cậu đó, đừng nói ai biết, nhất là Duy Long.
Văn Khoa: Tôi giấu cho cậu thì được, nhưng lỡ bọn kia đi xét phòng đột xuất thấy lọ thuốc thì sao đây? Đừng bảo là cậu ghen với Khánh Linh đó!
Thanh An (ngạc nhiên, nghĩ thầm): Sao biết hay vậy? (Nói) Không, không, tại dạo này tôi hay mơ thấy mẹ tôi nên bệnh tái phát thôi.
Văn Khoa: Thật không?
Thanh An: Thật mà! Nên là cậu đừng nói ai biết nha, tôi sẽ uống ít thuốc lại mà, nha?
Văn Khoa: Ùm, thôi được rồi! Về phòng ngủ đi!
Thanh An: Tạm biệt!
… Nhưng cô không thể nào ngưng việc uống thuốc, thuốc cô uống ngày càng vơi, vơi đến ½ hũ thuốc. Hình ảnh đó, con người đó cứ hiện lên trong đầu. Một buổi chiều nọ, ở căn tin của trường, Khánh Linh đi cùng với hội bạn của cô bàn chuyện phiếm, lúc đó đám Thanh An và Trà My cũng ngồi đó.
Khánh Linh: Ê tụi bây anh Long mới tặng tao cái lắc tay nè, đẹp hong?
Cả đám: Chời đẹp quá vậy? Sướng nhất Linh rồi.
Khánh Linh: Mới chịch tao có 6 ngày mà tặng tao quà các thứ, còn đỡ hơn 1 số người mang tiếng là người yêu mà hỏng được tặng gì hết.
Thanh An (nói nhỏ): Tao đoán sắp có đánh nhau!
Uyên Thư: Chứ gì nữa mặt con Trà My như quả cà tím rồi kìa!
Trà My (đi tới hung dữ, nắm lấy tay Khánh Linh): Nè, cưng ăn nói cho đàng hoàng vào, cưng chẳng qua chỉ là mới vô, tính giật chức với chị hả?
Khánh Linh: Nói đúng quá chứ gì nữa! Chị nhìn lại chị đi khác gì con đĩ đâu? Chị nhắm chơi lại em không?
Trà My: Cưng biết sao cưng được ưu ái vậy không? Tại vì cưng còn trinh, chứ nhìn lại mình coi sau này cũng giống chị thôi à!
Thanh An (cười nhỏ): Nói đúng mà còn nói to.
Khánh Linh: Nhưng ai được hẳn 6 ngày liên tiếp như em hong? Hay là chị phải tới nói với ảnh, ảnh mới cho.
Uyên Thư (há hốc mồm): 6 ngày liên tiếp? Người gì khỏe dữ má! Có nổ quá hong vậy?
Thanh An: Bữa ai nói với tao Duy Long phải có ngày nghỉ mà?
Bạn cùng phòng B: Ai biết được chuyện gì mày ơi! Nhiều khi con Linh nói xạo đó.
Thanh An: Chứ tao thấy là hơi quá rồi đó!
Trà My (tức không nói được gì): Mày hay lắm, cứ chờ đó đi con đĩ! (Quay lưng bỏ đi với nhóm hội)
Văn Khoa (ngồi bàn kế bên, sau lưng Thanh An, nói nhỏ): An! Tối nay kiểm phòng đột xuất, giấu lọ thuốc đi.
… Thanh An nghe xong mặt hoang mang kinh khủng, cô không những muốn giấu lọ thuốc mà cô còn muốn trốn không gặp mặt Duy Long nữa. Duy Long đi tới bàn của Khánh Linh ngồi xuống hôn má, ôm eo, làm cho Thanh An cố tính nhìn thấy.
Thanh An (nghĩ thầm): Đừng có nhìn An ơi! Coi như mày không quen con người đó đi!
… Buổi tối, lại 1 lần họ đến phòng kiểm tra lần này An quyết định trốn trong phòng tắm nhưng cô cầm nhầm lọ thuốc mới vào nhà tắm giấu. Duy Long cùng đám bạn của anh tới phòng cô khám phòng, không thấy An đâu, An dặn bạn cùng phòng nếu Long có hỏi thì bảo là mình đi ra ngoài chưa về.
Duy Long (nhìn quanh phòng): An đâu?
Bạn cùng phòng B: Nó ra ngoài rồi chưa về!
Duy Long: Ra ngoài là đi đâu?
Bạn cùng phòng B: Thì nó bảo thế, tụi tao đâu biết đâu!
… Nhưng trong lúc nói, Duy Long nhìn 1 trong cô bạn cùng phòng cứ hướng mắt ra phòng tắm, Văn Khoa cũng đi vào phòng nhìn thấy lọ thuốc anh hoảng theo, anh thừa biết An trốn trong phòng tắm nhưng không nói. Duy Long đi tới bàn của An cầm lọ thuốc lên mặt bỗng căng thẳng lên. Lúc này trong phòng tắm An mới phát hiện mình cầm nhầm lọ thuốc mới nên run bần bật lên, tay chân hoảng loạn vơ trúng chai sữa tắm trên kệ rơi đất gây ra tiếng động mạnh. Ánh mắt Duy Long hướng mắt về nhà tắm.
Bạn cùng phòng B (nghiêm mặt nói với C): Con này, tao bảo mày mua thuốc diệt chuột để nhà tắm đi không chịu đâu!
Bạn cùng phòng C: Tao quên thôi mà, làm gì căng vậy!
Duy Long: Thôi phòng không có gì tao đi!
… Nhưng anh biết An trong phòng tắm rồi, anh nghiêm mặt kêu cô bạn dụ An mở cửa, sau đó kêu mọi người ra ngoài.
Bạn cùng phòng A: Ê! Tụi nó đi rồi ra đi! (Rồi lủi thủi ra ngoài)
… An tưởng họ đi thật nên mở của nhà tắm, lúc mở cửa An thấy Long, gương mặt hoảng hốt khiến An làm rớt lọ thuốc trên tay.
Duy Long: Sao cậu trốn trong này?
Thanh An: Tôi… tôi…
Duy Long (nghiêm mặt): Nói!
Thanh An: Tại sao tôi phải nói?
Duy Long: Cậu bắt học cái thói cãi ngang ở đâu ra vậy?
Thanh An: Được thôi, nếu cậu muốn biết chính là tôi không nhìn mặt cậu! Hiểu không hả?
Duy Long: Dù cậu cầm lọ mới hay lọ cũ thì tôi cũng biết cậu uống thuốc trầm cảm!
Thanh An: Vậy thì sao? Là do tôi bất cẩn thôi! Đi mà lo cô người yêu mới của cậu đi!
Duy Long: Tại sao?
Thanh An: Không phải cậu thích cô ta lắm à? Tặng vòng tay đồ đó!
Duy Long: Cậu đang ghen à?
Thanh An: Tôi là cái thá gì phải ghen? Nhưng làm ơn nếu không thích tôi thì nói, đừng tỏ ra tốt bụng làm gì, làm tôi ảo tưởng thật nữa.
Duy Long (hét to): TÔI CỐ Ý LÀM VẬY CHO CẬU GHEN ĐÓ, TRỜI ƠI! An ơi, là An không lẽ cậu cậu mù thật hay giả vờ mù vậy? Cậu có biết là tôi chờ cậu tức điên xông tới phòng tôi đánh tôi đó! Sao không đánh tôi, sao lại uống thuốc hả?
Thanh An (bịt tai lại, khóc to): Tôi không muốn tôi giống mẹ tôi đâu! Mẹ tôi trầm cảm không uống thuốc nên thắt cổ tử tử đó! Tôi không muốn, không muốn đâu!
Duy Long: An à! Nghe kỹ nè, từ nay về sau nếu khó chịu thì đánh anh! Anh không để ai đánh anh, nhưng chỉ cần em ngưng uống thuốc, anh chịu đau để em đánh! Được không? (Thanh An nghe xong ngơ ra 1 hồi rồi gật đầu) Đi ngủ sớm đi! (Mở cửa bước ra khỏi phòng)
Mọi người (ùa vào): Sao rồi?
Thanh An: Không sao hết, tao bảo tao đau bụng ngồi hơi lâu thôi! Tao đem đổ thuốc!
Bạn cùng phòng B: Chịu bỏ thuốc rồi à?
Thanh An: Ừ, tao hết bệnh rồi!
Phần 6
… Thanh An sau khi được gỡ được khuất mắt với Duy Long, An bắt đầu yêu đời hơn hẳn. An còn đang định tự nguyện làm tình cho cậu ấy!
Thanh An (cầm 2 bộ đồ lót): Ê bây! Bây thấy bộ nào đẹp?
Bạn cùng phòng A: Bộ màu xanh!
Bạn cùng phòng B: Bộ xanh sexy hơn! Mua đâu đấy?
Thanh An: Web bữa tao mua trứng rung á.
Bạn cùng phòng A: Chà, dạo này An yêu đời hơn trước nhỉ, yêu anh nào à!
Thanh An: Con nhỏ này, phải yêu mới yêu đời à?
Bạn cùng phòng C: Mà bây biết vụ gì chưa? (Cả đám trong phòng quay lại) đám con Khánh Linh mua được súng rồi đó!
Uyên Thư (mới tới): Gì? Đừng bảo đám nó vs đám con My tính chiến nhau nhá!
Bạn cùng phòng A: Lo gì? Mình có liên quan gì đâu!
Thanh An: Mày chưa nghe câu “Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết” à? Phòng hờ trước đi, lỡ đâu lạng quạng trúng phải mình thì toi đó.
Bạn cùng phòng A: Thế ý mày là phải mua súng à?
Thanh An: Không, không! Ý tao bảo là né 2 cái đám nó ra.
… Bên phòng Duy Long anh đã định mua quà tặng Thanh An, hỏi Văn Khoa.
Duy Long: Ê mày thấy cái lắc này đẹp không?
Văn Khoa, Đẹp mà không hợp với con An!
Duy Long: Sao vậy?
Văn Khoa: Ê cuộc đời mày biết tặng mỗi lắc tay thôi à? Mày tặng con Khánh Linh 1 cái lắc tay rồi mày tặng thêm con An cái lắc nữa coi kỳ cục không?
Duy Long: Thế tao nên tặng cái gì?
Văn Khoa: Tặng cái gì thiết thực miếng đi! Ông tướng ơi, ông thích con người ta mà không biết con người ta thích gì! Tôi cũng lạy ông thật.
Duy Long: Huhu cứu tao!
Văn Khoa: Hay mày mua tai nghe tai mèo cho nó đi, bữa thấy nó đang than với mấy đứa bạn nó cần.
Duy Long: À, tao biết nó rồi, cảm ơn nghen.
… Tối hôm sau, Duy Long gọi Thanh An sang phòng.
Duy Long (ôm An trong lòng nằm trên giường): Dạo này em ngưng thuốc lâu chưa?
Thanh An: Ngưng lâu rồi mà!
Duy Long: Thật không?
Thanh An: Thật mà, hôm anh dỗ em là em đổ hết thuốc rồi!
Duy Long (lấy tai nghe ra): Cho em nè!
Thanh An (ngạc nhiên): Sao anh biết em cần vậy?
Duy Long: Anh mà, cái gì không biết!
Thanh An: Mỗi em có thôi à?
Duy Long: Ừm, đang nghi ngờ tui hả?
Thanh An: Ơ chứ anh tặng Khánh Linh cái lắc kìa!
Duy Long: Đồ giả cô ơi, đồ giả!!
Thanh An (vui ra mặt): Thật à?
Duy Long: Tặng cho cô ghen đó cô! Cái lắc đó có 50 ngàn thôi à!
Thanh An: Thế mà nó đem khoe cho cả nhà ăn nghe, mém bị Trà My đánh đó!
Duy Long (ngạc nhiên): Ghê vậy á? Tại nhỏ đó được mấy thằng nhà giàu thích nên chúng bảo anh tặng thưởng cho. Đâu nghĩ nghiêm trọng tới vậy!
Thanh An (ngồi dậy): Nó còn bảo anh chịch nó 6 ngày liên tiếp lận đó!
Duy Long: Nổ vừa thôi, anh nghỉ hôm thứ 5 với 6 rồi còn đâu.
Thanh An (đánh nhẹ): Tại anh mà ra đó! Cưng cho lắm vào để nổ banh trường, em lại tưởng anh khỏe thật!
Duy Long: Chịch 2 tiếng, 5 hiệp là thật còn vụ 6 ngày liên tiếp là xạo không đó! Cô ơi là cô, ngây thơ vừa thôi! Chịch 6 ngày liên tiếp cho đi chầu ông bà sớm à, anh biết sức anh tới đâu chứ.
Thanh An: Mà mấy đứa nhà giàu hay gọi nó xuống lắm à?
Duy Long: Ùm, bọn nó còn rất thích nữa là đằng khác.
Thanh An, Anh cũng thích chứ gì?
Duy Long (ấp úng): Ừ thì cũng có! (Thanh An liếc nhìn đôi mắt hình viên đạn) Nhưng mà thích chịch là 1 chuyện, yêu là chuyện khác chứ, đừng nhìn anh thế chứ!
Thanh An: Cũng biết sợ à?
Duy Long: Anh xin lỗi mà! Là anh lỡ!
Thanh An: Tha cho đó! Em về phòng nha!
Duy Long: Ở lại với anh xíu rồi về! Tối nay anh xuống dưới nữa rồi!
Thanh An: Thôi được dòi, tại anh năn nỉ em mới ở lại á!
… Trưa hôm sau, lúc mọi người ăn cơm Uyên Thư muốn ăn thêm nước tương, đang cầm chai nước tương thì bị Khánh Linh giật lại.
Khánh Linh (giọng kiêu ngạo): Ăn chi cho nhiều nước tương, chị ăn thêm cũng đâu có đẹp lên đâu!
Uyên Thư: Ủa muốn đẹp là phải nước tương à, lý lẽ gì ngộ nghĩnh vậy cô bé?
Khánh Linh: Ý là nói chị xấu đó! Hong hiểu hả? Hay ngu quá?
Uyên Thư: Nè, chị có xấu hay đẹp gì thì cũng liên quan gì tới em hết. Ỷ được trùm trường này chịch 6 ngày liên tiếp cái phán xét người này người kia!
Khánh Linh: Vậy rồi sao? Chị không được chị tức hả?
… Lúc này Thanh An đứng lên hiên ngang lấy chai nước tương đi.
Thanh An: Ăn ít nước tương thôi em, ăn nhiều bị sạn thận đó, có thể dẫn đến nguy cơ đột quỵ tai biến nữa đó.
Khánh Linh: Hớ! Biết thế sao chị còn ăn?
Thanh An: Chị bị tai biến đột quỵ thì không sao, em mà bị gì không chịch được thì phí cái Ɩồŋ yêu quý của em lắm, dưỡng sức đi. (Nhìn Uyên Thư) Vô ngồi ăn đi còn đứng đó! (Khánh Linh bị chọc không nói câu nào hậm hực bỏ đi)
Uyên Thư: Hay nha mày!
Bạn cùng phòng A: Dạo này An có tình yêu vào cái nó lạ lắm nha.
Khánh Linh (vọng từ đằng xa khi gặp Duy Long): Anh! Nãy có chị kia chửi em, không cho em lấy chai nước tương, anh qua xử lý cho em đi.
Duy Long: Đâu? Ai vậy?
Khánh Linh (chỉ về phía Thanh An): Kìa chị đó đó!
Bạn cùng phòng A: Ế, nó chơi đểu méc kìa mày!
Thanh An (nghĩ thầm): Thách dám làm gì? (Sau đó quay ra phía đó liếc Duy Long 1 cái)
Duy Long (rén, quay ra Khánh Linh): Em ăn ít nước tương thôi, sạn thận với đột quỵ đó! (Sau đó quay lưng bỏ đi luôn, để Khánh Linh đứng ngơ ngác)
Bạn cùng phòng B (ngạc nhiên): Chời, nay Long lạ ha? Bỏ con Linh đứng đó luôn kìa!
Thanh An: Ai biết được?
… Văn Khoa đi cùng cũng rén chung.
Văn Khoa: Nay rén dữ vậy bạn?
Duy Long: Liếc 1 cái tao đủ sợ rồi.
Văn Khoa: Làm tao rén chung!
Phần 7
… Vụ việc Thanh An đáp trả Khánh Linh truyền tới tay Trà My, Trà My nghĩ tới 1 cách. Trà My gọi Thanh An ra nói chuyện riêng.
Thanh An: Gọi tôi ra đây có chuyện gì?
Trà My: Tao biết mày thích Duy Long! Nên tao nhờ mày 1 chuyện!
Thanh An: Chuyện gì?
Trà My: Sao mày không hốt hoảng? Tao tưởng mày phải sợ khi tao biết sự thật này chứ!
Thanh An: Tại tôi đã uống thuốc trầm cảm nhiều quá, tôi bị chai với nỗi sợ rồi!
Trà My (cười to): Được, tốt! Đúng là người tao cần tìm!
Thanh An: Thế cậu muốn tôi làm gì?
Trà My: Chọc tức nó thôi! Không cần làm gì quá đâu, dễ mà!
Thanh An: Sao cậu không làm?
Trà My: Tao không có miệng lưỡi sắc bén như mày!
Thanh An: Vậy tôi có được gì không?
Trà My: Tao sẽ bao kê nhóm mày không phải chịch dưới hầm A8 nữa! Thế nào?
Thanh An (suy nghĩ 1 hồi): Nếu không thì sao?
Trà My: Thì ngược lại thôi!
Thanh An: Cho tôi về suy nghĩ thêm được không?
Trà My: Được! Nhưng tao muốn có câu trả lời sớm nhất.
Thanh An (gật đầu): Ok!
… Lúc về phòng cô bàn với mọi người trong nhóm.
Thanh An: Thế nào? Bây thấy sao?
Uyên Thư: Không được đâu! Mày chọc con Khánh Linh, thằng Duy Long mà điên lên là có chuyện đó!
Bạn cùng phòng A: Mày sợ gì con Trà My bảo kê rồi!
Uyên Thư: Chời con My nói vậy thôi, chứ mình cũng biết đường lui chứ!
Thanh An: Nhưng ít nhất bây sẽ không phải xuống hầm A8 chơi BDSM nữa!
Bạn cùng phòng B: Thôi An tụi tao thà xuống dưới đó đỡ hơn mày gặp rắc rối nữa!
Thanh An: Uả tao tưởng bây chê?
Uyên Thư: Ừ thì đúng là chê thật…
Thanh An (chen ngang): Vậy thì để tao giúp bây!
Uyên Thư: Thôi đi má, mày chưa thấy Duy Long tức lên đáng sợ như nào đâu?
Thanh An: Tại sao tao phải sợ ổng?
… Cả phòng ngạc nhiên quay lại.
Bạn cùng phòng C: Thiệt luôn hả An? Mày gan tới vậy hả?
Uyên Thư: Mày không sợ Duy Long thiệt hả?
Thanh An: Uả tại sao?
Uyên Thư (sờ tay lên trán Thanh An): Mày nay có ăn lộn gan hổ không vậy?
Bạn cùng phòng B: An à! Tao biết con My nói với mày nó sẽ bảo kê mày, nhưng mày không tưởng tượng ra cảnh thằng Duy Long tức điên lên nó sẽ như nào đâu! Nên thôi tao xin mày luôn đấy, đừng làm chuyện gì dại dột!
Bạn cùng phòng A: Tụi tao thấy nó tức điên lên rồi, nên khuyên mày không thừa miếng nào đâu!
Thanh An: Ok, tao hiểu rồi! (Gặp lại Trà My chỗ cũ)
Trà My: Thế nào?
Thanh An: Tôi xin lỗi!
Trà My: Bộ mày không tin tao à?
Thanh An: Không phải! Mà là mấy người trong nhóm không muốn tôi gặp rắc rối!
Trà My: Mày không sợ tao ghim mày?
Thanh An: Tôi đã bị mẹ kế bạo hành rồi, bị đánh thừa sống thiếu chết rồi. Sợ gì nữa?
Trà My (ngạc nhiên): Cái gì bạo hành?
Thanh An: Khó tin lắm à! (Cởi áo ra lộ ra vết sẹo còn trên lưng) Bà ta lủi dao vào đây!
Trà My (đứng ngơ ra 1 hồi): Mày khiến tao phải nể mày thật đó! Bị tới mức vậy mà còn sống tới giờ này, động lực nào khiến mày sống tiếp vậy?
Thanh An: Ông trời cho sống tiếp thì sống thôi, sao khi tôi nhập viện lần đó tôi cũng biết mình bị hen suyễn. Nên cho dù có bị đánh thêm lần nữa tôi cũng chịu được.
Trà My: Thôi được rồi, nếu như mày không muốn tao cũng không ép. Nhưng nếu mày hối hận tao vẫn sẽ cho mày cơ hội.
Thanh An: Ok!
Trà My: Vậy tao đi trước!
… Vào giờ ăn cơm hôm sau, Khánh Linh đi cùng với đám bạn đến gần chỗ đám Thanh An đang ngồi muốn giành chỗ.
Khánh Linh: Đi ra chỗ khác coi bà chị già!
Thanh An: Mắc gì chỗ này chỗ chị ngồi mà!
Khánh Linh: Chỗ nào của bà? Thích giành đó rồi sao?
Thanh An: Giờ chị không đứng em làm chị!
Khánh Linh (lấy súng ra): Thì tui phải xử lý bà thôi!
Thanh An: Em nghĩ em làm vậy thì chị sợ em hả? Có ngon thì bắn đi.
… Khánh Linh kê súng vào đầu Thanh An định bóp cò. Cả nhà ăn hoảng hốt đứng lên.
Uyên Thư (hoảng hốt): Ê, bậy nha đây là trường học không phải pháp trường hay chỗ muốn rút súng ra dọa ai thì dọa!
Thanh An: Mày để yên cho nó bóp, tao coi nó được có mồm hay cái tay. Bóp cò đi!
Khánh Linh (hạ súng xuống tát An 1 phát): Chị nghĩ chị là cái thá gì mà tôi không dám làm gì chị!
… Vừa hay Duy Long đi từ đằng xa thấy hết mọi chuyện, tay trái Khánh Linh cầm súng tay phải mới tát Thanh An xong, con mắt anh đỏ rực căng thẳng đáng sợ.
Uyên Thư (định xông lên): Nè, ăn nói cho đàng hoàng vào!
Thanh An (cản Thư lại, chỉ cười nhẹ): Thá gì thì chị không biết, nhưng em nên biết chị đây từng bị đâm 3 nhát dao lên người mà chị còn sống đứng đây để nói chuyện với em đó!
… Duy Long, Văn Khoa đừng đằng xa nghe há hốc cả mồm. Trà My đứng trong nhà ăn nghe cũng bất ngờ.
Trà My (quay sang đàn em): 3 nhát? Mà còn sống tới giờ này luôn!
Văn Khoa: 3 nhát? Má ơi, sao còn sống hay vậy?
… Thanh An nhìn vẻ mặt Khánh Linh không tin, An đứng giữa nhà ăn cởi áo cho Linh coi trực tiếp 3 mũi khâu trên người cô. Mọi người ở nhà ăn ai cũng hoảng hốt. Trà My xem xong không chịu được té hẳn xuống ghế.
Văn Khoa: Má ơi, ai ác dữ vậy? (Duy Long đứng nhìn tay bám chặt tường nhà) Ê mày sao đấy?
Duy Long (quay lưng dựa vào tường): Tao nhìn không nổi! Sao An sống nỗi với vết thương đó vậy?
Văn Khoa: Bị mẹ kế đánh tới mức đó, bả không xót à?
Duy Long: Phải con mình đẻ ra đâu mà xót với không xót!
Khánh Linh (không thèm nói gì): Đi thôi bây! (Đi ra kia gặp Duy Long) Anh!
Duy Long (nắm chặt tay Linh): Tối nay xuống hầm gặp! (Rồi bỏ đi)
Uyên Thư (hoàn hồn lại đưa áo cho An): Mặc áo vào đi mày! Làm tao mém tí rớt tim ra ngoài! Nãy nó tát mày đau không?
Bạn cùng phòng B: Mà mày bị bà mẹ kế đó đâm 3 nhát dao lên người thiệt hả? (An gật đầu) Trời sao mày sống được hay vậy?
Thanh An: Thì tao mà! Ăn cơm đi!
… Tối đến Duy Long và đám nhà giàu gặp nhau, có Trà My và Khánh Linh ở tầng A8.
Khánh Linh: Anh muốn gặp em hả? (Duy Long giật lấy tay Khánh Linh, vẻ mặt giận dữ đến đáng sợ) Anh sao vậy, đau em!
Duy Long: Biết đau luôn hả?
A (trong đám nhà giàu): Ê nhẹ tay mày! Tụi tao biết xót hàng chứ!
Duy Long (hét to): Bây biết xót, tao không biết xót à?
Khánh Linh: Anh nói gì vậy? Em không hiểu!
Duy Long: Mày không hiểu hay cố tình?
Trà My: Vừa lòng tao lắm!
Duy Long (nhìn Khánh Linh): Tao cấm mày, từ nay về sau, chỉ cần mày đụng tới 1 sợi tóc của An. Đừng trách tao ác!
Khánh Linh: Sao anh lại xót cho cái con đĩ đầy vết sẹo đó hả? Nó có gì đẹp đâu!
Duy Long (chỉ vào đám nhà giàu): Nếu không phải vì tụi nó đòi chịch mày suốt thì tao cũng không muốn dây dưa với loại như mày!
Khánh Linh: Sao anh nói vậy được với em? Không phải anh thích em lắm mà!
Duy Long: Ai nói với mày là tao thích mày vậy? Ảo tưởng ít thôi!
B: Mày nói gì vậy Long? Không phải mày cũng thích chịch nó à?
Duy Long: Phải! Nhưng mày nên nhớ thích chịch là 1 chuyện, yêu là chuyện khác!
A: Vậy còn mày với con My thì sao?
Duy Long (quay sang My): Tới giờ em không nói gì à?
Trà My: Anh hai! Chuyện của tụi em kết thúc rồi!
… Thì ra lúc trước Duy Long có hẹn với Trà My nói chuyện của anh và An.
A: Thế sao mày không nói chuyện với anh!
Trà My: Anh chịu gặp em à? Hay là anh chỉ chăm chăm đi chịch nó thôi!
B: Nhưng Long à, mày nên nhớ trong đơn ký kết của tụi mình có điều khoản không được chịch người yêu của mình, lúc mày yêu con My còn bỏ qua được. Còn với con An thì không.
Duy Long: Được, vậy thì tao cho tụi bây 2 lựa chọn. Một là tao vẫn ở trong hội vẫn làm việc cho tụi bây chỉ với 1 điều kiện.
A: Điều kiện gì?
Duy Long: Để Thanh An và đám bạn cô ấy yên!
B: Còn số hai?
Duy Long: Đơn giản thôi! Tao rời hội, sao hả?
A (suy nghĩ 1 hồi): Thôi được rồi, tao sẽ chọn số 1. Chỉ cần mày còn trong hội, tao đảm bảo tụi tao sẽ không đụng tới con An và đám bạn của nó!
Duy Long (cười đểu gật đầu): Được, nói được làm được!
A: Giải tán đi! Ai về phòng người nấy!
…
Còn tiếp…
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét