Bài đăng nổi bật

Thương người năm ấy

Năm lớp 8, ở cái tuổi 13, 14 có lẽ tôi đã có cảm giác với người khác giới. Chỉ là thích thôi vì cái cảm xúc non nớt đó chưa thể nào gọi là yêu được. Hoặc là lúc đó tôi còn chưa định nghĩa được yêu là gì không chừng. Tôi chẳng biết từ lúc nào tôi đã thích Hà Phương. Hà Phương nhỏ hơn tôi một tuổi, lần đầu tôi gặp nhỏ là lúc mẹ tôi nhờ tôi sang nhà cô Vân để mua bánh. Cô Vân là một thợ làm bánh có thể nói là ngon nhất ở làng tôi, đám trẻ bọn tôi đứa nào cũng mê tít những thứ bánh phủ kem ngọt lịm. Cả tôi cũng không ngoại lệ nên khi mẹ tôi nhờ tôi liền vui vẻ đi ngay. Đến nhà cô Vân, tôi thấy một đứa con gái ngồi dưới giàn hoa giấy, tôi vừa định ngó sang thì cô Vân thì trong nhà nói vọng ra:


– Lâm đến lấy bánh hả con?

– Dạ đúng rồi cô. Cô cho con gửi tiền.


Cô Vân bước lại đưa bánh cho tôi rồi xoa đầu tôi, cuối cùng không quên khuyến mãi cho tôi thêm một cái bánh su kem. Đây là phần tôi thích nhất mỗi khi mẹ tôi nhờ đi lấy bánh, vì mẹ tôi là khách quen từ khi mới mở tiệm nên lúc nào đi lấy bánh cũng được cô cho thêm đồ ăn. Khi thì là vài cái bánh quy, khi thì là vài cái bánh su… tùy chỉ là vài cái bánh nhưng lúc đó cầm những cái bánh đó trong tay tôi đã thật oách trong mắt bọn trẻ trong xóm rồi. Nhớ tới con bé khi nãy ngồi dưới giàn hoa giấy, tôi bước lại gần nhìn xem nó đang làm gì. Ra là nó đang ngồi nhặt những cánh hoa rơi trong vườn, tôi không biết mục đích của việc đó là gì nhưng trong nhỏ tập trung lắm. Vẻ mặt tập trung của nhỏ khiến tôi cứ ngẩn ra đứng nhìn. Đến khi nhỏ đánh tiếng thì tôi mới sực tỉnh lại chạy biến về nhà bỏ lại phía sau tiếng gọi với theo và vẻ mặt ngơ ngác của nhỏ.


Về đến nhà, thằng Tường thấy vẻ mặt của tôi thì tò mò hỏi:


– Anh hai sao vậy?

– Có gì đâu.

– Không có gì mà nhìn anh như người mất hồn á.


Tôi bỏ ngoài tai lời nói của thằng Tường mà lảng ra vườn chơi. Kể từ lần gặp ngày đầu tiên đó thì tôi rất mong chờ tới cái ngày được mẹ nhờ đi mua bánh tiếp, đi để gặp lại con bé kỳ lạ đó. Rồi ngày ấy cũng tới, một buổi trưa tôi đang hái ổi ngoài vườn thì mẹ tôi gọi vào.


– Lâm! Con qua nhà cô Vân lấy bánh cho mẹ với!

– Dạ con đi liền!


Tao hớn hở đi vào nhận tiền từ tay mẹ rồi chạy như bay sang nhà cô Vân. Đứng từ ngoài nhìn vào đã thấy bóng dáng của cô bé hay ngồi nghịch hoa nhưng sao hôm nay cô bé ấy ngồi nhặt nhạnh những bông hoa nữa mà đang ngồi thu lu ở một góc, đầu gục trên hạ vai, tóc phủ hết cả ra. Tôi định chạy lại hỏi chuyện gì nhưng cô Vân trong nhà đã nhìn thấy tôi, cô vẫy vẫy tay:


– Lâm, vào lấy bánh nè con!

– Dạ. – Tôi đáp ỉu xìu…


Nhận bánh từ cô xong tôi bước ra ngoài hiên, nhỏ vẫn ngồi ở đó, im lặng. Tôi đến gần hơn thì tiếng thút thít ngày càng rõ hơn, tuy không lớn nhưng đủ để tôi nghe được. Tôi lay nhẹ vai nhỏ, chả hiểu sao lúc đó tôi lại bạo dạn đến vậy.


– Này, sao thế?


Tiếng thút thít ngưng lại, nhỏ ngẩng đầu dậy giương đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi.


– Mình… mình mới bị mẹ la.


Nói rồi nhỏ lại cúi gằm mặt xuống, không gian xung quanh lại im lặng. Tôi muốn an ủi nó xiết bao nhưng sự bạo dạn khi nãy của tôi bỗng dưng biến đâu mất. Tôi ngồi xuống bên cạnh nhỏ, đầu dựa vào tường, giương đôi mắt sầu nhìn nhỏ. Hai đứa tôi cứ ngồi im ở đó, bất chấp trời đã ngả dần về trưa, quên luôn cả bịch bánh mà mẹ tôi đã nhờ lấy. Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi đứng phắt dậy lay nhỏ.


– Này, đừng khóc nữa. Mình dẫn bạn ra chỗ này chơi.


Tôi lay đến cái thứ ba thì nhỏ mới chịu ngước mặt dậy nhìn tôi, mắt đã không còn ngấn nước nữa, chắc nhỏ đã nín khóc từ khi nãy rồi. Nhỏ hỏi lí nhí:


– Nhưng mà là đi đâu?

– Cứ đi rồi biết! Để xin mẹ cho.


Tôi chạy vào nhà xin phép cô Vân, cô có vẻ ngạc nhiên khi đã khá lâu rồi mà tôi vẫn còn ở đây nhưng cô cũng vui vẻ đồng ý và không quên dặn hai đứa bọn tôi cẩn thận.


Tôi vui vẻ chạy ra ngoài nắm lấy tay nhỏ rồi phi về hàng rào. Sự bạo dạn biến mất khi nãy bây giờ bỗng dưng lại xuất hiện. Tôi nắm tay nhỏ chạy về phía “đồi hoa”. Cái tên đồi hoa này là do tôi và nhỏ cùng đặt. Đơn giản vì trên ngọn đồi này có rất nhiều hoa, đa phần là hoa dại nhưng chúng lúc nào cũng tự tin khoe sắc làm nổi bật lên nền xanh của cỏ. Tôi vô tình phát hiện được chỗ này khi đi thả diều cùng bọn bạn và giờ nó nha một nơi đến bí mật của bọn tôi. Chạy đến chân đồi, nhỏ hớn hở đến nỗi bỏ luôn cả tay tôi ra mà chạy lên phía trước. Gương mặt nhỏ lúc này chắc chắn không thua kém gì những đóa hoa bên cạnh cả. Thấy nhỏ đã vui vẻ trở lại tôi cũng vui lây, mãi đứng lại để nhìn đến khi nhỏ đã cách tôi một quãng xa, đưa tay vẫy vẫy thì tôi mới chạy theo. Đang chạy chợt nhỏ đứng lại, quay sang nhìn tôi, bị dừng lại bất ngờ, tôi mất đà mà trượt chân ngã xuống đất. Đến khi ngồi dậy thì tay chân trầy xước hết cả, đang xuýt xoa vì đau thì nhỏ cười.


– Đau muốn chết đây cười gì mà cười!

– Hihi, tại nhìn bạn mắc cười quá.

– Đang chạy tự nhiên đứng lại chi vậy?

– À tại mình chợt nhớ ra mình chưa biết tên bạn, bạn tên gì?

– Tôi tên Lâm được chưa? Sau này có dừng nhớ báo tiếng đó, làm như cái mền rách luôn.

– Hì hì mình tên Phương. Thôi mình xin lỗi mà, thôi giờ đi về để mình thoa dầu cho bạn nha.

– Ừ về thì về.


Phần 2


Tôi và Phương càng ngày càng chơi thân với nhau. Và, như không thể khác, tôi thường xuyên xuống chơi nhà nhỏ, hay nói đúng hơn là nhà của cô Vân.

Trước nhà Phương, có một giàn hoa giấy hoa lấm tấm trắng hồng. Đã không biết bao nhiêu lần, tôi và Phương ngồi dưới bóng mát của giàn hoa giấy thơ mộng này nhặt nhạnh những bông hoa chẳng may rơi xuống đất. Con trai bọn tôi thường, tôi chơi bắn bi, đá bóng và những trò rượt bắt. Còn đối với Phương, tôi chỉ cần cùng nhỏ nhặt nhạnh những nhành hoa hay nhảy lò cò và đủ thứ trò con gái khác. Nhưng tôi chả hề kêu ca gì cả.


Kể từ đó bọn tôi hay đạp xe dẫn nhau đi ra “đồi hoa”. Lần nào cũng vậy, lúc nào nhỏ cũng hớn hở như trẻ con được quà. Lên đồi, nhỏ cài đủ loại hoa với đủ loại màu sắc lên tóc, nào tím, nào vàng, nào trắng… Chơi chán thì nhỏ bắt tôi nhặt những bông hoa rơi trên đồi, thấy lạ tôi liền hỏi:


– Sao Phương không hái trên cây ấy. Những bông hoa ấy còn tươi.

– Không, Phương không hái đâu. – Nhỏ lắc đầu nguầy nguậy. – Phương chỉ hái những bông hoa đã rơi xuống đất thôi.

– Tại sao?

– Tại hái những bông hoa trên cây chính là ép buộc chúng rời xa nhau. Phương không muốn như vậy.


Tôi gật gật đầu rồi chạy đi tìm những bông hoa cho nhỏ. Lúc đó tôi chẳng biết nhỏ tìm những bông hoa để làm gì, chỉ biết lúc đó tôi có một nhiệm vụ đó chính là tìm những bông hoa ấy cho nhỏ.


Rồi bọn tôi cũng tới ngày cắp sách đi học. Lúc đó, cả tôi và Phương đều không biết là tôi lớn hơn nhỏ một tuổi. Mọi chuyện xảy ra khi nhỏ bắt gặp tôi ở trong trường. Phương đang ngồi nói chuyện với bạn thì thấy tôi đi ngang, nhỏ đưa tay vẫy vẫy.


– Lâm, Lâm! Ở đây nè!


Tôi chạy lại hỏi:


– Sao, Lâm nè.

– A! – Phương a lên một tiếng rồi đứng yên tại chỗ. Tôi sợ nhỏ có chuyện gì nên cứ lay lay hai vai nhỏ.

– Phương, Phương sao thế? Có mệt không?

– Sao anh lớn hơn em mà không nói? – Nhỏ nói bằng giọng lí nhí.

– Hả, sao? – Tôi nhìn xuống bảng tên của nhỏ rồi sực hiểu ra, tôi cười. – Lâm cũng đâu có biết đâu. Thôi trước giờ gọi sau giờ gọi vậy đi.

– Không được! – Nhỏ nhăn mặt lườm tôi. – Phải gọi em là em. Nghe chưa… anh?

– … biết rồi.


Tôi ấp úng một lúc, không biết nên gọi Phương bằng tên cũ hay gọi bằng “em” như Phương đang bắt tôi gọi. Dĩ nhiên tôi muốn gọi Phương bằng em rồi, có thêm một đứa em ai lại không thích cơ chứ, và đặc biệt hơn nữa là tôi còn đang thích em nữa chứ nhưng tiếng “em” này quá mới mẻ khiến tôi có phần lúng túng. Tôi khá chắc rằng gọi anh xưng em với tôi Phương chắc cũng chẳng quen. Tất nhiên rồi, một người xem là bạn suốt cả mấy tháng hè tự dưng gọi là anh sao lại quen được. Nhưng đứng trước vẻ lúng túng của tôi thì Phương bạo dạn hơn hẳn. Nhỏ giương đôi mắt long lanh nhìn tôi rồi mỉm cười:


– Ai “biết rồi” hả anh?


Nhìn nụ cười trên môi Phương tôi bất giác cười theo:


– Anh biết rồi!


Năm lớp 9, tôi sắm được một cây đàn guitar, đêm đêm ra trước hiên nhà ngồi gảy hát những lời hoài vọng tình yêu. Ngoài chơi đàn ra tôi còn viết nhạc. Có lần thằng Tường thấy tôi tô tô vẽ vẽ những nốt nhạc thì hớn hở nói:


– A, anh hai biết viết nhạc luôn hả?

– Ừ…

– “Khi nào em mới biết, tôi yêu em từ lâu?” Anh hai viết cho ai vậy?


Tôi lúng túng trả lời, chắc chắn tôi không thể nào nói cho nó biết rằng tôi viết những lời này cho em được.


– Tao… tao viết đại.

– Anh hai đừng có xạo. Em hỏi thế thôi chứ em biết thừa anh viết cho chị Phương rồi.

– Biết rồi còn hỏi chi nữa! – Tôi đưa tay lấy lại xấp giấy.

– Để nghe câu xác nhận từ anh chứ chi.


Rồi nó chạy biến vào trong nhà mặc tôi đang ngồi thừ ra trước hiên. Ừ thì tôi viết cho em đó, tôi không muốn Phương biết tôi viết nhạc cho em, nhưng tôi vẫn luôn ao ước sẽ có một ngày đẹp trời nào đó tôi sẽ có thể ngồi cùng em hát cho em nghe những bản nhạc mà tôi viết cho em, chỉ riêng em. Nhưng có lẽ ngày đẹp trời đó vẫn còn xa lắm…


Ngày đẹp trời đó không xa như tôi nghĩ, vào một chiều cuối tuần Phương tìm đến trước nhà tôi. Tôi ngơ ngác hỏi:


– Em tới đây chơi hả?


Em nhoẻn miệng cười, tay đưa ra một hộp bánh:


– Em có làm bánh nè, bánh do chính tay em làm đó anh ăn thử đi!


Nếu không kìm được thì lúc đó tôi đã nhảy cẫng lên vì vui rồi, tôi hắng giọng:


– E hèm, bánh gì đây?

– Bánh xu xê á! Em nghe dì Ngọc (mẹ tôi) nói anh thích bánh này lắm.


Tôi nhận lấy bánh từ em trong lòng tràn đầy vui sướng.


– Cảm ơn em nha!


Nếu ai chưa biết thì bánh xu xê hay còn gọi là phu thê, bánh vợ chồng. Trong đám cưới, đám hỏi ở làng tôi thì hay có loại bánh này. Em làm loại bánh này tặng tôi khiến tôi như mở cờ trong bụng. Phải rồi, em là con gái mà nhỉ, làm sao lại nói huỵch toẹt ra được. Tôi thầm vui trong lòng nhận hộp bánh từ em. Tôi nhớ tới những dòng thơ của Nguyễn Bính mà tôi thường đọc qua.


Học trò trường huyện ngày năm ấy…


Anh tuổi bằng em lứa tuổi thơ…


Những buổi học về không có nón…


Đội đầu chung một lá sen tơ.


Lá sen vương vấn hương sen ngát…


Ấp ủ hai ta, chút nhụy hờ…


Lũ bướm tưởng hoa cài mái tóc…


Theo về tận cửa mới tan mơ.


Tôi chẳng biết Nguyễn Bính lúc sinh thời có giống tôi không mà thơ ông viết giống tôi quá. Rồi Phương nhìn thấy cây đàn tôi để dựa vào tường vừa chơi khi nãy chưa kịp cất, em chỉ tay hỏi:


– Đàn của anh hả?

– Ừ, của anh.


Em tiến lại gần chỗ cây đàn:


– Em xem nữa.


Tôi nhìn theo thì thấy trên bàn gần đó vẫn còn bày bừa la liệt những bài hát dang dở của tôi. Tôi hấp ha hấp tấp chạy lại giấu nhẹm những tờ giấy ấy vào cặp trước ánh mắt nghi hoặc của Phương. Không biết em có thấy gì không nữa, nhưng rồi em cười:


– Anh đàn cho em nghe đi.


Tôi lấy cây đàn từ trong góc tường ra:


– Ừ ừ anh đàn.


Tôi đàn cho em nghe, chẳng hiểu sao lúc đó em lại bắt tôi hát, bí quá tôi đành hát đại những câu mà tôi vừa viết khi nãy, lòng đầy lo sợ. Nhưng trái ngược với lo âu của tôi, em chẳng hề nói gì, chỉ nhắm mắt lại lắng nghe. Những lời tôi không thể nói, tiếng đàn và lời hát sẽ nói hộ lòng tôi. Đàn xong xuôi, em tấm tắc khen:


– Anh đàn hay quá, bài này cũng hay nữa, tên gì vậy anh?

– Anh… anh không nhớ. Anh nghe lâu rồi.

– Có vậy mà anh cũng không nhớ nữa. Vậy khi nào anh nhớ rồi thì nhớ rồi thì nhớ nói em nha. Thôi em về đây trưa rồi.


Phần 3


Năm đó tôi học lớp 10. Lúc này bọn tôi đều đã lớn. Tuy nhiên hằng ngày, tôi đều chở em về trên con đường làng. Em cứ ngồi đằng sau hát đi hát lại những bài hát mà em nghe được trên radio. Tôi còn nhớ ngày đầu tiên tôi chở em về, trời thu tháng mười trong vắt và xanh vời vợi, hương lá hoa thơm lừng được gửi theo từng cơn gió thổi qua mái tóc của chúng tôi, từng chú chim hót vang trên con đường quay trở về tổ sau một ngày kiếm ăn. Thú thật là tôi không rõ cảnh vật xung quanh vào buổi chiều thu hôm đó có đẹp như thế thật không, hay do niềm vui trong lòng tôi đã khoác lên thiên nhiên một tấm lụa đầy lung linh mộng mị. Chỉ tiếc rằng những chiều tôi chở em về đã không kéo dài mãi như tôi mong đợi.

Trước đây, khi chở em về lúc nào tôi cũng mong rằng đường về sẽ kéo dài ra để tôi được gần em thêm một chút nữa. Tôi cứ ngỡ rằng đó sẽ là những ngày tháng đẹp nhất đời tôi nhưng sao đó lại là những chuỗi ngày buồn, tiếng ve râm rang sau những tán cây như một khúc nhạc giã từ. Chim uể oải đập đôi cánh mệt mỏi, những chú bướm bay là đà trông buồn tẻ làm sao. Nắng hè không còn dịu như ngày nào mà chuyển sang hừng hực làm những ngọn cỏ trên đồi khô đi và reo lên xào xạc mỗi khi tôi đặt chân lên, âm thanh ấy làm cho cảm giác chia xa trở nên ngày một rõ rệt.


Năm tôi lên lớp mười hai thì Phương sắp phải theo gia đình chuyển lên Sài Gòn học. Những lần đi cùng em lên đồi hoa giúp tôi khuây khỏa đi phần nào nhưng nó chẳng thể che lấp được nỗi buồn chia ly. Thậm chí càng gần gũi với em bao nhiêu thì nỗi buồn càng hiện rõ trên khuôn mặt tôi bấy nhiêu. Lần đầu trong đời tôi biết thế nào là cảm giác trống vắng. Đâu đó từ trong đáy lòng tôi vẫn thường ngân lên vài tiếng thở dài sầu não.


Tôi chỉ thôi buồn khi một ngày em nói với tôi:


– Anh sao thế? Anh đừng có buồn mà. Anh buồn làm em buồn theo bây giờ. Em lên đó học chứ có phải ở đó luôn đâu. Em sẽ quay về gặp anh mà. Lên đó em sẽ viết thư cho anh nên anh đừng có lo lắng hay buồn rầu nữa nha.


Từng lời em nói ra tuy đơn giản nhưng nó đã giúp tôi rất nhiều. Ừ nhỉ, em lên đó học rồi sau này sẽ quay về mà. Có phải em ở trên đó luôn đâu mà phải sợ. Từng suy nghĩ mà em gieo vào tôi như đã tái sinh lại thế giới trong tôi. Chỉ có một chút buồn duy nhất là tôi vẫn chưa nói với Phương rằng tôi thích em. Tôi thích em như thế nào? Tôi chả rõ. Nhưng tôi thích em, thích đến mức tôi muốn cầm tay em chạy khắp ngọn đồi để tìm những bông hoa tươi nhất, đẹp nhất mà cài lên mái tóc em. Đúng, lúc còn nhỏ tôi đã từng vô tư kéo tay em mà chạy. Nhưng giờ bọn tôi đã lớn, cũng đã biết ngượng ngùng nên mọi chuyện chẳng thể nào như ngày xưa.


Chẳng hiểu sao, ngày em đi, lòng tôi vô cùng thấp thỏm vô cùng, mặc dù tôi cố không để lộ ra ngoài nhưng có lẽ tôi không giấu được chính em. Phải chăng tôi đã quen có em bên cạnh? Hay vì một điều gì khác? Tôi không biết. Phương thấy tôi như vậy em cũng chẳng nói gì. Nhưng lúc đó tôi rất mong chờ em nói một điều gì đó, bất cứ gì cũng được. Rồi em cũng nói, nhưng trái ngược với những gì tôi mong đợi, em chỉ chào tôi rồi nói:


– Em đi nha. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Em sẽ viết thư cho anh.


Chợt như một phản xạ, tôi giữ tay em lại, em quay ngoắt về phía tôi:


– Anh… à em lên đó nhớ ráng học. Sau này tốt nghiệp anh sẽ lên với em.


Em cười rất tươi mà chẳng hề biết rằng lòng tôi lúc đó như tan nát. Tôi hận mình ghê gớm, tại sao chỉ có 3 tiếng đơn giản mà tôi lại chẳng thể nào nói ra chứ.


– Em biết rồi mà. Anh làm như em lười lắm không bằng hihi. Thôi tạm biệt anh nha. – Em đưa tay vẫy vẫy khi bước lên xe.


Em đi rồi.


Phượng vỹ khoe màu, em chọn mùa hạ riêng nơi phương đó, anh ở lại với tiếng ve sầu… khi nào mới vơi thương nhớ? Lòng anh ngập đầy lá rụng cô đơn bỗng hóa thành giai điệu. Kìa em, ngân nga âm vang có tiếng ve mang tâm tư mùa hạ. Anh thấy buồn thương những ngày nắng đổ. Mùa hạ đó, thành phố nào mang em đi khỏi thị trấn nhỏ?


Kể từ ngày em đi, những chuỗi ngày tiếp theo của tôi là những chuỗi ngày buồn tẻ. Tôi chẳng buồn đi chơi. Thằng Tường thấy tôi như thế thì cứ rủ tôi đi tắm sông, bắt cá… Nhưng tôi đều từ chối hết, thằng Tường không phải là một đứa dễ chịu thua, đến ngày thứ tư nó nói với tôi:


– Anh hai đừng có buồn nữa.


Tôi chối ngay:


– Tao đâu có buồn!

– Anh đừng có xạo.


Tôi biết chẳng thể nào giấu được thằng em tôi, đặc biệt là gương mặt tôi lúc đó chẳng thể nào nói dối được cả, thêm cả em tôi là một đứa cực kỳ tinh tế, tìm cách giấu nó còn khó hơn mò kim đáy bể nên tôi thở dài:


– Sao lâu quá mà Phương vẫn chưa viết thư cho tao hả mày?

– Anh khờ quá à. Chỉ mới có gần hai tuần thôi, chắc chị ấy còn đang thích nghi với cuộc sống trên đó nên chưa kịp gửi ấy mà. Với lại gửi thư thì cũng mất một thời gian mới đến chứ.

– Ừ nhỉ. Có vậy mà tao không nghĩ ra. Mày hay lắm Tường! – Tôi xoa đầu nó.


Từng lời thằng Tường nói ngày hôm đó như xua tan đi đám mấy đen u buồn bám lấy tôi mấy ngày qua. Những suy nghĩ tiêu cực như em đã thay đổi đã dần biến mất. Ừ ừ, là do em bận quá thôi. Cuối cùng tôi cũng chịu đi chơi với thằng Tường, riêng nó được tôi khen thì thích lắm, chẳng có mấy khi tôi khen nó.


– Anh hai còn phải nói! Ủa mà anh xách đàn theo chi vậy? Đi tắm sông mà.

– Không. Đi lên đồi!


Thằng Tường nghe thế thì dợm bước xuống xe:


– Hả? Vậy thôi em ở nhà.


Tôi giữ nó lại rồi nói:


– Mày rủ rồi thì phải đi với tao.


Rồi tôi cũng chịu ngồi im mà chờ thư về. Em đi rồi. Chỉ còn lại tôi, một mình, khi hoàng hôn xuống.


Phần 4


Ngày mà em trở về cũng là cái ngày tôi không ngờ đến.

Một buổi trưa, tôi đang ngồi vắt vẻo trên cây thì một cô gái đội nón, đeo kính râm, tay đeo túi xách trông có vẻ điệu đà đứng trước cổng nhà tôi ngó vào. Thằng Tường trong nhà nhìn ra thấy thì vội chạy ra mở cửa. Không biết nó thấy cái gì mà chạy vào hớt ha hớt hải chạy vào gọi tôi:


– Anh hai ơi anh hai!


Đứng dưới gốc cây nó thở:


– Chị… chị Phương về.

– Mày nói gì? – Tôi hỏi lại một lần nữa để chắc rằng mình không nghe lầm.

– Chị Phương về rồi kìa anh!


Lần này thì tôi không lầm được rồi, Phương về, em đã về rồi. Ngày em về, trông em lạ lắm. Không còn cái vẻ con gái thôn quê nữa mà đã là thiếu nữ thành thị.


Hôm qua em đi tỉnh về…


Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều…


Em tháo chiếc râm xuống giương đôi mắt long lanh lên nhìn tôi nói:


– Anh không nhớ em hả?


Tôi ấp a ấp úng:


– A, anh… anh nhớ chứ.


Em cười tinh nghịch rồi nói:


– Có mà anh quên em luôn rồi thì có!


Tôi cười trừ. Lúc đó tôi định nói “Sao mà anh quên em được cơ chứ? Trái tim này đã lỡ trao em rồi.” Nhưng chẳng hiểu sao lúc đó miệng tôi cứ nghẹn ứ lại, tôi chỉ cười. Tôi lại dẫn em lên đồi, và như thường lệ, em bắt tôi cầm theo cây đàn để đàn cho em nghe. Chúng tôi đi lặng lẽ bên nhau, mắt bâng quơ nhìn trời ngắm đất, chẳng mất chốc đã đỉnh đồi. Chúng tôi ngồi xuống một tảng đá phẳng và vuông vức dưới gốc cây lạ mà tôi không biết tên. Trước mặt là một cánh đồng hoa với đủ loại màu sắc, chạy thoai thoải, đổ xuống tận bên kia đồi. Thấy tôi ngồi im như tượng, em hỏi:


– Làm gì mà anh thừ người ra vậy?

– Anh nhớ ngày xưa.

– Ngày xưa sao cơ?

– Hồi đó có một cô bé hay khóc nhè nên anh phải dẫn ra đây chơi nè.


Phương nhăn mặt:


– Xí, đó là hồi xưa thôi. Giờ em còn khóc nhè đâu.


Rồi em lại nhìn tôi nói tiếp:


– Anh còn nhớ gì nữa không?

– Anh nhớ…

– Nhớ gì?

– Em…


Tôi nói bằng âm vực nhỏ nhất của giọng mình rồi cúi xuống. Không biết em có nghe được hay không nhưng em chẳng nói gì nữa mà đã không còn nhìn tôi mà thay vào đó là đưa ánh mắt vào những bông hoa trên đồi. Một lát sau, em lên tiếng nhưng chả liên quan gì tới kỳ vọng của tôi cả:


– Anh đàn cho em nghe đi.


Rồi tôi vẫn đáp như một cái máy:


– Ừ ừ anh đàn.


Chiều hôm đó, Phương đi về thành phố luôn mà không thèm ở lại. Em lại đi rồi. Nhưng ít ra lần này tôi không buồn như lần trước nữa vì lần này em có viết thư về cho tôi. Tôi vẫn còn giữ những bức thư ngày nào em viết cho tôi. Từng nét chữ ngày ấy tôi vẫn còn nhớ như in, cảm giác khi đọc lại từng bức thư vẫn luôn hồi hộp, háo hức như khi tôi mở bức thư đầu tiên em gửi về vậy.


Ngày… tháng… năm…


Ở trên thành phố đẹp lắm anh ạ. Xe cộ, người người tấp nập vui ơi là vui luôn. Không biết chừng nào anh mới lên nhỉ? Khi nào anh lên em sẽ dẫn anh đi nhiều chỗ lắm. Em mới hỏi bạn em đó! Lên đây một tháng thôi mà em quen được vài người bạn rồi nè anh thấy em giỏi chưa…


Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha!


Bức thư thứ hai.


Ngày… tháng… năm…


Hôm nay là ngày đầu tiên em đi học nè anh! Ở dưới đó chắc anh cũng đi học rồi nhỉ? Mà sao thời gian trôi chậm quá, em cứ đợi mãi mà chưa tới ngày anh lên đây nữa. À mà trường ở thành phố to lắm đó anh, còn đẹp nữa. Đẹp hơn trường ở dưới quê mình luôn!



Những bức thư đó đều được tôi hồi âm đầy đủ. Em cũng viết cho tôi rất nhiều thư. Mỗi khi nhận được thư em, tôi vui lắm. Tôi có cảm giác như ngày hôm đó bầu trời như xanh hơn, mây cũng trắng hơn, và bên tai tôi, tiếng chim hót như véo von hơn. Những khi nhận được thư em, tôi đều vui vẻ xách đàn ra trước hiên nhà mà gảy, mà viết nên những bản tình ca chỉ dành cho một người. Nhưng bản tình ca ấy chắc có lẽ sẽ không hoàn thiện vì có một dạo em không gửi thư cho tôi. Đó là khi… em có người yêu.


Phần 5


Ngày hôm đó, bầu trời đã không còn xanh, mây đã không còn trắng và tiếng chim đã không véo von nữa mà thay vào đó chỉ là những tiếng thở dài ảm đạm.

Em khoe rằng gần nhà có cậu trai tên Bình, biết đàn biết hát như tôi. Cậu trai ấy thường sang nhà chơi, tặng hoa rồi làm quen với em. Và rồi cậu ta đã làm được một chuyện mà tôi đã không làm được suốt bao năm qua. Đó là thổ lộ với em. Ngày hôm đó tôi như vỡ vụn, cầm tấm thư trên tay mà em khoe hôm nay em đã nhận lời chàng trai ấy như đã bóp nát trái tim tôi, đập vỡ luôn cả cái tình yêu non nớt ấy của tôi.


Tôi lấy đàn ra gảy, tôi hát nhưng bây giờ đâu phải là những bản tình ca:


Cô nhân tình bé nhỏ của tôi ơi…


Tôi chỉ muốn đôi môi em cười.


Nhưng em ơi em nào biết…


Tình yêu nào đã giết chết kẻ tình si…


Tôi gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi. Mùa hè chỉ có nhiệm vụ ra hoa, phượng đỏ sân trường và vang lên những tiếng ve trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống như tôi vậy. Nó chẳng làm được những điều tôi ký thác. Nắng hè hừng hực ngày nào. Nó để cùng em đốt tôi, đốt rụi. Đốt luôn trái tim tôi cháy thành tro, rơi vãi trên đồi.


Tôi một mình ngồi thẫn thờ trước hiên chờ đêm xuống. Ngồi nhớ lại hộp bánh xu xê mà Phương tự làm để tặng tôi cùng với những câu thơ Nguyễn Bính hôm nọ mà lòng tôi lại một lần nữa tan nát. Hóa ra em chả có ẩn ý gì khi tặng bánh cho tôi. Có thể là em chẳng biết bánh còn có tên gọi khác mà chỉ đơn giản là do tôi thích ăn loại bánh đó. Chỉ là vì tôi đã quá mơ mộng, mơ mộng rằng em sẽ yêu tôi. Thật ra, những câu thơ Nguyễn Bính hôm nọ còn lại một khổ cuối.


Em đi phố huyện tiêu điều lắm…


Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi.


Mà đến hôm nay anh mới biết…


Tình mình như chuyện bướm xưa thôi.


Nhiều năm về sau này tôi thường tự trách mình tại sao hồi đó tôi không nói thẳng với Phương là tôi yêu em. Nếu tôi nói ra điều đó, ắt hẳn cuộc đời của chúng tôi đã rẽ sang hướng khác, sáng sủa hơn và ít xây xát hơn. Nhưng thời gian càng lùi xa, tôi hiểu rằng điều đó thật ra không cần thiết như tôi nghĩ. Tôi đã viết những bản tình ca và hát chúng lên. Đó là lời tỏ tình của tôi. Hà Phương của tôi là một cô gái thông minh. Trong những ngày tháng đó, chắc hẳn em đã nhìn thấu đáy lòng tôi. Vậy thì, tôi cần gì phải nói ra những điều đã không còn là bí ẩn với cả hai đứa tôi. Và liệu có ích gì nếu tôi nói Phương rằng tôi yêu em và để được nghe em nói rằng em cũng yêu tôi?


Trở lại với ngày hôm đó, những bức thư em gửi đi tôi cũng chẳng hồi âm nữa. Tôi không giận em. Nói đúng hơn tôi chẳng có quyền gì để giận em cả, tôi có bao giờ nói yêu em chưa? Chưa! Ừ thì tôi chẳng là gì của em cả. Phải chăng tình cảm tôi dành cho Phương từ trước đến nay chỉ là tình yêu một chiều? Tôi không muốn hồi âm vì không muốn em phải khó xử. Nếu lỡ chẳng may một ngày đẹp trời hoặc không đẹp trời nào đó, người yêu em bắt gặp em đang viết thư một thằng con trai như tôi thì sẽ không hay.


Thằng Tường trong nhà bước nhà thấy tôi ngồi thẫn thờ thì phủi đít ngồi xuống cạnh tôi, nó nhìn bức thư tôi cầm trên tay rồi nhìn sang tôi, dường như cảm thấy có chuyện chẳng lành nó giật lấy bức thư rồi đọc. Đọc xong nó chẳng nói gì mà chỉ thở dài rồi đưa ánh mắt nhìn xa xăm đâu đó ngoài vườn. Một lúc sau nó thở dài rồi lên tiếng:


– Chị Phương có người yêu rồi hở anh?

– Ừ.


Thằng Tường nhìn xoáy vào tôi:


– Anh có buồn không?


Tôi biết lúc đó tôi không thể nào nói dối thằng Tường được và tôi cũng không muốn mình phải nói dối nó. Tôi có buồn không? Tôi không biết. Lúc đó cảm xúc trong tôi rối bời, trông nó như một đống hỗn độn mà ở đó tôi chẳng thể nào tìm được cảm xúc thật sự của mình. Tôi thở dài một tiếng rồi nói:


– Tao không biết.


Thằng Tường nghe tôi nói xong thì đầu gà gật, chẳng biết nó có nghe tôi nói gì không nữa mà ánh mắt nó nhìn ra xa xăm. Một lát sau, nó lên tiếng, mắt lim dim trông như một thi nhân đang làm thơ vậy:


– Yêu là sẽ đau. Nhưng đau khổ chỉ là tính chất tình huống chứ nó không phải là bản chất thật sự của tình yêu đâu anh à. Nhưng cũng nghiệt ngã ở chỗ, đau khổ của người này đôi khi lại là hạnh phúc của người kia.


Nói xong nó mở đôi mắt ra nhìn tôi rồi lại chớp chớp mắt. Tôi ngạc nhiên nhìn nó, những lời này đang phát ra từ một đứa chỉ mới 16 tuổi thôi sao? Rồi tôi lại tự cười chính mình, chẳng phải tôi cũng đã biết thích Hà Phương từ năm lớp 8 rồi sao?


– Ở đâu ra vậy mày?

– Em đọc trong sách.

– Còn nhỏ mà…


Thằng Tường cắt lời tôi:


– Nhỏ gì mà nhỏ. Em cũng 15 – 16 tuổi rồi chứ bộ!


Rồi nó nói tiếp:


– Tốt nghiệp xong anh lên thành phố học hả?


Tôi đáp gọn lỏn:


– Ừ.


Thằng Tường không hỏi nữa mà đứng dậy phủi đít đi vào nhà. Thằng em tôi coi vậy mà nói ra những lời sâu sắc quá. Những giờ tôi đàn thì nó lại ngồi đọc sách xem ra lại có hiệu quả. Câu nói của thằng Tường đã phần nào làm nguôi ngoai đi nỗi buồn trong tôi nhưng vẫn còn đọng lại một thứ gì đó không rõ hình hài khiến tôi không thể nào quên đi được.


Phần 6


Rồi cũng đến ngày tôi khăn gói ra thành phố, chuẩn bị cho những năm học đại học.

Đúng như những gì Hà Phương mô tả, thành phố đẹp lắm. Nó đẹp nguy nga và lộng lẫy. Tôi tò mò ngắm nghía những đại lộ thênh thang với những chiếc xe hơi, thứ mà tôi không thấy được ở quê tôi, những tòa nhà cao vút, những cửa hàng đầy ắp hàng hóa.


Tôi ở trọ ở một dãy trọ quen do bác tôi giới thiệu. Tuy nhiên tôi vẫn ở chung một đứa để san sẻ tiền phòng và đứa bạn đó sau này là đứa bạn thân của tôi. Nó tên là Nam, cũng là sinh viên tỉnh lẻ giống tôi nhưng nó lại có vẻ quen thuộc với nơi này hơn vì nó lên trước tôi một năm. Nam có vẻ chững chạc hơn vì nó lớn hơn tôi một tuổi nhưng trên giấy tờ thì nó lại bằng tuổi tôi. Nam học giỏi, lại hát hay, tuy nhiên tính cách nó hơi khù khờ trước phái nữ nên dù được nhiều đứa trong lớp để ý nhưng nó lại chẳng nhận lời ai. Chuyện nó hát hay thì được tôi phát hiện một cách tình cờ. Ngày nhận phòng tôi bước vào thì thấy nó ngồi trên ghế, nhìn thấy bao đàn của tôi nó cầm lên rồi hỏi:


– Mày biết đàn hả?


Tôi gật đầu, nó lại hỏi tiếp:


– Hay mày đàn cho tao nghe thử đi.


Tôi đàn, thằng Nam nhắm mắt nghe rồi bỗng dưng đến khúc cao trào, nó cao hứng mà hát theo tôi một đoạn. Giọng nó khá trầm và ấm nghe khá bắt tai. Giọng nó hay nhưng nó lại không thích hát hò vì cái thích hay ngại của nó. Nên dù sống cùng phòng nhưng cũng ít khi nào tôi được nghe nó hát.


Có một chiều mưa tôi lấy đàn ra đàn và hát những bản tình ca buồn. Thằng Nam đang ngồi đọc sách thì quay sang nhìn tôi:


– Hay lắm, nhưng mà sao bài này buồn vậy mày?


Tại sao bài hát ấy lại buồn? Tôi biết dù rằng như thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ chẳng quên được em. Bởi vì những lời ca tôi hát, nó vẫn luôn có hình ảnh của em trong đó. Bài hát của tôi sẽ luôn hướng về người tôi thương.


Người tôi thương sống cùng mẹ ở một chung cư khá gần trường tôi. Ngày đầu tiên đến đó tôi như choáng ngợp trước vẻ sang trọng của nó. Mẹ Hà Phương đón tiếp tôi một cách rất nồng hậu như trước đây khi còn ở quê bà vẫn thường đón tiếp tôi mỗi khi đến nhà lấy bánh. Ba em làm ăn xa, năm đó trúng lớn nên mới mua nhà ở thành phố để đón hai mẹ con lên ở chung. Cô Vân lên thành phố sống nhưng vẫn giữ cái nghề làm bánh. Khi tôi đến chơi, cô đãi tôi biết bao nhiêu là loại bánh ngọt. Bánh vẫn như xưa nhưng tôi không còn thấy ngon như vị bánh năm nào tôi được em lấy cho để rồi hai đứa cùng ngồi dưới giàn hoa giấy cùng nhau ăn nữa. Tôi trốn về khá nhanh, không còn ở lâu như trước kia.


Lúc trước, khi còn nhỏ, tôi là một đứa cháu ghét làm toán. Những bài tập thầy cô giao tôi chỉ mượn vở của bạn mà xem bài giải mẫu rồi chép vào. Tuy nhiên, khi đã lớn, những bài toán mà cuộc sống giao ra cho tôi khác xa với những gì trước kia mà thầy cô giao. Nó có rất nhiều đáp số, hoặc cũng có thể chẳng có đáp số nào. Khác hơn nữa là nó chẳng có ai giải mẫu để tôi chép vào cả mà tôi phải tự mày mò, tự dò tìm.


Bài toán ấy mang tên Hà Phương. Một buổi chiều sau khi tan học, tôi ngồi ở phòng cùng thằng Nam thì có tiếng gõ cửa. Thằng Nam chạy ra xem rồi lại bước vào nói với tôi:


– Lâm, mày có người kiếm kìa!


Tôi lật đật đứng dậy rồi đi ra cửa, là em. Em thò đầu vào nhìn một vòng phòng rồi lại nhìn sang tôi nói:


– Anh sống ở đây sao không nói với em?


Tôi gãi đầu, cố tìm một câu gì đó ra hồn hơn câu “Tại sao anh phải nói với em?” Rồi chợt tôi lên tiếng:


– Anh xin lỗi. Anh quên mất!


Tôi nói tiếp:


– Mà sao em biết anh ở đây?


Phương cười, đã lâu rồi tôi chưa được thấy nụ cười của em:


– Em gọi hỏi dì Ngọc á. Biết ngay là chuyện gì anh cũng nói với dì mà.


Tự nhiên em đến phòng tôi rồi còn hỏi thăm tôi các thứ bỗng chốc lại gieo lên mảnh đất tình yêu của tôi hạt giống hy vọng. Phương bước vào phòng, cho tay vào túi xách lấy ra một cái vé rồi đưa cho tôi:


– Sắp tới em có diễn văn nghệ. Anh nhớ đến xem nha.


Tôi nhận lấy tấm vé, đầu gật gật, tôi mừng thầm trong bụng:


– Ừ ừ anh biết rồi.


Rồi tự dưng em vỗ đầu mình một cái:


– A, em quên mất! Em có làm bánh nè. Lát nữa anh nhớ ăn nha.


Lại một hạt giống hy vọng nữa được gieo xuống mảnh đất của tôi. Thú thật lúc đó tim tôi như muốn nhảy ra ngoài. Nhưng chợt nhớ đến hộp bánh xu xê hôm nọ, tôi lại thở hắt ra…


– Em để trên bàn đi.


Em ngây thơ lắm, chẳng thể ý gì đến vẻ mặt sầu não của tôi mà ngược lại em cười rất tươi. Ngày hôm đó, sau khi em ra về, thằng Nam mới lò mò lại hỏi tôi:


– Người yêu mày hả?


Tôi không đáp chỉ lắc đầu. Nó lại hỏi tiếp:


– Vậy là mày thích nó?


Tôi ngước lên nhìn nó rồi thở dài:


– Ừ.

– Vậy là mày muốn cưới nó làm vợ đúng không?


Câu hỏi của nó làm tôi ngạc nhiên mà đứng chết trân ra trong vài giây. Sau khi định thần lại tôi mới hỏi nó:


– Ai nói mày vậy?


Thằng Nam vẫn ngơ ngác nhìn tôi:


– Tao đọc trong sách, trong truyện người ta viết như vậy mà.


Tôi cười trừ rồi thở dài vỗ vai thằng bạn:


– Tao thấy mày nên kiếm ai đó để yêu đi chứ suốt ngày chúi mũi trong sách riết rồi cù lần.


Phần 7


Ngày diễn văn nghệ. Ngày hôm đó mọi người đi xem rất đông. Tôi cũng cố gắng lựa trong đống quần áo của mình một bộ đẹp nhất để mặc. Sau buổi biểu diễn, em chạy lại chỗ tôi đang ngồi như một nàng công chúa kiều diễm đến thăm dân thường vậy. Em cười, và đôi mắt em cũng cười:

– Mình về thôi anh!


Tôi đứng dậy, hỏi em:


– Bộ em không đợi trao giải hả?

– Dạ không. Em thi cho vui mà hihi.


Tôi không biết nói gì, chỉ biết lắc đầu cười. Đến lúc ra bãi xe, không lấy em lấy xe ra mà chỉ cầm nón, hình như em đang đợi người ấy. Tôi buồn. Nhưng ngọn lửa hy vọng tình yêu trong tôi vẫn chưa tắt, nó vẫn cháy dù là cháy một cách yếu ớt và tôi có cảm tưởng chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể làm nó tắt ngóm. Tôi cười chào em bằng một nụ cười gượng rồi định phóng xe đi nhưng tiếng em gọi đã níu tôi lại:


– Anh Lâm!


Tôi dừng xe quay ngoắt lại:


– Sao Phương?

– Anh cho em đi nhờ nha.


Nếu lúc đó không phải đang ngồi trên xe và không phải tôi đang ở giữa đường thì tôi đã nhảy cẫng thì vì sung sướng rồi. Ngọn lửa tình yêu trong tôi lại cháy lên một cách mãnh liệt nhưng nó giống như que diêm vậy, chỉ cháy lên trong một chốc rồi lại tắt. Nó đã tắt khi tôi hỏi em:


– Em muốn đi đâu?

– Anh chở em ra đây gặp bạn em một tí. Xe anh ấy đang bị hư.


Giọng em vẫn còn vui lắm nhưng tôi thì không, tôi thở hắt ra. Đến cuối đường, em bước xuống xe rồi chạy lại tiệm sửa xe ở góc đường. Rồi em leo lên xe, ôm eo người đó rồi chạy đi mất. Chắc không khó để đoán người đó là ai. Bình và Phương lướt qua tôi như một cơn gió, thổi tắt luôn đi những ngọn lửa tình yêu chớm nở trong tim tôi.


Đã một lần nữa em lại giết chết hồn tôi. Nỗi khổ đau khiến tôi cứ ngơ ra. Nỗi khổ đau tuôn trào như thác, ngập lụt cả lòng tôi. Trong những ngày u ám đó, nếu không phải vì vướng bận chuyện thi cử mà tôi vùi mình vào sách vở thì có lẽ nó đã nhấn chìm tôi.


Tôi không muốn tự đánh lừa mình nữa. Tôi hiểu điều gì đang xảy ra và cố đón nhận nó bằng một thái độ bình tĩnh như đón nhận một vết thương của số phận. Tôi cũng tự nhủ tôi đừng trách Phương. Rằng em có quyền chọn lựa con đường của riêng mình. Rằng tôi không thể buộc Phương phải gắn bó lòng mình với những kỷ niệm của thời thơ ấu được.


Tôi chẳng trách em. Nhưng tôi không buồn gặp em nữa. Tôi đành giã từ con đường chạy ngang qua nhà em. Chiều chiều, tôi lững thững đạp xe ra bờ sông, ngồi một mình trên bãi cỏ chân cầu nhìn trời nhìn đất. Và tôi ôm đàn tỉ tê.


Bao lần rồi hả em?


Em giết chết hồn tôi.


Bao lần rồi hả em?


Để tôi nói tôi yêu em thật nhiều…


Gửi cho ai giúp tôi đứng đợi…


Đưa em về với thuở ngày xưa.


Đôi khi tôi mơ, những giấc mơ xưa. Khi mà tôi và em còn ở đồi hoa quê. Tôi cùng Phương đi loanh quanh hàng giờ liền trên đồi chỉ để tìm những bông hoa đẹp nhất. Sau đó tôi và em lại lên đỉnh đồi để ngồi ngắm hoàng hôn trên những khúc cây mục. Trong giây phút mơ màng đó, tôi bỗng thấy tôi quên hết khổ đau. Tôi đã thôi buồn. Trong tôi chỉ còn lại một niềm vui rộng lớn. Phương ngồi bên cạnh tôi, mắt nhắm lại rồi hát thầm theo những giai điệu mà tôi viết. Nhưng rồi giấc mơ nào cũng phải đến lúc thức giấc. Tôi không muốn tỉnh dậy, dù tôi vẫn muốn quên nhưng sao tôi vẫn cố níu giữ chút gì đó còn vương vấn. Ước gì em chưa bao giờ đặt chân ra thành phố. Ước gì em vẫn là em của ngày nào. Phải, ước gì…


Tôi không gặp Phương trong một thời gian dài. Tôi tránh em. Có lẽ em cũng đã biết. Có đôi khi bất chợt gặp nhau ngoài đường, tôi và em chỉ mỉm cười chào nhau và hỏi han qua loa dăm ba câu hỏi thăm sức khỏe rồi đường ai nấy đi. Gặp mà như không gặp.


Tôi cố dìm tình cảm của mình xuống đáy lòng. Tôi cố chôn chặt kỷ niệm. Tôi muốn quên đi Phương, quên đi hết sạch. Nhưng nỗi nhớ tàn nhẫn nào có để yên cho tôi? Có lúc nó như một bầy tôi phản nghịch lại dâng lên một cách mãnh liệt, những lúc như vậy tôi chỉ ôm đàn ngồi hát. Tôi hát và rồi gửi lời yêu em cho gió cuốn mây trôi.


Nhưng tôi vẫn không thể nào ngừng yêu em được. Một thời gian dài tôi cố ép mình quên em là một thời gian dài mà đầu óc tôi trở nên mụ mị và bất lực. Cứ như có một ai đó đã bịt mắt tôi lại và xoay tôi như chong chóng. Tôi cố tìm lối thoát trong một vòng luẩn quẩn nhưng tìm hoài chẳng thấy lối ra.


Và rồi, tôi chẳng thể ghét Bình như tôi có thể và tôi vẫn chăm chỉ yêu em dù rằng em chẳng hề yêu tôi…


Phần 8


Một buổi tối khi tôi vừa trở về từ ngoại ô thì thằng Nam nói:

– Mày có thư. Tao để trên bàn kìa!


Tôi giở ra xem, là của em. Trong thư chẳng nói gì cả, em gửi chỉ để nói rằng em sắp phải đi xa và mong tôi đừng lo lắng mà đi tìm em. Em sẽ trở về sớm thôi. Lòng tôi bồn chồn cứ thấp thỏm không yên. Sớm là khi nào? Là ngày mai hay là ngày mốt, hay là tận một ngày nào đó ở tít đằng xa? Cách nói úp mở của em làm tôi lo lắng, tôi quay sang hỏi thằng Nam:


– Thư ai đưa tới vậy mày?


Thằng Nam nhìn vẻ mặt của tôi thì cũng đã biết có chuyện chẳng lành liền sốt sắng nói:


– Khi nãy con bé Phương nó đưa tới rồi nó về rồi. Mà có chuyện gì vậy mày?


Tôi lấy áo khoác mặc vào rồi lấy xe chạy sang nhà em để tìm em, hy vọng là không quá muộn. Tôi bước ra ngồi, khép cửa lại rồi nói với thằng Nam:


– Không có gì đâu. Mày ở nhà coi ăn cơm trước đi không cần đợi tao.


Rồi tôi đóng cửa lại mà lên xe chạy theo con đường quen thuộc hướng đến nhà em. Nhưng tôi chưa kịp đến nhà em thì đã chứng kiến Bình, người yêu em đang đi cùng người con gái khác. Từ trước đến nay tôi luôn nghĩ Bình là người đàng hoàng, hoặc tôi mong là thế. Lúc đó tôi cũng chỉ nghĩ là người thân rồi định đi tiếp, nhưng việc tiếp theo mà hắn làm khiến tôi không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ được nữa, máu nóng tôi như dồn hết lên đầu. Hắn ôm hôn người con gái đó! Tôi bước tới đó, nói với Bình:


– Tôi muốn nói chuyện với anh.

– Chuyện gì vậy? – Thấy tôi Bình thoáng chột dạ nhưng vẫn sớm lấy lại vẻ bình tĩnh.


Tôi đáp, thú thật là đến giờ tôi không biết vì sao lúc đó tôi còn bình tĩnh để nói chuyện như vậy được:


– Ở đây không tiện…


Bình hất hàm:


– Mày muốn nói với tao chuyện gì?


Tôi co nắm đấm:


– Chuyện của Phương. – Tôi hừ mũi – Mày đang bỏ rơi Phương để chạy theo người con gái khác! Khốn nạn! Mày là thằng sở khanh! Tao không cho phép mày làm như vậy!


Bình nghiến răng:


– Đủ rồi! Mày dám nói tao như vậy hả? Tao nhắc cho mày nhớ, tao yêu ai, đó là chuyện của tao! Chuyện của tao, mày rõ chưa!

– Mày yêu ai tao không cần biết, nhưng mày không được đối xử như thế với Phương!


Bình hừ mũi, giọng đểu cáng:


– À, mày quan tâm nó đến thế cơ hả? Thế thì mày đi mà yêu nó! Tao nhường lại cho mày đó!


Mắt tôi bỗng dưng hoa lên, tay tôi nắm chặt lại. Một sự phẫn nộ khủng khiếp dâng trào lên trong tôi. Trong cơn giận đó, tôi giáng thẳng nắm đấm vào mặt Bình. Bị đánh một cú bất ngờ, Bình ngã ra đất. Tôi thừa thế xông lên, đấm túi bụi vào mặt hắn, vừa đấm tôi vừa gào trong đau khổ:


– Thằng khốn nạn! Tại sao mày có thể nói ra những lời như vậy? Mày có biết là Phương yêu mày nhiều lắm không?


Nhưng Bình không phải dạng vừa, chịu đòn một hồi hắn co giò đạp vào bụng tôi. Bình lao vào tôi. Một cú đấm trúng quai hàm khiến tôi ngã lăn ra bãi cỏ. Nhưng tôi chẳng thấy sợ, cũng chẳng thấy đau. Nỗi căm giận giúp tôi thêm sức mạnh. Tôi lồm cồm bò dậy và tiếp tục lao vào hắn. Chúng tôi quần nhau không biết bao lâu, tôi cũng chẳng biết sẽ phải đánh nhau trong bao lâu nữa nếu như hắn không chơi bẩn. Bình tìm đâu ra được một cái cây rồi giáng vào vai tôi. Trận đấu kết thúc bằng cảnh tôi nằm bẹp dí trên cỏ, thở hổn hển, cả người bầm tím.


Bình lếch thếch đi lại xe rồi chạy đi mất, trước khi đi khuất cũng kịp quăng lại một câu:


– Mày coi chừng tao đó!


Nhìn bộ dạng xơ xác của nó, tôi đoán nó cũng đau không kém gì tôi. Bất giác tôi thở dài và cảm thấy mình thật là điên. Lúc đó tôi như hóa rồ mà không kiểm soát được hành động của mình. Liệu tất cả những chuyện vừa xảy ra có đem lại cho em điều gì tốt đẹp?


Một lát sau tôi lồm cồm bò dậy, cố gắng leo lên xe để trở về phòng. Thấy tôi trở về người đầy thương tích thằng Nam sốt sắng chạy lại đỡ tôi lên giường. Nó hỏi:


– Mày nói đi tìm con Phương mà sao lại đi đánh nhau với đứa nào đây?


Tôi tặc lưỡi:


– Chuyện dài lắm! Có gì sau này tao kể sau. Mày có dầu không cho tao xin miếng.


Thằng Nam lắc đầu:


– Cái thằng! Đi đánh nhau đi rồi về làm khổ bạn. Đi tắm nổi không? Để tao đỡ vô đó xối cái đi cho sạch, chứ người mày cát bụi không xức lên cũng vậy.


Tôi bước vào nhà tắm xối lên mình từng ca nước. Nước mát lạnh khiến lòng tôi bỗng chốc trở nên thư thái mặc dù các vết thương đang dần nhức nhối. Tôi nhìn vào mặt nước đang run lên để mong được trong một phút, trong một giây, cõi lòng tôi được nhẹ nhàng lênh đênh trên lớp sóng kia.


Phần 9


Sáng sớm hôm sau tôi lén lút đi ra khỏi nhà thì đã bị thằng Nam chặn lại:

– Mình mẩy mày như vậy mà còn đi đâu?


Tôi hạ giọng để năn nỉ nó:


– Tao đi công chuyện chút.


Thằng Nam nhướn mày:


– Bộ mày không đi học hả?

– Ừ chắc hôm nay tao xin nghỉ. Mặt mũi như này mà đi đâu.


Thằng Nam cho tôi ra ngoài nhưng vẫn không quên nói móc một câu:


– Hay nhỉ? Không đi học được nhưng đi “công chuyện” thì được.


Tôi cười trừ rồi đi ra khỏi nhà. Tôi đến nhà em. Hôm qua vì quá nóng giận mà tôi quên mất mục đích chính. Tới nơi, mẹ em mở cửa đón tôi và phản ứng của bà cũng y như thằng Nam tối qua:


– Trời ơi mặt mũi con sao vậy nè?


Tôi trả lời lấp lửng vì không muốn bà lo lắng, càng không muốn bà báo về cho ba mẹ tôi:


– Con bị té.


Nghe tôi nói thế chẳng biết bà ấy có tin không nhưng bà không hỏi nữa. Chỉ dẫn tôi vào nhà rồi lấy bánh ra đãi tôi ăn. Tuy nhiên, lúc này tôi không còn tâm trạng đâu mà ăn bánh nữa, tôi vào luôn chủ đề chính:


– Phương đi đâu vậy cô?


Bà trả lời một cách úp úp mở mở:


– À thì chồng cô đang có dự án ở xa mà không có ai theo chăm sóc nên cô mới nhờ nó đi theo ấy mà.


Tôi không hiểu tại sao ba mẹ em lại quyết định như vậy. Chính bà ấy cũng có thể chăm sóc chồng mình mà, hoặc là nhờ người thân. Phương còn đang đi học. Theo như tôi biết thì ba mẹ Phương không phải người xem nhẹ chuyện học hành nhưng sao họ lại quyết định như vậy? Tôi thở dài, buồn rầu nghĩ. Trước khi chia tay, tôi cũng không quên hỏi tin tức của em và rồi chỉ nhận lại những câu trả lời lơ lửng:


– Chắc là sớm thôi con à.


Thi thoảng tôi cũng ghé sang nhà em để thăm cô Vân và đồng thời cũng hỏi thám tin tức của em. Tôi cũng chỉ trò chuyện qua loa, đại khái là giờ em sống ra sao, khi nào mới về để đi học lại. Và lần nào câu trả lời nhận lại đều có nội dung như nhau. Duy chỉ có một lần bà hỏi tôi:


– Con với con gái cô có gì không con?

– Có gì là sao hả cô? – Tôi giật mình hỏi lại. Có lẽ tôi hiểu cô đang muốn đề cập tới chuyện gì và thú thật là tôi không muốn nói tới chuyện này chút nào.

– Ý cô là, con với con gái cô thích nhau có đúng không?


Tôi giật thót, đáp bằng giọng lí nhí:


– Dạ không đâu cô. Tụi con chỉ là bạn bè bình thường thôi.


Cô tặc lưỡi rồi thở dài:


– Vậy con có biết con gái cô có thích ai không?

– Dạ con không biết.


Tôi nói dối, không phải vì tôi muốn bao che cho hắn nhưng tôi không muốn bà biết vì loại người như thế mà con gái bà phải đau khổ. Tôi không biết vì sao đột nhiên bà lại quan tâm đến vấn đề này.


Hôm đó, tôi về mà đầu óc cứ ong ong. Và kể từ lần đó tôi không còn ghé nhà của Phương nữa. Tôi sợ mẹ em sẽ hỏi tôi chuyện tình cảm của em thêm vài lần nữa. Tôi chỉ có thể nói dối bà 1 – 2 lần, những lần sau thì có thể miệng lưỡi tôi làm được nhưng thái độ tôi thì lại không.


Tôi kết thúc chuỗi ngày không qua nhà em sớm hơn tôi nghĩ. Khoảng sau một tháng kể từ ngày ấy thì em trở về. Tôi đến nhà thăm Phương, thấy em xanh xao và hốc hác hơn trước. Khi em về việc đầu tiên em làm không phải là hỏi thăm tôi mà chính là khóc. Phải, chính là khóc. Em ngồi ngay ghế đá gục mặt xuống. Tôi bước lại ngồi xuống cạnh em.


Ký ức ngày nào ta còn ở nơi ấy giờ chỉ là kỷ niệm thoáng qua.


Tôi đau khổ nhớ lại lần đầu tiên mà tôi dám cầm tay em cũng chính là lần đầu tiên tôi thấy em khóc. Bây giờ từng ký ức đó em đã giấu nơi đâu rồi hả em?


– Anh Lâm! – Phương ngước gương mặt đầy nước mắt lên nhìn tôi.


Tôi không nói gì chỉ biết ngồi yên ở đó, em gục đầu vào vai tôi khóc nức nở. Em khóc ướt cả áo tôi.


– Anh Bình, anh ấy tệ lắm!

– Anh biết, anh biết chứ! Nhưng mà Phương à, em nghe anh nói. Hãy quên Bình đi được chứ?


Rồi đột nhiên tôi đưa tay ôm lấy em, siết thật chặt. Lúc đó tôi không còn quan tâm mình bạo dạn đến đâu nữa rồi. Tôi chỉ biết tôi muốn ôm em, ôm thật chặt, ôm thật lâu. Tôi biết rồi tôi sẽ tỏ tình với Phương, vì tôi vẫn luôn yêu em và tôi không thể nào trơ mắt ra nhìn em đau khổ một mình, sống một mình, già đi một mình được. Ý định tỏ tình với em thật ra đã đến từ lâu, mà thật ra trước đây tôi cũng đã từng tỏ tình với em rồi còn gì? Nhưng dù tôi có tin rằng mình sẽ đủ dũng khí để tỏ tình thì tôi cũng không biết ngày ấy sẽ đến bao giờ. Đã có rất nhiều có hội đến rồi cũng vụt bay đi. Chỉ khi đến lúc đó, tôi mới bất ngờ biết được một bí mật mà Phương đã giấu tôi bao lâu nay. Và điều đó đã thúc đẩy tôi giành lấy tình yêu của mình.


– Phương à, em hãy cho anh một cơ hội được không? Hãy để cho anh được yêu em.


Cuối cùng tôi cũng làm được cái chuyện mà mình đã không làm được suốt bao nhiêu năm nay. Tôi như trút được hết bao nhiêu gánh nặng trong lòng. Nhưng gánh nặng này vừa dứt thì đã có gánh nặng khác lại tới.


– Không được đâu! Không được đâu anh à. – Em lại bắt đầu khóc, hất tay tôi ra nhưng tôi giữ lại được…

– Tại sao không được?

– Em không đáng để anh yêu đâu. – Em nói trong nước mắt.

– Tại sao không đáng cơ chứ?


Tôi hồi hộp nhìn vào gương mặt đẫm nước mắt của em, lòng đầy băn khoăn. Em giằng tay tôi ra và chạy đi:


– Em không phải đứa con gái tốt, em đã lỡ mang thai với anh ấy rồi! Đừng yêu em nha anh!


Rồi dáng em đi khuất dần, tôi như muốn khuỵ xuống tại chỗ.


Phần 10


Tôi như người vừa rơi từ trên trời xuống. Lúc đó ngẫm lại những gì mà mẹ hỏi tôi vào tháng trước, tôi đã hiểu ra bà đã biết em mang thai và muốn hỏi xem ba đứa bé là ai. Từ hôm biết được sự thật đó, tôi cứ như người trên mây, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, mụ mị không lối thoát. Tôi như đang gửi hồn mình ở nơi nào đó xa lắm, ở nơi đó có tiếng đổ vỡ của cõi lòng tôi:

– Anh sao thế? Anh đừng có buồn mà. Anh buồn làm em buồn theo bây giờ. Em lên đó học chứ có phải ở đó luôn đâu. Em sẽ quay về gặp anh mà. Lên đó em sẽ viết thư cho anh nên anh đừng có lo lắng hay buồn rầu nữa nha.

– À… ờ sau này học xong anh sẽ lên với em.


Những câu nói ngày ấy bây giờ lại bị số phận lấy ra xem như trò đùa. Suốt cả tuần tôi như bị ám ảnh. Có lẽ trên thực tế thì chẳng có thứ gọi là cao thượng ở trong tình yêu cả. Nếu có ai nói rằng hạnh phúc khi thấy người mình yêu hạnh phúc dù là ở bên ai khác thì đó chính là một lời nói dối. Làm sao có thể lấy hạnh phúc của người mình thương rồi nhận là của mình trong khi ta chỉ đứng bên lề và nhìn về phía con đường hạnh phúc ấy bằng đôi mắt ghen tị được? Trong tình yêu có hy sinh. Vì yêu ta có thể hy sinh nhiều thứ nhưng đó không phải người mình yêu. Nếu ta có thể làm vậy thì chẳng có gì gọi là tình yêu cả. Nó đã bị dập tắt ngay khi vừa bắt đầu rồi.


Tôi vắt tay lên trán mà nghĩ. Thứ em cần lúc này chính là tôi hiểu cho em, thông cảm chứ không phải tôi quay lưng lại với em. Tôi đã từng mở miệng ra nói yêu em rất nhiều, nếu như chỉ vì một chút hờn ghen và quay lưng lại với em thì từng lời tôi nói ra chẳng là cái thá gì cả.


Tôi không còn bị cầm tù bởi những suy nghĩ ích kỷ nữa. Tôi vội vã đi tìm Phương, em đang ở nhà, thấy tôi em thoáng bỡ ngỡ:


– Anh Lâm.


Tôi nói rất nhanh đến nỗi tôi chẳng nghe rõ được giọng mình:


– Anh sẽ lấy em làm vợ.

– Anh… – Em bối rối, bờ môi em khẽ run run, những giọt lệ đang từ từ chảy ra từ đôi mắt đỏ hoe của em.

– Nhưng mà… nhưng mà…


Rồi tôi cầm lấy tay em, cố ngăn không cho em nói tiếp dù rằng tôi biết lúc đó em có muốn nói cũng không được:


– Anh sẽ là cha của đứa bé.


Tôi thấy cả người em run lên, mắt em đã nhòe lệ, em ôm chầm lấy tôi mà khóc. Em khóc rất lâu. Tôi cứ đứng yên đó hai tay vẫn ôm lấy em mặc cho thời gian cứ trôi. Cuối cùng, em lau nước mắt, ngước mắt lên nhìn tôi:


– Tại sao hả anh?


Câu hỏi của em như xoáy vào trong tôi. Trong một chốc, tôi như rơi vào cõi mộng mị. Tôi nhìn ra đằng xa xa thấy có giàn hoa giấy. Đột nhiên, nắng chiều như vàng hơn hắt lên gương mặt em. Đâu đó ở xa xa, tôi thấy hình dáng hai đứa trẻ ngày nào vẫn còn hồn nhiên nô đùa dưới giàn hoa giấy ngày ấy. Bỗng chốc cõi lòng tôi nhẹ tênh, bao nhiêu lắng lo, muộn phiền. Rồi tôi nghe mình nhẹ nhàng nói, một câu nói mà đáng lẽ ra tôi đã nên nói từ rất lâu rồi:


– Đã từ rất lâu rồi anh đã ước sẽ được cưới em làm vợ.


Phần 11


Đám cưới được tổ chức sau khi tôi vừa tốt nghiệp đại học. Ngày tổ chức đám cưới thì Phương đã mang thai được 3 tháng hơn và đã gần sang tháng thứ 4, bụng em đã khá to nên việc tổ chức đám cưới cũng được đẩy nhanh và chỉ mời những người thân ở gia đình hai bên để tránh được miệng lưỡi của những người ở xóm tôi.

Ngày tôi thú nhận với ba mẹ tôi đang có đứa con riêng thì hai người chẳng hề la mắng tôi, chỉ tròn mắt ngạc nhiên, mẹ tôi thì nói:


– Sao con dại vậy con? Tội cho con gái người ta.


Còn ba tôi thì nhìn chằm chằm vào tôi hỏi:


– Sao đến bây giờ con mới nói với ba?


Tôi nhìn ra trước hiên nhà ấp úng, tránh nhìn vào ánh mắt của ông nếu không tôi không thể nói dối được nữa:


– Tại con sợ.


Ba tôi đứng dậy vỗ vai tôi rồi tặc lưỡi:


– Nhưng con biết chịu trách nhiệm vậy là tốt. Vậy bây giờ bây tính sao?


Tôi hạ giọng:


– Dạ con muốn xin gia đình được hỏi cưới Phương.


Ở bên nhà em câu chuyện tương tự cũng được xảy ra. Trước đám cưới một ngày, thằng Tường nói với tôi khi hai anh em đang ngồi trước hiên nhà:


– Vậy là ngày mai anh và chị Phương cưới nhau rồi nhỉ?

– Ừ.


Rồi nó nói bằng cái giọng đượm buồn:


– Mừng cho anh quá. Giờ thì còn mỗi em thôi.


Tôi quay qua nó ngạc nhiên:


– Mày nói gì vậy?


Nó cười rồi phẩy phẩy tay:


– Không có gì đâu anh. Nghỉ ngơi sớm mai làm chú rể kìa.


Thằng Tường giờ cũng đã là sinh viên, cũng đã trưởng thành hơn so với lúc trước nhiều. Tôi có cảm tưởng nó cũng như tôi, cũng đã giành một tình cảm đặc biệt cho một ai đó nhưng rồi kết cục lại không viên mãn như nó muốn.


Tôi không nói với ai chuyện đó không phải là con ruột của tôi. Từ trước đến nay, ngoài tôi và Phương ra, không một ai biết được bí mật đó cả. Tôi đã khép lại câu chuyện của quá khứ ấy lại. Tôi yêu Phương, và tôi yêu cả sinh linh trong bụng em. Đó không phải là lòng thương hại, đó là tình yêu của tôi dành cho cả hai mẹ con em. Đó chính là nhu cầu về tình cảm chứ không phải nhu cầu về đạo đức.


Ngày tôi đám cưới, thằng Nam đang được công tác ở thành phố cũng xin nghỉ một ngày để về dự:


– Chúc mừng mày nha.


Tôi nheo mắt nhìn nó:


– Rồi chừng nào mày định lập gia đình?


Nó cười khì rồi vỗ vai tôi:


– Tao chưa muốn nửa đêm phải giật mình thức dậy ru con đâu. Mày coi chừng đó!


Tuy rằng đám cưới được tổ chức nhỏ nhưng sau này vẫn không tránh được miệng lưỡi của người đời. Nhưng tôi đã phớt lờ tất cả, dù rằng trước đây nó có thể làm tôi nổi nóng nhưng từ khi có gia đình. Tôi học cách vứt bỏ mọi sự mệt mỏi và phiền muộn ngoài cửa. Tôi không muốn vợ tôi trông thấy cũng như không muốn em phải đối mặt với dư luận ngoài kia. Chỉ mình tôi, là đủ rồi.


Tuy những rắc rối ngoài kia cũng đã được giải quyết vì dần dà mọi chuyện cũng đã nhạt đi, chẳng còn gì để bàn tán nữa. Tuy nhiên hết rắc rối bên ngoài thì bên trong căn nhà nhỏ của tôi vẫn còn một chút rắc rối nho nhỏ. Tôi và em đã là vợ chồng nhưng những ngày đầu tiên dù rằng ngủ chung nhưng tôi vẫn không chạm vào em. Có khoảng cách gì đó giữa chúng tôi. Một câu hỏi tôi vẫn chưa trả lời được chính là tại sao em đồng ý lấy tôi? Là vì em yêu tôi hay còn vì lý do nào khác? Dù là lý do nào đi chăng nữa thì tôi cũng không hề trách em. Tôi biết đặt ra câu hỏi ấy là ngu ngốc bởi vì chẳng ai có thể cho tôi câu trả lời ngoài chính tôi cả. Nhưng tôi vẫn không tìm được câu trả lời mặc cho cái suy nghĩ ấy ngày đêm giày vò tôi. Nhưng rồi tất cả đã được giải quyết. Vào một đêm nọ đột nhiên em quay sang hôn và ôm chầm lấy tôi. Thú thật là tôi rất biết ơn em vì điều đó vì nếu không tôi cũng không biết phải giải quyết vấn đề hậu hôn nhân này như thế nào nữa.


Phần 12


Vào một ngày tôi không ngờ đến, tôi gặp được Bình ở làng tôi. Ngày hôm ấy, tôi vừa dạy xong ở trường về. Đi ngang qua chợ, tôi cố tìm một món gì đó ngon ngon cho hai mẹ con ở nhà thì có tiếng gọi:

– A! Lâm phải không?


Tôi ngoái lại nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt tôi, khựng người một lát rồi tôi cũng nhớ ra đây là ai.


– Chào anh. Anh là Bình có phải không?


Anh ta bây giờ đã khác xưa nhiều rồi. Bình ngày xưa vuốt tóc bóng loáng, từng đánh nhau với tôi bây giờ đã khác. Đã trông chững chạc hơn rất nhiều so với trước kia. Nhưng gặp lại anh ta ở đây nói thật tôi có chút ái ngại.


– Ừ, cứ tưởng anh không nhớ ra tôi. – Anh ta cười.

– Cũng đã lâu rồi nhỉ?


Rồi chợt Bình thở dài trầm tư:


– Xin lỗi anh, thú thật khi xưa tôi hồ đồ quá. Mong anh tha lỗi cho tôi.

– Chuyện qua lâu rồi mà.


Tôi và Bình chỉ nói chuyện xã giao thêm một lúc rồi chào tạm biệt nhau. Tôi cũng không quên hỏi vì sao anh ta ở đây. Bình chỉ trả lời là được điều công tác xuống đây một tháng, hết một tháng thì sẽ quay về Sài Gòn.


Ngày biết tin Bình ở làng, tôi không thể nói dối rằng là mình không có chút lo lắng nào. Đâu đó trong cõi lòng tôi vẫn còn tồn tại một nỗi lo lắng mơ hồ. Cuộc sống của tôi và Phương từ khi cưới nhau thì mọi thứ vẫn trải qua êm đềm và tốt đẹp, tôi và em đều bỏ lại quá khứ thì bỗng dưng một ngày “chông gai” lại xuất hiện trước mặt chúng tôi. Tất nhiên là tôi yêu và tin tưởng vợ mình. Tôi cũng không đề phòng Bình vì tôi ép mình tin rằng thời gian chẳng thể nào quay lại được nữa, nhất là khi tôi và Phương đã là vợ chồng được nhiều năm nay. Có lẽ Bình cũng đã biết được cuộc hôn nhân của tôi, khó có thể không biết nếu sống ở xung quanh khu vực này và ngày nào cũng nghe mọi người hóng chuyện. Và trong những ngày đó, dù tôi không muốn để ý nhưng tôi vẫn cảm nhận được vẻ bồn chồn, thấp thỏm của em. Tuy rằng tôi không thoải mái lắm nhưng tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Tôi có thể tin rằng mình có thể tránh được những rủi ro của số phận cho đến một ngày Bình đến thăm nhà tôi. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là Bình đã từng gặp nhau trước đây rồi.


Tôi không muốn trách em nếu như tôi có thể. Nếu như bé Hân không phải là con của Bình thì tôi đã có lý do để trách cứ nhưng đằng này ở giữa chúng tôi có một mớ dây chằng chịt được nối lại bởi bé Hân. Đôi lúc, tôi bất chợt cảm thấy cảm giác bất an trong lòng mình. Nhưng tôi không muốn nó nhấn chìm mình. Hờn ghen chính là chất độc sẽ từ từ giết chết tình yêu. Tôi không muốn tình yêu của mình bị giết chết. Chẳng gì có thể tồi tệ hơn việc vợ chồng sống trong một căn nhà nhưng chẳng thể nào tin tưởng nhau và mỗi sáng đều phải trao cho nhau nụ hôn có mang chút ngờ vực. Trong khi những suy nghĩ đã từ từ vây kín tôi khiến tôi không biết nên hành động như thế nào mới phải thì bất ngờ thay tôi không cần phải vắt óc để suy nghĩ nữa, Bình và Phương đã quyết định thay tôi.


Một buổi sáng sau khi họp xong với giáo viên trên trường, tôi trở về nhà sớm. Vì hôm nay là cuộc họp đột xuất nên tôi chưa kịp nói với vợ. Nhưng khi về đến cổng, tôi đã thấy bóng dáng Bình thấp thoáng trong nhà. Tại sao Bình lại đến vào lúc này? Tại sao Bình lại đến thăm vào lúc tôi không có nhà? Từng câu hỏi lần lượt hiện ra trong đầu tôi và từng câu hỏi cứ như những mũi dùi nhọn hoắt đang chờ chực để cắm phập vào trái tim tôi. Có thể là bởi vì nỗi bất an đã trú ngụ trong lòng tôi quá lâu rồi. Và nếu thực là tôi đã cố tự đánh lừa mình trong bao lâu thì đến hôm nay tôi cũng phải đối diện với sự thật. Tôi dựng xe ở vách tường rồi đi đường ruộng về phía sau nhà. Giờ nghĩ lại tôi khá xấu hổ vì hành động lén lút đó của mình nhưng lúc đó đã có một sức mạnh vô hình nào đó bắt tôi phải làm việc này. Tôi ngồi ở vách tường cạnh cửa sổ, tôi ngồi ở đó, lặng im như pho tượng. Để rồi suốt gần một tiếng đồng hồ tôi ngồi nghe cuộc đối thoại của hai người để rồi tôi như chết lặng. Từng mũi dùi nhọn đã cắm sâu vào tim tôi rồi. Tôi cảm thấy như tim mình vỡ tan ra. Tôi đứng dậy, đạp lên vạt cỏ để được biết rằng nó cũng đã héo mòn nhưng trái tim tôi.


Phần 13


– Em có nhớ anh không?

– Khi xưa em đã rất yêu anh. Em rất nhớ anh. Nhưng anh đối xử với em tệ quá. Nên em… sau khi lập gia đình rồi thì em không nhớ về anh nữa.

– Vậy bây giờ?

– Em cảm giác giống như ngày xưa.


– Khuya nay khoảng 2 giờ sáng anh sẽ đợi em và con ở cây bàng ở đầu làng. Nếu em không đến, anh sẽ đi một mình. Nhưng em à, mỗi người đều có một cuộc đời mà. Rồi Lâm sẽ nguôi ngoai thôi.

– Em sẽ đến.



Tôi không quay về trường dù rằng tôi có tiết. Tôi lạc lõng, không biết mình đang đi đâu hay về đâu. Tôi cứ chạy mãi chạy mãi trong vô định. Vừa chạy tôi vừa cố rũ mình ra khỏi những suy nghĩ. Chỉ mới hôm qua thôi mọi thứ trong mắt tôi khác xa với những gì tôi vừa chứng kiến. Cứ như ai đó đang chơi đùa thôi bằng cách sắp xếp lại mọi thứ vậy. Tôi không biết người khác ở trong hoàn cảnh của tôi sẽ như thế nào. Khi mà chỉ cách một bức tường thôi ta đã cảm thấy từng lời đối thoại phía bên kia như đang bóp chặt trái tim mình. Liệu họ sẽ bị cơn giận nhấn chìm, họ sẽ lao vào và đập phá tình yêu để rồi cũng như tự đào mồ chôn cho chính tình yêu của mình? Tôi không biết phải giữ em bằng cách nào. Tình yêu như một con chim muốn sổ lồng liệu tôi có muốn giữ nó lại không? Có rất nhiều cách để tôi có thể giữ em lại. Bao gồm cả sự khéo léo và một chút mánh lới nữa. Nhưng nếu đây đã là câu chuyện của trái tim thì tại sao ta lại phải cố giữ nó bằng cách sử dụng mánh lới?


Chỉ có tình yêu mới thuyết phục được tình yêu, tôi biết chứ. Tình yêu của tôi dành cho Phương không chỉ thoáng qua. Tình yêu của tôi sâu đậm, đắng cay dù là hồi đó hay là bây giờ, có lẽ em cũng biết. Nhưng dù cho tất cả mọi chuyện tôi làm cho em và vì em nhưng em vẫn không muốn cùng tôi đi đến cuối cuộc đời thì tôi phải làm gì đây? Tôi liền cười cay đắng. Tôi đã tin và từng tin sự chân thành và một tình yêu rộng lớn sẽ có thể làm trái tim ai đó rung động. Tôi đã thật sự có những chuỗi ngày thật hạnh phúc nhưng rồi những chuỗi ngày ấy cũng trôi qua nhanh. Chỉ một lát nữa tôi, khi tôi trở về nhà, gặp lại Phương, tôi phải nói gì đây. Có lẽ tôi chẳng nên nói gì cả. Ừ thì sẽ có người nói tôi không biết tranh giành tình yêu. Nhưng tình yêu không phải là của cải vật chất để ta tranh giành. Tôi có thể gợi lại cho Phương những việc tôi đã làm vì em mà mong em ở lại. Nhưng yêu đâu phải là một hành động trả ơn. Tôi muốn em ở lại vì em yêu tôi chứ không phải để làm tròn một bổn phận. Nếu như bao năm qua ở bên cạnh tôi mà em không thấy hạnh phúc thì dù tôi có níu giữ cũng chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Bây giờ Bình có lẽ cũng đã thay đổi. Anh ta cũng đã có một công việc ổn định, chững chạc hơn. Đến một lúc, tôi chợt đứng lại để nhìn mình đang ở đâu. Tôi đang ở đồi. Tôi cười đau khổ, bằng cách nào đó tôi lại trở về đây trong một cách vô thức. Tôi trở về nhà, tận dụng cái nắng trưa làm tạnh đi cõi lòng tôi, để khi về đến nhà em không nhận ra được điểm khác lạ trên gương mặt tôi.


Trong lúc ăn cơm, em cũng tránh nhìn vào mắt tôi nhưng tay em vẫn liên tục gắp đồ ăn cho tôi dù bằng cách vụng về. Việc đó khiến tôi xót xa. Tôi nhận ra rằng dù mọi thứ có như thế nào thì tôi vẫn luôn yêu em, tôi không thể nào cất đi tình yêu của mình được. Tôi đến với em như cái nắng tinh khôi và cưới em dưới bóng đen của quá khứ. Tôi đã cố sống cho trọn vẹn tình cảm của mình như con tằm nhả tơ chỉ để muốn nói với em rằng tôi đã yêu em, yêu em tôi đã cho hết lòng mình. Nếu như em đã muốn lựa chọn một tương lai khác cho mình thì tôi không muốn làm em phải khó xử, tôi sẽ không cản em. Chiều hôm đó, tôi sắp xếp đồ đạc rồi nói với em rằng tôi phải về Cần Thơ thăm người bà con. Khi tôi thông báo việc đó tôi không dám nhìn sâu vào đôi mắt em, tôi sợ tim mình sẽ nhói đau nếu chợt thấy vẻ vui mừng trong đôi mắt em. Tôi xoa đầu con gái tôi trước khi bước ra cửa:


– Ba đi nha con. Nhớ nghe lời mẹ đó!


Con bé còn quá nhỏ để hiểu chuyện, trước khi tôi đi vẫn đòi tôi bế nhưng em đã kịp bế nó lên rồi đặt lên giường. Em ôm chặt lấy tôi, một cái ôm có chút gì đó lâu hơn và chặt hơn thường lệ. Áo tôi nóng hổi và khi rời tôi ra tôi thấy mắt em ứa lệ, em vội quay đi tránh không cho tôi thấy và tôi cũng không muốn em biết là mình đã thấy. Tôi hôn lên tóc em một nụ hôn cuối, nhắm mắt lại để in dấu mùi hương này mãi mãi.


– Anh đi nha em. Em nhớ giữ gìn sức khỏe.


Tôi chẳng biết vì sao tôi lại nói như thế trong vô thức vì về mặt logic thì chẳng việc gì phải giữ sức khỏe khi đúng lịch trình thì ngày mai tôi sẽ trở về cả. Tôi leo lên xe rồi chạy đi thật nhanh. Tôi cứ ngỡ là đã có thể để em đi, nhưng chỉ trong một thoáng ngắn ngủi thôi tôi đã phải gồng mình thật chặt mới không khuỵu xuống mà hét lên một tiếng hét đau đớn đến điên dại của một trái tim không may lại lọt vào trò đùa của số phận.


Nhưng rồi mọi người không như tôi nghĩ. Ngày mà tôi trở về tôi đã sẵn sàng để đặt chân vào địa ngục, nhưng rồi chẳng có địa ngục nào cho tôi cả. Chỉ có thiên đàng nơi mà vợ và con tôi đang đứng đợi. Vì lý do nào đó mà em vẫn chọn tôi. Là vì em yêu tôi chăng? Nhưng lúc đó tôi chẳng thể nào nghĩ nhiều như thế nữa. Tôi oà lên khóc nức nở rồi chạy lại ôm con và vợ tôi vào lòng, tôi ghì chặt như thể chỉ cần buông tay thôi là mọi thứ sẽ vụt mất. Đó là một chiều chủ nhật của nhiều năm về trước.

— Hết —




Nhận xét

Popular Posts

Dì Tôi

Cứu Cánh Lúc Nửa Đêm

Chịch Anh Rể – Tác Giả: Lê Cương

Cô giáo và người mẹ xinh đẹp