Bài đăng nổi bật
Sơn tặc mạnh nhất thế giới
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Phần 1: Hệ thống
Tích… tích… tích…
DUNG HỢP THÀNH CÔNG BẮT ĐẦU KHỞI ĐỘNG HỆ THỐNG…
– Ta đang ở nơi nào?
Thiếu niên mở mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm trên một bia đá, trên đó khắc những câu chữ kỳ lạ, thiếu niên không biết đọc như thế nào.
– Đây là chữ gì vì sao ta một chữ cũng không hiểu?
“Rất đơn giản bởi vì ngươi thực chất không phải người của thế giới này”.
Thiếu niên bỗng nhiên gợn tóc gáy, giật mình nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn là cây cỏ chứ không có một bóng người, vậy giọng nói đó phát ra từ đâu.
– Ai đang nói đó, ta không có sợ đâu.
“Tiểu tử ngốc cô nãi nãi đang nói chuyện với ngươi đấy”.
Thiếu niên lùi từng bước, đến lúc lưng chạm vào một cái “bịch” vào mặt bia đá mới dừng lại.
– Kẻ nào có gan thì ra đây, ta không sợ ngươi.
Một mảnh im lặng… qua một hồi lâu cũng không có dấu hiệu gì bất thường, thiếu niên cũng không có buông lỏng cảnh giác, lưng vẫn dựa vào bia đá, thủ thế nhìn xung quanh.
Hắn thật sự không biết đây là nơi nào, không biết nơi đây có cái gì khác thường, chỉ biết là hiện tại hắn một thân một mình, rất dễ gặp cái gì đó nguy hiểm, hiện tại tốt nhất là tìm cách thoát khỏi nơi đây trước.
“Kẻ ngốc để cô nãi nãi sẽ cho ngươi vài điều về thế giới và bản thân ta”.
Lúc này âm thanh kia lại trở về, nhưng thiếu niên chưa kịp mở miệng thì như bị cái gì đó tấn công khiến hắn lập tức bất động.
CHÀO MỪNG NGƯƠI ĐẾN VỚI HỆ THỐNG SỐ 1…
– Chào ngươi ta là tinh linh của hệ thống, cũng là người đại diện giao nhiệm vụ, giao tiếp, giao phố… i… Với ngươi, cứ gọi ta là cô nãi nãi là được hi hi.
Thiếu niên nghe những thứ kỳ lạ kia xong đầu óc như bị búa bổ vào, nhức muốn chết, hắn vò đầu bứt tóc theo quán tính, khi mắt hắn mở ra cũng là lúc hắn nhìn thấy một tiểu nữ có cánh đang vật vờ trước mắt hắn.
– Cô là ai?
– Ngươi thì không có nghe ta nói hả?
Thiếu niên dĩ nhiên là nhớ rõ có điều hắn đây là đang thăm dò đối phương, chỉ có những người vô dụng mới nói nhiều, còn những người không nói mà chỉ hành động mới nguy hiểm.
Được cái là thiếu niên nhìn thấy rõ ràng là chân của cô ta không có chạm đất. Mặc dù gương mặt búp bê tiểu laury cũng phải xếp vào đệ nhất, nhưng mà thân hình quả thực là rất nhỏ rồi, còn thêm cái việc chân không chạm đất.
Thiếu niên vô thức muốn lùi về sau, nhưng một chút phản ứng cũng không được. Lúc này đây thiếu niên lại càng có cảm giác khó chịu hơn nữa. Hắn đây là cảm nhận thấy sự bất lực, hắn chỉ có thể đứng yên đó chờ người khác hành sự, mặc kệ người đó muốn chém muốn giết, một chút phản kháng đều không có.
Lúc này tiểu laury có cánh mới bay đến sát thiếu niên. Thiếu niên đổ mồ hôi lạnh như chưa từng được đổ.
Tiểu laury đến gần, đặt tay lên trên đầu thiếu niên.
“Mạng ta đến đây là hết rồi sao?”
Thiếu niên đang đón chờ cái chết đến với mình, nào ngờ trái ngược với những gì hắn đang chờ đợi, một cảm giác dễ chịu xông thẳng vào não bộ của hắn, khiến thiếu niên thở hắt ra một hơi. Toàn thân trên dưới đều sảng khoái dị thường. Tay chân bắt đầu có cảm giác, thần trí minh mẫn hơn, nhịp tim vừa lúc này vẫn như sắp nhảy ra ngoài bây giờ đã được ổn định.
Quái lạ đến mức thiếu niên muốn thốt lên hỏi tại sao…
Bất quá chưa kịp nói gì thì đầu óc bỗng nhiên đau nhức dữ dội. Cơn đau như dùng một cây búa sắt nện thẳng vào não. Hắn gào thét lên dữ dội, hai tay không biết từ lúc nào đã ôm đầu thật chặt. Đôi chân không thể trụ vững đổ khuỵu xuống.
– Hì hì cố gắng chịu đựng đau khổ, sau này mới càng thêm mạnh mẽ. Đây chỉ là bước đầu của ngươi thôi, đợi đến lúc đó không biết có kịp không.
Tiểu laury sâu kín thở dài. Nàng nói nhưng thiếu niên lúc này không còn tâm trí để nghe gì rồi, bây giờ thiếu niên đang lăn lộn trên cỏ, rên la đau đớn, hắn dập đầu xuống nền đất như muốn dùng cơn đau khác để xóa bỏ cơn đau này.
– Ha… vậy xem ra lần này ta thất sự nhìn lầm sao.
Tiểu laury thở dài, nàng dùng đôi mắt long lanh to tròn như nhìn thấu được vạn vật, nhìn về phía thiếu niên. Rồi từ từ nàng bay lại gần thiếu niên, miệng niệm một cái gì đó, ngón trỏ điểm về trán thiếu niên.
– Coi như thất bại vậy… thế giới này chắc cũng khó có thể cứu vớt được rồi.
Tiểu laury làm xong hết thảy, ngón trỏ đột nhiên sáng lên một tia màu đỏ thẫm, đang ngưng tụ nhắm vào thiếu niên.
– A… aaaaa… aaaa… ta sẽ không chết… ta nhất định sẽ báo thù… aaaaa.
Đột nhiên dị biến nẫy sinh, cứ tưởng rằng thiếu niên sẽ không chịu được cơn đau mà chết. Nhưng không ngờ trong cơ thể hắn đột nhiên tỏa ra một luồng năng lương kinh người, đẩy lùi tiểu laury nửa bước. Rồi luồng sáng ấy tích tụ phóng thẳng lên trời xanh, xuyên qua hàng vạn đám mấy, xông thẳng ra khỏi thế giới này rồi mới biến mất.
– Vậy mà lại thành công, thật tốt quá.
Tiểu laury vui vẻ bay vòng tròn xung quanh thiếu niên.
Còn về phần thiếu niên, hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình có một thứ sức mạnh kỳ dị, mạnh đến không thể nào tưởng tượng, nếu như nói lúc trước khi bị đoạt mất đi Giáng Thần Cốt hắn cũng được xem là người mạnh nhất trong cùng cấp Nguyên Anh. Thì bây giờ mặc dù không có Giáng Thần Cốt trong cơ thể nữa, nhưng lại mạnh hơn trước kia gấp trăm lần. Hiện tại thiếu niên cảm nhận được tu vi của mình đã đạt đến Hư Thần cảnh giới. Cũng là cảnh giới cao hơn Nguyên Anh hai đại cảnh giới.
Thiếu niên chưa kịp vui mừng thì đầu óc bắt đầu mê mang, khó chịu, đó hẳn là do dư âm của việc khi nãy vẫn còn, dù cho bây giờ thiếu niên đã là Hư Thần cường giả nhưng vẫn chỉ là một hơi lên tới cảnh giới này, căn cơ chưa vững, cùng với việc thể chất sớm đã suy yếu đế cực điểm do việc bị cắt mất đoạn Giáng Thần Cốt tạo nên. Thiếu niên không chống đỡ nổi nên liền bất tỉnh nhân sự.
– Hì hì cô nãi nãi đã chọn đúng người rồi, thật tốt quá, mắt nhìn của ta đúng là đỉnh quá trời.
Lúc này tiểu laury vẫn còn đang trong sự vui sướng nào quan tâm tới việc thiếu niên bất tỉnh.
– Nhanh chân lên, khi nãy có luồng sáng từ phía bên kia phát ra, nhất định có kho báu xuất thế, không nhanh chân là bị lấy mất.
Một lão nhân có một bộ râu bạc chạy thục mạng về phía trước.
– Cha người đừng có gấp nha, lỡ như có nguy hiểm thì làm thế nào.
Một nữ tử dung mạo xinh đẹp khả ái, chắc chỉ tầm 16 tuổi cũng đang chạy theo lão nhân kia nói.
– Chậc… nữ nhi ngốc, sơn trại chúng ta gần nơi ánh sáng đó nhất, có đến cũng là chúng ta đến trước, không có nguy hiểm gì, lấy kho báu xong chúng ta đốt trại trốn đi nơi khác sống a.
Lão nhân vừa chạy vừa thở vừa nói.
– Nhưng là…
Nữ tử ngập ngừng muốn nói, nhưng lại thôi, tiếp tục chạy theo cha.
Tiểu laury cảm nhận được điều gì đó, liền không tiếp tục nhảy nhót bay lượn nữa, nàng nhìn thiếu niên một cái tươi cười nói.
– Hừ tiểu tử ngươi số kiếp đã được định sẵn như vậy rồi sau này là phúc hay họa đó là do ngươi.
Nói rồi tiểu laury liền biến mất, để lại thiếu niên nằm bất tỉnh ở đó.
Qua một hồi…
Cha con hai người cuối cùng cũng đến nơi, nhưng lại chẳng thấy kho báu đâu, chỉ thấy một tên nhóc đang nằm như chết ở đó. Lão nhân không thèm chứ ý tới hắn, chỉ lo lục tìm xung quanh.
Còn tiểu muội kia thì lại quan tâm thiếu niên hơn, nàng chạy lại xem xét hắn, dùng tay lật người thiếu niên lại, lúc này nàng mới đem vạt áo của mình phủi dùm bụi đất trên mặt thiếu niên.
– A… cha mau lại đây xem, đây có phải là Văn thiếu gia không.
Bụi bẩn bị lau đi, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú sáng sủa, đôi lông mày sắc bén kiên nghị, cái mũi cao thẳng, môi dày, mái tóc ngắn để kiểu mái 6/4. Thân hình thiếu niên nhờ có tu vi Hư Thần nên cũng có đường nét, khỏe khoắn, chắc thịt hơn.
Lão nhân nghe nữ nhi nói vậy, liền mặc kệ kho báu gì đó, ông ta chạy nhanh tới chỗ thiếu niên. Lúc nhìn vào mặt thiếu niên ông chỉ có thể bật thốt lên.
– Đúng là thiếu gia rồi, không sai được, ngài ấy vẫn còn sống, lão phu nhân vẫn còn hy vọng cứu.
Lão nhân nói ra một tràng dài, cũng không chậm trễ nữa, tiến đến dùng tay bắt mạch tượng của Văn thiếu gia.
– Mạch đập ổn định, khí tức lại khá hỗn loạn, cơ thể hình như chịu một tác động bên trong rất lớn dẫn đến bất tỉnh, chỉ cần tĩnh dưỡng vài giờ là có thể tỉnh được.
Lão nhân nói xong cũng không quan tâm nhiều lắm, đem Văn thiếu gia cõng trên lưng, quay về đường cũ một mạch đi đến, bước đi rất nhanh, hình như sợ ở lại lâu thêm chút nữa sẽ xảy ra một tai họa gì đó.
Quả nhiên không sai, qua một lúc có 3 nhóm người tụ tập tại nơi đó. Một nhóm mặc quần áo da thú, đội một chiếc nón lông sói, trên tay cầm một cây rìu. Đứng giữa nhóm là một tên tráng hán to cao vạm vỡ, mặt dữ tợn, trên đầu đội nón lông bạch khuyển. Hai tay hai rìu lưỡi rìu đã rỉ sét chứng tỏ nó đã phải trải qua chinh chiến rất nhiều.
Một nhóm thì trang bị toàn là giáp trụ, toàn thân trên dưới đều là giáp, vũ khí thì một khiên một kiếm. Ở giữa thì là một tên không thèm mặc giáp, hắn không mặc y phục, để lộ cơ thể trần, ít nhất hắn cũng vẫn còn liêm sỉ, có mặc quần. Tên ở trần xài một thanh kiếm có hình dạng kỳ lạ, vì hai đầu đều là kiếm, chui kiếm nằm ở giữa hai kiếm.
Cuối cùng một nhóm toàn là nữ nhân, bọn họ mặc trang phục vải mềm, óng ánh, trang phục bó sát cơ thể để lộ những đường cong tuyệt đẹp. Còn người đứng giữa thì mặc một bộ y phục rộng, ngực được quấn bằng khăn vải trắng, dù vậy vẫn không che dấu được độ bạo mãn của hai thứ đó. Nàng và tất cả người khác trong nhóm đều có đeo một chiếc khăn lụa che mặt, vì vậy không thể nhìn rõ dung mạo. Nàng ta sử dụng một loại vũ khí cũng cực kỳ lạ, đó là một cây thiết phiến, nhưng có thể đổi hình dạng liên tục, vì nãy giờ nàng đã đổi được một chục dạng vũ khí khác nhau rồi.
Không khí đang căng thẳng tột độ, ai cũng nhìn đối phương hết sức đề phòng.
– E hèm… hahaha các vị không ở trại của mình, đến đây làm cái gì a.
Tráng hán thấy không khí căng thẳng nên đành lên tiếng trước, dù gì hắn cũng là nam tử hán, rất là chân thật và hào khí, không sợ cái gì, nên không có cảm thấy không đúng cái gì.
– Hừ… Thiết Ngưu huynh chẳng phải cũng đến đây sao, không lẽ trại Thiết Khuyển của huynh không sợ bị đánh úp.
Tên ở trần lên tiếng.
Thiết Ngưu mặt đanh lại, nhìn tên ở trần với con mắt đầy lửa giận.
– Haha Đạp Tiếu huynh đệ vẫn còn nhớ chuyện đánh úp đó sao, lúc đó ta cũng là bất đắc dĩ nha, trại ta đang mất mùa, mới đến xin tí lương thực về thôi.
– Ngươi gọi đó là xin một tí lương thực.
– Đúng vậy, huynh đệ có ý kiến gì.
– Giỏi, giỏi lắm Thiết Ngưu, đúng là con trâu sắt, không sợ Song Điêu kiếm của ta đâm vỡ sắt của ngươi à.
– Đến đây, lão Ngưu ta luôn chào mừng.
– Moá…
Hai người lời qua tiếng lại, vũ khí đã được nắm chật, chuẩn bị nhào vào hỗn chiến rồi.
– Đủ… hai người các ngươi im lặng hết cho ta.
Lúc này nữ nhân kia mới lên tiếng, tức thì cả hai ngọn lửa liền bị dập tắt một nửa.
– Hừ xem các ngươi thật không có tiền đồ, chúng ta làm sơn tặc với nhau cũng là từ nhỏ đến lớn rồi, chúng ta cũng không còn trẻ suốt ngày cứ đấu đá với nhau. Đến khi Thái Dật tộc đánh đến ta làm sao chống lại được, phải biết năm trước ta đã mất đi 20 tỷ muội, còn các ngươi thì kẻ bị mất áo giáp, kẻ mất lương thực, vậy thì chúng ta không sớm thì muộn cũng sẽ bị diệt vong mà thôi.
Nữ nhân kia nói một đoạn dài, giọng nhấn mạnh những chỗ đau của từng người họ.
Cuối cùng hai bên mới ngưng lại, cả hai đều thở dài một hơi.
– Chúng ta đến đây chắc hẳn đều chung một mục tiêu.
Lúc này nữ nhân tiếp tục nói.
Mọi người đều cùng lúc gật đầu.
Thiết Ngưu lúc này lên tiếng.
– Khi nãy đang luyện công ta thấy một vầng sáng từ nơi đây phát ra.
– Ta đang rên giáp cũng thấy được.
Đạp Tiếu cũng bồi dô thêm một câu.
– Ta cũng vậy.
Nữ nhân kia cũng đồng tình.
– Long trại chủ cô có cao kiến gì không huynh đệ chúng ta sẵn sàng nghe theo.
– Đúng vậy.
Thiết Ngưu và Đạp Tiếu đều gật đầu đồng ý.
Long trại chủ trầm ngâm một hồi, cuối cùng nói ra.
– Trước hết cứ tìm xem xung quanh đây có gì đó lạ không, nếu có thì đặt ở cái vòng này.
Nói rồi Long trại chủ dùng quạt của mình biến thành một thanh trường thương, kẽ một vòng tròn to, sau đó lại nói.
– Nếu ai mà cố ý giấu làm của riêng, xử theo luật của tổng sơn trại.
– Được.
– Tốt.
Mọi người ai cũng tán thành, lúc này 3 nhóm chia nhau ra tìm xung quanh.
Một lúc lâu sau.
– Quái lạ, rõ ràng ánh sáng đó phát ra từ đây, sau mà lục tung đất chỗ này hết rồi mà không thấy.
Thiết Ngưu khuôn mặt giận dữ hét lên.
Đạp Tiếu mặt tái xanh giận dữ.
Còn Long trại chủ thì vẻ mặt nghi hoặc.
– Chắc có lẽ đã có người tới trước chúng ta một bước.
Sau một hồi nàng mới lên tiếng.
– Lớn mật, vậy mà dám nẫng tay trên của ông nội đây.
Thiết Ngưu gào thét.
Đạp Tiếu bình tĩnh hơn nhìn về phía nam như đang suy nghĩ gì đó.
Long trại chủ cũng nhìn về phía Nam.
Hai người mắt đối mắt, đều phát hiện ánh mắt đối phương dị thường.
– Nếu đã không có gì, ta phải quay về trại, ta còn phải nghiên cứu những bộ giáp mới.
Đạp Tiếu nói xong chấp tay từ biệt hai người, sau đó quay về phía đông mà đi.
Long trại chủ cũng không nói lời nào, quay lưng về phía bắc.
Thiết Ngưu thì không hiểu gì, mặt nghệt ra, nhưng thấy đã không còn ai, mà vật thì tìm không thấy, nên cũng đi về mang trong bụng một ngọn lửa giận.
Vài giờ sau đó…
– A… chết tiệt… đầu ta đau quá…
– Thiếu gia tỉnh rồi, cha mau lại xem thiếu gia ngài ấy tỉnh rồi.
Lão nhân đang nấu thuốc cấp tốc chạy vào trong nhà.
Lúc này Văn thiếu gia đã tỉnh, hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà, hơi thở tỏa ra rất là bình thường, chỉ có điều lúc này hắn như đang lạc vào một thế giới nào đó, rõ ràng là không chú ý những gì xung quanh.
5 năm trước…
– Lạc tướng quân, Âu công chúa, các người đi sớm về sớm, phải chú ý an toàn, hoang vực hiện nay không được yên ổn, thú triều lại sắp hàng lâm nên chúng ta không thể mất thêm một người chủ chốt nào nữa.
Một người nam nhân trung niên vẻ mặt đạo mạo lên tiếng nói.
Phía đối diện là một đôi nam nữ. Nam nhân thì anh tuấn tiêu sái gương mặt kiên nghị thần sắc toát ra sự mạnh mẽ khó lường, nữ nhân thì xinh đẹp như tiên nữ, mặt trắng, mắt to, môi mỏng đỏ mọng, thân hình bốc lửa, nhưng không lộ ra một miếng da nào, kín cổng cao tường.
– Cha mẹ, hai người có thể đem theo Văn nhi đi không.
Lúc này một cậu bé đang được ôm trong vòng tay của một nữ nhân khác nói.
– Văn nhi, chúng ta đi tìm ông nội của con, không phải đi chơi, ở nhà ngoan chờ chúng ta về.
Âu công chúa lên tiếng.
– Đúng vậy nha Văn nhi có ta ở đây có ca ca con ở đây, còn có cả một nhà Lạc gia ở đây. Con không phải buồn gì hết.
Nữ nhân kia nhìn Văn nhi mà nói.
– Đã đến giờ rồi, chúng ta nên xuất phát.
Lạc tướng quân nhìn Âu công chúa nói.
– Thiếp biết rồi.
– Đại tẩu nhờ người chăm sóc Văn nhi giúp chúng ta.
– Lạc Long Quân và Âu Cơ các ngươi cứ yên tâm, có ta ở đây không ai đụng được đến một sợi tóc của nó.
– Chúng ta yên tâm, nhị trưởng lão, đại tẩu, chúng ta từ biệt tại đây, sau này gặp lại.
– Được.
Nói xong tất cả Lạc Long Quân và Âu Cơ lên ngựa đi thẳng về phía trước, mất dạng vào làn sương khói.
– Văn nhi đi thôi, ta dẫn con vào nhà chơi.
– Vâng Từ tỷ…
– Hihi tốt lắm, vẫn còn biết gọi ta Từ tỷ, biết ta già lắm rồi không.
Từ Hiểu Vân đỏ mặt, mỉm cười ôn nhu.
– Tỷ xinh đẹp như mẹ ta vậy, không già chút nào.
– Hừ tiểu tử ngươi miệng mồm trơn tru, về sau không biết bao nhiêu nữ nhân bị ngươi hại nữa.
Văn Lang tỏ vẻ không hiểu, bất quá hắn vẫn nói ra được một câu.
– Ta sau này chỉ cần có tỷ thôi.
– E hèm… hai người các ngươi trước vào nhà rồi nói, ta có việc đi trước.
Nhị trưởng lão không thèm nghe thêm nữa, nhìn cứ tưởng hai người đang tán tỉnh nhau, hắn là người không màng đến tình cảm nam nữ, nên không muốn nghe mấy cái này.
Biết được những lời nãy giờ mình nói đều bị nhị trưởng lão nghe thấy rổi, Từ Hiểu Vân mặt đỏ tới mang tai, mắt liếc xéo Văn Lang một cái rồi bỏ chạy mất dạng, bỏ lại Văn Lang đứng đó ngây ngốc nhìn, không hiểu chuyện gì xảy ra.
– Không phải nói dẫn ta đi chơi sao.
Văn Lang một thân một mình vào nhà. Đang đi thì thấy đại ca đang làm gì đó lấp ló trong bụi cây.
Hắn mới chạy lại định trêu đùa đại ca một chút. Nhưng không ngờ đó là quyết định sai lầm nhất trong đời của hắn.
– Tốt đã bắt được hắn, chúng ta nên đi rồi.
Lạc Từ Long con trai của Từ Hiểu Vân.
Phần 2: Róc xương cướp đoạt
Đêm đến…
Ở hầm nghiên cứu đan dược của Lạc gia…
– Từ Long con phải nhớ kỹ, chuyện này không được nói cho mẹ của con, nếu không con bé sẽ không chấp nhận nỗi chuyện này.
– Con biết rồi ngoại tổ. Vậy chúng ta đến lúc lấy Giáng Thần Cốt rồi hả.
Từ Long mắt long lên ánh mắt sắc lạnh nói.
Từ Hiên Viên Võ Thần cảnh.
Từ Hiên Viên nhìn cháu ngoại trai bằng đôi mắt chan chứa tình thương. Hắn thương yêu nhất đúng là một đứa cháu duy nhất này, nên hắn mới bắt chấp tất cả để đoạt được Giáng Thần Cốt của Văn Lang. Nhưng thường ngày có hai phu thê Lạc Long Quân và Âu Cơ ở đó nên không thể làm gì được. Bởi bọn họ tu vi cũng là Võ Thần cảnh. Nhất là Lạc Long Quân, mặc dù trẻ tuổi hơn Từ Hiên Viên nhưng lại có tu vi cao hơn.
Đơn giản bởi Lạc Long Quân có một thứ gọi là Giáng Thần Cốt. Một trong 10 loại Cốt từ thời thượng cổ, giúp cho người sở hữu tăng thể chất, tu vi và nhiều thứ khác một cách mạnh mẽ.
Bởi lẽ đó Lạc Văn Lang mới chỉ 11 tuổi nhưng đã có tu vi Nguyên Anh. Từ lúc Hiên Viên phát hiện ra chuyện này. Hắn đã nghĩ ngay tới cháu ngoại trai của mình. Lạc Từ Long 14 tuổi, vẫn chỉ là Kết Anh thôi, cách Nguyên Anh rất xa. Mà Từ Long hắn đã 14 tuổi rồi, mặc dù ở tuổi đó được tu vi Kết Anh là rất tốt rồi. Nhưng Lạc gia không thể nào đánh giá cao Từ Long nếu hắn tu vi thua đệ đệ Văn Lang của mình.
Mặc dù chủ yếu là nhờ vào Giáng Thần Cốt nên Văn Lang mới có tu vi cao ở tuổi nhỏ như vậy, nhưng Văn Lang cũng đã được xếp vào hàng ngũ cao cấp nhất trong Lạc gia trong tương lai. Mà ngoại tôn của Từ Hiên Viên chỉ có thể là kẻ xếp sao, luôn luôn ở dưới đệ đệ mình. Hắn dĩ nhiên không chấp nhận sự thật này.
Từ Hiên Viên đã chờ ngày này rất lâu rồi, ngày mà phu thê Lạc Long Quân và Âu Cơ rời đi. Hắn đã dự sẵn kế hoạch này rất lâu, kế hoạch này là bí mật, chỉ có hắn và Từ Long biết mà thôi. Kể cả nữ nhi duy nhất của mình Từ Hiên Viên cũng không cho biết, bởi vì ông biết rõ nữ nhi của mình có một loại tình cảm không nên có với đứa trẻ con như Văn Lang.
Từ Hiên Viên biết điều đó nên dĩ nhiên mọi chuyện hắn làm từ đầu tới cuối đều trong bóng tối. Giật dây đẩy Hắc Ám Ma Thần Lạc Thiên Cương đi đến Hoang Vực. Rồi sau đó lại tác động dẫn đến phu thê Long và Cơ đi tìm Lạc Thiên Cương.
Tất cả mọi thứ Từ Hiên Viên đã nắm trong lòng bàn tay. Tất cả chỉ vì duy nhất một ngày này.
– Hahaha cháu trai ngoan, ngoại tổ hôm nay sẽ cho con một bước lên mây.
Nói xong Từ Hiên Viên từ nhẫn trữ vật lấy ra một thanh đoản kiếm màu vàng kim, trên chuôi kiếm có khắc ba chữ Tả kỳ Kiếm.
– Thanh đoản kiếm này có một công dụng đặc biệt đó chính là rốc tủy rốc xương. Có thể cắt đứt kinh mạch, lưu trữ tất cả và trao lại cho bản thân hoặc người khác.
– Ngoại tổ kiếm này thật lợi hại a.
Lạc Từ Long hai mắt sáng lên lấp lánh.
– Đây là kiếm mà ta nhờ một vị Khí Thần luyện thành. Giá của nó bằng một nửa tài sản của ta. Nhưng để cho ngươi có được Giáng Thần Cốt tất cả đều quý giá.
Từ Hiên Viên cầm kiếm đi đến đang nằm trên giường đá Lạc Văn Lang. Nhưng mà lúc này Văn Lang hắn đã tỉnh rồi. Hai mắt khó hiểu nhìn lấy Từ Hiên Viên và ca ca của mình.
– Long ca, ngoại tổ, hai người chơi trò gì nha. Có thể thả ta ra không, ta làm sao lại không cử động được.
– Haha Văn Lang à, ta nhìn ngươi từ bé đến lớn a, suốt khoảng thời gian đó, ngoại tổ có tốt với ngươi không.
Từ Hiên Viên đến giường đá ngồi xuống, từ tốn nói.
– Tốt a… ngoại tổ ta khó chịu quá, mau thả ta ra.
Từ Hiên Viên nhìn Văn Lang, đôi mắt không chút tình thương nào, mà chỉ như nhìn lấy con mồi đáng thương đang giãy dụa trước lúc chết.
– Haha biết vậy là tốt, bấy lâu nay ta đã tốt với ngươi, hôm nay ngươi cũng nên trả lễ rồi. Văn Lang ráng nhịn đau một chút, chuyện này qua nhanh thôi.
Nói xong Từ Hiên Viên dùng Tả kỳ Kiếm đâm thật mạnh vào bụng của Văn Lang.
– Á… áaaa… hự… hự… híc… híc… ngoại tổ… người làm gì… ta đau quá… ca ca… cứu đệ… đệ đau lắm…
Từ Hiên Viên đâm thật sâu, đến khi chạm tới một vật cứng cứng, hắn lập tức rạch một đường thẳng đến giữa lòng ngực Văn Lang.
– A… a… ngoại tổ… ca… ca… cứu… ta… đau… đau chết mất…
Từ Long lúc này đã không còn nhìn đệ đệ mình nữa. Hắn mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng đệ đệ gạo thét đau đớn, nghe đệ đệ kêu cứu, nghe đệ đệ tuyệt vọng, trong lòng Từ Long cũng không biết là tư vị gì cho phải.
– Từ Long ngươi quay qua tiếp tục nhìn cho ta, sau này ngươi không thể không trải qua những cảnh tượng này, đây là lúc thích hợp để rèn luyện.
Từ Long lúc này nghe lời ngoại tổ, liền quay lại nhìn. Đập vào mắt hắn chính là một thân thể nhỏ bé nhuộm đỏ máu tươi. Giữa bụng đã bị cắt xẻ ra, lúc này ngoại tổ của hắn đang dùng Tả kỳ Kiếm để nạo Giáng Thần Cốt ra khỏi cơ thể Văn Lang.
Còn về phía Văn Lang hắn đã đau đến hôn mê bất tỉnh.
– Từ Long à ngươi nghe cho rõ đây, chuyện này trời biết đất biết, ta biết ngươi biết, không thể để ai biết được rõ không.
Từ Hiên Viên lao đi mồ hôi trên trán, mặc dù hắn là Võ Thần cường giả, nhưng vì Giáng Thần Cốt là một loại vật từ thời thượng cổ, năng lượng của nó không dễ triệt tiêu như vậy, chỉ mới một lúc mà Từ Hiên Viên đã cảm thấy hơi không khỏe rồi.
– Vâng ngoại tổ.
Sau một thời gian dài…
Ở trong đại điện Lạc gia…
Gia chủ Lạc gia Lạc Phong Vân tu vi nửa bước Võ Thánh.
– Hiểu Vân ngươi nói Văn Lang mất tích rồi sao.
Lạc Phong Vân vẻ mặt nghiêm nghị hỏi.
– Vâng đúng vậy, ta nhớ lúc đó vì một chút việc riêng nên đã để Văn nhi ở trước cổng của Lạc gia. Khi trở ra thì đã không thấy hắn, ta đã đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy được.
Từ Hiểu Vân lúc này đang quỳ giữa đại điện, mắt đỏ ngấn lệ. Gương mặt thất thần và tự trách, còn đâu vẻ đẹp thành thục thánh thiện bình thường.
Gầm!!!
– Hay cho Từ Hiểu Vân, ngươi vậy mà lại sơ ý như vậy, để cho Văn Lang biến mất không dấu vết, hắn là con của Lạc Long Quân, là người mang trong cơ thể Giáng Thần Cốt tối thượng, hắn là tương lai của Lạc gia ta. Vậy mà để biến mất rồi, ngươi có biết tội không.
Lạc Vân Phong tức giận rống lên. Hắn đây là đang thật sự tức giận, lý do đều đã nói ra hết rồi, chung quy lại vẫn là việc Giáng Thần Cốt là tương lai của Lạc gia, còn về Văn Lang cũng chỉ là phụ thêm thôi.
– Hiểu Vân biết tội, xin gia chủ cứ việc trách phạt, ta sẽ nhận mọi hình phạt.
Từ Hiểu Vân cúi đầu nước mắt tuôn rơi trên gò má.
– Hừ ta không có tư cách phạt ngươi, hãy để cho đại trưởng lão ông ta dạy lại nữ nhi của mình.
Lạc Vân Phong nén giận, nhìn xung quanh đại điện, có nhị trưởng lão Lạc Thương Nhàn, tam trưởng lão Lạc Kinh Phong, tứ trưởng lão Từ Phá Hiểu, ngũ trưởng lão Từ Tư Mộ và chúng vị phó lão khác. Hoàn toàn không thấy Từ Hiên Viên đâu.
– Các vị trưởng lão có ai nhìn thấy đại trưởng lão đâu không.
Lạc Vân Phong mắt nghi hoặc hỏi.
Các vị trưởng lão nhìn nhau, tất cả đều khó hiểu, lắc đầu, bọn họ hình như rất lâu chưa gặp đại trưởng lão rồi.
– Bẩm gia chủ sáng sớm hôm nay ta có gặp qua đại trưởng lão, ông ta hình như dẫn Từ Long đi xuống trấn đảo chơi rồi.
Có một vị phó lão bước ra nói.
– Ngươi có chắc chắn.
– Ta chắc chắn.
Lạc Vân Phong trầm ngâm suy nghĩ. Ánh mắt nhìn về phía Từ Hiểu Vân, chợt nhớ tới điều gì mới nhìn và hỏi Từ Hiểu Vân.
– Ngươi có nhớ nơi nào mình chưa tìm không.
Từ Hiểu Vân ngẩng đầu lên, đầu óc xoay chuyển, nghĩ về nhưng nơi mình đã tìm, đã lục soát từng góc nhỏ nhất ở Lạc gia, nhưng hình như có một chỗ chưa tìm, đó là hầm chế đan dược của Lạc gia, nơi mà chỉ có gia chủ và trưởng lão và các vị luyện đan sư được phép đến.
– Ta nhớ ra rồi gia chủ, còn một nơi ta chưa thể đến, đó là hầm luyện đan.
– Mật thất luyện đan.
Lạc Vân Phong ánh mắt hiện lên một tia ẩn ẩn sát khí.
– Đến tất cả cùng trưởng lão cùng ta đến xem hầm luyện đan.
Nói xong Lạc Vân Phong, Từ Hiểu Vân và các vị trưởng lão khác chạy đến chỗ hầm luyện đan.
Lúc này trong mật thất luyện đan.
– Long ngươi cảm thấy thế nào rồi, có thoải mái không.
Từ Hiên Viên hỏi.
– Ngoại Tổ ta cảm thấy cả cơ thể thoải mái, tràn đầy sức mạnh, hiện tại nếu ta ngồi xuống tu luyện chỉ cần nửa canh giờ là có thể lên được Nguyên Anh rồi.
Từ Long hưng phấn nói.
– Haha tốt tốt, không uổng bao nhiêu công sức của ta đã bỏ ra. Bây giờ ngươi chỉ cần trốn trong mật thất trong phủ chúng ta, tu luyện đến khi nào lên được Võ Tôn thì hẵng bước ra khỏi đó.
Từ Hiên Viên cảm thấy thật mỹ mãn, chưa bao giờ hắn lại thấy vui như lúc này, hậu nhân của Từ gia có được Giáng Thần Cốt, có thể kéo theo nhân mạch sau này cũng có một phần sức mạnh của Giáng Thần Cốt, vậy thì Từ gia sẽ trường tồn mãi mãi, nếu có thể thì lật đổ Lạc gia là chuyện sớm muộn.
Đúng lúc này dị biến nảy sinh, chỉ cánh cửa đá của căn mật thất (thay chữ hầm) bị đẩy ra vừa bước vào cửa, tất cả mọi người đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, hết sức khó chịu.
– Văn nhi… aaa… Văn nhi… tỉnh lại… ngươi làm sao… ai đã hại ngươi thành thế này… hức…
Từ Hiểu Vân phát hiện ra Văn Lang đầu tiên. Lúc này Văn Lang như không còn là con người nữa, cơ thể bị máu tươi nhuộm đỏ, bụng bị rách ra, đôi mắt chảy ra huyết lệ, máu ở khắp nơi, mùi tanh tưởi khiến cho người ngửi được chỉ muốn nôn mửa.
– Lớn mật, Từ Hiên Viên ngươi vậy mà lại dám ra tay cướp đi Giáng Thần Cốt của Văn Lang.
Lạc Phong Vân nhìn ra được Giáng Thần Cốt đã không còn ở trong cơ thể Văn Lang nữa. Khi hắn nhìn lại chỗ của Từ Hiên Viên và Lạc Từ Long, hắn đã phát hiện vậy mà Giáng Thần Cốt đã ở trong cơ thể Từ Long rồi. Hiển nhiên tất cả chỉ có thể là một tay Từ Hiên Viên tạo nên, lửa giận ngút trời dâng lên, hắn bộc phát tu vi nửa bước Võ Thánh của mình ra, xông đến ý định túm lấy Từ Hiên Viên, bất quá lúc này các vị trưởng lão của Từ gia nhảy ra ngăn chặn.
– Bẩm gia chủ thủ hạ lưu tình, không nên gây ra nội chiến.
Tứ trưởng lão đứng ra nói.
– Khốn kiếp Từ gia các ngươi lớn lắm sao, dám làm hại con cháu Lạc gia.
Nhị trưởng lão bước ra trước tu vi Võ Thần bùng nổ, nhị trưởng lão cũng là Võ Thần cảnh cường giả, bất quá vẫn thua kém rất nhiều tu vi so với Từ Hiên Viên.
Thế giới này Võ Thần cảnh cũng có nhiều cấp bậc khác nhau. Từ tầng 1 tới tầng thứ 10, đột phá tầng 10 sẽ đến cấp bậc nửa bước Võ Thánh. Mà Từ Hiên Viên là cấp bậc Võ Thần tầng 9. Lạc Thương Nhàn chỉ mới là tầng 7 của Võ Thần cảnh thôi.
– Haha nói như các ngươi vậy, Long nhi không phải là con cháu Lạc gia các ngươi sao, nó chính là đại công tử của Lạc gia, Văn Lang chỉ là đứa nhỏ nhất thôi, Giáng Thần Cốt không thể phát huy hiệu quả nếu ở trong cơ thể hắn.
Từ Hiên Viên lên tiếng phản bác.
– Hừ ăn nói ngông cuồng, sai mà không chấp nhận mình sai.
Tam trưởng lão cũng bước lên.
Từ Hiểu Vân xem xét Văn Lang thấy hơi thở của hắn rất mỏng manh, phải thì khóc lên.
– Các vị đừng cãi nhau nữa, Văn nhi sắp không ổn rồi, mau cứu lấy hắn, có chuyện gì sau hãy nói.
Lạc Phong Vân đích thân bước đến chỗ của Văn Lang, nhìn thấy cảnh tượng đó hắn cũng thoáng chút kinh hãi. Bất quá là lão quái vật sống lâu năm, cảnh tượng này hắn gặp như cơm bữa, lúc này chỉ hơi thoáng giật mình, sao đó lấy trong nhẫn trữ vật ra một lọ lục sắc.
– Đây là Sinh Mệnh Thủy, bất cứ vết thương nào cũng có thể lành lại.
Nói xong Lạc Phong Vân đổ một giọt Sinh Mệnh Thủy vào miệng của Văn Lang, bất quá hắn lại không thể nuốt xuống được, Lạc Phong Vân cũng hết cách, thương thế hắn quá nghiệm trọng, nếu cưỡng ép dụng nội lực đẩy Sinh Mệnh Thủy vào trong cơ thể Văn Lang hắn có thể không chịu nổi mà cắt đứt hơi thở.
Đúng lúc này, một bóng đen ập vào, đó là Từ Hiểu Vân, nàng dùng môi của mình áp vào môi của Văn Lang, dùng lưỡi đẩy Sinh Mệnh Thủy vào trong cơ thể hắn.
Nhận được Sinh Mệnh Thủy Lạc Văn Lang dần dần có phản ứng, bất quá vì vết thương nghiêm trọng hắn vẫn chưa thể tỉnh lại. Từ Hiểu Vân chỉ có thể ôm lấy thân thể của Văn Lang mà bật khóc.
Lạc Phong Vân chỉ biết thở dài, hắn quay sang phía Từ Hiên Viên, vẻ mặt nghiêm nghị.
– Ngươi đi đến đại điện chúng ta sẽ mở hội nghị gia tộc.
Không biết hội nghị gia tộc diễn ra bao lâu, chỉ biết rằng Từ Hiểu Vân và Văn Lang đã biến mất trong khoảng thời gian đó.
Toàn bộ Lạc gia tìm kiếm cũng không hề thấy tung tích gì của hai người, chỉ biết có người thấy một nữ nhân và một đứa trẻ cùng nhau lao xuống Vô Tận Vực. Nhưng đó chỉ là lời đồn đại của dân gian. Nhưng có một điều chắc chắn rằng tin tức Từ Hiên Viên lấy mất Giáng Thần Cốt của Lạc Văn Lang đã được lan truyền bốn phương, bởi có một nữ nhân đã dùng một loại phương pháp đặc biệt khắc lên trên vòm trời của nơi tọa lạc của Lạc gia 9 chữ:
“HIÊN VIÊN GIÁNG THẦN CỐT CHỜ TA ĐOẠT LẠI”
Dù cho dùng mọi cách nhưng toàn thể Lạc gia đều vô pháp giải trừ dòng chữ đó, họ chỉ biết được rằng cái ngày mà Lạc gia gặp đại họa sớm muộn cũng sẽ tới.
…
Còn tiếp…
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét