Bài đăng nổi bật
Cô Ba
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Tác giả: Trần Sinh Thái
Tôi tên là Dũng, quê Thái Bình. Như bao nhiêu trai làng cùng thế hệ, tôi phải đi bộ đội khi vừa học hết cấp III. Tôi cao 172, nặng 68 kg, được tuyển vào binh chủng đặc công. Những tháng năm gian khổ trên thao trường, tôi không thể quên. Tôi phải luyện tập thể lực, võ thuật, vũ khí, mang vác, ngụy trang, công sự, tác chiến, và kỷ luật quân đội đã biến tôi một học sinh thành một thanh niên lực lưỡng, dày dặn, chịu đựng, và lì lợm.
Tôi cùng đơn vị lăn lộn ở chiến trường Campuchia ác liệt, từ Siem Reap tới Sisophon, từ Preah Vihear tới Anlong Veng, tôi đã đặt chân tới. Có trận đánh ác liệt vào tận sào huyệt của Khmer Đỏ bên đất Thái. Năm 1989, có lệnh rút quân, đơn vị tôi rời Kampuchea về đóng Bình Dương, Sông Bé. Năm đó tôi 23 tuổi.
Quen tập luyện, hành quân, chiến đấu, giờ đây không có việc làm ngoài việc tán dóc và ngồi chờ cơm. Tôi tìm đến một tiệm phở Bắc nổi tiếng trong vùng xin làm thuê. Tôi thành người sai vặt: Chạy bàn, rửa chén, phụ bếp, quét dọn.
Tôi để ý tới một phụ nữ trung tuổi, tầm thước, cân đối, khá quyến rũ, thường đến ăn phở một mình. Người địa phương gọi bà là Cô Ba. Cô có gương mặt nhân hậu, ưa nhìn, nhìn hoài không chán. Miệng Cô Ba khi nói khi cười rất tươi.
Người đời bảo, mặt sao ngao vậy. Mặt tươi như hoa thì Ɩồŋ Cô rất đẹp. Cặp chân mày cao đen đậm hình bán nguyệt ôm lấy đuôi mắt. Tôi nghĩ thầm “tố mi tất tố mao.” Lông mày dài và rậm thì lông cửa mình cũng rậm lắm. Loại phụ nữ này rất dâm đãng, nồng nàn, mãnh liệt, đam mê, cuồng loạn trong lúc làm tình.
Khi Cô mặc áo bà ba cắt nách cao, tôi nhìn rõ thắt eo, tôn tạo hiển hiện lên cặp vú nở nang như hai trái bưởi. Vú Cô to tròn khêu gợi đến mức không tên đàn ông nào rời mắt ra được. Cô Ba ngồi, cúi xuống ăn phở, làm lộ rõ hai mông đít căng tròn, to, đẹp trông rất mời gọi, thiết tha.
Nhìn mông và đít Cô Ba, đầu óc ham muốn dục vọng của tôi nghĩ tới tư thế làm tình. Tôi tưởng tượng ra Cô Ba, cong người về phía trước, hai mông đít tròn lẳn chìa ra. Còn tôi đứng dạng hai chân, lao dương vật vào Ɩồŋ Cô từ phía sau. Tôi nhấm nháp hương vị cuồng nhiệt của dâm dục trong tâm tưởng.
Bọn tây gọi tư thế này là “doggy style”. Còn tôi gọi nó là kiểu “xếp muỗng.” Mỗi ngày tôi phải xếp hàng trăm chiếc muỗng ăn phở. Cái này úp vào lưng cái kia. Tôi mơ. Bụng tôi đang úp vào lưng Cô Ba. Tôi thích thú với kiểu ví von này.
Mỗi khi Cô Ba tới ăn phở, tôi lẻn về phía sau, tìm một vị trí an toàn, để ngắm hai mông đít bành rộng trên ghế. Tôi lại tưởng tượng ra tư thế “xếp muỗng”. Tôi đứng dạng chân, dương vật của tôi lao vào âm đạo từ phía sau. Tay vòng ra trước bóp vú. Mỗi lần, dương vật tôi lao vào Ɩồŋ Cô là một lần Cô bật ra âm thanh quằn quại, dâm đãng và thèm khát.
Không! Đó chỉ là giấc mơ, là hoang tưởng, là viển vông. Cô Ba vẫn là người khách sang trọng. Tôi vẫn là tên bồi bàn, đầu tắt mặt tối, nhếch nhác, nhưng trong lòng căng đầy những khao khát dục vọng, những thèm muốn xác thịt về hương vị da thịt của Cô Ba.
Cô Ba tới ăn phở, tôi chăm sóc Cô ân cần, niềm nở. Rồi, chúng tôi trở nên thân quen. Tôi thú vị đến kinh ngạc. Cô Ba không chỉ mặn mòi về hình thức, mà Cô còn có giọng nói mượt mà và tấm lòng nhân hậu trong trẻo, lạ thường. Chồng Cô đi vượt biên đã mười năm không tin tức. Cô có người con gái tên Diễm đã lấy chồng, mới sinh con. Diễm đang sống với gia đình chồng dưới Cần Thơ. Cô Ba ở một mình, trông coi rẫy tiêu, cafê, và vườn cây trái.
Tôi than thở với Cô, “Sớm muộn gì, tôi phải ra quân, phải về lại quê hương miền Bắc đói nghèo, rét mướt.” Cô bảo, “Vậy thì tốt.” Nếu tôi muốn, tôi có thể ở lại đây làm rẫy. Hằng năm, Cô thường phải mướn người làm, nhất là vào vụ thu hoạch. Tôi đồng ý ngay, bất chấp mọi rủi ro, chỉ cần được gần Cô. Tôi chia tay với tiệm phở, về đơn vị làm giấy tờ ra quân, dọn đến rẫy Cô Ba nhận “nhiệm sở mới.”
Tôi khỏe mạnh, trai tráng, lớn lên ở nông thôn, quen công việc ruộng rẫy. Tôi sáng dạ, học việc nhanh. Tôi giản dị, không hút thuốc, không nghiện ngập, không ăn nhậu, không cờ bạc, không tiêu pha tốn kém. Tôi chịu cực, không kêu ca phàn nàn, không đùn đẩy công việc. Tôi can đảm, nhận phần khó khăn về mình. Tôi vượt lên giữa đám người làm công cho Cô.
Tôi yêu Cô Ba, nhưng không dám phạm thượng. Bởi vì Cô là bà chủ. Tôi thèm khát làm tình với Cô Ba, nhưng không dám liều mạng. Bởi, Cô là nguồn sống, là công ăn việc làm của tôi và cả cha mẹ ngoài Bắc. Tôi muốn ngỏ lời, nhưng giới hạn của tuổi tác làm tôi không đủ can đảm. Tôi giữ kín, vò xé trong lòng. Tôi vẫn âm thầm chăm sóc, giúp đỡ mọi công việc nặng nhọc cho Cô.
Một buổi sáng sớm, không khí dịu dàng, không gian thinh lặng, người làm về quê nghỉ lễ. Tôi xa nhà, ở lại một mình. Tôi lững thững trong khu vườn vắng, chỉ có tiếng chim hót, tia mặt trời đầu tiên đâm xuyên qua khe lá. Tôi hít thở bầu dưỡng khí trong lành, vừa ngắm nhìn nọc tiêu, và khe khẽ hát “Nếu mai anh chết, em có buồn không. Sao em không đến khi anh còn sống…”
Cô Ba tới từ phía sau cất tiếng, “Dũng hát hay quá.” Tôi giật mình, mắc cỡ quay lại. Cô Ba mặc quần short và áo thun trắng ngắn tay, hở rốn, không áo ngực. Cô Ba vừa ngủ dây. Vú Cô căng tròn, hai núm vú màu hồng đậm hiện rõ dưới làn áo mỏng. Hai cánh tay trắng ngần không nhẫn vòng diêm dúa. Tôi liếc nhanh xuống dưới, eo đẹp, rốn sâu, hông nở nang, tạo lên một đường cong mời gọi. Ôi! Cô sở hữu cặp giò thon thả quá.
Dương vật tôi cứng lên, tim đập nhanh, tinh thần bối rối. Hình như Cô Ba nhận ra. Cô tiến gần hơn. Vú cô như đã chạm vào tôi. Cô mở lời, “Dũng là một người đàn ông lý tưởng.” Tôi thoảng thấy mùi nước hoa pha lẫn mùi da thịt. Tôi cảm được hơi thở của Cô thoáng nhẹ bên tai. Mặt tôi rợn lên vì vài cọng tóc dài của Cô chạm vào.
Máu liều lĩnh của một lính đặc công trỗi dậy. Máu thèm khát giống cái của một giống đực bùng nổ. Tình yêu thương thầm kín bấy lâu, đến cơn nổi loạn. Tôi liều mình, giang rộng vòng tay vồ lấy Cô Ba. Tôi ôm Cô vào lòng. Dương vật tôi cương cứng ấn vào háng Cô. Cô không phản đối, chỉ đẩy nhẹ tôi ra. Cô nhìn vào mắt tôi. Tôi nhìn sâu vào đồng tử của Cô và nhận ra. Cô muốn nói gì với tôi từ ánh mắt trìu mến, đắm đuối, và man dại.
Tôi hiểu tôi phải làm gì. Tôi thành con thú đực hung hãn trong khu rừng vắng. Tô cởi áo mình, rồi lột áo Cô. Cặp vú tròn căng to một thời tôi khao khát, giờ hiển hiện trước mặt. Tôi táo tợn hơn, luồn tay vào trong quần lót Cô. Tôi tụt quần mình xuống, rồi lột luôn cả quần Cô. Dương vật tôi cương cứng, ngạo nghễ. Lồn Cô lông rậm đen dày như một kỳ quan. Chúng tôi trở thành người nguyên thủy.
Khóm chuối, luống tiêu, cây xanh, bầu trời, nắng sáng, bóng mây, gió thổi phút chốc thành phòng ngủ kín đáo mà bao la. Tôi thầm nghĩ. Chúng tôi đang trong vườn Địa Đàng giống như vợ chồng Adam và Eva lõa lồ hoang dại trong sách Sáng Thế Ký mà tôi đọc thuở học trò.
Ngôi vườn bỗng thành phòng ngủ. Rặng tiêu, bụi chuối thành tường, vạt cỏ là giường, mái che là bầu trời xanh cao vời vợi. Hai tay Cô ôm cổ tôi. Bàn tay dịu dàng như gió như mây. Cô hôn tôi, nụ hôn nồng nàn như nắng ấm. Môi trên môi, răng chạm răng, hai lưỡi quyện vào, xoắn lấy nhau, đắm đuối, nghẹt thở.
Tôi ôm Cô Ba. Hai tay tôi vuốt ve bờ vai tròn, mái tóc dài óng ả, rồi từ từ chạm xuống mông đít khêu gợi mà một thời tôi khao khát. Còn Cô luồn tay sờ chim tôi. Bàn tay nóng lần mò gốc dương vật đã cương cứng, cong dài thèm khát…
Cô Ba từ từ quỳ xuống. Mặt và đầu Cô úp vào dương vật tôi. Môi cô hôn, miệng Cô mút, lưỡi cô nếm lên đầu dương vật. Tay Cô vuốt ve, sờ, mó, nắn, bóp. Tôi đứng dựa lưng vào cọc tiêu, miệng rên rỉ sung sướng. Tôi mặt ngửa lên trời, hít thở thêm dưỡng khí, người ưỡn cong ra trước để dương vật của tôi ở vào tư thế tiện lợi. Tôi thưởng thức cảm giác của dục vọng. Cô Ba rên rỉ, “Ôi sướng quá Dũng ơi! Con cu em đẹp quá!” Rồi cô lại gục đầu vào dương vật tôi như khóc như cười.
Máu lì lợm của một người lính trận mách bảo tôi không được vội vàng, phải bình tĩnh, phải giữ sức, phải biết chờ đợi, phải biết phục kích. Làm thỏa mãn được máu dâm đãng, cơn thèm khát của một người đàn bà ở tuổi này không phải công việc dễ dàng.
Tôi thở sâu, rồi ngồi hẳn xuống thảm cỏ, lưng dựa vào nọc tiêu. Tôi dạng rộng hai chân. Cô Ba vẫn vùi đầu mê mải với dương vật và tinh hoàn của tôi. Cô đắm đuối với chim với bìu, còn tôi đắm đuối với mái tóc dày đen, buông xõa. Cô ngậm tinh hoàn tôi vào miệng. Tôi tận hưởng mảnh lưng trần với đường cong cay nghiệt. Cô nếm đầu chim tôi. Tôi mơn trớn với hai bầu vú cô. Cô nắn chim tôi. Tôi bóp vú Cô. Cô mút chim tôi. Tôi liếm tai Cô. Cô sục chim tôi. Tôi rê lưỡi từng milimet vuông trên da thịt Cô.
Bầu vú mà tôi một thời khao khát nhìn trộm mỗi khi Cô tới ăn phở, giờ nằm gọn trong tay. Tôi bóp vú. Tôi mân mê hai đầu vú. Tôi hôn. Tôi liếm. Tôi cắn. Tôi mút. Tôi bú. Tôi xoa. Tôi nắn. Tôi nhìn. Đắm đuối, si mê, cuồng dại vì một kỳ tích tuyệt vời. Tôi tận hưởng, tôi cảm nhân sự man dại, dâm đãng, thèm khát của một người đàn bà ở tuổi chín muồi cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Cô Ba rên rỉ. Sướng quá Dũng ơi! Hạnh phúc quá Dũng ơi! Tuyệt vời quá! Cơn nứng lồn, cơn phấn khích đã đẩy Cô tới cực điểm phải đổi cách xưng hô. Cô thốt lên: Chồng của em ơi! Người tình của em ơi! Em chờ anh đã lâu. Đừng để em phải chờ thêm! Đụ em đi! Địt em đi! Làm ơn! Lồn em ướt hết rồi. Tôi cũng líu lưỡi nói theo. Em ơi! Anh yêu em! Em đẹp quá! Thân thể em tuyệt mỹ. Chúng tôi tận hưởng từng giây phút loạn điên vì sung sướng, dưới bầu trời mênh mông, trong ngôi vườn bình yên.
Tôi đổi tư thế cho dễ chịu, hai chân hơi kép lại, nâng Cô Ba lên đùi mình, chân Cô mở rộng qua hai bên. Ở tư thế này tôi thấy rõ cửa mình của Cô. Quả danh bất hư truyền “Tố mi tất tố mao”. Lông Ɩồŋ Cô đen rậm, vòng qua hai mép, loang rộng qua đùi, rồi tụm lại ngay dưới rốn. Tôi bảo, “Lồn em đẹp lắm! Lông dày đen mượt, trông giống như hình tháp Eiffel!” Cô hỏi, “Có muốn em cạo đi không?” Tôi trả lời, “Không! Tôi không thích Ɩồŋ không lông.” Lông vừa để bảo vệ, vừa để trang điểm. Lông càng rậm, Ɩồŋ càng đẹp, ham muốn càng cao.
Tôi luồn hai ngón tay vào bên trong Ɩồŋ Cô. Cô rùng mình. Ngón tay tôi lang thang tìm kiếm, mò mẫm, đưa đẩy khi nhanh, khi chậm, khi táo tợn, khi rụt rè, khi bạo liệt, khi nhẹ nhàng, theo nhịp thở, nhịp rên. Tôi kiên nhẫn, hôn, bú. Liếm, cắn, mút hai vú Cô. Một tay luồn xuống dưới Ɩồŋ cô, còn tay kia vòng ra sau, xoa, bóp, nắn, đấm, tát, đánh vào lưng, vào mông đít căng tròn của Cô.
Toàn thân Cô mềm như cọng bún, mắt cô đờ đẫn man dại, miệng rên rỉ ú ớ “Anh ơi! Đụ em đi! Em chịu hết nổi rồi!” Tôi hiểu thời điểm cơ đã tới. Tôi phải nổ súng. Súng của tôi giờ đây là dương vật đã cương cứng. Đạn là những dòng tinh dịch đã nạp đủ.
Vẫn ở tư thế tôi đã phục sẵn. Tôi không mất nhiều thời gian và công sức. Cô trên đùi tôi, hai chân cô dạng rộng. Tôi chỉnh để đưa đầu dương vật đã cứng như cục thép đúng mép Ɩồŋ ướt đẫm. Con cu tôi lao vào. Tôi nằm trên nền cỏ. Cô nằm trên bụng tôi. Tôi thích vị trí này bởi tôi không tốn nhiều năng lượng, được nghỉ ngơi, được thưởng thức, và chờ đợi. Âm dịch trào ra, ướt đẫm.
Tôi nhẹ nhàng và khéo léo đổi tư thế. Giờ đây Cô Ba nằm xuống nền cỏ. Tôi quỳ gối, cầm hai chân Cô banh rộng đặt lên vai tôi. Tôi lao thẳng con cu mình vào Ɩồŋ đã mở sẵn. Dương vật tôi lao vào rút ra như một chiếc pittông của động cơ đốt trong, nhịp nhàng tăng tốc. Tôi đè lên cô, dòng tinh dịch phóng ra, kèm theo cả những luồng xung động ào ào bắn phá vào tử cung Cô. Tôi cứ nằm như vậy hai tay nắm chặt hai bầu vú như muốn nâng niu, níu kéo, giữ gìn báu vật.
Cuộc làm tình ngẫu nhiên bữa đó vĩnh viễn đi vào ký ức tôi. Sau này tôi đặt tên nó là “Cuộc Làm Tình Sinh Thái” tại khu vườn mà tôi gắn bó.
Ban ngày, tôi là người làm thuê. Đêm tôi thành chồng Cô. Ngày ngày tôi ra vườn làm cỏ. Tối tối tôi cũng làm cỏ lông Ɩồŋ Cô. Sáng sáng tôi tưới cây. Đêm đêm tôi tưới tinh dịch lên người Cô. Ngày ngày tôi hái tiêu. Đêm đêm tôi hái núm vú Cô. Ngày ngày tôi hái bưởi. Đêm đêm tôi sờ nắn hai trái bưởi trên ngực Cô. Ngày ngày tôi thăm trái mít, đêm đêm tôi cũng vỗ về nắn bóp hai mông đít Cô. Ngày ngày tôi uống nước dừa. Đêm tôi liếm nước âm đạo Cô. Ngày ngày tôi phải cày đất. Đêm đêm dương vật tôi cày bừa trên cơ thể Cô. Ngày tôi đào ao thả cá, đêm tôi đào ao phóng tinh vào chiếc rốn sâu.
Năm tháng trôi đi. Tôi đã ở tuổi 28. Năm năm tôi làm cùng một công việc. Tôi làm vườn và đụ Cô Ba một cách kiên nhẫn, bền bỉ, nồng nàn, không mệt mỏi.
Tháng Giêng, Bình Dương 2019
Phần 2: Đêm Trừ Tịch
Tôi sống bình yên trong vỏ bọc hào nhoáng. Ban ngày là người làm công tận tụy, đêm đêm thành ông chủ quyền uy trên giường ngủ. Cô Ba, ban ngày vẫn là bà chủ lạnh lùng, mực thước, đêm đêm trở kẻ nô tỳ, si tình, đắm đuối mút liếm khúc dương vật to cứng của tôi.
Tôi nhập vai đến tuyệt hảo. Tôi thành kẻ đa nhân cách, khi đóng vai người đầy tớ chăm chỉ, khi đóng vai người tình tận tụy. Tôi vật lộn với ruộng rẫy, và cũng phải nhào lộn với gò đồi, eo co, với má môi mông miệng, vú đít Cô Ba. Làm vườn và làm tình là hai sứ mạng cao cả, to lớn trên vai tôi gánh vác. Khi nào tôi cũng hoàn thành.
Năm tháng qua đi. Tôi bước vào tuổi 29. Tôi đụ Cô Ba một cách kiên nhẫn, bền bỉ, nồng nàn, không mệt mỏi. Tôi càng đụ Cô, Cô càng trẻ đẹp phốp pháp ra. Mông Cô như to hơn. Vú Cô như căng tròn, đẫy đà, khiêu hãnh. Cô thường mặc đồ bó. Vòng eo Cô nóng bỏng như muốn thiêu đốt mọi ánh nhìn từ cánh đàn ông.
Gần Tết, cha mẹ từ Bắc vào thăm tôi. Cha tôi bảo, “Tam thập nhi lập. Đến tuổi ba mươi. Con phải lập gia đình.” Mẹ tôi bảo: Nhường sự lựa chọn cho tôi. Bằng không, mẹ đã chấm một cô ở quê. Cha mẹ cho tôi một năm chuẩn bị. Hạn cuối cùng, tôi phải có vợ vào Tết năm sau.
Cha mẹ tôi về Bắc. Tôi mang chuyện thưa với Cô Ba. Cô buồn sợ mất nhau. Tôi yêu Cô nồng nàn đắm đuối. Tôi không thể để mất Cô. Máu người lính trận trong tôi bừng tỉnh. Tôi quyết định lột bỏ chiếc mặt nạ mà tôi và Cô đã mang bao năm nay bước ra ánh sáng. Chúng tôi thành vợ chồng chính thức. Tôi nguyền rủa những thành kiến hẹp hòi. Người ta chấp nhận người đàn ông có vợ trẻ hơn, nhưng không cho phép điều ngược lại. Máu tôi như sôi lên. Tôi xô đổ mọi tường lũy, mọi rào cản phong kiến trói buộc vô hình trong đầu tôi bấy lâu nay.
Đêm đó, tôi đụ Cô Ba ở một tâm thế khác: Đàng hoàng hơn, bài bản hơn, công khai hơn, tha thiết hơn, bạo liệt hơn. Cô Ba quằn quại trong hạnh phúc. Tiếng rên to hơn mà không cần dấu diếm. Âm thanh phát ra khi dương vật tôi lao vào Ɩồŋ Cô mà không e ngại những lời thị phi. Âm dịch trào ra ướt đầm áo gối. Chúng tôi ngậm mình trong đê mê, sung sướng.
Đúng như ước muốn của cha mẹ, tôi dẫn Cô Ba vợ tôi, con dâu của gia đình, về quê ăn Tết, ra mắt họ hàng. Cúng giao thừa xong. Cha mẹ tôi đi nghỉ. Chị gái về lại nhà chồng cùng xóm. Tôi bắt đầu đụ Cô Ba, trên chiếc giường tre, bên cạnh bàn thờ tổ, khói hương phảng phất, trong đêm Trừ Tịch. Tôi e chiếc giường tre không chịu nổi sức mạnh dồn dập của cơ bắp, và trọng lượng của hai cơ thể. Chúng tôi làm tình ngay trên nền nhà.
Tôi sực nhớ đến câu tục ngữ “Dao sắc không bằng chắc kê.” Tôi kê mông Cô Ba lên gối. Gối đặt trên nền nhà, vững vàng chắc chắn. Lồn cô ưỡn ra. Mu Ɩồŋ nhô cao vừa nghiêm trang vừa đĩ thõa. Con cu như người lính chiến, lao vào chiếc Ɩồŋ ướt đẫm yêu thương, nồng nàn quen thuộc.
Cô Ba ngậm chim tôi. Tôi đùa bảo: Đó là tư thế “Cóc ngậm giun.” Cô Ba không hiểu. Tôi giải thích, “Em trần truồng, ngồi xổm trên đất, giống như một con cóc khổng lồ. Chim tôi là con trùng hổ, người Bắc gọi là giun đất. Em đớp lấy chim tôi như con cóc đớp miếng mồi ngon lành béo bở.” Cô Ba cười, mút chim tôi nhanh hơn, mạnh hơn và bảo, “Bây giờ cóc muốn nuốt cảm miếng mồi vào trong bụng.”
Cô mút đầu chim tôi vào sâu trong họng. Lưỡi, răng, môi Cô cọ mạnh vào thân dương vật. Hai bàn tay cô nâng niu, vuốt ve bìu và hai tinh hoàn. Mùi nhang khói đêm giao thừa cùng mùi cơ thể Cô làm tôi điên loạn. Nếu không có cha mẹ tôi ở phòng bên thì có lẽ tôi gào lên vì sung sướng.
Tôi cố kiềm chế cảm xúc, và bảo Cô Ba quỳ gối chống tay giống như con chó Vện. Con Vện không đuôi, hai mông to tròn vểnh lên, hai mép Ɩồŋ hướng về sau, lông dài đen lưa thưa mời gọi. Tôi quỳ xuống, đưa lưỡi liếm Ɩồŋ Cô từ từ và kiên nhẫn. Tôi liếm, mút từ hai mép ngoài, đến mép trong, lông Ɩồŋ Cô chạm vào mặt tôi. Âm dịch trào ra. Tôi ngửi mùi hăng hăng ngai ngái. Tôi mến vị mặn mòi quyến rũ của âm dịch, của tình dục và tình yêu.
Tôi bảo Cô Ba giữ nguyên tư thế như con chó Vện. Tôi đụ cô từ phía sau. Dương vật cong cong như một lưỡi liềm, lao vào, rút ra Ɩồŋ Cô nhịp nhàng như một giai điệu. Chúng tôi quằn quại trong hạnh phúc, trong sung sướng.
Cô Ba bảo, “Sao bữa nay anh hăng quá vậy, đụ em vừa mạnh, vừa dài làm em ngây ngất.” Tôi bảo, “Đêm nay là đêm Trừ Tịch. Tôi có thêm sức mạnh thần linh và của quê hương.” Chúng tôi làm tình ngay tại căn nhà của tuổi thơ, tràn đầy kỷ niệm về con Vện, con cóc, giun đất và muôn loài côn trùng của quê hương, xứ sở. Gió heo may lạnh mùa đông rít ngoài khe cửa. Chúng tôi trần truồng, xoắn chặt nhau. Hai vú Cô chà xát vào ngực tôi. Chim tôi ủi vào háng Ɩồŋ Cô. Hai tay tôi luồn ra sau sờ mó mông Cô. Tay Cô âu yếm bờ vai tôi. Giữa hai chúng tôi không còn khoảng cách, chìm vào giấc ngủ.
Sáng Mồng Một Tết. Tôi cùng anh rể hầu rượu cha trên sập gụ giữa nhà, trước bàn thờ, có di ảnh của anh trai tôi đã hy sinh ở Trảng Bàng, Tây Ninh năm 1972. Cô Ba ngồi cạnh tôi. Mẹ và chị ngồi bên, chứng kiến câu chuyện đầu năm.
Cha tôi hớp một ngụm rượu, rồi dằn ly xuống mâm, nói, “Anh con đã hy sinh. Con là út, nhưng thành con trai trưởng. Con phải gánh vác lấy sứ mạng của gia đình, dòng họ.”
Tôi thưa, “Thì con đang làm. Con phụng dưỡng, hiếu thảo, vâng lời. Cha mẹ muốn con lập gia đình. Con đã đưa vợ về ra mắt. Con đóng góp xuất đinh, xây dựng từ đường tổ tiên.”
Cha tôi trở nên gay gắt, “Cha mẹ không cẩn phải phụng dưỡng, không cẩn đóng xuất đinh. Cái cha mẹ cẩn là vợ chồng con phải có con trai, nối dõi tông đường. Anh đã mất. Con phải gánh vác lấy.”
Mọi người im lặng. Bầu khí quyển trong gian nhà như ngừng lại. Mặt tôi nóng ran. Cô Ba xin phép nói. Giọng con gái miền Nam mượt mà làm không khí dịu xuống. Cô bảo, “Vợ chồng chúng con sẽ có con trai cho cha mẹ.”
Tôi thất kinh. Đây là lời hứa thiêng liêng, vào sáng đầu năm, trước bàn thờ tổ, trước di ảnh anh tôi, trước cha mẹ, anh chị. Cô Ba đã lớn tuổi làm sao có thể mang thai. Làm sao tôi thực hiện được lời nguyền. Tôi ấm úng, “Hay cha mẹ cho phép con nhận con nuôi.” Mẹ tôi gay gắt, “Cha mẹ cần người huyết thống. Cha mẹ không có ý định, nhận con nuôi làm từ thiện.”
Đêm Mồng Một Tết. Tôi đụ Cô Ba theo kiểu xếp muỗng. Mông vểnh lên, mép Ɩồŋ mở hướng về sau. Tôi quỳ, đưa đầu chim tôi đúng mép lồn. Tôi đụ Cô, không rên rỉ, mà thì thầm cầu nguyện, xin sức mạnh linh thiêng của tổ tiên. Mông Cô Ba vểnh lên cao hơn. Con cu tôi lao tới. Tôi xin linh hồn người anh trai đang phiêu bạt xứ nào, phù hộ cho tôi, ban cho tôi và Cô Ba một phép màu. Biết đâu Cô Ba thụ thai đêm nay. Nhà mình có người nối dõi.
Nước âm đạo trào ra. Dương vật tôi giận dữ như núi lửa tuôn trào dòng nham thạch. Toàn thân cô cô mền nhũng, rã rời. Mắt Cô đờ đẫn man dại. Âm đạo Cô co thắt từng đợt siết chặt dương vật tôi. Tôi chợt nhớ tới lời trong Kinh Thánh. “Ai xin sẽ được. Ai gõ cửa sẽ mở cho.” Tôi cầu xin, tôi gõ cửa, tôi van nài. Đấng Tối Cao ban cho tôi đứa con trai với Cô Ba.
Đêm đó, tôi địŧ Cô Ba bằng cả sức lực của thằng đàn ông, bằng cả sức mạnh của tổ tiên, bằng sự linh thiêng, bằng cả lòng yêu thương, bằng cả niềm say mê và hy vọng. Cô Ba nằm ngửa, hai chân dạng rộng theo tư thế sản khoa. Hai mép Ɩồŋ mở ra. Dương vật tôi lao vào. Dòng tinh dịch tuôn trào bắn vào âm đạo, tử cung Cô Ba. Tôi đụ Cô với hy vọng có một phép màu sẽ đến với chúng tôi.
Tết qua nhanh. Chia tay gia đình, chúng tôi về lại Bình Dương mang theo một sứ mạng bất khả thi. Lòng tôi nặng trĩu. Làm sao tôi vượt ra khỏi thành lũy, gông tù vô hình trói buộc con người. Làm sao Cô Ba có thể thụ thai, mang thai ở tuổi này. Tôi nguyền rủa những tập tục phong kiến. Tại sao phải có con? Tại sao phải con trai? Tại sao phải nối dõi tông đường? Tại sao?
Trong lòng tôi là những cơn địa chấn va đập giữa tình yêu và trách nhiệm với gia đình.
Phần 3: Phép màu
Diễm là con gái của Cô Ba. Diễm xinh đẹp mặn mà như mẹ. Diễm lấy chồng năm 18 tuổi và có con sau đó. Chồng Diễm ở Cần Thơ, lớn tuổi, giàu có, chủ xe đò Sài Gòn – Miền Tây. Diễm sinh con gái đầu lòng, đặt tên Nga. Vợ chồng Diễm sống với nhau bình yên. Bỗng một ngày, cả hai mẹ con Diễm bị đuổi. Diễm đưa bé Nga về lại nhà Cô Ba.
Tôi và Cô Ba đã công khai. Nhưng, tôi vẫn như người làm công, cần mẫn, lam lũ với ruộng vườn, cây trái. Cô Ba vẫn là bà chủ quyền uy duyên dáng. Tôi vẫn say mê với mông to, vú bự, Ɩồŋ mập, và lông rậm của Cô. Còn Cô vẫn thèm muốn khúc dương vật căng cứng, cơ bắp, và da thịt tôi mỗi đêm.
Gánh nặng tâm lý phải có con trai đặt trên vai chúng tôi u uất. Chúng tôi đã viếng thăm nhiều phòng khám sản, và bác sĩ chuyên khoa, nhưng chỉ nhận được những lời tư vấn bi quan. Mọi khả năng đã được tính tới. Cơ hội thành công thấp. Biến chứng cho mẹ và dị tật cho con rất cao. Tiền mất tật mang. Hơn nữa, các nhà chuyên môn đều từ chối dịch vụ vì đạo đức và pháp luật.
Càng bi quan, tôi càng đụ Cô Ba nhiều hơn. Tôi cắn áo ngực, tôi xé quần lót của Cô như để trút cơn giận. Tay tôi luồn vào mái tóc dài đen của của Cô rồi giật mạnh. Tôi dùng cả hai bàn tay vuốt ve mu lồn, vén lớp lông đen mượt qua hai bên, lách lưỡi thô ráp vào sâu âm đạo để vừa nếm, vừa ngửi, vừa bú, vừa liếm âm dịch. Cô Ba rên rỉ, quằn quại. Tôi như loài động vật ăn thịt đang cơn đói, vồ vập, cắn xé, quăng quật miếng mồi cho nhừ tơi trước khi nuốt.
Cô Ba là đấu thủ cao tay. Sức khỏe tốt. Sinh lý dồi dào. Tình cảm nồng cháy. Kinh nghiệm chăn gối có thừa. Cặp vú to tròn đều như hai trái bưởi với hai núm vú màu chocolate đậm vẫn là nguồn say mê vô tận. Tôi sờ. Tôi bóp. Tôi bú. Tôi mút. Tôi liếm. Tôi hôn cặp vú này bao lần rồi mà vẫn như mới tinh nguyên. Miệng Cô tươi như một bông hoa vừa nở, khi nào cũng như mời gọi. Đặc biệt Cô Ba có chiếc lưỡi thần. Đầu lưỡi Cô mềm mại, uyển chuyển. Mỗi khi Cô rê lưỡi từ bìu tới gốc, thân, rồi đến đầu dương vật, là một dòng xung điện làm toàn thân tôi co giật đê mê.
Tôi địŧ Cô như để trút nỗi căm hờn về số phận trớ trêu. Tại sao tạo hóa lại không cho tôi đứa con với người tôi yêu. Câu hỏi cứ vò xé tim tôi. Tâm tưởng tôi lang thang vô định. Cơ bắp rung giật, đẩy, kéo, giày vò cơ thể trần truồng Cô Ba. Tôi như sư tử đực quăng mồi. Tôi địŧ Cô Ba như một kẻ mộng du, hoang tưởng. Một gã lụy tình thèm khát. Một tên nô lệ trung thành.
Chúng tôi ăn ngủ với nhau đã bao năm. Đêm đó nằm bên Cô Ba. Cả hai trần truồng. Tay tôi mân mê đầu vú. Chân gác lên đùi Cô, thật bình yên. Tôi thủ thỉ, nhớ lại câu chuyện nơi tiệm phở năm xưa.
Cô Ba giục: “Kể đi! Em thích.”
Tôi kể: “Bữa đó, khoảng mười giờ sáng. Khách lại ăn đã bớt. Cô Ba tới, áo thun trắng, quần short. Hình như Cô vừa đi tập thể dục buổi sáng về. Mặt tươi không trang điểm. Vú to, đẫy đà căng tròn dưới làn áo mỏng. Mồ hôi thấm ướt làm lộ rõ chiếc áo ngực màu đen. Eo vừa, háng rộng, quần bó, mu Ɩồŋ nhô lên, hông to, mông tròn trông thật gợi dục và đĩ thõa. Máu dâm dục của một thằng con trai ở tuổi đôi mươi trong tôi bừng tỉnh. Con cu tôi dựng lên như nòng pháo. Tôi lẻn vào một góc khuất, an toàn, nhìn ngắm Cô Ba mà tưởng tượng ra cảnh tôi đang đụ Cô ở tư thế xếp muỗng. Tôi địŧ Cô từ phía sau. Tôi nắc mạnh. Tôi nghe tiếng Cô rên. Tôi ngửi mùi mồ hôi, mùi da thịt.”
Cô Ba cười hôn tôi trìu mến. Bữa nay, ôn lại những kỷ niệm xưa. Tôi muốn diễn lại, không phải trong tưởng tượng, mà sự thực. Cô lại hôn tôi. Tay Cô lần mò tìm gốc dương vật để vuốt ve.
Tôi bảo Cô đứng trên nền nhà, mở rộng hai chân, lưng hơi cúi về trước, hai tay chống vào tường làm điểm tựa, mông vểnh lên, mép Ɩồŋ mở về sau. Tôi đứng sau Cô, thế trung bình tấn. Chim tôi áp sát vào khe mông. Hai tay luồn dưới nách bóp mạnh hai bầu vú. Lưng Cô trắng ngần, mịn màng áp sát vào ngực tôi. Hai làn da cọ mạnh như tóe lửa.
Cô Ba rền rỉ những âm thanh gợi dục, ú ớ không ra lời: “Đụ… em đi. Đị… t em đi, mạnh vào! Ôi thiên thần tình ái của em…” “Ôi! Anh là chiếc máy đụ diệu kỳ…”
Con cu tôi lao vào rút ra nhịp nhàng theo tiếng rên. Cô rên nhẹ, tôi dập nhe. Cô rên to, tôi dập mạnh. Tay tôi bóp vú. Lưỡi tôi liếm vào cổ Cô. Đầu óc tôi bay bổng về hình hài đứa con trai mà cha mẹ tôi khao khát. Cô Ba la: “Em chịu hết nổi rồi! Ôi sung sướng quá! Ôi nứng Ɩồŋ quá. Nước Ɩồŋ em chảy ra ướt đẫm. Sao anh bữa nay dữ vậy?”
Tôi dừng lại ít phút, thở sâu thêm dưỡng khí, nạp thêm lực bình sinh, và đổi tư thế. Tôi bảo Cô Ba nằm ngửa. Hai chân dạng rộng. Hai mép Ɩồŋ mở. Nước âm đạo rỉ ra. Tôi quỳ xuống hôn vào Ɩồŋ Cô. Tôi thì thầm cầu nguyện. Cô Ba rên la vật vã. Tôi bắt đầu, đưa con cu cong cứng dài dài, lao vào, rút ra Ɩồŋ Cô. Ngực tôi đè lên hai vú. Tay ôm lấy bờ vai. Bụng tôi áp sát vào rốn.
Tôi nắc mạnh, ấn, đẩy, bằng sức mạnh của cơ bắp, bằng sự hưng phấn sinh học, bằng sức mạnh tình yêu. Những tiếng rên la, ú ớ. Cô thở dồn dập. Những âm thanh của bụng, rốn, háng, đùi va đập vào nhau. Tiếng dương vật đâm vào thành âm đạo. Tinh dịch và âm dịch trào ra. Chúng tôi địŧ nhau, như những nghệ sĩ trình diễn nhạc giao hưởng, khi nhẹ nhàng êm ái, khi nỉ non tha thiết, khi âm thầm như thủy triều, lại có khi thống thiết, kêu gào như gió cuốn, sóng trào.
Tết lại đến. Suốt một năm, tôi đã đụ Cô Ba như vậy, mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng, hy vọng một phép màu: Cô Ba có thai. Phép màu không đến. Chúng tôi bàn đến chuyện thuê người mang thai.
Đêm đầu năm, Cô Ba buồn bã nói: “Ông trời bắt tội chúng ta không có con được với nhau. Em như đã bước vào thời mãn kinh. Hay anh tìm người khác. Sức làm tình như anh, chỉ một đêm với cô gái trẻ là có con ngay. Có con rồi. Anh hậu tạ người ta, ẵm con về đây. Em nuôi nó. Công sinh thành không bằng công nuôi dưỡng. Cha mẹ anh sẽ chấp nhận.”
Tôi hỏi: “Em đùa hay thật?”
Cô Ba bảo: “Thiệt!”
Tôi bảo: “Làm như vậy cũng được, nhưng anh muốn có con với em.”
Cô Ba bảo: “Cảm ơn lòng chung thủy đã dành cho em.”
Cô khóc. Tôi hôn dòng nước mặt mặn mòi nóng bỏng lăn dài trên gò má. Tôi ôm Cô Ba vào lòng, rồi bảo: “Được, nhưng có thể phát sinh nhiều hệ lụy khó lường. Người ta có thể đổi ý, không giao con cho mình, rồi tống tiền, rồi bệnh dịch, hay vô vàn tranh chấp rủi ro khác.”
Chúng tôi suy tư, trong lòng dằn vặt về đạo đức, về pháp lý, và trách nhiệm.
Sáng sau, tôi đang làm cỏ vườn. Cô Ba đến bảo tôi nghỉ tay, nói chuyện. Cô bảo: “Em nghĩ kỹ rồi. Mình không phải tìm ai. Diễm, con gái em. Nó trẻ, khỏe, mang dòng máu của em. Nó thay em mang thai cho anh. Mẹ ngã con nâng. Nó sống trong nhà, vừa kín đáo, vừa tiện lợi chăm sóc, vừa không sợ bị phản, bệnh hoạn, hay những rủi ro khác.”
Tôi bảo: “Hay! Nhưng chắc gì Diễm chịu.”
Cô Ba bảo: “Em với nó đã nói chuyện. Nó thương tụi mình. Nó giúp. Anh sẽ giao hợp với nó cho đến khi có thai. Sau đó mình sẽ tính những bước tiếp theo.”
Đêm đó, khi bé Nga đã ngủ, tôi gọi Diễm qua phòng. Thời gian đầu, chúng tôi trò chuyện để gần gũi, làm quen. Diễm nằm bên mẹ. Tôi nằm bên kia.
Diễm kể những gì đã xảy ra ở nhà chồng. Chân ướt chân ráo, mới về làm dâu, gia đình Diễm, đón vợ chồng người bạn cũ của chồng từ Mỹ về ăn Tết. Người chồng tên Đạt. Vợ tên Hằng. Đêm giao thừa, cả bốn người uống say. Sáng sau tỉnh dậy, Diễm thấy mình nằm trên giường không quần áo. Người nằm bên cạnh là Đạt. Hằng không mảnh vải che thân dưới sàn nhà. Chồng Diễm co quắp trong góc.
Trong cơn say, Diễm nhớ lại. Có ai đó, hình như hai người, đã khiêng Diễm lên giường, cởi quần áo, hôn hít, sờ soạng, bóp vú, móc tay vào âm đạo. Diễm nghe tiếng rên rỉ có cả tiếng nữ, khi ngần khi xa như những oan hồn. Nhưng Diễm trong cảnh như bị bóng đè, bất lực hoàn toàn, chỉ còn biết nằm im chịu trận. Ai đó cố nhét dương vật vào âm hộ của mình. Diễm có thai sau đó. Vợ chồng Diễm không nghi ngờ gì. Bé Nga là con của hai người. Họ sống với nhau bình yên. Bé Nga đã hơn năm tuổi.
Sáu năm sau, Hằng, người có mặt trong bữa nhậu đêm giao thừa, trở lại Cần Thơ làm đám giỗ cho ba. Hằng kể lại câu chuyện bữa nhậu tất niên cho chồng Diễm. Hằng bảo: Đêm đó, vợ chồng Đạt chưa say. Họ âm mưu chuốc rượu cho vợ chồng Diễm. Hằng gài để chồng Diễm đụ Hằng. Hằng lớn tuổi, không thể có con, và chủ động mọi tình huống. Khi chồng Diễm bất tỉnh hoàn toàn. Đạt ra tay đụ Diễm. Diễm mười tám tuổi, rất đẹp, và quyến rũ. Đạt đã xuất tinh trong âm đạo, để Diễm có thai. Đạt đã thành công. Bé Nga là con của Đạt. Chồng Diễm tê tái bắt bé Nga đi thử ADN. Kết quả đúng như lời kể.
Diễm và bé Nga bị đuổi ra khỏi nhà. Diễm phần vì buồn cho số phận, phần thương mẹ thương con, chẳng còn gì để mất. Diễm chấp nhận tất cả.
Vài tuần sau, chúng tôi gần gũi nhau hơn, thông cảm cho mỗi số phận. Diễm vừa bị cưỡng dâm vừa bị hàm oan, bị chồng và gia đình chồng kinh khi ruồng bỏ. Cô Ba thì chịu nhiều lời thị phi và lòng ghen ghét. Tôi thì mang một khối u uất khổng lồ với gia đình, xã hội và bạn bè. Ai cũng nguyền rủa tôi ham vui, dại dột đi “lái máy bay bà già.” Chúng tôi quyết cùng nhau tháo cũi sổ lồng, giúp đỡ nhau vượt lên định mệnh.
Cô Ba tính ngày rụng trứng của Diễm để chúng tôi ra tay. Ba người trên giường, vừa trò chuyện, vừa bỏ quần áo. Ánh sáng vừa phải. Diễm nằm ngửa trên giường, chỉ còn mảnh quần lót. Tôi nhận ra. Diễm là bản sao của mẹ. Mắt to, lông mày dài đen vòng qua đuôi mắt. Gương mặt thanh tú ưa nhìn. Vú to hơn vú mẹ, tròn, mềm mại, núm vú màu hồng đậm. Eo đẹp, hông rộng, mông to căng. Diễm cao chừng mét sáu. Vóc dáng Diễm thật hài hòa cân đối. Bây giờ tôi mới nghiệm ra câu của bọn học trò ngày xưa “nhất dáng nhì da.”
Tôi sợ Cô Ba nổi cơn ghen. Cơn ghen của đàn bà đến bất chợt, tàn nhẫn và khôn lường. Tôi giấu sự thèm khát khi nhìn thấy cơ thể Diễm. Tôi kín đáo không muốn để Cô Ba chứng kiến cảnh tôi đụ Diễm quá háo hức. Tôi bắt đầu một cách tế nhị, kín đáo, nhẹ nhàng và từ tốn.
Cô Ba khuyết kích cả tôi và Diễm. Cô bảo tôi mạnh dạn hơn, phải làm cho Diễm có những xung động mạnh cực điểm, trứng rụng ngay giữa lúc giao hợp. Cơ hội thụ tinh cao. Thì ra, Cô Ba không những xinh đẹp, dâm đãng mà còn sở hữu những kiến thức về sinh lý tình dục rất tuyệt vời.
Được lời như mở tấm lòng, tôi bắt đầu vượt qua sự mắc cỡ, và những bỡ ngỡ ban đầu. Tôi khởi đầu bằng một nụ hôn. Tôi nhận ra vị mặn mòi thơm tho của Diễm. Tình cảm của Diễm cũng nồng nàn, đắm đuối. Diễm hôn tôi, lưỡi luồn vào mọi ngóc ngách, nửa bỡ ngỡ, nửa vụng về, nửa thèm khát, nửa e lệ.
Cô Ba ngồi bên, phụ một tay bỏ quần lót của Diễm. Tôi bảo: Để tôi. Cởi quần áo cho phụ nữ trước lúc làm tình là một nghệ thuật, một liều kích dục lợi hại. Tôi lột quần lót Diễm một cách nhẹ nhàng, vuốt ve, nâng niu trân trọng.
Diễm nằm ngửa. Cô Ba ngồi phía đầu giường vừa massage đầu mặt vừa động viên Diễm hãy vì mẹ mà hy sinh. Diễm bảo: “Con thấy vinh dự được trở thành người mang thai cho mẹ. Con chỉ sợ mẹ đau khổ vì nhìn thấy cảnh này.”
Cô Ba bảo: “Không! Đừng nghĩ như vậy. Con ghé vai gánh vác một trách nhiệm lớn cho mẹ. Đó là đức hy sinh. Mẹ phải cảm ơn con. Hơn nữa, mẹ đã no đủ cả dục vọng và tình yêu. Mẹ đã tận hưởng bao nhiêu những giây phút thăng hoa, bao nhiêu những đêm tình đắm đuối, bao nhiêu những cơn nứng Ɩồŋ được thỏa mãn. Mẹ trên bốn mươi nhưng được nếm hương vị của một khúc dương vật ở tuổi hai mươi. Mẹ đã bao lần nuốt dòng tinh dịch, tinh trùng của chàng trai trẻ. Đó là phước hạnh, là ân huệ, là may mắn. Mẹ cũng muốn chia sẻ một chút với con gái đã trưởng thành.”
Diễm bảo: “Trời ơi! Mẹ cao thượng quá! Người ta có thể nhường nhau tiền bạc, tài sản, nhưng nhường chồng, nhường tình ái, tình yêu, và dục vọng cho người khác thì giờ con mới thấy.”
Tôi tìm mọi cách trì hoãn cuộc chơi. Tôi hôn hai vú Diễm. Tôi mút sâu hai đầu vú, lặng im như đứa trẻ bú mẹ. Vú Diễm to thật! To hơn của Cô Ba. Tôi úp mặt vào giữa khe vú hít hà. Rồi, tôi rồi kéo lưỡi từ vú xuống rốn, từ rốn xuống mu và hai bên háng. Mu Ɩồŋ nhô cao trải rộng qua hai bên. Rốn, bụng, mịn màng như một thảo nguyên. Lồn to, lông dày, như một chiếc khăn nhung đen tuyệt mỹ trên nền da trắng. Hai mép Ɩồŋ màu nâu như những nụ hoa. Tôi dừng lại, không làm một thao tác gì để ngắm nhìn, để ngửi hương vị, và thưởng thức một tác phẩm kiến trúc tuyệt hảo. Mép, môi Ɩồŋ hồng đậm. Lông rậm um tùm đang thời xung mãn. Nước rỉ ra long lanh như những giọt sương đêm.
Cả ba vừa trò chuyện, vừa làm tình. Diễm nằm ngửa. Tôi úp mặt vào Ɩồŋ Diễm nếm, móc, sờ, hôn. Cô Ba từ phía sau sờ hôn bú chim tôi. Chúng tôi cứ làm như vậy một cách kiên nhẫn, từ tốn, cho đến khi Diễm nổi cơn nứng thực sự. Diễm quằn quại, hai chân giơ lên, đạp vào không khí, “Ôi má ơi! Con chịu hết nổi rồi.” Cô Ba khích lệ. Tôi lấy gối kê đít Diễm cao hơn, rồi đưa đầu cu vào đúng miệng Ɩồŋ đã mở. Tôi dùng hết lực bình sinh mà đẩy những phát cực mạnh làm thân thể Diễm rung giật. Tôi dập như vậy, từng phát, từng phát một, vừa sâu vừa mạnh. Diễm mềm nhũn như cọng rau luộc chín. Nước âm hộ tràn ướt đẫm. Dòng tinh dịch của tôi túa ra, bắn vào cổ tử cung.
Tôi không rút dương vật ra. Để nguyên nó trong âm đạo. Bụng tôi đè lên bụng Diễm. Ngực tôi áp sát vào vú Diễm. Miệng tôi hôn, hai tay ôm Diễm. Da tiếp xúc với da. Chúng tôi nằm yên, không di chuyển rất lâu.
Tôi kéo mền đắp cho Diễm và bảo: “Nằm nguyên tư thế này, giúp cho dòng tinh trùng đang phải vượt qua một khoảng không mênh mông, xa xăm từ tử cung tới vòi trứng khoảng 20cm. Tinh trùng di chuyển với tốc độ 2 mm một phút. Chúng nó phải mất 12 giờ đồng vật lộn với quãng đường dài. Giúp cho chúng nhanh hơn bằng cách kê gối cao dưới đít, đầu thấp xuống, nghỉ ngơi, bớt đi lại. Nếu tinh trùng gặp trứng sẽ kết hợp thành noãn. Noãn làm tổ ở niêm mạc tử cung. Thụ thai bắt đầu. Phép màu sẽ xảy ra.”
Chúng tôi chờ đợi.
Từ đêm đó, tôi trở thành chồng của cả mẹ và con. Tôi đụ Cô Ba một cách công khai. Khi tôi đụ Diễm kín đáo hơn, thường khi Cô Ba vắng nhà. Tôi giữ vị trí quân bình, tế nhị. Cô Ba vẫn là bà chủ đẹp quyền uy. Diễm vẫn là con gái nghe lời mẹ. Diễm vui hơn. Gia đình chúng tôi sống trong bình yên, thinh lặng và kín đáo.
Tháng sau, Diễm có thai. Phép màu mà tôi chờ đợi bấy lâu nay đã tới. Tin mừng lớn đến với chúng tôi.
Phần 4: Về Bắc
Diễm mang thai tháng thứ ba. Thai nhi là một bé trai. Bụng Diễm nhô lên. Chúng tôi thu xếp đưa Diễm về Bắc. Vừa để tránh tiếng trong vùng, vừa để làm hài lòng cha mẹ tôi. Cô Ba và Diễm vóc dáng, gương mặt hao hao. Bố mẹ sẽ không thể nhận ra, chỉ tin đó là vợ tôi. Người phụ nữ đã dẫn về quê ăn Tết hai năm trước. Người đã thề nguyền có con trai trước bàn thờ tổ, trước cha mẹ tôi vào ngày Mộng Một Tết. Hơn nữa, Diễm hay Cô Ba, ông bà không quan tâm, chỉ mừng khi thấy tôi giữ lời, có cháu trai nối dõi. Đó là niềm vui lớn của gia đình.
Tôi giúp đỡ cha me cách ăn ở với “con dâu” miền Nam. Tôi giúp Diễm cách giao tiếp với “bố mẹ chồng” người Bắc. Anh chị tôi giúp tìm bác sĩ sản, và đặt chỗ với bệnh viện. Cô Ba bảo: Sau khi Diễm sinh, mẹ con ở lại với cha mẹ tôi cho đến khi cháu cứng cáp rồi tính tiếp.
Không có mặt Cô Ba, Tôi và Diễm tự do. Sự ủng hộ của gia đình làm Diễm cảm thấy gần gũi và có tính chính danh. Chúng tôi cư sử với nhau như vợ chồng.
Tôi chứng kiến cảnh đổi thay trên cơ thể Diễm. Bụng nhô lên từ từ. Vú căng to đến khêu gợi. Mún vú đổi màu đậm lồi ra, quầng vú rộng tròn làm tôi thèm khát cơn bú liếm. Hông và mông giãn nở to thêm. Lồn xưng lên, mu nhô cao, đổi màu khêu gợi. Càng ngắm, tôi càng yêu Diễm hơn. Mỗi khi có dịp, là tôi đưa tay vỗ về mông Diễm. Những lúc vắng, tôi luồn tay trong quần sờ mông sờ đít Diễm.
Tâm sinh lý Diễm cũng thay đổi. Diễm đòi hỏi tình dục nhiều hơn. Tất nhiên, khi nào tôi cũng đáp ứng đầy đủ. Diễm ôm tôi, hôn tôi, khá công khai. Không còn e thẹn. Diễm mở áo, bảo tôi áp tai vào bụng nghe tim thai, rồi đẩy đầu tôi xuống dưới háng bắt hôn vào lồn. Có lúc Diễm bảo tôi trời miền Bắc lạnh quá, đun nước ấm và tắm cho Diễm. Do thai đã to, Diễm không thể kỳ cọ ở phía sau. Tôi vừa tắm cho Diễm, vừa chiêm ngường tòa lâu đài ái tình thật kỳ vĩ, hài hòa.
Thai càng lớn, Diễm đòi đụ nhiều. Hinh như Diễm cảm thấy thời gian tuyệt vời giữa hai đứa đang rút ngắn dần nên tranh thủ. Tôi cũng hiểu Diễm đang bước vào thời sung mãn về tình dục mà lại sống cảnh không chồng, nên giờ đây có cơ hội, nàng như con thú đói vừa săn được mồi.
Thành thực, làm chồng Cô Ba đã mười năm, có lúc tôi cũng mệt mỏi, ít hứng thú. Giờ đây, tôi có cơ hội đụ con gái vợ một cách hợp pháp nên tôi cũng ham mê lắm, vừa trẻ vừa lạ, vừa mới, lại vừa là ân nhân, tôi phục vụ Diễm đêm ngày không quản khó khăn mệt mỏi.
Thai lớn lên. Tôi thường để Diễm ngồi lên bụng tôi. Tay Diễm nắm lấy cu tôi mà nhét thẳng vào lồn. Diễm có lưỡi tuyệt vời hơn mẹ. Đầu lưỡi của Diễm ráp, cọ vào đường viền dương vật như dòng xung điện lan tỏa toàn thân. Diễm biết những đầu mút của giây thần kinh cảm giác.
Khi Diễm trên bụng, tôi không mất nhiều công sức, nằm nghỉ, thả hồn lang thang, nghĩ ngợi mọi điều. Tôi trở nên dai sức. Diễm bảo, “Anh là một cái máy đụ. Cu anh xọc vào Ɩồŋ em. Em nhấp nhổm, xoay sở, cọ xát cả tiếng rồi mà cu anh vẫn không xuống.” Tôi khoái trí với tư thế này. Tôi bảo anh sẽ làm em chảy nước cả đêm nay.
Trong căn nhà nhỏ với cha mẹ tôi, đêm đêm chúng tôi làm tình phải kín đáo, nhiều lúc như người ăn vụng, không được gào thét rên ra. Lại sắp tới ngày sinh. Sau sinh, chúng tôi phải kiêng cữ. Tôi bảo Diễm mình tranh thủ du lịch tronhg vùng vài ngày, thay đổi không khí, xả hơi, lấy sức trước ngày sinh nở. Diễm đồng ý.
Chúng tôi mướn khách sạn trên thị xã cách quê tôi 20 cây số. Màn đêm buông xuống. Trời tháng Mười xe xe lạnh. Chúng tôi đi dạo. Tôi kể cho Diễm nghe. Cha mẹ tôi mới gặp Cô Ba một lần, chưa gặp Diễm. Nên tưởng Diễm là Cô Ba. Nhưng điều quan trọng hơn là cha mẹ tôi mừng lắm. Nỗi ước mong của ông bà toại nguyện. Mọi chuyện được thu xếp chu đáo, chỉ chờ ngày Diễm sinh.
Thai càng lớn, bụng Diễm to lên, vú to hơn, mông to hơn, hông giãn lớn. Diễm như mập hơn. Diễm cười bảo, “Từ ngày ra Bắc, tự do, lại có anh tập luyện mỗi đêm nên thứ gì của em cũng to ra.” Tôi bảo, “tiếng Anh có câu: The bigger the better. Càng to càng đẹp.” Rồi, tôi nói thêm: Người ta bảo rằng “Địt Ɩồŋ chửa sướng nửa đời người là như vậy.” Diễm lườm tôi, nép sát người, mặt ngửa lên chờ đợi một nụ hôn.
Chúng tôi lang thang trên phố ngắm nhìn cảnh tỉnh lẻ đêm buồn ở vùng đồng bằng châu thổ thật thú vị. Diễm níu tay tôi. Lòng tôi thanh thản. Có lẽ từ ngày biết Cô Ba cách đây mười năm, đây là lúc trong lòng tôi thư thái nhất. Tôi bảo Diễm, “Chúng ta bên nhau trong sự bình yên. Đêm nay anh sẽ làm tình với em trong sự thanh thản.” Diễm nép vào tôi đi chậm trên đường phố tìm một quán cơm. Chúng tôi giống nhau là không quá cầu kỳ trong việc ăn uống.
Trở lại phòng nghỉ, tôi và Diễm cùng tắm. Chúng tôi xả nước nóng, ngâm mình rồi dùng shampoo gội đầu kỳ cọ mọi góc nghách, mọi hang hốc. Chúng tôi đùa như hai đứa trẻ. Tôi ngắm nhìn cặp vú ở mọi tư thế. Khi đứng vú to nặng kéo xuống như hình đồ thị parabole. Khi nằm, hai vú dựng đứng như hai gò đồi nhấp nhô hùng vĩ. Tôi lấy shampoo đầy tay rồi xoa bóp, mơn trớn cặp vú Diễm. Bàn tay mượt mà, mền mại của Diễm xoa, nắn, kỳ, cọ, vuốt ve con cu, bìu, và hai hòn dái. Diễm làm việc một cách kiên nhẫn, dịu dàng.
Cơ thể Diễm thật thơm tho quấn gọn trong khăn tắm. Tôi cũng chỉ quấn chiếc khăn tắm tạm thời. Chúng tôi lên giường. Tôi nâng hai vú Diễm, ngắm nhìn đắm đuối. Tôi thì thầm bên tai Diễm, “Vú em tuyệt đẹp, càng nhìn càng đẹp.” Tôi cúi đầu đặt miệng vào núm vú mà mút, bú, hôn, còn vú bên kia, tôi xoa, bóp nắn, lúc nhẹ nhàng, lúc tế nhị, lúc táo tợn, lúc như vò xé, tận hưởng món quà tuyệt vời của Diễm cho tôi.
Tôi đang miên man với cặp vú tròn thì thấy tay Diễm đang lần tìm dương vật. Tôi đổi tư thế để Diễm thuận tay mà nắm lấy. Con cu tôi đã cương cứng cong cong. Diễm vồ vập, nâng niu, hít hà cho thỏa nỗi thèm khát.
Tôi thư giãn đến tuyệt đối. Không lo toan những công việc thường ngày. Đầu óc tôi bay bổng về một đứa con trai đầu lòng sắp ra đời từ bụng Diễm mà cha mẹ tôi hằng khao khát. Tiền bạc, thu nhập mưu sinh của chúng tôi cũng đang thuận lời. Giờ đây, tôi được sở hữu hai người vợ cũng là hai mẹ con vừa đẹp người đẹp nết. Lòng kiêu hãnh thầm kín trong tôi trỗi dậy. Tôi đã địŧ cả mẹ và con gái, hai thế hệ, trong một gia đình với lòng tự nguyện, yêu thương, tôn trọng mà không hề có ghen tuông, thù hận, thủ đoạn, lừa lọc, hay dối trá.
Tôi đang bơi lội trong dòng ý tưởng mông lung, Diễm hỏi, “Anh đang nghĩ gì?” Tôi bảo, “Anh đang nghĩ về em về nghệ thuật làm tình của em.” Diễm giục, “Nghĩ về em thế nào?” Tôi trả lời, “Người ta bảo gừng càng già càng cay quả không ngoa. Em càng ngày càng làm anh đắm đuối. Mái tóc của em như áng mây bay. Gương mặt em thánh thiện như một thiên thần. Cặp vú to mềm mại. Lồn to đẹp nhiều lông, eo co, hai bên đùi, hai háng banh rộng, hai mông đít, thân thể em, lưỡi của em, bàn tay em, mùi da thịt của em, tình cảm nồng nàn của em, nghệ thuật bú liếm, ánh mắt, nụ cười của em làm mọi mỹ nhân trên thế gian phải lu mờ.” Diễm cười và bảo, “Người ta đồn đám đàn ông Bắc kỳ giỏi tán gái. Quả không ngoa!”
Tay tôi mân mê bầu vú. Thỉnh thoảng, tôi cúi xuống hôn và mút hai núm vú. Tâm hồn tôi lang thang, bay bổng trong không gian vô định. Diễm say mê bú, liếm, vuốt ve từ đầu đến gốc dương vật. Tôi lách người đưa con cu tôi vào tư thế thuận lợi. Diễm như con mèo đói với miếng mồi béo bở.
Tôi thấy trên đùi tôi ướt. Tôi nhận ra âm dịch trong Ɩồŋ Diễm chảy ra từ lúc nào. Diễm rên rỉ, ‘Anh ơi! Anh liếm âm đạo em đi. Em nứng Ɩồŋ quá! Anh mút vú em nữa đi, nhiều thêm, nhanh lên. Tôi ngoan ngoãn làm theo. Tôi há miệng thật to ngậm cả núm và quầng vú rồi mút, liếm, nếm, ngửi. Diễm rên la quằn quại, sung sướng. Tiếng rên của khát vọng, của cuồng điên. Diễm cong người. Lồn ưỡn ra, mu Ɩồŋ nhô lên như mời gọi, như khát khao. Tôi kéo lưỡi từ vú xuống rốn. Rồi, từ rốn xuống mu, từ mu qua hai bên đùi, mép Ɩồŋ ướt đẫm.
Diễm rên rỉ, “Em chịu hết nổi rồi. Địt em đi.” Hai tay Diễm túm tóc, kéo đầu tôi áp sát vào lồn, rên rỉ trong tiếng thở, “Liếm Ɩồŋ em đi! Em nứng lắm rồi!” Mũi tôi dí vào âm đạo. Tôi ngửi thấy mùi dịch hăng hăng ngai ngái. Diễm dạng chân rộng hơn.
Tôi chứng kiến Ɩồŋ Diễm như đang phập phồng, sưng to, lông đen rậm rạp, kín đáo và huyền bí như tòa lâu đài. Nước từ trong Ɩồŋ chảy ra hai bên đùi bóng ướt long lanh. Tôi như con nai khát cúi bên dòng suối mà uống, mà liếm lấy từng giọt.
Diễm ấn đầu tôi vào Ɩồŋ rên rỉ theo nhịp của răng lưỡi môi miệng. Tôi liếm mạnh. Diễm rên mạnh. Tôi mút nhanh. Diễm rên nhanh. Tôi mút âm đạo. Diễm túm tóc vò xé đớn đau. Mông và hông Diễm giật liên hồi. Tôi bình tĩnh lì lợm, dùng tay banh rộng hai mép Ɩồŋ rồi lách đầu lưỡi vào mọi ngóc nghách thám hiểm chiếc Ɩồŋ rất đáng yêu này.
Nước âm đạo trào ra. Tôi liếm. Tôi nuốt. Diễm bảo, “Liếm Ɩồŋ em mạnh nữa lên, nhanh lên!” Lưỡi tôi tìm kiếm đến điểm nhạy cảm. Toàn thân Diễm co cứng, líu ríu không ra lời, “Địt em đi! Đụ em đi! Sướng quá!” Hai chân dạng rộng, hông ưỡn cong lên cố dí sát Ɩồŋ vào miệng tôi. Lưỡi tôi luồn lách, đẩy đưa, trên dưới, trong ngoài, cao thấp. Diễm tận hưởng cảm giác mãnh liệt nồng cháy của cả dâm dục và tình yêu. Tôi vùi đầu vào háng Diễm mà thưởng thức mùi vị nồng nàn của âm đạo. Lông đen rậm rạp đâm vào mặt tôi.
Diễm nắm chặt tóc kéo đầu tôi ra khỏi Ɩồŋ và ra hiệu rằng Diễm muốn giao hợp. Tôi hiểu ý. Bụng Diễm đã to. Tôi đã chuẩn bị một tư thế để không phương hại đến bào thai.
Tôi nằm ngửa. Dương vật cương cứng dựng lên ngạo nghễ. Diễm ngồi trên bụng tôi, dạng chân, mép Ɩồŋ mở rộng. Tôi đẩy dương vật vài khe đít. Diễm túm lấy nó rồi nhét vào Ɩồŋ một cách thuần thục. Thân thể Diễm rung giật. Tôi đụ Diễm một cách thành thạo, bài bản như người nghệ sĩ nhập vai.
Dương vật tôi lao vào rút ra như con thoi đều đặn không mệt mỏi. Diễm rên la theo nhịp của dương vật. Diễm no say trong cơn tình ái rồi chìm vào giấc ngủ. Mỗi khi tôi đụ Diễm, tôi lại nhớ đến Cô Ba. Tôi yêu thương cả hai mẹ con, Cô Ba và Diễm, đến lạ thường.
Tháng sau, Diễm sinh. Mẹ tròn con vuông. Tôi đặt tên con là Trần Bình Dương, kỷ niệm mảnh đất Bình Dương nơi tôi gắn bó.
Phần 5: Chuyện từ đám tang cha
“Trăng tình lên ngơ ngác”.
Con trai tôi đã ba tuổi. Cháu ở với ông bà nội. Thảng hoặc, tôi và Diễm về thăm. Tôi chăm chỉ với ruộng vườn. Cô Ba bề bộn với thương trường. Diễm lo việc nhà. Bé Nga trổ mã, đến tuổi dậy thì. Chúng tôi sống bình yên nơi miệt vườn hiền hòa của miền Đông Nam bộ.
Điện thoại của tôi reo lúc nửa đêm. Tôi nhận ra giọng chị gái nghẹn ngào. Cha vừa qua đời do tai biến mạch máu não. Tôi hốt hoảng, lao xuống phi trường bay ra Bắc trong đêm. Tôi về kịp để nhìn mặt cha lần cuối trước khi làm lễ khâm liệm, nhập quan.
Nhìn cha bình thản trong giấc ngủ ngàn thu, lòng tôi vừa nhẹ nhàng vừa đau khổ. Tôi mặc quần áo tang, vải xô trắng. Đầu đội nón rơm quấn bẹ chuối. Tay cầm gậy tre. Đứng bên linh cữu cha để vái lạy đáp lễ những người tới phúng điếu.
Cơ thể rã rời, tâm hồn tan nát, tôi chôn mình trong nỗi đau thương. Tôi cố nuốt nỗi thống khổ của cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi khóc thầm. Thương cha chí lớn không thành. Thương mẹ tần tảo sớm khuya. Thương anh tài cao phận thấp. Thương chị phận nữ đa đoan. Thương Cô Ba và Diễm hồng nhan bạc phận.
Tinh thần tôi đang lang thang miền vô cực chứa đầy những sự kiện lộn xộn hỗn mang, bỗng có tiếng chào từ phía sau: “Cậu Út mới về chịu tang Thầy.” Tôi giật mình vì cách xưng hô rồi quay lại. Một gương mặt phụ nữ đẹp quý phái như lạ lại như quen. Đôi phút ngỡ ngàng, tôi nhận ra chị Duyên, người học trò cũ của cha tôi. Quá khứ buồn vui như gió, như mưa ùa về vây hãm.
Cha tôi dạy tiếng Anh tại một trường sư phạm trên tỉnh. Chị Duyên sinh viên khoa tiếng Anh. Nhà chị cách nhà tôi chục cây số. Mỗi dịp lễ, Tết, chị ghé thăm và trở nên thân quen. Mùa hè, công việc đồng vất vả. Chị ghé giúp mẹ. Giữa tôi và chị như hai chị em. Có khi chúng tôi đùa giỡn như hai người bạn. Có khi như một cô giáo với học trò.
Tôi còn nhớ. Những buổi tối mùa đông rét mướt. Tôi và chị bên nhau, trong chiếc ổ rơm ấm góc nhà. Chúng tôi chụm đầu bên ngọn đèn dầu đọc tiểu thuyết, cùng khóc, cùng cười qua mỗi biến cố thăng trầm, may rủi, đớn đau của nhân vật. Chúng tôi bâng khuâng, luyến tiếc, oán trách, giận hờn với trò chơi ma quái của thần ái tình với nàng Hermia kiều diễm và chàng thi sĩ phong tình Lysander bỏ nhà trốn vào rừng trong vở kịch lừng danh “Giấc mộng Đêm hè” của văn hào William Shakespeare.
Có lúc, chúng tôi đỏ mặt, sượng sùng với tình tiết thậm xưng đầy khêu gợi của ngọn gió hoang đàng phóng túng gian díu làm cho cánh buồm có chửa. Có lúc, chúng tôi thổn thức với hình ánh trăng đầu tháng như cánh cung của thần tình ái giữa đêm đen muôn vàn tinh tú.
Chúng tôi ngồi sát nhau. Tôi nghe hơi thở của chị. Tôi ngửi thấy mùi tóc, mùi da thịt. Tay chị đặt tay lên vai tôi dịu dàng. Đùi chị mềm mại đè lên đùi tôi. Lòng tôi rạo rực. Dương vật tôi cương lên. Tôi xấu hổ giấu kín mặc cảm tội lỗi.
Có những chiều tháng Mười, chúng tôi thu gom rơm rạ để ngày mai kịp cày ruộng. Gánh xong những bó rơm cuối cùng, thì trời đã tối, chị Duyên đẩy tôi ngã vào đống rơm. Tôi kéo chị theo. Chị đè lên người tôi. Rơm phủ trên đầu. Rơm quấn dưới chân. Chúng tôi vùng vẫy, cấu véo, đấm đạp, giỡn đùa như hai đứa trẻ. Tôi nằm dưới. Chị đè lên trên. Mặt chị úp lên mặt tôi. Tóc chị quấn quanh cổ tôi. Vú chị đè lên ngực tôi. Bụng chị đè lên bụng tôi. Đùi chị đè lên đùi tôi. Chị ôm tôi rất chặt. Người tôi nóng ran. Cảm giác lạ lùng lan tỏa toàn thân. Tôi nghĩ đó chỉ là những va đập, hồn nhiên vô tình.
Mẹ tôi thường bảo: Chị Duyên đẹp người, đẹp nết, tháo vát, thắt đáy lưng ong, vừa khéo chiều chồng, vừa khéo nuôi con. Chị Duyên là người đàn bà nở mông rộng háng, mắn con, dễ đẻ, thuận lợi đường sinh nở. Anh nào lấy được chị ấy thì may mắn phúc đức lắm.
Con trai tuổi mới lớn rất mù mờ, nếu không nói là dốt nát về cách đánh giá ngoại hình phụ nữ. Tôi cãi mẹ: “Chúng con chẳng cần thắt đáy lưng ong, chẳng cần nở mông rộng háng. Đó là những tư tưởng phong kiến, bảo thủ, lạc hậu. Thế hệ chúng con là lý tưởng, là ước mơ, là hoài bão, là cống hiến, là hy sinh, là phấn đấu.”
Mẹ tôi thở dài, mắng yêu: “Cậu Út, chỉ trứng khôn hơn rận.”
Tôi còn năm nữa là hết cấp III. Cha tôi về hưu, dành thời gian cho gia đình, và kèm tôi học tiếng Anh. Chị Duyên vào năm cuối cao đẳng, phải làm luận văn tốt nghiệp. Chị ghé hỏi bài cha tôi nhiều hơn. Chúng tôi có thêm cơ hội quấn quýt bên nhau.
Vào một đêm cuối thu. Gió heo may lạnh. Chị Duyên ghé thăm, tình cờ có đoàn chèo trên tỉnh về biểu diễn. Người làng kéo đi coi như trẩy hội. Tôi và chị Duyên tới sớm, chọn một chỗ ngồi tựa lưng vào gốc bàng. Trời lành lạnh. Tôi và chị bên nhau. Đùi chị mềm mại cọ vào đùi tôi. Tôi ngửi thấy mùi tóc gội bồ kết thật dịu dàng dễ chịu. Tôi cảm nhận hơi ấm từ cơ thể chị truyền qua. Chị nắm tay tôi. Người tôi rạo rực.
Đèn tắt. Tiếng trống, nhị, phách, mõ, sáo vang rền, réo rắt hòa với giọng hát nữ ngất ngây theo điệu Lới lơ vui nhộn quen thuộc của vùng đồng bằng châu thổ “Ta đi, là đi chợ Dốc. Ngồi gốc cây đa. Thấy cô bán rượu mặc áo nâu già…”
Thỉnh thoảng, Chị Duyện bóp mạnh tay tôi, như muốn nhắc gửi điều gì. Tôi đoán. Chị bộc lộ những cảm xúc buồn vui đang diễn ra trên sân khấu. Một diễn viên nữ, vú to, yếm thắm, áo tứ thân tôn tạo mông to tròn đẩy đưa, õng ẹo, lả lướt bước ra, cùng với làn điệu Đào liễu cất lên như một lời trách cứ “Đào liễu có một mình. Em đi đâu hỡi cô nàng ơi! Đào liễu có một mình… Ấy kìa hai vai, đang còn gánh nặng, mà để nhật trình, nhật trình đường xa…”
Nỗi buồn bâng khuâng dâng trào trong lòng tôi khi nghe lời hát. Chị Duyên nắm tay tôi chặt hơn, rồi kéo tay tôi từ từ chầm chậm đặt lên trên vú chị. Tôi giữ im, không rút tay ra. Bàn tay chị ấn mạnh lên tay tôi. Tay tôi đè mạnh vú chị. Rồi, chị nắm tay tôi luồn dưới áo, đẩy áo ngực lên, đặt tay tôi úp lên vú. Bấy giờ tay tôi đã trực tiếp nằm trên vú chị, không còn lớp vải ngăn cách.
Trời tối đen. Trên sân khấu đèn tắt. Cảnh nàng Xúy Vân tóc rũ rượi hiện lên trên bến sông, đêm âm u, gọi đò ai oán, “Đò ơi! Bớ đò ơi!” Tiếng khóc Làn thảm cất lên. Khán giả hướng về sân khấu, thổn thức với phận gái mong manh, chấp chới, với hoàn cảnh éo le, với khát vọng tình yêu, muốn xô đổ phá vỡ gông cùm.
Chị Duyên kéo tay tôi từ vú phải qua vú trái. Chị đẩy tay tôi xuống dưới, luồn trong quần. Tay tôi úp lên Ɩồŋ chị. Tôi cảm thấy lớp lông mềm mại, ướt nhẹp. Chị thì thầm bên tai tôi như lời rên rỉ. Tôi chẳng còn lòng dạ nào để nghe chèo. Cảm giác đê mê, tê dại toàn thân. Hồi sau, chị than mệt, muốn về nghỉ. Tôi ngoan ngoãn đi theo.
Về đến sân nhà. Cha mẹ tôi đã ngủ. Không gian thinh lặng đến mức nghe thấy tiếng muỗi bay. Trời tối mờ ảo dưới ánh trăng thượng tuần. Chị kéo tôi ra vườn, đẩy tôi vào gốc bưởi, rồi ôm lấy tôi. Chị hôn tôi. Chị cởi áo tôi, rồi cởi áo chị. Hai vú chị đè lên ngực tôi. Chị tụt quần xuống, đứng dạng chân. Lồn chị đè lên chim tôi. Dương vật tôi cương cứng ủi vào háng chị. Chị luồn tay kéo quần tôi xuống. Dương vật tôi cương cứng bật ra. Chị đưa Ɩồŋ chị đè lên. Dịch âm đạo lai láng. Dòng tinh dịch bắn ra. Người tôi nóng ran. Mồ hôi tôi tứa ra. Toàn thân tê dại. Tôi mất phương hướng. Cảm giác lo sợ phạm tội bao trùm.
Câu chuyện chỉ có thế. Nhưng nó vĩnh viễn in vào tâm trí, và theo tôi cho đến tận bây giờ.
Sau này, khi tôi trở thành gã đàn ông hoang đàng. Nghĩ lại đêm đó một cảm giác pha trộn của hối tiếc và trân trọng. Hối tiếc vì đã không giao hợp với chị Duyên đêm đó. Hối tiếc vì chị Duyên đã dâng hiến trinh tiết thiêng liêng cho tôi, nhưng tôi lại dại khờ từ chối. Hối tiếc vì tôi đã làm chị buồn và thất vọng. Tôi là kẻ hèn nhát, không bản lĩnh. Nhưng tôi trân trọng nó, vì đó là kỷ niệm tuyệt vời thánh thiện của tuổi chập chững vào đời.
Đó chính là hạt giống ái tình đầu tiên chị Duyên gieo vào tâm hồn tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi ngửi mùi mồ hôi, mùi áo quần, mùi tóc, mùi da thịt nồng nàn. Lần đầu tiên tôi ngửi mùi âm đạo, mùi âm dịch, ngây ngất đê mê. Lần đầu tiên trong đời tôi nhận cảm bằng xúc giác của da thịt cọ xát vào da thịt, của âm đạo va đập với dương vật, của bầu vú căng tròn bị vò sé. Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận cảm thấy những bí mật thiêng liêng của âm đạo. Lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra sức mạnh cám dỗ phi thường của dương và âm vật.
Có lẽ từ khi đó, hình ảnh của chị Duyên, một phụ nữ “nở mông rộng háng” đeo bám tôi. Tôi nhớ lại một thành ngữ của người Khmer “Say rượu chỉ mất một ngày. Say người đàn bà là mất cả cuộc đời.” Tôi đã bỏ sự nghiệp, bỏ cả thời trai trẻ để tìm kiếm, theo đuổi, nhớ nhung, thèm khát bóng dáng của chị Duyên cho đến khi tôi gặp Cô Ba.
Tiếng trống, kèn, nhị, sáo, chũm chọe, thanh la và tiếng ca ai oán của phường bát âm vừa cất lên giai điệu “Lâm khốc” đã đưa tôi về lại với đám tang cha.
Giữa tôi và cha chỉ còn lại một mẩu nhỏ của thời gian trên dương thế, chỉ còn một khoảnh khắc cuối cùng để ngắm nhìn cha. Tôi rã rời. Tôi cố vươn dậy, với tới quan tài cha để nói với cha lời chia tay. Tôi khóc trong lòng. Tôi đang chiêm nghiệm về sự chết và nỗi buồn thiêng liêng này.
Đầu tôi quay cuồng. Tâm hồn tôi tơi tả. Tôi thương cha. Tôi khóc thương tuổi thơ đói nghèo, héo hắt, hồn nhiên, hoang dại. Tôi đang ngụp lặn trong sự đau khổ tột cùng, bỗng có một bàn tay mềm mại nắm lấy tay tôi. Tôi quay lại. Chị Duyên.
Chị động viên tôi. Đời người ngắn ngủi. Sống gửi thác về. Nơi trần thế bon chen lắm nỗi. Chị bảo tôi đừng khóc, để Thầy nhẹ bước vào nơi tiên giới.
Chị Duyên nắm chặt tay tôi. Chị đứng sát tôi. Kỷ niệm về đêm xem hát chèo năm xưa ùa về. Hình như vú chị đang cọ xát vào người tôi. Mắt tôi nhòa lệ. Đứng bên chị, bên quan tài cha. Tôi nhìn chị như muốn nói lời xin lỗi. Tôi đọc lại cho chị nghe bài thơ của Nguyễn Bính mà chị và cha tôi thường nghe tôi đọc năm xưa:
‘Thương tuổi nhỏ ta nghèo.
Thầy giáo già nghiêm khắc.
Đời phố huyện đìu hiu.
Trăng tình lên ngơ ngác. ‘
Phần 6: Ngoại tình
Đám tang Cha xong. Kèn trống im bặt. Bữa tiệc cảm ơn cũng tàn. Không người lui tới. Nhà thinh lặng quá. Mẹ tôi suy sụp. Tôi mất phương hướng, như người hấp hối. Tôi nghĩ suy về cuộc đời, về cuộc hành trình cuối cùng, về điểm tận của linh hồn.
Tôi phone cho Cô Ba. Tôi ở lại với mẹ cho đến lễ Bách Nhật. Thời gian như chậm lại. Nỗi xót xa vò xé. Tôi xa miền Bắc đã lâu. Giờ có dịp, tôi ở bên mẹ lâu lâu, và tranh thủ thăm lại bạn xưa. Chị Duyên là người tôi nghé đầu tiên như đã hứa với chị trong đám tang Cha.
Nhà chị không lớn, trong phố vắng, tường cao bao quanh, giàn hoa giấy um tùm che phủ. Tôi bấm chuông. Chị ra đón. Tóc chị búi cao. Cổ ngấn nõn nà. Tôi bị shock bởi bộ quần áo chị mặc ở nhà. Áo thun trắng mỏng bó thân, lộ rõ cặp vú đẫy đà lắc lư. Chị đi trước. Từ phía sau, tôi nhận ra chị mặc quần thun đen mỏng bó sát. Ở khoảng cách rất gần, tôi tự do, chiêm ngưỡng. Mông chị to tròn cân đối và những đường cong nảy nở khêu gợi. Đến cửa, chị cúi xuống dọn đôi dép trên lối đi. Một khoảng lưng dưới lộ ra. Lưng quần thấp. Khe mông sâu. Giây quần lót màu tím vắt ngang.
Chị mời tôi ngồi. Tôi rụt rè vì lần đầu nơi ngôi nhà lạ. Chị hỏi tôi uống gì. Tôi bảo cho xin ly trà. Chị cười nói tự nhiên như muốn xua đi không khí căng thẳng. Hình ảnh đoan trang của chị mà tôi nhận thấy trong đám tang đã tan biến. Giờ đây, chị hiện lên là một phụ nữ đầy khêu gợi, hấp dẫn mà hồn nhiên, đĩ thõa mà sang trọng.
Chị bê ly trà lại. Tôi giơ hai tay đỡ. Hai bàn tay tôi nắm gọn tay chị. Cảm giác bần thần, bối rối của tuổi thơ ùa về. Tôi uống trà, và quan sát phòng khách nhỏ, gọn gàng. Trên bàn thờ có di ảnh một người đàn ông, mang quân hàm đại tá. Tôi vụng về hỏi. Chi bảo: Đó là chồng. Anh chết do ung thư đầu tụy, đã xong tang. Tôi chia buồn và xin phép lại đốt nén nhang cho anh.
Chị kể: Khi học xong cao đẳng, chị lên Hà Nội học thêm. Chị gặp anh vừa tốt nghiệp ngành vũ khí tên lửa từ Liên Xô về. Hai người làm đám cưới. Anh chị có một trai một gái. Con trai theo nghiệp ba, đang làm việc tại một học viện quân sự. Cháu gái đang làm nghiên cứu sinh ngành sinh hóa phân tử tại một đại học bên Mỹ. Chị là giáo viên tiếng Anh ở ngôi trường cha tôi dạy năm xưa. Chị vừa về hưu.
Tôi hỏi. Chị còn trẻ, khỏe sao về hưu sớm. Chị bảo: Chị chứng kiến những ngày cuối cùng của chồng. Chị thấy cuộc đời ngắn ngủi, muốn nghỉ ngơi, nâng niu, ôm ấp những tháng ngày hiện hữu.
Những bỡ ngỡ ban đầu đã qua. Tôi ngồi đối diện, trò chuyện và quan sát dung nhan chị. Tôi ngỡ ngàng đến thú vị. Gương mặt phúc hậu, tươi tắn dễ nhìn. Hơn một phần tư thế kỷ sau. Tôi mới cảm nhận được lời mẹ nói năm xưa. Ngoài những lời ngợi ca về đức hạnh, nến na, khi nào mẹ cũng nhắc tới hình ảnh “nở mông, rộng háng” thuận đường sinh đẻ.
Sau bao năm trời bon chen vật lộn với đời, tôi mới ý thức được. Mông rộng, hông to, khung chậu lớn sẽ giúp cho thời kỳ mang thai được an toàn. Rộng háng là cửa mình lớn giúp cho việc giao hợp dễ dàng, thụ tinh thuận lợi, sinh nở hanh thông, đầu xuôi đuôi lọt, mẹ tròn con vuông. Bầu vú to là nguồn sữa mẹ vô tận nuôi con.
Hơn nữa, mái tóc, gương mặt, dáng người, mông, đùi, hông háng, vú đít, rốn bụng, lông mu, cửa mình còn là những nguồn cảm xúc xác thịt dạt dào, mênh mông vô tận cho đôi lứa, là thứ keo dính bền vững giữ gìn hạnh phúc vợ chồng, là sinh tố nuôi dưỡng tình dục, tình yêu. Các cụ nhà mình tinh tế, lịch sự, và khoa học.
Chị mời tôi bánh ngọn. Tôi đưa hai tay đỡ, lại một khoảnh khắc ngập ngừng. Tôi nhìn xuống ngực chị. Cổ áo rộng hiện rõ khe vú. Cặp vú căng tròn, đồ sộ kéo áo thun hếch lên, lộ ra khoảng bụng thon thả. Dương vật tôi bắt đầu nhúc nhích. Tôi đổi tư thế để giấu đi những cảm giác vụng về.
Chị ngồi đối diện. Gương mặt chị như đóa lan rừng. Má hồng không trang điểm. Mũi nở. Cổ dày. Da thịt đẫy đà, ắp đầy ham muốn. Tôi nghĩ thầm. Chị là người đàn bà chẳng cần phải tụt quần ra mới thấy được thần thái. Tay đàn ông nào gặp chị cũng phải động lòng thèm khát. Tôi thầm trách mình nông cạn, hời hợt, ấu trĩ, và kiêu ngạo đã vứt bỏ một báu vật của ái tình, một nguyên mẫu tuyệt vời của tạo hóa về vẻ đẹp đến siêu phàm của đàn bà.
Chị bảo: Hơn nửa đời người phiêu bạt. Nay gặp, ở lại đây với chị lâu lâu, dành thời gian thăm viếng thầy cô, bè bạn, người xưa. Tôi hỏi: Chị không sợ những lời thị phi. Chị cười và bảo: “Lẳng lơ thì cũng chẳng mòn. Chính chuyên cũng chẳng sơn son để thờ.” Tôi xin lỗi cho câu hỏi đường đột của mình.
Lời chị nhẹ nhàng thanh thoát như gió thổi mây bay. Cặp chân mày cao. Ánh mắt đa tình, diễm lệ. Trời phú cho chị những nét đẹp chất chứa phong lưu. Tôi nhìn vào mắt chị, lòng tôi trỗi dậy một nỗi buồn lênh đênh chìm nổi.
Tôi hỏi chị. Anh không may gặp cơn bạo bệnh đã qua đời. Chị có nghĩ việc đi thêm bước nữa. Chị thở dài trả lời. Điều gì tới sẽ tới. Tránh sao được số phận. Rồi, chị giải thích thêm. Chị không muốn là kẻ dối lừa hào nhoáng. Giải phẫu và sinh lý có quy luật riêng của nó. Kinh nguyệt vẫn đều mỗi tháng. Trứng vẫn rụng theo mỗi chu kỳ. Hormone sinh dục vẫn điều tiết. Lòng thèm khát vẫn dạt dào. Nỗi cô đơn vò xé. Khát vọng ái tình thôi thúc. Lửa tình vẫn rạo rực đêm đêm.
Sinh lý học đã chứng minh. Làm tình, giao hợp mang lại trạng thái bình yên, yêu đời, tự tin, vui vẻ, vị tha và thỏa mãn. Giao hợp làm giảm huyết áp, hạ nhịp tim, làm cơ thể khỏe mạnh, giấc ngủ ngon lành. Tình yêu, tình dục là món quà vô giá của Thượng Đế ban tặng. Lẽ nào mà vứt bỏ. Rồi chị nói một câu tiếng Anh, “If you don’t use it, you will lose it.” Nếu bạn không dùng nó thì bạn sẽ mất nó. Chị không muốn để mất món quà tuyệt vời này. Chị không muốn khoác lên mình chiếc áo đoan chính giả tạo, phi sinh lý, phi thực tế. Chị đọc tôi ghe câu thơ “Dẫu là Chúa cũng sinh ra từ hạt máu.” Chị chỉ là mụ đàn bà, mang đầy những ham muốn con người.
Những chuyện buồn vui của quá khứ, của hiện tại, và của cả tương lai đã đưa đẩy chúng tôi sát bên nhau khi nào không rõ. Tay chị đặt lên đùi tôi, như năm xưa chúng tôi bên nhau, vào những đêm đông, trong ổ rơm, đọc tiểu thuyết. Tôi thoáng thấy mùi da thịt chị, mùi của quê hương, mùi rơm rạ, mùi hoa bưởi, mùi của sông nước phù sa, mùi của tuổi thơ mơ mộng.
Lửa dục tình rạo rực bùng lên. Chị ôm tôi âu yếm. Tôi luồn tay trong áo chị sờ soạng. Cảm giác sờ vú chị lần đầu dưới gốc bàng, trong đêm xem chèo năm xưa hiện về. Tay tôi mò mẫm. Lòng tôi xao xuyến.
Tôi nhìn vào mắt chị như muốn trả lại món nợ của tuổi thơ. Chị ôm cổ tôi. Tôi ôm hông chị. Cảm giác chao đảo bấp bênh. Mặt chị ngửa lên. Tôi cúi xuống, trân trọng đặt nụ hôn lên môi chị nhẹ nhàng. Chị cuồng nhiệt đón nhận. Chị mút lưỡi tôi. Tôi hôn chị mạnh bạo hơn. Răng chạm răng. Lưỡi tìm lưỡi, quấn quýt, nồng nàn, hổn hển. Chúng tôi bắt đầu như những kẻ mộng du, lạc giữa vườn địa đàng.
Chị tụt quần cởi áo. Tôi thầm nghĩ đến câu Kiều: “Đàn bà dễ có mấy tay.” Rồi chị lột quần tôi. Dương vật cương cứng bật ra. Chị mắm lấy nó vuốt ve, mơn trớn. Móng tay dài, chị gẩy lên những đầu mút thần kinh cảm giác làm tôi cuồng dại, miên man. Tôi đắm đuối ngắm nhìn thân hình chị. Những gò đồi và thung lũng nối nhau trùng điệp. Cả một quần thể được kiến tạo hài hòa với sắc đẹp phi thường rực rỡ của người đàn bà đã trưởng thành.
Tôi thở dồn, đưa tay lần mò tìm phồn hoa da thịt. Vú vê lắc lư, đẫy đà ngổn ngang. Da thịt căng mọng, nức nở, ngọt ngào. Tôi hôn tai chị rồi rê lưỡi từ từ xuống cổ, xuống ngực. Khe vú sâu nhu nhuyễn. Bầu vú nhễ nhại nõn nà. Núm vú tròn đầy đặn. Miệng tôi hôn. Lưỡi tôi liếm. Môi tôi mút. Răng tôi cắn lên đầu vú. Tay tôi xoa sờ, mân mê, nắn bóp. Chúng tôi trao nhận cho nhau những tình cảm nồng cháy, dâm dật.
Tôi hỏi chị có nhớ đến tôi sau đêm nơi gốc bưởi năm xưa. Chị bảo, “Có!” Nhưng tôi còn đang tận chân mây, cuối trời, biền biệt, vô vọng, không tin tức, không hứa hẹn. Con gái có thời. Cha mẹ thúc ép. Khoảng cách tuổi tác. Lễ giáo phong kiến đè nặng trên vai. Bao những tường rào khó thể vượt qua.
Dĩ vãng trở về hòa trộn với hiện tại. Tôi ngắm nhìn chị. Một thân thể trần truồng. Chị không có dáng người vóc liễu mình mai. Cơ thể được kiến trúc mang nặng màu phồn thực và tục nhãn. Vú đồ sộ nhưng diễm lệ. Không có nét cầu kỳ dao kéo. Bụng thon thả. Rốn sâu mang dấu vết của trụy lạc phong trần. Eo co bốc lửa. Xương mu nhô lên. Lông đen um tùm mượt mà lan tỏa như đã vượt qua những thời tao loạn nhiễu nhương. Lồn to, như một bông hoa đang nở. Hai mép dày, mịn màng, hồng đỏ, giữa là nhụy vàng ướt át.
Chị không cầu kỳ, khách sáo. Chị nắm tay tôi đặt lên Ɩồŋ chị. Tôi hiểu ý, dùng hai tay, vạch rộng mép Ɩồŋ qua hai bên, rồi lách lưỡi vô trong mà bú liếm, hít hà. Chị run rẩy, rên la. Tôi liếm mạnh hơn, chị rên to hơn. Tôi liếm nhanh hơn. Chị thở dồn dập. Chúng tôi trộn vào biển bờ sắc dục bao la.
Chị quằn quại, rên rỉ. Tôi quỳ giữa hai chân chị đang dạng rộng. Hoa huyệt nõn nà mở ra trước mặt. Tôi vục đầu vào như con trâu rừng khát nước vừa tìm ra dòng suối. Tôi uống. Tôi mút. Tôi liếm Ɩồŋ chị, khi nhẹ nhàng, khi ào ào dồn dập như những cơn sóng biển đập vào bờ cát. Chị rên la thảng thốt. Chúng tôi lao vào mê lộ của hoan lạc, của thèm khát vừa hoang dại vừa thánh thiện. Chúng tôi tan chảy miệt mài trong dòng hải lưu vô tận của dục vọng của cuồng điên.
Dương vật tôi cương cứng, cong cong như một lưỡi liềm, tĩnh mạch xanh ngoằn ngoèo, gân guốc nổi lên. Chị dạng chân ra hứng lấy. Tôi gồng mình ấn dương vật vào Ɩồŋ chị sâu hơn. Chị gào thét, cuồng mê. Tôi thúc mạnh hơn. Chị ngất lịm đi. Tôi địŧ nhanh hơn. Chị mơ màng, ú ớ.
Tôi cố lách dương vật lao vào sâu hơn chút nữa, sâu tới cổ tử cung. Chị ưỡn Ɩồŋ lên cao đón lấy. Tôi đè mạnh xuống. Chị uốn cong người. Tôi gồng mình đáp trả. Đầu chim va đập vào thành âm đạo. Mu Ɩồŋ chị chà xát vào gốc dương vật. Người chị cong như chiếc đòn gánh. Chúng tôi vặn xoắn, lăn lộn. Chị gào thét “Mạnh lên!” “Nhanh hơn!” Tôi gầm như sư tử rống. Dương vật tôi lao vào Ɩồŋ chị như cơn địa chấn. Vú chị đè lên ngực tôi. Bụng đập lên bụng. Đùi tôi chà xát vào háng chị. Chị nhũn mền chết lặng. Tôi địŧ chị cuồng điên. Chị ưỡn Ɩồŋ thích thú. Chị tả tơi hoang dại. Tôi đê mê tao loạn. Tinh dịch trào ra như núi lửa phun dòng nham thạch. Dịch âm đạo loang lổ như nước thủy triều. Chúng tôi mơ màng, như đang vào cõi sinh tử, mộng du.
Rồi, tôi nghĩ về Cô Ba người mà tôi đang hôn phối, về Diễm vừa là ân nhân, vừa là nhân tình đầy khả ái. Tôi rùng mình, sợ hãi về tội lỗi của kẻ ngoại tình.
Một triết gia phương Tây nào đã nói. Đàn bà là một lý tưởng bất diệt, là một thể hình tôn giáo, là một bàn thờ thiêng liêng. Lũ đàn ông không thể vượt qua. Xưa tôi hèn nhát không dám địŧ chị nơi gốc bưởi, bởi, sợ phạm tội trọng. Nay, tôi lại hèn nhát không thể vượt qua cơn cám dỗ. Tôi phạm tội ngoại tình. Nỗi buồn đớn đau vò xé.
Bình Dương
Hoàn thành tháng Sáu, 2020
Viết trong những ngày cách ly dịch virus corona
…
Còn tiếp…
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét