Bài đăng nổi bật
Home
»
Đụ cô giáo
»
Đụ máy bay
»
Tác giả: Caubelovely
»
Truyện loạn luân
»
Truyện sex đang cập nhật
»
Chị gái và cô bạn thân
Chị gái và cô bạn thân
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Tác giả: Caubelovely
Phần 1
Tôi là Trung, sinh ra 1 gia đình không mấy hạnh phúc, tôi có chị gái hơn 6 tuổi tên là Hồng Tâm. Lúc tôi 8 tuổi, bố mẹ tôi ly hôn sau khi trải qua kỳ chiến tranh lạnh hơn 6 tháng. Lý do sau đó thì tôi nghe mẹ kể mới biết là bố ngoại tình, ngay sau khi ly hôn, ông ấy & cô bồ bay ra nước ngoài ở lại định cư. 3 mẹ con chúng tôi nương tựa sống cùng nhau được 9 năm sau thì mẹ tôi qua đời ở tuổi 44 vì bệnh tật.
Trong đám tang mẹ, chị tôi đã khóc liên tục 2 ngày, tôi đã nén nỗi buồn để an ủi chị tôi. Sau đám tang 10 tháng, 2 chị em sau đó bán luôn căn nhà, chị em tôi chuyển về nhà ngoại sống cùng bà ngoại đã 65t, tiện luôn chăm sóc bà, bà làm nghề bán rau ngoài chợ, mẹ tôi cũng được đem về ngoại thờ cúng. Tôi cũng xin chuyển về trường gần đó học (lúc đó đang cuối năm lớp 10), chị tôi lúc đó là năm cuối ĐH Ngoại Ngữ và chuyên ngôn ngữ Anh. Chị bảo sau khi tốt nghiệp sẽ xin vào trường tôi đang học để dạy cũng như quản lý tôi.
“Gì chứ? Chán BOME, mình cũng lớn rồi mà” tôi nhủ. Tiện thể xin dành ra vài dòng miêu tả chị tôi, 1 người con gái khá cao (1m68), vòng nào ra vòng nấy, eo thon mông bự và cặp vếu tròn với số đo 58, 90 và 84, với khuôn mặt xinh đẹp như người mẫu chỉ cần trang điểm nhẹ đã thấy xinh xắn rồi, phải nói là chị tôi dậy thì rất thành công. Không những xinh đẹp mà còn giỏi giang và có tiềm năng dạy học nên khi về trường thì được nhận ngay sau 1 năm tốt nghiệp, lúc đó tôi cũng đang học giữa kỳ 1 lớp 11.
“Này, chị được nhận vào trường em rồi đấy. Vui không? Ngày nào chị em mình gặp nhau nhé”
“Vui cái con khỉ khô chị ấy, sao chị làm vào trường em chứ, làm em không được riêng tư”
… Vậy là sao đó, hình ảnh chị tôi khi chưa đến trường đã được lan tỏa khắp trường vào ngày thứ 7 trước cái tuần chị tôi về dạy, ai cũng đồn ầm lên là sắp có 1 giáo viên siêu mẫu về dạy mặc dù tôi không tiết lộ gì về chị tôi cả. Ngày thứ 2 tuần đầu tiên chị đến dạy cho trường, tôi khá bất ngờ khi thấy mấy cái thằng thường xuyên trốn chào cờ lại có mặt 1 cách đông đủ. Rồi mấy ông thầy lười chào cờ cũng không thiếu ông nào? “Thật kỳ lạ?” Chào cờ xong được 1 lúc, thì bà hiệu phó giới thiệu 1 giáo viên Tiếng Anh mới của trường…
“Xin giới thiệu đây là giáo viên Tiếng Anh mới của khối 10 & 11. Cô Dương Thị Hồng Tâm! Các em hãy làm quen với cô nhé. Cô rất dễ thương đấy”
Cái là từ đâu tiếng hét, tiếng hú và tiếng la vang ầm trời, còn thêm cả tiếng vỗ rát cả tay của mấy ông thầy ban giám hiệu nữa, tay thì cứ vỗ còn mắt cứ nhìn chằm chằm… ồn đau hết cả đầu – . Riêng tôi thì thấy như sắp bị giam lỏng, bà chị này có bỏ qua cho tôi cái gì đâu chứ, dễ thương cái mẹ gì chứ… Sau ngay tiết chào cờ… là tiết Anh, hơn nữa là bà chị yêu của tôi nhận dạy luôn lớp tôi. Vừa bước ngoài cửa vào cái là…”hú… hú, hí… hí, huýt gió” cộng thêm “yêu cô Tâm… yêu cô Tâm” của mấy thằng bạn và thậm chí là đám con gái, tôi nghe mà buồn cười…
– Good morning class!
– Good morning teacher!
– How’re all of you today!
– I’m fine! Thank you and you!
Riêng tiếng của tôi to nhất lớp “I’m not OK today!”
Bà chị nghe được và biết ngay giọng tôi liền ra hiệu cho tôi lên bảng, tôi đành phải bước lên. Bà chị ghé sát và véo tai tôi…
– Này! Muốn chết hả thằng kia?
– Em thà chết còn hơn – . – Ai bảo chị ám theo em!
– Tại chị lo cho em mà, chị muốn bên cạnh em trai của chị:&Gt…
– Ò, Lo ghê á… nghe mắc ói…
Tôi lơ chị bước về chỗ ngồi của mình, chị nhìn tôi với ánh mắt muốn đâm chết tôi hay sao á. Cùng lúc đó, mấy thằng bạn tôi nhìn có vẻ ghen tị và cay cú, vì 1 cô giáo xinh đẹp như vậy lại để ý đến mình còn mình thì lơ đi. Nhưng mà bọn nó đâu có biết, nếu là chị em trong nhà sẽ thấy sắc đẹp bị giảm đáng kể…
Tối hôm đó, tôi trong phòng 1 mình thủ dâm bằng clip được mấy thằng bạn thân gửi cho. Thời điểm này, tôi đã ảnh hưởng cái văn hóa đồi trụy đó được 1 tháng rồi, lúc cao trào chuẩn bị bắn ra thì chị tôi bước vào. Chị muốn trao đổi với tôi để làm quen với lớp…
“Này nhóc, chị hỏi…”
Chưa nói hết câu, chị cúi xuống dòm tôi đang làm gì thì 1 dòng tinh xối ngay vào bộ ngực ấm cúng của chị. Chị tôi giật mình thả luôn chồng sách trên tay. Tôi hốt hoảng và giật mình cộng thêm thể lực hao mòn khi thủ dâm nên ngất ngay sau đó. 1 lúc sau, tỉnh dậy thấy chị đang ngồi cạnh…
– Này, e có sao không vậy?
– I’m Ok…
– Này, nhìn mặt mày cậu thế mà Ok cái gì hả? À, mà chuyện vừa rồi là sao hả…
– E xin lỗi, tại… hmmm – tôi thực sự bối rối…
Chị mỉm cười rồi xoa đầu tôi…
“Thôi chị biết rồi, em không cần nói đâu. Con trai 17t, 18t đều có nhu cầu sinh lý cả mà. Nhưng phải nghe lời chị không được làm nhiều sẽ ảnh hưởng đến thể lực và sức khỏe đấy”
Chị để lại tôi cốc nước rồi đi ra ngoài, quay cặp mông vào trước mặt tôi. Oi! Cặp mông lắc lư đó, tôi muốn cắn muốn bóp nó quá… Tôi nhớ chuyện gì đó ra rồi bảo…
“Này chị định nói gì à?”
“Cậu làm tôi vậy còn nói được nữa hả, hử…”
“Này… chị… không lau ngực à…”
Rồi chị đỏ mặt, quay mặt đi ra, chị mang cái váy ngủ quyến rũ để lộ quần lót màu đen, cái mông cứ lắc lư. Bao lâu nay tôi không để ý thì bây giờ mới thấy tôi đang có 1 bà chị siêu mẫu bên cạnh – tôi hăng hái trong lòng. Uống xong cốc nước, tôi tiếp tục lấy clip đó ra thủ dâm, nhưng trong đầu tôi lúc này lại hiện ra cặp mông của chị, tôi không còn chú tâm đến cái clip nữa. Và rồi tôi thủ dâm trong khi nghĩ về cái mông quyến rũ đó đến khi mệt rã rời và chìm vào giấc ngủ…
Đánh 1 giấc dài đến 6h sáng, chuông đồng hồ reo inh ỏi. Tôi mở mắt bật dậy chống đẩy liền 20 cái là tỉnh hẳn ngủ. Tôi vệ sinh cá nhân xong và xuống bếp thì thấy chị đã chuẩn bị đồ ăn cả rồi…
– Này thằng ngốc! Ăn sáng đi rồi còn đi học…
– Dạ thưa mẹ… mà ai ngốc hả…
– Ai là mẹ của em hử…
– Bà chị khác gì mẹ tôi đâu… ám tôi mãi à… nhắc đến tôi lại nhớ mẹ mất…
– Tôi chưa xử cậu vụ tối qua đấy, ngồi ăn lẹ đi…
Ngồi xuống hít mùi thơm của tô mì nóng hổi, tôi nuốt nước bọt cái ực. Tôi ngấu nghiến cái tô mì chưa đầy 3 phút…
– Này, chị mua mì ở đâu ngon quá trời vậy, chỉ em chỗ với…
– Sao hả… Thích ăn quá phải không? – Chị tôi mỉm cười…
– Ừa! Ngon chết em mất…
– Cậu có thể kiếm tiệm nào có thể bán mì ngon như vậy được chứ haha… chính bổn cô nương đã nấu mì cho cậu đấy – Chị tôi cười đắc thắng…
– Oh… của chị nấu à – Tôi tròn mắt nhìn…
– Uả chứ của ai hả ông tướng – chị tiếp tục cười…
– Vậy cho em rút lại những lời khen hồi nãy nhé – Tôi trêu chị…
– Thằng này, muốn chết hả. Mai tự nấu mà ăn đi – Chị tôi làm mặt giận trông đáng yêu phết…
– Em đùa đấy, ngon lắm. Yêu chị <3…
– Này cậu đừng làm tôi sợ đấy nhé… – .
Bà ngoại tôi ngồi lại bàn ăn hết tô mì khen nức nở, chị tôi vui vẻ lắm…
– Đúng là ngoại của con, ai như cái thằng em trời đánh kia chứ.
Chị tôi quay sang lườm tôi…
Đang ngồi lấy sức, tôi sực nhớ ra điều này…
– Oh, hình như hôm nay lại có tiết Anh văn, lại bị bà chị hung dữ ám rồi… haizz…
– Này! Bà chị này nghe rồi nhé, coi chừng tôi đấy! – Chị liếc mắt nhìn tôi…
Tôi vọt đứng dậy, cầm cái balo chạy nhanh như bay ra cổng hét vào…
“Này bà chị khùng, em đi trước nhé”
Chị tôi tức tối…
“Lên trường tôi sẽ cho cậu biết tay…”
Đi trên đường được 1 đoạn thì gặp Linh và Khoa. Linh là đứa con gái tôi chơi thân từ đầu cấp 2 đến giờ, tính ra cũng được gần 6 năm. Bây giờ, con bé đang học chung trường cách tôi 2 lớp. Con bé cũng khá xinh xắn, cao 1m63, ba vòng cũng chuẩn và cũng nhiều thằng theo đuổi, bọn nó cũng hay ghen tị tôi vì tôi thân thiết với Linh. Mà tính ra các cô giáo hay người lớn kể cả bố mẹ nó đều khen tôi với Linh đẹp đôi trời sinh, về cả dáng (tôi cao 1m78) và tính cách hợp nhau, tôi cũng quý bố mẹ nó và 2 bác ấy cũng thương tôi lắm. Linh nhà cũng khá giả, bố mẹ đều là bác sĩ tư nhân.
Còn Khoa và tôi thân nhau không lâu bằng Linh, chỉ mới thân từ năm lớp 7 đến giờ, dù vậy đây vẫn là thằng bạn thân nhất của tôi, Khoa cao 1m73 với dáng khá đô con. Thằng Khoa này được cái rất giỏi hóa, giỏi khoa học, giỏi hóa ở đây nghĩa là theo nghĩa đen, biết chế tạo các chất, nhà nó có 1 phòng thí nghiệm riêng vì nhà thằng này rất rất giàu, căn nhà đó là 1 cái biệt thự nằm ngay cạnh sân golf cuối phố. Bố nó là CEO của công ty chuyên về máy tính của thành phố, còn mẹ nó là… hiệu trưởng… trường tôi – đây là 1 phần lý do chị tôi được nhận vào trường dạy học, vì Khoa quá giàu mà có mấy thành phần nói tôi là kẻ lợi dụng hám của. Thằng này có nhiều phát minh rất điên rồ, chả có thứ gì mà không chế tạo được. Thằng Khoa có đôi khi ghép tôi với Linh, chắc là vì đú, nên nó bỏ đi trước để chúng tôi đi với nhau. Tôi lúc đấy vẫn chưa hiểu chuyện gì nên cảm thấy bình thường. Đang đi trên đường với Linh thì nó hỏi…
– Mày thấy cô giáo Tâm, gv Anh văn mới của mình sao? Xinh đẹp không? Mày thích cô ấy không… Nhiều thằng đòi cưa bả kìa, nghe nói bả còn FA… mày định cưa bả không kìa…
Oh, thì ra con bé chưa gặp chị tôi bao giờ, cũng chả biết đó là chị của tôi cơ. Tôi vội giải thích…
– Này! Đấy chị gái của tao mà thích thích cái gì? Cưa cẩm cái gì?
– Wat? Thật à… không phải chứ…
– Thế mày nghĩ đi, không trùng hợp à, tên tao là “Dương Quang Trung”, bả tên “Dương Thị Hồng Tâm”, tên nghe giống người nhà quá rồi còn gì…
– Cùng họ thôi làm gì mà giống người nhà hả mày…
– Thôi nhiều chuyện quá, đó là chị gái tao nhé! OK!
– Ờ…
Tôi chả hiểu tại sao Linh lại hỏi như vậy, mãi cho đến sau này, tôi mới nhận ra… Nhưng thôi chúng ta tiếp tục dòng thời gian này vậy.
Vừa vào cổng là thấy nguyên đám con trai đứng ngoài cổng bu đông rồi, “dell hiểu kiểu gì”. 1 lúc sau, tôi thấy bà chị đang đi vào cổng là 1 đám lùa tới hú hét như đám khỉ thấy đồ ăn vậy… trông buồn cười vãi, trong hành lang giám thị là mấy ông thầy đưa mắt nhìn theo chảy dãi, lúc đó tôi mới hiểu là tại sao bọn nó tập trung ở gần cổng đông như thế, hóa ra là đi đón Idols mới haha. Mới đi dạy được 2 ngày mà đã nổi tiếng rồi, đúng là giáo viên đẹp có khác, đi dạy mà như IDOLS đi biểu diễn văn nghệ ấy… nhưng với tôi thì đó là bà chị già mà thôi. Vào tiết Anh, lớp tôi lại hú hét như bọn fan cuồng, tôi nghe mà nhức hết cả đầu. Cả lớp tôi thì phấn khởi riêng tôi mặt đơ ra vì ngày nào chả gặp bà chị chứ…
Học sau những tiết căng thẳng, thế là đến giờ giải lao, tôi xuống canteen uống cafe cho tỉnh táo. Bà chị tôi cũng thấy và bám theo tôi, chị gọi 2 tách cafe cho tôi và chị. Chị lườm tôi…
– Này thằng nhóc, hồi sáng, nói ai khùng hả…
– Ô, cô giáo siêu mẫu (biệt danh mấy đứa bạn tôi đặt cho) thù dai thế, hử…
– Mày tin chị đánh mày ở đây không hả? – Nói rồi chị véo cái má tôi lên đau chảy cả nước mắt…
Đám bạn của tôi ở gần đó thấy cảnh này, bọn nó tỏ ra ghen tị và bắt đầu bu đông lại bàn cafe của chị em tôi, hú hét rồi 1 thằng trong đám nói…
– Này, mày cưa được cô giáo siêu mẫu nhanh vậy? Nhất mày nhé – rồi cả đám cười cười chỉ trỏ, 1 số thằng mặt ra vẻ tức tối.
Bà chị tôi xém cười sặc cafe, tôi thì nhìn chị “cười từ thiện”, cả 2 ngớ người ra. Rồi 1 lúc, tôi búng tay cái “cách” và phát lên 1 câu ngầu lòi…
– Bà chị! Còn không mau giải tán đám đông…
Cả đám bạn tôi bây giờ nhận là 2 chị em nên im lặng, mấy cái thằng tức tối khi nãy mặt mày sáng rạng trở lên…
– Thôi sắp vào tiết rồi, các em giải tán về lớp nhanh! – Bà chị tôi lên tiếng…
Bà chị nhìn tôi tức tối. Tôi thì thỏa mãn lắm, haha. Tôi lên đến lớp thì 1 đám xông vào tra hỏi…
– Ê! Chị gái mày có người yêu chưa?
– Ê chị gái mày nhiêu tuổi vậy?
– Ê chị gái mày xinh vậy? Sướng nghe mày!
Bla… bla…
Bọn nó bám lại khiến tôi vã cả mồ hôi… Có chị gái xinh đẹp đôi khi cũng sướng phết…
Phần 2
Sau buổi học, tôi dạo bước trên đường thì chiếc xe Vision quen thuộc ở đâu phóng ra trước mặt chặn đường tôi lại, mấy đám con trai gần đó nhận ra chị tôi nên cứ liếc nhìn…
– Này, lên xe đi với chị…
– Ơ… trưa nắng không về nhà cơm nước mà còn đi đâu?
– Cứ đi với chị đi, về chị cho tiền đi net…
– Hứ ai cần… – Dứt câu tôi bay một phát lên yên sau xe chị ngồi.
– … Này, hứa rồi thì phải giữ lời đấy…
– Chị biết rồi, nhưng chơi game ít thôi đấy. Sắp thi cuối kỳ rồi…
Rồi chị phóng xe lao vun vút, để lại cặp mắt ghen tị của bọn con trai nhìn theo, họ không biết chúng tôi là chị em…
Đến 1 tiệm bán quần áo, đây là quầy tôi hay mua găng tay mỗi khi mùa đông đến, nên quen biết bà chủ ở đây. Nhưng 1 thời gian dài tôi chưa ghé đến đây, tôi cũng biết chị cũng là khách quen ở đây vì 2 chị em cũng từng đến đây cùng nhau nhiều lần…
– Này dẫn em đến đây làm gì…
– Chỗ này mình từng hay đến mua đồ đó…
– Em có mất trí nhớ đâu mà chị nói làm gì… kéo em đến đây làm gì? Hử?
Chị đỏ mặt, kéo tai tôi sát vào thì thầm…
– Này, em thấy cái thằng ở quầy thanh toán kia không, nó là cháu của bà chủ. Bà chủ đi du lịch Phú Quốc rồi, để tiệm cho thằng biến thái kia trông nom đấy…
– Wait! What? Biến thái ư, chị nói vậy là sao?
– Thì… hôm qua chị đang thử đồ ở đây, chị thấy hắn như muốn ăn tươi nuốt sống chị vậy á. Phòng thay đồ có 1 cái khe nhỏ, chị liếc thì thấy 1 ánh mắt của ai đó… mở cửa ra là thấy hắn… Hắn như ăn tươi chị ấy… hừ…
Chị tôi lườm cái thằng đó… Nghe xong, tôi cười phá lên…
– Haha… bà chị già của tôi được người ta nhìn trộm haha… thằng đó mắt làm bằng đất à… haha…
Chị tôi tức tối véo tai tôi lên…
– Á, Đau… đau… mà chị kéo em tới đây làm gì?
Chị tôi hạ hỏa…
– Mày đứng ngoài canh thằng đó cho chị, để chị thử đồ. Ở đây có cái đầm đẹp lắm mà do cái thằng đó hôm qua chị không thử được – chị bực tức nói…
Tôi hiểu được nhưng lại quay đầu chỗ khác tỏ vẻ cao quý…
– Phần thưởng?
– 100K tiền chơi net?
– Ít quá… chị biết là đứng canh cho chị, người ta dòm em đấy. Người ta tưởng em cũng biết thái thì sao… hừ…
– Tô mì và 100k tiền net, được chưa? – .
– Tô mì, 100k tiền net và cho em mượn cái laptop tối nay…> không thì em về đây…>…
– Được rồi… cái thằng này, mày dám trả giá với chị mày à…
Tôi lấy tô mì và 100k cho có lệ. Còn cái laptop lại là 1 âm mưu khác… hí hí… Chị tôi lấy cái đầm bay thẳng vào phòng thay đồ, tôi lật đật chạy theo tới trước cánh cửa và không quên nghe chị nhắc “Này! Không được để ai lại gần đấy” rồi chị tôi đóng sầm cái cửa lại… Quả nhiên, cái cửa có 1 cái khe nhỏ. Tôi nhớ lại hình ảnh tối qua của chị kích thích, ôi cái quần lót màu đen, tôi muốn nhìn thân hình chị quá… Tôi suy nghĩ 1 hồi rồi quyết định “Kệ đi, nhìn 1 tí chắc không sao. Dù sao cũng là chị em ruột, chắc không có ý định thèm muốn gì đâu…” Tôi quay mặt dán mắt vào khe cửa. 1 thân hình tuyệt đẹp hiện ra trước mắt, cái đường cong và căng tròn của chị khiến tôi bỏng cả mắt, cậu bé tôi đã cứng lên nhưng tôi phải nhịn vì giữ thể diện, đây là quầy bán quần áo không phải ở nhà.
Bộ đồ lót của chị rất quyến rũ, quần lót màu tím có ren, lọt vào khe mu Ɩồŋ của chị đầy gợi cảm, cái áo lót 2 mảnh bó sát vào bầu ngực tôn lên cái đường cong quyến rũ. Làn da chị trắng muốt và đôi chân thon dài khiến tôi không thể nào quên đi cái hình ảnh đó, nếu thầm nghĩ “nếu không phải là chị em thì tôi đã liều mạng xông vào đè chị ra chịch vài phát cho bỏ ghét rồi… haha”… Chị mở cánh cửa phòng thay đồ ra, trong khi đó tôi vẫn chưa hoàn hồn lại vì bây giờ trong đầu tôi chỉ là cảnh chị mặc đồ lót 2 mảnh xinh xinh đó…”Này nhóc…”. Chị vỗ má tôi vài cái để tôi tỉnh lại…
– Này… cậu đang nghĩ gì đấy, đang tương tư cô nào à? Cái Linh phải không?
Tôi giật mình khi chị nhắc đến Linh…
– Đâu… em đâu có… Ủa mà sao chị lại biết Linh…
Bà chị phì cười…
– Sao không biết, học trò của chị mà, tôi thấy 2 cô cậu đi với nhau nhiều đấy. Sao? Cậu thích con nhỏ đó không, tôi làm mai cho… haha…
… Tôi lườm chị đáp lại…
– Chị khùng quá, bọn em chỉ là bạn thân thôi… mai cái gì chứ…
Chị tôi cười phá…
– Thôi không trêu cậu nữa… Này, nhìn chị thế nào?
Chị bước với ra cái đầm rất dễ thương, như 1 nhân vật tiên nữ bước ra từ phim vậy… Dễ thương quá, đôi chân trắng ngần, cách tay trắng muốt, tôn lên vẻ đẹp của 1 đứa con gái còn trong trắng & và rồi sự trong trắng sau này cũng bị cướp đi từ tôi…
– Này… này… đang nghĩ gì thế cậu kia – chị lay má tôi.
Tôi giật mình…
– Đâu… đâu, em có nghĩ gì đâu… hmmm trông chị cũng không tệ nha – Tôi qua loa đáp.
Chị chán nản lườm tôi…
– Này, khen cái gì đó cho hay chứ, hay để mấy câu đó cho cái Linh rồi ha?
– Đừng nhắc đến nhỏ kia được không bà nội… =.=… ừ, chị đẹp lắm… được chưa…
Chị vẫn nhìn tôi, véo nhẹ lên má tôi…
– Đẹp như nào…
– Ờ thì… đẹp đến nổi em muốn biến chị thành người tình của em luôn… haha…
Tôi cười phát đểu xong chạy đi, chị ngượng díu mặt dí theo tôi…
“… này thằng kia, nói bậy gì thế, đứng lại…” 2 chị em tôi chạy dí nhau mà người ta nhìn lầm bọn tôi là đôi tình nhân mới yêu nhau vậy… ai cũng cười và gato. Buồn cười nhất là mặt cái thằng cháu bà chủ tiệm, nhìn rất ghen tức với bọn tôi… Bọn tôi khoác tay nhau đến quầy hàng khác, sau đó chị mua thêm cho tôi mấy cái áo khoác – dù sao cũng sắp đến mùa đông rồi… Khoác tay nhau đến quầy thanh toán, vẻ mặt ghen tức của cái thằng cháu bà chủ tiệm đang gắng dịu xuống ” Này, đôi bạn thân hả…”. Chị tôi đáp 1 câu xanh rờn ” Bạn trai nhỏ của tôi đấy…” Sau đó, 2 chị em khoác tay nhau đi ra cửa chính 1 cách cool ngầu… D…
Trên đường về nhà, tôi chủ động luồn tay qua ôm eo chị, tựa đầu vào lưng chị. Ôi, tuyệt vời, đã mấy năm rồi không làm vậy, thật sung sướng làm sao, nhất là với cô gái đẹp. Rồi bỗng ký ức hiện lên, cái đêm bố bỏ nhà đi. Rồi đến cái đêm mẹ tôi mất, chỉ có tôi với chị ôm nhau khóc… Tôi siết chặt làm chị nhói bụng… chị véo vào tay tôi, mỉm cười:
– Này, ông tướng của chị lại làm nũng à… lớn rồi nhé không phải con nít đâu haha…
– Này chị có nhớ không, lúc mẹ mất, là chị cưu mang em. Lúc đó là năm cuối đại học, chị từng nghĩ sẽ bỏ học để đi làm nuôi em. Nếu không có người thân khuyên thì chị đã làm vậy rồi. Chị vì em mà… như vậy, cũng chưa chịu có bạn trai vì cả ngày chị chỉ nghĩ đến thằng em vô dụng này… em xin lỗi… vì em mà… – Mắt tôi đã ươn ướt…
– Thôi nào, chị là chị của em mà… em đừng nói vậy, chị đã hứa với mẹ là sẽ chăm sóc tốt cho em rồi… Chị sẽ không kiếm bạn trai, trừ khi em đã có công việc ổn định nhé… hihi… Còn không 2 chị em mình sống chung với nhau và với bà trong yên bình là hạnh phúc lắm rồi…
– Em hứa với chị, nhất định sẽ có công việc ổn định. Em sẽ quay lại chăm sóc chị nè… em hứa với chị đấy! – Tôi tỏ vẻ nghiêm túc…
– Được rồi, chị tin em trai của chị mà… Ngoan chị thương… – chị nắm lấy tay tôi…
– Dạ…
Cứ thế rồi 2 chị em cầm tay nhau trên cả quãng đường về nhà, người ta nhìn chúng tôi trên xe mà tưởng như 1 đôi tình nhân vậy…
Về đến nhà, tôi vọt ngay lên phòng bật máy lạnh cho mát. Chị tôi hì hục trong bếp nấu mì, thì tôi nghe tiếng “choảng” khá lớn… còn nghe tiếng hét của chị nữa. Tôi vọt rất nhanh xuống xem sao, tôi tiến gần lại chị thì chị ôm chầm lấy tôi gục vào ngực tôi…”có gián… có gián… nó bay… nó bay vào người chị”. Tôi xém thì bật cười thành tiếng, con gián đó lại quay lại, bay lung tung trước mặt tôi. Tôi liền cầm cái vợt diệt muỗi gần đó vét qua con gián 1 phát “tách… tách… tách… bụp” Con gián cháy đen thui, chia làm 8 mảnh rơi xuống đất (các ông tự tưởng tượng nhé: D).
– Này, con gián chết rồi, ôm chặt người ta thế, ngộp thở quá hụ… hụ…
– Ôi ghê quá, dọn đi, chị sợ…
– Haha bà chị tôi sợ gián ư, khó tin quá haha…
– Cái thằng… thôi dọn đi rồi ăn mì nè, chị mới làm đấy…
– Yes sir! – Tôi đứng nghiêm như những người quân nhân…
Sau đó là bữa trưa rất ấm cúng của 2 chị em tôi. Tôi giúp chị dọn dẹp rồi lên phòng chơi game. Chị tôi thì về phòng ngủ trưa, mặc dù lớn rồi nhưng rất thích ngủ. Tôi chơi xong 2 ván game chán quá. Tôi lật cuốn sổ ghi chép tìm xem có gì làm không. OMG! Còn 3 ngày nữa là sinh nhật của chị, chị hay quên ngày này lắm. Tôi định giấu chuyện đó và lẻn vào phòng chị trêu chơi… Cố gắng rón rén hết mức có thể để vào phòng chị không gây tiếng động, tôi định dọa chị 1 chút nhưng thấy chị ngủ ngon quá nên không nỡ… Tôi thì thầm vào tai…
“3 Ngày nữa là ngày gì chị yêu biết không nè?”
Có lẽ ngủ say nên chị không nghe gì cả. Chị mang váy ngủ rất đẹp, lộ ra cái quần lót tím xinh xinh. Tôi lại gần đặt 1 tay lên bầu ngực của chị, tay kia vuốt lên khuôn mặt xinh đẹp của chị. Tôi bắt đầu nắn cặp vú của chị, tôi kéo cái nhũ hoa lên cao rồi thả xuống. Nhớ khi xưa tôi và chị cũng chơi trò này… nhưng lúc đó cả 2 chị em còn rất nhỏ… Chị tôi đã tỉnh giấc, có cảm giác nhột nhột nên nhìn xuống thì thấy thằng em đang bóp vú của mình… giật mình, chị ngồi bật dậy đẩy tôi ra, tôi cũng nhìn chị và cả 2 đơ người ra 1 lúc…
Chị tôi bối rối và mở miệng nói đứt quãng:
– Em… em… làm gì thế…
– Em… em… xin lỗi… Em kìm không được – Nói rồi tôi lấy 1 tay che con ċặċ đã cương cứng từ bao giờ cho có lệ…
– Em… không nên làm như vậy… hại sức khỏe… lắm…
– Em… e… xin lỗi… e sẽ giải thích sau… xin lỗi chị… – Tôi định bỏ đi…
Chị tôi ấp úng… ngượng đỏ đến mang tai, lí nhí…
– Này… này… lại đây… chị giúp em giải tỏa… nhưng… mà lần này… thôi đấy…
– Em… em xin lỗi… chị đừng… làm vậy… vì… em… em đi ngay đây ạ…
– Thôi cứ… lại đây… chị giúp… em, chị thương em… lắm… nào…
Tôi ngại ngùng bước lại gần chị… chị kéo quần tôi xuống. Con ċặċ 17cm của tôi bung ra chĩa ngay trước mặt chị, độ rộng ước tính như tay cầm xe máy vậy. Chị hơi sợ hãi ấp úng…
“Này… nó… to quá…”
Nói rồi chị liền xóc cho nó cương cứng hơn, 1p sau nó cứng như cây sắt vậy. Chị xóc liên hồi làm tôi sướng không chịu được, đây là lần đầu tiên chị làm chuyện nên có chút vụng về và làm con ċặċ tôi hơi đau… Có lẽ trước đây, chị có đọc qua kiểu văn hóa đồi trụy đó… nhưng tất cả chỉ là lý thuyết và đây… là lần đầu thực hành của chị. Lúc này tôi cảm thấy hơi có lỗi với chị, nhưng con cu che mù con mắt. Nhưng chị cũng không ngại nhiều, có vẻ là do quá thương thằng em trai này. 15p sau, tôi bắn lên mặt chị liên hồi… Chị ngại ngùng véo nhẹ lên con ċặċ và nói…
– Này đây là lần đầu cũng như lần cuối làm chuyện này nhé… Mà… to khiếp… còn ra nhiều nữa… cậu là “ngựa giống” à… hay là… cậu làm điều này với con nào đấy rồi nên mới to vậy chứ.
– Chị này, em làm gì có ai chứ… Chắc… nó bị thích chị hay sao ấy, chứ… bình thường chả như vậy đâu… chắc… nó muốn chị làm mỗi ngày đấy… haha – Tôi vọt lẹ ra ngoài…
– Thằng kia! Đứng lại – chị dí theo tôi đến cầu thang là bắt được tôi và cù lét.
– Thôi em xin lỗi… haha… té bây giờ… chị ơi… haha… nhột chị ơi… a… a…
Tôi và chị lăn 3 bậc thang xuống đất, tôi ôm cứng chị dùng thân hình cơ bắp đỡ lấy cú ngã điếng người đó cho chị, tôi và chị đang ở tư thế nằm ngửa và sấp, 2 chị em môi chạm môi…
Theo phản xạ tôi buông chị ra lập tức, ngồi dậy…
– Em… em xin lỗi, em không cố ý…
– Ờ… không sao đâu, lỗi của chị… chị cù lét em nên mới vậy… – Chị ấy quay đi chỗ khác…
– Dạ… dù sao cũng do em… mà thôi, chị… về phòng đi, em đi đây chút… tối em mới về… chị không cần chờ cơm tối với em đâu… – Nói rồi tôi vội vã bước đi ra ngoài cổng. Tôi lo lắng lần này không ổn rồi, chị sẽ giận tôi mất. Gần đến sinh nhật chị rồi mà chị lại giận tôi thì hỏng hết…
Phần 3
Thật kỳ lạ, mới vừa thủ dâm cho tôi xong thì hôn nhau lại ngại ngùng nói không nên lời. Không lẽ việc thủ dâm là chuyện bình thường còn hôn nhau là chuyện nhạy cảm sao… khó hiểu quá. Tôi đi trên đường, tay cầm điếu thuốc rít 1 hơi, cái vai sưng đỏ lên vì cú ngã vừa rồi. Tôi đến nhà thằng Khoa chơi, thấy nó đang ngồi xem phim… sex. Tôi lặng lẽ bước vào không nói nó 1 tiếng… Đến phân đoạn hay, người đàn ông đó bắt đầu đưa con ċặċ vào chà sát cửa mình của người phụ nữ. Tôi bất giác thốt lên “con ċặċ của ông ta còn nhỏ hơn của tao…” Thằng Khoa giật mình, quay sang nhìn tôi.
– Mày qua khi nào vậy…
– Mới nãy thôi…
– Mày làm tao sợ đấy, tao tưởng có sát thủ đến tìm tao cơ…
– Mày lại đắc tội với ai à…
– Thì… hồi trưa, tao đi đến cái ngõ gần nhà con Huyền (bạn gái của nó) có mấy thằng xăm trổ ngồi hút thuốc, đánh bài… xui cái là địŧ mẹ, tao lỡ làm rơi cái túi Hydro Sunfua (H2S) ngay chỗ sòng bài của bọn nó luôn. Mùi hôi bốc lên làm bọn nó khó chịu, cái là cả đám lườm tao, tao đã xin lỗi rối rít rồi mà mày nghĩ xem bọn điên này có tha cho ai. Tao chạy nước rút 1 mạch luôn, cũng may có mấy túi khói màu. Tiện tao quăng thêm 2 cái túi khói mù (hợp chất khói HCE – C2Cl6) làm mù đường bọn nó.
– Mày tạo nhiều thứ chất lạ lùng thế? Mà mày tạo mấy gói H2S làm gì?
– Đam mê mà mày… à thì… để… troll con Huyền…>…
– Mày điên rồi thằng chó à, troll vậy nó đòi chia tay mày rồi đừng có mà khóc lóc tâm sự với tao nhé…
– Thôi đừng trù ẻo, tao và Huyền đang yêu nhau say đắm lắm nha cu…
– Say đắm con ċặċ ý…
Tôi với nó rất chi là thân nên hầu như lúc nào nói chuyện với nhau cũng có từ tục tĩu cộng thêm chửi thề. Tội đột nhiên nhớ đến 1 chuyện quan trọng… đúng rồi, 3 ngày nữa là sinh nhật chị tôi rồi… Chị ấy lần nào cũng quên ngày sinh nhật cả…
– Ê, mày, sắp sinh nhật chị tao rồi. Mày nghĩ ra món quà gì ý nghĩa không?
Nó gãi đầu đáp…
– Mày hỏi tao là sai lầm vãi Ɩồŋ đấy… tao là thằng bác học điên chứ có phải quý ông ngọt ngào đâu?
– Thế sinh nhật con Huyền mày tặng cái gì cho nó?
– Tao… chỉ cần chở nó đi chơi, đi ăn KFC rồi mua cái vòng tay gỗ vài 3 chục nghìn tặng nó là nó cảm động liền à… tao nói rồi, Huyền yêu tao lắm…
– Gớm… mà nghe mày nói cái vụ quà tặng không ổn tí nào. Chị tao có công nuôi nấng tao từ khi mẹ tao mất… tao cần tặng chị cái gì đó ý nghĩa…
– Tao nghĩ mày nên hỏi cái Linh đi, con đó năm nào chả khiến mẹ nó cảm động vì món quà sinh nhật chứ…
– Ừ, mày nói chí phải. Không hỏi cái Linh thì còn hỏi ai được…
Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho cái Linh “5 phút nữa, nhà thằng Khoa, go go!”…”có chuyện gì?”…”thì cứ đến đây đi, đừng hỏi”. 5p sau, cái Linh đứng dưới cổng bấm chuông… tôi xuống kéo tay Linh vào. Vậy là “bộ 3 siêu đần” chúng tôi đã đông đủ, cùng nhau ngồi lên chiếc ghế sofa sang trọng của nhà thằng Khoa. Chúng tôi ngồi bàn về tiệc sinh nhật chị tôi. Tôi bỗng nảy thêm ý kiến:
Tôi: Ê Khoa, mày rủ cái Huyền đến luôn đi, chị tao cũng biết mày lâu rồi, cũng biết mày có bạn gái là con Huyền. Chị tao cũng ít bạn bè mà hầu như ra nước ngoài cả rồi. Rủ thêm cái Huyền cho đông vui đi mày tiện thể ra mắt giới thiệu cho chị tao luôn…
Khoa: Hmmm… mày nói cũng đúng đấy, để tao gọi ẻm đến đây…
13p sau, cái Huyền đã xuất hiện. 1 cô gái chỉ có 1m6 nhưng lại rất xinh xắn, người đầy đặn và làn da trắng hồng chỉ thua tất cả bọn tôi 1 tuổi, cũng là 1 nữ sinh trường tôi. Nói chung là không hề thua kém Linh về nhan sắc…
Huyền: Em chào mấy anh chị ạ, nè Khoa, anh kêu em đến đây làm gì vậy?
Khoa: Em có nhớ anh hay nhắc đến chị Tâm là chị gái của anh Trung không?
Huyền: Nhớ chứ, nhưng em chưa gặp chị ấy bao giờ…
Tôi: Ừ, bọn anh đang bàn về tiệc sinh nhật của chị ấy…
Khoa: Bọn anh muốn tổ chức 1 tiệc sinh nhật hoành tráng cho chị ấy!
Huyền: Vậy à… a đúng rồi, mẹ em là chủ cửa hàng bánh nhỏ, anh có thể đến đó hỏi về chuyện bánh kem nè…
Tôi: Ừ ha, anh xém quên chuyện đó… mai anh sẽ ghé luôn – tôi gãi đầu…
Tôi suy nghĩ kỹ lưỡng, nhìn sang Linh làm tôi chợt nhớ là quên hỏi điều này:
Tôi: Ê Linh, mày nghĩ tao nên tặng cái gì cho chị đây nhỉ?
Linh: Bây giờ mới để ý tao à… đcmm… tao nghĩ mày nên tặng 1 cái váy… nhưng tao không thấy khả quan đâu vì cô Tâm có nhiều đồ để mặc mà… hmmm… mày nên tặng cô cái 1 cái vòng tay đẹp đẹp nào đó hoặc 1 sợi dây chuyền ý nghĩa cũng được, không cần quá đắt đâu chỉ cần đẹp và ý nghĩa thôi. Nhưng cái này mới quan trọng nè, cô Tâm coi mày là người thân duy nhất mà cổ yêu quý… nên tốt hơn nữa là để nhiều tấm hình của chụp chung của mày và cô trước đây đặt dưới cái quà là ok luôn, à nhớ viết vài dòng chữ gì đó cho có ý nghĩa nữa. Đảm bảo với mày, cô Tâm sẽ cảm động thôi.
Tôi: Hay, cảm ơn mày nha Linh – Tôi cười và nắm tay Linh lay lay…
Tôi: À mà… Khoa, mày có con mắt thẩm mỹ, tao giao chuyện đi tìm vòng tay cho mày đấy…
Khoa: Ok bro… à tao có ý này nữa…
Cả 3 chúng tôi đồng thanh “Nói!”
Khoa: Tao có thể chế ra 1 hợp chất Fe2+, ngọn lửa này xanh trắng cực kỳ đẹp. Tao sẽ gói chung với 1 ít khói màu HCE, điều chỉnh Fe2+ nồng độ thấp chỉ đủ gây chớp nhoáng vài giây, sau đó là 1 lượng khói màu tung ra, sau khi tan khói là mày đứng cầm bánh kem… thế nào? Nó nói mà tôi và 2 đứa kia chả hiểu gì.
Cả 3 chúng tôi:”Nói dễ hiểu chút được không, đâu phải ai cũng giỏi như ông đâu…”
Khoa: Hmmm… thì tao sẽ tạo 1 gói chất ánh gây chớp nhoáng pha 1 chút khói màu tạo bất ngờ… mày chỉ cần đứng sau đám khói cầm bánh kem hát Happy Birthday thôi là OK…
Tôi: Được đấy, ý kiến hay lắm cu, việc này giao cho mày luôn. Cảm ơn tất cả đã giúp tao, tao hứa sẽ báo đáp…
Bọn họ đồng thanh: Thôi đừng nói vậy, tụi tao sợ…>…
Nói rồi cả 4 chúng tôi ra về và thực hiện kế hoạch…
430 Đường Số 2… đây rồi… Tiệm bánh Huy Chương. Tôi vào trong nhìn thấy mẹ của Huyền đang ghi đơn hàng.
– Chào cô!
– Uả, là Trung đó à con, cần cô giúp gì không nè. Lâu rồi không gặp nha, bữa nay cao lớn quá ta – cô ấy mở 1 nụ cười hiền hậu…
– Dạ… con muốn làm 1 cái bánh kem ý nghĩa cho chị gái, 3 ngày nữa là sinh nhật của chị con đó ạ!
– À… hihi đơn giản thôi…
Cô ấy dẫn tôi đến cái khung kính trong cùng, 1 cái bánh tuyệt đẹp, điêu khắc tinh xảo. Trên mặt cái bánh là hình ảnh 1 người đàn ông quỳ gối tặng hoa cho người phụ nữ… tôi nhìn mê mẩn 1 hồi…
– Đẹp không, đây là bánh đẹp nhất tiệm này đấy – cô nhìn tôi cười…
– Dạ… Đẹp… đẹp…
– Được rồi, cô sẽ gói sẵn cho con, 2 ngày nữa cô sẽ giao bé Huyền đem đến nhé.
Tôi liền rút ví ra, đưa tờ 500k cho cô. Cô liền đẩy tay tôi lại…
– Cái này, cô tặng con, gửi lời chúc đến chị con giúp cô nhé…
– Tặng? Tại sao cô lại tặng con vậy ạ? – Tôi ngại ngùng…
Cô liền đưa tay xoa lên đầu tôi…
– Cô nghe Huyền kể rồi, gia cảnh con không mấy hạnh phúc… con đã sớm không còn bố mẹ. 2 chị em con nương tựa sống với nhau, cô thấy thương con lắm. Người làm mẹ như cô hiểu được vai trò của cha mẹ với con cái như thế nào? Nhưng con vẫn kiên cường sống qua khó khăn đó và coi chị như 1 người mẹ, cô rất khâm phục điều đó. Cô cảm động về hoàn cảnh của con nên chỉ là 1 cái bánh kem nho nhỏ có thể giúp con tạo 1 bữa tiệc sinh nhật cho chị con, tạo 1 niềm vui cho con thì cũng tốt.
– Nhưng mà cô ơi… cái bánh này không hề rẻ đâu… cô phải lấy tiền đi chứ… con không dám nhận… – Tôi bối rối gãi đầu…
– Hihi… này, con nghe cô nói. Cái bánh này, trong tiệm chỉ có 1, nó là vật trưng bày, nó đang chờ 1 người xứng đáng. Con xứng đáng với nó, với lại hãy coi như 1 món quà của cô dành cho chị cháu nhé, cô rất muốn con nhận nó.
– Dạ… nếu cô nói vậy… con cảm ơn cô nhiều lắm… chào cô con đi!
Tôi bước đi ra cửa nhẹ nhàng, mẹ của Huyền nhìn tôi cười 1 cách vui vẻ và vẫy tay chào tôi.
Tối đến, tôi về đến nhà. Thấy bà ngoại đang xem tivi trong phòng khách 1 mình, tôi lại gần ôm bà…
– Chị Tâm đâu rồi ngoại?
– Uầy, lớn rồi mà cứ như con nít… chị của con trên phòng ấy…
– Dạ, con lên chơi với chị nha…
– Lớn rồi mà, tự làm gì làm đi chứ… ơ hay ha – Ngoại trêu tôi…
Tôi lên trước cửa phòng, ngại ngùng đứng nép vào mép cửa. Lí nhí nhìn trộm chị đang ngồi đọc sách… Hình như chị nhìn thấy tôi rồi…
– Trung à, vào đi em…
– Dạ… – tôi bước chầm chậm…
– Sao nào… em muốn nói gì với chị à…
– Dạ… vụ hồi chiều… em… em… hôn… chị… á… em không cố ý đâu, em biết chị sẽ giận… xin lỗi…
Chị tôi mỉm cười, gõ nhẹ lên đầu tôi 1 cái…
– Em trai ngoan, chị sao giận em được… Mà dụ hôn hít từ nhỏ mình cũng hay làm mà. Không phải lúc trước khi còn vài tuổi em cũng hôn mẹ kiểu đó chứ gì?
– Dạ… nhưng bây giờ… khác chứ… chị không giận à… – Tôi rưng rưng đôi mắt…
– Chắc chắn rồi, chị là chị của em, chị đã hứa với mẹ là chăm sóc em thật tốt. Chắc chắn không vì 1 vài lý do luyên thuyên mà giận dỗi với em được, cho dù là chuyện em bắt chị thủ dâm. Em cần tình yêu thương của chị hơn bất kỳ ai mà hihi…
Nói đến đây khiến tôi rung động, tôi rơm rớm 1 ít nước mắt và sà vào ôm chặt chị. Tôi gục mặt vào bộ ngực quyến rũ nhưng chị không hề đẩy tôi ra, chị còn lấy tay xoa đầu tôi như 1 người mẹ đang dỗ đứa con làm nũng.
– Chị tốt với em quá… hic…
– Em là người đàn ông chị yêu nhất trên đời này đấy nhé hihi…
– Chị cũng là người phụ nữ mà em yêu nhất… hì hì…
– Thôi đi, có bạn gái rồi thì quên tôi chứ gì… haha…
– Em thề, em sẽ không có bạn gái cho đến khi chị có chồng… haha À mà lâu lâu chị phải thủ dâm cho em đấy nhé, con cu em nó nhớ chị lắm đấy – Tôi trêu chị…
– Hả thủ dâm à, này thì thủ dâm này… thủ dâm này, cái đồ dâm dê… hứ…
– Nhột nhột… haha chị ơi… nhột…
Nói xong 2 chị em tôi cù léc nhau cười đùa 1 hồi lâu… Tôi giục chị xuống làm mì như đã hứa hồi trưa. Quả thật, tôi không thể cưỡng lại món mì nấm tôm của chị, thật là ngon. Tôi ngấu nghiến như 1 con sói đang xé tan tành con mồi. Chị tôi thấy rất thích thú, mỉm cười nhẹ…
– Này ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ, ai hối thúc em ăn đâu hử…
– Uầy, ngon quá chị à. Làm em tô nữa đi, em có thể ăn cả ngày haha…
– Thôi, ông ăn vậy thì tôi chả có gì ăn luôn đấy, đúng là con heo…
– Em… là con heo cưng của chị mà hihi. Làm em tô nữa đêm chị yêu <3 (Oi sến súa vl, nên dùng với người yêu nhé… Khuyến cáo không nên làm với mẹ và chị gái…)
– Học đâu ra thói ăn nói đấy thế, chắc là đang đi cưa con nào chứ gì? Uầy, tôi sắp bị cậu em bỏ rơi rồi đây… – Nói rồi chị ngồi dậy làm tiếp 1 tô cho tôi.
– Chị nghĩ lung tung không à. Chị không nhớ khi nãy em nói gì sao “Chị là người phụ nữ em yêu nhất” hahaha…
– Thôi đi… toàn lời bịp bợm…
– Uầy, em nên suy nghĩ lại việc để chị lấy chồng thôi. Chị mà lấy chồng thì… ai nấu mì cho em ăn đây… hic hic…
– Thôi đi ông tướng, lại nịnh nọt chứ gì… lớn rồi nha, không phải con nít 3 tuổi đâu, haha. Mà em muốn ăn mì thì tự nấu, chị sẽ dạy em nấu, đâu phải cần chị đâu… hử!
– Chị dạy đi em sẽ nấu cho chị ăn, hihi…
– Thôi đi, mì này có ông thấy ngon, à… có ngoại nữa. Chị thấy ngán ngán sao á, chắc do chị tự nấu nên cảm thấy vậy.
Nói xong chị đặt tô mì xuống và tôi bắt đầu ngấu nghiến tô thứ 2, ôi ngon không thể tả. Sao trên đời lại có món mì ngon đến thế cơ chứ, nói thật ra là từ nhỏ tôi chưa bao giờ thích ăn mì…
Phần 4
Tôi đang ngấu nghiến cái tô mì thứ 2 nóng hổi thì chị chìa tờ 100k đưa cho tôi…
– Này, tiền công hồi trưa của em đó… đừng có mà chơi game nhiều đấy… lo học hành đi…
– Dạ, em cảm ơn chị yêu <3…
– Đồ dẻo miệng haha…
Tôi ban đầu định dùng 100k để chơi game thật, nhưng mà tôi đã suy nghĩ lại sau đó, tôi sẽ dùng 100k mua chút gì đó cho tiệc sinh nhật của chị. Đây sẽ là 100k cuối cùng tôi xin chị, tôi sẽ hứa với bản thân sau này không xin tiền chị nữa, lương của chị là giáo viên mới vào nghề chỉ vỏn vẹn hơn 3 triệu đồng 1 chút. Tiền của ngoại kiếm được cũng dao động là 100k đến 200k một ngày, mà phải chi tiêu khá nhiều. Đến lúc tôi phải tự kiếm tiền thêm lo cho bản thân rồi.
Tiếng chuông báo thức vào sáng 1 ngày chủ nhật đẹp trời, tôi tranh thủ chạy bộ để hấp thụ Vitamin D từ ánh nắng nhẹ nhàng. Hôm nay, tôi quyết định đi kiếm việc làm thêm, tôi cầm bộ hồ sơ đi quanh tìm kiếm các cửa hàng đồ ăn, cafe để xin làm phục vụ bàn hoặc thu ngân (tôi có 1 cái khả năng tính toán rất nhanh bẩm sinh). Nhưng đi hơn nữa ngày, chả có gì cả, vì các quán đa số đều không nhận học sinh cấp 3.
Tôi chán nản nhớ lại câu bà ngoại khuyên là không cần đi làm đâu, chỉ cần tôi học hành chăm chỉ là được, ngoại và chị sẽ lo chi tiêu. Nhưng tôi vẫn học rất tốt đấy sao, tôi học lực cũng được khá(do tôi ghét cái môn Sử vãi lúa, chưa bao giờ bà cô cho tôi trên 6, 5 ấy, đấy là giáo viên mà tôi ghét nhất trường luôn) và luôn đứng top 10 trong lớp. Tuy tôi biết điều này khiến chị vui và không lo cho tôi về việc học hành nhưng tôi không muốn chị phải lo âu thêm về kinh phí. Tôi buồn bã đi về phía nhà thằng Khoa, thằng Khoa thấy tôi mặt bí xị, nó cười hả hê…
– Ê thằng chó, mày sao vậy? Tỏ tình thất bại à, hay là cãi nhau với chị Tâm… hahaha…
– Cười cái lồn, tao làm gì có yêu ai mà tỏ tình, tình cảm chị em tao tốt lắm nhá, đừng có mà trù ẻo…
– Được rồi, chuyện mẹ gì nói ra đi? Tao sẽ giúp – Nó bắt đầu nghiêm mặt hỏi tôi…
– Uầy, là hôm qua tao thấy chị tao cho tao 100k, tao mới ngồi suy nghĩ 1 hồi. Mà mày biết rồi đấy, lương giáo viên làm gì cao nổi. Còn bà ngoại nữa, bán rau ngoài chợ thì được bao nhiêu. Tao muốn kiếm thêm việc làm để chị và bà tao bớt gánh nặng chi tiêu. Tao thề là tao sẽ không xin tiền của 2 người nữa, nên tao cần là 1 công việc làm thêm thôi. Nhưng mà, tao cầm hồ sơ đi cả sáng nay chả có ai nhận tao cả, đơn giản là vì tao vẫn còn là 1 thằng học cấp 3… haizzz…
– Em cần 1 công việc à Trung – Tiếng nói quen quen trong góc bếp phát ra…
Người đó dần bước ra phòng khách thì…
– Uả, chị Hạnh (chị hai thằng Khoa, bằng tuổi chị tôi luôn. Đây cũng là bạn thân của chị tôi, học chung từ cấp 3 và ĐH, chị cũng khá xinh xắn, được cái có tập gym nên cơ thể rất đầy đặn)
– Haha, Trung hả, lâu quá không gặp em ha.(Thật ra chị cũng rất thương tôi, chị coi tôi làm em trai chị vậy)
– Chị về nước khi nào vậy (chị này đi Úc thăm người thân)
– Tối qua đó em, dạo này em khỏe chứ. À chị có quà cho em này, cho chị Tâm của em nữa này.
Nói rồi chị đưa tôi cái đồng hồ điện tử rất đẹp và 1 cái đầm là cho chị tôi. Đây là hàng nội địa Úc nên rất đẹp và cực kỳ chất lượng…
– Này, chị… cái này đẹp quá, mà chắc mắc lắm nên em không dám nhận đâu…
– Haha, không sao đâu em à. Hàng nội địa rất rẻ, nếu quy ra tiền Việt thì chưa đến 1tr đâu em…
– Ôi nhưng mà…
– Em nhận đi mà, chị lựa chọn cả buổi mới thấy cái này hợp với em đấy… hihi, với lại sắp sinh nhật chị mày rồi, mày thay chị đưa món quà sinh nhật của chị cho Tâm nhé.
– Dạ, vậy em cảm ơn chị nhiều nha <3…
– Đừng khách sáo, em trai nuôi của chị… haha…
Thằng khoa chen vào…
– Mày sướng nha, chị tao tặng cho mày cái đồng hồ xịn xò nha, còn nhận mày làm em trai nuôi nữa, tao chắc em ghẻ quá.
Chị Hạnh lườm thằng Khoa.
– Tao cho mày cái bộ thí nghiệm hóa học mới chưa đủ hả, muốn ăn đòn hả… g. Rừ…
Sau đó chị lại nhìn tôi âu yếm…
– Này, khi nãy em nói muốn có công việc làm thêm hả…
– Dạ… em vẫn đang tìm…
– Hay em vào quán của chị làm đi, em quên rồi sao chị có 3 quán cafe lớn nhất thành phố mà… haha…
Chị Hạnh nói xong tôi mới nhớ, chị có 3 quán cafe (có bán bao gồm trà sữa, đồ ăn vặt…) lớn nhất trong thành phố. 3 quán cafe sang trọng đó trải đều 3 quận, lúc nào cũng đông nghẹt khách. Tôi thật ngưỡng mộ chị khi chị sở hữu đến tận 3 cái quán cafe lớn khi còn rất trẻ.
– Chị còn thiếu 1 nhân viên ca tối full tuần, em có vẻ hợp đấy…
– Oaw, tối hầu như em rảnh cả tuần, may quá!
Nói rồi chị đưa tôi cái áo của quán, rất đẹp…
– Cái áo đẹp thật đó chị…
– Haha, em mang vào nhìn đẹp trai hẳn, nhiều em sẽ mê em đó. Chỗ này của hình như toàn nhân viên nữ không à, haha…
– Thôi mà chị, em thấy em có gì đặc biệt đâu hihi…
Chị lấy 1 tấm thẻ trong túi và đưa cho tôi…
– Tối nay, em đến quán, địa chỉ trong thẻ. Em sẽ gặp quản lý Sơn. Cứ nói là “Chị Hạnh bảo em đến” là em sẽ được nhận vào làm.
– Dạ, cảm ơn chị nhiều <3…
– Hihi, Chào mừng Trung đến với gia đình Hura nhé haha.
Tôi háo hức ra về, ăn trưa cùng chị tôi và tắm rửa sạch sẽ. Đánh 1 giấc và chuẩn bị thay đồ đến quán. Tôi xịt nước hoa cho nam mùi nhẹ nhàng, vuốt 1 ít sáp cho đầu tóc được thẳng thớm. Soi gương kiểu “ây da, mình cũng đẹp trai ghê”. 5h30 chiều, tôi lái chiếc xe Sirius của mẹ tôi để lại băng qua con đường quen thuộc.
… 41 đường X, ồ đây rồi, quán cafe Hura! Quả thật nó rất lớn so với những gì tôi tưởng tượng, 1 tòa nhà hơn 50m2, 3 tầng, lợp những tấm kính đẹp mắt, trông cực kỳ sang trọng. Ánh đèn nhấp nháy rực cả 1 tòa nhà, như là tòa nhà đang phát quang vậy, có vẻ tiền đầu tư tính đến cả trăm tỷ, có lẽ nhờ 1 phần góp vốn của bố thằng Khoa. Quả thật ở đây khách rất đông, vả lại đang là chủ nhật nên nó càng đông đúc hơn. Tôi chen vào được trong quán, tôi gặp ngay 1 em nhân viên thu ngân đeo kính cận rất xinh xắn…
– Anh dùng gì ạ?
– Ờ… mình đến để gặp quản lý Sơn ạ!
– Dạ, anh đi lên lầu 2, rẽ trái đối diện khu nhà vệ sinh sẽ thấy phòng quản lý. Quản lý Sơn đang ở đấy ạ!
– Cảm ơn bạn nhiều nhé!
Tôi lên tầng 2, quẹo trái và thấy phòng quản lý. Tôi gõ cửa thì bên trong có tiếng vọng ra…
– Vào đi!
– Dạ chào anh Sơn, em là Trung, em được chị Hạnh bảo đến ạ!
– À, mày là Trung mà chị Hạnh đã nói với tao à. Nộp quỹ 20k rồi cút ra làm việc đi…
Ăn nói chả khác gì thằng giang hồ, tưởng như cái quán là của bố mày vậy, ở đâu ra cái thể loại quản lý này hả trời. Lại đòi tiền gì nữa đây? Tôi kìm nén đáp nhẹ nhàng…
– Uả anh, 20k gì ạ? Chị Hạnh không có nhắc với em chuyện này…
– Ở đây muốn làm thì nộp 20k quỹ mỗi ngày, không nộp thì cút khỏi đây, ở đây không chào đón! Thiếu 1 thằng nhân viên cũng đéo sập tiệm đâu.
Rất bức xúc nhưng thôi đành đưa 20k cho nhanh chuyện. Cái thái độ của 1 quản lý là vậy sao? Ngoài đường là mày ăn đấm của tao rồi con chó ạ! Còn cái 20k nữa, chắc chắn đây là thu lợi riêng rồi, tội nghiệp cho các nhân viên nữ ở đây. Tôi nhất định đem chuyện này trình lên chị Hạnh xử lý, thay mặt các bạn nữ mà đòi công bằng – 1 sự tức giận đang tràn trề trong cơ thể tôi.
Tôi thay áo của quán vào, đi ra thì gặp 1 nhân viên nữ đang ngồi khóc trong góc bếp… tôi lại gần, gọi em thì em giật mình, đưa khuôn mặt xinh đẹp nhìn về phía tôi…
– Này, cậu bị sao vậy? Tôi có thể giúp cậu chuyện gì không?
– Hic… hic… cậu… là ai vậy? Nhân viên mới à? Tôi thấy cậu lạ quá…
– Ừ! Tôi mới đến hôm nay!
– Vậy là cậu chưa biết về cái tên “Sơn đê tiện” đó đâu, hắn ta là con ác quỷ, 1 tên bệnh hoạn biến thái mà huhu…
Tôi rất sốc khi nghe những câu đó, tôi tiếp lời…
– Này, ý cậu là cái tên quản lý Sơn à…
– Không sai, là cái tên khốn khiếp đó… huhuhu…
– Có chuyện gì… kể tôi nghe, tôi sẽ đòi công bằng cho các cậu…
– Huhu… cậu đừng xía vào, cậu sẽ mất việc đấy… hắn ta là quản lý của chúng ta… hắn ta làm gì thì chúng ta không quản được đâu… huhuhu…
– Vậy cậu để cho hắn ta làm vậy mãi ư… – Tôi tức tối, nắm chặt bàn tay.
– Thà mất việc tôi cũng phải đòi lại công bằng cho cậu… hãy tin tôi… kể tôi nghe đi…
– Cái tên “Sơn đê tiện” là 1 cái tên biến thái… hic hic… Lúc nào hắn ta cũng bắt bọn tôi nộp 20k quỹ quỹ gì đó, nhưng tất cả chúng tôi đều biết hắn ta lấy tiền đó để nuông chiều con bồ của hắn… Nếu không nộp 20k cho hắn, hắn sẽ bảo thay thế bằng việc cho hắn ta sờ ngực… cho hắn ta sàm sỡ… hôn hít… còn nếu không chiều theo ý hắn, hắn sẽ đuổi việc ngay.
– Khốn kiếp, có loại người này trên đời sao, cầm thú hay gì. Thật là khốn nạn, hắn ta tưởng đây là quán của hắn sao, hắn không coi chị Hạnh ra gì sao… – Tôi tức giận đấm móp cả cái nồi trên bếp…
– Này… bình tĩnh… cậu đừng làm chuyện gì nha… tôi không muốn cậu… vì chúng tôi mà mất việc đâu…
– Cậu yên tâm, có chết tôi cũng phải đòi lại công bằng! – Tôi bình tĩnh lại đáp…
– Bây giờ… khách đông… cậu ra làm việc đi… chuyện này từ từ hãy tính…
Tôi hạ hỏa xuống bình tĩnh hỏi danh tính của cô gái…
– Tôi là Trung, cậu tên gì?
– Tôi tên Ngân… cảm ơn cậu đã an ủi tôi…
Tôi bắt đầu ra làm việc, chuyện này tôi định về nhà nói với chị Hạnh. Công việc ngày đầu của tôi khá ổn, tôi cũng bắt đầu quen việc. 11h đêm, khách đã về hết, chúng tôi dọn dẹp quán, tôi chuẩn bị ra về thì nghe thấy tiếng la vọng ra từ trong bếp “… anh Sơn… đừng mà… tôi xin anh… đừng làm vậy mà… cứu tôi… huhu”. Nghe qua tôi biết ngay là giọng của Ngân, cô ấy đang kêu cứu sao… “Ngoan nào cưng, chiều anh thì cưng không cần nộp quỹ đâu… hêhê”
Đây là tiếng của thằng “Sơn đê tiện”, tôi nghe không nhầm vào đâu được. Tôi tức giận, đang định chạy vào bên trong để cứu Ngân thì 1 bàn tay cầm tay tôi giữ lại. Là em nhân viên thu ngân mà lúc mới vào quán tôi gặp…
– Này, chuyện này hay xảy ra lắm, cậu về đi…
– Tôi thà bỏ việc còn hơn để tên khốn đấy lộng hành như vậy!!
Tôi không quan tâm lời nói của em thu ngân, tôi giật phăng cánh tay của em ra. Đạp cánh cửa bếp thật mạnh, tôi xong vào…
– Ô, cái thằng nhân viên mới, mày ăn gan cọp hả. Dám làm phiền cuộc vui của bố mày…
– Ồ! Có gì khiến tao sợ? Mày là 1 con quỷ đực, mày làm chuyện độc ác, tao thấy rất ngứa mắt. Tao nhịn mày nãy giờ vì tao tôn trọng quản lý của tao, nhưng bây giờ tao nhất định phải dạy cho mày 1 bài học – Tôi hùng hổ đáp lại…
Vậy là hắn ta xông đến tôi, tôi từng học qua Vovinam hơn 1 năm nên tôi có 1 chút võ công trong người. Ngay lập tức, tôi vung 1 đòn đá tạt ngay mặt của hắn, khiến hắn không kịp đỡ hay né. Sau đó là 1 đòn đạp ngay bụng khiến hắn ta văng ra cửa sau của quán. Tôi xông ra cửa sau, xách cổ áo hắn ta lên quăng thêm 1 đoạn cái bịch xuống đất. Hắn ngồi dậy thì bị tôi vung 1 cú đấm trời giáng ngay giữa mặt… máu mồm máu mũi tóe ra rất nhiều.
Hắn nói với tôi trong đau đớn…
– Mày… được… lắm… mai… đừng đến… quán tao làm nhé… cút đi…
Hắn vừa dứt lời thì 1 chiếc giày bay đến cái mặt khốn kiếp đó, từ xa tôi thấy Ngân và chị Hạnh đang đến gần. Hắn ta đã bắt đầu sợ hãi và cúi gầm cái bản mặt khốn kiếp đấy xuống…
Phần 5
Chị Hạnh đến gần không quên cho tên “Sơn đê tiện” 1 cái bạt tai…
– Mày hay lắm Sơn, mày dám thu lợi riêng rồi còn dám đe dọa, sàm sỡ đến các nhân viên nữ hả. Mày ủy quyền mày đòi đuổi ai là đuổi hả? Mày là chủ quán hả, mày muốn lên đầu tao ngồi hả? Mày tưởng là tao không biết sao? Tao biết hết đấy, chả qua tao đang bên Úc không kịp về sớm để xử mày thôi… Cút đi, mày không xứng đáng ở gia đình Hura đâu! Đừng để tao gọi cảnh sát đến trình báo hết mọi tội danh của mày. Tội của mày nhiều lắm, mày gan to lắm, còn dám đuổi cả em trai của tao cơ mà!
– Cái gì… em trai chị… không phải… là… Khoa à… hự hự…
– Tao muốn nhận ai làm em trai cần mày quản à! CÚT!!
Hắn ta tức giận, rời khỏi đó và chạy thật xa. Chị Hạnh dẫn tôi vào quán, trong đó vẫn còn đông đủ các nhân viên nữ… Ngân đỡ tôi ngồi 1 chiếc bàn cao cao. Chị Hạnh vỗ tay ra hiệu các nhân viên tập trung…
– Này các em, hãy chú ý lên đây. Hãy cho anh hùng của đêm nay 1 tràng pháo tay nào!
Tất cả nhân viên nữ của quán đều vỗ tay nồng nhiệt, tôi không hiểu tại sao, làm chuyện nên làm thôi mà? Nhưng đành tiếp chuyện thôi. Chị Hạnh tiếp tục nói:
– Bây giờ, nếu chị ứng cử cậu ấy làm quản lý mới của quán, các em có muốn ý kiến gì không?
– Không!!! – Ngân và tất cả nhân viên đều đồng thanh đáp…
– Vậy thì… – Chị Hạnh nói tiếp…
– QUẢN LÝ TRUNG!! QUẢN LÝ TRUNG!! – Tất cả đều tung hô tôi…
Nhưng tôi cảm thấy rất áy náy, tôi liền lên tiếng…
– Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi! Nhưng mà tôi nghe tôi, tôi chỉ là 1 thằng nhân viên mới vào 1 ngày, không có kinh nghiệm làm việc, không có nhiều kỹ năng. Với lại, đây là chuyện tôi nên làm, xin đừng vì chuyện này mà bầu tôi lên làm quản lý! Tôi… rất áy náy, xin các bạn suy nghĩ lại!
Ngân đứng cạnh tôi, đứng ra phát biểu…
– Này các cậu, nghe tôi nói, từ trước đến giờ, chưa ai vì chúng ta mà lại dám lên tiếng trước mặt 1 quản lý cả. Đây là Trung, người đầu tiên không sợ uy quyền, chỉ biết đúng và sai, dám hy sinh cả công việc để lên tiếng vì chúng ta. 1 người không sợ uy quyền, dũng cảm và ra tay trượng nghĩa! Vậy mình hỏi các cậu… cậu Trung đây có xứng đáng được làm quản lý của chúng ta không?
Ở dưới các nhân viên đều đồng thanh “XỨNG ĐÁNG!! XỨNG ĐÁNG!!! TRUNG QUẢN LÝ!! TRUNG QUẢN LÝ!!”
Sau đó Ngân quay qua tôi:
– Cậu nên nhận đi, cậu không thoát được đâu hihi…
Tôi đành đứng dậy phát biểu…
– Được rồi, tôi cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ tôi. Vậy đến nước này, tôi sẽ nhận chức trách này, xin được mọi người giúp đỡ! Cảm ơn tất cả mọi người!
Tất cả lại vỗ tay rất lớn, Ngân bên cạnh bỗng đưa cả khuôn mặt xinh đẹp đó hôn “chụt” lên má tôi 1 cái:
– Cái này là cảm ơn cậu đã cứu tôi <3…
Chị Hạnh liền vui vẻ, đứng lên nói rất to…
– Vậy thì chị xin được tuyên bố “Đây là quản lý mới của quán, quản lý Trung!!!”
Đêm hôm đó rất vui, tôi đã làm quen được tất cả nhân viên của mình, được biết em thu ngân tên là Quỳnh, rất xinh đẹp… mà nói chung nhân viên nữ cả quán ai cũng xinh như chị tôi. Tôi bất ngờ vì không nghĩ là mình sẽ trở thành 1 quản lý trong 1 đêm đầu tiên đi làm. Tôi tự nhủ đã nhận chức thì phải làm hết trách nhiệm, tôi, chị Hạnh, Ngân đi về cùng nhau. Tôi chuẩn bị về thì mới nhớ mai là thứ 2, nghĩa là mình phải đi học, vậy thì công việc quản lý?? Tôi liền hỏi chị Hạnh, chị mỉm cười xoa đầu tôi…
– Tất nhiên là em phải đi học chứ! Cứ giao thời gian đi học của em cho chị quản lý, còn lại thì em cứ làm! Cố lên nhé – chị Hạnh nháy mắt tôi 1 cái…
– Dạ! Em cảm ơn chị nhiều!
Tôi vui vẻ đi về, về đến nhà, chị tôi đang ngồi ngoài sân.
– Này, em đi đâu bây giờ mới về?
– Thì… em đi… làm…
– Sao lại là đi làm…
– Em chỉ muốn kiếm chút tiền cho chị và bà đỡ lo về kinh phí thôi!!
Chị bỗng rưng rưng nước mắt, ôm chặt lấy tôi…
– Em trai ngoan của chị, vì chị không tốt… chị không kiếm được nhiều tiền nên mới để em phải đi làm thêm… hic hic…
Tôi cũng ôm chị thật chặt…
– Em tự nguyện mà, chị đừng nói vậy… chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn nhé…
Chị xoa đầu tôi, hôn lên má tôi 1 cái…
– Này, chị nghe cái Hạnh kể cái chuyện người hùng của em rồi nhé, chúng mừng quản lý Trung! Em làm cho bên cái Hạnh nên chị cũng yên tâm. Chị tự hào người hùng của chị lắm! Hihi…
– Ấy dà, đừng nhắc nữa, ngượng lắm luôn á!
– Thôi, chị làm mì cho em rồi đấy, vào ăn đi rồi còn ngủ sớm…
– Dạ!
Tút… tút… đồng hồ báo thức cho 1 buổi sáng đầu tuần trong lành. Tôi vệ sinh cá nhân và chạy đến trường để chào cờ. Tôi không thấy chị đâu cả, có lẽ chị đi trước tôi rồi. Tôi đi được 1 quãng đường thì thằng Khoa từ đâu chạy đến vỗ vào lưng tôi 1 cái…
– Ê người hùng…
– CLGT? Mày biết chuyện rồi à…
– Tao là em trai chủ quán mà? Tao không biết thì ai biết?
– Ờ… tao xin mày đừng đồn thổi nhé, tao thấy chuyện này phiền vãi lồn…
– Tao không chắc đâu, mẹ tao cũng biết chuyện này rồi, hiệu trưởng đấy. Hôm nay chào cờ có khi mày được tung hô đấy…
– Vãi cả lồn!!!
– Mày bị mẹ gì vậy? Mày sẽ nổi tiếng đấy, đẹp trai, tốt bụng, anh hùng và dũng cảm… mày sướng quá còn chê cái gì?
– Tao thấy phiền vl, cuộc sống riêng tư bị đảo lộn cả lên…
– Tin tao đi, mày sẽ sướng lắm đấy, tao muốn như mày mà không được…
– Vậy mày đi mà giải cứu đi kìa, tao sợ suýt mất cả việc đấy!
Tôi với Khoa tranh luận 1 hồi lâu, thì cái Linh cũng xuất hiện khen tôi không ngớt…
– Aí chà! Người hùng của quán Hura đây à, nam thần của nhân viên quán Hura đây mà. Không biết nam thần đây có cưa được ai hợp nhau không ta, trong lòng đổ ai chưa nhỉ… haha…
– Tao chỉ yêu mỗi chị tao trên đời thôi…
– Lớn rồi, nên kiếm bạn gái đi ông nội. Tha cho chị mày đi – Thằng Khoa nhanh nhảu…
– Kệ tao!!! – Tôi hét lớn…
Vào đến trường, thì Ngân ở đâu đến ngay trước mặt, xung quanh nhiều người đứng nhìn, chỉ trỏ, trêu chọc… Tôi mở lời…
– Cậu cũng học ở trường này à…
– Ờ, tôi học lớp 11D12, còn cậu?
– Tôi học lớp 11A2…
– Cho cậu cái này nè… nhớ về nhà rồi mở ra đấy – Ngân lấy ra và đưa tôi cái hộp rộng khoảng 1 tờ giấy A4…
– Ờ, cảm ơn cậu nha…
Rồi đám đông 2 bên hú ré, vỗ tay nồng nhiệt… Tôi vẫn chưa hiểu cái mẹ gì đang xảy ra thì thằng Khoa ghé sát tai tôi nói nhỏ…
– Sướng vãi Ɩồŋ nghe mày, được hoa khôi khối 11 tặng quà cơ đấy, có nhiều thằng tặng quà cho nó mà không thành kia kìa. Mày thì lại được nó tặng cho cơ… haizz…
Tôi rất ngạc nhiên vì thằng Khoa nói như vậy, nhưng thực sự tôi chả biết đây là hoa khôi, chỉ nghe thoáng qua thôi, nghe nói có rất nhiều thằng yêu thầm và theo đuổi nữa. Rồi tôi nhìn vào cuối góc đám đông, có 3 thằng nhìn tôi với ánh mắt căm thù, giống như tôi với chúng có thù truyền kiếp vậy. Nhưng tôi nghĩ đó là ánh mắt ghen tị thôi. Thằng Khoa tiếp tục ghé tai tôi…
– Này, có thằng trùm khối công khai thích con nhỏ kia đó, mày cẩn thận. Thằng này khốn nạn lắm, nó chặn đường đánh mấy đứa tặng quà cho con Ngân chứ không đùa. Mày thấy 3 thằng kia không? Là thằng Huy ở giữa, cái thằng trùm khối đấy… Tránh xa bọn nó ra! Nguy hiểm lắm!
– Hừ! Tao có thích gì Ngân đâu, chả công khai theo đuổi nữa. Bọn nó cần gì ở tao?
– Nói chung thằng này khốn nạn mà, mày nên cẩn thận thì hơn.
– Nếu hắn đến làm phiền tao, tao sẽ “tiếp đãi” nó… hừ…
Rồi bắt đầu tiết chào cờ đầu tuần, hát quốc ca xong là vào chuyên mục dặn dò đầu tuần, giới thiệu các hoạt động văn hóa… blabla… Sau đó là đôi lời phát biểu của mẹ thằng Khoa…
– Tất cả các em chú ý, các em ai cũng biết quán Hura ở đường X phải không?
– Dạ phải!!
– Các em biết đêm qua có sự kiện gì không?
– Dạ không!! – Nhưng 1 số ít hô “có”
– Đêm qua, có 1 chàng trai dũng cảm là nhân viên mới của quán đấy đã không màng đến công việc của mình, dám ra tay với tên quản lý đê tiện để đòi lại danh dự cho tất cả nhân viên nữ ở đó… đây là 1 hành động rất đáng tuyên dương. Xin 1 tràng pháo tay cho vị anh hùng của trường chúng ta, em Dương Quang Trung lớp 11A2!!!
Vậy là 1 đám đông phía dưới vỗ tay rất to, tất cả lần lượt đứng dậy, cả đội ngũ giáo viên cũng vỗ tay và đứng dậy. Tôi rất vui vì chị tôi đứng dậy vỗ tay rất nồng nhiệt, đôi mắt của chị bắt đầu ươn ướt!
– Em Trung có thể lên đây chứ!
Tôi được thằng Khoa và đám bạn chung lớp đẩy tôi lên, tôi bước lên trong ngại ngùng… Mẹ thằng Khoa bắt đầu đưa mic ngay trước mặt tôi…
– Em có thể chia sẻ chuyện đêm qua không Trung?
– Dạ… vâng! Chuyện là vầy… hôm qua… bla bla…
– Ôh, điều gì khiến em dám hành động như vậy… em vừa đến nhận việc, em không nghĩ đến là mình sẽ mất việc sao?
– Dạ, em cũng nghĩ đến điều đó. Lúc đó, em định sẽ giữ kín và đem báo cáo lên chủ quán… Nhưng khi em sắp ra về, 1 tiếng la cầu cứu trong bếp vọng ra… Em không thể nhịn nổi cái sự lộng hành của tên quản lý đó, nên em đã hành động ngay luôn ạ… em cũng chả quan tâm có mất cái công việc đó nữa hay không.
– Vậy, nếu em được quay ngược thời gian về đêm qua?
– Em vẫn sẽ làm vậy, không hề hối hận!
Mẹ thằng Khoa bắt đầu nhìn xuống phía dưới…
– Các em có thể thấy đây là 1 người dũng cảm thế nào chứ! Đây là 1 tấm gương tốt của trường mình, xứng đáng mang danh hiệu…
“Anh hùng Hura”!!
Ở dưới tiếp tục vỗ tay vang ầm trời, tôi cảm thấy bắt đầu khó chịu. Tôi muốn được xuống thì mẹ thằng Khoa lại nói…
– Cô được biết là bạn nữ nạn nhân được cứu từ đêm qua cũng học trường mình, em Đoàn Thanh Ngân có đấy không!
Ngân bắt đầu đứng dậy, cả đám hét hò lên…
– EEE, hoa khôi lớp 11 kìa…
– Ê, xinh vãi mày ơi…
– Bla… bla…
Mẹ thằng Khoa bắt đầu ra hiệu cho Ngân lên đây. Oi, pha này xấu hổ chết tôi mất, 1 tí chuyện nhỏ mà phải làm phiền đến rất nhiều người vậy sao. Phải chi hiệu trưởng là ai khác hoặc chủ quán không phải người nhà thằng Khoa thì đâu có làm căng đến như thế này đâu…
– Chào Ngân, đây có phải là người hùng cứu em hôm qua phải không – Vừa nói vừa chỉ vào tôi…
– Dạ… tất nhiên rồi ạ!
– Em có muốn nói điều gì đến người hùng của em không?
– Dạ…
Tự nhiên Ngân hôn lên mặt tôi 1 cái, tôi giật mình, đơ hình mấy giây… ôi cái gì vừa xảy ra vậy, cô ấy dám làm vậy trước mặt cả trường à? Cô ấy không ngại sao? Vậy là sau cú hôn đó cả trường hú lên như fan hâm mộ gặp được Idol lớn vậy…
– Em muốn nói cảm ơn bạn ấy rất nhiều… – Ngân mỉm cười…
– Ồ! Thật tuyệt vời. Này Trung, em cảm thấy thế nào về Ngân, cô được biết đây là hoa khôi của khối?
Câu hỏi kiểu gì đây trời, đây là tiết chào cờ mà, đâu phải đi ghép đôi đường phố đâu. Ai bày cô hiệu trưởng của tôi ra thế này vậy… hic…
– Ưhmmm… đây là 1 cô gái tốt ạ… cô ấy làm việc chăm chỉ, đầy đặn kinh nghiệm, rất đáng để em học hỏi ạ. Em rất mong sự giúp đỡ từ bạn ấy! – Tôi vắt óc từng chữ…
– Vậy đây là 1 câu hỏi ngoài lề nhé, em có thích Ngân không? Em có nghĩ em sẽ trở thành bạn trai của Ngân? Hay trong lòng em đã có ai?
– Tất nhiên là không rồi ạ! Ngân là 1 cô gái tốt, có rất nhiều người theo đuổi. Em không nghĩ mình sẽ là 1 trong số đó. Trong lòng em thì chưa có thích ai, nhưng em rất yêu chị gái của mình, đó là 1 người mẹ thứ 2… – Tôi bắt đầu vẫy tay với chị đang ngồi bên phải.
– Ok được rồi, bây giờ cô sẽ hỏi Ngân nhé, em cảm thấy thế nào về người hùng của em.
– Rất tốt bụng, dũng cảm… và đẹp trai nữa…
– Ồ! Vậy nếu em được người hùng tỏ tình? Em có đồng ý không?
Tôi bắt đầu bực mình, chào cờ mà hỏi gì toàn trên trời dưới đất vậy? Toàn ba cái chuyện thốt nốt. Nhanh còn đi xuống, 1 mình tôi phải đối mặt với 2 trăm ánh mắt này à, cô Dung ơi!!(Tên mẹ thằng Khoa) nhanh nào cô ơi… haizzz…
– Tất nhiên là có ạ!
Ôi nghe đến đây tôi bắt đầu sốc, hồn bay lả tả, ở dưới thì bắt đầu đứng lên vỗ tay, hú hét, la ré… Tôi xấu hổ, đi xuống dưới và dọn đồ nhanh chạy 1 mạch lên lớp.
Phần 6
Vào giờ giải lao, tôi thấy tin nhắn của chị bảo xuống canteen. Xuống đến nơi và tôi đã thấy chị ngồi sẵn ở bàn cafe…
– Này chị gái, có chuyện gì gọi em xuống đây?
– Cái thằng này hay quá ha, dám đứng trước cả trường nói vậy đấy, làm chị xấu hổ chết đi được…
– Haha… em công khai tình cảm với chị rồi nhé, liệu hồn mà có người yêu đi hứ: D…
– Thôi cho tôi xin, tha cho tôi đi, lớn chừng này rồi, bám tôi mãi… mà lạ nghe, con bé đó xinh đẹp vậy mà? Nói thật với chị là em có thích con bé đó không thế? – .
– Hả? Ai cơ? Ngân à? Tất nhiên là không rồi, trong lòng em có chị mà haha…
– Chị không đùa với em, nói nghiêm túc đi…
– Dạ, không. Em chưa có ai trong lòng cả… chưa hề thích ai…
– Nói điêu!
– Thật mà chị, em coi Ngân như đồng nghiệp và bạn bè thôi, chả có gì cả…
– Chị thấy tiếc đấy, con bé xinh xắn vậy mà, hoa khôi của khối đấy…
– Tùy duyên! Thôi, em lên lớp đây! Nhớ trưa nấu mì cho em ăn nha!
Tôi đang rời đi lên lớp, thì gặp thằng Khoa… nó kéo tôi vào chỗ góc cầu thang…
– Cái gì vậy mày…
– Này, tao mới gặp 3 bọn thằng Huy. Tao nghe ngóng được là bọn hắn sẽ chặn đường mày trên đường về đấy.
– Cái gì cơ? Bọn này nghĩ cái gì vậy…
– Bây giờ nghe tao, trưa nay lên xe mẹ tao chở về, đừng đi bộ, nguy hiểm lắm…
– Thôi tao không đi xe đâu, tao nhất định phải xem bọn này muốn làm gì tao?
– Thôi chịu mày rồi đó, tao biết sẽ không khuyên mày được đâu…
Nói rồi thằng Khoa đưa tôi 3 cái gói túi nhỏ nhỏ… bên trong có cái chất bột bột gì đó…
– Này cái gì đấy?
– Đây là túi bột gây ngứa, đây là hơi cay, còn đây dung dịch gây choáng.
– Cái Ɩồŋ gì vậy ba? Đưa tao mấy cái này làm gì? Như đồ dùng đi chống khủng bố ấy!
– Ừ, đồ này dùng phòng thân cho mày đấy. Dùng hay không tùy mày. Yên tâm đi, không gây nguy hiểm đâu, tao nghiên cứu kỹ rồi…
– Ừ… thôi được rồi, cảm ơn mày nhiều…
– Anh em với nhau cả mà, nhớ cẩn thận đấy nhé!
Tôi cất 3 cái món đó vào cặp, nguy hiểm quá, 1 gói mà bị rách là ăn Ɩồŋ luôn. 11h trưa, tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học, tôi hăng hái ra về, cũng không quên đề phòng. Đang đi thì tôi có cảm giác như có ai đang bám theo. Đi đến 1 con hẻm nhỏ, thì chuyện gì đến cũng xảy đến, bọn Huy và 2 thằng “đệ” của nó đứng chặn đường tôi… Ủa khoan đã, sao có đến 4 người? Thằng còn lại kia sao quen quá… ồ chính là thằng “Sơn đê tiện”. Sao hắn ta lại ở đây nhỉ?
– Anh hùng quán Hura đây sao… mày to gan lắm!
– Tao không có tâm trạng chơi đùa với chúng mày, đề nghị tránh đường!
– Ồ, muốn bọn tao tránh đường à? Tụi tao phải xử mày cái tội cướp đứa con gái tao thích. Còn nữa, mày dám cướp công việc của anh 2 tao!
– Ồ, thì ra tên Sơn đê tiện là anh mày hả? Hắn ta xứng đáng mất việc lắm, 1 tên khốn nạn cầm thú đội lốt người mà! Quả thật 2 anh em mày giống nhau đấy.
– Mày im mồm! – Tên Sơn đê tiện lên tiếng – Vì mày mà tao phải chịu cảnh mất việc, hôm nay tao phải cho mày trả giá!
– Mày không những cướp việc của anh tao, mày còn cướp đứa con gái tao thích nữa. Hôm nay, tao nhất định phải dạy mày 1 bài học.
– Tao nói rồi, tao không thích Ngân, mày muốn thì tự đi mà cưa. Đừng có làm phiền tao!
– Không nói nhiều! Chuẩn bị mà cầu xin tha mạng đi!
– Ồ vậy hả? Thử xem nào? – Tôi đưa về tư thế thủ của VOVINAM.
Cả 3 thằng lao về phía tôi, tất nhiên là bọn này chỉ biết lao vào đánh lộn, không học kỹ thuật võ thuật gì cả. Cứ từng thằng lao vào là ăn đòn của tôi, nào là đá tạt, đấm thẳng, chém cổ… Sau 5p, cả đám bọn nó lăn ra đất, bất ngờ đằng sau có 1 cái cây vụt vào vai tôi rất mạnh, rất đau. Nhưng tôi có luyện tập chịu đòn nên có thể chịu đựng được cái đòn đó, thì ra là tên Sơn đê tiện, tôi sơ suất nên không để ý tới tên đó. Trong cơn nóng giận hết mức nổi lửa, tôi dồn hết sức vào đòn đạp ngay bụng tên Sơn khiến hắn ta văng xa 2m5 rồi đáp vào cái thùng rác gần đó, và 1 đòn của tôi đã khiến hắn ta ngất xỉu tại chỗ.
Bỗng thằng Huy, rút con dao thái ra phóng về phía tôi, tôi theo phản xạ chụp con dao lại, xui cái là chụp vào phần lưỡi nên tôi bị đứt tay, rỉ máu… Tức giận nổi lên lần nữa, tôi phóng con dao lại dính vào ngay cái đùi của thằng Huy… ngu thì chết khóc lóc cái lồn! Tự nhiên ở đâu kéo thêm 5, 6 thằng nữa, đến đỡ thằng Huy dậy…”Đại ca, có sao không? Bọn em đến trễ rồi”. Ôi phen này đông quá, tôi dùng mấy gói thằng Khoa đưa cho ném hết ra rồi bỏ chạy, quả thật hiệu quả, cả đám bọn nó ngứa ngáy, gãi điên loạn!
Chạy nước rút 1 mạch về đến nhà, trông bộ dạng của tôi như thế này, chị tôi hốt hoảng…
– Này, em sao vậy, sao không lo về nhà mà lại đi đâu thế… sao lại có máu rỉ ra từ bàn tay thế kia… hử?
– Không sao đâu chị, em không cẩn thận bị té thôi, lấy giúp em cái chai thuốc đỏ đi!
Chị vội chạy đi lấy thuốc đỏ, bông gòn đưa cho tôi…
– Này, cẩn thận đi chứ, máu chảy nhiều quá… chị lo!
– Hì hì, chị lo gì mấy cái này, em tự lo được mà… hứa với chị em sẽ cẩn thận hơn hihi…
– Ông tướng đáng ghét, làm nhanh rồi vào ăn đi, mì nguội đấy!
– Dạ <3…
Tôi ăn xong rồi lên phòng, tôi không quên mở hộp quà mà Ngân tặng tôi khi sáng. Có lẽ chỉ là quà cảm ơn thôi, tôi mở ra thì có 1…
Chiều nay tôi rảnh rỗi nên tôi ghé quán 1 tí để kiểm tra tình hình… đây là công việc của 1 quản lý mà. Tôi vào trong quán, có vẻ các nhân viên nữ đều rất vui vẻ làm việc, chắc là do vừa thoát khỏi cái tên Sơn đó. “Chào anh Trung” đó là tiếng của các nhân viên nữ gọi tôi, tôi thực sự không cảm thấy thoải mái nhưng thôi kệ, đó là quyền của họ! Tôi chỉ đạo cho họ làm, ai cũng vui vẻ nghe theo. Nhưng tôi thực sự ngứa tay, muốn làm cái gì đó, tôi liền bưng giúp mấy cái bàn và ghế… được 1 lúc thì tôi đã lấm tấm mồ hôi.
– Ái chà, anh quản lý mới còn chăm chỉ hơn cả nhân viên chúng tôi nữa… – Tiếng của Ngân vọng ra…
– Uả Ngân à, ca của cậu không phải là buổi tối à?
– Em là nhân viên lâu năm, muốn đi giờ nào chả được!
– Ờ, cậu mau đem khăn ra trải bàn đi!
– Dạ anh yêu…<3…
– WHAT??? Cậu nói gì?
– … Anh yêu, người hùng của em…
– Này đừng nói bậy… không được! Quên chuyện tôi cứu cậu đi!
– Em không quan tâm, anh là người em thích… không phải, là yêu rồi… em yêu anh từ hôm anh cứu em đấy!
– Này, đừng nói tôi là “anh yêu” được không, tôi không phải bạn trai của cậu! Tôi chỉ mới cứu cậu hôm qua thôi mà?
– Từ nay… em xin công khai theo đuổi anh – Ngân nói to đến mức cả quán nghe!
Cả quán nhìn về phái 2 chúng tôi, vỗ tay, ồ lên như mới thấy đĩa bay… Tôi ấp úng…
– Thôi tùy cậu…
Rồi đột nhiên Ngân chạy lại, hôn ngay lên môi của tôi… ôi đm nụ hôn đầu đời (không tính bà chị nhà nhé). Tôi đỏ cả mặt, thả cái ghế xuống…”các… cậu cứ tiếp tục… làm việc”… và bỏ chạy vào phòng quản lý. Tôi từ từ bình tĩnh lại, trong đầu tôi đang chiến đấu dữ dội “ôi vậy là Ngân đã hôn tôi, còn công khai thích tôi, tôi phải làm gì bây giờ? Có nên đáp lại tình cảm không?
Một đống suy nghĩ đang hiện ra trong đầu tôi. Tôi còn chị gái ở nhà nữa mà, nếu tôi yêu Ngân thì tôi sẽ quên mất chị tôi còn đang cô đơn ở nhà sao? Không được, tôi phải bên cạnh chị đến khi nào chị có chồng thì thôi! Đó là lời thề từ trước đến nay rồi”Vậy là cái suy nghĩ về chị gái đã chiến thắng. Nhưng Ngân tôi phải đáp lại như thế nào? Tôi không muốn cô ấy buồn vì tôi, vậy phải làm sao?” Cứ vậy rối rắm trong đầu khiến tôi ngồi suy nghĩ 30p liền… thì bỗng có tiếng gõ cửa…
– Vào đi!
– Là tôi, Quỳnh! (Con bé thu ngân)
– Là cậu à, có chuyện gì thế?
– Tôi muốn được nói chuyện riêng với quản lý Trung!
– Vậy hãy đóng cửa lại đi, gọi tôi là Trung được rồi!
Quỳnh đóng nhẹ cánh cửa, đi vào ngồi nói chuyện với tôi, như 1 phụ nữ quý phái, rất quyến rũ…
– Cậu hãy nghe tôi kể về Ngân nhé…
– Ừ…
– Ngân trước đây là cô gái có đầy đủ gia đình, bỗng dưng bố cô ấy mất vì tai nạn, cả gia đình suy sụp. Không lâu sau, mẹ cô ấy lén lút hẹn hò với 1 người đàn ông khác, bỏ bê cô ấy. Và cậu biết đấy, ông ta là bố của anh em tên Sơn đê tiện và em hắn tên…
– Là Huy phải không?
– Ừ, là Huy… cậu biết hắn ta…
– Đúng vậy, hắn ta hiểu nhầm tôi và Ngân, nên lúc nào cũng bám theo gây sự. Nhưng không vì vậy mà tôi ghét Ngân…
– Đây mới là chuyện đáng bất ngờ, 2 tên Sơn Huy không phải là anh em ruột?
– Sao…
– Tôi nghe Ngân kể là… Sơn thực chất là con riêng, sau khi bố tên Sơn qua đời thì mẹ của hắn ta hẹn hò cùng 1 thằng đàn ông khác đã có vợ… Ông ta và mẹ của tên Sơn đã sinh ra thằng Huy… Ông ta đã giấu gia đình ông ta đến khi tên Huy được 8 tuổi thì bị phát hiện… dẫn đến ly hôn và bỏ đi cùng mẹ thằng Sơn và cả Huy ra nước ngoài. Và bọn họ mới về nước cách đây 2 năm, đến khi mẹ của tên Sơn cũng qua đời thì ông ta đi hẹn hò với mẹ của Ngân đấy. Được cái là ông là dượng nhưng ông ta thương Sơn như con ruột… Sơn cũng quý ông ta lắm, chắc là ông ta đã hứa gì với mẹ của tên Sơn trước khi bà ta mất, còn Huy thì cậu biết rồi đấy.
Tôi suy nghĩ 1 hồi mới cảm thấy là hoàn cảnh gia đình của kẻ này giống như tôi, bố tôi bỏ đi lúc tôi mới 8 tuổi, hmmmm…
– Còn nữa, cậu phải cẩn thận…
– Sao?
– Ông ta khá giàu, có thế lực chống lưng! Ông ta quen 1 tên công an bẩn quân hàm trung tá! Chỉ cần đắc tội đến thằng Huy hay Sơn, ông ta sẽ nhờ tên trung tá đó lấy cớ đi bắt rồi về đồn là bị đánh tới trọng thương, còn bị đe dọa…
Trong lúc tức giận vì lời kể của Quỳnh, tôi đập mạnh hết sức vào cái bàn khiến cho cái ly nước và đống sách nảy lên và rơi ra ngoài.
– Khốn kiếp! Trên đời này có thể loại cầm thú này tồn tại à, thêm 1 tên cớm bẩn nữa. Có chức vụ, không đi làm gương cho cấp dưới mà lại đi làm chuyện tày trời thế này à…
– Cậu bình tĩnh nghe 1 chuyện cuối cùng đây… 2 người họ đang bắt tay che giấu chuyện phi pháp đấy… Tôi mà có bằng chứng thì tôi sẽ không ngại mà kiện họ đâu… đó là sự thật đấy!
– Cái lũ khốn này, ăn cơm cho no rồi đi làm chuyện xấu, thật là tức chết đi được.
– Tôi nói chuyện này cho cậu để cậu có thể cẩn thận phòng thân và thứ 2 là… hy vọng cậu sẽ ở bên cạnh Ngân để bảo vệ cô ấy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ngân vui vẻ như vậy, có lẽ cô ấy yêu cậu khá nhiều đấy vì trước đây chả có thằng con trai nào khiến Ngân như vậy cả… và nếu cậu… không yêu cô ấy thì ít nhất hãy bên cạnh làm… 1 người bạn thân cho cô ấy tâm sự… Ngân là 1 cô gái tốt, 1 nhân viên tốt nhất của quán từ trước đến nay, cô ấy không có nhiều bạn bè… vì ai cũng nghĩ… cô ấy chảnh vì quá xinh đẹp. Tôi hy vọng sau khi tôi kể ra thì cậu có thể bên cô ấy nhiều hơn, tôi tin cậu!
– Ừ… yên tâm, tôi sẽ dùng hết khả năng bảo vệ Ngân, đây là 1 cô gái cần sự bảo vệ, bao bọc!
– Cảm ơn quản lý! Tôi sẽ ra làm việc tiếp ạ!
Quỳnh rời đi, tôi thì vẫn đang suy ngẫm lại về Ngân, đây là 1 cô gái tốt, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu ấy! Và rồi tôi quyết định sẽ dẫn cô ấy đến làm bạn với “bộ 3 siêu đần” của chúng tôi. Tôi ra hiệu cho Ngân lại gần, cô nàng rất phấn khởi…
– Dạ anh gọi em…
– Này đừng gọi tôi là anh, tôi và cậu bằng tuổi đấy…
– Em mặc kệ…
– Tùy cậu… khuya nay tan làm, cậu đi với tôi…
– Dạ… – Ngân hôn lên mặt tôi 1 cái.
– Này, cậu đừng có như vậy mà… Cậu không hỏi là đi đâu sao?
– Chỉ cần là anh cho dù anh dẫn em đi đâu em cũng sẽ đi! Hihi…
– Cậu dễ dãi vậy… nếu tôi là 1 kẻ giống Sơn đê tiện, cậu có dám đi theo không?
– Tất nhiên là có… cho dù anh muốn làm gì em, như là tên Sơn đê tiện, em cũng nguyện đi theo anh, em cho anh hết… dù là cái “lần đầu” của em. Vì em yêu anh… – Ngân ôm tôi thật chặt, còn tựa đầu vào ngực của tôi cười khẽ.
Phần 7
Không thể tin là những lời vừa rồi là những lời thật lòng của Ngân. Vì tôi biết, 1 cô gái không bao giờ dám nói những lời này với bất kỳ thằng đàn ông nào mà cô ấy không yêu thật lòng. Vì đây là những lời… nhạy cảm… nên họ cũng không bao giờ dám nói đùa. Vậy chứng tỏ, Ngân đã yêu tôi nhiều đến mức nào, tôi đều cảm nhận được… rồi tay tôi trong vô thức luồn qua và ôm lại Ngân, đây là cái ôm ấm áp mà từ khi mẹ mất, chỉ có chị tôi ôm tôi như vậy… Nhưng bất chợt, chị gái hiện lên lại trong trí não của tôi, chị gái chấp nhận độc thân để nuôi thằng em trai này, chấp nhận làm “mẹ đơn thân” chỉ vì thằng em chưa trưởng thành. Nếu mình đáp lại Ngân liệu rồi mình còn quan tâm đến chị nữa không? Không được… tôi vội buông Ngân ra…
– Cậu là đồ ngốc… chắc chắn tôi sẽ không giống tên Sơn đê tiện đâu, cậu yên tâm! Tôi sẽ dẫn cậu đến gặp những người bạn của tôi…
– Vậy à, chỉ cần là bạn anh thì sẽ là bạn của em…
– Được vậy thì ok, hy vọng cậu thích những người bạn này…
– Chắc chắn là thích rồi, hihi…
Tôi cũng vui vẻ theo Ngân, công nhận cô nàng rất dễ thương, hy vọng tôi sẽ sớm có tình cảm với cô ấy, để cô ấy không buồn vì tôi. Rồi bỗng nhiên tôi thấy có 1 gia đình nhỏ tổ chức sinh nhật ở cái bàn cuối quán. “Uả quên gì à ta?” Tôi nhớ có cái gì đó phải làm… Thôi chết, mốt là sinh nhật của chị rồi…
– Ngân à, tôi giao quán lại cho cậu 1 chút nhé…
– Ơ, anh đi đâu à?
– Ừa, chuyện này khá quan trọng…
– Em muốn giúp anh…
– Tan làm tôi nói cho cậu, bây giờ xem quán giúp tôi nhé…
– Dạ anh yêu!
– Ừa, cảm ơn cậu…
Tôi vọt 1 phát nhanh hết tốc lực về nhà thằng Khoa, đồng thời gọi luôn cho cái Linh đến…
– Uầy, tao đang ngủ trưa mà mày gọi tao làm con mẹ gì vậy Trung! – Thằng Khoa ngáp dài…
– Sao vậy Trung? Định đến khoe bạn gái à? – Linh có vẻ hơi không vui…
– Nghĩ sao tao khoe bạn gái? Tao tập hợp bọn mày lại là vì tao xem quên mất cái việc quan trọng.
Cả 2 đứa kia cùng nói:
– Đừng có nói mày quên vụ sinh nhật chị Tâm nhá?
Tôi: Ơ… tụi mày đọc được suy nghĩ của tao à?
Linh: Em trai như mày tốt ghê luôn á… Để người ngoài bọn tao lo hết…))
Tôi: Xin lỗi… tại chuyện của tên Sơn đê tiện làm tao suýt quên…
Linh: Hay là chuyện của Ngân nhỉ, có lẽ mày đang yêu con nhỏ đó rồi phải không…
Tôi: Tao… tao làm gì yêu nó, tao chỉ xem nó là bạn thôi…
Linh: Mày đừng giấu diếm, con nhỏ xinh đẹp như vậy, lại còn yêu mày nữa… mày không yêu thì mới là lạ đấy.
Khoa: Thôi thôi, mày đừng giấu diếm nữa. Đang hẹn hò với hoa khôi rồi chứ gì?
Tôi: Không!!!
Tôi: Thôi dẹp chuyện này đi, chuyện tao với Ngân tự giải quyết… vào vấn đề chính này!
Khoa: Tiệc sinh nhật à? Tụi tao chuẩn bị sẵn hết rồi! Đồ dùng ở trong phòng ấy!
Tôi: Ờ, cảm ơn mày nhiều… à mày kiếm ra món quà nào chưa?
Khoa: Đây này! Sợi dây chuyền bạc nhé?
Khoa lấy ra 1 hộp nhỏ, bên trong là sợi dây chuyền bạc có mặt là hình ngôi sao được đính đá màu xanh lam phản chiếu ánh sáng rất chi là đẹp… Ối dà, ngay cả tôi còn thích nữa huống chi là bọn con gái…
Tôi: Này, mày chọn thật à Khoa? Mày thật là biết chọn đấy!
Khoa: Không! Tao không chọn, là Linh chọn đấy…
Linh: Ờ, là tao, tao và Khoa đã dành khá nhiều thời gian mới chọn được…
Khoa: Ê! Không phải là 1 mình mày để dành cả buổi chiều để chọn à…
Tôi: Cái gì?? Cả buổi chiều ư… đùa à…
Linh: Tao…
Tôi: Này, đây chỉ là 1 chuyện nhỏ thôi… sao mày lại cất công thế chứ…
Linh: Tao… uầy, chọn đẹp phải kiên trì chứ…
Tôi: Cảm ơn mày… chuyện này, tao sẽ báo đáp… thật đấy…
Linh khiến tôi cảm động, vô thức tôi luồn tay ôm cô ấy vào người… Ôi Linh ấm quá… Hơi thở của cô ấy phà ngay vào cổ tôi khiến tôi kích thích…
Linh: Này… buông ra… coi nào… ngộp thở… hụ hụ…
Tôi: Xin lỗi… tao vui quá… món quà ý nghĩa này sẽ khiến chị tao rất thích…
Linh: Ừ… chỉ cần mày… đừng quên tao… là được rồi… hì hì…
Tôi: Cái đồ ngốc này… mày là bạn thân tao lâu rồi… sao mà tao quên mày haha…
Linh: Hừ…
Khoa: Aí chà… như cặp tình nhân nhỉ… hết Ngân đến Linh… mày đào hoa thật Trung à?
Tự nhiên Linh đến cho thằng Khoa 1 cái vả vào đầu nhẹ nhẹ nhưng vẫn gây tiếng “bép”…
Linh: Cấm nói bậy nha…
Tôi: Mày nói cái mẹ gì vậy, không biết ngượng à…
Khoa: Thôi lỗi tao lỗi tao, xin lỗi… móa đau vl…
Tôi: Vậy là chuẩn bị xong hết rồi, tối hôm đó tao sẽ dụ chị đi chơi để tụi mày chuẩn bị… tất cả theo kế hoạch nhá…
Linh, Khoa: OK!!
Tôi vui vẻ giữ lấy cái hộp quà mà Linh đã chọn cho tôi cả buổi chiều, tôi rất thích… và có lẽ chị cũng vậy. Sau này, tôi sẽ làm gì đó để báo đáp Linh.
Trong lúc này, ở quán cafe Hura, có 4 thằng đàn em của tên Huy đến gây sự. Ngân đã ra sức nhẫn nhịn với khách hàng, nhưng bọn nó càng lấn đến:
– Xin các anh hãy tự trọng, đây là quán cafe. Không phải là nhà các anh, nếu các anh không dùng nước. Đề nghị các anh hãy ra ngoài vì có rất nhiều người cần phục vụ ở đây.
Có 1 tên có 1 vết sẹo ngay má, nhìn trông rất dữ tợn, nhìn vào Ngân:
– Aí chà, cô em xinh tươi phết, đi với anh, anh cho tiền, hahaha…
– Xin anh tự trọng, đề nghị anh ra khỏi quán!
– Sao hả, mày là cái thá gì mà tao phải nghe mày, 1 con nhân viên quèn. Chắc là đêm đi khách nữa mới có tiền hahaa…
Ngân không kìm nổi tức giận, cho hắn ta 1 cái bạt tai, hắn ta liền đáp lại 1 cái bạt tai khiến Ngân ngã nhào xuống đất… Ngân bắt đầu khóc thét… Tên đó la lớn:
– Tên hèn quản lý Trung đâu? Ra đây coi nào?
– Cấm nói anh ấy như vậy! Mày chả xứng để anh ấy ra mặt gặp mày đâu – Ngân gặng nói…
– Á à? Chắc là yêu hắn ta rồi chứ gì? Phải rồi ha, hắn ta cứu mày mà!
– Thì sao? Tao yêu anh ấy đấy!
– Được, tao sẽ ở đây chờ đến khi nào hắn ta ra mặt! Tụi mày, ra chặn cửa quán! – Tên mặt sẹo ra lệnh cho 3 thằng còn lại…
– Dạ đại ca!
Tại căn biệt thự của thằng Khoa, tôi đi ra cổng thì thấy Linh đã ở đó. Thấy Linh đang ngồi 1 mình, tôi lén lại che mắt cô ấy…
– Này Trung, tao biết là mày rồi, bớt trò con nít đi…
– Chà chà, Linh trưởng thành rồi à, em chào chị Linh ạ…
– Thôi đi ông nội, nịnh tốt ghê đó… bảo sao con Ngân không đổ mày…
– Này, tao với Ngân chỉ là bạn thôi, đừng nói bậy…
– Vậy chứng minh đi…
– Chứng minh?
– Phải, chứng minh đi…
– But… how?
– Đi chơi với tao…
– Gì???
– Đi chơi với tao!
– Xời, tưởng gì… đi chơi như năm ngoái á hả, 3 tụi mình. Tao, Khoa và mày?
– Không! Lần này sẽ khác… chỉ có tao và mày thôi!
– Haha… ha… ha không mắc cười nghe mày, đùa không có vui…
– Tao không đùa với mày, mày chứng minh là mày không thích Ngân vậy thì mày đi chơi với mỗi mình tao thì mày không ngại rồi? – Linh quay đầu ra chỗ khác.
– Tao…
– Sao nào? Đi rồi nhớ hoa tiếc ngọc ở nhà không ai chăm sóc hả? Lẽ nào 1 cô bạn thân 7 năm không bằng 1 con nhỏ mới quen mấy ngày sao?
– Thôi… được rồi, muốn đi mấy ngày?
– 2 Ngày 1 đêm thôi…
– Fuck… đùa à, 1 nam 1 nữ đi chơi qua đêm?
– Sao nào anh bạn thân 7 năm của tôi? Tao có ép mày đồng ý đâu, thích thì đi không thích thì ở nhà VỚI NGÂN!
– Hmmmm… Ok! Được rồi, tao… đồng ý… dù sao cũng 1 công đôi việc.
– Đôi việc?
– Thì chứng minh tao với Ngân “trong sạch” và thứ 2 là báo đáp mày vì cả buổi chiều chọn quà cho chị tao, tao sẽ dành thời gian lại để đi chơi với mày…
– Hứ! Ai cần báo đáp?
– Thôi thôi… đừng có mà lươn lẹo… mà khi nào đi?
– Chuẩn bị nghỉ tết Tây kìa, 2 ngày đó, được không?
– Ờ cũng được! Gần đến ngày đó rồi tính!
– Tụi mày bàn cái gì vui vậy nhỉ? Định cho tao ra rìa à – Thằng Khoa từ đâu nhảy vào làm 2 bọn tôi giật mình.
Tôi: Tụi tao có bàn cái mẹ gì đâu… A đúng rồi, suýt quên, tối nay tao sẽ dẫn cái Ngân đến đây. Làm quen với nó nhé?
Linh và Khoa: Hả?? Lại là Ngân?
Tôi: Ừ…
Linh: Chắc chắn là thích cái Ngân rồi dắt ra mắt tụi tao chứ gì?
Tôi: Không… Thật ra… Ngân cần chúng ta giúp đỡ!
Khoa: Sao? Giúp đỡ?
Tôi: Đúng, tao không nỡ để Ngân gặp nguy hiểm nữa, cái bọn Huy và Sơn nó không tha cho Ngân. Tao nghe kể, tên Sơn và Huy đó là 2 anh em.
Khoa: Hèn gì, tao thấy bọn nó hay đi với nhau, mà mày nói bọn nó vẫn quay lại làm phiền Ngân à?
Tôi: Ừ! Trưa nay tao đập cho bọn hắn 1 trận rồi, kiểu gì cũng qua kiếm chuyện con Ngân để dụ tao ra thôi.
Khoa: Vậy thì nguy hiểm quá…
Tôi: Con bé còn không có bạn bè kia kìa, không ai bên cạnh bảo vệ đâu. Đó là lý do tao quan tâm Ngân đấy, cô ấy cần 1 người bạn, và nhiều hơn là 1 người bạn… à còn nữa, thế lực của bọn Huy rất mạnh nhé, tụi mình phải cẩn thận.
Khoa: Ừ, tao đồng ý. 1 Đứa con gái cần được bảo vệ, có lẽ tao nên ra tay trượng nghĩa…
Linh… Được rồi, bạn của Trung thì là… bạn của mình… OK thôi!
Tôi: Vậy được, 2 tụi mày đến quán lúc tan làm nhé, tao mua bia sẵn!
Linh và Khoa: OK!
Tôi chia tay 2 đứa kia và quay lại quán, thấy 1 cảnh tượng kinh hoàng. Có 3 thằng rất quen chặn cửa quán, đuổi hết khách đi. Con bé Quỳnh thu ngân vội chạy ra nói với tôi 1 cách ấp úng:
– Mau cứu… Ngân… cô… ấy… đang… gặp… nguy hiểm!
Tôi nghe Quỳnh kể hết chuyện vừa rồi, liền tức giận, tôi chạy nhanh tới cánh cửa ra vào. Cước 1 phát, 1 thằng giữ cửa bay vào trong 1 đoạn, còn 2 thằng tôi liền thi triển võ công có sẵn trong người. 1 Đạp và 1 đấm khiến 2 thằng đó ngã lăn ra đường.
Tôi bay 1 mạch vào quán, thì tên mặt sẹo quay lại đứng dậy:
– Ái chà, quản lý Trung! Cướp vị trí của anh tao và bây giờ trông ghê nhỉ!
– Mày muốn gì? Thanh toán rồi cút! Đừng để tao nói với mày bằng cánh tay và cái chân nhé!
– Úi zời ơi, ghê thế cơ á, hồi trưa mày đã làm gì mày biết rõ. Tao phải dạy lại mày là ai trên ai dưới!
Tên mặt sẹo rút con dao bấm lao về phía tôi, ngay lập tức tôi né nhanh, đá cánh tay văng con dao lên cao và tôi chụp con dao cắm vào đùi hắn ta. Tôi khuyến mãi cho hắn ta 1 cú đá ngay mặt lăn ra ngoài cửa. Tôi chạy tới xách cổ áo hắn ta lên:
– Nói! Mày là ai? Ai sai mày đến?
– Tao… không… nói… thì sao nào?
Tôi liền rút con dao khi nãy ra đâm thêm 1 phát nữa vào đùi của hắn ta, hắn ta đau đớn không chịu được…
– Tao… nói… Tao là… Hùng mặt sẹo… Tao… đến thông báo… cho… mày… tối… nay… thách đấu với mày ngay sân sau quán…
– Nói với tên chó kia là… Tao sẽ chờ!
3 thằng em định cứu thằng Hùng sẹo thì tôi ném tên Hùng đụng trúng 3 thằng kia lăn nhào ra đường cả.
Tôi trở lại vào quán…
– Này, các nhân viên hãy nghe tôi nói, tôi có lỗi trong chuyện này, vì tôi mà các bạn đã bị làm phiền. Tôi xin lỗi mọi người!
Và rồi 1 nhân viên nữ đến gần nói với tôi…
– Không! Anh không có lỗi, 1 lần nữa anh lại cứu tất cả bọn em rồi!
Tôi chợt nhớ Ngân, đang ngồi trong góc bếp khóc… Tôi chạy lại thì Ngân ôm tôi thật chật, tôi xoa lên đầu Ngân…
– Tôi xin lỗi, vì tôi mà cậu thành ra thế này!
– Không, lỗi của em, em đã khiến anh phải lo lắng rồi…
– Này, đồ ngốc… đừng khóc nữa. Tôi sẽ bảo vệ cậu! Nhất định là vậy!
– Dạ…<3…
– Được rồi, cậu mệt thì vào phòng quản lý nghỉ đi, tôi sẽ thay cậu làm ca này.
– Nhưng mà…
– Nghe tôi, cậu đang xuống tinh thần, vào phòng quản lý nghỉ đi, để ở đây tôi lo, chỉ vì tôi mà cậu ra vậy!
– Anh tốt với em quá <3… – Ngân lại hôn lên môi của tôi rồi, lần này không đỡ được nên tôi cũng nhịn!
Tôi bắt đầu vào vị trí của Ngân, bưng nước, rót cafe… Đúng là mệt thật nhưng tôi thích làm kiểu này hơn. Mồ hôi đã thấm ướt cả áo, 1 nhân viên nữ đến bảo tôi…
– Quản lý, anh thật là tốt, em chưa thấy ai như anh cả. Làm thay việc cho cả nhân viên, và công việc của nhân viên anh còn làm chăm hơn, anh đúng là quản lý mà lâu nay cả quán đều mong ước… Thôi anh nghỉ đi, hôm nay khách không nhiều. Giao lại cho em được rồi, anh vào chăm sóc Ngân đi.
– Hmmmmm… được rồi, anh giao lại cho em nhé, cảm ơn em nhiều!
– Dạ, anh yên tâm!
Tôi vào phòng quản lý đêm cho Ngân 1 cốc nước ấm. Thấy cô ấy đang nằm ngủ trên sofa rất ngon, Ngân đã cởi hết áo ngoài ra. Bên trong chỉ còn là 1 cái váy rất mỏng, tôi đã thấy cả đồ lót của cô ấy. Con ċặċ tôi đã cương lên rồi, trong đầu tôi đang chia phe đánh nhau… Ây dà, không hổ danh là hoa khôi, bộ ngực đó khiến tôi không cưỡng lại được, tôi liền chạm nhẹ 1 vài giây thì đầu tôi về phần thiện đã chiến thắng, tôi lập tức rút tay lại. Nhưng 1 vài giây là đủ để Ngân tỉnh dậy, có vẻ Ngân ngủ không sâu, cô ấy vẫn cảm nhận được tôi…
Phần 8
Ngân tỉnh dậy, có lẽ cô ấy đã thấy hết, tôi đỏ mặt liền đứng dậy cố giữ khoảng cách…
– Xin… lỗi cậu, tôi… không… cố ý…
– Anh…
– Xin lỗi… tôi sẽ ra ngoài… cậu cứ nghỉ tiếp đi…
Bỗng Ngân ào tới ôm tôi thật chật, đưa môi lên môi tôi và hôn lấy nó, cô ấy chủ động luồn lưỡi qua môi tôi, nhưng môi tôi chặn lại, mím chặt. Tôi liền đẩy nhẹ Ngân ra, tôi ấp úng…
– Này… cậu… làm gì… vậy… Đừng làm bậy… đây là văn phòng quản lý… đấy…
– Em thực ra không có ngủ đâu! Em cảm nhận anh rất muốn làm điều này, sao anh phải cố tỏ ra không muốn chứ!
– Tôi… thôi bỏ đi, tôi…
– Sao vậy chứ? Anh có biết có rất nhiều người muốn em như thế nào không? Cả tên quản lý cũ Sơn đê tiện tìm nhiều cách muốn chiếm lấy cơ thể này của em? Nhưng tại sao khi em tự nguyện trao hết nó cho anh, anh lại né tránh chứ… huhu… Anh có biết là cái ngày anh đã an ủi em trong góc bếp đó… mà em đã yêu anh mất rồi không hả… huhuhu…
Cô ấy bắt đầu sụt sịt khóc, mắt ươn ướt. Tôi không muốn như vậy, liền ôm cô ấy vào lòng, cố gắng vỗ nhẹ vào tấm lưng nuột nà.
– Này… đừng khóc nữa… tôi xin lỗi, đừng vì tôi mà buồn phiền, không xứng đáng đâu…
Ngân bắt đầu hôn tôi sâu vào, lần này tôi không chống cự nữa, để cho lưỡi cô ấy khám phá vòm miệng tôi. Tôi đáp lại mạnh mẽ, nâng cặp mông cô ấy đặt lên chiếc bàn quản lý, trông chúng tôi như chuyện tình công sở trong phim 18+. Đá lưỡi nhau hơn 15p, tui nhả ra và hôn lên ngực và cổ của Ngân. Cô ấy rên nhẹ vì sướng…
– Này… làm mạnh lên đi anh, em sướng lắm… em yêu anh…
Tôi tự nhiên do dự, nhả ra và đơ hình 1 vài giây…
– Này, anh sao vậy… Trung à?
– Tôi không có sao… mà tôi nghĩ chúng ta… nên đến đây thôi… tôi thấy…
Chưa kịp nói tiếp thì Ngân lao vào hôn tôi tiếp và bắt đầu kéo dây kéo quần của tôi xuống, cô ấy thò vào trong vuốt nhẹ con ċặċ tôi. Bất giác tui chụp tay Ngân lại, ngại ngùng quay mặt đi…
– Này, không được…
Cô ấy tiếp tục vuốt nhẹ con ċặċ đã cương cứng của tôi…
– Em khóa cửa rồi, hãy để em phục vụ cho anh, em yêu anh…
– Này, chuyện này… ư ư…
Tôi lỡ miệng rên lên vì cô ấy vuốt quá sướng, tôi đành đứng yên chịu trận vậy, chiều cô ấy 1 lần thôi…
– Sướng không anh yêu…
– Đừng gọi tôi là như vậy, tôi… không phải là… bạn trai của cậu… a… aa sướng quá…
– Em bú cu cho anh nhé, đây là lần đầu em làm đấy… hihi…
– Ưmmmm…
Tôi quá sướng nên chả thể nói được gì, cũng như từ chối vì chuyện đó thật sự rất… dơ. Ngân thì có lẽ không cảm thấy như vậy, cô ấy bú mút rất nhiệt tình, cô ấy có lẽ lần đầu làm như vậy nên hơi vụng về, răng vẫn cứa vào cu tôi. Tôi sướng đến nổi đành dùng tay giữ đầu cô ấy lại, 15p sau, tôi bắn ra miệng của Ngân. Cô ấy dùng lưỡi liếm tinh trùng dính quanh môi rồi cố nuốt cái ực.
– Này… tôi không cố ý ra vào miệng cậu đâu… đừng giận…
Cô ấy mỉm cười, nụ cười quyến rũ khiến cho tôi 1 chút xao xuyến, nhưng tinh thần tôi vẫn tỉnh táo, vẫn có 1 chút cưỡng lại được. Rồi cô ấy lại hôn vào cu tôi, sau đó lại đưa lên môi tôi dán vào chặt. 5p sau, cô ấy nhả ra và mỉm cười…
– Em yêu anh còn không hết, sao có thể giận anh được, hihi…
Rồi Ngân quay lưng, cô ấy chổng mông về phía tôi, tự vỗ đét đét vài cái, rồi cười 1 cách khá là dâm đãng, mặt hơi đỏ…
– Này, đụ em đi, tất cả là của anh đấy, em cho anh hết đấy…
Tôi khá ngạc nhiên và hơi sợ, mặt vội quay qua…
– Này, cậu sao thế? Đừng làm vậy… Tôi không kiểm soát được mất…
– Anh sợ gì chứ… anh có biết đã có rất nhiều tên biến thái muốn thế này lắm không? Lần đầu tiên có kẻ em dâng tận miệng mà không chịu ăn đấy… em đã làm gì khiến anh không thích em như vậy chứ… hic hic…
Ngân bắt đầu ươn ướt đôi mắt. Tôi đành nao núng 1 chút, ôm Ngân vào lòng. Con ċặċ tui cũng cương cứng, nhắm mắt tôi đành ra 1 quyết định cuối cùng…
– Tôi sẽ… chiều… cậu, nhưng mà nghe tôi nói đây…
Cô ấy ôm chặt tôi, ngước nhìn tôi với ánh mắt long lanh trìu mến… Tôi thở dài tuôn ra 1 hơi.
– Nếu điều này khiến cậu vui lên, tôi sẽ chiều cậu… Thật ra tôi biết cái văn hóa này trước đây trên web khiêu dâm rồi, tôi chỉ giấu thôi, chắc sẽ khiến cậu bất ngờ. Tiếp nữa, tôi chưa chắc là tôi đã thích hay yêu cậu, tôi làm chuyện này vì cậu muốn và khiến cậu vui lên, tôi bây giờ coi cậu là “người tình 1 đêm”. Sau chuyện này tôi vẫn coi cậu là bạn. Về chuyện yêu cậu hay không, và trở thành bạn trai cậu hay không? Tôi không dám chắc, tôi sẽ đáp lại câu hỏi đó khi có đủ khả năng. Nếu chúng ta có duyên, tôi nhất định sẽ bảo vệ và yêu thương cậu hết cuộc đời này. Vậy nhé!
Tôi dứt câu, đưa cái ngoắc tay ra và cô ấy cũng đưa lên ngoắc lại tôi…
– Em sẽ chờ, cho dù là anh không đồng ý làm bạn trai em. Em vẫn chờ, vẫn yêu anh, đến khi nào anh là chồng của em hoặc của người khác thì thôi, hihi…
– Đừng chờ tôi, cậu cần 1 người chăm sóc cho cậu nữa chứ!
– Em chỉ muốn anh là người chăm sóc cho em thôi à… <3…
– Vậy thì chờ duyên thôi…
Tôi liền chủ động cỡ cái váy của cô ấy xuống, tôi thò tay vào xoa hột le là Ngân sướng run lên. Cô ấy cũng chủ động cởi phăng cái quần tây của 1 chàng quản lý ra, đưa miệng vào mút chụt chụt con ċặċ đã cương cứng trở lại 1 cách ngon lành. Tôi đưa lưỡi xuống liếm âm hộ của cô ấy khiến cô ấy tuôn nước ra như suối.
Bú liếm đã đời 1 lúc, rồi cô ấy chổng mông lên và ra hiệu tôi đút con cu vào đó. Tôi liền đưa ċặċ vào thế doggy, tôi bắt đầu nhấp nhẹ… cô ấy rên nhẹ để không phát ra tiếng quá to.
– Ư… ư… sướng quá, mạnh nữa đi anh, nhấp em đi anh, em yêu anh quá à, ư… ư ư…
– Từ từ nào, tôi… lần đầu làm chuyện này mà… này, rên nhỏ tiếng thôi, lộ cả đấy… hự hự…
– Sướng quá, yêu anh quá, chồng ơi…
– Này… không được nói bậy, ai là chồng cậu…
– Địt mạnh lên nữa đi… anh… em sướng quá…
– Hự… hự… hự…
Cứ như vậy được 20 phút…
– Em ra… đây… em ra… đ… ây…
– Tôi… ra vào… trong cậu nhé… hự hự…
– Ra trong Ɩồŋ em đi anh… ra đi anh, làm em có thai đi anh…
Vậy là cả 2 chúng tôi ra cùng lớp, tôi xối 1 đống tinh trùng vào trong âm đạo của cô ấy, Ngân cũng túa ra nước rất nhiều. Chúng tôi ôm nhau và im lặng trong vài phút, và rồi tôi thả nhẹ cô ấy ra. Tôi nhớ lại lời thề trong sạch với Linh khi nãy, có lẽ chỉ còn cách giấu kín chuyện này…
– Đủ rồi… cậu nghỉ ngơi tiếp đi, tôi ra xem quán thế nào…
– Em khỏe lại rồi… anh ở lại với em đi… em có rất nhiều điều muốn nói với anh!
– Vậy… đợi tôi ra xem tình hình quán đã, cậu ngồi nghỉ đi… Hay tí nữa ra ngoài với tôi.
– Dạ, ra ngoài cũng được ạ!
Tôi chỉnh lại trang phục lịch sự, đi ra xem xét tình hình, thấy Quỳnh đang loay hoay công việc của bản thân và cả luôn của Ngân.
– Quán đã ổn định lại chưa Quỳnh?
– Dạ ổn rồi, anh không cần lo, khách có thể ăn uống và được phục vụ thoải mái ạ!
– Ừa, giao lại cho cậu nhé, tôi định đi cùng Ngân ra ngoài 1 chút!
– Dạ, cứ giao lại cho tôi ạ!
– Ừa, cảm ơn nhé!
Tôi dắt Ngân ra công viên, có 1 chỗ yên tĩnh, 1 cái ghế dài công cộng và phía trước là 1 cái hồ, trông rất lãng mạn. Bây giờ đã là 17h, tôi mua cho Ngân 1 ly nước cam. Tôi ngồi cạnh cô ấy…
– Em cảm ơn anh, anh thật tốt, em đã yêu không nhầm người hihi!
– Khi nãy, cậu muốn nói với tôi vài điều? Nói thử…
– Dạ, thật ra cũng chỉ là vài lời tâm sự, nếu anh không chê, anh ngồi nghe em kể nhé!
– Ừ, kể đi, tôi nghe mà!
– Anh biết là ba của tên Sơn đê tiện đó đang hẹn hò với mẹ của em không?
– Cái này tôi đã biết rồi, Quỳnh đã kể cho tôi!
– Vậy hả? Thật ra tên Sơn đó lúc nào cũng ghé nhà tán tỉnh em, cả em trai hắn là Huy cũng vậy, 2 anh em bọn nó thật xấu xa.
– Vậy hả, tôi thấy tên Sơn đó cũng chả tệ. Tên Huy cũng ổn, khá đẹp trai? Sao cậu lại từ chối?
– Đơn giản là vì hắn rất xấu xa, hắn lúc nào cũng đòi ăn tươi em cả. Nhiều lần hắn sang nhà dụ em uống rượu.
– Quá đáng thật? Mẹ cậu không ngăn cản à?
– Mẹ em thì lại bênh hắn. Bảo hắn ta là quản lý này nọ, có nhiều tiền, sao lại không yêu?
– Sao mẹ cậu lại như vậy chứ?
– Mẹ còn bị mù quáng trước ba của tên Sơn nữa, lúc nào cũng bênh 2 anh em bọn hắn. Em thì bị bỏ rơi, tuyệt vọng. Và rồi 1 ngày, anh xuất hiện… chỉ có anh là người đã bảo vệ em, dám dùng của công việc mà mình vừa tìm được để bảo vệ danh dự cho em… Em cảm kích lắm, em cũng yêu anh 1 phần là vì mang ơn cho anh!
– Tôi nghĩ cậu vì mang ơn tôi mà đem lòng yêu tôi thì không đúng! Cậu phải đi theo tiếng nói trái tim chứ? Tại sao chỉ vì tôi giúp cậu mà lý trí cậu buộc phải yêu tôi? Tôi không đồng ý điều đó!
– Dạ… không hẳn là vì em mang ơn của anh, em… không hiểu vì sao, nhưng em nghĩ là mình đã yêu anh!
– Vậy… tại sao? Tôi có gì để cậu phải yêu, 1 thằng từng không công không việc, nhà chả có điều kiện? Sống với chị gái, bố mẹ thì không còn nữa. Chả biết tương lai đi về đâu, xe thì chiếc xe cũ nát. Cậu là 1 cô gái xinh đẹp! Nếu tôi yêu cậu rồi, cậu không xấu hổ ư? Cậu yêu 1 thằng chả có gì ngoài cái thân ăn hại?
– Không!! Anh không có như vậy…
Ngân ôm cô tôi và nói tiếp…
– Anh là 1 người tốt, biết hy sinh và nghĩ cho người khác. Em không hiểu tại sao, trước đây có rất nhiều đàn ông chủ động cưa em! Em không hề có cảm giác gì. Vậy mà bây giờ, anh làm tim em đập nhanh không lý do, vậy mà anh không hề có ý với em… Nhưng dù sao thì đã vậy rồi, em rất yêu anh! Chỉ là vậy thôi, cho dù anh có yêu anh khác. Em vẫn chờ!
– Haizzz… cậu đúng là… ngốc… lỡ tôi làm tổn thương cậu thì phải làm sao?
– Không, em tin rằng anh sẽ không làm vậy!
– Vậy tôi yêu người khác thì sao?
– Thì… do duyên thôi, em sẽ cố quên anh… không sao cả… hihi…
– Đúng là ngốc… Tôi đã làm tình với cậu đấy. Nếu tôi không đáp lại tình cảm của cậu, cậu không ấm ức sao?
– Em yêu anh mà… em làm vậy cũng chả sao… 1 mình em thật là được rồi!
– Này… đúng là… ngốc!
Chúng tôi im lặng… Tôi hối hận vì chuyện khi nãy, chỉ vì không kìm nổi dục vọng của bản thân. Nhưng Ngân vui là được rồi, tôi sẽ giấu kín chuyện này đến khi xuống mồ!
– Đi theo tôi nào!
– Dạ?
– Đi theo tôi!
– … Dạ vâng!
Tôi dẫn Ngân đi theo tôi về nhà thằng Khoa. Nó đang nghịch đống hóa chất cùng cái sáng kiến điên khùng, rồi không ngoài dự đoán “Bùm” 1 tiếng khá to.
– Lại nữa rồi… cái thằng…
– Ôi tiếng gì vậy anh, em sợ quá!
– Không có gì đâu, đâu là chuyện cơm bữa thôi!
– Dạ…
Tôi dắt Ngân vào phòng thí nghiệm của hắn ta, cái thằng ngu này lại thí nghiệm nguy hiểm nữa rồi, lộn xộn hết cả lên!
Tôi: Mày lại làm cái gì thế?
Khoa: Uả Trung, tới hồi nào vậy… ủa… hoa khôi hả! Thôi chết, mất hình tượng quá… mày ra phòng khách đi… đm sao mày lại dắt cả hoa khôi vào thế… ôi… ôi…
Ngân: Chào cậu, tôi là Ngân…
Tôi: Tao báo trước rồi mà? Mày là thiên tài mà trí nhớ kém thế?
Khoa: Ra chờ tí coi, tao tắm rửa đã…
Tôi: Tí tao gọi thêm cái Linh nữa?
Khoa: Họp đủ team làm gì vậy!
Tôi: Tất nhiên là về chuyện của Ngân! Tao đã nói khi trưa cơ mà? Mày bị gì thế?
Khoa: À… à… tao nhớ rồi… ra ngồi chờ tí coi…
Tôi: Lẹ lên đó!
Tôi vào trong bếp nhà thằng Khoa, lấy 2 ly cafe từ máy pha của hắn ra cho tôi và Ngân. Ngồi dựa vào chiếc sofa, tôi lấy điện thoại gọi cho cái Linh đến. 15p sau, tất cả chúng tôi đều có mặt!
…
Còn tiếp…
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Category
Category
Truyện sex ngắn1913
Truyện sex có thật606
Truyện loạn luân569
Truyện sex ngoại tình568
Truyện Sex Hiếp Dâm188
Truyện sex mạnh169
Truyện sex học sinh168
Truyện sex hay119
Đụ cô giáo93
Truyện NTR90
Truyện sex bạo dâm88
Truyện sex full78
Người và thú (Sex thú)28
Truyện sex nhẹ28
Truyện sex khổ dâm24
Truyện sex teen21
Bác sĩ - Y tá20
Hiện thêm
Ẩn bớt
Popular Posts
Dì Tôi
Hello mọi người, lại là tôi đây. Lần này tôi tiếp tục kể cho mọi người về chuyện loạn luân của tôi (mọi người có thể xem ở “Mợ Quyên dâm đãng“) nhưng lần này không phải là mợ của tôi nữa mà là lần này là dì của tôi, một người dì khát tình. Tiếp nối câu chuyện tình loạn luân với mợ, thì người tiếp theo mà tôi muốn loạn luân tiếp đó chính là dì của tôi. Dì tôi tên là Hà, lúc này cũng khoảng gần 40 tuổi nhưng nhìn dáng vẻ của dì thì phải nói là mợ Quyên không có cửa, ngoài đít bự ra thì mọi thứ dì tôi Out trình mợ. Dì tôi, bấy giờ người ta hay gọi là signer mom, 2 con, sống ở trong huyện. Chỉ vào đây khi có lễ tết hay giỗ gì thôi, nên thời gian của tôi với dì không có nhiều như mợ. Tôi bắt đầu có ý muốn loạn luân với dì vào một tình huống khá hài. Lúc đó nhà tôi có giỗ thì vẫn như mọi năm dì tôi về đây tụ họp gia đình làm giỗ, bỗng một ngày đẹp trời tôi thấy được cái cảnh lộ hàng của dì và từ đó con chim tôi thức dậy và khao khát được đút vào.
Clip: Nac NuSinhAoDai
Cứu Cánh Lúc Nửa Đêm
Tôi là sinh viên mới ra trường sống thành phố ở trọ. Vì là người miền tây nên tôi khá thân thiện à tốt tính. Mỗi sáng tôi thường dắt xe giúp một chị gái vì chúng tôi thường đi làm chung khung giờ. Nhớ vậy mà cả hai cũng thân thiết. Chị tên Tiên lớn hơn tôi đúng vỏn vẹn 2 tuổi. Chị bảo đang sống cùng bạn trai ở tầng trên. Khi nào có dịp mới tôi lên ăn uống mần quen. Và câu chuyện tôi đang muốn kể xảy ra vào một đêm nọ.
Clipsex: Doggy Em AoDai MongTo
Clipsex: BopVu Tren XeBus
Clipsex: HocSinhHanQuoc
Clipsex: DuHocSinh
Clipsex: BiHiepDam Trong NVS
Chịch Anh Rể – Tác Giả: Lê Cương
Thôi nôi con trai đầu lòng, chị tôi muốn tổ chức bữa tiệc xôm xôm mời gia đình hai bên cùng tham dự. Tôi rủ thêm con bạn cùng lớp đến phụ mấy khoản cắm hoa, làm bánh. Lúc hai đứa đang tỉa tót mấy bình hoa hồng để chưng, nó hỏi. – Ê Huyền, mày chịch ông anh rể chưa vậy? Nhìn tướng ổng ngon lành thấy bất ham. – Nhỏ nhỏ cái mồm, nghe Tâm. Cái gì cũng phải có quy trình chứ!!! – Ừ tao chỉ hỏi vậy thôi!
Cô giáo và người mẹ xinh đẹp
Phần 1 Tôi tên Lưu Hữu Thiên, 16 tuổi cao 1, 78 mét cũng coi là cường tráng, thích chơi bóng rổ, vừa học hết năm đầu trung học giờ đang có một tận hưởng kỳ nghỉ hè ở nhà. Gia đình tôi thuộc tầng lớp lao động bình thường, sống ở tầng 4 của một khu chung cư kiểu cũ. Bố tôi, Lưu Đại Hùng đã ngoài 40 hiện đang làm cho một công ty ngoại thương, mức lương cũng ổn nhưng phải thường xuyên đi công tác.
Nhận xét
Đăng nhận xét