Bài đăng nổi bật

Bạn học cũ

Phần 1


Nhớ năm đó, có một lần mẫu thân tôi nhờ tôi đi đám cưới hộ, đám cưới con một người bạn của mẹ tôi.

Mặc dù nói là đi hộ, cơ mà tôi vẫn diện đồ đẹp, phong bì hẳn hoi đi tới nhà hàng đấy, thì đơn giản là mẹ tôi đi nhiều tiền, với cả tôi lười nấu cơm trưa nên quyết định đi ăn cho lại vốn.


Đúng 11h30, tôi xuất hiện tại lối vào đám cưới, nơi cô dâu chú rể đang đứng chào quan khách.


Đ hiểu kiểu gì, đông người ra phết đấy, tôi ước chừng thì chắc cũng khoảng cỡ 40 mâm là ít.


Tự dưng tôi chùn chân, không còn ý định ăn ké gì nữa, mẹ nó, tôi không quen ai trong cái đám đông này.


Tôi cố tỏ ra tự nhiên, đi đến chỗ cái hòm tiền, ý định là nhét xong sẽ đi về, không thèm ăn uống gì hết.


Mọi thứ cũng như tôi suy nghĩ, đi tới, đưa ra thiệp cưới cho họ biết tôi là ai, sau đó tỏ ra xin lỗi vì mẫu thân không đi được, kế tiếp tay bắt mặt mừng chém gió vài câu, rồi ra về, từ chối lời mời ở lại ăn tiệc.


Tôi quay lưng đi sau khi chào anh chàng nọ đã nói chuyện cùng tôi, người nhà của cô dâu hay chú rể gì thì tôi cũng không rõ lắm.


“Này, con mẹ xxoo phải không cháu”.


Tự nhiên có ai đó vỗ lên vai tôi, tôi quay lại nhìn, ờm, là một ông bác đã hơi lớn tuổi, nhớ mang máng hình như là bạn nhậu của má tôi.


“Dạ, mẹ con nhờ con qua gửi tiền mừng ạ”.


Tôi lễ phép cúi đầu chào bác rồi đáp.


Bác trai hơi lắc lắc đầu, cười nói: “Ồ tiếc quá, có mẹ cháu mới vui”.


Nói đoạn bác lại nhảy sang chuyện khác, bác kéo tay người đi bên cạnh.


“Còn nhớ con gái bác không? Hồi đó hình như hai đứa có học chung thì phải”.


Bác nói làm tôi chú ý nhìn sang.


Đi bên cạnh bác là một cô gái tầm tuổi tôi, cô ấy mặc một bộ váy đen và đi giày cao gót, trên tay cầm theo một cái túi nhỏ.


Cô gái nhìn tôi rồi mỉm cười.


Tôi lập tức nhận ra em là ai, là cô lớp trưởng năm nảo năm nào của tôi. Cũng khá lâu rồi.


“Chào, lâu lắm rồi mới gặp, xinh hơn rồi đấy”.


Tôi mỉm cười, trong đầu không khỏi nhớ lại những chuyện cũ năm xưa.


“Chào xxx, nhìn ra dáng người lớn rồi đấy”.


Em cười rồi trêu tôi, nụ cười của em vẫn y chang như năm ấy, tỏa nắng và rạng rỡ.


Lúc đó tôi học lớp 5, mà hình như tôi lại lớn sớm hơn tuổi mình, vì tôi có người yêu.


Đúng đó, anh em không nghe nhầm đâu, tôi có người yêu từ năm lớp 5 lận.


Người đó là con của bạn mẹ tôi, đồng thời cũng là cô lớp trưởng tăng động của lớp tôi.


Hai đứa bọn tôi thì biết nhau từ nhỏ, dĩ nhiên là do bố bạn hay dẫn bạn qua nhà tôi nhậu, bạn và tôi thì cùng tuổi nên hay chơi chung với nhau.


Lúc ấy tôi và bạn chẳng hiểu vì sao mà lại tự tuyên bố chúng tôi là một cặp nữa, có khi do bố bạn và mẹ tôi cứ ghép hai đứa với nhau chăng?


Nghĩ lại thì lúc đó tôi và bạn đơn thuần phết đấy, ngoài nắm tay thì hai đứa chỉ hay chơi chung cùng nhau thôi, có đôi khi tôi sẽ lén tặng bạn sữa hay bánh kẹo gì đấy.


Năm đó bạn cao hơn tôi cả cái đầu, tóc cắt ngắn trông mạnh mẽ lắm, còn tôi thì hơi nhỏ người và khá nhát, đâm ra thường xuyên bị bắt nạt bởi mấy thằng ất ơ nào đấy, toàn là bạn bảo vệ tôi cả anh em ạ.


Chuyện nếu cứ êm đềm như vậy thì chẳng có gì để nói.


Có một lần, hai đứa tôi học thêm ở nhà cô giáo để chuẩn bị thi học sinh giỏi, nói không điêu chứ hồi nhỏ tôi thông minh lắm đấy, giờ đỡ nhiều rồi.


Có lẽ tại bọn tôi còn khá nhỏ nên cô giáo để hai đứa tôi ngủ chung cùng nhau.


Ờm, tuổi trẻ chưa nhận thức gì, nên tôi và bạn ăn rồi cứ ôm nhau ngủ miết, hồi ấy còn nhớ cảm giác ngủ ngon lắm.


Rồi có một ngày, tôi và bạn thử áp môi vào nhau… ờm, bạn lấy nụ hôn đầu của tôi, tôi cũng vậy. Cảm giác thì khá là khó nói, nhưng mà từ đấy trong tôi, cái cảm giác đối với bạn đã có thêm một cái gì đấy hơi khác.


“Hai đứa nói chuyện đi nhé, bác qua chào mấy ông bạn một lát”.


Bác trai vỗ vai tôi rồi bảo, sau đó ổng lủi mất vào trong đám người.


Tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, tự nhiên tôi không biết nói gì với bạn nữa.


Chính xác thì bạn là mối tình đầu ngây thơ của tôi, hiện tại khó xử ra phết.


Tôi lắc lắc đầu mình, hơi suy nghĩ rồi hỏi bạn: “Bao nhiêu năm qua cậu đi đâu vậy? Từ sau khi chuyển cấp thì không gặp nhau nữa”.


Bạn mỉm cười, nụ cười hơi gượng gạo.


“Thì mình vẫn học ở Đà Lạt tới năm lớp 12 mà, sau đó mới chuyển xuống thành phố học đại học”.


Đù mé, sao hồi ấy tôi nhớ là bạn bảo tôi bạn đi Sài Gòn luôn ấy nhỉ???


“Không phải là cậu đi học ở Sài Gòn từ năm lớp 5 luôn hả???”.


“Đâu có đâu, hình như lúc ấy có đi chơi hè vài tháng thôi thì phải”.


Ờm, đậu xanh rau má nó, hóa ra em người yêu này vẫn sống cùng một thành phố với nhau từng đấy năm, nhưng hai đứa chưa bao giờ gặp lại nhau???


Đà Lạt nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ngoài học ở trường tôi còn học thêm linh tinh bên ngoài, thế nào mà tôi chưa gặp em hay nghe về em bao giờ?


Thế lực nào, quyền năng nào đã chia cắt tôi và em thế này???


“Chừng đó năm, tôi tìm cậu miết đấy”.


Tôi nén cảm xúc chó má của mình xuống rồi nói.


“Thật không?”.


Cô bé có vẻ hơi ngạc nhiên.


“Thật, tôi vẫn nhớ rõ họ tên cậu mà, tôi thử tìm trên FB vài lần rồi nhưng đều không thấy”.


Này là thật luôn, thi thoảng tôi vẫn nhớ tới em, cái cô bé này là tình đầu cơ mà.


“Nè, nói vậy làm người ta xao xuyến đó biết không?”.


Em hơi đỏ mặt, em cúi xuống hơi ngượng ngùng.


Giờ tôi mới để ý tới nhan sắc hiện tại của em.


Em lớn hơn xưa rất nhiều, đường nét trên gương mặt hơi khác so với năm đó. Trong ký ức tôi em là cô bé tóc ngắn mạnh mẽ, còn hiện tại trông em khá dịu dàng, em để tóc dài và đeo một cặp kính khá tri thức, có lẽ hôm nay đi đám cưới nên em trang điểm cũng hơi đậm.



Phần 2


“Kính mời quan khách tiến vào hôn trường…”.

Giọng cô Mc vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa chúng tôi.


Em hơi quay đầu nhìn quanh, có lẽ đang tìm kiếm bố mình.


“Bạn vào ăn đi, mình về nhé”.


Tôi nói, tôi cũng không có chút hứng thú ăn tiệc nào. Có lẽ tôi nên xin em số điện thoại để liên lạc sau thì hơn.


“Hay vào chung với mình đi, ba mình biến đâu mất rồi ấy”.


Em gợi ý cho tôi, ừm, hay đi ăn chút nhỉ, nói chuyện với em cũng được.


Đầu tôi suy nghĩ một lát, tôi bèn đồng ý. Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói cùng em.


Dù sao… hiện tại tôi cũng đang ế.


Tôi giả vờ cúi người, làm động tác mời trông như thân sĩ.


“Mời, đi thôi người đẹp”.


Em phì cười, sau đó mím môi.


“Ừm, đi thôi anh người yêu cũ”.


Tôi dắt em vào bên trong, nắm tay em rất tự nhiên như những năm ấy, em không phản đối mà để kệ tôi.


Full chỗ, full chỗ, rồi full chỗ.


Đậu xanh, không còn bàn nào trống hết.


Tôi cứ dắt em đi mãi tới trong góc, thì may mắn còn có 1 bàn trống hơn nửa.


Lịch sự hỏi mấy người đang ngồi, sau đó tôi kéo ghế mời em ngồi xuống.


Đèn đóm bỗng chốc tối lại, đã tới giờ làm lễ.


Sáu bạn vũ công, ba nam ba nữ bước lên sân khấu, nhảy một bài mở màn cho hôn lễ.


Khá xa nên tôi cũng chẳng chú ý gì mấy, chỉ nghe bên tai tiếng nhạc chát chúa, lại mấy cái bài dễ đoán mà bất cứ cái đám cưới nào cũng sẽ nghe.


Tôi chỉ chú ý tới cô bé ngồi bên cạnh mình, em đưa mắt chăm chú nhìn lên khán đài, tôi chăm chú nhìn trộm em.


Da mặt em khá trắng và mịn màng, khuôn mặt hình oval khá đoan chính, ánh mắt dịu dàng như mắt bồ câu, đôi môi em tươi mọng, được tô điểm bởi màu son đỏ hồng.


Chả hiểu sao, tự dưng tôi nhớ lại năm đó tôi hôn em.


Cảm giác thế nào ấy nhỉ? Chỉ nhớ mềm và ấm.


Em quay đầu sang, hai ánh mắt chạm nhau, mặt em hơi đỏ.


“Mình ngại đó”.


Gương mặt em gần trong gang tấc, ừm tôi có thể ngửi thấy mùi hương của em, có vẻ là mùi nước hoa. Nó kiểu như hương hoa hồng lai tạp với mùi gì đấy tôi cũng không rõ lắm, nhưng nó thơm.


Tôi hơi áy náy cúi đầu, tỏ ra có lỗi. Tôi ghé sát tai em bởi vì tiếng nhạc khá to.


“Mình xin lỗi, do cậu đẹp quá”.


Ừ, đó là một câu tán tỉnh trần trụi luôn.


Tai em hơi đỏ lên, gần thế này tôi còn ngửi được cả mùi tóc em. Mái tóc đen óng mượt thơm khủng khiếp.


Em ngắt hông tôi, vặn một cái.


Đau phết.


“Cậu đã tán bao nhiêu em rồi đấy, chuyên nghiệp quá ha”.


Gương mặt em nom như hơi hờn dỗi, tôi cười rồi xin lỗi. Hình như tiến hơi nhanh, từ từ vậy.


Chợt tôi thấy trên sân khấu có một cảnh khá hay ho.


Tôi chỉ tay lên, rồi lại ghé vào tai em.


“Cậu xem, tên chú rể sóc chai champagne, giống đang weitei không?”.


Em đưa mắt nhìn lên, sau đó em nở nụ cười, chắc em cảm thấy khá giống.


Em ghé vào tai tôi.


“Biến thái, vậy mà cậu cũng nghĩ ra”.


Tự nhiên, giờ tôi hiểu vì sao khi đi ăn đám cưới dễ có người yêu rồi. Mấy cái kiểu thì thầm vô tai thế này, đúng chịu không thấu.


Mấy thủ tục rườm rà, phát biểu linh tinh sau cùng cũng kết thúc, bữa ăn được các bạn phục vụ mặc ghi lê đen mang lên.


Như thường lệ, món đầu tiên là soup.


Tôi chủ động đứng lên, múc soup cho mọi người, phụ nữ và người lớn tuổi ưu tiên trước, sau đó mới tới đàn ông.


Trong bàn của bọn tôi, có lẽ tôi và em là hai người trẻ nhất, nên tôi múc cho em gần cuối cùng.


Tôi ngồi xuống, chủ động rút cái khăn ăn màu đỏ hình thuyền ra, sau đó nhẹ nhàng đưa cho em.


Em mỉm cười cảm ơn.


“Cậu chuyên nghiệp thế?”.


“Không nhớ à? Mẹ tớ làm nhà hàng đấy”.


Thú thực, cái xưng hô cậu tớ là kiểu củ chuối nhất mà tôi từng dùng, chỉ riêng cô gái này tôi mới xưng như vậy, có lẽ tôi muốn tìm về cảm giác năm xưa chăng?


Cá nhân tôi thì cùng tuổi cứ xưng mày tao cho dễ nói chuyện.



Phần 3


Năm món một tráng miệng, bữa ăn khá ngon và hợp khẩu vị, ngoài món xôi gà ngán tận họng ra thì món nào tôi cũng ăn một miếng.

Suốt bữa ăn tôi quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất của cô bạn, thường sẽ giúp em những thứ nhỏ nhất, như bóc tôm hay gắp thức ăn cho em chẳng hạn.


Bọn tôi trò chuyện khá nhiều về mấy chuyện từ hồi còn đi học cùng nhau. Em vẫn nhớ mãi hôm bắn súng nước, hai đứa dí nhau trong trường sau đó tôi té sml vì ngáo, em bảo lần đó em sợ phát khiếp, em cứ nghĩ tôi hẻo rồi vì mồm tôi toàn máu.


“No rồi, cậu có muốn đi đâu với mình không?”.


Mắt thấy sắp tàn tiệc, tôi chủ động mời em.


Có nhiều cái đàn ông nên chủ động phải không anh em.


“Mình…”.


Em hơi ngập ngừng.


“Tớ sẽ chờ cậu thay đồ, được chứ?”.


Tôi chủ động luôn, tôi biết nếu em vẫn giữ nguyên lớp trang điểm và bộ váy này để đi chơi với tôi thì nó khá là bất tiện.


Em hơi ngạc nhiên khi nghe tôi nói, em gật gật đầu.


“Được rồi, vậy mình về thay đồ rồi cậu đón mình nhé”.


Tôi và em rời khỏi bàn, sau tất cả thì hai đứa cũng tìm ra bố em, chỉ thấy ổng say quắc cần câu, mặt mũi đỏ bừng, ôm vai bá cổ với mấy ông khác nghêu ngao bài “Năm anh em trên một chiếc xe tăng” ngay gần sân khấu.


Em nhìn bố mình, nhún vai cười khổ đầy bất lực.


“Cậu chở bố tớ về nhé? Được không?”.


Tôi hơi ngẩn ra rồi gật đầu, chuyện nên làm mà.


Như một ai đó đã từng nói ấy, có những thứ được gọi là tình cờ. Đôi khi những thứ bạn nghĩ nó sẽ không bao giờ gặp được lại đột nhiên xuất hiện và va vào mặt bạn.


Tôi và em khó nhọc đưa bố em ra bãi xe, em bảo em tự đi xe về, còn tôi thì sẽ chở bác và chạy theo em.


Tôi khó khăn lắm mới đưa được ông bác lên chiếc xe của mình.


Em dựng xe ngay phía trước.


Sau đó tôi gật đầu, ra hiệu em chạy đi.


Lúc ấy, một chuyện mà tôi không bao giờ quên đã xảy ra.


Em mỉm cười rồi vén váy leo lên xe, chiếc xe của em là xe số, hình như xe của ông bác.


Không rõ là vô tình hay cố ý, lúc em quơ chân lên, dù chỉ trong chớp nhoáng, tôi đã thấy thứ không nên thấy.


Hình như, cô bạn tôi không mặc gì ở bên trong. Màu da trắng sáng ấy, cặp chân thon dài ấy, hình như thấp thoáng có một chỗ lạ kỳ màu… da thịt.


Tôi nhìn nhầm??? Nhìn nhầm thật sao???


Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu. Tư thế leo lên xe của em hơi kỳ quái, có khi nào em đã quên là mình đang mặc váy không???


Em rồ ga rồi bắt đầu chạy, tôi tạm gác lại ý nghĩ quái dị kia rồi chạy theo.


Trời xanh, mây trắng, gió nhẹ hiu hiu.


Đéo hiểu sao mà tôi cứ nhìn chằm chằm váy em, nó hơi ngắn, hình như lúc ấy… không phải nhầm.


Cuối cùng, vật vã mãi cũng đưa được bố em về nhà. Tôi cùng em khó nhọc vác bố em ném vào phòng, đắp mền cho lão bợm nhậu đấy.


Sau đó tôi ngồi chờ em thay đồ ở phòng khách.


Tôi ngồi trầm ngâm cả buổi, trong óc chỉ lóe lên những suy nghĩ quái quái dị dị, nếu ký ức là một thước phim, tôi đang cố gắng dừng thước phim ngay khoảnh khắc em leo lên xe ấy.


“Ồ, anh là bạn chị xxx hả, anh trông quen thế?”.


Đột nhiên, có một cô bé bước tới hỏi tôi, à, cô bạn tôi còn có một cô em gái nữa.


Nhớ hồi xưa nhóc con này cũng hay lẽo đẽo theo chúng tôi, cô bé này chỉ nhỏ hơn tôi 2 tuổi.


“Anh là xxx, em còn nhớ anh không? Hồi xưa anh hay dắt em đi bắn cá ấy”.


Cô bé ngẩn ra, rồi vẻ vui mừng hiện ra trên mặt.


“Anh rể, bao năm nay anh biến đi đâu thế?”.


Em nói rồi chườm tới ôm tôi.


Vãi cả anh rể, mà khoan, sao con nhóc thò lò nước mũi ngày nào nay lớn thế nhỉ.


Tôi cũng ôm em, rồi vỗ vỗ lưng em.


Nói không điêu, chị em nhà này nhìn nóng hết cả mắt ấy, cô bé này còn đang mặc đồ ở nhà nữa chứ.


“Anh có biến đi đâu đâu, là do anh không tìm ra chị em em đấy”.


Em buông tôi ra, sau đó em hơi lườm tôi.


“Ai bảo anh chuyển nhà, em nhớ có lần chị em dắt em đi tìm anh để chơi đấy, mà tìm không thấy anh”.


Tôi hơi ngẩn ra.


“Thật?”.


“Đương nhiên, mấy năm nay tụi em cũng hay nhắc anh”.



Phần 4


“Mà tại sao không hỏi bố em vậy?”.

Tôi hơi ngập ngừng rồi hỏi, hình như bố em và mẹ tôi vẫn chơi với nhau xưa giờ mà nhỉ.


Cô bé hơi ngẩn ra, em suy nghĩ một lát rồi thở dài thườn thượt.


“Anh không biết có lần bố em nhậu cùng mẹ anh, sau đó bị bố anh đánh hả?”.


Vcc, ra cái thế lực ngăn cản tôi và em gặp nhau lại là ông già tôi đấy.


Hèn gì, từng ấy năm mà chẳng khi nào thấy bác dắt em qua nhà tôi nhậu nữa, ra là bác sợ ăn đấm.


Tôi cạn mẹ lời khi nghĩ tới điều đấy.


Tôi và cô bé con ngồi chém gió với nhau, trò chuyện mấy thứ linh tinh trên trời dưới biển, em ngồi cạnh tôi, gọi tôi là anh rể ngọt xớt. Sau đó em bắt đầu nhờ tôi tư vấn tình cảm cho bản thân.


Tôi thầm cảm thán, cô bé năm nào giờ đã lớn. Mà nói gì nói, tư vấn tình cảm tôi là chuyên gia đấy.


Chắc khoảng nửa tiếng sau, tiếng bước chân vang lên từ trên tầng, có vẻ cô bạn tôi đã xong.


“Em cảm ơn anh, tiện thể tặng anh một bí mật nha”.


Cô bé con đứng lên, ra vẻ thần bí nhỏ giọng nói.


???


“Chị em chưa có người yêu đâu, anh là người duy nhất chị từng quen đấy”.


Cô bé nói rồi quay lưng đi.


Tôi hơi ngẩn người??? WTF quen, lúc đấy mới có lớp 5.


Mà khoan, hôn nhau cũng tính là quen nhỉ???


“Đi thôi, cậu đang nghĩ gì đấy?”.


Cô bạn tôi xuất hiện, thấy tôi hơi ngẩn người thì hỏi.


“À, con bé lớn nhanh quá, tớ đang nghĩ về lúc hồi xưa nó đi theo tụi mình”.


Em nở nụ cười, hỏi tôi một câu khó trả lời ra phết.


“Vậy, tớ đẹp hơn hay em tớ đẹp hơn”.


Tôi hơi đơ ra, nhìn em.


Em đã đổi bộ đồ khác, phía trên là áo len xám, bên dưới là chân váy màu nâu, em khoác thêm một cái khăn quàng cổ, phía trên đầu đội một chiếc mũ len. Hình như em đã tẩy trang, chỉ tô son trên môi mà thôi.


“Cậu xinh hơn” – Tôi khẳng định – “Mà sao cậu mặc đồ ấm thế, mới 3 giờ chiều”.


“Tớ muốn đi tới tối, không được hả? Với lại tớ muốn đi check in sống ảo, chả mấy khi về Đà Lạt, nên tranh thủ đó”.


Em giải thích.


Tôi gật đầu.


“Cậu thích thì được rồi”.


Em ra cửa rồi mang giày vào, em chọn một cao gót màu đỏ, nó trông khá hợp với bộ đồ em đang mặc.


Tôi nhìn không chớp mắt, ờm đối với tôi ấy, hành động mang giày hoặc cởi giày của con gái khá là kích thích, nhìn đôi chân trần của cô bạn làm tôi tự nhiên thấy hơi nóng.


Chả hiểu sao nhỉ, tôi lại có cái sở thích quái dị đó chứ.


Tôi cúi xuống rồi cũng mang giày.


“Này, sao cậu mặc đồ y như chú rể vậy?”.


Tự dưng em hỏi tôi, thì chuyện là tôi cũng có ý đồ cả, đi đám cưới nên mặc tử tế một chút, nhỡ có gặp được ai thì… ế lâu lắm rồi.


“Vậy đẹp không?”.


Tôi phủi người rồi đứng dậy, cười nói.


Tôi cao khoảng 1m75, hiện tại thì cho dù em có đi cao gót cũng thấp hơn tôi một cái đầu.


Em ngẩng lên nhìn tôi, tay vươn nhẹ nơi cổ áo vest của tôi. Em giống như đang chỉnh lại nó.


“Khá đẹp trai đấy, tớ thích”.


Hình như, cô bạn này cũng có ý với tôi, cảm giác em đang thả thính tôi ấy.


Tôi vươn tay, nắm lấy bàn tay của em, vuốt nhẹ mấy ngón tay thon dài đấy.


“Vậy đi thôi cô nương, cậu muốn đi đâu trước?”.


“Đi cà phê nhé, tớ mới tìm ra một quán hay lắm”.


Quán em bảo là một chỗ mới nổi gần đây, nó là một quán cà phê chó, cá nhân tôi cũng thích chó nên đồng ý luôn.


Nó khá xa trung tâm, chạy xe chắc khoảng 15 phút.


Bật gg map dò đường, tôi gật đầu, sau đó đội mũ bảo hiểm cho em.


Em leo lên xe, ngồi một bên, tay em miết nhẹ vào áo tôi.


“Ôm cũng được, tớ không ngại đâu”.


Tôi chọc em như vậy.


“Tớ ngại, cậu vẫn dễ ghét như năm nào đấy”.


“Thế bám cho chắc nhé, tớ sợ cậu té thôi”.


Tôi rồ ga rồi bắt đầu chạy, cô bé ngồi sau áp sát vào người tôi, có cảm giác sau lưng mình có thứ gì đấy khá mềm mại.


Ban đầu thì em chỉ nắm nhẹ bên áo tôi, sau đó thì em ôm tôi luôn.


Em cho tay mình vào túi áo thôi, siết hông tôi.


Hmm, tôi không biết thế nào nữa, mối quan hệ này dường như hơi kỳ lạ.


“Cho tớ ôm nhé, tớ nhớ cậu”.


Tôi gật đầu, chính tôi cũng nhớ cô bé này lắm.


Những năm tháng hồn nhiên vô tư trước kia, giờ hình như đã phát triển thành một thứ tình cảm kỳ lạ.


“Tớ thích cậu, khá khó tin, nhưng tớ thích cậu sau từng ấy năm”.


Tôi không quay đầu, mà nói như vậy.


Cô bé ôm tôi, ghé đầu vào lưng tôi.


“Tớ biết”.


Hai chữ, hơn vạn lời nói.


Có vẻ tôi và em đã tìm thấy một sợi dây vô hình liên kết giữa chúng tôi, nếu có cái gọi là tình yêu sét đánh, chắc chắn nó là cái này.


Trời hơi nắng, đường xá hơi đông đúc, ồn ã.


Nhưng tôi tận hưởng cái cảm giác diệu kỳ này lắm.


Từng đấy năm, trong những cơn mơ tôi luôn nhớ em, cái thứ tình cảm đầu đời đấy muốn vung đi cũng không vung được. Sau tất cả thì tôi lại tình thấy em. Em đã lớn, tôi cũng như vậy, nhưng thứ tình cảm chúng tôi dành cho nhau vẫn chưa hề thay đổi.


Bắt đầu từ nụ hôn ngây ngô năm nào, những buổi chiều cùng xem phim thả diều bắt dế, những vui buồn giận dỗi trẻ con. Tất cả hòa lại thành một thứ cảm xúc kỳ lạ.


“Hình như, chúng ta chưa từng nói chia tay”.


Tôi nói một câu không đầu không cuối như vậy, em ôm tôi như chặt hơn.


Chắc là cô bé này ngại…


Cuối cùng thì cũng tới cái quán cà phê chó đấy.


Chỗ này không hỗ là chỗ mới nổi, đi vào chỉ thấy toàn người là người, đa số đều là các bạn nữ xinh đẹp, ăn mặc thời trang đang đứng bên cạnh mấy con chó to như sư tử với bộ lông bồng bềnh tạo dáng chụp ảnh.


Người chu môi, kẻ phồng má, bà thì ưỡn mông ưỡn ngực.


Hmm, nếu tôi đi một mình có lẽ nên bắt ghế ngồi xem cái cảnh vui ý đẹp này…


Không khác gì lạc vào động nhền nhện, cơ mà yêu quái nơi này xinh quá.


“Đông người quá”.


Tôi nắm tay em và nói, em cũng hơi kiểu có chút bàng hoàng, không ngờ là sẽ đông dữ như vậy. Thậm chí có một hàng dài các cặp đôi đang xếp hàng chờ tới lượt, tôi thấy vẻ mặt bần thần của mấy ông con trai.


Nhẩm tính thì hôm ấy hình như cận tết tây, khách du lịch đổ về khá là đông.


“Thế thôi, mình đi chỗ khác cậu nhé, tớ còn biết chỗ”.


Em nói, rồi hai chúng tôi lại leo lên xe.


Chỗ đầu tiên, đông.


Chỗ thứ hai, đông bà cố.


Chỗ thứ ba, đông vãi linh hồn.



Phần 5


Nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ, tôi và em chưa đi được một chỗ nào ra hồn cả vì quá đông người.

Mặc dù Đà Lạt là cái thành phố du lịch, nhưng mỗi khi tới dịp lễ tết thì đều sẽ chật cứng người, kiểu đúng nghĩa chen chúc nhau luôn. Mấy khi ấy, nơi này không còn dáng vẻ gì của thành phố buồn cả, nó trông như một Sài Gòn thu nhỏ hơn.


“Giờ cậu muốn đi đâu?”.


Tôi dựng xe bên đường, dưới một tán cây xanh, đưa cho em chai nước và hỏi em.


“Tớ cũng không biết”.


Khuôn mặt em vẫn hơi có chút thất vọng.


Tự nhiên tôi cảm thấy tội nghiệp em, lên đồ đẹp rồi không chụp được kiểu ảnh nào, mà hiện tại thì trời cũng sắp sửa tối.


“Thế thôi, đi chỗ này, tớ biết chỗ cũng đẹp”.


Tôi nói rồi lại rồ ga, phóng đi.


Nơi tôi tính chở em tới là một quán cà phê cách trung tâm khá xa, chỗ đó buổi tối view cũng khá đẹp và ổn áp, bởi vì có thể nhìn xuống thung lũng phía dưới, kèm theo đó là những ánh đèn nhà kính.


Chạy tầm khoảng 30 phút thì tới nơi, hiện tại mặt trời đã lặn, quán không đông khách, tôi nắm tay em bước vào quán.


Chọn một cái bàn sát cửa kính, ngắm trọn view thung lũng, tôi mời em ngồi xuống.


“Chỗ này đẹp đó, sao cậu biết vậy?”.


Dĩ nhiên là tôi không thể nói do hồi đó tôi có tán một em phục vụ làm ở đây được, tôi bèn cười trừ.


“Mình tình cờ thấy nó trên mạng thôi”.


Bạn nhân viên mang nước ra, rồi đốt ngọn nến trắng trên bàn, có cảm giác không khí tự nhiên lãng mạn ra phết.


Tôi gọi một chai bia, còn em là nước trái cây. Em cũng khá bất ngờ khi tôi gọi bia, cơ mà tôi chỉ cười và không giải thích, có lẽ tôi muốn uống một chút để ăn mừng đấy.


Một bản nhạc trữ tình vang lên, nhạc tiếng pháp nên tôi cũng không rõ nó tên gì, chỉ biết là khá dễ nghe thôi.


Em ngồi đối diện tôi, đưa mắt nhìn phía xa nơi chân trời và khung cảnh bên dưới, vẻ mặt em đầy tò mò.


Hmm, nên nói gì bây giờ nhỉ?


“Cậu muốn chơi trò chơi không?”.


Tự nhiên em hỏi tôi như vậy.


“Trò gì vậy?”.


“Chơi nói thật nhé, tớ sẽ hỏi cậu ba câu, cậu phải trả lời thật lòng, sau đó sẽ đến cậu hỏi”.


Em vẫn nhìn bên ngoài, sau đó em nói với tôi, phụ nữ hình như hơi có chút khó hiểu nhỉ.


“Được, cậu hỏi đi”.


Mà dù sao tôi vẫn gật đầu, có vẻ khá thú vị mà.


Em quay sang nhìn tôi, ánh nhìn em khá nghiêm túc.


“Cậu có thực sự thích tớ không?”.


Tôi đáp chắc nịch: “Tớ không chỉ thích cậu, tớ yêu cậu”.


Em hơi mỉm cười, vẻ mặt em có vẻ hài lòng với câu trả lời của tôi.


“Được rồi, tạm tin cậu đấy. Câu thứ hai, cậu có ngại yêu xa không?”.


Tôi hơi suy nghĩ một lát, có ngại đấy, nhưng mà, nếu là em thì, có lẽ được.


“Với cậu thì không”.


Em nghe thế gật đầu, em mỉm cười đầy xấu xa rồi hỏi tôi.


“Vậy cậu có ý định làm gì với tớ không?”.


Câu hỏi khó trả lời phết, nhưng có một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.


Tôi đường hoàng trả lời: “Có!”


“Có là muốn làm gì?”


“Câu thứ tư rồi đó nha”.


“Thì cậu đáp đi, tớ sẽ cho cậu hỏi bốn câu”.


Tôi đường đường chính chính tuyên bố với em: “Muốn làm bạn trai cậu”.


Haha, tôi hiểu ý em, nhưng cố tình trêu em. Em hơi ngẩn ra, em lườm tôi rồi cắn môi.


“Cậu giỏi lắm, cậu hỏi đi”.


Tôi sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu mình, hiện tại hình như là em đang cho tôi một cơ hội tuyệt vời để tôi hỏi em đấy.


Nở nụ cười xấu xa. Tôi nhìn em chằm chằm.


“Lúc trưa, cậu mặc màu gì bên trong?”


Em nghe câu hỏi xong, mặt em đỏ bừng, em hơi cúi đầu cắn môi.


“Tớ không mặc”.


Em thành thật đáp.


Mẹ ôi, hóa ra tôi không nhìn nhầm, chẳng hiểu sao tôi lại nóng người lên.


“Tại sao?”


“Vì tớ thích”.


“Hiện tại thì?”.


“Cũng không”.


Đậu xanh, cái vụ này…


“Cậu có…”


Em tự nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt em kiểu vừa ngại vừa có chút gì đó khác lạ.


“Muốn”.


Em gỏn lọn đáp.


Tôi nhìn chằm chằm em, em nhìn chằm chằm tôi, sau đó hai đứa phá lên cười.


Em hiểu ý tôi phết, không rõ vì sao mà tôi cảm giác em có thể đọc được suy nghĩ trong lòng tôi nhỉ.


“Muốn gì đấy?”


Tôi lại trêu em.


Em khẽ cắn môi, gương mặt em có vẻ hơi khiêu khích.


“Cậu đoán đi, tớ không cần trả lời nữa rồi”.



Phần 6


Tôi và cô bạn sau đó chuyển sang ngồi cạnh nhau, hai đứa lại tâm sự chuyện trên trời dưới biển, có cảm giác sau vài câu hỏi nọ thì chúng tôi lại gần gũi nhau hơn, khá là giống một cặp đôi.

Tôi không hỏi lại về chuyện em không mặc gì, dù sao thì chuyện tình này cũng tiến quá nhanh rồi, mới hôm qua thôi, chúng tôi còn là hai người xa lạ cơ mà.


Đáng tiếc nhất, là ngày hôm đấy chúng tôi cũng không làm gì nhau được, tôi chỉ chở em đi ăn rồi lại đưa em về mà thôi. Bởi chuyến xe đêm của em sẽ khởi hành lúc 10h tối, em phải về lại để tiếp tục việc học của mình.


Thời gian bên nhau quả thật là siêu ngắn ngủ.


“Chờ tớ nhé”.


Tôi dừng xe trước cổng nhà em, em ôm tôi thật chặt rồi nói với tôi như thế.


“Ừm, về tới nhớ báo tớ biết”.


Em bước xuống xe, trông em rất không nỡ.


Tự nhiên chả hiểu sao lòng tôi lại có cái gì đấy mềm yếu.


Tôi cũng bước xuống xe, kéo em vào ngực mình.


“Gọi anh yêu nghe xem nào”.


Tôi đùa với em để cái chuyện chia ly này bớt buồn bã hơn chút.


Em ôm chầm lấy tôi, vùi đầu trong ngực tôi.


“Cảm ơn anh đã tìm em suốt mấy năm qua, em vui lắm”.


Em nói rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt em có vẻ như muốn khóc.


Cảm giác thật là…


Em liếm môi mình, sau đó em kéo đầu tôi xuống, hôn lên môi tôi.


Nụ hôn khá trúc trắc, tôi ôm em chặt hơn, cảm nhận thứ tình cảm nơi em.


Nụ hôn này không còn ngây ngô như năm nào nữa, tôi và em hôn nhau cuồng nhiệt, chỉ có ánh đèn đường làm nhân chứng.


“Em sẽ về cùng anh sớm thôi, cấm anh không được cua cô nào khác đấy”.


Em lè lưỡi nói với tôi.


“Lần tới, anh sẽ đón em nhé”.


Chúng tôi tạm chia tay nhau, nhưng dù sao hai đứa cũng có đủ thông tin liên lạc của nhau rồi, lần này nhất định sẽ không để mất nhau nữa.


Tôi về nhà mà lòng vừa vui vừa buồn, đêm đấy tôi thức tới sáng.


Ba tháng sau đấy, tôi và em chỉ liên lạc qua fb với nhau, thi thoảng rảnh thì bọn tôi gọi video một chút.


Em cũng khá bận học, còn tôi thì cũng mãi xoay vần với công việc của mình, thành ra hai đứa vẫn không có tâm sự nhiều lắm.


Chỉ có điều là tôi ngày càng nhớ em hơn.


Mà tôi ghét cảm giác yêu xa như thế này vãi luôn, mang tiếng là có người yêu mà hằng đêm vẫn an ủi thằng em bằng tay.


Có đôi khi, cô bé này cũng hay khiêu khích làm tôi nứng lắm, đơn cử như em hay hỏi tôi rằng: “Đoán xem hôm nay em mặc màu gì”.


Mấy lần như vậy, tôi có cảm giác mình chịu không thấu, cô bé học y, đâm ra cũng chẳng có chút ngại ngùng gì khi nói về mấy chuyện đấy cả.


Có lần, bọn tôi đã gọi video và xem pỏn cùng nhau, mặc dù lúc… em không bật video, nhưng nghe tiếng thì… cũng đủ làm cảm hứng tôi dâng trào như biển.


“Mai gặp nhau anh nhé, lần này em trốn về ở với anh đó”.


Em nhắn cho tôi vào đêm trước khi lên đường, khỏi phải nói tôi vui đến mức nào.


Đúng 8 giờ sáng, tôi có mặt ở sân bay chờ em, thì tôi gửi tiền cho em đi máy bay để tiết kiệm thời gian, em chỉ được nghỉ có hai ngày mà thôi.


Ngồi tại sảnh chờ mà tâm trạng tôi cứ bồn chồn khó tả, vừa hưng phấn lại vừa vui mừng, tôi cứ đi qua đi lại như bị dở người ấy.


Chờ một lát thì tôi nghe thông báo chuyến bay của em đã hạ cánh. Lại chờ chút nữa thì một dòng người tiến ra.


Tôi vội đứng dậy, tìm kiếm bóng dáng em.


Em đã xuất hiện, cô bé mặc quần jean và áo phông, không khó khăn mấy để tôi nhận ra em trong đám người.


Tôi bình tĩnh bước tới, cố gắng làm chân mình không run rẩy.


Em cũng đã thấy tôi, em buông vali xuống, dựng nó trên mặt đất.


Em chạy tới rồi sà ngay vào ngực tôi, ghì chặt tôi một cách mãnh liệt.


“Nhớ anh chết mất”.


Tôi ôm em cũng rất chặt, cảm nhận cơ thể em rồi tham lam hít lấy mùi thơm từ tóc em.


“Anh cũng nhớ em lắm”.


Mặc cho dòng người bên cạnh, tôi hôn lên môi em, trao em tình cảm nóng cháy của tôi sau bao ngày xa cách.


Người ta nói, muốn chứng kiến chuyện bi thảm nhất, hãy tới bệnh viện. Còn muốn chứng kiến tình yêu chân thành nhất, hãy đến sân bay.


Trong mắt tôi chỉ còn em, không gian và thời gian như ngừng lại giúp tôi tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào này.


Tôi kéo vali cho em, nắm tay em ra chiếc taxi đã chờ sẵn.


“Sao anh nghĩ ra trò tặng hoa thế?”.


Em cầm một bó bông hồng tôi đưa, hơi vung vẩy.


Tôi cười khổ.


“Do có con bé bán hoa nó cứ nài anh đấy, nó bảo anh hãy tặng người đẹp nhất”.


“Hmm, em tạm tin đấy”.


Em nở nụ cười, có cảm giác em thật hạnh phúc.


Tôi và em leo lên xe, em dựa vào vai tôi nhắm mắt, thì dù sao cũng không tiện để nói chuyện mà. Em cũng khá mệt vì đêm qua không ngủ, tôi ngồi đó, cẩn thận ngắm cô bé tôi yêu.


Tầm 45 phút, chúng tôi đã đến được cái homestay mà tôi đã đặt sẵn.


Nơi này cũng không có gì ngoài một cái view khá xịn và trong phòng có bồn tắm.


Em cởi giày, rồi bỏ đồ đạc qua một bên.


Sau đó em bước tới hướng cửa sổ, ngó ra bên ngoài.


“Chỗ này đẹp quá anh ha”.


Ừm, giây phút này, cuối cùng cũng đã đến. Tôi và em, hai đứa ở chung một phòng.


Tôi có nên, thả con thú trong người ra luôn không nhỉ.


Thấy tôi không trả lời, em quay lại, sau đó bước tới ôm tôi.


“Anh đang nghĩ gì đấy hả?”.


Tôi cúi xuống nhìn gương mặt em.


Máu nóng tự dưng bùng lên.


Thằng nhỏ dựng lên như muốn cầm gươm ra trận, tôi nhịn sắp nghẹn mất tiêu rồi.


Tôi hôn lên môi em.


Ôm chầm lấy cơ thể ấm áp của em. Tôi như muốn nuốt chửng em bằng cơ thể cường tráng này.


“Ưm”.


Em ngửa đầu đáp lại nụ hôn nhiệt tình của tôi.


Hai đứa mút lưỡi nhau đầy hưng phấn, môi kề môi, lưỡi quấn lưỡi.


Người tôi ngày càng nóng, tôi muốn bất chấp tất cả mà đè em ra.


Ngay tại đây, ngay bây giờ.


Lưỡi bọn tôi tách nhau ra, ánh mắt hai đứa chạm nhau giữa không trung. Nhìn vào mắt nhau, có lẽ đều hiện lên chữ lứng lừng lưng trên đấy.


“Em muốn tắm đã, người em dơ lắm”.


Có lẽ, em muốn mọi thứ phải hoàn hảo trong lần đầu tiên này.


Thú thực, tôi cũng khá muốn tắm chung cùng em, hoặc là tắn cho em, nhưng em không đề nghị thì tôi cũng ngại mở miệng.


Tôi khá hiểu em, muốn gì em sẽ tự nói, còn không thì thôi.


Tôi gật đầu.


Em hôn nhẹ lên má tôi, mỉm cười.


“Chờ em chút anh nhé”.


Em nói rồi cúi xuống, lấy một ít đồ dùng từ valy ra, sau đó bước vào phòng tắm.


Tôi nhận ra một điều, em không đem theo quần áo gì cả, chỉ có sữa tắm và một ít đồ vệ sinh cá nhân.


Thế nghĩa là… đậu má, kích động quá.


Tôi nằm trên giường, nghe tiếng nước chảy bên trong mà mường tượng nghĩ ra đủ thứ. Tôi cứ lăn qua lăn lại một lúc lâu.


Chợt, tôi nhớ tới một chuyện, tôi có nên giúp em soạn sẵn đồ trong valy ra không nhỉ. Ví dụ như treo áo lên, lấy mấy thứ linh tinh ra này.


Cũng là người yêu rồi, chắc không sao đâu.


Nghĩ nghĩ, tôi muốn làm gì đó cho em nên bật dậy.


Cơ mà, không phải lúc nào tỏ ra tinh tế cũng tốt, ít nhất là ngày hôm ấy.


Tôi xuống giường, mở cái valy ra rồi ngó sơ sơ, xem cần xử lý cái gì.


Phía trên là khăn choàng và một ít áo khoác, tôi bèn treo nó lên móc dùm em. Sau đó lấy những đồ dùng make up của em đặt ngay ngắn lên bàn trang điểm trong phòng. Riêng quần áo và các thứ riêng tư thì tôi cũng không có đụng đến.


Chợt, trong valy của em có một thứ làm tôi khá tò mò, đó là một bịch ni lông màu đen.


Chả nhẽ là băng vệ sinh???


Tự hỏi như vậy, tôi thử sờ vào nó, ờm, khá cứng, không biết là cái gì.


Tính tò mò lại nổi lên. Tôi lôi mẹ cái bịch đấy ra, mở nó ra xem thử.


Đậu xanh, đáng lý ra tôi không nên xem làm gì.


Phía trong là… đủ thứ đồ chơi người lớn.


Tôi nuốt nước bọt, hình như tôi đánh giá thấp em người yêu của mình rồi.


Còn tiếp…




Nhận xét

Popular Posts

Dì Tôi

Cứu Cánh Lúc Nửa Đêm

Cô giáo và người mẹ xinh đẹp

Chịch Anh Rể – Tác Giả: Lê Cương

Vợ cũ bị ông bạn địŧ

Cuộc đời

Câu chuyện gia đình

Trên gác mái