Bài đăng nổi bật
Tình dục và cuộc đời tôi
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Phần 1
Đã bao giờ bạn tự đặt ra câu hỏi: Tình yêu là gì chưa?
À, tôi thì chưa. Bởi vì với tôi, tình yêu là phải có tình dục. Chỉ cần có tình dục thì đó gọi là tình yêu.
Nhưng đó lại là đoạn sau của câu chuyện. Còn những gì tôi sắp viết ra đây, là mở đầu cho những tháng ngày tội lỗi đó.
Tôi là Hiếu, mọi người vẫn hay gọi tôi với cái biệt danh đẹp trai, bởi lý do khá đơn giản, là tôi đẹp trai thật.
Bởi vì đẹp trai nên chuyện có người yêu là điều hết sức bình thường với tôi. Cô ấy tên Linh, chúng tôi quen nhau từ khi mới lên trung học phổ thông. Tôi thì học giỏi còn Linh học khá là ngu. Nhưng cô ấy là một cô gái hiền lành và rất dịu dàng. Sinh ra trong một gia đình giàu truyền thống nên việc học thật giỏi là thứ bố mẹ Linh ưu tiên hàng đầu. Vì vậy mà ấn tượng ban đầu của tôi khi gặp Linh là một cô gái siêng năng, chăm chỉ nhưng học vẫn không giỏi. Chúng tôi được xếp ngồi chung bàn với nhau. Từ xa lạ, bỡ ngỡ, lần đầu gặp cho đến những câu chào hỏi xã giao: Cậu tên gì, nhà ở đâu… v… v… Chúng tôi dần trở nên thân thiết hơn. Những hôm quay cóp bài, nhìn tài liệu, hay những hôm cô ấy quên làm bài tập về nhà phải mượn tôi chép, hay là khi tôi trốn học đi chơi net và cô ấy chép bài giùm tôi dù cô ấy học ngu vãi cả lồn…
Nhưng rồi thời gian cứ thế, cứ trôi qua, và chúng tôi, đi học cùng nhau, ngồi cùng nhau, trò chuyện với nhau, và yêu nhau lúc nào không hay.
Cả hai cùng đi lên Sài Gòn. Cô ấy thì theo học trường kinh tế còn tôi thì nghỉ học. Địt con mẹ số phận trớ trêu thật chứ. Học giỏi thì nghỉ học còn học dốt thì đậu đại học. Tôi chuyển lên sống với lão Khánh, anh trai tôi còn cô ấy thì ở trọ với lũ bạn. Nhà tôi không quá giàu nhưng cũng không đến nỗi quá thiếu thốn mọi thứ. Nhưng tôi không thích học đại học, tôi muốn đi làm kiếm tiền va chạm nhiều hơn với xã hội.
Sáng tôi chở Linh đi học, sau đó đi làm. Tối thì đón Linh đi ăn sau đó hai đứa đi dạo phố, hôm thì đi xem phim, hôm thì đi ăn buffet. Cuộc sống sinh viên tuy đéo có gì cao sang nhưng nó nhẹ nhàng và gần gũi. Tôi thích ở bên cạnh Linh, đi đâu cũng được. Và tất nhiên Linh cũng thế, cũng giống tôi.
Chúng tôi tự hứa với nhau sẽ đi làm kiếm tiền, sau này tôi sẽ cưới Linh. Em cũng vậy, và em cũng muốn có một hạnh phúc đúng nghĩa. Yêu nhau bao lâu nhưng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn. Tôi cũng tự nhắc nhở bản thân và tự kiềm chế mỗi khi bên cạnh Linh. Ngoài nắm tay và ôm nhau, thì mỗi năm tôi sẽ được hôn em 2 lần vào dịp sinh nhật hai đứa. Nghe nó thật là hãm Ɩồŋ nhưng sự thật nó thế.
Chúng tôi thường đi chơi chung với nhau, thi thoảng sẽ có một vài người bạn thân thiết đi ăn nhậu các kiểu. Mà trong đó thì thằng mà tôi chơi thân nhất là thằng Tùng. Nói thân vậy thôi chứ cũng mới quen lúc lên trung học phổ thông à. Nhà nó giàu lắm, giàu gấp mấy lần nhà tôi. Nhưng nó chưa bao giờ tỏ ra miệt thị hay coi thường tôi cả. Cũng vì lúc đi học, ngoài chỉ bài cho Linh thì tôi còn chỉ bài cho nó nữa. Kể từ khi lên Sài Gòn, ba đứa tôi thân lại càng thân. Những buổi tụ tập ăn uống luôn có mặt đầy đủ. Đi du lịch cũng đi ba đứa, tôi và Linh cũng hay ghẹo nó, mau có bồ sớm đi để cho đủ bộ chứ cô đơn mãi cũng chán.
Mọi chuyện lẽ ra phải như thế và tiếp tục. Nhưng không, nó không như những gì tôi tự vẽ ra trong suy nghĩ.
Tùng có một đứa em gái tên Trang. Lúc Linh lên đại học năm ba thì Trang cũng vào SG ôn thi đại học. Tôi và Tùng vốn là bạn thân nữa, nên ngoài giờ con em nó học trên trung tâm ôn thi, Tùng nó hay nhờ tôi qua kèm bé em nó mỗi khi rảnh để nắm chắc kiến thức hơn. Tất nhiên là tôi đồng ý.
Nó thì hay ngồi trên cái ghế salon ngoài phòng khách bấm điện thoại, còn tôi với Trang thì ngồi học dưới nhà. Thường xuyên qua nhà nó nên tôi mới biết nó là một thằng khá dâm. Con em nó học bài còn nó thì lên nhà nằm coi sex. Thi thoảng còn hay rủ tôi xem chung nữa chứ. Tôi thì tuy có nghiện nhưng mà hơi ngại. Lúc đầu chỉ dám xem mấy khúc dạo đầu thôi, âu cũng là xem chúng nó hôn nhau thế nào để mà còn học tập. Chứ tới cái đoạn lột đồ là tôi đấm nó mấy phát rồi chạy xuống nhà ngay. Xấu hổ vãi lồn. Ấy thế mà ngày Ɩồŋ nào nó cũng rủ tôi xem chung với nó, còn bảo xem chung mới vui. Thằng biến thái.
Dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy hết ngại mấy cảnh cởi đồ rồi. Nó cũng hay mở cho tôi xem nhiều thể loại hơn và tôi bắt đầu cảm thấy có hứng thú. Nhưng chỉ là hứng thú khi xem phim thôi, còn với Linh, tôi không hề có cái ý nghĩ đen tối đó.
Những lúc rảnh rỗi ở nhà, trong khi đợi tin nhắn của Linh, tôi cũng hay lên mạng xem, tìm hiểu. Và thấy người ta nói rằng sau khi trưởng thành mà không được thỏa mãn sẽ bị bệnh.
Ôi, lúc đó tôi sợ vãi cả Ɩồŋ ra. Tôi bắt đầu tìm hiểu sâu hơn, lên Luotsex nhờ tư vấn các kiểu. Thấy mấy người bình luận: Nếu như không có gái để thỏa mãn thì phải quay tay để bù, nhưng nó sẽ có hại hơn là chơi gái.
Thế là tôi bắt đầu thử, mỗi ngày, tôi dành ra 15p để vào nhà vệ sinh như lời mấy ông trên Luotsex. Quả nhiên tinh thần tôi sảng khoái hơn sau mỗi lần tự sướng như vậy, nó cũng khiến tôi dễ dàng kiếm chế với Linh hơn, vì hơn ai hết, tôi muốn có một tình yêu trong sáng với Linh.
Nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra, tôi đang quá lạm dụng việc quay tay để thỏa mãn dục vọng. Càng quay, dục vọng của tôi càng cao. Từ 15p, tôi bắt đầu lên 20p, rồi 25p mỗi ngày. Cứ thế, tôi càng đắm chìm mà không hề hay biết.
Hôm đó, như mọi ngày, tôi qua nhà thằng Tùng trước rồi đi đón Linh sau. Thấy tôi, Tùng nó hí hửng:
– Hôm qua tao mới đi bar về, gặp một em ngon lắm.
– Ờ, thì sao???
– Tao chỉ mất có 30p để nói chuyện thôi mà em ấy đã đồng ý vào nhà nghỉ với tao rồi. Phải nói chứ, phê lắm mày à. Phê hơn cả trong nhà vệ sinh của mày nữa. Cảm giác khó tả vcl.
– Vãi lồn.
– Đó giờ được chịch nhiều em rồi, nhưng toàn lái máy bay. Hôm qua gặp được em sinh viên, cảm giác nó khác lắm.
– Bố thằng bệnh hoạn.
Tôi lướt vô trong, tiếp tục công việc với Trang và kệ con mẹ nó.
Sau buổi học, tôi phi xe về đón Linh. Trên đường đi, tôi luôn nghĩ về mấy lời của thằng Tùng:
– Gái sinh viên nó khác gái già lắm. Cảm giác cứ như lên thiên đường ấy, tin tao đi.
– Không, mình chỉ cần thủ dâm là được rồi. Không cần chịch.
Nghĩ vậy, tôi tăng ga rồi tới trường của Linh.
A kia rồi, hôm nay em mặc một chiếc quần jean dài, chiếc áo sơ mi dài tay, sơ vin lại trông thật là lịch sự. Mái tóc em xõa xuống, qua vai, ngang cặp ngực. Ngực em không to như dưa hấu, nhưng cũng cỡ bưởi năm roi, nằm lấp ló phía sau chiếc áo sơ mi trắng, và được bảo vệ bởi lớp áo ngực dày đặc.
Mà địŧ mẹ mình đang nghĩ cái Ɩồŋ gì thế này.
Thấy tôi, Linh chạy lại:
– Sao nay anh tới sớm thế?
– À, nay bé Trang nó ít bài tập, nên anh về sớm.
– Hôm nay có hội chợ bên quận 2 đó. Hai đứa mình đi dạo nhé. Em sẽ mua cho anh áo mới hihi.
– Ok. – Tôi cười nhìn Linh âu yếm.
– Để em chở cho nè.
– Thôi để anh chở cho, tự nhiên hôm nay lại đòi chở.
– Anh đi làm mệt rồi, để đó em đưa anh đi chơi. Hihi.
Tôi cũng đành chịu trước sự dễ thương nhí nhảnh của Linh.
Em trèo lên xe, cầm tay lái rồi ngoái cổ ra sau:
– Ôm chặt vào không té bây giờ.
Nói rồi em cầm tay tôi đặt vào eo, sau đó phóng ga chạy thẳng về phía trước.
Lần đầu tiên tôi ngồi sau xe của Linh. Tay tôi đang ôm cô ấy, chiếc eo thon thon nhỏ nhắn, mềm mại. Tóc em bay trong gió, những ngọn tóc cứ phấp phới bay vào mặt tôi. Mùi thơm của nước hoa cứ thế xộc thẳng vào mũi. Đó là còn chưa kể ngồi sau Linh, tôi ngửi rõ được mùi thơm đặc biệt. Tôi cũng đéo biết sao con gái nó lại thơm thế, nhưng mà mùi thơm của Linh nó rất là kích thích. Trong người tôi tự nhiên thấy rạo rực, “thằng em” thì không chịu được nữa mà bắt đầu giãy giụa rồi. Tôi vòng tay qua èo, rồi bụng em, sau đó siết chặt hơn rồi ghé sát tai:
– Ôm chặt thế này được chưa chị tài xế.
– Ok rồi, hihi.
Cái đó chỉ là câu nói để làm em không nghi ngờ thôi. Tôi ngồi sát vào người Linh, hai cái đùi chạm vào mông em. Lúc này tôi mới thấy, mông em căng tròn, nó cứ cạ cạ vô đùi tôi, lạ lẫm vl. Tôi giả bộ tựa đầu vào gáy em, Linh không có gì đề phòng cả, em vẫn cười rất tươi và hí hửng. Mà công nhận, dí sát vào mới thấy thơm quá, làn da mịn màng hoà quyện với mùi sữa tắm, mông em thì cọ xát vào đùi tôi, dù là có một tí thôi nhưng công nhận phê quá trời. Lúc này tôi mới nghĩ đến những lời thằng Tùng nói, công nhận nó không lừa mình, mới chỉ ngửi mùi thôi mà đã phê quá trời rồi.
Càng lúc thằng nhỏ của tôi nó càng làm tôi khó chịu, sợ bị phát hiện nên tôi đành ngồi xích ra sau. Mà đm cũng tới mẹ nó nơi rồi còn gì nữa.
Tới hội chợ thì thực ra cũng không có gì để kể cả, bởi vì ngoài đi mua đồ ra thì cũng đéo có làm gì hết. Nhưng mà vì hôm nay mua được khá nhiều đồ rẻ với đẹp nên trông em có vẻ vui lắm. Thấy em vui nên tôi cũng vui theo.
Sau khi đi chợ về, chúng tôi cùng nhau đi ăn khuya, sau đó tôi mới đưa Linh về nhà.
– Tới nhà rồi, em vào nhà đi.
Linh nhón chân lên ôm tôi:
– Hôm nay vui quá trời, cảm ơn anh nha.
Em khẽ thủ thỉ vào tai thôi mà tự nhiên tôi xoắn hết cả gai ốc. Không phải vì sợ mà là vì, hai trái bưởi của em nó áp sắt vào ngực tôi, rung ra rung rinh. Tiếng em khẽ thì thào bên tai làm cho tôi thấy trong người lạ lẫm quá. Mùi thơm dịu dàng đó, lại lần nữa lấn át tâm trí tôi. Tôi khẽ đưa tay lên ngay chỗ eo của Linh, đang định cười và bảo: Anh cũng vui lắm thì con bé chạy tót vào trong nhà, để lại đôi bàn tay chơi vơi giữa bầu không khí lạnh giá mà chưa kíp xoa bóp phát nào.
Tôi chạy thẳng về nhà, leo lên giường và nhắm mắt lại. Cuộc vui tối nay hiện về trong tâm trí tôi. Tự nhiên có một chút tiếc nuối quá. Giá mà khi nãy tôi lại được sờ cái eo thon thon của Linh một phát thì tốt biết mấy. Rồi mùi thơm dịu dàng đó, mái tóc đó, và cả cặp ngực rúng rính lúc em ôm tôi nữa, nó làm tôi thấy nóng trong người quá.
Rồi tôi nghĩ về những lời thằng bạn thân tôi nói với tôi, chịch gái sinh viên nó phê lắm, khác lạ lắm con ạ.
Làm sao bây giờ, trước giờ tôi chưa có ý nghĩa như này về em. Nhưng tự nhiên, tôi lại muốn có được em quá. Quả mông căng tròn đó và hai trái bưởi năm roi kia, tôi muốn được chạm vào lần nữa. Và rồi, trong đầu tôi hiện lên vô vàn ý nghĩ đen tối làm sao để thỏa mãn dục vọng của mình…
Phần 2
Cả tối hôm đó, tôi chẳng thể nào ngủ được. Trong đầu tôi bây giờ chỉ toàn là mông, vú, chịch, chịch và chịch. Tự nhiên thấy bản thân mình biến thái vãi. Trước giờ, dù có ở cạnh Linh tôi cũng chưa hề nghĩ tới những thứ như vậy. Có phải tôi bắt đầu trở nên bệnh hoạn hơn không nhỉ? Và tôi sợ hãi, tôi sợ mình đang mắc phải bệnh tâm lý nào đó. Hay là mình đi khám thử xem sao. Nhưng mà tới bệnh viện thì nói gì với bác sĩ bây giờ? Không lẽ bảo bác sĩ ơi dạo này em muốn chịch gái quá à? Địt mẹ nó chả lấy cái dao mổ chém tôi mấy phát thì toi. Nghĩ vậy tôi lại bỏ ý định đi khám. Nhưng tôi vẫn sợ, khó chịu trong người quá.
Tôi vớ cái điện thoại, lên fb. Và tôi chợt nhớ ra, hôm bữa nhờ mấy ông Luotsex khuyên quay tay làm tôi đã bớt ham muốn lại, lần này nhờ mấy lão trong đó tư vấn xem sao.
Tôi suy nghĩ mãi, cuối cùng lấy hết can đảm post bài viết nhờ tư vấn. 1h sáng rồi mà vừa up cái đã được duyệt luôn. Hên quá.
“Chào mấy thím, chả là dạo này em cảm thấy mình lạ lẫm vcl. Em hay nghĩ tới chuyện sex, em thấy thích thú khi xem sex, và mỗi khi thấy ny em thì em càng hưng phấn hơn. Em hay có suy nghĩ bậy bạ với người yêu em. Có phải em bị bệnh gì không, mấy bác tư vấn giúp em, em cảm ơn”
– Vote chịch con ny.
– Đi đá phò đi ông ơi.
– Chịch nó là hết bệnh.
– Bệnh đéo gì, chẳng qua nhu cầu sinh lý ai chả vậy. Nhiều khi nó cũng nghĩ như ông, cũng muốn chịch ông mà ngại đó thôi.
– Dụ nó và chịch nó, đảm bảo tình yêu thăng hoa, vợ chồng hạnh phúc.
– Tôi cũng như ông nè. Sau khi tôi được chịch thì đã không còn nghĩ bậy nữa. Không bệnh đâu yên tâm nhé.
Đọc mấy lời cmt nhiệt tình vậy làm tôi cũng bớt đi lo âu phần nào. Ra là mình không bị bệnh, vậy chỉ cần được chịch là hết. Nhưng mà làm sao để được đây. Linh là một cô gái ngoan hiền và gia giáo, chuyện đó quá khó. Không được, nếu làm vậy thì sẽ mất đi tình yêu trong sáng bấy lâu, mình không phải là loại người đó. Mình yêu Linh thật lòng, mình không cần chịch. Chỉ cần quay tay là được rồi, mình không thể làm tổn thương Linh được.
Nhưng mà, nếu mình không chịch, mà chỉ vuốt ve thôi thì chắc k sao đâu nhỉ. Hôn thì cũng đã hôn rồi, sờ mó một chút chắc cũng chả chết ai.
Tôi cứ nằm suy nghĩ vẩn vơ như vậy, chịch hay không chịch. Những suy nghĩ bậy bạ cứ thế đan xen, lởn vởn trong đầu tôi khiến tôi không thể ngủ được. Và địŧ mẹ, 6h sáng lúc nào không hay. Mệt quá sao mà đi làm được đây, mệt??? Mệt?
À đúng rồi, thế là tôi đã nghĩ ra kế sách.
Tôi gọi điện xin nghỉ một hôm, sau đó gọi cho Linh:
– Em à?
– Anh đang ở đâu vậy?
– Anh đang ở nhà. Tự nhiên hôm nay anh mệt quá, khụ khụ, chắc không qua đón em được rồi.
– Anh bị ốm hả, có sao không vậy?
– Anh không sao, nằm nghỉ lát là khỏi à.
– Hôm nay em có bài kiểm tra, tan học em qua nhà anh. Anh nhớ nghỉ ngơi nhé…
– Khụ khụ khụ… Ừ, em đi học cẩn thận nhé.
Cúp máy, tôi nhắm mắt và cười tủm tỉm, ảo tưởng về những hình ảnh đầy dâm dục với Linh. Cơ mà mình đang giả vờ ốm mà, nhưng người mình mát rười rượi. Tôi bật dậy, vớ cái áo khoác len dày cộm, rồi chùm chăn kín mít. Làm vậy để nhiệt độ cơ thể tăng lên, khi Linh qua thì còn có cái cớ chứ. Tôi xuống đóng cổng lại nhưng không khóa, để xíu Linh còn vào nhà được. Sau đó quay lại phòng và tiếp tục thủ dâm tinh thần.
– Anh, anh có sao không vậy?
Tôi giật mình, mình ngủ quên lúc nào thế nhỉ. Địt mẹ hôm qua thức cả đêm buồn ngủ đéo thể chịu được. Ngủ còn chưa đã mà bị gọi dậy rồi. À, Linh qua rồi.
Tôi ti hí mở mắt ra, mới ngủ dậy, người nó cứ đừ đừ, cộng với việc thức khuya nữa nên đuối đéo chịu được. Em mới tan học là chạy qua đây liền, vài sợi tóc mái còn bết lên trán. Tôi thấy thương em quá. Mình thật tệ, mình đang làm gì thế này.
Cơ mà khoan, em đang cúi xuống nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, nhưng đó không phải vấn đề chính.
Em mặc chiếc áo sơ mi đen, cúc áo hơi thưa nên tôi vẫn thấy lấp ló đằng sau những cái khe huyền bí đó. Chiếc áo ngực cũng màu đen luôn, chất quá. Có lẽ tại chạy vội qua đây nên người em không thơm như hôm bữa, nhưng tôi ngửi được mùi cơ thể của Linh. Mùi thơm quyến rũ và đầy ma mị, tôi mở mắt to hơn một xíu. Một đường cong mềm mại đằng sau những chiếc khuy áo kia, hai quả đồi săn chắc nằm thu mình trong chiếc áo ngực đen ma mị, ở giữa là một cái nốt ruồi bé xinh nằm ngay hốc của cái khe, giữa hai quả núi. Cảm giác gì thế này, chỉ mới nhìn thôi mà tim tôi đập nhanh quá, tự nhiên thấy nóng bức vcl.
– Chết rồi, sao anh nóng quá vậy nè, anh có sao không vậy.
– À anh… Không… Sao… Khụ khụ.
Tôi ho lao vài cái, tỏ vẻ bệnh nặng rồi xoay người mệt mỏi.
Em ngồi xuống giường, cúi xuống nhìn tôi đầy lo lắng. Vòng eo thon gọn chạm vào khuỷu tay tôi, nó thật ấm áp, đằng sau lớp áo đó phải là một làn da mịn màng tươi rói lắm.
– Để em đưa anh đi khám nhé, anh sốt cao quá nè.
– Linh à, khụ khụ khụ…
– Sao vậy, sao vậy? – Con bé sốt sắng…
– Anh lạnh quá…
– Lạnh á???
Nó ôm chầm lấy người tôi, đôi tay dịu dàng vội vã lau những giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán. Địt mẹ mặc áo len nóng vãi cả lồn, SG giờ chắc phải gần 40 độ chứ ít à. Không biết vô tình hay cố ý mà, chết mẹ rồi, Linh đang ôm tôi. Em lo lắng và rối bời lắm, cứ luôn mồm hỏi anh có sao không.
Còn tôi, trước mắt tôi, trước mắt tôi là cái gì thế này, hai quả đồi đang ở sát trước mặt tôi, sắt như chưa bao giờ được sát. Lúc này tôi mới cảm nhận được, độ săn chắc và đàn hồi của ngực con gái mới lớn, nó cứ nẩy nẩy mà căng căng kiểu đéo gì khó tả lắm. Mũi tôi dí sát vào cái khe áo, tim tôi đập mạnh quá. Thằng em tôi thì đang giãy giụa, mùi thơm của em đang làm tâm trí tôi bị lấn át. Tôi cảm nhận được, hai trái bưởi đang vùng vẫy sau lớp áo ngực kia, nó cũng muốn được chạm vào mặt tôi ư.
– Linh ơi… Khụ khụ.
– Em đây, em đây…
– Sáng giờ anh nằm mơ, anh sợ lắm…
– Anh mơ gì vậy???
– Anh mơ, em sẽ bỏ anh mà đi. Em sẽ không còn yêu anh nữa.
– Không đâu, sẽ không có chuyện đó đâu.
– Thật không? Khụ khụ khụ.
– Thật mà, em hứa.
– Em hứa nhé, khụ khụ…
Địt mẹ, nghe sến như sắp chết vậy. Nhưng sau câu nói đó, tôi đã vòng được hai cái tay ra sau lưng, và em cũng siết tôi chặt hơn. Ngực em áp sát vào ngực tôi, con tim tôi đập nhanh quá, nó muốn bùng nổ ngay lập tức nhưng tôi phải kiềm chế.
Tôi vòng tay ra sau lưng em, thật chậm rãi và từ tốn, khẽ vuốt nhẹ. Những đường lồi lõm của mấy cục xương sườn làm em thêm quyến rũ, tôi tiếp tục xoa. Xoa đều xoa đều. Xoa một tí thì nó xuống vùng xương chậu. Là chỗ của cái đai quần.
Không được, nếu mò tiếp thì sẽ bị phát hiện ngay. Nghĩ vậy tôi lại xoa ngược lên trên, thi thoảng, cánh tay tôi cạ nhẹ vào hông và eo của em, tay tôi hơi run lên nhưng cảm giác cũng bắt đầu phê hơn. Mặc cho thằng em gào thét, tôi cứ xoa, không ngờ chỉ mới chạm nhẹ vào cơ thể em thôi mà cảm giác đã khủng khiếp thế.
Và tôi bắt đầu tò mò, đằng sau lớp áo đó, không biết nó sẽ thế nào nhỉ. Và ham muốn trong tôi trỗi dậy, tôi muốn được chạm vào da thịt em quá. Tôi muốn được ở cạnh em nhiều hơn.
Càng ngày em càng siết tôi chặt hơn, khó thở đéo chịu được. Tôi lấy vội cái tay, chỉ là lỡ tay thôi mà nó chạm ngay chỗ dưới ngực em, trúng ngay chỗ dây đỡ áo ngực, thằng em tôi hú lên một phát làm tôi ngại vãi lồn:
– Anh không sao, khó… Khó thở…
– À, em xin lỗi… Linh vội bỏ tôi ra.
Ơ đm, tiếc thế.
– Tối nay em ở đây với anh được không?
– Nhưng mà…
– Anh Khánh qua nhà chị Quỳnh ngủ rồi. Tối nay em ở đây với anh đi, được không.
Khuôn mặt Linh có chút đắn đo, bối rối. Thấy thế tôi ho khụ khụ khụ, như thằng ho lao sắp chết:
– Được rồi được rồi, tối nay em sẽ ở đây với anh.
Tôi mỉm cười sung sướng:
– Cảm ơn em…
– Anh nằm nghỉ đi, em về lấy đồ rồi mua thuốc cho anh luôn.
– Ừ, khụ khụ khụ.
Em nhẹ nhàng đắp chăn cho rồi rồi rón rén ra ngoài.
Tôi nằm đó và tiếp tục thủ dâm tinh thần. Cảm giác háo hức và ham muốn tột độ càng ngày càng phấn khích, nó như nuốt trọn con người tôi hiện tại. Chịch, chịch, chịch là tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới trong lúc này.
Tôi của lúc đó thật tồi tệ. Buổi tối hôm đó, buổi tối định mệnh đó đã thay đổi hoàn toàn con người của tôi. Từ một thằng ngoan hiền và yêu Linh trong sáng, tôi đã thay đổi bản thân đến không ngờ. Chuỗi ngày đen tối và đầy tội lỗi của tôi cũng bắt đầu từ đó. Cho đến khi gặp Nhung, tôi mới nhận ra mình là một thằng tồi tệ và đê tiện tới nhường nào. Nhung, người con gái duy nhất tôi yêu bằng cả tấm chân tình và không dục vọng, em xuất hiện và kéo tôi ra khỏi vũng bùn đen tối. Em xuất hiện và cho tôi biết rằng dù tôi có làm gì đi nữa, thì tôi cũng là con người, và tôi cũng xứng đáng có được một tình yêu đúng nghĩa. Nhưng đó là chuyện của rất lâu, rất lâu sau đó.
Còn hiện tại, là đêm nay. Linh sẽ qua ngủ với tôi.
Phần 3
Tôi vớ tay lấy chiếc điện thoại. Gọi ngay cho thằng bạn thân của tôi để nhờ nó tư vấn. Tùng là một thằng nhà giàu và khá đào hoa. Nó đã đánh chén không biết bao nhiêu em. Kinh nghiệm giường chiếu của nó quả thật nếu nói số hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
– Alo, Tùng hả?
– Sao vậy mày???
– Mấy nay tao lạ lắm, trong đầu chỉ toàn nghĩ tới chuyện chịch nhau thôi mày ạ.
– Haha, nhu cầu sinh lý mà, ai chẳng thế.
– Ừ, mà nhờ xem phim với mày làm tao hiểu biết thêm nhiều về chuyện này đấy. À mà, tối nay Linh qua nhà tao ngủ.
– Đù, thằng này ghê mày.
– Ừ, mà tao không biết làm sao nữa. Tao muốn lắm, tao muốn quá mày ạ. Mày có kinh nghiệm gì chỉ tao để Linh tự nguyện cho tao quan hệ không???
Tùng im lặng một hồi lâu, giọng ấp úng.
– Hmmmmm.
– Alo, mày còn nghe không thế???
– Cái này khó à. Tụi mình chơi thân với nhau đâu phải mày không biết tính con Linh. Nó khó lắm.
– Nhưng quen nhau bao lâu mà tao đéo được làm gì cả. Tao ức chế lắm.
– Mày cứ bình tĩnh. Tạm thời tối nay mày đừng làm gì nó.
– Địt mẹ, khó khăn lắm mới có cơ hội ngủ chung với Linh. Nếu tối nay mà không được làm gì, chắc tao chết quá.
– Gì ghê vậy.
– Ừ, hôm nay tao nhất định phải được chịch.
– Không được.
– Tại sao???
– Mày có nghĩ nếu mày làm vậy, Linh nó sẽ ghét mày không. Cả hai đang yêu nhau trong sáng, tự nhiên mày đè nó ra chịch, nó sẽ nghĩ gì về mày.
– Vậy giờ tao phải làm sao.
– Bình tĩnh. M phải từ từ, thế này… Đó, hiểu không.
– Ừ, hiểu rồi, nhưng mà…
– Nếu mày hứng quá thì, đợi tao tí, tao chạy qua nhà mày, đi ra đây với tao một xíu.
– Ok Ok.
Tôi bật dậy, vào nhà vệ sinh quay tay hết 5p. Sau đó tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ thật đẹp rồi đợi thằng Tùng qua đón. Trước khi đi, tôi không quên gọi cho Linh.
– Em hả, trên công ty có việc gấp nên anh phải chạy qua đó.
– Anh đang bị ốm mà, sao đi được.
– Không sao, anh lên gặp sếp tí rồi về, em đợi anh nhé, lát anh về anh gọi.
– Ơ, nhưng mà…
– Khụ khụ khụ, không sao đâu. Nay anh lấy viên thuốc bên phòng anh Khánh uống rồi, cũng đỡ mệt hơn xíu.
– Vậy anh đi cẩn thận. Về thì gọi em nhé.
– Ừ, anh biết rồi.
Tôi cúp điện thoại, thằng Tùng cũng vừa tới nơi. Tôi leo lên xe và nó chở tôi cái vèo.
– Ê, mày chở tao đi đâu thế?
– Đi giải quyết vấn đề chứ đi đâu?
– Là sao???
– Mày muốn được chịch mà, tao dắt mày đi chịch.
Chúng tôi dừng xe ở một khách sạn bên quận 5. Thằng Tùng vô trước còn tôi vào sau. Trông nó khá giống một cái khách sạn bình thường, chẳng có gì đặc sắc cả. Nhưng nó khá to và rộng rãi, khác mấy cái nhà nghỉ gần xóm tôi.
Tùng nó lại quầy lễ tân, nói nói cái gì đó rồi ra kéo tôi đi lên lầu.
– Mình đang đi đâu vậy mày?
– Đá phò?
– Hả, gì cơ?
– Đi đá phò. Mày bảo muốn được chịch cơ mà.
– Nhưng còn Linh…
– Tao bảo rồi, Linh thì mày cứ bình tĩnh. Đầu tiên, mày phải đi đá phò trước để biết cảm giác, sau đó mày mới có thể nghĩ tới Linh được. Nghĩ xem, mày chưa có kinh nghiệm gì, lỡ lần đầu với Linh lại không như ý có phải là dở không.
– Ừ, mày nói đúng.
– Vào phòng nằm đợi đi, tao ở phòng bên cạnh, xong việc thì hú tao.
– Ờ…
Nằm được một lúc thì thấy có tiếng mở cửa. Cửa mới mở nhưng đã thấy mùi thơm của con gái rồi. Nó không phải kiểu mùi thơm nhẹ nhàng nữ tính giống Linh, mà mạnh mẽ và nồng nàn hơn, có lẽ là do xịt nước hoa nhiều.
Ấn tượng đầu tiên của tôi có lẽ là mái tóc của người con gái mới bước vào phòng. Mái tóc đen óng, uốn cong bềnh bồng, và dài ngang ngực. Trong bộ đầm ngủ ren lọt khe với hai dây ngang vai là một chiếc áo ngực màu trắng. Làn da mịn màng trắng bóc như trứng gà luộc. Phần trắng nhất có lẽ là đùi, bởi chiếc đầm chỉ dài hơn xương chậu tầm 10 phân, nằm trên giường ngước lên nhưng tôi có thể thấy hết toàn bộ “bản đồ thế giới”. Đôi mắt nàng sắc sảo, cùng hàng mi cong vút như hớp hồn tôi vào một thế giới cổ quái. Bờ môi căng mọng, đỏ rực và hơi chu ra trước làm cho tôi càng thêm hưng phấn.
Cái đéo gì thế này, một người con gái hiện đại với body bốc lửa và quyến rũ, người tôi rạo rực lên và lòng ham muốn như lấn át hết lý trí.
Nàng ta nở một nụ cười quyến rũ và đầy khiêu dâm khiến tôi như bùng cháy, tôi ngồi dậy và cô ấy ghé sát mặt vào tôi. Không chần chừ thêm giây nào nữa, tôi vật cô ấy ra giường ngay và luôn:
– Từ từ nào anh, sao anh nôn nóng quá vậy?
Đôi bàn tay nhẹ nhàng mà uyển chuyển vuốt qua từng chỗ trên cơ thể tôi làm tôi nổi cả da gà vì phê.
– Triển luôn thôi em.
Hết câu, tôi toan vật em nó ra giường thì nó đã lấy tay ngăn tôi lại.
– Đợi em tắm đã.
Dù không muốn nhưng cũng phải ậm ừ nhìn em khuất dần sau cánh cửa toilet.
Tiếng vòi hoa sen bắt đầu xè xè, dưới màn nước đó là một thân hình mềm mại, những đường cong không tì vết lấp ló mập mờ sau ánh đèn nhà tắm. Cánh cửa toilet làm bằng kính, dù không thấy rõ chi tiết nhưng tôi có thể thấy thân hình gợi cảm đó.
Vừa tắm, em vừa trò chuyện với tôi như một phép lịch sự:
– Anh tên gì vậy.
– H… hiếu… Tôi ấp úng.
– À, hi, anh Hiếu năm nay bao tuổi rồi.
– À, mình… Hai mươi hai tuổi.
– Ồ, thế anh thua em hai tuổi rồi.
– À… Ừ… Tôi ấp úng, bây giờ, tôi cũng đéo quan tâm là nó mấy tuổi hay cái Ɩồŋ gì. Tắm nhanh lên rồi ra đây xem nào.
Tôi lại ngồi im lặng, chăm chú nhìn vào cánh cửa nhà tắm. Thấy tôi im lặng, nó lại hỏi chuyện:
– Anh không muốn biết tên em à?
– À… Em… À không. Chị tên gì ạ?
– Em tên Trúc. Anh cứ gọi em là em đi.
– Thôi không được đâu, em nhỏ tuổi mà.
– Hihi, vậy chiều ý khách hàng vậy. Mà hình như đây là lần đầu của Hiếu hả?
– À… Dạ không… À đúng rồi ạ.
– Sao bối rối quá vậy.
– À, tại em hơi ngại…
Trúc cười giòn:
– Vào đây rồi mà còn ngại á. Dễ thương thế.
Tiếng chốt cửa nhà tắm kêu cách cách. Trúc bước ra với một chiếc khăn tắm màu trắng quấn quanh người. Mái tóc còn ươn ướt búi gọn lên đầu để lộ ra đôi chân mày sắc sảo. Chiếc khăn hơi ngắn nên không đủ quấn hết người của Trúc, đường cong nhô ra trên mép khăn, hai quả dưa gang nằm chen chúc trong chiếc khăn chật hẹp, hở ra nửa trái và trũng xuống, và nó làm tôi phấn khích hơn. Trúc nháy mắt với tôi và nở nụ cười dâm đãng, nhẹ nhàng đè tôi xuống:
– Hiếu có thích nghe nhạc không?
– À, có…
– Vậy Hiếu muốn nghe Rock hay Pop ballad.
Tôi vốn không thích nghe nhạc rock lắm nên chọn đại pop ballad.
Ồ, nhưng sau khi trả lời thì tôi đéo thấy bài hát nào được bật lên cả. Sau đó tôi mới biết thì ra nó chơi chữ, con mẹ nó.
Trúc bắt đầu thật nhẹ nhàng, giống như giai điệu du dương của một bản ballad, bờ môi đỏ mọng đó chạm vào môi tôi, và tôi thấy trong người có một cảm giác kỳ lạ, nhịp tim hổn hển và người hơi run lên. Trúc vẫn nhẹ nhàng, đưa cái đầu lưỡi chạm vào hàm răng tôi làm tôi rụt lại:
– Em ngại à?
– Tại… Tại em chưa quen.
Trúc cười, trông thật xinh xắn. Một cái đẹp hiện đại và sắc sảo, tôi không hề hay biết đi đá phò lại toàn hàng xịn như vậy, thảo nào mấy ông toàn thích đá phò. Lúc sau thì tôi mới biết một shot như vậy là 1 củ. Chua vãi lồn.
Đôi tay ma mị uyển chuyển của em bắt đầu làm việc, nó khẽ vuốt ngực tôi, vuốt tới eo, tới rốn và rồi…
Chết mẹ, ra mẹ nó rồi.
Trúc lại nhìn tôi, cười âu yếm:
– Quỷ sứ hà…
Rồi nó đứng dậy, đi lấy cái khăn và lau dọn cái bãi chiến trường đó.
Nhưng tôi chưa thỏa mãn, tôi lại vật Trúc ra giường, và chúng tôi cứ thế quyện vào nhau. Một con đĩ và một thằng nghiện tình dục lần đầu đi đá phò, sự kết hợp của kinh nghiệm và khát vọng ham muốn. Cái lưỡi điệu nghệ của Trúc và sự tò mò hưng phấn muốn khám phá của tôi, cứ thế quệt lấy nhau, dồn dập như tiếng sóng biển rì rào không ngừng.
Tôi khoái chí, tôi say mê, và tôi chìm đắm trong dục vọng. Tôi càng thêm thích thú hơn về chuyện sex. Trúc cũng chỉ cho tôi thêm nhiều kiến thức uyên thâm về chuyện giường chiếu, như một bài học bổ ích mà sau này, tôi đã vận hành nó một cách trơn tru với những cô gái khác.
– Xong rồi cưng à, em thật là hư hỏng – Trúc đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi.
– Ơ, nãy giờ chưa đóng cửa à chị?
Bây giờ thì tôi mới để ý, lúc nãy nhớ là có đóng cửa mà, sao bây giờ…
– Không sao đâu, ở đây toàn người nhà với nhau thôi.
Đôi mắt sâu thẳm mê hoặc của chị làm tôi say đắm, chị có một đôi mắt thật đẹp. Làn da mịn màng, cơ thể của một thiếu nữ đang đè lên thân xác này, cảm giác sung sướng làm tôi muốn vật chị ra và làm thêm phát nữa.
– Thôi chết rồi, em phải về đây.
Tôi sực nhớ ra Linh, đứng dậy vội vàng mặc quần áo. Tôi không quên bo thêm cho chị, như một sự cảm kích của tôi cho lần đầu nếm trải sự sung sướng của cuộc đời.
Phần 4
– Tùng à, mày xong chưa vậy???
– Xong rồi, đợi tao xíu…
– Sao, lần đầu của mày thế nào.
– Sướng lắm mày ạ.
– Haha, khoái rồi chứ gì, hôm sau rảnh tao với mày lại đi tiếp.
– Ok, giờ tao muốn về nhà với Linh.
– Lên xe đi, tao chở mày về.
Tôi leo lên xe, chúng tôi cùng nhau ra về. Trên đường đi, Tùng và tôi luôn miệng trò chuyện về các tư thế làm tình lúc nãy. Tôi cười khoái chí, thầm nghĩ, Tùng quả là thằng bạn tốt. Chẳng hiểu sao, tôi lại thích cảm giác chịch nhau nhưng lại nhẹ nhàng như vậy. Có lẽ khi cả hai tự nguyện, thì cảm giác nó sẽ phê hơn? Và tôi nghĩ tới Linh, tôi muốn có được Linh. Tôi muốn cả hai chúng tôi tự nguyện trao cho nhau. Ý nghĩ hiếp Linh trong đêm bỗng chốc tan biến, tôi tự vẽ ra cảnh em đòi hiếp tôi, và cười khúc khích.
Vừa về tới nhà, lão Khánh đã ngồi ở phòng khách chờ tôi với khuôn mặt tươi rói, lão dúi vào tay tôi xấp tiền:
– Anh mới trúng số, chả biết mua cho mày cái gì nên cho mày tiền luôn. Cầm lấy rồi thích làm gì thì làm.
– Ngon thế, anh cho thì em lấy hết nhé.
Tôi cầm cục tiền, đếm lên đếm xuống cũng tầm 7 – 8 củ gì đấy. Nhiều thế xài sao cho hết, và tôi nghĩ ngay đến Linh.
Nhấc điện thoại gọi ngay cho Linh. Bên kia đầu dây, giọng nói ấm áp và đầy lo lắng của em dành cho tôi. Tôi bảo tôi ổn rồi, thực ra thì chị Trúc đã giúp tôi ổn và tôi chẳng còn ham muốn giả bệnh để được thỏa mãn Linh nữa. Tôi kể cho em nghe chuyện anh Khánh mới trúng số, và tôi muốn đưa em đi ăn và đi chơi. Em đồng ý.
5h30 chiều, tôi có mặt trước cổng nhà Linh. Em mặc chiếc đầm màu trắng tinh khôi, dài qua đầu gối. Hai dây áo trễ ngang qua vai nhưng không quá sexy, tôi không thấy cái dây áo ngực đâu cả. Em buộc tóc củ tỏi gọn gàng, trên nền da trắng mịn không tì vết, hàng mi cong vút và đôi chân mày được kẻ gọn gàng khiến tôi cứ ngỡ đang đứng trước mặt công chúa. Trông em hôm nay thật kiều diễm, khác hẳn vẻ lịch sự hằng ngày lúc ở trường.
Tôi đèo em trên chiếc xe wave ghẻ, tôi chả buồn thay xe vì tôi thích đi xe cùi, em cũng thích con xe này giống tôi. Chúng tôi dạo một vòng quanh quận 1, ngắm nhìn những ánh đèn phố đêm long lanh lấp lánh, nhìn những cặp tình nhân yêu nhau nắm tay dạo quanh phố thị, lòng tôi thấy yêu đời và yêu em nhiều hơn. Cái gió nhẹ phảng phất mùi nước hoa trên tóc Linh, cái ôm chặt sau đuôi xe và cái đùi cạ cạ vào mông tôi làm con tim thêm bồi hồi thổn thức.
Tôi tấp vào một nhà hàng thịt nướng sang trọng. Chúng tôi có chung sở thích với nhau là đi ăn đồ nướng. Tôi nhấm nháp cốc bia mát lạnh bên cạnh li cô ca của Linh. Tôi thích nhìn người yêu mình ăn, đôi môi chúm chím đó khiến tôi si mê, cảm giác ăn cũng ngon miệng hơn hẳn. Tôi hỏi em dạo này trên trường học có vui không, sáng nay thi làm bài thế nào. Em thì hỏi tôi đã hết ốm thật chưa??? Tôi bắt đầu đánh sang chủ đề khác. Tôi bịa chuyện lão Khánh nhà tôi đi chơi gái và bị chị Quỳnh phát hiện, thật thì giá mà bạn gái ổng chiều ổng hơn một tí thì cũng đâu có đến nỗi vậy. Em nhăn mặt rồi trách ông anh tôi:
– Tại sao anh Khánh lại làm vậy?
– Nhu cầu sinh lý mỗi người thôi mà em.
Như hiểu ý tôi, em nhăn mặt lại:
– Em biết ai chẳng có nhu cầu, nhưng tốt nhất là đừng nên đi quá giới hạn.
Tôi sợ bị em phát hiện ý đồ của tôi nên lại lảng sang chủ đề khác để chọc cười em.
Tiếng trò chuyện, tiếng cười đùa và tiếng nói cứ thế chạy dần theo thời gian. Bẵng cái đã 10h tối. Tôi rủ em đi dạo, và em đồng ý.
Dắt tay em qua từng ô gạch trên vỉa hè đường Lê Duẩn nhuộm đầy ánh đèn đỏ xanh vàng, mùi thơm trên tóc và cơ thể em phảng phất, lướt qua khứu giác tôi. Đôi tay bé bỏng của em gói gọn trong lòng bàn tay thô kệch, nhưng cảm giác thật ấm áp. Chúng tôi kiếm một cái ghế đá và ngồi ở đó, nhìn đường phố và dòng người lướt qua. Em đòi uống nước, tôi bảo em ngồi đó đợi tôi xíu, tôi chạy đi mua nước rồi sẽ quay lại ngay.
– Chị ơi, bán cho em hai ly nước cam.
– 40 Nghìn em ơi.
– Dạ đây ạ.
– Này nhóc, kia là bạn gái em hả?
– Dạ, sao chị biết.
– Chị thấy em đi từ đó lại mà. Bạn gái xinh phết nhờ.
– Dạ em cảm ơn, hihi.
– Của em này, cảm ơn nhé, hai đứa đi chơi vui vẻ.
Tôi cười, xách trên tay hai ly nước, lòng thầm nghĩ có người yêu xinh xắn thật là tự hào.
Linh ngồi trên ghế đá chờ tôi, mắt em chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, thi thoảng lại nấc lên từng cục. Tôi thấy lạ, chạy vội lại phía em.
Em cúi mặt xuống chiếc màn hình điện thoại, chăm chú xem cái gì đó. Tiếng nấc ngày càng to hơn, và em khóc. Em khóc nức nở, tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vuốt mái tóc em quá sau gáy, tôi nhìn vào màn hình điện thoại.
Tay tôi run lên và rớt hai ly nước. Tim tôi bỗng chốc loạn nhịp và hơi thở dồn dập như sắp chết, tay chân bủn rủn. Hình ảnh nhấp nhô của chị Trúc, nhịp nhàng, nhịp nhàng vồ vập vào cơ thể lõa lồ quằn quại của tôi. Từng tiếng rên rỉ sung sướng và đôi bàn tay xoa bóp những vị trí nhạy cảm trên cơ thể. Tất cả đang hiện lên trên chiếc màn hình điện thoại của Linh, như một cuốn phim sex tự quay với hình ảnh và âm thanh chân thực nhất, mà thằng nhân vật chính trong đó là tôi.
– Linh à…
– Anh bỏ tay ra.
Em hất tay tôi ra, đưa đôi mắt đỏ gàu và sắt thép nhìn tôi, em gằn giọng, đưa màn hình điện thoại lên trước mặt:
– Cái gì đây?
Âm thanh của đoạn video ngày càng to hơn: Ư ư ư, mạnh lên chị ơi.
– Linh à, anh…
– Tôi hỏi anh cái này là cái gì?
Em hét lên, đầu tóc rũ rượi như con thiêu thân. Ném thẳng chiếc đt vào mặt tôi với đôi mắt rực lửa đầy thù hận, hình ảnh đó làm tôi sợ hãi, tôi chưa bao giờ thấy em như vậy cả.
– Em bình tĩnh, có thể nghe anh giải thích được…
– Câm mồm đi. Đồ tồi.
Tôi ôm chầm lấy em đầy tội lỗi.
– Anh xin lỗi, Linh à…
Thật lạnh lùng, em dùng hết sức bình sinh đẩy tôi ra, ánh mắt đầy thù hận và điên loạn:
– Chia tay đi.
Có lẽ tôi đã nghe nhầm. Tôi đang nghe nhầm phải không. Tôi tự trấn an bản thân và đưa đôi tay ríu rít níu em lại. Nhưng em hất tay tôi ra thật lạnh lùng:
Bốp!!!
Một cái tát thật đau, đủ để cho tôi tình ra rằng câu chia tay em nói ra thật đanh thép, lạnh lùng kia là sự thật.
– Đừng nói gì với tôi cả. Đồ tồi. Chia tay đi, hãy giải thoát cho tôi và tôi xin anh, đừng nói gì và cũng đừng níu kéo gì tôi cả. Chúng ta coi như chấm dứt, tôi hận anh.
Em cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại và ngoảnh mặt quay đi. Tôi nhìn theo bóng em xa khuất, khuất sau vào trong đám người đang bu lại vì tò mò, hiếu thị chúng tôi. Và tôi nghe thấy một âm thanh đau khổ vọng lại:
– KHỐN NẠN.
Tôi thẫn thờ ngồi gục xuống đất. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và chóng vánh. Khiến cho đầu tôi chưa kịp nhảy số. Vậy là sao? Tôi và Linh cứ thế là chia tay nhau đó hả? Thì ra cảm giác khó hiểu hiện tại là cảm giác chia tay. Chỉ một câu chia tay đi thôi mà tôi và em bây giờ đã thành người xa lạ rồi sao. Thật vô lý, trên đời này làm đéo gì có cái chuyện vô lý đó cơ chứ.
Em chia tay tôi, chỉ vì nhận được đoạn video thôi à? Tại sao em lại có đoạn video đó.
Đúng rồi, nó thật là vô lý. Tôi điên cuồng và gào thét giữa biển người hiếu thị đang nhìn tôi đầy khinh bỉ. Tại sao em lại có được đoạn clip đó.
Tôi mất kiểm soát, càng ngày, tôi càng cảm thấy khó chịu và điên tiết lên như một con nghiện không có thuốc. Tôi nhảy lên xe máy, vặn hết ga và chạy như bay về phía trước.
Chịch gái thì đã sao? Đá phò thì sao chứ? Đá phò là có tội à? Đến con thú con có nhu cầu huống hồ gì con người? Bộ tôi làm gì sai chắc. Tôi yêu em, và tôi không muốn làm tổn thương em. Em muốn chúng ta không đi quá giới hạn và có đêm tân hôn đúng nghĩa, ừ tôi chiều em. Vậy còn tôi, nhu cầu của tôi thì ai giải quyết hộ. Em không cho tôi chịch, thì tôi đá phò. Tôi làm vậy là sai à?
Điên cuồng, tôi cứ chạy xe như tên lửa, tôi chỉ chạy nhưng tôi không biết tôi đang đi đâu.
Dừng xe và đứng lại, trước mặt tôi là khách sạn quen thuộc. Chị Trúc, phải rồi, tôi muốn gặp chị Trúc.
Thật buồn cười, ngay sau khi Linh nói chia tay, người đầu tiên tôi tìm tới lại là Trúc. Lẽ ra tôi nên đuổi theo em và xin lỗi mới phải. Nhưng tôi lúc đó điên rồ như thằng hết thuốc chữa, và suy nghĩ bệnh hoạn của tôi cũng vậy, tôi ức chế, tôi ức chế vì tôi đéo làm gì sai cả, và thứ tôi nhận được là câu chia tay lạnh lùng đó.
Và tôi muốn sex, tôi muốn sex để giải tỏa sự ức chế trong mình.
Tôi vào trong và đòi gặp Trúc, chị đang tiếp khách nên bảo tôi ngồi đợi. Tôi xách xe, ra một quán nhậu gần đó, gọi một két bia và nốc như thằng khát đi giữa sa mạc.
Cảm giác bây giờ thật khó chịu. Tôi muốn uống cho say quá, nhưng càng uống, tôi lại càng tỉnh. Em chia tay tôi thật lạnh lùng và dứt khoát, tôi còn chưa kịp mở lời xin lỗi thì chúng ta đã thành người lạ, tôi ghét em, nhưng càng uống, tôi lại càng nhớ em.
Điếu thuốc chưa kịp cháy nhưng đã hết bởi đôi ba tiếng rít thật dài của một thằng ngốc say khướt bị bỏ rơi. Dáng vẻ lết bết, bê tha, cùng tiếng chai đập cộc cộc đập xuống bàn sau một hơi tu dài đằng đẵng. Tôi cười tuyệt vọng và hét lên thật to làm những vị khách lịch sự trong quán cũng phải giật mình nhìn tôi khinh bỉ.
– Em sao vậy?
Trúc vội vàng chạy lại khi thấy dáng vẻ lếch thếch của tôi. Tôi ngước lên nhìn chị, chị đẹp quá. Dù là mới đi khách về, nhưng chị vẫn cứ đẹp như lần đầu tôi thấy vậy, bầu ngực căng tròn trĩu xuống với anh mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
– Em buồn.
– Sao vậy?
– Đừng nói gì cả. Đêm nay chị có thể ở với em được không?
Hết câu, tôi với cánh tay chạm vào sau gáy chị, kéo đầu chị sát xuống với khuôn mặt tôi. Một nụ hôn ngấu nghiến đầy đau khổ và tuyệt vọng của một thằng say trong quán nhậu, trước con mắt kì thị của bao nhiêu người.
Phần 5
Tôi khui chai bia rồi mời chị uống. Vẫn đôi mắt khó hiểu, nhưng sắc sảo và lộng lẫy, chị nhìn tôi như kiểu thương hại.
– Đừng nhìn em như vậy.
– Em uống mấy chai rồi?
– Mới có… Chục… Chai… à, vẫn chưa đã khát lắm.
– Thôi đừng uống nữa.
Tôi vớ chai bia toan dốc hết vào mõm nhưng chị hất tay tôi ra, nhăn mặt:
– Em gọi chị ra đây chỉ để khoe cái bộ dạng này à?
Tôi cười nhếch mép:
– Chị đang quan tâm tôi à?
Trúc im lặng không nói gì cả.
– Tôi đang nói chuyện với chị đó. Trả lời đi, có phải chị đang quan tâm tôi.
– …
– À không phải, vậy chị đang thương hại tôi à?
– Em cứ uống tiếp đi, chị đi về đây.
Tôi giật mình sợ hãi, níu vội đôi bàn tay của Trúc:
– Đừng như vậy, đừng bỏ em mà.
Thấy tôi thật tội nghiệp, Trúc lại mềm lòng, ngồi xuống cạnh tôi.
– Người yêu em mới bỏ em. Em buồn quá.
– Sao cô ấy lại chia tay em.
Tôi không nói gì cả, tôi không dám nói vì tôi chịch chị mà Linh bỏ tôi, nghe thật hãm lồn.
– Vậy sao em không đi xin lỗi cô ấy mà lại tìm chị.
– Em không biết, em không biết lúc đó nên làm gì cả. Em cảm thấy lý do cô ấy chia tay em thật vô lý, cô ấy chia tay mà không cho em quyền giải thích. Và chẳng hiểu sao người đầu tiên em nghĩ tới lại là chị.
– Con gái thường hay như vậy khi tức giận. Em là đàn ông thì nên nhường nhịn và xin lỗi cô ấy mới phải.
Đang buồn mà nghe câu an ủi của chị, làm tôi có cái nhìn khác về Trúc. Dù chỉ mới gặp nhau lần đầu nhưng chị có vẻ quan tâm và lắng nghe tôi quá. Chị càng vậy, tôi càng muốn chịch chị.
Nhưng chị nói đúng, tôi là người có lỗi với Linh, thay vì tới tìm chị, lẽ ra tôi phải chạy theo xin lỗi Linh mới phải. Tôi sao thế này, tôi đã bỏ mặc Linh khóc mà tới đây tìm Trúc chỉ vì cơn nứng bệnh hoạn và suy nghĩ điên rồ của tôi. Tôi thật tồi tệ. Châm điếu thuốc và hít một hơi thật sâu, tôi nhìn Trúc với anh mắt hoen cay:
– Để em đưa chị về.
Trúc lên xe và tôi vặn tay ga chạy thẳng. Trên đường đi, tôi luôn tự trách cứ bản thân, tôi muốn xin lỗi Linh. Tôi muốn gặp em quá, vừa đi và vừa nghĩ cách để xin lỗi em. Con đường hôm nay thật quen thuộc.
Tôi bóp thắng thật mạnh, xe dừng đột ngột làm ngực Trúc đập thẳng vào lưng tôi:
– Sao vậy Hiếu.
Trúc nhìn tôi thắc mắc, tôi không nói gì cả, mắt đỏ rực nhìn về phía trước, phía cái ghế đá ngay cạnh cái cổng nhà màu đen nhám.
Trúc cũng dõi mắt theo hướng tôi đang nhìn.
Một cô gái đang khóc lóc tựa đầu vào vai một chàng trai. Khuôn mặt cô gái tỏ rõ sự đau khổ và tuyệt vọng, tiếng khóc thất thanh càng lúc càng to, đứng bên đây đường nhưng chúng tôi cũng có thể nghe rõ. Chàng trai khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô gái và an ủi. Thi thoảng, từng tiếng nấc vẫn vọng lại phía bên kia đường:
– Sao anh ấy lại đối xử với tao như vậy, sao anh ấy làm vậy với tao hả Tùng.
– Tao xin lỗi, lẽ ra tao nên nói với mày sớm hơn về chuyện Hiếu ngoại tình.
Cứ thế, một trai một gái trong đêm ngồi an ủi nhau trước sự chứng kiến của một thằng thất tình và một con đĩ.
Gió lạnh khẽ lướt vào khuôn mặt thất thần của tôi. Giờ thì tôi mới bắt đầu hiểu ra. Rằng vì sao em lại chia tay tôi? Tại sao em lại có đoạn clip của tôi và Trúc? Tại sao cánh cửa trong phòng lại mở và cũng chẳng phải ngẫu nhiên, bạn thân tôi dắt tôi đi đá phò cả. Tất cả đều đã được sắp đặt từ trước, tất cả đều là kế hoạch của mày. Ngay từ đầu khi nghe tin tao muốn chịch Linh, mày đã gài tao…
Địt con mẹ chúng mày, lũ khốn nạn.
Tôi hét lên trong suy nghĩ và phóng xe vụt mất. Ở phía sau, Trúc đưa tay siết tôi chặt hơn và khẽ tựa đầu vào vai tôi.
Đau khổ và tuyệt vọng, những dòng suy nghĩ ghen tuông đầy thù hận cứ thế đan xen trong đầu tôi. Thì ra chúng mày lén lút tao quen nhau, thì ra mày cố tình chia rẽ tao và Linh. Thằng chó, cay đắng, tôi cười phá lên trong đau khổ.
Tao sẽ trả thù mày, Tùng ạ. Mày đã cướp Linh của tao. Thì em gái mày, cứ giao cho tao xử lý, ha ha thằng chó, cứ đợi đấy.
Tôi đòi chị đi khách sạn với tôi, nhưng chị chối khéo. Chị bảo tâm trạng tôi đang buồn nên dù có làm chuyện đó cũng không giúp tôi vui lên được.
– Để chị dắt em đi giải sầu nhé.
0h23.
Chúng tôi có mặt ở một quán bar trên đường Lý Tự Trọng. Về đêm, khi ánh điện đèn của những hộ gia đình đã tắt hẳn, thì ánh sáng lập loè nhấp nháy cùng với tiếng nhạc xập xình lên ngôi. Tóc xanh tóc đỏ, xăm trổ bít người, váy ngắn, áo rách là những gì đập vào mắt tôi đầu tiên sau khi lấy vé giữ xe của chú bảo vệ. Vài thằng thanh niên ngồi lại, mặt phê pha phì phà điếu thuốc nhàu nát.
Cũng có bàn chỉ có một thằng và ba bốn em bu quanh, trên bàn là chai rượu Tây với cái bình thủy tinh giống trong phòng thí nghiệm của bệnh viện, họ gọi đó là bình đập đá. Mấy em vũ công mặc váy còn ngắn hơn cả quần lót, đứng uốn éo quanh cái cột trước sự hò reo phấn khích của mấy thằng thanh niên đứng dưới sàn nhảy. Trên quầy bar, một em chân dài mặc bộ đồ loli Nhật Bản khui chai champagne xịt lên đầu những con người đang chen chúc nhau dưới khán đài chật chội. Người hôn nhau, kẻ bóp đít, sờ vếu các kiểu… Thì ra cuộc sống về đêm, cái mà người ta hay gọi là dân chơi nó là như vậy.
Trúc dẫn tôi vào trong, ngồi xuống một cái bàn trống. Tôi ngả lưng ra ghế, ngửa mặt lên trời. Hình ảnh của Linh và Tùng ùa về giày vò trong tâm trí, cảm giác thật tệ. Giọt nước mắt trên khoé mi bắt đầu chảy thật chậm rãi, tràn qua hai gò má, chảy xuống vai tôi, nơi Trúc đang tựa đầu vào. Chị ngước lên nhìn tôi với đôi mắt thương cảm:
– Hai người lúc nãy…
Cười trong nước mắt, tôi nghẹn ngào:
– Cô gái chị nhìn thấy lúc nãy, là người mới chia tay em mấy tiếng trước. Thằng ngồi bên cạnh, là bạn thân của em. Vậy đấy.
Trúc cười nhạt:
– Người yêu và bạn thân?
– Chị đang cười nhạo em à?
– À, không phải. Nó làm chị nghĩ tới mối tình đầu.
– Sao vậy???
– À không có gì.
Tôi cười nhếch mép. Như hiểu ý, chị tiếp lời:
– Câu chuyện của một con đĩ vốn dĩ chẳng có gì đáng tin. Quá khứ rồi, chị cũng không muốn nhắc lại.
– Vậy chị có muốn nghe câu chuyện của thằng nghiện???
– Không cần. Chị thấy cả rồi.
Tôi và chị cùng cười nhạt và nhìn nhau, ánh đèn chớp nháy xanh đỏ ẩn hiện trước khuôn mặt chị càng thêm vẻ quyến rũ bí ẩn.
Chị vẫy nhỏ phục vụ lại:
– Everclear and ecstasy.
Lát sau, nhỏ phục vụ mang lại một chai rượu và một cái bình thủy tinh, giống cái thứ tôi nhìn thấy trên bàn của những vị khách khác khi bước chân vào đây.
Tôi rót rượu vào ly và uống. Everclear, nó là một loại rượu thuộc dạng cực mạnh, cái tên nghe khốn nạn y như chuyện tình của tôi với Linh vậy. Mà nhân tiện thì tôi review cái chai rượu này luôn. Nhiều người lầm tưởng rằng đây là loại rượu mạnh nhất thế giới, nhưng thực tế là nó chỉ đứng thứ hai với 95 độ cồn (đứng nhất là Spirytus Rektyfikowany 95, 6 độ). Đúng như nghĩa đen của nó, loại rượu này rất đặc biệt và khốn nạn: Không màu, không mùi, không vị. Những người mới tiếp xúc lần đầu thường lầm tưởng và cho rằng đây là loại rượu dở và không chất lượng. Nhưng thực tế thì đó là đánh giá sai lầm và sẽ khiến bất cứ ai coi thường phải trả giá dù là những lão bợm nhậu khét tiếng nhất.
Trong lúc tôi nhâm nhi ly rượu khốn nạn trên bàn, thì Trúc lại rất tập trung và cần mẫn với cái bình thủy tinh bên cạnh. Thứ bột màu trắng hồng được chị cho vào cái nỏ thủy tinh gắn vào trong bình. Chị cầm cái bật lửa khò bé xíu với ngọn lửa màu xanh, đốt nóng phần dưới của cái nỏ. Tiếp theo, được khoảng 10s, Chị đưa miệng vào phần ống hút và hút thật nhè nhẹ.
Tò mò, tôi cúi sát xuống quan sát chị. Tiếng nước trong bình lọc xọc, đều đặn, chậm chậm, từ từ rồi sau đó ngày càng gấp gáp hơn. Trong bình, thứ khói màu trắng đục bắt đầu xuất hiện và dày đặc hơn sau mỗi lần rít. Được tầm 30 – 40s gì đó, Trúc ngửa cổ lên trời, thở ra một làn khói trắng mơ hồ, miên man dài bất tận.
Tôi nhìn chị với con mắt đầy ngạc nhiên và thích thú. Chị ngước lên nhìn tôi, cười và nói:
– Lúc đầu, phải hút thật từ từ và chậm rãi, đến khi thấy khói đầy bình thì mới hút thật mạnh và dài. Phải hút hết sạch khói trong bình cho đỡ phí. Vậy mới gọi là dân chơi. Thử đi, phê lắm. Em sẽ không còn buồn nữa đâu.
Cảm giác hồi hộp xen lẫn tí phấn khích. Tôi đưa cái ống hút vào miệng. Một tay lấy đèn khò đốt, tay còn lại cầm cái bình. Kéo một hơi thật dài, ngửa cổ lên trời, tôi nhẹ nhàng phì phò ra những làn khói trắng ảo diệu, mơ hồ vô tận…
Phần 6
Sau hơi đầu dài miên man vô tận đó, tôi vẫn chưa thấy cảm giác gì khác thường lắm. Miệng tôi nhai chóp chép, tôi bú thêm hơi nữa. Ngả lưng ra ghế, tôi nhắm mắt lại và tận hưởng những giai điệu xập xình sôi động…
Được tầm 20p sau, tôi nghĩ thế vì thời gian cảm giác như chậm dần. Tôi bắt đầu thấy đau đầu chóng mắt, có lẽ nhạc to quá chăng. Quay qua nhìn Trúc, mắt chị lờ đờ, chậm rãi nhìn tôi, rồi phù phù, khói bay tứ tung mù mịt. Đau đầu quá, càng ngày tôi càng thấy đau. Cơ thể bắt đầu lâng lâng lên, nhẹ dần và có tí bay bổng. Môi tôi khô quá, dù liếm nãy giờ mà cảm giác vẫn cứ khô khô khó chịu vl.
Tiếp theo đó là cảm giác có gì đó ám ám ở cổ, chóng mặt và buồn nôn, tôi cố gồng mình và ngồi thẳng dậy. Lúc này, các dây thần kinh của tôi như đang giãn ra cực đại, căng như dây đàn, nhạc đập xập xình và đèn chớp nháy liên tục, tôi không thấy buồn ngủ mà mắt sáng rực, cảm giác tập trung và phấn khích cực độ.
Trúc quay sang nhìn tôi, cười rồi vỗ vai tôi một cái khiến tôi hét ầm lên:
– Á, đau…
– Haha, dính rồi hả???
– Dính… Dính… Ừ ừ hê hê.
Thế là người tôi bắt đầu ngứa ngáy. Có cảm giác tay chân dính hết lại với nhau không cử động được. Tôi tính quay sang hỏi Trúc sao thế này, cơ mà mọi thứ bắt đầu chậm đi. Nó chậm vãi cả lồn, chậm đến nỗi tôi có thể nhìn thấy từng cái lỗ ren li ti của con nhỏ đang đứng uốn éo phía trước. Cố gồng người lên và dùng hết sức, tôi tát mình một phát. Cảm giác tôi tự đánh tôi đau vãi cả lồn, nhưng bà Trúc ngồi cạnh cứ nhìn tôi và bịt miệng cười hả hê.
– Em khó chịu quá chị ơi.
– Không sao đâu, đứng dậy nhảy đi em.
Thế là Trúc đứng dậy, uốn éo cạ cạ cái đùi vào người tôi. Chân tay tôi bắt đầu co giật, nó cứ dãy cành cạch như con cá nhảy lên bờ. Rồi bắt đầu tới mình mẩy, cả cơ thể tôi ngứa ngáy và co giật liên tục. Tự nhiên muốn nhảy quá, thế là tôi đứng dậy, hòa trong tiếng nhạc sôi động, tôi cũng uốn éo như con sâu róm.
Nhảy được một lát, tôi ngồi bịch xuống ghế. Các dây thần kinh của tôi như muốn đứt ra vậy. Tôi thấy tỉnh táo và minh mẫn vãi cả cứt, cứ như là nhà bác học, nhà bác học à, ừ mình vĩ đại vãi cả lồn. Rồi tôi nhìn sang Trúc, những đường cong như đồ thị hình sin hiện lên, ôi cong quá, tôi cứ ngước cái đầu lên nhìn, càng nhìn, càng thấy nó cong, đầu tôi cũng nghiêng theo, tí nữa thì ngã mẹ ra đất.
Hết nhìn eo, tôi nhìn lên ngực, một khoảng thịt đầy đặn căng tròn nhô ra cuối cái đồ thị, mềm mại nhưng cũng săn chắc. Thế là tôi lại chăm chăm nhìn vào bộ ngực nở nang và quyến rũ kia. Cơ thể tôi bắt đầu nóng lên và dục vọng bắt đầu trỗi dậy. Nhìn một lát, tôi lại cúi xuống, đưa ánh mắt xuống cặp phao câu của chị. Nó cứ lắc qua lắc lại chóng hết cả mặt. Tôi cười khanh khách khoái chí, trông chị giống con sâu róm quá.
Tôi với tay kéo chị ngã sà vào lòng tôi. Mùi thơm phức mãnh liệt xộc thẳng vào mũi. Cái nhìn âu yếm của chị làm cho tôi phấn khích. Chị ngồi lên đùi tôi, ngã vào lòng như một cô gái hư hỏng. Mỗi bộ phận trên cơ thể tôi bắt đầu chuyển động, cặp mông căng mịn đang đè lên thằng nhỏ của tôi làm tôi phê quá. Nuốt nước miếng cái ực, tôi đè chị ra và đớp lấy đôi môi đỏ mọng như đang mời chào tôi tới.
Chiếc lưỡi của tôi bắt đầu hoạt động, xuyên qua hàm răng, như mới nhảy qua hàng rào cổng nhà Trúc. Tôi thấy âm ấm và ươn ướt. Chạm nhẹ vào đầu lưỡi phía bên trong, cảm giác mềm mại và kích thích đang tuôn trào. Tôi đưa chiếc lưỡi của mình đẩy sang trái, rồi lại sang phải. Trúc cũng đáp trả tôi với những cái đánh lưỡi điêu luyện như dân chài đi đánh cá.
Mạch máu trong người tôi cuồn cuộn như dòng dung nham, bùng nổ mạnh mẽ. Tôi siết chặt lấy chị, hôn ngấu nghiến. Càng hôn, tôi càng thấy phê. Nó thăng hoa hơn bất cứ thứ gì, kể cả lần đầu gặp chị, cảm giác nó cũng phê hơn gấp trăm lần. Nước bọt ứa ra liên tục, khoang miệng của tôi và chị bắt đầu hòa chung làm một với dòng enzim tuôn chảy không ngừng. Hai chiếc lưỡi mềm mại cuộn vào nhau như hai dải lụa gấm. Sướng đéo tả nữa…
Chị đẩy tôi ra, kéo tôi vào nhà vệ sinh. Chốt cửa lại.
Tôi ngồi xuống dưới, hai chân chị dạng ra hai bên rồi ngồi lên đùi tôi. Khuôn mặt dâm đãng của một con đĩ làm tôi hứng khởi. Chị cúi xuống nhìn tôi, cười khoan khoái. Tôi lột áo chị ra, giang sơn xã tắc hiện lên với phong cảnh hùng vĩ và tráng lệ. Hai ngọn núi cao vất vưởng nhô lên, sừng sững trước gió giông bão táp. Tôi nhẹ nhàng đưa đôi bàn tay lên, xoa nhẹ từ từ.
Cảm giác mềm mại và đàn hồi khiến tôi không thể kiềm chế được. Tôi đưa chiếc lưỡi của tôi thăm dò khám xét hết mọi ngóc ngách của quả núi, liếm láp từ từ khiến tôi cảm nhận được vị mặn mặn của cơ thể chị. Mùi thơm ngào ngạt, kích thích năm giác quan của tôi. Tay còn lại, tôi bóp thật đều và mạnh vào quả bưởi bên kia, như đôi bàn tay của phật tổ giáng thế, càng bóp vếu chị, tôi càng nứng hơn nữa.
Tim đập mạnh và nhịp thở hổn hển trong cơn mê tình, tôi càng thêm yêu chị và muốn chịch chị luôn. Trong đầu vừa nghĩ tới chịch thì tôi đã lột luôn quần của chị ra, thằng em tôi ngẩng cao đầu lên trời rồi hét: Tấn công…
Không đợi thêm một giây phút nào nữa, hai anh em tôi tiến thẳng vào phía trong, phía hang động đen tối u ám mà đầy kì bí đang đợi chúng tôi khám phá. Tôi cứ thế nhét thẳng vào, chị bấu chặt vào vai tôi rồi rên khe khẽ. Tôi càng hưng phấn, tôi lại tiếp tục cho sâu vào trong, chị quằn quại trên vai tôi, ư ứ ư ứ nhịp nhàng như đọc rap.
Trên cơ thể lõa lồ trần trụi của tôi, chị đưa quả mông căng mịn chà xát vào đùi, rồi nhẹ nhàng nhấp nhả nhấp nhả theo nhịp. Tôi rên lên trong sung sướng, vòng tay qua eo chị, tôi siết thật chặt và nhấp nhả nhịp nhàng, phối hợp với chị.
Tôi sung sướng, phê pha. Càng làm càng hưng phấn. Tôi chơi mạnh hơn, mạnh hơn nữa. Chị quằn quại và gào thét, những tiếng rên rỉ làm cho tôi thích thú.
Chị ghé sát vào tai tôi, bảo với tôi rằng phê quá, và chị muốn đi khách sạn. Tôi liền đồng ý.
Rời khỏi quán bar, chúng tôi tới một cái khách sạn gần khu đó.
Vật chị ra giường, tôi đè lên chị và bắt đầu những tư thế trong cơn cuồng dâm điên loạn. Tinh thần tỉnh táo và minh mẫn, cảm giác nghiện sex đến lạ kỳ. Càng chơi, tôi càng nghiện, và có lẽ chị cũng thế… Chúng tôi chịch nhau không biết mệt mỏi, trên giường, dưới sàn nhà, nhà tắm… Đủ mọi tư thế và mọi kiểu.
Kể từ sau đêm đó, tôi dần thay đổi. Những đêm đi bay tới sáng không biết mệt mỏi, những làn khói trắng mơ hồ ảo diệu, và những cái nhấp nhô phê pha mãnh liệt. Tôi càng nghiện sex bao nhiêu, thì tôi lại nghiện thứ khói mơ hồ ảo diệu kia bấy nhiêu. Nó giúp tôi tự tin và tập trung, tinh thần minh mẫn và sảng khoái. Vui chơi bay nhảy không biết mệt mỏi và đặc biệt, cảm giác sung sướng khi chịch nhau lên tới cảnh giới nhập tiên.
Cứ thế, ngày này qua ngày khác, tôi đi làm trong tình trạng mệt mỏi, thiếu ngủ. Đêm xuống mới là lúc, những cuộc vui của tôi lên ngôi. Sống về đêm, tôi càng có cơ hội được tiếp xúc với nhiều loại gái khác nhau. Gái Tây có, mấy em đại gia thất tình cũng có, mấy em gái tơ mới bước chân vào nghề có… v… vv đủ mọi thể loại. Nhưng tôi chẳng mấy mặn mà gì với những người như vậy.
Có chăng cũng chỉ là vài cái hôn xã giao, những lần nhảy nhót bóp đít sờ vú hay thọc tay vào ngực em phục vụ đôi tờ polime để đổi lấy chút thú vui trong cơn nghiện ngập. Chỉ có những đêm đi khách sạn với Trúc, những tiếng rên dài trong đêm khi rã đồ, hơi thở hổn hển, cơ thể lõa lồ quằn quại và đôi mắt thương hại của Trúc mới là thứ mà tôi cần. Trúc tốt với tôi thật, nhưng chẳng ai cho không ai cái gì cả, tôi cần được sex và Trúc cần tiền, một thằng nghiện và một con cave, chúng tôi cần nhau, thế thôi.
Ăn chơi sa đoạ làm tôi suýt quên mình cần phải trả thù thằng bạn khốn nạn. Nhưng ông trời có mắt, nghĩ tới trả thù thì cơ hội tự ập đến với tôi.
Tối hôm đó, tôi hẹn Trúc như mọi ngày để chuẩn bị cho một đêm đi bay vui vẻ. Đang chuẩn bị ra khỏi nhà thì chuông điện thoại réo:
– Alo, anh Hiếu hả? Em Trang nè.
– Ừ, sao vậy em?
– Sao dạo này anh không qua chỉ bài cho em nữa vậy? Tuần sau là em thi rồi. Em hỏi anh Tùng thì ảnh cứ bảo không biết rồi đi ra ngoài suốt.
– À… Anh xin lỗi. Dạo này anh bận quá.
– Tối nay anh có rảnh không? Qua nhà em đi. Anh Tùng dạo này ít khi ở nhà, em ở nhà một mình cũng buồn quá. Với lại cả đống bài tập em làm mấy ngày rồi chưa hết, anh qua chỉ em nhé.
Cơ hội đây rồi, tôi nhếch mép cười thật đểu, đầu tưởng tượng cho những kế hoạch đồi bại. Chắc phải đi bú một hơi cho tỉnh táo rồi qua kèm em nó học vậy…
Phần 7
Tôi vươn vai và ngáp một cái thật dài. Cơ thể mỏi nhừ vì rã thuốc bởi những đêm bay tới sáng. Tặc lưỡi, thôi kệ đi, nghỉ chơi một hôm. Tranh thủ qua nhà Trang chứ thằng khốn kia về nhà thì lại mệt.
Nhấc điện thoại gọi cho Trúc với giọng buồn bã, tôi đành lỡ hẹn đêm nay với chị. Xong xuôi, tôi phi thẳng tới nhà Trang.
Trang hí hửng chạy ra sau khi nghe tiếng tôi bấm chuông cửa. Dựng chân chống xe xuống và khóa cổng, tôi theo bước chân em vào trong.
Trang mặc chiếc ao thun phông trắng bó sát, tôn lên chiếc eo thon thả và vòng một đầy đặn của thiếu nữ mới lớn. Chiếc quần jean ngắn cụt, bó sát vào cặp mông căng tròn để lộ ra cặp giò trắng muốt thẳng tắp.
– Anh ngồi ghế đi, đợi em đi lấy nước nhé…
Chẳng đợi Trang nói hết câu, tôi giật lấy đôi tay mềm mại ấy vật thẳng ra ghế salon. Sự ghen tuông và lòng thù hận trong tôi trỗi dậy. Chỉ nghĩ tới việc thằng chó kia cướp lấy người con gái tôi yêu đã đủ làm tôi điên máu lên rồi.
Trang bất ngờ rồi đưa tay vùng vẫy. Nhưng sức của con gái mới lớn sao có thể chống cự lại đôi tay săn chắc này được. Tôi đè em ra rồi dùng hai tay giữ lấy hai đôi bàn tay đang chống cự đó. Trang hốt hoảng hét lên:
– Anh làm gì vậy?
Tôi chẳng nói gì cả. Ngồi hẳn lên người em, để mặc cho hai cái đầu gối em co lên đập liên tục vào lưng tôi. Trang cố giãy giụa, tôi càng siết chặt hơn. Khoé mi Trang bắt đầu ướt, nước mắt giàn giụa, em hét lên trong tuyệt vọng khi thấy tôi đưa chiếc lưỡi thần thánh xuống cổ:
– Em xin anh, đừng làm vậy, đừng làm vậy với em. Em xin anh mà Hiếu…
Càng ngày Trang càng hét to hơn, nước mắt chảy nhiều, lăn vào mặt rồi chảy xuống miệng tôi, chua chát quá. Tôi nở nụ cười sở khanh và đểu cáng nhìn Trang:
– Câm mồm.
Trang giật mình nhìn tôi đầy sợ hãi.
– Im lặng đi. Anh hứa sẽ làm thật nhẹ thôi.
– Đừng mà em xin anh đấy. Anh sao vậy? Sao anh làm vậy với em.
Nhìn Trang nằm dưới cơ thể tôi, khóc lóc van xin đau khổ làm tôi càng thấy sung sướng. Đúng rồi, khóc nữa đi, đau khổ nữa đi, tuyệt vọng nữa đi…
– Yên tâm đi, anh sẽ giải thoát cho em…
Tôi cười phá lên trong sung sướng, úp mặt xuống cặp ngực nở nang, thơm phức đầy khiêu gợi, tôi hì hục như con trâu cày và điên dạo như con sói kiếm thức ăn.
Bất chợt, Trang hét lên thật to rồi dùng hết sức đẩy tôi văng xuống đất. Đầu tôi đập cái bốp vào chân bàn khiến tôi xây xẩm, choáng váng. Trang co rúm người lại, chui vào trong góc nhà, hai tay đan vào nhau siết chặt, nấc lên thành tiếng, đầu em lắc qua lắc lại sợ hãi và đôi môi run lên trong tuyệt vọng:
– Đừng mà… Đừng… Em xin anh… Đừng làm vậy với em…
Cơ thể mỏi rã rời và cái đầu ê ẩm sau cú va chạm lúc nãy. Tôi lồm cồm bò dậy.
Vẻ mặt Trang trông rất sợ hãi, thấy tôi lồm cồm bò dậy, Trang lắp bắp:
– Tha… Cho… Em… Đi…
Một bên dây áo đã đứt. Em lấy tay che vội vàng lại vào bờ vai trắng nõn nà ấy. Em nhìn tôi với ánh khinh bỉ pha chút run sợ. Chợt nghĩ lại nụ cười đê hèn khi tôi đè Trang ra, người tôi lạnh toát, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng làm tôi run bắn lên một phát. Mình sao thế này? Mình… Vừa mới làm gì vậy?
Tôi lết lại chỗ góc nhà, nơi cô bé đang rúm người lại thất thần, đực mặt ra nhìn tôi. Tôi đưa đôi tay lạnh toát, run run chạm vào dòng lệ đang lăn chảy lên gò má em:
– Bỏ tôi ra, đừng mà… Em hét lên và hất tay tôi ra thật mạnh.
Chơi vơi, lạc lõng, tôi nhận ra mình vừa mới qua cơn tâm thần điên dại. Nhìn xem, mình vừa làm gì này? Mình đã định lao vào và hiếp Trang cơ đấy. Lòng tôi nhói lên, quặn thắt lại. Nhìn Trang run rẩy khóc lóc khiến tôi cảm thấy có lỗi quá. Chỉ xém tí nữa, tôi đã gây ra lỗi lầm không thể cứu vãn được nữa. Em còn đi học, em còn rất trẻ. Cổng trường đại học đang rộng mở và tương lai tươi sáng đang đón chào em.
Vậy mà, vậy mà tôi lại lên sẵn kế hoạch để hiếp em rồi quay clip, chỉ để thỏa mãn cái dụng vọng điên rồ và ghen tuông vớ vẩn với người khác, khi chính em còn đéo biết chuyện gì xảy ra. Những suy nghĩ ấu trĩ trong tôi dần biến mất, thay vào đó, cảm giác tội lỗi dần len lỏi vào trong bán cầu não. Mình là một thằng khốn tồi tệ, so với Tùng, thì mình còn khốn nạn hơn nó gấp trăm lần.
– Anh… Anh xin lỗi.
Tôi đưa tay lên lau nốt giọt nước mắt còn dính trên mắt Trang:
– Anh… Anh không còn tỉnh táo để nhận thức được hành động của bản thân lúc nãy. Em hãy coi như anh chưa từng tồn tại. Anh xin em, đừng nói chuyện này cho ai biết, và anh sẽ biến mất khỏi cuộc sống của em. Anh thành thật xin lỗi.
Tôi gấp gáp rời khỏi căn nhà ấy. Như chạy trốn khỏi những gì kinh khủng nhất. Trong lòng tôi sợ hãi, tôi chạy thật nhanh, như sợ ai đó bắt được và tống tôi vào trại vì tội hiếp dâm. Lòng tôi lại như lửa đốt và cảm giác sợ hãi cứ quấn lấy tâm trí tôi.
Dựng gọn chiếc xe lên vỉa hè, tôi ngồi xuống và nhìn chăm chăm vào phía đối diện. Bên kia đường, phía căn nhà có chiếc cổng màu đen nhám. Thật trùng hợp, cứ như một thói quen, khi tôi muốn gặp em nhất thì đấy, nhà em hiện ra trước mặt. Châm điếu thuốc và đốt, chấm đỏ trong bóng tối cháy rực lên, những hơi rít thật dài và gấp gáp che đậy đi nỗi sợ hãi. Mỗi hơi thuốc là kéo theo mỗi giây phút sám hối. Những tháng ngày ăn chơi sa đoạ, bay nhảy thâu đêm suốt sáng. Những tiếng rên trong sung sướng khi tôi đè Trúc ra thỏa mãn cơn cuồng dâm biến thái, ùa về dày vò tâm trí tôi. Cảm giác mệt mỏi quá.
Ánh đèn pha chói loá trong đêm đen, xua đi bóng tối nơi tôi đang ngồi tự kỷ chạy tới, cổng nhà em kêu cót két cót két. Từ trong nhà, dưới ánh đèn xe sáng chói, em diện chiếc áo sơ mi trắng và quần jean quen thuộc, nụ cười niềm nở:
– Sao mày tới muộn vậy?
– Xin lỗi nhé, bận chút chuyện. Đi ăn thịt nướng nhé.
– Ừm.
Em leo lên xe cùng ai đó, thằng Tùng chứ đéo ai. Ờ đúng rồi, em lên xe và chiếc xe đưa em xa khuất khỏi tầm mắt tôi, đưa cả ánh đèn chói loá đi mất, chỉ còn lại bóng tối cô đơn, thi thoảng cháy lên một đốm lửa đỏ rực… Tôi mất em rồi, vậy là tôi mất em thật rồi. Vẫn bộ quần áo lịch sự, vẫn là những tối đi ăn thịt nướng, vẫn là em ngồi phía sau xe đó, nhưng câu chuyện của em đã bước sang chương mới, và ở đó, không có chỗ dành cho tôi.
Bước những bước chân nặng nề vào trong nhà, thằng anh tôi đang ngồi xem tivi với con bồ nó. Không có tôi, hai người họ cũng chẳng chịch nhau, đúng là một lối sống lành mạnh của những người trưởng thành. Lão nhìn tôi:
– Đi đâu mới về vậy? Trông mày như thằng thất tình thế?
– Nhậu không??
– Hả?
– Đi nhậu với em đi…
Uống bia và rít thuốc, rồi lại uống bia, rồi lại rít thuốc, lão Khánh cứ chăm chăm nhìn tôi như sinh vật là mới tới Trái Đất. Sợ hãi, tội lỗi hay chán nản, tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu cả. Thôi thì, bắt đầu bằng cơn nứng điên rồ của tôi trước vậy. Rít một hơi thật dài, tôi bắt đầu trải lòng với lão Khánh. Tôi kể hết mọi chuyện của tôi cho ổng nghe, cảm giác như đang cầu xin sự thương hại của ai đó vậy. Nhưng lần này không giống lần trước, nó tồi tệ hơn nhiều.
– Haizzz, sao mày nông nổi thế, chỉ là gái thôi mà. Cơ mà chia tay Linh mà lại đi kiếm phò đá luôn cơ, chất vãi lồn.
– Vui lắm à mà cười.
– Vui mà, hê hê.
– Im mẹ đi.
– Giỡn chứ, đừng buồn nữa. Ai mà chẳng có sai lầm, con người chứ phải con ċặċ đâu mà hoàn hảo, mà con ċặċ nó cũng đéo hoàn hảo nữa…
– Sao ông thô tục thế nhở, đang buồn chết đĩ mẹ đây. Mà địŧ mẹ, anh em như cái Ɩồŋ ấy. Thằng em ông buồn mà ông ngồi cười. Ông thử là tôi đi, người yêu bị thằng bạn thân dắt đi chơi trước mặt xem có cay không, cười con ċặċ.
– Thì ai bảo mày đi đá phò, hê hê.
– Mệt mỏi quá.
– Đi chơi đi.
– Đi đâu?
– Giỡn chứ nãy giờ đùa. Giờ nghiêm túc nè. Tuần sau anh lên ra mắt nhà chị Quỳnh. Hồi hộp quá.
– Ờ, rồi sao?
– Mày lên Đà Lạt trước đi. Rồi ở đó chơi, đợi tuần sau tao lên nữa, có gì mày đi chung với anh cho vui nhé. Đi qua nhà nó một mình, anh run quá. Tiện thể, đi cho quên hết chuyện buồn, mà địŧ mẹ mày, có nghiện chưa vậy?
– Làm như muốn nghiện là nghiện vậy, thế thì xã hội này nó nghiện mẹ hết rồi.
– Ờ, bỏ đi mà làm người. Mày mà gieo nghiệp nữa, chắc tao ăn chay suốt đời trả nợ cho mày.
– Chọc ngoáy con ċặċ…
Giá như, lúc chia tay Linh, tôi không đi tìm Trúc và về tìm ông anh tôi, thì có lẽ, mọi chuyện đã khác.
Hôm sau, tôi lên công ty xin nghỉ phép một thời gian rồi về gấp quần áo, ông anh tôi chở tôi ra bến xe miền Đông. Chuyến đi định mệnh, thay đổi cuộc đời tôi, sắp sửa khởi hành lúc 5: 30 pm.
– Xếp hàng lấy vé đi em ơi… Em ơi đi Hà Nội không? Còn giường dưới ghế đầu em ơi, được lên xe luôn.
Cái đm, tao đéo đi Hà Nội.
Nhìn ngó một hồi, à xe kia rồi. Phương Trang tuyến SG – ĐL, khởi hành 17h30p.
Đéo hiểu sao, bao nhiêu xe đéo đặt, đặt cái xe đông khách vãi. Thằng anh ngu học.
Lần lượt từng người xếp hàng lấy vé, tôi đứng sau cùng. Đợi mãi thì cũng tới lượt.
– Tên gì em ơi.
– Em tên Hiếu, sdt ***.
– À rồi, lấy vé đi, 5h30 lên xe nhé.
– Ok anh.
Từ sau lưng, tiếng la thất thanh réo lên như ai mổ tiết lợn, uỳnh uỵch chạy lại, con nhỏ thở hổn hà hổn hển:
– Em lấy vé anh ơi.
– Tên gì?
– Nhung.
– Rồi một vé, giường trên nhé, 5h30 xe chạy.
– Em bị say xe, anh cho em nằm giường dưới đi.
À rồi thấy rồi. Không biết có phải tôi nằm mơ hay không, nhưng thiên thần là có thật ngay sau khi tôi thấy con nhỏ ấy. Mái tóc xoăn bồng bềnh màu cánh gián hiện đại, khuôn mặt kiều diễm và làn da trắng bóc không tì vết, chỉ nhìn mỗi mặt con nhỏ đó thôi mà tôi đã nứng mẹ rồi, xinh đéo chịu được. Nhỏ mặc chiếc áo thun ôm sát cơ thể lộ ra đường cong hình đồ thị, chết dở, sao không thấy cái dây áo ngực nhỉ. Tôi đưa cặp mắt xuống dưới, chiếc quần bò dài ôm sát vào hai cặp mông căng mẩy tròn trịa, ngon quá đi mất. Không được rồi, không được nứng không được nứng, kiềm chế, kiềm chế…
– Bốp!!! Anh biến thái à.
Đang cố gắng kiềm chế thì con nhỏ quay sang tôi tát cái bốp đéo hiểu chuyện gì xảy ra.
– Nhầm rồi, thằng bóp mông cô là thằng kia kìa.
Mấy người xung quanh chỉ trỏ về phía thằng đéo nào đó mà khi tôi dõi mắt theo, nó đã chạy mất hút.
Con nhỏ quay qua nhìn tôi kiểu tội lỗi, tôi thở dài ngao ngán rồi nói với chú lơ xe:
– Đổi giường cho em với bạn này đi anh.
Chạy lại quán cafe trước cửa xe, lão Khánh đang nhâm nhi ly cafe đá, tôi ngồi bịch xuống, châm điếu thuốc:
– Chưa đi mà đã đéo thấy vui rồi.
– Tuần sau anh lên rồi, lo gì, hehe, đi chơi vui vẻ nhé thằng em…
Phần 8
Ngày Thứ Nhất.
(Trong chuyến hành trình 7 ngày đi chơi trên Đà Lạt chờ đợi thằng anh tôi lên đón.)
Tranh thủ rít thêm hơi thuốc, hít thở tiết trời oi ả, ngả chiều của SG quen thuộc. Nắng nhạt bớt, hiu hắt chút vàng cuối ngày le lói, lấm chấm trên sân màu vàng nhạt. Tiết trời trong xanh và lòng tôi, nỗi sầu vơi đi đôi chút. Những ngày không đội chung một bầu trời SG sắp tới, không biết sẽ thế nào? Ngửa mặt lên trời, tôi suy nghĩ viển vông về những thứ đã qua.
Tôi không đi chơi, nói đúng hơn là tôi chẳng có chuyến du lịch nào cả, chỉ là cảm giác muốn trốn tránh mọi thứ, muốn đi khỏi thành phố khó thở này và đi tìm kiếm nơi nào đó dành cho tôi. Tìm kiếm một nơi mà mỗi sáng sớm, khi mở mắt, chẳng ai biết tôi là ai, chẳng ai biết tôi đã làm gì và chẳng ai buồn quan tâm đến tội lỗi hay trách nhiệm của tôi cả.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì chuông điện thoại réo.
– Nghe điện thoại đi, điếc à? – Lão Khánh quay qua nhìn tôi thắc mắc.
– Nhầm số thôi.
Tắt máy, tôi lại ngồi suy nghĩ vẩn vơ tiếp.
Móc trong túi áo khoác, tôi lấy ra chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh màu đỏ. Mở nắp hộp ra thật tâm trạng, sợi dây chuyền xỏ qua chiếc nhẫn có khắc tên Linh. Tôi trầm ngâm và suy tư, như lạc vào thế giới của những cảm xúc.
– Cái gì thế???
– Không… Có gì.
Cất sợi dây chuyền và đóng hộp lại. Tôi quăng vào sọt rác cạnh đó trước cái nhìn ngỡ ngàng của lão Khánh.
“Đến giờ khởi hành rồi, ai đi xe Phương Trang lên Đà Lạt tranh thủ lên xe đê”
– Em đi đây…
– Đi chơi vui vẻ nhé, hê hê.
– Ờ.
Cất túi quần áo xuống gầm xe ô tô, tôi lững thững lên xe. Để đôi dép vào trong cái túi nilon rồi đi xuống chỗ nằm. À quên, tôi nằm giường trên, nãy đổi chỗ cho nhỏ kia rồi mà. Leo lên trên nằm rồi yên vị. À, con nhỏ thiên thần lên xe rồi, đéo mẹ, người thì xinh mà vô duyên.
– À… Ừm… – Nhỏ nhìn tôi.
– Hả?
– Chuyện hồi nãy, xin lỗi.
– Ờ.
Tôi chẳng nói gì thêm và nó cũng vậy.
Xe lăn bánh, đưa tôi dần xa bầu trời SG đầy rẫy tâm tư và phiền muộn. Nhắm mắt và thở dài, tôi ngủ luôn lúc nào không biết.
“Xe đã tới trạm nghỉ, bà con xuống xe rửa mặt đi vệ sinh, nghỉ ngơi nhé”
Ô đm, tưởng tới nơi rồi chứ, mới tới trạm nghỉ thôi à.
Tôi xuống xe, cũng giống như bao hành khách khác. Đi vệ sinh, rửa mặt. Tôi nhìn ngó xung quanh, kiếm góc nào tăm tối tí. À, có cái ghế đá ngoài sân. Châm điếu thuốc, đốm lửa đỏ cháy rực trong màn đêm đen, nơi ánh sáng trong khu căn tin không chiếu tới, tôi ngả lưng vào ghế. Chỗ này không có nhiều nhà cao tầng, thời tiết lạnh hơn SG và quan trọng là, nhiều sao. Ngửa cổ lên trời và phì phò điếu thuốc, tâm tư tôi lại chắp cánh, nối đuôi nhau chơi đuổi bắt quanh quẩn, thật khó chịu. Tất nhiên là chẳng thể tập trung suy nghĩ được rồi, bởi vì:
– Này, làm gì mà ngồi thẫn thờ ở đây thế?
– À, không có gì.
– Nè, uống nước đi.
Tôi trố con mắt ra nhìn Nhung, vẻ đẹp kiều diễm trong đêm lấp lánh trên khuôn mặt thiên thần của Nhung, trong màn đêm đen, những vì sao trên kia cũng chỉ làm nền mà thôi. À đấy là miêu tả sơ vậy chứ tôi cũng chả còn tâm trạng mà nứng.
– Gì vậy?
– Mua cho anh đó. Uống đi. Xin lỗi chuyện hồi chiều nhé.
– Cô vẫn để tâm chuyện đó à?
– Ừm.
– Hồi chiều cô xin lỗi tôi rồi mà?
– Nhưng tôi vẫn thấy áy náy lắm.
– Không có gì. Chuyện bình thường thôi, chẳng có gì đáng để tâm cả.
– À… Ờ… Nhưng mà, trông anh có vẻ không vui lắm. Không phải tại tôi đấy chứ.
Tôi phì cười.
– Không phải. Chỉ là…
– Là sao???
– À, không có gì.
Tôi cúi xuống, cười nhạt. Chỉ là người lạ và vô tình lướt qua nhau thôi. Chẳng có gì để nói cả. Tôi chỉ là thằng thất bại, trong mọi chuyện. Một thằng thất bại bệnh hoạn biến thái. Làm bạn với gái đẹp đã là thứ quá xa xỉ với tôi rồi, thôi bỏ đi.
Mà đéo bỏ được, nó cứ bắt chuyện với tôi.
– Anh lên Đà Lạt à???
Địt mẹ hỏi thừa, đi xe này, không lẽ đi Hà Nội.
– À, ờ…
– Tôi cũng thế… Hihi.
(Ờ, ngạc nhiên lắm)
– Nhà anh ở trên đó hay đi du lịch vậy.
– Tôi đi chơi thôi.
– Vậy à, anh có người quen trên đó không?
– Không.
– Đi một mình à?
– Ừ.
– Có chỗ ở lại chưa?
– Là sao?
– Ý là đã đặt phòng trước chưa. Trên đó giờ khá đông khách.
– À chưa…
– Nhà tôi mở homestay ở trên đó. Qua nhà tôi ở nhé, tôi sẽ lấy giá ưu đãi.
Địt mẹ, mày gài kèo tao phải không con kia.
– À…
– Hihi, coi như tôi xin lỗi anh đi. Nhé, nhà tôi đẹp lắm.
– À… Ờ. Mà cô không cần cảm thấy áy náy đâu, chỉ là ăn một tát thôi mà, tôi ổn.
– Vậy nhé, tôi lên xe trước đây.
Nhỏ nhăn mặt rồi quay đít chạy lên xe. Nhìn khuôn mặt lúc nó xin lỗi tôi rồi vui mừng khi dụ tôi về nhà nó làm tôi thấy buồn cười quá. Tôi đoán chắc thua tôi ít cũng phải 2 – 3 tuổi. Nhưng em thì trong sáng, còn tôi thì trong tối. Cuộc sống mà.
“Đã đến giờ khởi hành, quý khách đi xe Phương Trang vui lòng lên xe, xe chúng tôi sẽ khởi hành sau 2p nữa”
Dập điếu thuốc còn đang cháy dở, tôi lên xe, ngủ tiếp.
– Ê, dậy đi, tới nơi rồi nè.
Giật mình, tôi ngồi bật dậy, nhìn ra ngoài cửa kính ô tô. Trời đen thui mà tới nơi cái đéo gì. Rút điện thoại ra, 03: 02.
– Mới 3h thôi à.
– Ừ, xe đi hơi nhanh thì phải, bình thường 4h kém mới tới.
Nhung gọi tôi dậy rồi xuống xe, xách hành lý ra trước. Tôi ngáp ngắn ngáp dài rồi ra sau.
Sáng sớm, cái đầu tiên tôi cảm nhận được sau khi ra khỏi cửa xe ô tô là, địŧ mẹ lạnh vãi lồn. Giờ mà thò tay xuống chắc đéo biết chim đâu.
– Nhiều đồ thế?
Tôi hỏi sau khi thấy Nhung kéo hai cái vali đi ra từ sau xe.
– Ít mà, tôi mang có mấy bộ về chứ mấy.
– Đưa xách cho.
Tôi kéo hai cái vali ra cạnh cái ghế ngồi, châm điếu thuốc tiếp và hút.
Nhung móc điện thoại ra, nhăn mặt, kiểu đang chờ đợi cái gì đó.
– Chết rồi…
Nhỏ hét lên cái làm tôi giật mình.
– Gì thế?
– Hôm qua về quên gọi mẹ ra đón rồi.
– Tính gây bất ngờ cho người thân à?
– Giờ gọi không ai nghe máy nè.
– Hơ hơ, rồi sao nữa.
– Không có chìa khóa vào nhà. Là hai đứa mình ngủ ngoài đường đó. Cười con khỉ.
Từng cơn gió lạnh buốt khẽ luồn lách vào trong từng cái ngóc ngách trên cơ thể tôi. Tôi tay cứng đờ, lạnh ngắt cầm điếu thuốc. Chết mẹ, trời này mà ngồi đây tới sáng thì chết.
– Gần đây không có khách sạn nào à?
– Có, mà hên xui mới có phòng.
– Đi thôi, kiếm chỗ nào ngủ đại đi. Đưa vali đây xách cho.
– Tốt thế, hihi.
Nhung dẫn đường, còn tôi xách cái vali lẽo đẽo theo sau. Tiết trời trong lành, tuy lạnh nhưng tôi cảm nhận được hơi thở của thiên nhiên qua từng cơn gió buốt. Đi thẳng xuống con dốc ngoài quốc lộ, sương mù dày đặc làm tôi chả ngắm được cái đéo gì để tả, ngoài lạnh.
– A, có khách sạn kìa.
– Vào hỏi thử đi.
– Chú ơi còn phòng không?
– Còn 1 phòng nhé.
– Mấy giường vậy chú.
– 1 Giường. Phòng này khách mới trả hồi chiều.
Nhỏ quay qua nhìn tôi buồn rầu:
– Còn có một phòng à.
– Ở đại đi, sao đâu.
– Không được.
– Sao???
– Chỉ… Có… Một… Cái… Giường… Thôi.
– Chứ giờ đi đâu kiếm nữa. Ngủ đại đi rồi mai về nhà.
– Anh đi xuống thêm tí đi, chắc có á. Tôi ở phòng này. Có gì mai gặp nhé.
– Điên à? Trời thì lạnh, tôi thì không biết đường. Đi đâu kiếm.
– Tôi ở phòng này rồi, thế nhé.
– Tối nay hai đứa con ở đây, chú dẫn đường giùm con nhé – tôi nói với ông chủ khách sạn, rồi xách hai cái vali của con hãm kia lên trên mặc cho nó nhăn nhó.
Mở cửa và bước vào trong.
– Anh bị điên à?
– Sao???
– Anh tính… Ngủ chung với tôi luôn hả?
– Hết cách rồi. Mình quen nhau gần 10 tiếng, cũng gọi là thân thiết rồi, nhể?
Nó hít một hơi thật dài rồi thở ra, như kiểu tức quá mà đéo làm gì được ấy. Công nhận, người đẹp thì làm cái đéo gì cũng đẹp. Cả khi giận dỗi cũng đẹp.
– Tôi ngủ trên giường. Anh ngủ dưới đất nhé – nói rồi nó ném cái gối xuống và ôm lấy cái chăn cuộn tròn lại, nhìn tôi cười gian mãnh.
– Ngủ dưới đất lạnh lắm.
– Anh định ngủ chung với tôi à?
– Cô nghĩ tôi ham hố lắm à.
– Vậy tối nay anh ngủ dưới đất nhé.
Tôi nhảy tót lên giường, giật lấy cái chăn rồi đắp trong sung sướng:
– Ấm quá, hê hê.
– Này, làm gì đấy.
– Lạnh lắm, cho ngủ chung đi. Tôi mệt lắm rồi. Cô nghĩ tôi làm gì cô được à?
– Không được, con trai bây giờ biến thái lắm, tôi không tin vào đàn ông. Một lũ tồi chỉ biết thỏa mãn dục vọng của mình.
Nói đến đây, mắt Nhung đỏ rực lên đầy căm phẫn. Còn tôi, như có ai cầm dao cứa ngay vết xước trong tim vậy, đau càng thêm đau. Cảm giác tội lỗi bỗng ùa về trong cái giá rét giữa đất trời Đà Lạt. Ném cái chăn về phía Nhung, tôi lê bước chân nặng nề rời khỏi cái giường ấm áp ấy:
– Cô nói đúng.
Nhung nhìn tôi, ánh mắt căm phẫn lúc nãy biến mất.
– Anh… Giận à?
– Có gì mà giận?
– Tôi… Xin lỗi. Lúc nãy tôi không có ý nói anh như vậy, ý tôi, là… Ý là không phải nói anh, tôi nói… Kiểu như là… Ý tôi không phải vậy…
– Tôi hiểu. Nhớ lại chuyện cũ…
– À… Ờ…
Tôi thở dài:
– Thôi cô ngủ đi, tôi đi kiếm chỗ khác ngủ.
– Hả?
– Kiếm chỗ khác ngủ chứ sao, lạ lắm à…
– À không phải… Ý là…
– Vậy nhé, bye.
– Ê.
– Sao?
– Hay là… Anh ngủ ở đây đi.
Tôi quay người lại, cười đểu:
– Gì cơ?
– Ngủ ở đây đi.
– Cô tự nói đấy nhé.
Tôi phi thẳng lên cái thiên đường ấy rồi nhún nhún mấy cái trên chiếc nệm ấm cúng, đắp chăn vào và, ôi nó sướng… Nhung nhăn mặt lại rồi đạp tôi rớt xuống giường:
– Đi tắm đi, hôi quá.
– Đau… Có hôi mấy đâu, bình thường mà.
– Toàn mùi thuốc thôi. Đi tắm đi.
Trời lạnh tắm thì thốn lắm. Mà thôi kệ, mày đẹp, mày đúng, mày có quyền, nhất mày.
Lại túi xách lấy bộ đồ dài, tôi chui tót vào nhà tắm.
Tiếng vòi hoa sen xè xè, hơi nóng của nước làm tôi thấy dễ chịu. Ngửa mặt lên chiếc vòi đang xối xả nước vào trong mặt, tôi nghĩ về những chuyện đã qua. Cảm giác đầu tiên khi rời khỏi SG, là lạnh, tiếp theo, con người ở đây, thật thú vị.
Vuốt vuốt tóc và mặc quần áo vào. Tôi mở cửa nhà tắm đi ra, Nhung nó đã lăn ra ngủ rồi. Nó nằm sát vào trong góc tường, cuộn lại như con sâu trông thật đáng yêu. Cái gối ôm để ở giữa cái giường. Tôi phì cười nghĩ bụng: Lại cái trò chia địa bàn đây.
Thật nhẹ nhàng và lặng lẽ, tôi cố gắng mở cửa phòng mà không để lại tiếng động. Rón rén bước xuống dưới lầu. Ông chủ khách sạn gật gù, nhâm nhi ly đen đá, ngồi xem tivi. Thấy tôi, ổng tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Chưa ngủ à?
– Dạ.
– Sao thế, không quen giường à?
– À không phải ạ.
Không lẽ tôi lại bảo vì con khốn kia nó giành giường nên tôi không ngủ à. Mặc dù nó đồng ý cho rồi nhưng cảm giác của tôi, nói sao ta. Nếu là lúc trước, tôi đã mạnh dạn lên giường và chẳng ngần ngại với cơ thể lõa lồ trần trụi, lao vào nhau như những con thiêu thân nữa. Nhưng cảm giác lần này thật khác, ánh mắt Nhung nhìn tôi khi nãy, làm tôi nhớ tới Trang. Dù nó không có ý chửi tôi nhưng những hình ảnh buổi tối hôm đó ở nhà Trang, nó hiện về và ám ảnh trong tâm trí. Cảm giác thật đáng sợ, và tôi sợ, tôi sợ hình ảnh đó lặp lại một lần nữa, nỗi sợ hãi cứ thế giày vò, lấn át lý trí tôi. À, quên trả lời ông chú:
– Tại con ngủ trên xe rồi nên không buồn ngủ nữa ạ.
– À, bạn cậu ngủ chưa?
– Dạ rồi ạ.
– Hai đứa quen nhau à?
– À… Dạ không có ạ.
– Lại ngại nữa rồi.
– Bọn con mới quen thôi à.
– Hê hề, ai dắt nhau vô đây chả bảo mới quen. Có mang cái đó không?
– Dạ, sao ạ? – Tôi lấy làm khó hiểu.
– Chẹp, bao cao su đó. Bọn trẻ bây giờ ý thức kém thật, làm gì thì cũng phải nghĩ đến hậu quả chứ.
– À… Không phải vậy đâu ạ. Bọn con chỉ là bạn bình thường thôi chú.
– Anh thanh niên này… Hê hê, thôi không chọc anh nữa. Uống cafe không? Cafe ở đây ngon lắm.
– Dạ, vậy chú cho con một li ạ.
– Ngồi… Ngồi xem tivi đi, để chú pha cho. Cứ hút thuốc thoải mái nhé.
– Dạ… Dạ…
Chỉ chờ có vậy, tôi ngả người ra ghế, khói bay lên trời, thật nhẹ nhàng, trái với suy nghĩ nặng nề trong tôi hiện tại…
…
Còn tiếp…
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét