Bài đăng nổi bật
Một câu chuyện… không đầu… không cuối…
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Một câu chuyện… không đầu… không cuối…
Hải hơi đưa mắt nhìn qua Hoài ở phía bàn đối diện, trong ánh đèn mờ ảo của cái quán café sang trọng này Hoài càng có vẻ liêu trai. Nét liêu trai khiến anh ngỡ ngàng và ấn tượng ngay lần đầu gặp nhau.
Đó là một lần anh đến nhà một thằng bạn thăm mẹ nó bị bệnh, gặp Hoài là bạn của cô em gái cũng đến thăm. Năm đó Hoài là cô sinh viên đại học năm cuối, còn Hải cũng đã đi làm được một thời gian. Từ lần gặp nhau đầu tiên đến cái nắm tay đầu tiên cũng mất cả năm trời.
Anh lặng lẽ nhìn quanh quán, quán một đêm mưa vắng vẻ, tiếng guitar ấm áp những khúc nhạc buồn rũ rượi. Anh chợt thấy tội nghiệp mình, người ta chơi đàn hay thế, còn mình mãi cũng chỉ lẩn quẩn những khúc nhạc nhàm chán, chỉ đủ tán gái! Hoài yêu anh có thể cũng do nhiều lần ngồi nghe anh chơi guitar, những bản nhạc nhàm chán của dân chơi guitar như For Elise, Romance de l’mour, Natalia… dù sao cũng quá đủ để lay động trái tim của những cô bé mới lớn, như Hoài, hay như Dung trước kia.
Thoạt đầu anh không biết Hoài hẹn anh đến quán cafe này để nghe nàng đề nghị chia tay. Chia tay và không cần một lý do chính đáng. Mà có lý do nào là chính đáng khi một người bỗng dưng không còn muốn gắn bó với một người khác.
– Mình chia tay nhé anh.
Hải ngẩn người mất mấy giây. Khoảng thời gian ngắn ngủi đó chợt đầy ắp kỷ niệm của mấy năm yêu nhau. Ký ức nghẹt thở trong hồn, và anh cần một ly nước đầy để nuốt trôi cảm giác ngẹn ứ nơi cổ.
Hoài hiểu anh rất rõ. Lời chia tay sẽ nhẹ hẫng, và sẽ không hề có một câu hỏi tại sao nào. Nàng biết chất đàn ông của Hải không bao giờ cho phép anh đặt một câu hỏi mà anh không cần hiểu. Anh không cần hiểu. Anh luôn chấp nhận thất bại hay thua cuộc một cách đầy cao ngạo. Chỉ có điều nỗi buồn là không dễ chịu. Nỗi buồn chất chứa niềm đau.
Nỗi đau như có hình hài, nỗi đau mang hình hài một bàn tay bé nhỏ mà lạnh ngắt bóp lấy lồng ngực đau nhói. Anh lặng lẽ thở ra. Cái cảm giác mơ hồ rồi đã thành hiện thực. Cái cảm giác buồn bã mà anh chưa từng muốn đối mặt đã thành hiện thức.
Trong suốt thời gian yêu nhau anh đã mơ hồ nhận thấy Hoài không thuộc về mình, không thuộc về thế giới của anh. Nàng thuộc về một vùng ánh sáng khác, nơi đó không có anh. Và thế giới của anh chật quá, không đủ chỗ cho nàng.
Người con gái xinh đẹp đã không còn muốn sống một cách bình lặng, trong một tình yêu bình lặng, và một tương lai cũng bình lặng. Sắc đẹp phải được nâng niu, chăm sóc bằng một cuộc sống ở đẳng cấp khác.
Cuộc sống hiện đại đã thay đổi nhanh quá, chỉ mới mấy năm thôi mà những giá trị tưởng vĩnh hằng trong tình yêu, trong cuộc sống cũng đã kịp tô son để mang một hình ảnh khác.
Anh thấy lòng trống rỗng. Dường như không còn cảm giác, dường như thất tình lục dục chợt tan như hư không. Cái cảm giác trống rống khiến lòng buộc phải sập cửa, như cái máy tính gặp lỗi bị treo, không còn tiếp nhận được gì, không còn xử lý được gì.
Anh thấy mình ngu ngốc kinh khủng, nhưng lại mỉm cười, cái cười phô bày hoàn toàn cảm giác ngu ngốc của anh. Cái cười của một người bị thất bại mà không hiểu vì sao.
Hoài ngồi yên lặng, ôm cái túi trong lòng, dáng vẻ không mấy kiên nhẫn, không mấy thoải mái. Cô nhìn mãi ly ca cao trước mặt và không hề ngước lên nhìn anh lấy một lần.
Cũng phải, thoải mái sao được khi buổi gặp nhau này là để nói lời chia tay. Cho dù lời chia tay chỉ có ý nghĩa thủ tục sau một cuộc tình vô vị đằng đẵng mấy năm trời.
Cuộc tình vô vị quá. Yêu nhau, gặp nhau, ngồi với nhau cũng không có nhiều chuyện để kể. Uống cafe, ăn tối, rồi có khi về nhà nàng, có khi về nhà anh, làm tình mệt nhoài, rồi ôm nhau ngủ.
Cuộc tình vô vị, hay cuộc đời vô vị? Hoài thấy tụi bạn mình có những cuộc tình đáng ước ao biết bao. Tụi nó được đưa đi chơi đủ chỗ, được mua sắm đã ghiền, được lên những chiếc xe kín nắng kín mưa… Tụi nó lúc nào cũng đủ thứ chuyện tự hào để kể về bạn tình của mình. Ngay cả những cuộc làm tình điên loạn nhất tụi nó cũng hơn đứt mình.
Yêu anh, Hoài cảm thấy mình già đi hàng chục tuổi với anh.
Hoài thở ra nhè nhẹ. Nàng cũng cảm thấy có chút bất nhẫn khi hẹn anh đến để nói lời chia tay. Nàng biết tính anh, chẳng bao giờ anh biết hỏi lại điều gì. Đối với bất cứ mọi vấn đề trong cuộc sống xảy đến với anh, anh chỉ tiếp nhận thông tin, cố gắng tìm hiều, tìm hiểu không được thì chôn lại đó, đến lúc nào quên thì thôi, còn không quên được thì cứ để đó ưu tư. Thôi thì mọi chuyện rồi cũng phải đến hôm nay, trước mắt lời chia tay sẽ không quá nặng nề.
Ánh đèn ảm đạm trong quán thật hợp với cơn mưa đêm này. Nếu không có lời chia tay, hai đứa sẽ lại cùng nhau ghé vào nhà anh, và lại cùng nhau nằm nghe mưa đổ, và lại nồng nàn yêu nhau. Đến khi mệt nhoài nằm nép vào nhau.
Hoài len lén nhìn anh. Anh vẫn ngồi lặng lẽ, mông lung nhìn ra con phố nhòe nhoẹt nước mưa bên ngoài, những ngón tay xoay nhẹ ly cafe sữa trước mặt. Anh có thói quen uống cafe thêm một chút rượu rhum, mùi rhum nồng nồng trong hương cafe cho đến lúc này vẫn quyến rũ nàng.
Nàng chợt tự hỏi không biết những người đàn ông sau này trong đời nàng sẽ có nụ hôn mùi gì. Cái ý tưởng bất chợt làm nàng khẽ bật cười.
Anh đưa mắt nhìn qua, ánh mắt anh cũng có vẻ hơi cười. Nàng hiểu trong lòng anh đang giông tố thế nào, cho dẫu anh vẫn tỏ ra bình thản. Nhưng nàng hiểu, chỉ cần nàng đứng dậy đi ra, anh sẽ khác hẳn. Anh sẽ khác hẳn khi không có ai chứng kiến sự suy sụp của anh. Nàng còn ngồi, sự kiêu hãnh vẫn giúp anh bình thản. Thậm chí anh vẫn có thể cười nhẹ, và cất giọng trầm trầm:
– Anh đưa em về nhé.
Hoài lắc đầu:
– Dạ thôi, em về một mình cũng được. Anh cứ ngồi chơi.
Hải gật đầu. Hoài đứng lên nhìn sâu vào mắt anh và nói giọng nhẹ tênh:
– Em tin rằng anh sẽ sống tốt khi không có em.
– Anh cũng tin vậy – Hải gật đầu – Anh cũng chúc em hạnh phúc.
Hoài ra đi, nhẹ nhàng như lúc đến. Thời gian nàng ngồi xuống và đứng lên không đủ để anh nhấp nháp hết ly cafe nhỏ. Sự hiện diện vừa qua tại đây của Hoài chợt mơ hồ, dường như nàng chưa đến, dường như nàng chưa bao giờ nói lời chia tay đó, lời chia tay sau một cuộc tình tưởng trăm năm sao mà nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát.
Anh yêu Hoài. Tình yêu của một người biết mình hết tuổi rong chơi. Tình yêu của một kẻ biết ngồi xuống sau những ngày dài mỏi mệt, ngồi lại, lên một kế hoạch nghiêm túc cho đời mình, cho một người con gái nữa trong đời mình.
Sự kết thúc hụt hẫng vô ngần, tựa như có ai đó vừa nâng bổng mình lên, quăng ngược về thời gian năm bảy năm về trước, hoang mang, cô độc, thậm chí còn không biết hỏi mình là ai, mình đang làm gì…
Anh đốt điếu thuốc cuối cùng trong gói. Nhả hơi khói dài mờ mịt. Sự trống rỗng càng nặng nề khó chịu. Khói thuốc nhạt thếch không còn mùi vị.
Anh cũng đứng lên. Về thôi. Tuổi này, tình trạng này, đêm nay, thì về nhà chắc không phải là tốt nhất. Nhưng anh vừa nhận ra mình đã quên mất thói đi hoang rồi.
Về thôi, căn phòng trọ còn hơn nửa chai rượu mạnh, ngày mai là cuối tuần, đêm nay có thể say. Trong cơn say có thể đóng cửa miệt mài guitar tới sáng.
Phần 2
Cơn mưa rả rích không đủ lớn để mặc áo mưa nhưng cũng đủ khiến Hải ướt mem khi chạy xe về tới nhà.
Anh vào phòng tắm, đứng lặng người dưới vòi nước lạnh ngắt.
Trạng thái tinh thần này cần lạnh, thật lạnh. Để thôi đau, để thôi mê man trong sự mất cảm giác.
Nước đổ từ trên đầu, xuống vai xuống cổ, xuống lồng ngực đang nhói buốt, xuống cái bụng trống rỗng, xuống hai bắp đùi căng cứng. Khác với cảm giác sảng khoái ngày thường, hôm nay cái lạnh thực sự làm cả người anh đông cứng. Bất động.
Dòng nước vẫn đổ xuống, vẫn lạnh. Cái lạnh ngày càng buốt giá, như cắt vào da thịt. Nhưng anh lại cần cái cảm giác buốt giá đó, đôi khi để quên đi một cảm giác đau khổ vô hình người ta cần có một cảm giác đau khổ hữu hình khác, để phân tâm, để chống chọi cái đau vô hình bằng cái hữu hình. Sự vô hình lúc nào cũng đáng sợ.
Bất chợt anh cảm thấy dương vật mình bắt đầu săn lại, nhưng lạ lùng là dưới cái lạnh buốt giá này nó lại bắt đầu cứng lại, cương lên, từ từ… Rất chậm nhưng đủ để anh nhận thấy hóa ra tâm hồn mình không hề trống rỗng. Ngược lại trong anh đang đầy nghẹt những hình ảnh thân yêu xưa. Chỉ mới chia tay nhau đây thôi mà tất cả đã hóa xưa xa trong lòng. Mất mát. Trong những hình ảnh đong đầy đó ẩn hiện ánh mắt, đôi môi Hoài khi nàng quỳ xuống trước mặt anh, mê đắm hôn dương vật anh, nàng hé môi ngậm dương vật anh vào đầy miệng, đam mê, và nhìn anh như muốn nói nàng đang đợi anh bùng nổ!
Anh lắc đầu nhè nhẹ. Nước trên mái tóc ướt sũng hơi văng ra tung tóe. Anh tắt nước, lấy khăn tắm lau mình. mặc quần lót vào và mệt mỏi bước ra khỏi phòng tắm. Dương vật anh vẫn cứng ngắc bên dưới lớp vải quần một cách vô duyên.
Quên một người không hề dễ dàng. Nhất là khoảng thời gian bên người đủ dài, và một bộ phận cơ thể cũng đã kịp tập mãi để hình thành được một thói quen.
Anh không biết mình đang muốn được làm tình, hay sự cương cứng đó thật sự là một thói quen từ những sinh hoạt đã thành nếp trước đó.
Trong đời, anh cũng đã nhiều lần trải qua cảm giác đau khổ của sự mất mát, nhưng lần này thực sự khác. Những lần trước anh đang ở tuối mới lớn, chưa hề có ý nghĩ yêu là sẽ gắn bó nhau trọn đời. Chỉ bây giờ, bao năm miệt mài với cuộc sống anh đã nghĩ đến một tương lai cụ thể của một người đàn ông có vợ, rồi sẽ có con. Nên nỗi đau này khắc nghiệt hơn, tàn nhẫn hơn rất nhiều lần.
Anh mở tủ lạnh, chai rượu cô đơn trong hộc cửa tủ lạnh như cũng biết nhìn anh đầy thương hại. Anh dập cửa tủ lạnh, mình chưa muốn say. Mình đang đói. Lúc chiều tối định bụng đưa Hoài đi ăn tối, rốt cuộc chỉ uống ly cafe.
Anh mặc quần áo ra phố, không xỏ giày mà lẹt quẹt đi dép. Chắc quán phở góc phố còn bán. Sài gòn lúc nào cũng có quán ăn khuya.
Anh tắt đèn, khóa cửa. Lê người vào cơn mưa đã thưa hạt. Quán phở ở góc phố vẫn còn sáng đèn, vẫn còn người ghé vào. Ờ, anh chợt nhớ ra có khi anh và Hoài cũng ra quán giờ này, quán mở rất khuya.
Quán mở rất khuya. Không biết có phải do vậy hay không mà gần quán hay có một vài cô gái đứng đó. Anh chưa bao giờ để ý đến họ. Thường đã ra đây trông chờ khách qua đường thì một là đã quá tuổi làm việc những nơi sang trọng hơn, hoặc là nhan sắc quá tội nghiệp nên không ai chấm đếm. Có thể do đó nên anh không để ý đến họ. Chỉ là không để ý, chứ không bao giờ coi thường. Anh chẳng bao giờ coi thường ai.
– Hôm nay anh đi ăn tối chỉ có một mình à?
Giọng nói rất nhẹ, có phần mỏi mệt. Lại chỉ cất lên khi anh đã lướt qua. Nhưng cái chất giọng mệt mỏi ấy lại khiến anh giật mình. Cứ như trong lòng đang có một vết thương thì bất cứ một sự đụng chạm nào cũng khiến nó nhói lên.
Giọng nói đó là của một cô gái đang đứng lặng lẽ trong mái hiên sát với vỉa hè. Xung quanh chỉ có anh, chắc là cô đang nói với anh. Đối với anh cô là người lạ, nhưng cái giọng có vẻ thân tình, như nói với một người quen.
Anh hơi dừng chân, nhưng chưa quay lại. Cô gái cũng im lặng không nói gì nữa, cô cũng thôi không nhìn anh nữa. Anh quay lại nhìn cô, lặng lẽ. Mấy giây trôi qua trong im lặng. Cái im lặng chẳng chứa đựng điều gì, chẳng có mong chờ gì. Chỉ là im lặng.
Đó là một cô gái trẻ, thân hình hơi gầy gò, khuôn mặt không có gì nổi bật và hơi nhiều phấn son. Tuy nhiên anh lại thấy chừng đó phấn son là cần thiết, ít nhất về mặt màu sắc, lớp phấn trang điểm cũng làm gương mặt cô có vẻ dễ nhìn. Cô gái mặc cái áo hai dây nhỏ xíu, lộ cả rốn, cái quần jean cũn cỡn làm hai chân cô có vẻ gầy guộc, như hai cái que. Cô không đẹp. Anh nhận thấy bên dưới cái áo hai dây không có áo ngực.
Anh cất tiếng:
– Anh đi một mình.
Cô gái hơi gật đầu. Trả lời cho một câu hỏi vu vơ một cách điềm đạm, lịch sự. Ít nhất điều dó cũng làm cô cảm thấy dễ chịu. Cô quen với một câu nói xỏ xiên rồi, nhưng cái chất điềm đạm này ít nhất không tạo cảm giác khó chịu cho cô, như vẻ ban ơn gì đó.
– Em đói bụng không, đi ăn tối với anh.
Anh lại nói. Nói mà không hề nghĩ rằng mình đang mời một cô gái làng chơi đi ăn tối cùng. Câu nói như theo một thói quen nào đó, như một lời mời đối với một cô bạn thân quen.
Cô gái nhìn anh lạ lùng rồi lắc đầu:
– Em không muốn đi ăn.
Thông thường cô sẽ hỏi anh có muốn đi chơi với mình không, nhưng tự nhiên cô lại yên lặng. Có thể do cái cách anh nhìn cô làm cô có cảm giác anh không phải là một người khách bình thường.
Anh không nói gì, lặng lẽ bước đi tiếp, hướng về quán ăn.
Ngồi trước tô phở nóng hổi, anh chợt thấy đói cồn cào. Nhưng miệng lại đắng nghét. Anh biết chẳng qua do cảm giác không ổn nên khẩu vị cũng bất thường, anh cố gắng ăn hết mấy đũa bánh phở, lừa bỏ lại mấy miếng thịt bò.
Trong khi ăn anh cũng quên mất cô gái đứng ở mái hiên ban nãy. Trong trí anh chỉ là hình ảnh của Hoài, những lần ăn tối với nhau như thế này lúc nào nàng cũng gắp một ít thịt từ tô mình bỏ qua cho anh, bắt anh ăn hết.
Kêu thêm một gói thuốc, anh đứng dậy tính tiền và ra về. Anh chủ quán quen cười hỏi:
– Sao hôm nay thấy mệt mỏi vậy, không có bạn gái à?
Hải chỉ cười nhẹ không nói gì, lẳng lặng quay ra.
Đi ngang qua chỗ cô gái anh chợt nhớ ra và đưa mắt nhìn vào mái hiên. Cô gái vẫn còn đứng đó. Lần này cô cũng chăm chú nhìn anh. Anh dừng lại, lấy một điếu thuốc châm lửa. Hơi khói làm anh thấy dễ chịu hơn. Anh nhìn cô một lúc rồi lên tiếng:
– Đi với anh! – Nói xong anh lại quay người, bước đi.
Cô cũng không hỏi lại, chỉ lặng lẽ bước ra, theo anh. Anh đứng lại một chút để chờ, và khi cô gái bước đến, anh nhẹ nhàng nắm lấy khuỷa tay cô, dắt cô đi.
Trong cơn mưa bụi lất phất, trong cái lạnh se se, anh chợt nhớ đến thứ ánh sáng vàng vọt, soi mờ bóng khải hoàn môn trong một cuốn tiểu thuyết của Remarque. Trong cuốn sách đó cũng có một nhân vật nam, giữa đêm cũng nắm tay một cô gái dắt đi.
Loại bỏ hết những hoàn cảnh chi tiết xung quanh khác, thì cái cách anh dắt tay cô gái này cũng giông giống cảnh đó.
Thoạt đầu anh định cùng cô gái đi thuê khách sạn, nhưng rồi có thể do mệt mỏi và tâm trạng nặng nề, lười lĩnh nên anh dắt cô về nhà mình.
Dẫu sao lúc này cũng khá khuya nên sẽ chẳng có ai thấy anh dắt cô về.
Anh mở cửa, nhường cô vào trước rồi anh cũng bước vào sau. Anh đóng cửa, bật đèn.
Căn phòng nhỏ, khá gọn gàng do Hoài hay đến dọn dẹp giúp anh. Anh không có giường, chỗ ngủ chỉ là cái nệm lớn kê sát góc phòng, bên cạnh dàn máy tính, vật đáng giá nhất trong nhà.
Nhà cũng không có bàn ghế, anh nắm tay cô gái cho cô ngồi xuống góc giường. Cô gái hơi rụt rè, bất giác cô có cảm giác bình yên. Cảm giác bình yên lạ lẫm lần đầu như trước một người con trai, chứ không phải một người khách bình thường.
Anh không để ý đến cảm giác của cô, chỉ quay lại cái tủ lạnh, lấy chai rượu và gói bò khô ra. Anh trải tờ giấy báo cạnh giường để bày đồ nhậu ra.
Nhìn thấy cô gái nhìn anh có vẻ khác lạ, anh mỉm cười:
– Tự nhiên thích uống một chút, em uống với anh nghe.
– Dạ, nhưng em uống ít thôi, đối ẩm cho anh vui.
Anh rót rượu ra chiếc ly duy nhất trong nhà, hớp một nửa rồi đưa qua cô gái:
– Em tên gì?
– Dạ em tên Diễm – Cô gái mỉm cười cầm lấy ly rượu – còn anh?
– Anh là Hải. – Anh đáp và cầm cây guitar trong góc nhà lên, ngồi xuống đất, đối diện cô gái.
Cô gái uống cạn nửa của mình rồi cầm chai rót đầy lại.
– Em uống ly này nữa rồi tí nữa em chỉ nhấp môi thôi nghe.
Anh gật đầu, nhìn cô gái ngửa cổ uống hết ly rượu. Anh đưa cho cô miếng bò khô và tự tay rót cho mình một ly, ngửa cổ uống cạn, một ly nữa, một ly nữa.
Cảm giác dòng rượu ấm nóng chạy xuống lồng ngực lạnh giá thật dễ chịu.
Anh cầm đàn, rải nhẹ hợp âm mi thứ, chuyển vài gam rồi dạo lên giai điệu Diễm Xưa. Diễm nhìn anh cười nhẹ, mắt cô hơi ẩm ướt.
Anh không nhìn Diễm, chỉ cắm cúi xuống cung đàn. Ngày hôm qua anh mới đàn cho Hoài nghe bản Hoài Cảm. Nên bây giờ chỉ là chút đùa vui, có gì phải cảm động vậy em gái.
Đàn Diễm Xưa mà trong lòng anh chất chứa hình ảnh Hoài. Vậy là xưa rồi đó Hoài… Vậy là mất em thật rồi. Anh đã sợ mất em biết bao. Anh trót tâm huyết với cuộc tình mình đến cạn lòng. Nên khi mất em anh cảm thấy đời mình hoang vắng biết bao. Hoang vắng đến nỗi anh cần có ai đó ngồi với mình ghê gớm, cho đỡ cô đơn, là ai cũng được, chỉ cần có ai đó, chỉ cần có ai đó ngồi cạnh, không nói không nghe gì cũng được. Vậy thôi, để cảm giác cô đơn này nguôi ngoai phần nào.
Anh gục đầu xuống thùng đàn, nghe tiếng đàn buồn như muốn khóc, nghe tiếng lòng mình cũng buồn như muốn khóc. Tiếng khóc khô không nước mắt, buồn như thiên thu.
Hết Diễm Xưa anh chuyển sang Hạ Trắng. Anh sẽ không dám đánh bài Hoài cảm đâu, anh sợ mình sẽ đau chịu không nổi.
Cho dù đang cúi mặt xuống anh vẫn cảm thấy Diễm đứng lên. Cô gái đến sau lưng anh, quỳ xuống, vòng tay ôm anh dịu dàng. Một bàn tay đặt lên cần đàn, giữ mấy sợi dây im lặng. Giọng cô trầm xuống, buồn hiu hắt:
– Anh đừng đàn nữa.
Một lúc im lặng trôi qua, Diễm lại nói:
– Nghe anh đàn em buồn lắm.
Hải đặt nhẹ cây đàn xuống đất, mấy sợi dây đàn mỏng manh hơi rung lên thành tiếng khe khẽ.
Phần 3
Anh lại rót rượu, uống cạn thêm một ly nữa. Diếm xé cho anh mấy sợi khô bò. Anh lắc đầu không cầm, chỉ đốt một điếu thuốc.
Diễm vẫn ngồi im lặng sau lưng anh, anh có cảm giác ngực Diễm rất nhỏ, cạ vào lưng anh một cách không chủ ý. Anh ngạc nhiên thấy mình không phản ứng với sự đụng chạm ấy. Không gian chợt mơ hồ, chông chênh, nỗi buồn phủ xuống, nặng nề.
Nhưng cũng từ đụng chạm đó, anh thấy nỗi cô đơn từ từ giảm bớt. Hơi ấm của hai con người xa lạ dù sao vẫn có tác dụng nâng đỡ tinh thần cho nhau.
Chợt anh thấy bàn tay Diễm nhẹ nhàng đặt lên ngực anh, xoa nhè nhẹ. Cảm giác dễ chịu lan tỏa lạ lùng. Anh ngồi yên, nhắm mắt lại, lắng nghe tâm hồn mình chùng xuống.
Hai tay cô gái xoa nhẹ khắp ngực anh thật lâu, thật lâu, và có cảm giác mình có thể nhắm mắt ngủ yên khi được cô chăm sóc. Nhưng khi anh bắt đầu thiu thiu thì Diễm nhẹ nhàng mở nút áo anh ra, bàn tay cô mát lạnh xoa vào ngực trần của anh, chà sát nhẹ nhàng lên hai núm vú nhỏ xíu của mình. anh hơi mở mắt ra, và nhận thấy sự váng vất của cơn say đang đè xuống mi mắt mình nặng nề mà thật dễ chịu. Anh nói nhỏ:
– Em không cần làm vậy đâu.
Diễm thầm thì rất ngoan:
– Anh cứ ngồi yên nha, em biết anh cần gì lúc này. Anh ngồi yên đi.
Diễm vẫn tiếp tục cởi cái áo sơ mi của anh ra. Cô nói:
– Em có thể mượn áo anh mặc cho thoải mái không?
Hoài cũng có thói quen mặc áo của anh, sau mỗi lần làm tình. Nàng nói nàng có cảm giác được anh bao bọc khi mặc áo của anh, và nàng thích điều đó. Anh im lặng không nói, chỉ nghe Diễm phía sau hơi nhỏm dậy, anh nghe tiếng áo sột soạt, tiếng cô cởi quần jean, cái khóa thắt lưng hơi kêu khe khẽ khi cô thả cái quần xuống.
Rồi Diễm lại ôm anh, cặp ngực nhỏ bé trong lớp vải áo lại cà vào lưng trần của anh. Nhưng khi chân Diễm kẹp nhẹ vào hông anh, anh biết cô gái chỉ còn mặc quần lót.
Diễm dìu anh nằm vào chiếc nệm. Cô đặt anh nằm ngửa, rồi nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh, nhưng tư thế hơi chồm lên nhìn vào mặt anh. Anh cũng nhìn cô, lặng lẽ.
Diễm ve vuốt khắp lồng ngực anh, rồi hỏi nhỏ:
– Em có thể hôn anh không?
Anh giật mình, tự nhiên anh có cảm giác muốn được hôn cô. Nên khi Diễm cúi xuống hôn anh, anh cũng choàng tay lên cổ Diễm, nhẹ nhàng kéo xuống, và chủ động đón đôi môi còn nguyên lớp son của Diễm.
Nụ hôn đầu tiên của hai người rất mau, có cảm giác hai bờ môi chỉ thoáng gặp nhau. Diễm ngước lên, nhìn anh và cười nho nhỏ:
– Chết, anh dính son môi của em rùi nè.
Vừa nói cô vừa đưa tay lau nhẹ môi anh. Bất giác anh cầm lấy tay cô, và hôn lên những ngón tay nhỏ bé. Diễm nhìn anh bẽn lẽn, cô
cảm giác máu mình đang dồn lên mặt nóng rần rần.
Khi anh kéo cô xuống định hôn nữa thì Diễm hơi chững lại, cô nói nhỏ:
– Anh chờ em đi rửa mặt được không, để khỏi dính son lên anh.
Anh gật đầu, và nhìn theo Diễm đang đi vào nhà tắm. Anh thấy thấp thoáng bóng chiếc quần nhỏ màu đen dưới vạt áo hơi dài. Và hai chân Diễm thon, trắng mịn không ngờ.
Diễm rửa mặt rất nhanh, khi cô đi ra khỏi nhà tắm anh nhận thấy Diễm đã búi mái tóc ngang lưng của mình lên cao. Cái gáy của Diễm cũng trắng, vài sợi tóc rơi ra khỏi búi tóc vương vất nơi gáy có vẻ hấp dẫn lạ lùng.
Diễm cười nhỏ, chỉ ngực áo hơi ướt do nước văng vào:
– Em làm ướt áo anh rồi, anh có cần lấy lại không?
Gượng mặt không son phấn của Diễm hóa ra không tệ lắm, mọi nét trên khuôn mặt đều khá hài hòa, có duyên. Anh ôm Diễm vào lòng, Diễm hơi xoay người dựa lưng vào anh, anh nâng cầm cô lên, nhẹ nhàng đặt vào môi cô một cái hôn nóng bỏng. Diễm khép mắt lại, đón nụ hôn của anh, và chậm rãi, rất chậm rãi, cô nắm bàn tay anh đưa lên ngực mình, sau khi đã cởi mấy cái nút phía trên. Cô áp tay anh vào ngực trần của cô, và ngay lúc đó cô run lên, cảm thấy bàn tay anh đang nhẹ nhàng nắm lại, bóp nhẹ một bên vú cô. Nhẹ nhàng, âu yếm và tràn đầy yêu thương, như tình nhân.
Bất chợt anh ngả vật người xuống nệm. Hai tay ôm mặt, che kín mặt. Hai vai rung rung. Cô nghe tiếng anh thì thào rất tội nghiệp:
– Anh xin lỗi!
Cơn mưa bên ngoài lại đổ xuống sầm sập. Có tiếng gió lùa qua bông gió trên lớp trần nhà.
Diễm không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng nằm úp xuống, vùi mặt vào phần bụng dưới đang phập phồng của anh. Cô nhắm mắt lại, lắng nghe cảm giác lạ lẫm đang từ từ hình thành trong hồn, như nhẹ nhõm, như hạnh phúc đê mê.
Cô vuốt ve lên quần anh, rồi nhẹ nhàng mở thắt lưng, kéo khóa quần anh xuống.
Hải vẫn nằm yên không nhúc nhích. Phần xác đã bắt đầu phản ứng với những cái vuốt ve âu yếm của cô gái, nhưng phần hồn lại chất ngất cô đơn.
Mưa. Lạnh. Đất trời trắng xóa. Những hàng cây đứng co ro trong cơn mưa tầm tã. Có tiếng nhạc văng vẳng lạ lùng như vọng lại từ đâu đó xa lắm.
Anh thấy mình ngơ ngác đứng mãi trong cơn mưa. Xung quanh là thảo nguyên và bóng dáng núi đồi bao la.
Khung cảnh như quen lắm, nhưng lại cũng xa lạ, mơ hồ. Dường như có một lần nào đó anh đã qua đây, một mình. Dường như có tiếng cười trong vắt quanh quẩn xung quanh. Tiếng cười xa vắng, chẳng biết vọng lại từ đâu.
Phía xa xa ẩn hiện một mặt hồ xao xác trong mưa, thấp thoáng sau những bóng cây buồn bã.
Có tiếng chuông điện thoại…
Hải giật mình tỉnh khỏi cơn chiêm bao. Tiếng chuông điện thoại đang đổ dồn bên gối. Anh đưa tay quờ tìm cái điện thoại, tay anh chạm phải một thân người bên cạnh.
Anh nhìn xuống và bất giác nhớ lại mọi chuyện.
Đêm hôm qua có một chuyện tình được kết thúc thành công tốt đẹp. Đêm và chai rượu mạnh, và cô gái tên Diễm.
Anh nhìn xuống cô gái vẫn đang ngủ mê mệt bên cạnh anh. Cả hai không đắp mền, cả anh và cô chỉ mặc quần lót.
Anh nhớ đêm qua khi anh ôm mặt trong nỗi nhớ Hoài, cô gái đã lặng lẽ hôn hít, âu yếm dương vật anh, cho đến khi anh xuất hết vào miệng cô, rồi thiếp đi mệt nhoài.
Đêm và giấc ngủ đầy mộng mị.
Chiếc điện thoại cũng tắt chuông. Anh cầm lên mở ra xem cuộc gọi nhỡ. Là Vân, bạn của Hoài. Ngày anh gặp Hoài lần đầu là ở tại nhà cô bé.
Anh gọi lại. Sau tiếng chuông đầu tiên Vân đã trả lời, giọng có vẻ gì đó không được tự nhiên lắm:
– Anh sao rồi?
– Sao là sao?
– Hồi sáng Hoài mới gọi điện nói chuyện với em. Em chẳng hiểu gì cả
Anh cũng có hiểu gì đâu, đời lắm chuyện người ta không thể hiểu, không muốn hiểu, không cần phải hiểu.
– Chuyện sao vậy anh? Vân lại lên tiếng hỏi sau khoảng im lặng.
– Ùm… – Anh ậm ừ, chỉ là không muốn lên tiếng. Ngay cả với mình anh cũng không muốn hỏi tại sao. – Anh cũng không hiểu. Chỉ là chia tay thôi mà.
Chỉ là chia tay thôi mà! Cuối một cuộc tình đau đến ngất ngư mà lại có thể nói chỉ là chia tay, anh thấy mình cũng thật đáng khâm phục! Anh bật cười nhẹ.
Bên kia giọng Vân vẫn đầy lo lắng:
– Anh nè, anh ổn không?
– Anh ổn mà.
– Thật không, có dậy nổi không?
– Nổi, anh dậy rồi, đang định đi ăn sáng.
– Anh chờ chút em qua di ăn sáng với anh.
– Ùm, chắc không cần đâu Vân, chạy qua anh chi cho xa.
– Không được, coi như em nhiều chuyện đi, muốn gặp anh hỏi han thôi.
Anh biết không cãi lại được cái cô bé này nên chỉ bật cười.
Anh hơi cựa mình, và bắt gặp ánh mắt Diễm đang nhìn lên. Cô gái cũng đã thức dậy.
Anh bỏ điện thoại xuống, giọng anh hơi ngập ngừng:
– Bạn anh, tí nữa họ tới.
Diễm hiểu. Cô ngồi dậy, bước vội vào phòng tắm. Và chỉ mấy phút sau cô bước ra. Trên người cô là bộ quần áo đêm qua. Có thể nói cô là đứa duy nhất có thể làm tất cả mọi chuyện mất thời giờ của đám con gái nhanh kỷ lục.
Anh cũng nhỏm dậy, mở ví đưa cho cô mấy tờ tiền giấy. Diễm lắc đầu:
– Anh nợ em năm tô phở đặc biệt, nhưng phải trả từ từ, không được trả một lần!
Anh gật đầu, lại nợ nần. Có một thằng bạn anh đã nói đôi khi nó phải đi tìm một món nợ nần với ai đó để có thể sống một cách có thăng bằng.
Đối với nó cuộc sống rạch ròi sòng phẳng quá là căn nguyên của tất cả những thói xấu của loài người.
Anh chợt mỉm cười, cái ý tưởng có vẻ khùng khùng nhưng cũng mang dáng dấp hiền triết lắm. Anh đứng dậy, bước đến ôm cô gái vào lòng, anh nói:
– Cám ơn em. Không có em đêm qua chắc anh buồn lắm!
Diễm cũng mỉm cười:
– Em cũng sẽ không đợi anh, nhưng nếu anh muốn trả nợ cho em, anh cứ tới chỗ đó, em có hên thì sẽ được gặp lại anh!
Hải gật đầu, anh không đi theo Diễm ra cổng, chỉ đứng nhìn theo một chút rồi cũng vào phòng tắm.
Sau một giấc ngủ nặng nề, không cần tắm nước quá lạnh nữa. Hải vặn vòi nước nóng, bất chợt anh nghe thoang thoảng xung quanh mình mùi son môi của Diễm.
Phần 4
Đi lòng vòng một hồi rốt cuộc hai anh em quyết định mua hai ổ bánh mì rồi kiếm chỗ ngồi bệt trên vỉa hè bên kia nhà thờ đức bà, cạnh vương cung thánh đường, gặm bánh mì uống cafe.
Vân vừa gặm bánh mì vừa nhìn quanh, xuýt xoa:
– Ngồi đây dzui quá đi, thiên hạ cũng bắt chước anh em mình ra đây ngồi quá trời anh ha.
Hải nhìn Vân cười không nói gì, lúc nào Vân cũng nhí nhảnh như thế, lúc nào cũng vui vẻ, hài hước.
Bắt gặp ánh mắt cười cười của anh nhìn mình, Vân chợt đỏ mặt:
– Em ăn bánh mì xấu quá hả?
– Không phải, em lúc nào cũng đẹp nên anh thích ngắm.
Vân hứ một cái tặng kèm cú lườm sắc lẻm miễn phí:
– Anh tưởng không còn ai để em méc nên muốn nói gì thì nói đó hả?
Hải chớp mắt, không còn ai để méc. Không còn ai…
Còn rất nhiều người mà, vậy mà mấy chữ không còn ai cứ như một vết khắc bén ngọt chạm cả vào nơi sâu thắm nhất trong tâm hồn.
Anh nhìn sang bên kia đường, nơi có một cô dâu mặc áo cưới màu đỏ đang cười duyên với đám thợ chụp ảnh xung quanh.
Vẫn còn nhiều những hình ảnh hạnh phúc xung quanh mình mà. Cuộc sống vẫn trôi những nhịp bình lặng, dẫu có dẫu không.
Anh không biết mình dang thở dài, rất nhẹ. Vân nhận ra mình vừa lỡ lời, cô bất giác cầm lấy tay anh:
– Em… em…
Hải quay lại cười:
– Không sao, anh sẽ cố kiếm một ai đó để em méc mà, kiếm sớm!
Đến lượt Vân chớp mắt:
– Em không muốn méc nữa!
Bàn tay em thật êm, đặt trên tay anh làm anh chợt thấy mình hơi run.
Xinh xắn, da trắng mắt đen, môi hồng, áo pull trắng, quần jean đen, giày vải trắng, cái băng đô cài đầu cũng trắng, Vân tươi tắn rạng ngời, có ai không hụt mấy nhịp tim trước một cô gái như em?
Hải chỉ qua phía cô dâu lúc này đang loay hoay bên cạnh chú rể để chụp ảnh theo kiểu chàng-âu-yếm-ôm-lén-nàng-đầy-bất-ngờ-từ-phía-sau, cười nói:
– Mai mốt em nhớ chụp ảnh đám cưới có cả cái kiểu “loãng moạn” đó nữa nghe.
– Hihi, thôi anh nhớ đi, em sợ mình hay quên!
Nữa.
Nói hai câu làm anh phải giật mình hai câu, đứa nào nói em ngố anh quánh nó bể đầu cho coi. Cái tội nói càn!
Vân cũng đỏ mặt. Cô bé ngồi yên nhìn xuống đất không dám động đậy.
Đi chơi với người thông minh cũng có cái hay, nếu có điều gì đó khó nói thì cũng không cần nói ra, người ta sẽ tự hiểu, việc còn lại là của Người, Lạy Mẹ ban phúc lành cho thế gian, nhất là cho hai đứa sáng nay tự nhiên rủ nhau ra đây cho chim bồ câu ăn vụn bánh mì, dẫu chẳng thấy tụi nó nguyện cầu gì.
… Bạn đang đọc truyện Một câu chuyện… tại nguồn: https://luotsexs.blogspot.com/
Hải về tới nhà lúc trời đã chiều.
Buồn ngủ, nhưng chưa kịp đi ngủ thì lại nhận được tin nhắn:
– Ra bờ kè, nhậu với tụi tao.
Đang còn suy nghĩ chưa kịp trả lời thì lại một tin nhắn nữa tới:
– Chuẩn bị đi ăn tối với chị và đối tác nghe. 6:00h chị cho xe tới đón.
Tin nhắn thứ nhất vậy là bị tin nhắn thứ hai chiếm quyền ưu tiên, vì dù sao Tổng Giám Đốc cũng có thớ hơn cái lũ Trưởng Phòng cóc keng nhiều!
Hơn nữa TGĐ lại được toàn thể anh em trong công ty công nhận là người đàn bà đẹp nữa.
Chiếc Camry của Tổng Giám đốc đến đúng 6 giờ như đã hẹn. Đích thân chị Tổng Giám đốc cầm lái.
Do ăn tối với đối tác nên Hải ăn mặc khá chỉnh tề, không mặc vest nhưng có thêm cái cà vạt.
Anh bước ra xe, ngạc nhiên thấy TGĐ tự lái xe, tuy nhiên anh không hỏi mà chỉ mở cửa cho chị bước ra, vòng qua mở cửa xe bên kia cho chị ngồi rồi mới ngồi vào ghế lái.
Hôm nay TGĐ mặc áo đầm đen thật điệu, điểm thêm cái khăn quàng cổ. Tóc búi cao sang trọng. Cổ áo đầm hơi trễ, để lộ cái khe ngực hấp dẫn, nơi đó lấp lánh sợi dây chuyền và cái mặt ngọc xanh biếc.
Ở độ tuổi 40, nhìn chị đằm thắm dịu dàng, tuy nhiên đừng bị vẻ ngoài nhu mì mà lầm, chị nổi tiếng khó tính trong công việc. Hầu như đám nhân viên dưới quyền đứa nào cũng đã bị chị mắng cho không dám ngẩng mặt lên ít nhất một lần.
Chỉ trừ Hải, gã con trai như lãng tử ngông nghênh chẳng sợ trời không sợ đất là chưa bị mắng lần nào. Ngược lại có lần Hải còn dám đùng đùng gõ cửa phòng TGĐ vào để “nói cho ra lẽ” vì bị kỷ luật oan.
Nhưng không phải Hải được cưng vì cái tính thẳng thắn đó, mà chỉ vì anh thật sự muốn làm những điều tốt nhất cho công ty của mình. Có lãnh đạo nào không thích một nhân viên trung thực, giỏi nghiệp vụ và lại muốn gắn bó với công việc hiện tại?
Hải ngồi vào tay lái, liếc qua gương chiếu hậu rồi hỏi:
– Đối tác là ai vậy chị Ngọc?
– À, chị quên nói với Hải, cô này là bạn cũ của chị, chị ấy đang muốn xây một căn biệt thự mới ở Đà lạt. Để tối nay hỏi thêm thông tin.
– Mình ăn tối ở đâu?
– Khách sạn Renaissance. Chị khách hàng này ở Mỹ mới về, cũng đang ở khách sạn đó.
Đó là một khách sạn sang trọng. Khá thích hợp với việc ăn tối và bàn công việc. Chỉ có điều Hải không thích lắm cái không khí trang trọng kiểu cách ở những nơi quá sang trọng như thế, lý do đầu tiên là anh sẽ không được hút thuốc trong bàn ăn!
Phần 5
Khách là một người phụ nữ trạc tuổi chi Ngọc Tổng Giám Đốc. Gương mặt không xinh đẹp lắm nhưng có vẻ sang trọng quý phái. Chất quý phái thượng lưu kế thừa từ dòng tộc, nên nhìn chị nổi bật ở bất cứ nơi đâu.
– Đây là Hải, chịu trách nhiệm về ý tưởng phong cách dự án, còn đây là chị Hoa, khách hàng mới của mình.
Hải lịch sự chào khách, tự thấy mình còn lâu mới đủ lịch lãm để tương xứng với vẻ thượng lưu của khách. Bù lại anh tỏ ra chuyên nghiệp, chỉ cần vài phút trao đổi về dự án anh đã phác thảo xong hình hài dự án cho khách:
– Đây là mảnh đất của chị, tọa sơn hướng thủy! – Hải vừa nói vừa vẽ nhanh vào sổ cuốn mình cho khách có thể nhìn và theo kịp lời thuyết minh của anh.
– Về mặt phong thủy, thế đất khá tốt, những công việc làm ăn sẽ ổn định, có chỗ dựa, khá vững.
– Với chi phí dự kiến khoảng 300 ngàn đô thì không đủ để xây dựng kiến trúc Baroque như chị muốn được. Phong cách này sẽ ngốn của chị không dưới 1 triệu.
– Do chức năng chỉ là nhà nghỉ, thỉnh thoảng chị mới về chơi nên em thiết kế nghiêng về những công năng giải trí, xả stress, lược bớt những tiện nghi cầu kỳ ít dùng tới.
– Ý tưởng ban đầu là vậy, em cần lên tận nơi khảo sát kỹ hơn để lên bảng vẽ hợp với khung cảnh xung quanh nữa.
– blah blah blah…
Suốt buổi tối anh gần như không ăn uống gì, chỉ tập trung giải đáp những thắc mắc rất chi tiết của chị khách hàng, hoặc xây dựng những phương án giải quyết những khó khăn dự kiến để khách hàng yên tâm.
Mười giờ tối mọi chuyện cần thiết mới tạm ổn, cả ba chia tay nhau ra về. Hải lại chở chị Ngọc về.
Lên xe Ngọc mới nói:
– Hôm nay Hải nói hay lắm, chị Hoa có vẻ thích Hải lắm rồi đó.
Hải cười nhẹ không đáp.
– Chị biết Hải đói lắm, cả buổi có được ăn uống gì đâu. Tí ghé nhà chị ăn tối rồi về nghe.
– Có bất tiện cho chị không, về trễ mà lục đục cả nhà không ngủ được.
– Nhà hôm nay không có ai, anh Tuấn đi Mỹ thăm con gái. Thằng Phước cũng đi theo. Cả tháng nay chị ở nhà có một mình với bà người ở.
Hải nói:
– Em không đói, chỉ thích cái chai Whiskey Dimple của chị thôi!
Ngọc bật cười:
– Chỉ được cái rượu là giỏi, chai đó chỉ còn hơn nửa chai, có đủ không?
– Dạ vậy là nhiều rồi, em uống vài ly cho thơm thôi, uống nhiều say về không an toàn.
– Mai nếu không làm gì thì ngủ lại sáng về cũng được. Chị biết Hải hôm nay không vui mà, cả buổi không được ăn, không được uống, cũng không được hút thuốc!
Hải bật cười:
– Chị tâm lý với nhân viên quá, hèn chi đứa nào trong công ty cũng sợ nhưng chẳng đứa nào ghét hết.
Ngọc cũng cười:
– Thật ra thì ngay cả chị cũng là thân phận làm thuê thôi, làm chung trong cùng một công ty, có hợp tác tốt và thông cảm nhau thì việc mới chạy chứ.
Hải liếc nhìn chị Ngọc qua tấm gương trên xe, thấy vẻ mặt chị rất tự nhiên khi nói lên điều đó, anh cũng thấy vui vẻ. Hóa trên đời cũng còn có người biết sống với nhau một cách đàng hoàng tử tế mà.
Tới nơi, Hải cho xe chạy luôn vào trong sân, rồi mới xuống xe mở cửa cho chị Ngọc.
Nhà chị Ngọc là một căn biệt thự lớn, có sân xung quanh, bên hông nhà còn có hồ bơi. Nghe nói khoảng sân vườn đầy cây cỏ tốt tươi này mỗi tháng cũng ngốn hết gần chục triệu tiền công chăm sóc.
Ngọc dẫn Hải vào gian phòng khách. Căn phòng rất rộng, hình như khi thiết kế thì kiến trúc sư đã tính toán tới việc gia chủ có thể tiếp một lúc rất nhiều khách ở đây.
Đồ đạc trong phòng khách không nhiều, nhưng toàn là những thứ sang trọng đắt tiền. Một quầy bar nhỏ chất rượu không còn chỗ trống, một cây piano nhỏ ngay bên cạnh quầy bar. Thêm một bộ bàn salon giữa phòng.
Chị nói:
– Hải toàn quyền làm bartender đi, chị xuống lấy ít đồ nhắm lên. Lát nữa đói bụng dùng thêm bánh sandwich, được không?
Hải gật đầu vui vẻ. Cái thói thấy rượu là sáng mắt lên càng ngày càng nặng không thể bỏ được. Rượu mà ngoài chức năng phục vụ ẩm thực ra còn có cả chức năng oai nữa thì phải biết!
Anh không khách sáo đi vào ngay quầy pha chế, tìm chai whiskey dimple trong góc, lấy hai cái ly treo trên dàn xuống, rót ra mỗi ly một ít. Rượu ngon, nặng độ không cần rót nhiều, rót vừa đủ ực một cái mới đã!
Nhân cơ hội chị Ngọc chưa lên, anh tranh thủ nâng ly ngửa cổ uống cạn, đang tính làm ly nữa thì anh phải nhắm mắt lại, rượu 45 độ đang đi vào!!! Hương rượu thơm nồng lan tỏa khắp phòng, nhưng cái nóng thiêu đốt cả lồng ngực làm cũng làm nhụt đi phần nào ý chí chiến đấu! Mịa, lâu lắm rồi mới được nhấm nháp lại vị khoái khẩu này.
Chị Ngọc đi lên với đĩa thịt xông khói và mấy miếng pho mát. Nhìn Hải nhắm nghiền mắt lại chị cười:
– Rượu này không uống 100% được đâu, à có chai Macallan Oscuro đó Hải khui đi.
Hải mở mắt ra lắc đầu:
– Em thích Dimple. Uống Dimple như được uống cả kỷ niệm, thấy đã đời hơn!
Chị hơi nhướn mày trong lúc đi tới đóng cửa, kéo rèm và thay đèn màu trong phòng khách.
– Chị đóng cửa cho kín, có chơi piano cũng không ồn. Mà kỷ niệm của em nặng đô vậy chắc tí nữa là say khướt luôn!
Hải cười, anh đi vòng ra ngoài, ngồi lên cái ghế trước quầy bar.
– Chị chơi nhạc cho vui. Được uống rượu ngon giữa khuya và nghe nhạc là khoái nhất đời. Em có được hút thuốc không?
– Em cứ hút đi, cho chị một điếu luôn. – Ngọc vừa nói vừa đi lại bar, ngồi lên cái ghế bên cạnh.
Hải châm lửa điếu thuốc và đưa cho chị, chị cầm điếu thuốc hơi ngượng, hít một hơi dài, thở ra làn khói đặc ngầu rồi mỉm cười:
– Nhiều khi công việc nặng nề quá chị cũng xuống đây ngồi cả đêm.
Hải im lặng. Ngồi cả đêm thì anh cũng nhiều lần. Nhưng quả thật theo kinh nghiệm của riêng anh, chưa bao giờ vì công việc, mà chỉ vì những nỗi buồn trong đời. Những nỗi buồn không thể giải tỏa với bất cứ ai.
Anh nhìn chị Ngọc, người đàn bà đẹp và sang trọng của công việc bây giờ có vẻ hơi khác lạ, sâu thẳm, và hình như có chút yếu đuối trong lòng.
Anh đưa ly lên:
– Mời chị.
Cả hai cùng uống, Ngọc nhấm nháp nhiều lần, còn Hải lại uống cạn.
Chị dụi điếu thuốc bước lại cây piano, mở nắp lên. Chị ngồi xuống và dạo tay lên hàng phím đàn, những âm thanh run rẩy nhè nhẹ vang lên.
Bản valse réo rắt của Chopin thể hiện đầy đủ khả năng chơi piano của chị, để chơi được bản này chắc chắn chị đã có một quãng thời gian tập luyện rất dài.
Hải ngồi yên ngắm chị đang nhắm mắt phiêu theo dòng nhạc, người con gái này 20 năm trước chắc là kiêu sa lắm. Không biết cõi tình của chị ra sao, có đầy hạnh phúc như chị lẽ ra phải được hưởng không.
Hải lại tiếp tục ực thêm ly nữa, nhấm nháp ít đồ nhắm, anh cảm thấy mình bắt đầu trạng thái váng vất, nhè nhẹ. Tiếng đàn piano bắt đầu xa xôi. Và mi mắt cũng mơ hồ mỏi mệt.
Ngọc vẫn miệt mài trên cây piano. Hết bài này đến bài khác, chỉ toàn những bản nhạc rất buồn, chất ngất nỗi niềm.
Chợt chị dừng lại nói:
– Chị thích bản Rhapsody số 2 của Liszt.
Hải nhướn mắt:
– Bản 4 tay?
Ngọc gật đầu.
Hải hơi ngần ngừ rồi bước khỏi ghế:
– Để em đệm cho chị xem. Chị chơi phần cao đi.
– Hải cũng biết đàn piano à?
– Em học piano lâu rồi, sau này không mua nổi đàn nên chuyển qua chơi guitar cho rẻ! – Hải vừa nói vừa cười.
Anh ngồi xuống cạnh Ngọc, chị hơi lúng túng nhưng cũng nhỏm lên nhường Hải một phần cái ghế dài.
Anh làm vài động tác khởi động bàn tay tay, nhấn nhá vài hợp âm, rồi anh nhìn qua chị, khẽ gật đầu. Chị đưa tay dạo những âm thanh đầu tiên. Hải không cần nhìn cuốn nhạc trước mặt, anh nhắm mắt, hai tay cũng vỗ xuống lũ hợp âm đầy ám ảnh.
Rhapsody số 2. Bản nhạc anh đã từng chơi rất nhiều lần với một người con gái. Suốt mấy năm học chung với nhau không ai nói gì với ai. Rồi nàng theo gia đình đi Mỹ. Anh ở lại bỏ nhạc. Mấy năm nhìn lại thấy mình cứ mãi lang thang.
Âm nhạc là thứ mà người ta có thể dùng để chia sẻ cảm xúc với nhau dễ dàng nhất. Đôi khi không cần kể lể bằng lời, chỉ cần nhấn nhá vài giai điệu là người ta đã có thể nhìn thấu tâm hồn nhau.
Đó cũng là chuyện ngày xưa. Hải và người con gái bé nhỏ ấy 12 tuổi khờ dại chưa biết tình yêu là gì, chỉ cảm nhận lần đầu những cảm giác lạ lẫm, đầy say mê khi cùng nhau nhấn nhá lên những giai điệu đầy quyến rũ.
Thưở của chiêm bao màu nhiệm.
Người con gái đó không có tên trong thế giới tình yêu của Hải, nàng ở một thế giới khác, hoang sơ, nguyên thủy, mong manh mà bao la như biển lớn. Cái thế giới cứ quay về hoài trong những giấc chiêm bao chập chờn nửa nhớ nửa quên, như có như không.
Chỉ có một lần, vô tình, khi bàn tay phải của Hải bất giác đặt nhẹ lên bàn tay trái đang đưa qua phần bàn phím trước mặt. Cô bé giật mình dừng lại. Ánh mắt nhìn Hải khác lạ, đăm đắm trăm nghìn câu hỏi.
Hệt như chị Ngọc, hệt như lúc này, bàn tay anh cũng vô thức, bất giác đặt lên bàn tay mềm mại của chị. Ngay khoảng phím đàn trước mặt anh, ngay khúc nhạc đó. Anh giật mình mở mắt, sững sờ nhìn vào ánh mắt đăm đắm của chị. Khoảng im lặng kéo dài, bàn tay anh bất động trên bàn tay chị êm như nhung. Bàn tay chị cũng bất động, hơi run run.
Anh thở ra nhè nhẹ, nắm tay chị kéo xuống khỏi bàn phím, và vẫn nhìn chị như thế, bàn tay trái của anh bất giác dạo lên đoạn intro của bản A Comme Amour. Chị nhẹ nhàng theo anh, cũng bất giác lướt theo giai điệu đầy tình cảm đó.
If you could know…
How many times I ‘ve been dreaming of you
You will know…
How many times I ve been thinking of you
My only love….
Lời trách móc đau khổ mà sao dịu dàng như một lời tỏ tình say đắm…
Hai mái đầu cũng như vô tình chậm chậm nghiêng vào nhau, gần nhau, đến lúc Hải có thể quay mặt sang, đặt một cái hôn nhẹ hẫng vào cái cổ cao gần vùng gáy của chị, chị run rẩy.
Chị dừng lại, không thể tiếp tục chơi đàn, bàn tay chị trong tay Hải cũng run bắn lên khi được anh âu yếm mân mê nhè nhẹ. Đôi môi anh vẫn nhẹ nhàng hôn khắp vùng cổ, tiến lên phía sau tai chị. Đôi môi lì lợm mà nóng hổi đam mê. Cái nóng có thể làm tan chảy bất cứ những rào cản nào.
Chị như nấc lên, đừng Hải ơi.
Đôi môi anh không dừng lại, anh lướt môi qua vùng má chị, di chuyển chậm chạp đến phía trước, chị cũng chậm chạp quay lại, cho đến khi môi anh đặt trọn vẹn lên đôi môi đang hé mở của chị. Nụ hôn khiến cả hai mở bừng mắt nhìn nhau. Môi chỉ chạm nhau, mắt vẫn nhìn nhau.
Chị ngồi ngoan dựa vào Hải, tay chị vẫn đang được tay Hải dịu dàng âu yếm. Chị cúi đầu nói nhỏ:
– Biết bao nhiêu đêm chị ngồi đây một mình, chị vẫn mong được có ai đó cho chị dựa vào một chút, như bây giờ vậy. Dù chỉ một chút, cho lòng nhẹ đi.
Anh không hỏi, có những điều không cần phải hỏi, nhiều khi cuộc sống là vậy, những người thân trong gia đình chợt xa lạ, không thể sẻ chia điều gì.
Hải vẫn dạo những giai điệu chậm trên bàn phím, im lặng. Anh cũng vậy, có nhiều lúc cô đơn, buồn bã, chỉ cần một mái tóc dài nào đó đổ xuống phía đời trống trải, dù chỉ một chút thôi.
Anh quay sang chị, trầm giọng:
– Em cũng vậy mà, nhiều lúc chỉ ước ao giá như có một bàn tay nào đó nắm tay nhau.
Chị cúi đầu e thẹn, và cắn môi, hệt như một cô gái bé bỏng, giọng chị nhẹ như hơi thở:
– Ánh mắt em… nồng nàn quá….
Hải nâng cằm chị lên, những ánh mắt biết cách nói lên những khát khao, giúp nhau soi tận đáy lòng nhau.
Họ lại chạm môi lần nữa. Hai đôi môi khe khẽ chạm nhau, ngượng ngập, thoáng e dè, rồi quen hơn, chạm nhau lâu hơn, mạnh hơn.
Phần 6
Hải ôm chị vào lòng, nghe hơi thở chị nặng hơn. Anh nhẹ nhàng dùng lưỡi mình liếm liếm vào miệng chị, len qua hai cánh môi mềm, đi tìm lưỡi chị, dụ dỗ, mơn man, rủ rê, cho đến lúc chị hoàn toàn ngả vào lòng anh, lưỡi chị ngập ngừng cảm nhận lưỡi anh khát khao chiếm đoạt.
Và khi anh đứng dậy, bế chị lên, chị đưa hai cánh tay mềm mại quấn lên cổ anh, như muốn níu giữ nụ hôn nồng nàn của anh mãi mãi.
Đi được mấy bước Hải dừng lại tìm đường vào phòng ngủ, chị khẽ nói:
– Phòng bên phải đó em, phòng dành cho khách.
Chút lý trí còn lại chỉ giúp được chị đừng vào phòng riêng của hai vợ chồng chị.
Khi Hải bước tới cửa phòng, chị đưa tay mở cửa, Hai vẫn bế chị trên tay bước vào. Anh dùng chân khép cửa và khẽ khàng đặt chị lên chiếc giường êm ái.
Chị ôm anh, kéo anh nằm lên người mình để tiếp tục nụ hôn say đắm. Anh vừa dịu dàng hôn chị vừa mân mê khuôn mặt xinh đẹp. Nụ hôn kéo dài như thời gian cho nhau không giới hạn. Họ có cả đêm dài để yêu nhau.
Anh hôn từ từ xuống cằm chị, xuống cổ. Anh dừng lại rất lâu nơi mép chiếc áo đầm, chỗ hé lộ cái khe sâu của hai bầu vú. môi anh mơn man làm chị đê mê, Chị nhắm nghiền mắt lại khi anh chậm chạp kéo cái khóa áo giữa ngực xuống, anh mở hai vạt áo ra, để lô chiếc áo ngực màu đen đang che hai bầu vú tròn căng của chị. cái áo ngực dễ thương khiến anh mãi mà không nỡ cởi ra.
An hôn lên hai bên vú thật lâu, rồi hôn dần xuống, vừa hôn vừa kéo chiếc áo đầm xuống. Anh rà môi khắp vùng bụng chị phẳng lì, rồi khi chiếc áo đầm tuột xuống thật sâu, để lộ cái quần lót mỏng manh, anh ngồi dậy, khẽ kéo cái áo đầm ra khỏi người chị. Chị nằm yên mắt nhắm nghiền, trên người chị chỉ còn cái áo ngực và cái quần lót nhỏ xíu.
Anh chồm lên, hôn lên môi chị, lần nữa hai chiếc lưỡi lại quấn lấy nhau, cảm giác khoái lạc bồng bềnh. Cả hai đã quên hết thế giới xung quanh, bây giờ thế gian chỉ là của riêng nhau.
Anh đứng lên bên cạnh giường, chị mở mắt đắm đuối nhìn anh. Ngắm anh từ từ cởi áo sơ mi, cởi quần dài. Anh đứng trước chị, chỉ còn quần lót. Anh nhìn chị thật lâu, chị nhỏm dậy, âu yếm vòng tay ôm lấy mông anh, kéo lại, môi chị hôn nhẹ lên quần anh, nơi đang căng phồng lên. Anh vuốt ve tóc chị rồi kéo chị đứng dậy, bàn tay anh đưa về phía sau, tháo cái móc áo ngực.
Anh cầm tay chị lên để giữ cái áo nhỏ khỏi rơi ra, anh thì thầm:
– Em sẽ đợi chị cho phép em âu yếm ngực chị đó.
Chị run lên khi anh cúi xuống hôn nhẹ lên cái áo ngực mỏng manh. Môi anh áp vào vú chị qua lần vải mỏng, anh hôn khắp nơi, từ phần bầu vú đang lộ ra, từ bên này sang bên kia, từ trên xuống dưới.
Chị run run hạ dần dần cái áo xuống, nhìn anh say mê dặt môi lên từng khoảng da thịt đang phô bày, từ từ. Từ từ. Cho đến khi một bên núm vú nâu nâu lộ ra. Anh nhìn lên chị, vừa nhìn chị, môi anh vừa từ từ đặt xuống, khép lại quanh cái núm vú bé nhỏ đó. Chị rùng mình thả rơi cái áo xuống để ôm đầu anh kéo vào ngực mình.
– Hải ơi!
Anh nhẹ nhàng dùng lưỡi đùa với núm vú chị. Anh không bóp vú chị, chỉ dùng miệng và lưỡi âu yếm từng bên. Vú chị săn lại, hai núm vú càng ngày càng vểnh cao. Chị như chết lặng. Chị như một con bé con chưa biết gì về tình yêu đang dò dẫm bước vào thiên đường theo hướng dẫn nồng nàn của anh.
Anh hôn từ từ xuống dưới, và rồi anh xoay chị lại, anh ngồi phía sau, hôn hai mông chị thật lâu, vừa hôn vừa kéo cái quần lót của chị xuống, chị đứng trần truồng nghe mình tê điếng. Tình yêu ơi, hạnh phúc ơi.
Chị nghe anh nói nhỏ:
– Chị quay lại phía em đi.
Chị thảng thốt nhận ra môi anh đang áp vào mông mình, và nếu chị quay lại, cái phần con gái nhất của chị sẽ đặt đúng vào môi anh. Chỗ đó đang ướt sũng. Chị run rẩy cả người, nhưng không sao cưỡng được lời anh nóng bỏng, chị chậm chạp quay lại.
Khi môi anh hoàn toàn áp lên cái mu cao cao của chị, chị đứng không vừng nữa, gục xuống lên người anh. Chị nói như mê đi:
– Chị… chị…
Anh bế chị lên, đặt nằm ngang trên giường, hai chân đưa xuống đất. Âm hộ chị ngay thành giường, mở ra kêu gọi. Anh cúi xuống hôn vào đó, lưỡi anh thăm dò, khám phá khắp nơi, chị rùng mình. Cảm giác sướng khoái lan tỏa khắp người, càng lúc càng dồn dập theo nhịp ngoáy của lưỡi anh tàn bạo bên trong.
Chị cong người, ưỡn cao mu lên đón lấy lưỡi anh. Hổn hển. Gấp gáp…. Rồi cả cái âm hộ mum múp của chị nằm gọn trong miệng anh, anh đang mút mạnh. Mút mạnh như muốn hút hết cở thể chị vào miệng. Chết mất. Chị ưỡn người cao hơn trong vô thức.
– Ôi… ôi… ôi… em, em…..
Cơn sướng bùng nổ khiến chị thở gấp. Buông tay. Sõng soài.
Anh đứng lên, chưa tha cho chị, anh đút dương vật đang cứng ngắc vào sâu trong âm hộ. Cảm giác các cơ đang co bóp, thít chặc… kéo, dằng xé…
Anh nhấp từ từ, kéo ra… đút vào chậm rãi, khiến chị như van lơn, như xin như van… khiến chị lại cảm nhận được cơn lũ cảm giác vừa qua đã nhanh nhảu quay lại. Cuốn chị đi. Như sóng lớn, như bão tố.
Chị thấy mình bé nhỏ dưới thân thể anh, bị chiếm đoạt. Chị thần phục. Chị nhắm nghiền mắt cảm nhận từng cú cọ sát bên trong âm đạo.
Hải ơi, Hải ơi.. Chị nấc lên, rồi gục xuống, lần thứ hai. Rồi chị thấy anh cũng đổ xuống thân mình. Dương vật anh đang cắm vào rất sâu, cũng bùng nổ, những đợt tinh khí của anh bắn mạnh, như xuyên qua cả cái âm đạo bé nhỏ của mình.
Khuya. Vắng lặng.
Chị run lên vì hạnh phúc. Chị cười mà nước mắt dàn dụa, Khi Hải đặt tay chị lên dương vật anh, cho chị biết anh lại đang cương cứng.
– Em yêu chị tới sáng luôn nghe.
Cơn mưa lúc gần sáng làm Hải giật mình tỉnh giấc. Anh chưa mở mắt, chỉ nằm lắng nghe tiếng mưa. Những cơn mưa buổi sáng cộng với khí trời lành lạnh dễ khiến người ta thích nằm vùi mình ngủ nướng. Hệt như Ngọc đang nghiêng qua rúc vào lòng anh lúc này vậy.
Anh nhìn xuống thân hình còn khá thon thả của chị, anh hơi bất ngờ khi ở tuổi này mà chị vẫn còn giữ được nét thanh xuân.
Chị vẫn vùi vào giấc ngủ bình yên, đôi môi hơi cong như nũng nịu, dỗi hờn. Anh nhớ mình đã từng tự hỏi chị thế nào hai mươi năm trước, người con gái này chắc là kiêu sa lắm.
Mưa vẫn đổ như trút nước bên ngoài. Cái cảm giác được thức dậy trong cơn mưa sáng sớm bên một người con gái thật tuyệt, Anh nhè nhẹ trở mình để dễ nhìn ra ngoài trời mưa mù. Vừa được ngắm thân hình trần truồng gợi cảm của chị, vừa được ngắm mưa bên ngoài, cái cảm giác hưởng thụ chợt làm anh thấy thèm một hơi thuốc lá. Anh với tay lên cái bàn bên cạnh giường, lấy gói thuốc, rút một điếu đưa lên môi mà không châm lửa. Mùi thuốc sống tạo cảm giác phê phê cay cay nơi đầu lưỡi.
Anh kéo cái mền đắp ngang người cho chị. Cái mền mỏng che hờ tấm lưng thon thả. Che đi đôi bầu vú tròn tròn, che đi khoảng tối mờ mờ bí ẩn giữa hai đùi đang khép lại. Anh chợt mỉm cười, cuộc sống này, đôi khi, cũng tràn đầy hạnh phúc. Chỉ có điều niềm hạnh phúc kiểu này cần điều kiện, và bị giới hạn bởi thời gian.
Cảm thấy hơi mỏi, anh hơi cựa mình một chút, tuy nhiên sự di chuyển dẫu nhè nhẹ cũng đủ làm chị tỉnh giấc.
Chị tỉnh giấc nhưng vẫn nằm yên, vùi mặt vào ngực anh, rồi lại cuộn người như muốn vùi sâu hơn nữa. Xen lẫn cảm giác hạnh phúc ngọt ngào là chút xấu hổ khi nhận ra mình vẫn đang ôm anh trong tình trạng cả hai đang khỏa thân bên nhau!
Anh cũng nhận ra chị đã tỉnh giấc, anh đưa tay vuốt dọc mái tóc chị. Cả hai yên lặng, như cùng nhớ về những giây phút nồng nàn vửa qua.
Anh biết cũng một phần do ảnh hưởng của rượu, nhưng sâu trong thế giới cảm giác, cả hai đều hiểu họ vẫn dành cho nhau một thứ tình cảm thân thương, rất khó nhận thức đầy đủ bằng lý trí.
Đơn giản hoang sơ như bản năng, nhưng mặt khác cũng ngập tràn cảm xúc thần tiên. Cho dù không phải tình yêu, cho dù cả hai vẫn không gọi đó là tình yêu.
Ngọc nằm yên tận hưởng những cái vuốt ve nhè nhẹ và bàn tay anh nóng ấm. Bàn tay anh vuốt ve từ mái tóc xuống vai trần, xuống dọc lưng thon, xuống hai mông tròn căng. Ngọc không nói gì nhưng lại dụi mặt vào ngực anh, khe khẽ um um…
Hải hơi nhích người lên phía trên, dựa người cao hơn lên đầu giường cho đỡ mỏi, và động tác này làm chị bị nhích xuống dưới bụng anh một chút. Bất giác chị nhận ra mình đang ở rất gần dương vật anh bên dưới cái mền mỏng. Như bản năng, chị bất giác kéo mền ra, và sững sờ ngắm dương vật anh đang hùng dũng ngóc lên, mạnh mẽ, đầy quyến rũ.
Hóa ra nãy giờ vuốt ve thân hình chị anh cũng đã đầy cảm giác.
Chị không biết anh bất giác ngừng lại. Bàn tay anh đang vuốt ve nơi mông chị cũng ngừng lại. Mấy ngón tay anh bấu nhẹ vào mông chị, chờ đợi.
Chị từ từ cúi đầu xuống… Đôi môi chị gặp “nó” trước tiên. Chị ấn môi mình lên đầu dương vật, để cái đầu bóng lưỡng tự tách môi mình ra và đi vào miệng chị ấm áp.
Anh tê điếng người vì cảm giác tuyệt vời lần đầu tiên trong đời được tận hưởng. Sững người, chết lặng, anh chỉ biết rên lên:
– Ui…. Ui…..
Chị không gục gặc đầu tạo cảm giác cho Hải, thay vào đó là môi và lưỡi chị xoắn lấy nguyên dương vật anh, từ cái đầu khấc đến tận gốc. Bàn tay chị cũng ve vuốt khắp vùng háng anh. Anh trân mình rên lên:
– Em ra mất…
Nghe tiếng anh, chị nhận ra mình đang kích thích anh quá, chị ngừng lại, quay lên nhìn anh, rồi từ từ trườn người lên, chị nằm lên anh… Cả thân hình trần truồng chị trườn lên chậm rãi, chị vừa trườn vừa hôn từ bụng lên ngực, lên cổ anh. Và đến khi âm hộ chị trườn đến đúng cái đầu dương vật cương cứng, chị vừa nhìn anh vừa thả mình ngồi xuống. Dương vật anh một lần nữa lại được len lỏi đi vào hai mép thịt mum múp mịn màng của chị.
Anh ưỡn người lên trong cơn sướng, hít hà khe khẽ.
Chị quàng tay qua cổ anh, ép mặt anh vào ngực, rồi bắt đầu nhún nhún, âm hộ chị ôm lấy dương vật anh, ngọ ngoạy, sàng sẩy, cho sự cọ sát đi vào từng ngóc ngách. Chị thầm thì trong hơi thở nặng nhọc:
– Là mộng hay thực đây?
Phần 7
Nghe đâu ảnh hưởng bão, hình như bão đang vào miền Trung. Chỉ là ảnh hưởng bão mà mưa tầm tã suốt ngày.
Hải mặc quần áo vào rồi bước ra ban công đứng hút thuốc, bầu trời tối sầm trong cơn mưa, từng đợt hơi nước ẩm ướt phả vào mặt anh mát lạnh. Anh thấy lòng mình chợt bình yên. Mưa là kỷ niệm. Được đứng ngắm mưa luôn làm lòng Hải dịu lại. Những nỗi buồn cũng nhẹ hẫng như mây bay.
Chợt có tiếng lục đục làm Hải quay lại. Một bà già đang đứng lúi húi dẹp cái chổi vào góc hành lang. Chắc là bà người ở mà đêm qua chị Ngọc có nhắc tới. Hải gật đầu chào bà, bà nhìn Hải hơi cười:
– Cậu là bạn của cô Ngọc?
Hải hơi gật đầu. Bà già không hỏi thêm, chỉ quay đi. Trước lúc đi xuống cầu thang, bà nói nhỏ:
– Cô Ngọc tội nghiệp lắm.
Cô Ngọc tội nghiệp lắm. Chỉ mấy chữ thôi mà nói lên nhiều điều. Hải nhìn bà đi khuất rồi lại quay nhìn ra cơn mưa.
Ngọc cũng bước ra, đứng bên cạnh Hải. Im lặng. Nàng hơi co người trong cái lạnh của cơn gió đang quật vào phía hai người. Hải nhẹ nhàng vòng tay khoát lấy eo chị, kéo vào sát người mình. Ban công hơi khuất nên chắc không ai thấy họ đang lặng lẽ đứng bên nhau.
Bất giác Ngọc ngả đầu lên vai Hải, nhỏ giọng thầm thì:
– Chị không muốn Hải đi Đà lạt gặp chị Hoa.
Chị Hoa, khách hàng sang trọng của công ty, người sẽ đầu tư cho một công trình mấy trăm ngàn đô la. Hải không nói gì, chỉ siết nàng vào mạnh hơn.
Không nhìn qua, nhưng anh có thể cảm nhận được Ngọc đang khóc. Nàng khóc lặng lẽ không thành tiếng, không nước mắt.
Là vì hạnh phúc, hay vì ray rứt ăn năn?
Lâu lắm rồi Quân mới mời Hải đi uống rượu như thế này. Trước đây thì chả cần có dịp nào, cứ hứng lên là a lô nhau ghé quán nào đó rồi vừa uống vừa tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Bây giờ bận rộn hơn, có khi mấy tháng mới gặp nhau. Như lần này.
Đàn ông nhiều khi cũng lắm chuyện. Cứ ngồi với nhau, cứ hai ông trở lên, cứ uống hai chai bia trở lên là chuyện gì cũng tám.
Nhưng thật ra thì cũng không gọi là nhiều chuyện được. Khi người ta say thì người ta hay quên. Người nói thì thường là nói trước quên sau, đang nói chợt quên mịa nó mình đang muốn dẫn dắt chuyện gì, thế là phải nói lại từ đầu. Thằng nghe được nửa chừng cũng quên mịa nó mất khúc đầu, rồi phải hỏi lại. Cứ thế mà hai thằng có khi ngồi cả buổi tối cũng chẳng hết chuyện để nói.
Tuy nhiên hôm nay cả hai không nói chuyện nhiều. Quân trầm ngâm nhìn Hải cũng đang lặng lẽ trước mặt. Vẫn cái thói uống rượu ừng ực cả ly đầy, hai mắt cứ đăm đăm nhìn cái ly rỗng trước mặt. Rồi rót đầy, rồi uống cạn, rồi hơi ngạc nhiên thấy cái ly sao chẳng còn miếng rượu nào, lại rót đầy…
Quân lên tiếng:
– Uống vừa thôi mày! Còn nghe tao nói chuyện.
Hải nhìn lên cười nhẹ:
– Tao đang nghe mà, mày cứ nói đi.
Quân là bạn thân của Hải, anh trai của Vân. Là bạn thân, nên Hải biết rõ Quân rất có cảm tình với Hoài. Chuyện tình cảm tréo ngoe. Chỉ có điều Quân chưa bao giờ thừa nhận tình cảm đó. Đối với Quân mọi chuyện cần đâu ra đó. Người yêu của bạn là người yêu của bạn. Không có chuyện lằng nhằng gì cả. Hiềm một nỗi, trái tim có khi ứ chịu nghe theo lời lý trí.
Về mặt bạn bè, mặc dù anh ghét Hải cứ sống theo kiểu lơ tơ mơ, không cần biết ngày mai, nhưng là bạn thân, anh không thể bỏ mặc bạn mình.
Quân thở ra:
– Mẹ tao bảo mày về làm việc cho bả.
Mẹ của Quân có thể gọi là đại gia. Trong tay bà có hàng trăm tỷ đồng nằm trong việc kinh doanh thời trang mỹ phẩm. Thu nhập ổn định từ loạt cửa hàng thời trang của bà đang dư trang trải cho cuộc sống nhàn hạ của cả gia đình.
Quân học nước ngoài về chỉ việc nghiên cứu chuyên ngành của anh, thỉnh thoảng tham gia vào những diễn đàn chuyên gia trên mạng, viết lách linh tinh, thu nhập khá ổn.
Vân tốt nghiệp đại học trong nước rồi cũng chẳng theo mẹ kinh doanh, nàng túc tắc vừa đi học cao học vừa đi làm cho vui.
Mẹ Quân do đó rất cần một người có thể hỗ trợ bà theo dõi công việc kinh doanh của mình. Một người vừa có khả năng, vừa đáng tin cậy, như Hải.
Hải lặng lẽ không trả lời Quân. Anh không muốn thay đổi mối quan hệ này. Bạn bè là bạn bè, không nên có bất cứ một mối quan hệ nào khác, tránh xa nợ nần, dẫu thật ra chuyện này cũng không thể gọi là nợ nần.
Chỉ là anh không muốn tình cảm len vào công việc. Về làm việc cho mẹ Quân, biết đâu mối quan hệ bạn bè này sẽ bị thay đổi. Như một người làm thuê, và nhà chủ, chẳng hạn.
Quân hiểu tính cách của Hải, và điều đó làm anh cảm thấy bực bội:
– Mày cứ sống phất phơ vậy hoài mà được à? Đồng ý là công việc hiện tại của mày cũng khá ổn, nhưng cái kiểu kiếm đồng nào xào đồng đó của mày không được. Thử hỏi ngày mai mày cưới vợ rồi tiền đâu mà thuê nhà hàng?
Hải bật cười:
– Tao sẽ mượn tiền của mày!
Đang giận mà Quân cũng phải phì cười, anh uống cạn ly rượu rồi nói cộc lốc:
– Tiền thà tao đem nấu trứng, đếch cho mấy thằng như mày mượn.
Hải nhún vai:
– Tao mà không nợ nần gì mày thì làm sao tao có thể về làm cho mày được?
– Không phải làm cho tao, là cho mẹ tao.
– Là ai cũng vậy thôi, tiền bà già mày làm ra cũng có phần cho mày trong đó.
Mẹ cái thằng miệng lưỡi quá cha thiên hạ. Hèn chi bà Ngọc giữ nó khít rịt không buông. Nó mà tán thì chẳng khách hàng nào bỏ công ty nó được.
Quân bật cười, nhưng cái cười nhăn nhó khó chịu. Anh cảm thấy không thể giải thích khi cả hai không nói chung một kiểu. Là nó, cứ cảm thấy không ổn là nó lại giở giọng bất cần như vậy. Nhưng cũng quá quen với cái nết đó rồi, nên anh vẫn tiếp tục:
– Mày hiểu tại sao Hoài nó đá đít mày mà.
Hải nghe lòng nhói đau. Anh không giận cái kiểu nói chuyện đau thấu xương của Quân. Anh chỉ thấy đau. Cái đau của một kẻ biết mình thua thiệt nhiều điều trong đời. Cái đau của một thằng dàn ông quá cao ngạo.
Quân rót rượu cho Hải khi thấy bạn mình ngồi chết lặng. Một đòn đích đáng. Đau nhưng nếu được việc thì cũng cần phải đau.
– Một đứa con gái như nó cần nhiều hơn một thằng chồng chỉ biết nhậu nhẹt. Nó cần một thằng chồng có thể làm chỗ dựa an toàn cho nó. Không cần giàu có như đại gia, chỉ cần an toàn. Con cái bị bệnh có tiền đưa đi bệnh viện, cái nhà bị ngập nước có tiền nâng nền, trời mưa to gió lớn có cái xe hơi chở về thăm ngoại không sợ bị ướt…
Quân nói nhiều, nhất là khi bắt đầu say. Cái lý lẽ chắc nịch của một thằng chuyên nghiên cứu khoa học làm Hải nhất thời không cãi nổi.
– Đó cũng là cái mà cha mẹ nó cần. Ổng bả đâu có an tâm khi giao nó cho một thằng vớ vẩn không lo nổi cho đám cháu ngoại mình một cách tử tế. – Quân hạ giọng.
Mẹ cái thằng, nói cho đã rồi bán cái cho ông bà ngoại người ta ngon ơ! Hải chửi thầm trong bụng.
– Với lại, có cái này tao cũng phải nhờ mày, mày khuyên con Vân nghe lời mẹ tao, đi du học giùm cái.
Rồi như không thèm để ý đến vẻ mặt như đang nhai phải sạn của Hải, Quân lẩm bẩm:
– Chả hiểu sao nó lại thích nghe lời một thằng như mày.
Phần 8
Hải không nhớ mình đi về như thế nào.
Anh cũng không nhớ mình đã dắt tay Diễm lên chiếc taxi ra sao.
Anh như kẻ vừa mộng du vừa say xỉn, chỉ kịp vơ lấy một cái phao, nhất thời ôm lấy trước khi thấy mình gục xuống.
Mọi chuyện còn lại Diễm lo. Từ thuê khách sạn, dìu anh lên giường, lấy khăn nước nóng lau mặt cho anh.
Anh cũng không biết Diễm ngồi canh chừng cho anh cả buổi, cho đến khi cô mệt mỏi nằm lên một góc giường bên dưới chân anh, thiếp đi.
Mãi đến khi gần sáng tỉnh giấc, loạng choạng đi tìm nước uống, anh mới nhận ra Diễm đang ngủ mê mệt trên giường. Anh lấy mền đắp cho cô. Rồi ngồi hút thuốc một mình.
Mình đây sao.
Đi mãi đi mãi, rồi cũng tới khi thấy mệt mỏi môt kiếp người. Rồi tới hồi tự thấy mình già nua.
Bên ngoài ngày đã lên, những âm thanh đời thường xa xôi mơ hồ vọng vào căn phòng kín cửa. Anh không muốn đánh thức Diễm, anh lấy điện thoại ra, nhắn cho chị Ngọc: “Hôm nay em đi Đà lạt”.
Diễm tỉnh giấc khi mặt trời đã lên cao. Không cần mở mắt cô cũng biết Hải đã dậy, anh đang ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ lúc thức dậy đến giờ Hải không thể ngủ lại được. Anh lại phải đứng dưới vòi nước tắm lạnh ngắt, lắng nghe làn nước từ từ gội đi cảm giác nặng nề trong lòng. Rồi pha gói cà phê bột để sẵn trên bàn, đốt thuốc nhâm nhi.
Cô he hé mắt nhìn dáng ngồi đầy suy tư của anh trong vùng ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài rọi vào. Cảm giác bình yên khiến cô muốn cuộn người tiếp tục nướng thêm chút nữa. Cô lười lĩnh ưỡn người, rồi nhắm mắt lại.
Nghe tiếng Diễm xoay người trên giường, Hải quay lại cười nhẹ:
– Dậy đi ăn sáng em bé. Đêm qua mệt lắm à?
Diễm mở mắt nhìn anh, cô cười, cái cười làm gương mặt cô khác hẳn, duyên dáng không ngờ. Có lẽ không mấy khách hàng được ngắm cái cười duyên dáng đó ở Diễm. Diễm nghịch ngợm nói:
– Anh ngủ say quá nên em không mệt!
Hải bật cười, cũng phải, đêm nằm với nhau mà khách hàng say khướt thì em mệt kiểu gì. Anh bước lại giường, vuốt ve khuôn mặt Diễm giở giọng trêu cô:
– Vậy giờ anh cho em mệt nha!
Diễm lắc đầu:
– Em đang nhão như cái mền nè, anh chờ em chút được không?
Hải gật đầu. Diễm nhanh chóng ngồi dậy rồi đi vào phòng tắm, trước khi đi cô đặt vội lên má anh một cái hôn nhẹ nhàng.
Hải nhìn quanh, chai nước đã cạn, trong tủ lạnh còn vài lon bia, anh mở tủ lấy ra, bật nắp rồi ngửa cổ uống. Người ta nói sau một đêm say nên uống thêm một lon bia hoặc nước ngọt để tỉnh táo. Không biết có hiệu quả gì không. Nước ngọt thì anh không uống, chỉ uống bia.
Diễm bước ra từ phòng tắm, sau khi tắm vội nhìn cô tươi tắn hẳn lên. Cô nhìn anh ngượng ngập cười. Cô chỉ quấn khăn tắm quanh người, anh có thể thấy trên cổ cô còn vài giọt nước. Ánh mắt Diễm cũng cười, ở cô toát lên vẻ quyến rũ mê người.
Hải nhìn cô đăm đắm. Anh không ngờ Diễm lại có dáng vẻ dễ thương như vậy khi cô đứng nhìn anh cười ngượng ngùng. Anh đưa tay kéo Diễm vào lòng. Cô ngồi xuống đùi anh, dựa người vào ngực anh đầy tin cậy. Cô chưa bao giờ được yêu anh, nhưng cô có thể cảm nhận được anh chỉ đem lại cho cô sự ngọt ngào, nồng nàn, điều mà hầu như không có người khách nào của cô có thể làm được.
Anh choàng tay ôm cô vào lòng, khe khẽ hôn lên mái tóc cô, mái tóc còn thơm phảng phất mùi dầu gội đầu. Anh thì thầm vào mái tóc cô:
– Em như một cô bé vậy.
Diễm ngước nhìn anh, ánh mắt cô dịu dàng:
– Có được như cô bé ngày xưa của anh không?
Hải lắc đầu, anh tựa cằm lên mái đầu cô, nhỏ giọng:
– Em khác, em không kiêu sa, nhưng nồng nàn.
Đôi khi mình thấy lòng tê tái bởi sự nồng nàn. Sự nồng nàn là của phụ nữ, khác vẻ lạnh lùng kiêu sa của con gái. Sự kiêu sa khơi dậy niềm yêu, còn sự nồng nàn gợi lên cả những khao khát đam mê bất tận của yêu đương.
Diễm lại cựa mình bé nhỏ trong lòng anh, cô nói mà không nhìn anh:
– Anh có thích em nồng nàn không?
Hải gật đầu:
– Anh thích.
Vừa nói anh vừa khẽ nâng cằm cô lên, âu yếm nhìn cô, Diễm thấy lòng mình rung động dữ dội, người con trai này sao quá quyến rũ, chết mất. Cô khép hờ mắt lại, đợi chờ.
Hải cúi xuống từ từ, nhưng anh không hôn cô, mà nhìn vẻ mặt say đắm của cô, hơi mỉm cười. Hơi thở anh phả ra ấm áp trên khuôn mắt cô. Người ta nói đúng, khi một người phụ nữ muốn yêu, gương mặt nàng thật đẹp, thật hấp dẫn. Anh muốn kéo dài giây phút này một chút.
Diễm lại hơi mở mắt ra, cô đợi hoài không thấy nụ hôn của anh. Thấy anh nhìn mình cười, cô xấu hổ phụng phịu:
– Anh trêu em!
Hải nói:
– Anh muốn em nhìn anh mà!
Vừa nói anh vừa cúi xuống, lưỡi anh nhẹ nhàng lướt qua đôi môi đang cong lên làm nũng của cô, cô rùng mình, cảm giác anh mang lại cho em sao tuyệt vời. Em chợt muốn suốt đời được anh trêu chọc như vầy nè.
Lưỡi cô cũng ngập ngừng đưa ra, tò mò, đi theo cái cách anh đùa. Hai đầu lưỡi khẽ chạm nhau, rồi lại trốn tìm, chờ đợi, ngập ngừng. Hải dùng lưỡi nhẹ nhàng đùa với đầu lưỡi mềm mại nhỏ bé, thỉnh thoảng lướt nhẹ lên đôi bờ môi Diễm êm ái. Diễm thấy mình rạo rực, cô thích được thả mình theo anh. Cho đến khi lưỡi anh đùa mãi đầu lưỡi cô rồi anh nhẹ nhàng mút lấy thì cô choàng tay ôm ghì lấy anh, từ sâu trong cổ họng cô thoát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
Bàn tay anh cũng đã ôm gọn lấy vú cô nãy giờ, anh xoa xoa bên ngoài cái khăn tắm, rồi anh gỡ hẳn khăn ra. Khi cái khăn rơi xuống, Diễm xấu hổ dụi mặt vào ngực anh, cô nói trong hơi thở gấp gáp:
– Anh… em… anh đừng xoa ngực em…
– Sao vậy? – Hải nhướn mắt trêu cô.
Diễm nhanh chóng ngồi hẳn vào lòng anh, hai chân cô bỏ qua hai bên, ngực cô áp sát vào anh, cô thì thào:
– Em muốn ngực anh ép vào ngực em.
Hải vội cởi áo, rồi anh ôm ghì Diễm vào lòng, dùng ngực mình ép mạnh lên vú Diễm. Cảm giác mềm mại êm ái thật tuyệt vời. Diễm rên lên khe khẽ:
– Anh ơi… em thích.
Hải cúi xuống tìm hai cái đầu vú bé xíu của Diễm, anh áp mặt mình vào một bên bầu vú, còn môi anh đùa nghịch với cái đầu vú còn lại. Diễm càng oằn người, cô bấu lấy tóc anh, kéo mặt anh càng sát vào ngực mình.
Vú Diễm thuộc loại nhỏ, nhưng săn chắc, hai bầu vú nâng cao và hai cái núm vú nhọn hoắt chĩa lên đầy khiêu khích.Cái núm vú bé nhỏ ngày càng vểnh lên căng cứng giữa đôi môi anh. Diễm ưỡn người, ngửa đầu ra phía sau, như muốn cho anh được hưởng trọn vẹn hai bầu vú xinh đẹp của mình.
Hải ngẩng lên nhìn Diễm đang thở gấp, anh đưa tay bóp vào cả hai vú cô. Từng cái xoa nắn nhẹ nhàng làm cả người Diễm nổi gai ốc. Chưa bao giờ cô được ai đó âu yếm nâng niu một cách nhẹ nhàng và nồng nàn như anh.
Cô quàng đôi cánh tay qua cổ anh, và càng ưỡn người ra phía sau, phô bày trọn vẹn vẻ đẹp của ngực mình cho anh.
Trong khi cựa quậy trên đùi anh, cô cảm nhận được dương vật anh cũng đang căng cứng dưới mông mình. Chắc anh đang khó chịu, cô hơi nhỏm dậy khỏi chân anh, thì thầm:
– Để em.
Vừa nói cô vừa đứng lên, trước mặt Hải, chiếc khăn tắm đã rơi xuống, cả người cô hiện giờ chỉ còn cái quần lót bé nhỏ. Hải đưa tay ôm lấy mông Diễm, rồi nhẹ nhàng lột bỏ cái quần lót xuống. Diễm trần truồng đứng trước mặt anh, cô không còn xấu hổ nữa, chỉ nhẹ nhàng nhìn anh khi anh mải ngắm cái mu bé nhỏ của cô, nơi có đám lông xoăn tít, và hai mép môi âm hộ đang khép nhẹ nhàng. Cô đứng yên cho anh ngắm, trong lòng tràn đầy yêu thương.
Phần 9
Khi một gười con gái yêu, cô sẽ sẵn sàng dâng hiến cho người mình yêu tất cả. Hải nuốt nước miếng, giọng anh khan lại:
– Em đẹp quá!
Nhan sắc cô vốn chỉ rất bình thường, có lẽ anh khen thân hình cô đẹp, nhỏ bé, run rẩy, nhưng đầy quyến rũ dục tình.
Diễm cúi xuống chậm chậm cởi quần cho anh, anh nhỏm mông cho cô kéo cả quần ngoài lẫn quần lót của mình xuống. Rồi cô nhẹ nhàng quỳ vào giữa hai chân anh, tay cô cầm lấy dương vật anh, sóc nhẹ mấy cái, rồi vừa ngước nhìn anh, cô vừa ghé môi vào cái đầu bóng lưỡng, âu yếm ngậm lấy, nút từ từ.
Đến lượt Hải ngửa đầu ra sau, hít hà vì cảm giác tuyệt vời mà Diễm đang mang lại cho anh. Mặc dù không lạ gì với chuyện làm tình, nhưng đây là lần đầu tiên Diễm cảm thấy mình đang say mê, đang rạo rực lửa tình.
Cô dùng miệng săn sóc dương vật anh một cách nhiệt tình, không chút ngại ngần. Cô muốn anh được hưởng thụ những cảm giác sung sướng nhất mà một người con gái có thể mang lại cho người mình thương yêu.
Hải vuốt ve hai bờ vai Diễm trong lúc cô vẫn âu yếm ngậm dương vật anh. Anh cũng nhìn vào đôi mắt Diễm, ánh mắt cô chất chứa yêu thương.
Anh bất giác đưa một ngón chân mò mẫm vào cái khe ẩm ướt của âm hộ cô, cô bất giác rên lên:
– Ôi, anh… em sướng.
Anh đưa ngón chân vào thêm một chút, nhè nhẹ ngoáy ngoáy khiến Diễm trân mình, mắt nhắm nghiền, nét mặt nhăn lại vì cảm giác sướng lan tỏa bất chợt.
Anh nghe lòng mình xao động, anh nhẹ nhàng kéo cô lên. Diễm với tay về phía cái quần của mình, lấy ra một cái bao cao su, rồi nhẹ nhàng dùng miệng đeo vào cho anh.
Rồi cô ngồi lên đùi anh, hướng âm hộ ướt mem của mình lên cái đầu dương vật anh đang ngóc cao đòi hỏi. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, âm hộ cô nuốt từng khúc dương vật anh, cho đến khi cô ngồi xuống hoàn toàn. Cả cái dương vật cũng ngập trong người cô. Diễm bắt đầu nhún nhẩy nhẹ nhẹ.
Anh thì thầm:
– Anh muốn được giữ như vậy thật lâu.
Diễm cũng gật đầu:
– Anh cố giữ nghe, em cũng muốn được cảm nhận anh bên trong em cả ngày luôn đó.
Cả ngày chắc chết, nhưng vài tiếng đồng hồ thì được.
Khi Diễm hối hả đứng bật dậy, rút vội cái bao cao su và ghé nhanh miệng vào dương vật anh, đón từng cú bắn tinh dữ dội của anh sâu vào cổ là lúc hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Hai tiếng đồng hồ đó cả hai chỉ chậm chạp cử động nhẹ nhàng, thầm thì những lời kích thích nhau, vuốt ve nhau, mơn trớn nhau. Cả hai ân cần hỏi nhau để biết cảm giác nhau mạnh mẽ thế nào.
Toàn thân Diễm toát mồ hôi, cô gục xuống người anh, cũng thở hổn hển với anh.
Rất lâu sau cả hai mới dậy, mặc quần áo ra về.
Hải cầm hai tay Diễm, anh đặt vào đó mấy tờ tiền giấy. Diễm định từ chối không nhận thì anh vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Diễm:
– Em bé cầm tiền đi. Có thể sau này anh sẽ rất bận, không có dịp gặp lại em. Coi như anh trả nợ cho em hai mươi tô phở!
Diễm nhìn anh, cô không hiểu lắm điều gì đang và sẽ xảy ra với anh, nhưng cô hiểu có thể lần này là lần cuối cô được gặp anh. Không ai biết cuộc đời còn dành cho nhau những cơ hội nào nữa không. Cô cười mà nước mắt ngập trên mi:
– Anh, người ta có đòi anh trả nợ thật đâu mà. Anh đã đối xử ân cần với em như thế, anh đâu còn nợ nần gì em nữa.
Hải lắc đầu cười:
– Nợ nần thì khó nói, nhưng ít nhất cũng khiến anh đỡ áy náy khi nhớ ra em đang đứng đâu đó trong đêm mưa, và biết đâu em đang cần một tô phở cho ấm.
Diễm nhìn anh, bất chợt cô ôm chầm lấy mặt anh, cô hôn anh thật mạnh, thật dữ dội. Rồi cô siết lấy anh, gục đầu vào vai anh, bật khóc.
Hải cảm thấy dương vật mình lại ngóc dậy, anh hơi bật dậy, lật ngửa Diễm ra, nhặt vội cái bao cao su lúc nãy đang nằm nơi góc giường tròng vào, rồi anh chồm lên người Diễm, đút mạnh vào cô, anh nắc dữ dội, trái ngược với cách làm tình nhẹ nhàng ân cần ban nãy.
Diễm muốn hét lên vì sung sướng, cô không ngờ cái cách anh chiếm đoạt cô mạnh mẽ lại tràn đầy cảm giác, như thế này.
Trong lúc đó Quân và Hoài đang ngồi uống cà phê trong ngăn cà phê vỉa hè sang trọng trước tòa nhà Sunway.
Hoài nhìn Quân nhấm nháp cà phê, hỏi nhẹ nhàng:
– Anh có chuyện về anh Hải à?
Quân nhìn Hoài hồi lâu, không đáp. Mấy đứa này đứa nào cũng nhạy cảm. Chưa cần gì tụi nó cũng đã hiểu tất tần tật những điều mình muốn nói. Quân lảng tránh ánh mắt Hoài, nói lúng túng trong miệng:
– Hồi tối anh mới gặp Hải.
Hoài không ngước lên, cô chờ đợi. Cô có thể láng máng hình dung ra câu chuyện giữa hai người bạn thân với nhau. Câu chuyện chắc không kết thúc một cách nhẹ nhàng, thế nào cũng có người về mất ngủ cả đêm.
Quân nói tiếp, cố gắng tìm cách diễn đạt cho nhẹ nhàng:
– Ừ thì anh muốn Hải về làm việc với mẹ của anh. Coi như một cách giúp nó sống một cách đàng hoàng, đừng lãng tử như trước nữa.
Hải lãng tử, Hoài không nghĩ Hải lãng tử, anh nhiều khi đầy suy tư, bất an. Những suy tư đó cũng là cái mỏ neo gắn anh vào cuộc sống thức tế xung quanh, chỉ có điều cuộc sống thức tế quá nhiều nỗi buồn, khiến anh đôi lúc chạy trốn mà không hề ý thức được mình đang chạy trốn điều gì.
– Em cũng nên cho nó một cơ hội, được không?
Hoài suýt bật cười thành tiếng. Cơ hội? Mình cho anh một cơ hội? Phải nói là cái gã đàn ông cao ngạo ấy có cho mình một cơ hội nào nữa hay không.
Cô quá hiểu tính anh, anh không bao giờ chấp nhận một sự trở về. Một bàn tay đã buông ra, là hết.
Hoài nghe một giọt nước mắt vô tình vừa ứa ra trên mi. Tàn một cuộc tình, mình mới hiểu thế nào là cô đơn, là sự khủng khiếp của một khoảng trống trong tâm hồn.
Và cái cách anh chấp nhận sự chia tay càng khiến cô đau đớn, thà là anh nóng nảy mắng mỏ cô thế này thế kia cô còn thấy dễ chịu. Hơn là cách anh chấp nhận một cách tiêu cực như thế, cứ như người ta hái một chiếc lá, tung lên trời đầy gió, rồi không cần biết chiếc lá ra sao, người ta huýt sáo thản nhiên bỏ đi, như không.
Quân hiểu. Anh cố gắng không nhận thấy Hoài đang khóc thầm. Anh bất giác đặt tay lên bàn tay yếu đuối của Hoài trước mặt. Anh siết nhẹ tay Hoài, thầm thì:
– Đừng khóc nữa em. Anh hứa sẽ đi tìm niềm hạnh phúc đã mất ấy, mang về cho em.
Đối diện với một cú sốc nặng trong đời, thường thì đàn ông sẽ đi uống rượu, nhất định là vậy. Rượu sẽ giúp người ta quên đi phần nào sự khủng khiếp của một cú sốc. Dẫu cho trong cơn say, dẫu cho túy lúy đến đâu người ta vẫn phải chịu đựng một phần của sự khủng khiếp ấy.
Tuy nhiên, đối diện với cú sốc phải bỏ nhậu nhẹt thì mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn nhiều, không được mượn rượu để quên, nên những dằn vặt trở nên vô tận.
Sau buổi làm việc nhanh chóng với chị Hoa, Hải lập tức trở về Dalat Edensee. Anh hỏi mượn cây piano để giữa sảnh khách sạn, vùi đầu vào những điệu nhạc bất tận. Trên cái bàn nhỏ cạnh cây đàn bày đến ly cà phê thứ sáu, và cái gạt tàn sứ được thay liên tục.
Đến khi anh ngừng tay rã rời sau khi chơi xong lần thứ 10 chương 3 của Sonata Ánh Trăng, một người đàn ông nước ngoài lại gần hỏi anh, nửa lịch sự nửa hài hước:
– Excuse me, could you please change the show?
Vẫn chưa thoát ra khỏi trạng thái ngất ngư sau tiết tấu dồn dập đến nghẹt thở, Hải lơ đễnh hỏi lại:
– OK thôi, ông thích nghe bản nào? Oh… sorry, what d’you wanna hear?
– Something gentle, not too fast, not too loud.
Hải bật cười, anh nhận ra đã hơi muộn. Mọi người đã về phòng, trong cái sảnh rộng lớn chỉ còn vài người ngồi chơi nhàn nhã. Chị Hoa cũng đang ngồi trong góc sảnh và đang nhìn về phía hồ Tuyền Lâm trong bóng đêm nhàn nhạt ánh trăng già.
Anh đứng lên, lịch sự chào mọi người rồi đi về phòng. Lần đầu tiên phải đối diện với trạng thái bất ổn mà không còn sự hỗ trợ của rượu, anh cảm thấy khó chịu, như cơn nghiện đang kéo đến hành hạ, khổ sở.
Anh để nguyên quần áo, nằm vật ra giường, mở mắt thao láo nhìn lên dàn đèn chùm lộng lẫy trên trần nhà. Cảm giác cô đơn cố hữu, thực tế cô đơn cố hữu. Anh nhắm nghiền mắt lại, cố gắng dạo trong đầu những tiết tấu gấp gáp hối hả, sẽ ổn thôi, khi tiếng nhạc vang lên trong đầu, mình có thể đu theo nó… tới sáng.
Có tiếng chuông điện thoại, Hải quờ tay lên đầu giường cầm điện thoại lên, cầu mong…, cầu mong… Là chị Ngọc…
Anh bấm máy trả lời:
– Chào chị.
Bên kia giọng chị Ngọc nhẹ nhàng:
– Ngủ chưa?
– Dạ chưa, mới về tới phòng.
Chị Ngọc cười khẽ:
– Say chưa mà nghe giọng còn tỉnh quá vậy?
– Dạ chưa. Hôm nay không uống.
Hôm nay không uống, ngày mai không uống, ngày kia cũng vậy. Người ta chưa tổng kết phải cần bao nhiêu ngày mới quên được cái thói quen mượn rượu giải sầu, nhưng mới nghĩ tới ngày mai ngày kia là đã thấy dài đăng đẵng.
Bên kia chị Ngọc im lặng. Sự im lặng nói lên nhiều điều. Anh cũng im lặng, không hẳn chờ chị lên tiếng nói tiếp, chỉ là tự nhiên không biết phải nói gì. Có một lần trải qua tình huống vừa rồi với nhau, người ta mới có thể hiểu nhau thông qua sự im lặng. Sự im lặng nhẹ nhàng, đây đó văng vẳng tiếng gió xạt xào, tiếng mưa thì thầm kể lể.
– Ngủ đi, khuya lắm rồi đó.
Không biết ai là người lên tiếng, và ai cười nhẹ trong điện thoại.
– Ngủ ngon.
– Ngủ ngon.
Chúc nhau ngủ ngon, và có thể sẽ lại có người nằm nghe mưa về tới sáng. Chỉ có điều đêm nay Sài Gòn không mưa, khi cơn bão đã đi qua, Sài Gòn lại hanh hao như đổ lửa.
Phần 10
Vừa tắt điện thoại, Hải nghe có tiếng gõ cửa. Chị Hoa? Anh bước ra mở cửa, quả nhiên là chị. Có lẽ chị về phòng thay đồ ngủ rồi mới sang đây, áo ngủ nhẹ nhàng, tóc quấn cao được bọc trong cái khăn nhỏ, chai rượu vang Đà lạt và cái ly cao cẳng trên tay. Giọng chị bâng quơ:
– Hải có tính chuyện đặt một cây piano trong nhà mới của chị không?
Anh nhìn chị, gật đầu. Chị rót một ly đầy đưa cho Hải, cái thứ rượu vang không ra rượu vang, sake không ra sake đêm nay tự nhiên thật tuyệt vời. Anh chưa quen với chuyện từ chối lời mời rượu của một người đàn bà.
Anh lùi bước cho chị bước vào, cánh cửa tự động khép lại nhẹ nhàng. Hải uống cạn ly rượu, nghe vị ngọt còn lưu luyến trong miệng, bất giác anh lại thèm một ly nữa, cái thói uống rượu mấy ly liên tục lại trở về theo thói quen. Anh đưa ly qua cho chị rót tiếp, chai rượu nhanh chóng vơi đi một nửa.
Chị Hoa tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế mây kê sát cửa sổ, từ đây nhìn ra chỉ thấy khu vườn loang loáng sương đêm bên ngoài, thảm hoa sặc sỡ ban ngày giờ sẫm màu trong đêm tối.
Hải ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ly rượu cạn queo trên tay, chị Hoa thấy vậy hơi mỉm cười và đưa chai rượu cho Hải, anh cầm lấy rót đầy rồi đưa ly cho chị, chị nhấm nháp, im lặng.
Hải lấy cái ly uống nước trên bàn, rót rượu cho mình, rồi cũng nhấm nháp. Cảm giác váng vất bắt đầu từ hơi thở nong nóng. Trong đêm tối hương rượu thơm lừng tỏa khắp căn phòng nhỏ. Anh vừa nhấm nháp vừa ngắm chị, người đàn bà sang trọng đang thưởng thức mùi vị của thứ rượu rẻ tiền mà phong thái vẫn đầy nét sang trọng. Anh mỉm cười nhè nhẹ. Bất cứ lúc nào ngắm một người phụ nữ uống rượu anh vẫn thấy lòng mình lâng lâng, cái cảm giác vui tươi gần gũi.
Chị Hoa cũng cười, cái cười hơi ngập ngừng, e lệ như một người con gái mới lớn chợt thấy mình bị ai đó bắt gặp lúc đang làm điều gì thật ngu ngốc.
Chị cúi xuống nói nhỏ:
– Hải à, chị muốn đề nghị một ý tưởng này.
Hải gật đầu:
– Về chuyện thiết kế?
– Ùm, chị muốn căn phòng khách thật lãng mạn, nhưng kín đáo một chút, có thể ở trong đó vừa làm tình vừa ngắm khung cảnh bên ngoài, được không?
Hải không tỏ ra bất ngờ, ngay khi đi thăm khu đất để lên ý tưởng thiết kế anh đã nghĩ đến điều này. Hải nhìn xa ra khung cửa sổ để hình dung rõ hơn những đường nét của căn phòng, cửa sổ kính lớn, rèm cửa nhẹ nhàng, lay động bởi cơn gió từ bên ngoài lùa vào, bộ bàn kê sát cửa hơi thấp xuống, và trải thảm.
Hồi lâu anh mới lên tiếng:
– Căn phòng không cần rộng lắm, nhưng màu sắc, đường nét và nội thất trang nhã, phòng pha trộn ít màu sắc nhưng nhiều sắc độ, có thể dùng màu trắng xám, cây đàn cũng màu trắng.
– Hoa được cắm khắp nơi, và ban đêm có thể dùng nến…
– Không, ban đêm chị sẽ tắt đèn. Ánh sáng trăng cũng đủ rồi, khung cảnh sẽ rất thần thoại, liêu trai.
Liêu trai. Có một người con gái rất liêu trai đã đi qua đời mình, và không bao giờ trở lại.
Hải bước lại cửa sổ nhìn ra trời đêm nhạt ánh trăng bên ngoài. Một góc hồ ẩn hiện trong rừng cây, tối tăm, nặng nề.
Chị Hoa cũng đứng lên đi đến phía Hải,mùi nước hoa phảng phất liêu trai. Lại liêu trai. Nhưng là sự liêu trai đầy nguy hiểm, đầy kỷ niệm, dẫu kỷ niệm chỉ mới vừa đi qua. Sự động chạm rất nhẹ mà hừng hực lửa nóng, cảm giác mềm mại của bộ ngực căng đầy nơi cánh tay Hải. Anh lặng người đi trong nỗi nhớ. Nỗi nhớ kỳ lạ, đứng bên một người đàn bà đầy gợi cảm lại se sắt nhớ một người đàn bà khác. Anh cúi đầu nhắm nghiền mắt lại, hơi thở nặng nề, cảm giác toàn thân trống rỗng.
– Hải sao vậy?
Câu hỏi nhẹ như tiếng gió thoảng rất xa ngoài kia vọng vào. Hải lắc đầu, vẫn nhắm nghiền mắt lại. Chới với giữa đêm đen sau đôi mi khép kín. Mùi hương nước hoa vẫn xoắn xuýt say mê. Bộ ngực căng dầy vẫn chạm nhẹ bên cánh tay để trần của Hải.
– Cho dẫu căn phòng đó có lãng mạn thế nào, ấm áp thế nào, chị cũng đừng làm tình và ngắm những đêm đen nặng nề như thế này – Giọng Hải lạc đi, thốt lên lạc lõng – Những ký ức đen tối này sẽ khiến đời sống tình cảm của chị bị ám ảnh, bới những nỗi buồn, cô đơn, lạc bước…
Chị Hoa ngỡ ngàng nhìn Hải, ngơ ngác bởi những câu nói lộn xộn, đầy ẩn ý của anh. Ánh mắt chị hóa mông lung. Ly rượu sóng sánh tỏa hương giữa căn phòng thơm lạ lùng.
Chị đặt ly rượu lên bệ cửa sổ, rồi nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy anh từ phía sau. Cái ôm nhẹ nhàng nhưng bộ ngực chạm khẽ lưng anh đầy quyến rũ. Hải chậm chạp quay lại trong vòng tay không chịu rời ra của chị. Anh cúi xuống nhìn sâu vào mắt chị, giọng nói trở nên nhừa nhựa bởi tác động của mấy ly rượu:
– Ngoài kia đêm đen cô đơn lắm, chị thấy không, trăng sao lặn rồi, gió cũng về mấy phương xa lắc, chỉ còn lũ mây xám lạc nhà đi hoang.
Chị Hoa âu yếm nhìn Hải, ánh mắt chị ẩn hiện cái cười bao dung:
– Làm thơ nữa đi em, sau một cuộc tình tâm hồn người nào cũng quá mong manh.
Hải hít một hơi thở thật sâu, và bất giác đưa tay lên, kéo nhẹ cổ áo chị ra, nhìn xuống bộ ngực căng đầy vẫn đang ép sát vào người mình nãy giờ. Chị Hoa đứng yên cho Hải lặng lẽ ngắm ngực mình, bộ ngực kiêu hãnh của một người đàn bà đã qua thời thanh xuân quá xa, vẫn đầy quyến rũ, khiến một người đàn ông vẫn ngắm nhìn trân trối, say mê.
Rất lâu sau, Hải mới khép lại vạt áo cho chị, thở dài trống rỗng. Lần đầu tiên trong đời anh ngắm ngực một người đàn bà chỉ vì vẻ đẹp quyến rũ nồng nàn, mà không hề vương chút dục vọng nào. Và người đàn bà đó cũng lặng yên khoe vẻ đẹp vô tình của mình một cách dịu dàng, đầy bao dung. Sự bao dung khiến đàn ông dễ chết đắm đuối. Chỉ khác gã đàn ông đối diện đang bị cơn say càng ngày càng ngấm, khiến gã không đứng nổi nữa, gã tuột xuống, quỵ xuống, ngồi gục nơi chân tường, ngả đầu sang một bên, ngủ vùi, như một đứa trẻ thơ.
Chị Hoa cũng ngồi xuống cạnh anh, chai rượu còn lại chút ít, chị ngửa cổ uống cạn. Chị lấy cái mền trên giường xuống, choàng đắp cho hai người.
Đêm nay có hai kẻ cô đơn ngật ngưỡng cơn say, không thèm chăn ấm nệm êm, chỉ dựa tường ngủ ngồi, hệt như có lần nào đó xa xôi trong ký ức, xa xôi lắm, lần đầu biết suy tư, biết thảng thốt nhận ra những được mất như hư không, như những vết chân nhòa trên bãi cát xa, đìu hiu tít tắp, hoang vu như một kiếp người…
Ba ngày sau khi từ Đà lạt về Hải mới mò vào công ty với cái mặt khờ câm, râu ria lởm chởm.
Tổng giám đốc đi vắng chưa vào, anh gọi Trưởng phòng thiết kế vào phòng họp để bàn giao công việc thiết kế chi tiết cho ngôi nhà của chị Hoa.
Đây không phải lần đầu làm việc với Hải về cách triển khai ý tưởng, tuy nhiên tay trưởng phòng thiết kế có chút chịu không nổi nên làu bàu:
– Nhà mà thiết kế kiểu này chỉ có nước tiệc tùng cả ngày chứ nghỉ dưỡng quái gì.
Hải nhướn mắt:
– Ai nói mày đây là nhà nghỉ dưỡng?
Anh chàng trưởng phòng cũng nhướn mắt nhìn Hải, lắc đầu, vẻ không hiểu.
Hải bật cười:
– Ý tưởng ban đầu chỉ là tạo nên một không gian có tính thơ mộng, lãng mạn. Vậy thôi, phần còn lại tùy vào trí tưởng tượng của mỗi người.
Anh dừng lại một chút để anh chàng trưởng phòng theo kịp ý mình, rồi mới nói tiếp:
– Mày cứ nghĩ là sẽ dắt người yêu lên đây mỗi cuối tuần, rồi cứ vậy mà làm tới. À thêm nữa, đây là điểm người ta đến mỗi tuần, chứ không phải cả năm mới đến một lần. Hai mục đích khác nhau.
Trưởng phòng gật đầu:
– Hiểu rồi. Có gì thắc mắc sẽ hỏi sau.
Hải lắc đầu:
– Trong vòng tuần tới không liên lạc được đâu, tao xin nghỉ phép.
– Cũng không sao, tụi này sẽ hỏi chị Ngọc.
Hải về phòng mình rà soát lại mọi việc để chuẩn bị nghỉ phép. Mấy ngày vừa qua vùi đầu vào công việc để quên đi phần nào những cảm giác nặng nề, tuy nhiên điều đó cũng làm anh cảm thấy mình đang vắt kiệt đến chút sức lực cuối cùng.
Mình cần được nghỉ ngơi, đi đâu đó, câu cá, bơi lội, nghe nhạc, nằm ườn ra lười lĩnh… và nhất là đừng có ai quấy rầy.
Nấn ná đến chiều anh mới quyết định gọi cho chị Ngọc. Sau một hồi khá lâu chị Ngọc mới bắt máy, trong điện thoại hơi ồn ào như tiếng gió:
– Hải về SG rồi à?
– Dạ, em bàn giao công việc cho anh em ở công ty rồi, em tính xin nghỉ phép một tuần.
– Đi đâu? Một lúc sau chị Ngọc mới hỏi lại, giọng chị cố thản nhiên.
– Em cũng chưa biết nữa, chắc xuống biển vài ngày, rồi lại lên rừng… Hải cũng ra vẻ tự nhiên.
Mà quả thật anh vẫn chưa quyết định nên đi đâu, chỉ để xả stress thôi, mọi chuyện cũng không cần chọn lựa nhiều quá. Nhiều lần chọn lựa trong đời rốt cuộc cũng không được gì.
– Chị đang ngồi câu cá một mình ở Ao Đôi, Hải tới đi.
Trời đất, tự nhiên lại nổi cơn lãng mạn vầy nè. Anh cười nhẹ:
– OK, khoảng 30 phút nữa em tới.
Phần 11
Hải đốt điếu thuốc thứ hai, lơ đãng đưa mắt nhìn qua phía chị Ngọc đang ngồi trầm ngâm trước cần câu, bó gối, mái tóc đổ xuống lưng, chảy tràn qua một bên vai và che khuất nửa khuôn mặt xinh đẹp. Vẻ đẹp nồng nàn của một người đàn bà đã từng là giai nhân đầy vẻ đam mê quyến rũ.
Và quyến rũ hơi nữa là người đàn bà đó lại đầy quyền lực. Đối với những chàng trai có vẻ ngạo đời như Hải thì chất quyền lực đó chỉ mang lại cảm giác say mê khó cưỡng.
Mà mình đã không thể cưỡng lại một lần rồi còn gì.Hải hơi mỉm cười. Cái cười bất giác đó không qua khỏi mắt chị Ngọc.
– Sao cười?
– Không có gì – Hải lắc đầu. Anh nhìn vào gương mặt có vẻ nghiêm nghị của chị Ngọc – Còn chị sao lại ra đây ngồi?
– Cũng không có gì quan trọng, chỉ là thích tận hưởng cảm giác cô đơn một chút.
Khi nào thì một người muốn hưởng thụ cảm giác cô đơn nhỉ? Có phải khi người ta đã không còn tin tưởng vào một điều gì tốt đẹp trên đời này nữa? Có phải khi người ta nhận ra cái thế giới này đầy rẫy lọc lừa không đáng tin? Có phải ngoài những việc làm đã được lên chương trình hàng ngày, người ta không còn biết phải tìm kiếm điều gì khác để làm?
Anh cũng đã nhiều lần ngồi một mình trong bóng tối, gặm nhấm nỗi cô đơn nặng nề như thế, và lần nào anh cũng cần lắm một người nào đó có thể ngồi với mình lặng lẽ, chỉ để sẻ chia cái cảm giác tồn tại trống rỗng trong đời.
Anh nhìn dáng ngồi rã rời mỏi mệt của chị Ngọc và bất giác lòng chùng xuống, lòng đã chùng, đối diện với một vẻ đẹp buồn bã lại càng chùng xuống hơn.
Anh nhìn quanh, khung cảnh khu vườn câu cá khá vắng vẻ, mọi người xung quanh cũng đang lục tục ra về khi ngày đã tàn.
Nhưng chị Ngọc chưa có vẻ gì muốn về. Anh hiểu cái cảm giác trở về ngôi nhà cô đơn của mình chỉ để thấy xung quanh mình đang không có ai.
Anh đứng dậy, nói nhỏ:
– Đưa chìa khóa cho em, mình đi.
– Đi đâu?
– Ra biển.
Biển đêm.
Suốt chặng đường hơn trăm cây số chạy ra Vũng Tàu cả hai đều lặng lẽ không ai nói lời nào. Nhưng cái lặng lẽ đã khác, nhẹ nhàng, bảng lảng. Vẫn nỗi cô đơn ấy, nhưng đã có một người để sẻ chia.
Có những lúc tâm trạng không ổn, dẫu cho có ai đó bên cạnh đang quan tâm chăm sóc, người ta vẫn cảm thấy cô đơn. Nhưng cũng có những giây phút chỉ cẩn cảm giác được sự có mặt của một người có thể cảm nhận nỗi buồn với mình, người ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thản.
Hải đưa xe vào bãi gửi, rồi bảo chị Ngọc chân trần xuống biển. Biển về đêm ồn ào tiếng sóng và gió lồng lộng. Chiếc váy chị bay lất phất trong cơn gió khiến Hải phải cầm giúp chị cái túi xách để chị dùng tay giữ váy.
– Cái gì mà nặng vậy chị?
Chị Ngọc khẽ cười:
– Cho phép Hải tìm hiểu đó.
Hải không cần nói lần thứ hai, anh kéo dây kéo và lôi ngay một chai rượu ra, cười hớn hở:
– Em nghi là rượu lắm mà, đúng thiệt. – Nhưng ngay sau đó anh chàng xịu mặt – Chỉ có điều em đang giảm rượu, không uống bét nhè như trước nữa.
Chị Ngọc nhìn Hải không cười:
– Đâu có sao, chỉ cần đừng để cho say. Rượu 18 năm, chỉ dành cho người tinh tế.
Hải thở ra, tính nói điều gì đó nhưng rồi lại im lặng. Anh tự nhiên đưa tay nắm tay chị, cả hai người cùng đi xuống bãi cát êm êm, gần với con nước đang lên dập dềnh tiếng sóng.
Hải đứng đợi chị Ngọc trải váy lên cát ngồi xuống trước rồi mới ngồi xuống bên cạnh. Bất giác anh muốn nằm dài xuống, ngửa mặt lên ngắm nền trời đêm đen đang đầy sao lấp lánh. Gió thổi tóc bay lất phất vào mắt. Chị Ngọc ngồi, dáng thẳng lưng, nhìn ra biển sóng miệt mài, cũng khe khẽ thở dài.
Cách hai người một khoảng vài chục mét có một đám lửa nhỏ, có người đang nướng tôm cá, mùi mực nướng thơm lừng bay lại khiến Hải nhận ra mình đang đói bụng cồn cào. Không cần anh ra hiệu, một đứa bé gái chạy lại hỏi:
– Anh chị dùng món gì không ạ?
– Em có những gì?
– Dạ tôm, mực và cua ghẹ.
– Cho anh một hộp mực nướng, hai con ghẹ nữa.
– Dạ.
Không có gì thú vị bằng ngồi uống rượu cạnh biển đêm như thế này, thành phố ồn ào sau lưng, những toan tính ngày thường cũng gác lại, chỉ còn cảm giác nhàn hạ. Nhấm nháp từng hớp rượu mạnh với đồ biển có vẻ không hợp lắm, nhưng vẫn đầy thoải mái, thanh thản.
Vẫn không ai lên tiếng nói gì, chai rượu đưa qua đưa lại dần vơi xuống. Một lúc Hải cũng cảm thấy bát đầu váng vất và chị Ngọc đã thấm mệt. Anh ngồi sát lại cho chị dựa đầu vào vai. Lặng lẽ nhấm nháp một mình.
Bất giác chị Ngọc nói nhỏ, tiếng nói tan trong tiếng gió:
– Chị cảm thấy êm ái quá.
Hải quay sang nhìn chị, chị không nhìn Hải, chỉ vùi đầu vào vai Hải, như muốn trốn tránh ánh mắt anh, bẽn lẽn như một cô gái trẻ ngượng ngùng trước người yêu.
Anh không kiềm lòng được, bàn tay anh đưa qua nắm lấy tay chị, nắm lại nhẹ nhàng, chia sẻ, không phải lòng anh cũng đang thanh thản, nhẹ nhàng và như là hạnh phúc đấy sao.
Không nhất thiết là tình yêu, đôi khi chỉ là một cảm giác diệu vợi, mơ hồ mà đồng điệu cũng khiến tâm hồn người ta tan ra.
– Chị muốn Hải ôm chị. – Nàng ngồi hẳn vào lòng anh, cho anh vòng tay qua thân hình mỏng manh của chị.
Làn hương tóc nhẹ nhàng thoang thoảng, ôi trời, làm sao ta chịu nổi cảm giác này. Hải đặt chai rượu xuống, khẽ ôm sát nàng vào lòng, hai bàn tay anh hư đốn đặt lên bộ ngực nàng, siết nhẹ.
Chị Ngọc ưỡn người lên, giọng nàng run rẩy:
– Ước gì mình được yên nhau trên bãi cát này Hải ơi.
Hải trầm giọng nói nhỏ:
– Hôm nay không phải cuối tuần, chắc còn phòng khách sạn nhìn ra biển, mình sẽ mở cửa sổ cho gió biển lùa vào, và cùng đứng đó nhìn ra biển đêm cũng được mà.
… Bạn đang đọc truyện Một câu chuyện… tại nguồn: https://luotsexs.blogspot.com/
Vào phòng khách sạn, việc đầu tiên là tắt đèn, mở cửa sổ. Rồi Hải nắm tay chị Ngọc dắt đến cửa sổ, cả hai đứng ngây người ra trong cơn gió lồng lộng thổi vào từ biển, ở trên tầng cao này gió mạnh hơn, và mặn hơn, nồng nàn như biển lớn ngoài kia.
Anh đứng sau lưng chị, vòng tay ôm sát chị vào lòng. Vòng tay đàn ông rắn chắc, chỉ siết qua người mà không chạm lên ngực nàng. Chính điều đó khiến chị càng cảm thấy nôn nóng hơn. Nhưng bất giác nàng chết lặng người khi cảm thấy đôi môi anh đang chạm khẽ vào phía sau cổ nàng, cảm giác đến rợn người, chị có thể thấy toàn thân nóng lên, gai ốc nổi khắp người. Môi anh say mê quá, nồng nàn quá, chỉ khiến có thể đi, mà không có về.
Bên ngoài chỉ là biển đêm lấp lánh lân tinh, không có một ánh mắt nào được chiêm ngưỡng nàng, khi anh nhẹ nhàng kéo chiếc dây kéo phía sau lưng chiếc áo váy xuống. Bàn tay anh mơn man trên bờ vai trần, ve vuốt, đẩy hai sợi dây mỏng manh của chiếc áo ngực xuống, rồi cái khóa cũng bung ra, hai bầu vú căng tròn cũng thoát ra, căng cứng, hai chiếc núm vú xinh xắn vểnh lên, rung rung.
Chết mất, biển dường như biến mất, chỉ còn lại thứ ánh sáng chập chờn xa lắc. Những cái vuốt ve của anh dịu dàng không vội vã mà như thiêu đốt, chị không nhận ra cái quần lót của mình cũng đã được anh tuột xuống từ lúc nào.
Khi anh áp sát cơ thể trần truồng của mình vào chị, hai tay đưa lên nâng niu hai bên vú, những ngón tay dịu dàng se lấy hai đầu vú cũng là lúc chị gục đầu xuống bệ cửa sổ, chị không biết mông mình đang ưỡn ra, mời mọc, dâng hiến. Và khi dương vật anh len qua mép âm hộ ướt đẫm của nàng, xuyên vào chậm chạp, nàng nấc lên như mê đi:
– Ôi…. em chết mất….
Hải chậm chạp từng nhịp đút vào thật sâu, rồi rút ra… rồi lại đút vào. Cảm giác cọ sát khi dương vật anh đi hết chặng đường khiến người nàng run bắn lên. Nàng chỉ còn biết thả người vào cơn sóng cảm giác.
Khi nàng bắt đầu tan ra trong cơn khoái lạc thì Hải cũng tăng tốc, anh nắm lấy hông nàng dồn dập thúc mạnh… cuốn phăng nàng đi trong cơn bão tình. Nàng rã rời gục hẳn xuống đất sau khi cả người nàng thắt lại, âm hộ nàng cũng siết chặc dương vật gân guốc của người đàn ông phía sau nàng, và cảm nhận những cú bắn mạnh mẽ của chàng vào tận cùng cơ thể.
Hải cũng thở dốc, anh bế xốc nàng lên, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường êm ái. Anh nằm xuống với nàng, ôm nàng âu yếm. Nàng rên rỉ nhẹ nhàng và cuộn người vào lòng anh. Lần đầu tiên sau một lần làm tình nàng cảm thấy cả người rã rời và cơn buồn ngủ ập tới sập đôi mi mắt của nàng. Anh âu yếm hôn nàng:
– Ngủ ngon!
– Ngủ ngon.
Ngoài kia biển lại trở lại, tiếng sóng dạt dào lẫn vào tiếng gió đêm êm như tiếng hát.
— Hết —
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét