Bài đăng nổi bật
Ngoại tình với con bạn vú to
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Phần 1
Lúc 6h rất nhiều người thân, anh em, bạn bè, gọi về nhà giải quyết chuyện, có những đứa bạn ức quá củng chửi thẳng vào mặt mình là thằng hèn đéo biết giữ vợ con, mà lo bỏ đi để cho thằng H có cơ hội…
Liên tục những inbox đầy màn hình, mình suy nghĩ nhiều hơn và quyết định xé vé ra hà nội, về lại nhà nối lại tình yêu của đôi vợ chồng sắp cưới, nhủ trong lòng sống phải có vị tha và còn quá yêu thương vợ đành quay về lại Sài Gòn…
Trước khi ra xe, chạy vào tiệm vàng mua chiếc nhẫn về tặng vợ, lên xe luotsex đọc lại truyện của mình, càng đọc càng thấm, càng thấy yêu vợ nhiều hơn…
Lại có đứa bạn nhắn tin qua bảo tí về Sài Gòn tìm khách sạn nào vào tắm rửa, giữ hình tượng trong mắt vợ…
Đang mặc sẵn bộ vest trên người nghĩ trong đầu mình củng đập chai mà, cần gì phải vào khách sạn chải chuốt làm gì…
Xe chạy đến hàng xanh, liền gọi taxi chạy về nhà, không quên ghé mua hộp hủ tíu cho vợ ăn đêm bồi bổ sức khỏe…
Hai tay cầm chắc hộp hủ tíu và chiếc nhẫn mình rất vui vẻ, nghĩ lại những tin nhắn, những cuộc gọi từ vợ van xin mình về, hứa sẽ thay đổi không làm mình buồn nữa, chỉ chăm lo cho chồng và đứa con sắp ra đời…
Nhưng về liệu có hàn gắn được lại không… đến giây phút đó… mình vẫn không thể nào tin được điều đó là sự thật…
Cách đây không lâu…
Lúc vợ giận mình về chuyện Thùy Dương (cái này lúc nào có thời gian mình sẽ kể chi tiết hơn), vợ bỏ đi 2 ngày, mình bỏ ăn bỏ uống đi tìm cho bằng được, và khi tìm được vợ mình rất vui sướng, thề với lòng sẽ không bao giờ để cho vợ buồn, cố gắng hết sức lo làm kiếm tiền nuôi vợ chăm lo cho vợ, không để vợ thiếu thốn, không phải thua bất cứ nhỏ nào…
Nhưng đúng là ý trời, không theo ý mình mong muốn, và từ đây tôi không dám gọi em tiếng vợ nữa đâu em à, em không xứng đáng để được tôi gọi là vợ, tôi không hiểu nổi, tôi có ngược đãi em, làm em đau khổ gì không, nhưng sao em sống vậy với tôi?
Lúc em giận bỏ nhà đi 2 ngày, em ở cùng con Nga 1 ngày, 1 ngày còn lại em ăn ở cùng thằng H, trong khi tôi chạy đi tìm em cho bằng được, em biết tôi chạy xe trên đường về quê em tôi xém bị xe tải đụng mấy lần không?
Đời vẫn là đời, bây giờ tôi tha thứ cho em cũng không xứng đáng nữa, em không cần phải suy nghĩ chọn tôi hay thằng H, vì em chọn tôi, tôi cũng không dám yêu nữa đâu em ah… còn đứa con trong bụng… tôi không bao giờ bỏ.
Tôi đau lắm, nhưng quen rồi.
6h off fb, alo team lan quế phường tập trung đầy đủ thẳng tiến qua công viên bình phú, Đ gọi mình qua chở nhưng mình không muốn đi cùng nữa, đành đi với thằng C, và trên đường đi không nhận ít gạch đá từ team lan quế phường.
C: Thủ sẵn tâm lý chưa?
K: Tao bình tĩnh lắm, yên tâm.
C: Mày im mỏ loz mày lại đi, nói nhiu lần rồi có bình tĩnh đâu.
K: Tao nói thật, tao bình tĩnh lắm.
C: Vậy sao hồi sáng mày đuổi con Đ ra khỏi nhà?
K: Đéo xứng đáng để tao tha thứ.
C: Làm gì làm củng nghĩ đến nó chút đi pa.
K: Đm vậy khi nó ăn nằm với thằng H, nó có nghĩ đến tao đang đi tìm nó như con chó không?
C: Thôi… chút mày tính nói gì?
K: Gặp tình huống nào xử tình huống đó, suy nghĩ làm gì cho mệt.
C: Tao nói lúc chiều rồi, tao sợ thằng chó H cay vụ hồi tết, nó chơi lại mình đỡ đéo kịp.
K: Tao tính trước rồi yên tâm.
C: Nó đụng mày tao đâm nó tắt luôn.
K: Mày yêu tao hả, sao tốt với tao vậy?
C: Đéo mẹ mày, vì tao coi mày như anh em ruột, đó giờ tao có tâm sự với thằng nào ngoài mày.
K: Bỏ đồ trong cốp xe chưa.
C: Yên tâm, đầy đủ đồ nghề, nó giỡ trò là đéo yên với tao.
Chạy đến gần cổng sân thi đấu quận 6 thì đã thấy 1 đống khoảng vài chục người đang đứng, thằng C hoảng hồn thắng xe lại.
C: Đụ má nó đông quá.
K: Mày chắc phải tụi nó không mà đông?
C: Hên xui, cái gì củng vậy, đéo tính trước thì chơi đéo lại nó.
L: Sợ cặc gì, bên mình củng hơn 20 thằng, có chết tao củng đéo chạy.
Quay qua quay lại đang nói chuyện thì thằng Lùn vặn ga chở con gấu nó chạy thẳng vào trong…
Thấy vậy, cả đám củng chạy vào theo, và cuối cùng như thằng C nói, đúng là tụi thằng H.
Nhìn qua nhìn lại, thì không thấy Đ đâu, cứ nghĩ Đ không đi với mình thì chung với nó, chỉ thấy toàn thanh niên, và có 1 số trẻ trâu, theo mình thì 9x đời đầu thằng nào nhìn củng bá dơ…
Thằng trẻ trâu lên tiếng…
– Anh Khôi là anh đó hả?
– Sao bạn?
– Hồi tết, anh qua nhà bạn em chích điện nó nằm viện là anh bậy rồi nha…
– Ủa bạn… có liên quan đến bạn không?
– Nó là bạn em, thì em nói thôi.
– Nó đéo nói thì thôi, bạn làm Ɩồŋ gì lên tiếng ở đây?
Dứt lời, thì vài thằng bên nó ngồi trên xe vẻ mặt kênh kênh săn tay áo lên nhấp mình…
– Mình qua đây nói chuyện, đéo phải đánh lộn, còn bạn muốn chơi thì để nói chuyện xong mình chơi với bạn…
Cả đám bên nó xù xì to nhỏ thằng bắt đầu thằng H lên tiếng, người mình mong đợi nhất.
H: Con Đ không đi với mày à?
K: Ai biết, tao tưởng nó đi với mày rồi…
H: Vậy giờ đợi con Đ qua rồi nói.
K: Giờ mày muốn gì nói luôn đi.
H: Tao muốn Đ qua rồi nói luôn…
Bỏ đi về phía đám bạn, nhìn vẻ mặt thằng C có vẻ rất tức.
K: Sao mặt như mặt Ɩồŋ vậy?
C: Đụ má mày nhịn mấy thằng chó đó làm gì, nó muốn chơi tao chơi với nó…
K: Mày điên hả cường, tao qua để nói chuyện.
C: Đm nó ăn nói bố láo…
L: Giờ sao K? Chơi hay nghỉ?
K: Đợi con Đ qua rồi tính.
Trung: Tụi nó đông hơn mình đó, chút nói chuyện xong coi chừng nó chơi lén đó, đụ má mấy thằng nhóc mới lớn nó liều lắm, đéo biết suy nghĩ đâu.
K: Đông hơn kệ mẹ nó, tao nói chuyện chứ đéo phải đánh lộn, tụi bây đừng nói nữa, muốn gì để giải quyết xong rồi tính.
Đứng chờ khoảng 15′ thì nhỏ em Đ chở Đ qua…
Mình cố tình ngó lơ như không thấy gì, thì thằng H bước ra nói…
H: Em qua trễ vậy…
Lén quay qua nhìn Đ thì Đ nghẹn ngào nói nhỏ…
Đ: Bận…
H: Giờ có nó ở đây, em nói luôn đi em chọn ai?
Phần 2
Cố gắng kiềm chế, nắm chặt tay lại không để nước mắt rơi, mình bước ra như xác không hồn…
K: Em không cần chọn tôi, tôi sợ em lắm rồi…
Đ: Anh đừng nói vậy nữa được không Khôi?
K: Vậy em muốn tôi nói sao? Muốn em chọn tôi hả? Tôi sợ lắm…
Thằng H xen vào…
H: Giờ em chọn đi… em nói thẳng đi em đéo phải sợ nó.
Đ: Nghe em nói lần này được không Khôi?
Hai hàng nước mắt em đã rớt ra từ khi nào, mình xót xa vô cùng, nhưng vẫn phải ráng cứng rắn đứng vững trước tất cả mọi người.
K: Em nói đi, nói ra lời thật lòng hết đi, sau này muốn nói củng không nói được đâu.
Đ: Em yêu anh chứ không phải không yêu, vì em không quên được H cho nên em liên lạc, lúc nhìn thấy Thùy Dương ôm anh, em buồn lắm anh biết không? Hôm đó em qua nhà con Nga, rồi H mới gọi rủ em đi nhậu, em say quá lúc tỉnh dậy đã thấy nằm bên H rồi.
K: Vậy tôi đi tìm em, em có nghĩ đến cảm giác của tôi khi em nằm với nó không? Lúc chạy về quê chẳng may tôi bị xe cán chết, thì em có biết không?
Đ: Em biết em có lỗi nhiều lắm, em không dám nói anh biết.
K: Lúc tôi thấy em nói chuyện điện thoại với nó, em tươi tắn, vui vẻ lắm mà.
Đ: Em xin lỗi, anh tha thứ cho em được không Khôi?
Thằng H đứng nhìn Đ không chớp mắt, nó đi lại nắm tay Đ hét lớn:
H: Bây giờ em chọn ai em nói đi.
Đ liền rút tay lại đứng khóc, càng lúc mình đàng đau nhói hơn.
H: Xa em anh buồn lắm, về với anh được không em?
Đ vẫn đứng đó thút thít không nói được lời nào…
K: Em nín đi, đừng khóc nữa… em yêu nó thì về với nó đi, nhưng con tôi, sau này tôi sẽ lấy lại.
Bỗng dưng thằng H nhìn mình không chớp mắt, nó im lặng vài giây rồi thét lớn lên:
H: Em có bầu với nó rồi hả?
Đ nhìn mình bằng ánh mắt đầy yêu thương, mình có thể nhận ra ánh mắt đó…
Đ: Tha lỗi cho em nha K, em yêu anh nhiều lắm, sau này em không bao giờ làm vậy nữa đâu anh, tha thứ cho em một lần nha anh, cho em cơ hội nha anh…
Thằng H vẻ mặt nó như điên, nó níu tay Đ lại vả vào mặt… bốp…
H: Con chó… mày biến về với nó đi…
Mình xông vào…
K: Đụ má mày con chó.
Đ liền ôm mình lại.
Đ: Bỏ đi anh, kệ nó… anh đừng đánh lộn được không anh, em xin anh.
K: Đụ má mày, đàn ông mà mày thua con chó, mày đánh con gái mày tưởng mày hay lắm hả, thích không… ra tay đôi với tao.
Thằng H chửi rủa um sùm… nhưng khi nghe được câu:
– Con tụi bây củng đéo có chân có tay đâu tụi chó…
Mình chưa kịp lao vào, thì Đ đã tháo chiếc dép ra phang thẳng vào mặt thằng H.
– Thằng mất dạy…
Thằng H né được và lại tát 1 cái vào mặt Đ, mình nóng quá đéo thể nào kiềm được nữa, nắm đầu thằng H lại đạp vào bụng nó, nó củng đạp lại mình rách luôn cái áo sơmi.
Cảm giác như khó thở mình ôm bụng lại, thì thằng C chạy ra đỡ mình…
C: Có sao không?
K: Không…
C: Vậy giờ nói chuyện xong chưa?
K: Rồi… chọn tao, nhưng tao đéo cần nữa.
Chưa kịp nói tiếp lời nào, thằng C liền mở cốp xe móc cây săm gạo ra chỉ thẳng vào mặt thằng H.
C: Ra tay đôi vời tao, mấy thằng bây nữa thằng nào thích ra đây.
Vừa dứt lời, cả đám bên nó ùa ra 2 bên đập nhau búa xua, liền mở cốp xe lấy roi điện ra chưa kịp bắn thì thằng H đã đạp mình té lăn mấy vòng…
Đ liền chạy lại đỡ mình dậy, thằng H lại lao tới mình chĩa thẳng vào nó bắn không thương tiếc.
Tia điện xẹt ra, tạch tạch… tạch… thằng H té xuống tại chỗ, mình đứng dậy đạp vào đầu nó liên tục như điên thì Đ nắm tay mình lại van xin khóc lóc…
Nhìn vẻ mặt của em van xin…
– Đừng đánh nữa… đừng đánh nữa anh ơi…
Nước mắt mình càng tuôn trào ra, càng lúc mình đá càng mạnh hơn vào mặt thằng H, cảm giác như một con thú điên…
Quay lưng lại mình hỏi…
K: Em xót lắm phải không?
Vừa miệng vừa nói chân thì vừa đá, mặc cho máu máu dính đầy chân mình vẫn tiếp tục đá…
Đ: Không có mà anh… anh đừng đánh nữa mà, em lạy anh…
Vừa nói vừa khóc, thấy Đ như vậy mình càng đau hơn khi phải nhìn người mình yêu thương nhất phải khóc lóc van xin như thế:
Dừng lại, thì thằng H đã nằm im bất tỉnh, tiếng thằng Lùn vang lên…
– Chém chết mẹ tụi nó…
Nhìn qua nhìn lại muốn chóng mặt, hơn 50 người đang sáp lá cà với nhau, thằng C hai tay cầm hai cây sâm gạo lùa gần 5 thằng, trên đầu nó đã rỉ máu ra chảy ướt hết mặt.
Liền nhào lại, tay thì bóp liên tục những dòng điện xẹt ra bọn trẻ trâu bỏ chạy vào phía cổng sau công viên.
Vòng đầu lại thì thằng lùn và đám bạn vẫn đang hỗn chiến, thằng C như con chó điên, nó chạy lại đâm thẳng ngay vào lưng 2 thằng ngã quỵ xuống tại chỗ…
Trong đám bên nó có vài thằng lên xe bỏ chạy, mình liền nhào tới và tạch… tạch… 2 thằng rớt xuống xe… mình lại dí tiếp nhưng không kịp.
Nhìn qua nhìn lại, thì team lan quế phường nằm lăn xuống đường hơn 5 người, lúc đó trong đầu mình cứ nghĩ… Đm tụi bây đừng chết nha, đừng chết nha…
Càng lúc mình đéo thể nào kiềm chế được bản thân nữa, lụm cây hàng khoảng 6 tấc hơi lục, mình lao thẳng vào 1 tay thì bắn điện, 1 tay thì chém… miệng cứ la lên…
– Đụ má tụi bây… đụ má tụi bây…
Thằng lùn tuy chỉ cao 1m4 nhưng đã chơi là không bao giờ chạy, trên tay chỉ cầm ống tuýp nó lùa đéo thằng nào dám nhào vào chém nó…
Thấy vậy mình chạy lại bắn điện ra liên tục…
L: Chém chết mẹ nó K…
Dứt lời 2 thằng nhào vào chém búa xua, không biết trời đất gì… quơ trúng thằng nào thì kệ mẹ nó.
Trong lúc hỗn loạn, thằng C chạy ra từ phía sau công viên, tay nó thì ôm một bên vai, máu đầy mặt và chảy ướt hết cái áo thun… nó hét lớn…
C: Nó ra kìa… chơi nó.
Đm đám lúc nảy bị lùa chạy vào công viên, giờ nó ùa ra chém 1 mình thằng C, không phải đắn đo suy nghĩ mình, liền nhào tới nắm thằng C lại nhìn lên vai nó áo đã rách và một vết chém dài khoảng 6 7 cm gì đó…
C: Chơi nó…
K: Chết tao cũng đéo chạy…
4 5 Thằng ùa ra, mặt đầy sát khí giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình và thằng C, cách xa khoảng vài mét mình liền chĩa cây roi điện ra bắn… vài tia xẹt ra rồi lại tắt… (Đm nhớ lại vẫn ức chế, không hết điện thì éo bị chém rồi…)
Trên tay vẫn còn cầm cây hàng, mình quơ qua quơ lại… thằng C có vẻ đau quá, nó cứ ôm vai nó lại, nếu không đau nó đã phụ mình…
Tụi nó liền bay vào xả mình và thằng C, chưa kịp giơ tay lên chém lại thì đã nhận một vết chém ngang bắp tay, cây hàng rớt xuống đất…
Liền chụp cây săm gạo từ tay thằng C, lụi thẳng vào cần cổ thằng cờ hó nào đó nhưng nó né qua mình đâm trúng ngay gò má bên phải nó…
Mảnh inox nhọn đâm xuyên qua má đến hàm răng, mình có thể nghe được tiếng “rục… rục…”
Rút tay lại thì đéo thể tin vào mắt mình, trên má nó thủng một lổ nhỏ, răng thì bể, máu cứ trào trào ra… nó ôm mặt lại lăn xuống đường gào thét…
Thằng C ngồi xuống tại chỗ, bị chém thêm vào đầu 1 cái nữa… mình băng thẳng vào, trên tay cầm chắc cây săm gạo đã dính đầy máu, nghĩ trong đầu đã không còn đường lui, mình đéo làm tới thì mình chết…
Nhào vào đâm thằng vừa chém thằng C, chưa kịp lụi vào bụng nó thì nó đã bỏ chạy…
2 thằng bạn chạy vào…
– Có sao không… có sao không vậy…
K: Thằng C bị chém mấy chỗ, tụi bây chở nó vô bác sĩ Phong đi, vào bệnh viện công an biết…
Thằng bạn mình dìu thằng C ra xe, chở đi may vết thương, thằng bạn còn lại thì lao vào phụ thằng lùn dí vài thằng kia… bọn nó chạy xa khoảng vài chục mét đừng đứng lại chửi… @#$% đm… đm…
Thằng L chửi lại… (lùn mà hét lớn vl)
– Tụi bây là thằng trứng dái mủ… chó ăn cức… pla… pla… pla…
Gần cả chục mạng nằm lên nằm xuống, có cả đám bạn mình… nhanh tay đỡ từng thằng dậy… leo lên xe tống 2 tống 3 chở về phòng bác sĩ Phong, mình thì chở thằng bạn ngồi giữa, Đ ngồi sau cùng vịn thằng nó lại…
Trên tay mình chảy máu ra liên tục, đau rát khinh khủng nhưng vẫn phải ráng chạy về đến nhà bác sĩ Phong, trong đầu cứ khấn vái… tụi bây đừng có sao nha…
Phần 3
Chạy ào ào về đến nhà bác sĩ thì đã thấy đám bạn dựng xe kín trước sân nhà, đỡ thằng bạn vào trong nằm nghĩ và nhận không ít “dạy bảo” từ ông bác(ông bác sĩ là bác mình)
Bước ra mình nhìn em mà trong lòng đau đớn hơn cả vết chém trên tay.
K: Lấy xe anh về đi…
Đ: Cho em 1 cơ hội được không anh?
K: Anh nghĩ là mình nên chia tay một thời gian.
Đ: Đừng bỏ em được không anh…
Càng nói em càng khóc, mình càng quặn đau nhiều hơn khi máu từ trên cánh tay cứ rỉ ra từng giọt.
K: Chia tay không có nghĩa là anh không yêu em, nhưng tạm thời anh không chấp nhận được.
Đ: 1 cơ hội được không anh… Đừng xa em…
Cố gượng cười quay lưng lại bỏ vào trong xem đám bạn có sao không, nhưng thật sự trong lòng mình luôn muốn tha thứ cho em. Nhưng liệu nó có xứng đáng?
Vào nhìn thằng C nhăn nhó mặt trong đau đớn, ánh mắt nó nhìn mình không rời, mình không phải thầy bói hay thiên tài có thể đoán được ánh mắt đó nói lên điều gì, nhưng cảm giác cho mình hay, ánh mắt đó là một ánh mắt đầy tình nghĩa anh em, bạn bè, và sống chết có nhau.
Nước mắt không thể ngừng rơi bất cứ giây phút nào.
Bà giúp việc nhà đi ra, cầm trên tay bịch bông gòn, thuốc đỏ, oxy già… thì em chạy vào giật tay bà ấy ra…
Đ: Để con làm được rồi cô…
Hì… vẫn còn tốt với mình quá, không biết lần này là lần thứ mấy em băng bó vết thương cho mình nhỉ?
Vẫn là những ngón tay nhẹ nhàng sờ vào tay anh và hỏi… “Anh có đau lắm không anh?”
Dường như anh đã mất cảm giác yêu thương khoảnh khắc đó rồi.
Em nhẹ nhàng lau vết thương cho mình và băng lại, nhưng máu vẫn còn rỉ ra, giống như tim mình củng đang như vết thương đó, củng đang rỉ máu ra và dần chết mòn đi…
Giữa vòng xoáy cuộc sống bon chen ồn ào này, có lúc nào mình có thể dừng lại để yêu thương, hay chỉ là cảm nhận yêu thương?
Nếu như hôm nay, anh đủ mạnh dạn để nói lời chia tay với em? Và ngày mai khi không có em bên cạch anh như những ngày tháng trước, anh sẽ làm gì??
Chắc là anh sẽ đi làm lại tóc, để kiểu mới hơn, thay đổi tất những gì để có thể thay đổi khi em nhìn anh? Và em phải tiếc khi mất đi một người luôn sẵn sàng đánh đổi tất cả vì em…
Em sẽ không còn thấy một thằng trẻ trâu, đâm chém vì em, một thẳng trẻ trâu hay chửi em, chọc ghẹo em giận, rồi lại xin lỗi em và cỏng em trên lưng đi lên đi xuống cầu thang kêu tiếng con bò cho em nghe…
Em sẽ không còn thấy nụ cười yêu thương như xưa nữa, mà thay vào đó là nụ cười gượng…
Nhưng có 1 điều anh không thể thay đổi được, vì anh có thói quen, khi đau buồn, anh chỉ cần 1 ly cafe đen không đường, mặc dù anh rất ghét uống đắng nhưng nó đã là bạn cùng anh suốt thời gian anh đau khổ nhất…
Một ngụm cafe nuốt vào thật đắng, kéo một ngao thuốc vào và thở ra những làn khói trắng lu mờ, anh có thể cảm nhận được vị đắng của cafe, nhìn từng làn khói thuốc mờ mờ ảo ảo trước mặt anh, củng như cuộc đời anh vậy…
Luôn đắng và lu mờ…
Càng lúc càng chóng mặt, chắc có lẽ vì máu ra nhiều quá… ông bác mình một hai bắt buộc mình may lại, nhưng mình không chịu…
Rất đơn giản…
Rồi nó củng sẽ lành thôi, may lại thì lành sớm không may thì lành lâu, nhưng lâu hay không thì chẳng còn gì quan trọng nữa… vì quen rồi…
Đám bạn đều ổn, có đứa té đầu, tét tay chân, vai, eo, hông, nhưng vẫn có thể đi lại bình thường, mình củng cảm thấy nhẹ lòng hơn chút…
C: Điều… mày chở thằng K về đi.
K: Tao chạy được… để tao chở mày.
C: Thằng lùn chở tao rồi, tụi tao tống 3 về.
K: Ừ…
Đ: Em chở anh về nha…
K: Anh chạy được.
Đ: Tay anh vậy sao chạy, để em chở cho…
Em dắt xe ra, chở mình về nhà và vẫn đi trên đoạn đường ấy, đoạn đường đầy kỷ niệm yêu thương mà mình đã chạy chân đất đi tìm em…
Về đến nhà, em dìu mình vào ngồi xuống…
Đ: Anh còn đau không anh…
K: Anh không sao…
Dứt lời em chạy lên phòng, lấy thuốc giảm đau cho mình uống…
Đ: Tha lỗi cho em nha anh…
Vẫn lại là ánh mắt long lanh kèm theo đôi môi bỉu lại…
Nhìn vẫn yêu, nhưng không còn cảm giác như trước…
K: Mình chia tay đi em.
Đ: Đừng mà anh… cho em một cơ hội thôi anh, anh đừng xa em…
Càng lúc em khóc càng lớn, nhưng lần này mình đã không còn yếu lòng như những lần trước, mà thay vào đó là cứng rắn, mạnh mẽ, bản lĩnh để đủ biết mình luôn là chính mình.
Chia tay em, anh rất đau… nhưng không có nghĩa là anh sẽ đau mãi mãi, cuộc đời anh đã gặp rất nhiều người, đã có rất nhiều tình cảm yêu thương trai gái, nhưng cuối cùng người đau nhất vẫn là anh.
Anh sẽ thay đổi cách sống của mình, anh sẽ dành tình cảm yêu thương của anh san sẻ cho bạn bè, gia đình, vẫn sẽ dành tình cảm cho người anh yêu, nhưng sẽ không hết lòng như trước…
Thay đổi để làm gì em biết không?
Để không còn người con gái nào có thể lấy đi nước mắt của anh, không người con gái nào làm anh phải đau khổ nữa, vì anh đã nếm quá đủ rồi…
Mình tháo chiếc nhẫn cưới trên tay ra đưa lại cho em…
K: Em giữ lại đi…
Đ: Đừng mà anh…
K: Anh và em cần thời gian suy nghĩ lại tình cảm cả hai, em đừng khóc nữa.
Đ: Sao không cho em cơ hội… em yêu anh lắm biết không?
K: Đừng bao giờ nói yêu anh nữa, vì anh không cần lời nói, anh chỉ cần em hành động cho anh thấy là đủ…
Đ: Cho em thời gian nha anh… một cơ hội thôi anh, em sẽ làm được.
K: Ừ…
Đ: Anh vẫn bên em chứ?
K: Chia tay rồi thì bên nhau làm gì em?
Đ: Vậy khi nào em được bên anh?
K: Thời gian trả lời… em đừng hỏi anh nữa.
Đ: Em yêu anh lắm… lên phòng ngủ đi anh.
K: Em chạy xe anh về đi.
Đ: Em muốn chăm sóc cho anh. Được không anh.
K: Chia tay rồi mà, em điên hả?
Đ: Em xin lỗi…
Nhìn vẻ mặt em rất tội nghiệp, đứng nhìn em chạy về mà lòng đau như cắt, mình cố cắn răng chịu đựng… không phải mình muốn lạnh lùng đối xử tệ với em, nhưng mình không muốn bỏ qua dễ dàng… phải để cho em nếm thêm vài gia vị đắng cay của cuộc sống…
Và muốn em nhận ra rằng, AI YÊU EM HƠN ANH?
Nhưng trong lòng anh rất muốn nói với em… sẽ có một ngày anh lại mang chiếc nhẫn cưới em tặng anh…
Thử thách lần này mong em sẽ thay đổi… và đừng như trước em nhé, mặc cho ai nói gì đi nữa nếu em yêu anh thật sự như lời em nói thì chắc chắn một điều anh không bao giờ xa em…
— Hết —
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét